Chương 20: Sự thật mới. Mọi người cần cô
Caprice Crain
25/03/2017
Nghe tin bác sĩ, tất cả mọi người lặng đi. Mọi sự đố kị, ganh ghét đã
được xoá bỏ. Mọi người cũng dần thân với nhau hơn. Tất cả mọi người bây
giờ chỉ mong Ma Kết tỉnh lại.
- Chị Thiên Nhi! Chị có nghĩ Kết Nhi sẽ tỉnh lại không? - Bảo Bình hỏi, 2 ngày sau khi bác sĩ thông báo cho họ.
- Chị luôn tin vào điều đó. Kết Nhi là một cô gái luôn quan tâm đến mọi người. Cô ấy thực sự là một co gái yếu đuối, có tình thương. Nhưng vì đã hai lần chứng kiến cảnh bố mẹ ra đi, tâm lí cô ấy bắt buộc phải thay đổi, để theo kịp nhịp sống của cuộc đời. - Thiên Bình đáp, giọng buồn rầu.
- Thực ra, có chuyện này em phải nói với mọi người. - Song Ngư lên tiếng.
- Có gì em cứ nói, Ngư Nhi. - Nhân Mã nói.
- Em nghĩ là em không phải người thân của chị Thiên Nhi và chị Kết Nhi. Em chỉ được nhận nuôi từ ngày còn bé xíu. - Song Ngư nói.
- Tại sao em lại nghĩ vậy? - Bảo Bình hỏi.
- Thực sự thì em không thể tin được là mẹ lại có thể sinh nhanh như vậy. Mẹ sinh chị xong, hai năm sau lại sinh chị Kết. Mà chưa đầy một năm đã sinh ra em. Tính ra mẹ chỉ có 5 nhiều nhất là năm tháng để sinh mang bầu em sau khi đẻ chị Kết. - Song Ngư nói.
- Thực ra... điều em nói không hề sai. Mẹ đã nhận nuôi em sau khi biết bố ngoại tình. Bố có con với một người phụ nữ khác, sau đó đã đưa người con ấy, em, cho mẹ. Mẹ cũng thương em nên đã đồng ý. Nhưng rồi, hai năm sau, bố đưa người đến để giết mẹ và chị em mình vì đã giết bà kia. - Thiên Bình nghẹn ngào giải thích.
- Tại sao lại như thế? - Song Ngư khó hiểu hỏi.
- Tại vì, sau khi sinh em, mẹ thật của em lâm vào bệnh nặng, nên bố mới phải gửi em cho mẹ nuôi. Mẹ lúc đấy cũng đồng ý vì nghe đến cái hoàn cảnh đấy. Bà ta đã qua đời hai năm sau đấy. - Thiên Bình nói.
- Sau đó thì thế nào? Tại sao bố lại muốn giết chị em mình với mẹ?
- Vì qua tức giận và đau buồn, bố đã sai người, mẹ nuôi của Bảo Nhi và Kết Nhi sau này, đến để giết. Sau khi giết mẹ, cũng như cả gia tộc xong, thì bố mới bình tĩnh lại và nhận ra một điều, ông ấy đã thực sự mất hết người thân. Thế là ông ấy cũng tự tử. Bà kia không bị bắt vì đã trốn mất. Hôm đó Ma Kết được chị gọi về, nên đã về kịp. Hồi đấy, em ấy cũng đã năm tuổi rồi. Nó đã bảo chị bế em và chạy đi, còn nó đã ở lại một mình chống trọi. Bà ta chỉ tha cho nó, chị và em. - Thiên Bình nói.
- Vậy em là em cùng cha khác mẹ của chị sao? - Song Ngư hỏi.
- Ừ. - Thiên Bình trả lời. Nước đã mắt đầu lưng tròng. Đây là một trong những bí mật được cô chôn vùi rất kĩ. Cô đã nhớ ra nó từ lâu nhưng đã chôn vùi nó ở tận sâu trong thâm tâm. Cô không thể làm gì cả.
Cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Một sự thật nữa được hé lộ.
-------------------------------
(Đây là trong giấc ngủ của Ma Kết)
Cô đang nằm trong căn phòng màu xanh nước biển nhạt, trên một cái giường gỗ. Cô đang cực kỳ sung sướng. Đây là nơi nằm giữa thiên đường và thực tại.
- Con về thực tại đi. - Mẹ cô nói.
- COn không muốn về. Ở đây đang sướng. - Cô ngang bướng nói.
- Con không nghĩ đến mọi người sao? - Mẹ cô hỏi.
Cô trầm ngâm một lúc.
- Họ có quan tâm đến con đâu. Con muốn ở đây với mẹ. Lâu lắm rồi con không được gặp mẹ, mẹ có biết không. - Ma Kế phụng phịu nói.
- Nhưng con không thuộc về nơi này. - Mẹ Ma Kết nói.
- Mẹ đừng đuổi con nữa. Cho con ở đây với mẹ đi mà. - Cô van xin.
- Nhưng, con không thuộc về nơi này. Con có biết mọi người ở kia đnag rất cần con. Họ cần con. Con có biết cả Ngư Nhi và Bảo Nhi đều đã tỉnh không. Cả hai đã cố gắng lôi mình dậy để về với thức tại. Còn con thì sao, không hề nghĩ đến người khác. Mọi người đã chiến đấu với Dust để bảo vệ con. Con biết điều đó. Họ đã suýt chết đấy. Cự Giải đã cắt đứt quan hệ với anh nó và chăm sóc con bao ngày nay. Song Ngư đang mang trong người một căn bệnh hiểm nghèo. Thiên Bình thì bị mất trí nhớ, nhưng vẫn mong con về từng ngày. Có người đang tương tư con đấy. Tất cả mọi người giờ đây đang ngồi mong con tỉnh lại. - Mẹ Ma Kết nói một tràng.
Ma Kết nằm trầm ngâm. Không phải cô không muốn về, mà là cô muốn nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
- Con sẽ về, nếu mẹ nói cho con về quá khứ của con. - Ma Kết ra điều kiện.
- Con phải tự tìm. Ta đã giúp con nhưng gì con có thể.Đừng quá bận tâm vào quá khứ, hãy hướng đến tương lai. - Mẹ cô nói rồi biến mất.
Ma Kết cô gắng cựa người, cố gắng ngóc đầu lên...
-----------------------------
Ở ngoài kia, họ đã cảm nhận được sự thay đổi ở con người cô. Trong người họ đang có cảm xúc dâng trào niềm vui.
- Bệnh nhân sẽ tỉnh dậy sau vài ngày nữa. - Vị bác sĩ mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Mọi người vỡ oà trong hạnh phúc.
- Chị Thiên Nhi! Chị có nghĩ Kết Nhi sẽ tỉnh lại không? - Bảo Bình hỏi, 2 ngày sau khi bác sĩ thông báo cho họ.
- Chị luôn tin vào điều đó. Kết Nhi là một cô gái luôn quan tâm đến mọi người. Cô ấy thực sự là một co gái yếu đuối, có tình thương. Nhưng vì đã hai lần chứng kiến cảnh bố mẹ ra đi, tâm lí cô ấy bắt buộc phải thay đổi, để theo kịp nhịp sống của cuộc đời. - Thiên Bình đáp, giọng buồn rầu.
- Thực ra, có chuyện này em phải nói với mọi người. - Song Ngư lên tiếng.
- Có gì em cứ nói, Ngư Nhi. - Nhân Mã nói.
- Em nghĩ là em không phải người thân của chị Thiên Nhi và chị Kết Nhi. Em chỉ được nhận nuôi từ ngày còn bé xíu. - Song Ngư nói.
- Tại sao em lại nghĩ vậy? - Bảo Bình hỏi.
- Thực sự thì em không thể tin được là mẹ lại có thể sinh nhanh như vậy. Mẹ sinh chị xong, hai năm sau lại sinh chị Kết. Mà chưa đầy một năm đã sinh ra em. Tính ra mẹ chỉ có 5 nhiều nhất là năm tháng để sinh mang bầu em sau khi đẻ chị Kết. - Song Ngư nói.
- Thực ra... điều em nói không hề sai. Mẹ đã nhận nuôi em sau khi biết bố ngoại tình. Bố có con với một người phụ nữ khác, sau đó đã đưa người con ấy, em, cho mẹ. Mẹ cũng thương em nên đã đồng ý. Nhưng rồi, hai năm sau, bố đưa người đến để giết mẹ và chị em mình vì đã giết bà kia. - Thiên Bình nghẹn ngào giải thích.
- Tại sao lại như thế? - Song Ngư khó hiểu hỏi.
- Tại vì, sau khi sinh em, mẹ thật của em lâm vào bệnh nặng, nên bố mới phải gửi em cho mẹ nuôi. Mẹ lúc đấy cũng đồng ý vì nghe đến cái hoàn cảnh đấy. Bà ta đã qua đời hai năm sau đấy. - Thiên Bình nói.
- Sau đó thì thế nào? Tại sao bố lại muốn giết chị em mình với mẹ?
- Vì qua tức giận và đau buồn, bố đã sai người, mẹ nuôi của Bảo Nhi và Kết Nhi sau này, đến để giết. Sau khi giết mẹ, cũng như cả gia tộc xong, thì bố mới bình tĩnh lại và nhận ra một điều, ông ấy đã thực sự mất hết người thân. Thế là ông ấy cũng tự tử. Bà kia không bị bắt vì đã trốn mất. Hôm đó Ma Kết được chị gọi về, nên đã về kịp. Hồi đấy, em ấy cũng đã năm tuổi rồi. Nó đã bảo chị bế em và chạy đi, còn nó đã ở lại một mình chống trọi. Bà ta chỉ tha cho nó, chị và em. - Thiên Bình nói.
- Vậy em là em cùng cha khác mẹ của chị sao? - Song Ngư hỏi.
- Ừ. - Thiên Bình trả lời. Nước đã mắt đầu lưng tròng. Đây là một trong những bí mật được cô chôn vùi rất kĩ. Cô đã nhớ ra nó từ lâu nhưng đã chôn vùi nó ở tận sâu trong thâm tâm. Cô không thể làm gì cả.
Cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Một sự thật nữa được hé lộ.
-------------------------------
(Đây là trong giấc ngủ của Ma Kết)
Cô đang nằm trong căn phòng màu xanh nước biển nhạt, trên một cái giường gỗ. Cô đang cực kỳ sung sướng. Đây là nơi nằm giữa thiên đường và thực tại.
- Con về thực tại đi. - Mẹ cô nói.
- COn không muốn về. Ở đây đang sướng. - Cô ngang bướng nói.
- Con không nghĩ đến mọi người sao? - Mẹ cô hỏi.
Cô trầm ngâm một lúc.
- Họ có quan tâm đến con đâu. Con muốn ở đây với mẹ. Lâu lắm rồi con không được gặp mẹ, mẹ có biết không. - Ma Kế phụng phịu nói.
- Nhưng con không thuộc về nơi này. - Mẹ Ma Kết nói.
- Mẹ đừng đuổi con nữa. Cho con ở đây với mẹ đi mà. - Cô van xin.
- Nhưng, con không thuộc về nơi này. Con có biết mọi người ở kia đnag rất cần con. Họ cần con. Con có biết cả Ngư Nhi và Bảo Nhi đều đã tỉnh không. Cả hai đã cố gắng lôi mình dậy để về với thức tại. Còn con thì sao, không hề nghĩ đến người khác. Mọi người đã chiến đấu với Dust để bảo vệ con. Con biết điều đó. Họ đã suýt chết đấy. Cự Giải đã cắt đứt quan hệ với anh nó và chăm sóc con bao ngày nay. Song Ngư đang mang trong người một căn bệnh hiểm nghèo. Thiên Bình thì bị mất trí nhớ, nhưng vẫn mong con về từng ngày. Có người đang tương tư con đấy. Tất cả mọi người giờ đây đang ngồi mong con tỉnh lại. - Mẹ Ma Kết nói một tràng.
Ma Kết nằm trầm ngâm. Không phải cô không muốn về, mà là cô muốn nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
- Con sẽ về, nếu mẹ nói cho con về quá khứ của con. - Ma Kết ra điều kiện.
- Con phải tự tìm. Ta đã giúp con nhưng gì con có thể.Đừng quá bận tâm vào quá khứ, hãy hướng đến tương lai. - Mẹ cô nói rồi biến mất.
Ma Kết cô gắng cựa người, cố gắng ngóc đầu lên...
-----------------------------
Ở ngoài kia, họ đã cảm nhận được sự thay đổi ở con người cô. Trong người họ đang có cảm xúc dâng trào niềm vui.
- Bệnh nhân sẽ tỉnh dậy sau vài ngày nữa. - Vị bác sĩ mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Mọi người vỡ oà trong hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.