12 Chòm Sao Và Công Việc Văn Phòng

Chương 9: Một Đêm Kích Tình.

Trương Bảo Tâm

22/03/2017

12 Chòm Sao Và Công Việc Văn Phòng.

Tác Giả: Trương Bảo Tâm

Chương 9: Một Đêm Kích Tình.

***

Trước khu chung cư cao cấp, một anh chàng vô cùng điển trai đứng dựa vào chiếc Cotroen GT trắng.

Song Tử cúi đầu hút thuốc, vài lọn tóc đen xõa lòa xòa xuống càng tăng thêm nét cuốn hút ở anh.

Lúc này, Song Ngư dần tiến tới. Quan làn khói mờ mờ, Song Tử nhìn thấy một thân ảnh màu xanh dương vô cùng xinh xắn đang xách theo vali màu xanh dương.

Song Ngư diện một chiếc đầm màu xanh dương bồng bềnh dài đến mắt cá chân làm bằng vải tơ tầm cao cấp. Cô xõa tóc tới thắt lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ.

Cô vẫn như vậy, thích nhất màu xanh dương...

Song Ngư bình tĩnh nhìn Song Tử hút thuốc. Qua làn khói mờ mờ, cô cảm nhận được được ánh mắt nóng bỏng như lửa đốt của Song Tử.

"Chúng... chúng ta đi được chưa?"

Song Tử ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày nghiền nhẹ nó. Anh lịch sự mở cửa xe cho Song Ngư, đợi cô lên xe xong anh liền vòng qua chỗ lái, mở cửa đi vào.

Khởi động, nhấn ga. Một chiếc siêu xe trắng phóng như bay!

Trong xe, không khí có chút đông lại. Song Ngư hơi căng thẳng nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài.

"Em sống tốt chứ?" Song Tử lạnh nhạt hỏi. Phá vỡ không khí lúng túng trong xe.

Song Ngư cười khẩy, mỉa mai trả lời.

"Sống tốt!"

Đúng, tốt đến mức cô còn... sảy thai.

Nhớ đến lúc đó, đôi môi Song Ngư không nhịn được trắng bệch. Nhớ đến lúc cô một mình nằm trong bệnh viện khóc tức tưởi khi nhận được tin mình sảy thai. Nhếch mép cười mỉa mai, dù sao tất cả cũng chỉ là chuyện của 5 năm trước.

"Còn anh, anh với thiên kim tiểu thư Nam Cung thế nào rồi?" Song Ngư nhàn nhạt hỏi. Đôi mắt trong suốt lóe lên tia đau khổ. 5 năm trước, anh cùng thiên kim Nam Cung đính hôn...

"Bình thường!" Song Tử lạnh lùng trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm một bên gò má Song Ngư khiến cô thoáng lúng túng và căng thẳng.

Chẳng mấy chốc, chiếc Cotroen GT trắng dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng. Cả căn biệt thự tựa như một lâu đài màu trắng tinh khôi. Đây là Song Gia, cha của Song Ngư vì mẹ Song Ngư mà mất 4 năm xây dựng tòa lâu đài này, thực hiện ước muốn của bà.

Từ nhỏ, Song Ngư thường nghe người hầu trong nhà dùng những cặp mắt hâm mộ nhìn mẹ Song Ngư mà rằng câu chuyện tình của mẹ và ba tựa như một câu chuyện ngôn tình của Cố Mạn*. Mà mẹ cô là nữ chính, ba cô là nam chính.

Song Ngư cũng từ nhỏ thường dùng cặp mắt hâm mộ nhìn ba và mẹ của mình hạnh phúc. Mà cô cũng rất thích cảm giác bà ôm mình rồi thì thầm kể lại cho cô nghe câu chuyện tình của bà. Cô cũng muốn mình có một tình yêu giống như câu chuyện cổ tích mà hằng đêm mẹ kể cho cô nghe. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có thứ được gọi là "cổ tích"?

"Mẹ!"

Trong phòng khách, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi rót trà thoáng giật mình bởi giọng nói của Song Ngư.

"Ngư nhi!"

Bà Song kích động đứng lên đi ra cửa, nơi cô con gái cưng suốt 5 năm bỏ đi biệt tích. Hai mắt bà long lanh nước, ôm chầm lấy Song Ngư.

"Ông Tần! Ông Tần! Mau gọi cho Thái Dương!"

Ông Tần quản gia hớt hải chạy ra rồi đứng ở cửa phòng nối với phòng khách và nhà bếp ngây dại ra. Ông không dám tin nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa chính là Song Ngư. Mắt ông rưng rưng, nước mắt đóng quanh tròng mắt. Khuôn mặt già nua vô cùng mãn nguyện.

"Tiểu thư! Mừng cô trở về!" Ông Tần cúi gập người một góc chín mươi độ, cung kính chào Song Ngư.

"Bác Tần, bác đừng làm vậy!" Song Ngư hốt hoảng nói.

"Bác Tần, phiền bác giúp cháu đem hành lí của Ngư Ngư lên phòng cho con bé!" Song Tử bước vào, hai tay cầm hành lí của Song Ngư rồi đưa cho Tần quản gia.

Bà Song kích động đến mức hai mắt long lanh nước, hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Song Ngư, kéo cô đến ngồi trên ghế sopha. Ân cần hỏi thăm cô con gái đã bỏ đi biệt tích suốt 5 năm trời.

Song Ngư chậm rãi kể hết lại những gì mình trải qua suốt 5 năm ở nơi đất khách quê người. Tháng đầu tiên sau khi cô bỏ đi, cô đến Hy Lạp. Mấy hôm đầu tiên thì cô ở khách sạn, sau đó nhanh chóng mua lại một căn biệt thự nằm ở một thị trấn, xung quanh thì toàn là hoa với hoa. Một khoảng thời gian sau, cô bắt đầu tiến thân vào nghề điều chế nước hoa, đồng thời cô may mắn được một thầy người Ý dạy cho cách điều chế nước hoa, sau đó cô vô tình điều chế một mùi nước hoa từ Xạ Hương, rượu vang đỏ, trà xanh, nhờ mùi nước hoa này, cô nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Tiền bạc cũng không cần phải lấy từ tài khoản ngân hàng nữa.

Rồi khoảng vài tháng một lần, cô chuyển sang đất nước khác sinh sống. Từ Hy Lạp sang Ý, từ Ý sang Pháp, từ Pháp sang Maldives, Từ Maldives sang Hàn Quốc, từ Hàn Quốc sang Nhật Bản, rồi từ Nhật Bản trở về Trung Quốc - Thượng Hải.

Nhưng lại có một số chuyện cô lại không kể ra, những chuyện như vậy, chỉ một mình cô biết là được rồi!...

"Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!" Nước mắt bà Song chậm rãi lăn trên má, bàn tay bà chậm chậm vuốt ve gò má Song Ngư. 5 năm trước, con gái yêu của bà đột nhiên bỏ đi không nói lời nào làm bà cùng chồng vô cùng lo lắng. Chồng bà huy động các mối quan hệ có được để đi tìm con gái nhưng vô vọng, khoảng thời gian đó đối với bà tựa như địa ngục, bà còn suýt phát điên lên. Cho đến nửa năm sau, Bảo Bình đến gặp bà và nói rằng đã liên lạc được với Song Ngư, con gái bà bình an, tuy rằng không biết vị trí cụ thể ở đâu nhưng dặn bà rằng đừng lo lắng, điều này làm bà yên tâm hơn.

"Tử nhi! Mau gọi cho ba con!" Bà Song lau nước mắt, xoay sang Song Tử, nghẹn ngào nói.

"Con gọi rồi nhưng ba đang bận họp!" Song Tử cười nhẹ, nhấc tách trà hoa lài hớp một ngụm.

"Thôi! Con mau lên lầu nghỉ ngơi đi!" Bà Song cười cười, vuốt đầu Song Ngư. Cô gật đầu đáp lại, đứng lên đi lên lầu 2.

Đứng trước cửa phòng, Song Ngư nhẹ thở dài. Bàn tay vừa đặt lên nắm cửa thì bất ngờ một bàn tay khác áp lên. Song Ngư giật thót người, luống cuống buông tay nắm cửa ra. Xoay người, cô lại bất ngờ bị áp vào cánh cửa.



Đôi mắt to xinh đẹp trợn trừng lên nhìn chằm hằm Song Tử. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Song Ngư khiến cô khá lúng túng. Hơi thở nóng hổi của anh phả lên mặt cô khiến làn da non nớt mềm mại của cô đỏ ửng lên.

"Anh trai! Làm ơn mau tránh ra!" Cô nghiến răng, xô mạnh Song Tử ra.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, đôi mày thoáng nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, giọng nói lại chán ghét anh như thế - điều này hoàn toàn làm tổn thương trái tim Song Tử. Nhưng đó không phải là tất cả, điều làm anh khó chịu nhất chính là câu "Anh trai" của cô thốt ra, làm cho trái tim anh đau đớn khôn nguôi!

Song Ngư không quan tâm Song Tử đứng như trời trồng ở đó. Cô mở cửa phòng bước vào, mặc kệ anh. Lúc cánh chuẩn bị đóng lại, một bàn chân mang giày da chặn lại, cánh cửa lại bị đẩy ra. Sức của Song Ngư không bằng sức của một kẻ luyện võ như Song Tử thế nên cô tức giận trừng trừng mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Song Tử đang nở nụ cười tà.

Anh đóng cánh cửa phòng lại, nhanh như cắt, Song Ngư bị anh đè lên cánh cửa bằng gỗ. Môi chạm môi. Một nụ hôn nóng bỏng diễn ra. Hàm răng cô bị anh mạnh mẽ tách ra, cái lưỡi của anh như con rắn khát nước, không ngừng tìm kiếm, tham lam nuốt lấy hết thảy mật ngọt của cô.

Song Ngư bị nụ hôn của anh làm cho choàng váng đầu óc, quên cả hít thở. Môi lưỡi giao nhau, ma sát, nhanh chóng khơi dậy dục vọng của Song Tử. Bàn tay thô ráp nóng bỏng của anh nhanh chóng mò vào trong làn váy xanh của cô, mơn trớn bắp chân cô.

Song Ngư như bừng tỉnh, cô tức giận xô mạnh Song Tử ra... CHÁT... một âm thanh chát chúa vang lên. Ngực cô phập phồng lên xuống vì tức giận.

"Anh trai, mời anh ra khỏi phòng tôi!!!" Song Ngư nghiến răng, rít từng câu từng chữ ra, cô còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "Anh trai".

Song Tử ngước mặt lên, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xoáy vào đôi mắt trong trẻo của cô. Ánh mắt làm lòng Song Ngư run lên từng trận. Cô áp chế từng trận run rẩy mà đẩy mạnh Song Tử ra khỏi phòng.

Đóng sập của lại, cô tuyệt vọng đứng dựa vào cánh cửa, từng chút từng chút một trượt dần xuống. Cả cơ thể co lại, cô chôn mặt giữa hai đầu gối. Nước mắt lại chậm rải rơi ra, lăn xuống gò má trắng trẻo của cô.

Thế là đủ rồi, câu chuyện loạn luân của hai anh em cô nên kết thúc rồi! Cô không nên làm mẹ buồn nữa... nhưng mà, tại sao trái tim cô lại đau như vậy, đau đến mức cô gần như không còn cảm giác được nữa. Vậy cũng tốt, đau đến khi nào cô không còn cảm thấy đau được nữa thì thôi.

Song Tử trở về phòng. Khuôn mặt điển trai sa sầm, tái mét trong vô cùng đáng sợ. Trên trán nổi đầy gân xanh, anh siết chặt tay lại thành nắm đấm rồi lại hung hăng đấm mạnh lên tường. Bức tường vốn sơn màu trắng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nứt tét ra thành mạng nhện. Trên khớp tay, lớp da bị toét chảy máu ra, thấm lên tường.

Song Tử ngã nằm lên giường, gác tay lên trán, trầm ngâm nhắm mắt. Trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp như búp bê của Song Ngư, dưới ánh mặt trời ấm áp, dưới tán cây anh đào, cô chắp hai tay sau lưng, môi nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào với anh. Khóe miệng song Tử không tự chủ được mà nở nụ cười nhẹ dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không hay biết.

Hình ảnh lại chuyển sang khuôn mặt mơ màng hơi ửng hồng của Song Ngư, mái tóc dài đen xõa tung trên ga giường màu trắng. Làn da trắng tinh như sứ, thân hình quyến rũ lả lướt trần truồng phô bày ra trước mắt anh. Ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở. Từ đôi môi nhỏ nhắn căng mộng bật ra tiếng rên ngọt ngào mờ ám, thân thể cô theo từng cử động mạnh mẽ của anh mà cong lên khao khát. Cô dưới thân anh nhỏ giọng nức nở cầu xin anh ngừng lại, cô mệt chết đi được!

Cổ họng Song Tử khô khốc, từng hình ảnh của Song Ngư lúc hai người còn vui vẻ như cuốn phim tua chậm không ngừng lướt qua đầu anh, cho đến khi nó kết thúc bằng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Mẹ kiếp!

Song Tử hung hăng đấm lên giường, một nỗi tức giận vô cớ truyền vào đầu anh khi anh vô tình nhìn thấy Song Ngư dịu dàng nói chuyện điện thoại với một người đàn ông khác cách đây không lâu.

Thở hắt ra, Song Tử với tay lấy chiếc điện thoại đang reo đặt trên bàn, nhìn trên màn hình hiển thị bốn chữ Nam Cung Tuyết Nguyệt, đáy mắt anh xẹt qua tia chán nản khó nắm bắt, anh bấm nút tắt, không thèm nghe máy từ vị hôn thê của mình.

Song Thái Dương - cha Song Ngư gấp rút trở về sau khi nghe tin con gái trở về. Nhìn thấy con gái đang ngồi xem tivi với vợ, khuôn mặt vốn cương nghị của ông thả lỏng, thay thế bằng sự cảm động. Con gái yêu của ông rốt cuộc cũng trở về rồi!

"Ngư nhi!" Giọng ông run run nghèn nghẹn.

"Cha! Mừng người về nhà!" Song Ngư nở nụ cười ngọt ngào, đứng lên tiến đến ôm ông. Vợ ông ngồi trên ghế sopha nhìn ông cười dịu dàng.

"Cha! Mừng người về nhà!" Song Tử đứng trên cầu thang, cười nhẹ.

Khuôn cảnh này giống hệt năm năm trước, như không hề thay đổi. Đôi mắt tinh anh của ông rơm rớm nước mắt.

"Ừ! Cha về rồi!" Ông ôm lấy Song Ngư, cười hạnh phúc.

"Cha à! Để con dẹp cặp cho người!" Song Ngư cầm lấy cặp văn phòng của Song Thái Dương, chạy thẳng lên lầu dẹp cặp cho ông.

"Tử nhi, con mau gọi cho Tuyết Nguyệt đến đây đi!" Song Thái Dương cười nhẹ nói. Nam Cung Tuyết Nguyệt là vị hôn thê của Song Tử, cha mẹ của Nam Cung Tuyết Nguyệt cũng là hai vị cổ đông lớn của ngân hàng SM.

Bước chân của Song Ngư thoáng ngừng lại, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể hơi cứng ngắc khi nghe cha nhắc đến Nam Cung Tuyết Nguyệt. Nhanh chóng áp chế sự đau lòng, cô tiếp tục xách cặp của cha đi đến thư phòng. Tuy rằng cô đã nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt và hành động trở lại bình thường nhưng nó lại không qua mắt được Song Tử.

Gần đến giờ ăn tối thì Nam Cung Tuyết Nguyệt cùng cha mẹ cô ta đến. Cô ta cười dịu dàng lễ phép chào hỏi cha mẹ Song Ngư, điều này làm cho hai người vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy Song Tử từ trên lầu bước xuống, Nam Cung Tuyết Nguyệt cười rạng rỡ đi đến thân mật ôm lấy Song Tử, còn hôn má anh lưu lại vết son màu hồng nhạt trên gò má cương nghị cương. Điều này khiến Song Tử chán ghét nhưng lại không tiện nói ra.

"Song Tử! Em nhớ anh quá!" Nam Cung Tuyết Nguyệt nũng nịu nói. Cô ta ép sát bộ ngực đẫy đà của mình của cánh tay Song Tử, bộ dạng lả lơi quyến rũ.

"Nguyệt nhi! Anh cũng nhớ em!" Song Tử nở nụ cười mê hồn, vuốt nhẹ mái tóc màu đen óng ả rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Nam Cung Tuyết Nguyệt.

Toàn bộ những hành động thân mật của hai người bị Song Ngư đứng khuất trên cầu thang thu vào đấy mắt. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn đến mức cô gần như không thở được. Nhất là khi nghe anh thân mật dịu dàng gọi tên của Nam Cung Tuyết Nguyệt một cách thân mật. Cô gần như chết lặng.

Đè nén cảm giác đau đớn, cô cười rạng ngời bước xuống cầu thang, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chị dâu tương lai của em đến rồi sao?"

"A! Song Ngư. Em trở về rồi sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuyết Nguyệt tỏa sáng bừng bừng vui vẻ.

Không xuống thì thôi, bước xuống chứng kiến cảnh Song Tử thân mật ôm eo Nam Cung Nguyệt Kiến lại khiến trái tim cô vỡ ra, tâm chua xót vô tận.

"Ừm! Em mới về mấy ngày trước. Con chào hai bác Nam Cung!" Song Ngư lễ phép cúi đầu chào hai vợ chồng Nam Cung.

"Chào con Song Ngư!" Bác gái Nam Cung thân mật tiến đến ôm Song Ngư một cái, dịu dàng nựng khuôn mặt trắng bóc như búp bê sứ của Song Ngư.

"Lão gia, phu nhân, cậu chủ, tiểu thư, đã đến giờ dùng cơm!" Bác quản gia Tần cung kính đứng ở cửa phòng thông báo.

"Đến giờ cơm rồi thôi thì mời anh chị và Nguyệt nhi ở lại dùng bữa cơm luôn!" Song Thái Dương lịch sự mời khách.

Cả đoàn người thế là tiến vào phòng ăn. Ngồi đối diện Song Ngư là Song Tử, bên phải anh là Nam Cung Tuyết Nguyệt đang ân cần gắp thức ăn cho Song Tử, hai người cười nói rất vui vẻ, trông họ đứng cạnh nhau tạo thành hình ảnh hòa hợp đến mức ấm áp mà bất kì người nào cũng không thể phá đám được. Lòng Song Ngư chua xót, cô cúi đầu nhẹ nhàng ăn một cách tao nhã.

Bữa ăn hôm nay phải dùng kèm với rượu vang thì mới hợp khẩu vị nên trước mặt mỗi người là một ly rượu vang đỏ. Song Ngư không khách khí nâng y rượu lên hớp sạch, động tác nhanh đến mức Song Tử không kịp ngăn lại.

"Không phải em không biết uống rượu sao?" Song Tử nhíu mày lại, tỏ vẻ không hài lòng.



"Còn nhiều thứ anh không còn hiểu được em đâu!" Song Ngư cười nhạt, tiếp tục ăn. Đúng là cô đã thay đổi, nếu là 5 năm về trước, rượu cho dù là ngụm nhỏ cũng có thể làm cô say nhưng bây giờ thì khác rồi, cô có thể nốc 4 cốc X.O 45 độ mà vẫn có thể không say.

Bàn tay Song Tử vẫn không kìm chế được mà siết lại, cô gái nhỏ đáng chết này, từ khi nào mà lại có thể uống rượu được? Anh không tin cô có thể bình tĩnh uống hết nửa chai rượu vang đỏ năm 85.

Toàn bộ hành động nhỏ nhặt của Song Tử bị Nam Cung Tuyết Nguyệt thu vào đáy mắt, đôi mắt lóe lên tia sáng hưng phấn khó nắm bắt.

Người hầu tiến lên rót thêm cho Song Ngư một ly rượu đầy khác. Cô cười nhạt trước ánh mắt thách thức của Song Tử, sao nào, không tin cô uống được rượu sao?

Nhìn Song Ngư nốc tiếp một ly rượu vang nữa, Song Tử cười thầm, cô nhóc ngốc nghếch này của anh thật ngây thơ, à không... là quá ngây thơ.

Nam Cung Tuyết Nguyệt thoáng thở dài, cô nàng Song Ngư này đúng là ngốc hết thuốc chữa, bị một chút thách thức liền ngốc nghếch hẳn đi, không nhìn ra được đây là cái bẫy mà Song Tử giăng ra.

Dường như nghĩ đến cái gì đó, Nam Cung Tuyết Nguyệt dùng ngón tay vẽ mấy đường trên đùi Song Tử.

Song Tử đột nhiên cúi đầu hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Tuyết Nguyệt, trong mắt toát ra sát khí nồng đậm và ý cảnh cáo rõ ràng khiến cô rụt đầu lại.

"Đừng có làm cho Song Ngư của tôi quá mệt mỏi!" Đó là những điều mà Nam Cung Tuyết Nguyệt viết lên đùi Song Tử.

"Cậu tốt nhất đừng để tôi nói cho cha mẹ cậu biết rằng cậu là lesbian!" Song Tử cúi đầu, hung hăng nói bên tai Nam Cung Tuyết Nguyệt khiến cô ta sa sầm mặt mày lại.

Đùa gì vậy? Cô ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Song Tử đồng ý làm lá chắn cho cô ta để che dấu chuyện cô ta là Lesbian, chỉ vì muốn bênh vực Song Ngư một chút mà cô ta bị bại lộ giới tính thật sao? Cô ta đâu có ngu... Thôi thì đành cầu nguyện rằng sáng mai Song Ngư vẫn có thể xuống giường được!

Hình ảnh Song Tử cúi đầu thì thầm vào tai Nam Cung Tuyết Nguyệt vô cùng thân mật, hình ảnh này đập thẳng vào mắt Song Ngư khiến cô vừa tức giận vừa chua xót, không kịp suy nghĩ gì mà nốc nốt ly rượu vang thứ 3 vào bụng.

Kết thúc bữa ăn, Song Ngư đã uống hơn một chai rượu vang đỏ, điều này là Song Tử vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng vui vẻ khi thấy Song Ngư ngây thơ tự chuốc mình uống mèm.

Rượu vang lúc mới uống thì có thể nó không thể gây say cho người uống được một khoảng thời gian sau thì nó mới bắt đầu phát huy tác dụng khiến người uống bắt đầu say mèm. Mà Song Ngư chính là ví dụ điển hình.

"Cha, mẹ, con đưa Ngư nhi lên phòng đây. Con bé uống rượu say mèm rồi, trời cũng đã tối, con cũng lên phòng nghỉ ngơi luôn." Song Tử lễ phép nói, đồng thời chào tạm biệt gia đình Nam Cung.

Đứng kế dưới lầu, Nam Cung Tuyêt Nguyệt ném ánh mắt khinh bỉ cho Song Tử. Hừ! Muốn chiếm tiện nghi của nười ta thì nói đại đi, còn bày đặt màu mè này nọ. Cô khinh!!!

Tạm biết gia đình Nam Cung, Song Tử nhanh chóng đưa Song Ngư lên phòng. Khi say rượu. bộ dạng Song Ngư vô cùng ngoan ngoãn, đặt đâu ngồi đó, im lặng nhẹ nhàng một chú mèo con đáng yêu.

Song Tử để Song Ngư ngồi lên trên giường, còn anh thì đi xuống bếp trở lại rót cho cô cốc nước lạnh để cô tỉnh táo thêm một chút. Lúc trở lên phòng, Song Ngư đã cởi bỏ chiếc váy mỏng màu xanh dương trên người. Cổ hỏng Song Tử khô khốc, anh lẳng lặng chiêm ngưỡng cơ thể trắng tinh như búp bê sứ dưới ánh trăng của Song Ngư.

Nhẹ nhàng đi đến đưa cho Song Ngư cốc nước, dưới ánh trăng từ ngoài cửa sổ theo phong cách châu Âu, đôi mắt to trong veo như mặt hồ mùa thu của cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt ấy tựa như đôi mắt thiên thần không nhuốm chút bụi trần.

Song Tử thở dốc, nhìn Song Ngư ngơ ngác cầm cốc nước không có ý định đưa lên miếng uống, anh liền không chần chừ cầm nó lên hớp một ngụm nước, cúi xuống hôn lên đôi môi hơi hé mở của Song Ngư.

Song Ngư mơ mơ màng màng cảm thấy một dòng nước mát mẻ truyền vào cổ họng cô, xoa dịu cảm giác nóng khô rát của cổ họng, cô không hề phòng bị mà tham lam uống hết từng ngụm nước.

Song Tử từ từ đẩy Song Ngư nằm lên giường, bàn tay to khô ráp nhẹ nhàng mơn trớn từng tất thịt trên người cô, nhẹ nhàng ma sát, kích thích, châm lên ngọn lửa dục vọng trên cả hai người.

Đột nhiên, anh đứng dậy ra khỏi phòng rồi trở lai với hai chiếc cà vạt trên tay, nhìn Song Ngư đang lim dim muốn thiếp đi trên giường, anh kéo khóe miệng tạo thành nụ cười tà mị. Cô muốn ngủ trong khi đã khơi lên dục vọng ở anh? Đâu có dễ như vậy!

Song Tử tiến đến bên giường, nhẹ nhàng đánh thức Song Ngư. Cô mơ mơ màng màng ngơ ngác nhìn anh, bộ dạng lả lơi vô tội ngây thơ thực khiến đàn ông thèm khát.

Cổ họng Song tử khô khốc. Anh nuốt khan một cái, nơi nào đó đã cương cứng đến mức khó chịu. Không khách khí, Song Tử liền dùng một chiếc cà vạt trói hai tay cô lại, một chiếc bịt mắt cô. Sau đó anh liền khóa trái cửa phòng, tiến đến bên giường, cởi bỏ lớp quần áo vướng víu ra.

Bàn tay thô ráp bắt đầu kích thích cô, nó ma sát, mơn trớn từng điểm nhạy cảm của cô khiến cô thở dốc. Cúi đầu, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cuồng nhiệt quấn quýt, anh thoải mái cạy mở hàm răng của cô, tham lam hút hết mật ngọt của cô. Hai chiếc lưỡi đùa giỡn vờn nhau.

Anh rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô, ngậm lấy quả anh đào trên ngực cô, ra sức mút, càng lúc càng chìm sâu vào sự ngọt ngào của cô.

"Ưm... không cần!" Song Ngư cất giọng ngâm khe khẽ.

Cô mơ mơ màng màng thở dốc, muốn dùng tay đẩy đầu Song Tử ra nhưng hai tay bị trói khiến cô phải vặn vẹo thân mình.

"Không nhịn được rồi sao?" Song Tử cười tà, ánh mắt híp lại nhìn Song Ngư đang hoang mang vặn vẹo người.

Anh cúi người, tách hai chân đang khép chặt của Song Ngư ra, chiếc lưỡi như con rắn mềm mại từ từ thâm nhập vào bên trong, nhẹ nhàng khoáy động, chậm rãi hút hết mật dịch ngọt ngào. Từ đôi môi phấn nộn của cô bật ra tiếng rên mê người.

"Bảo bối..." Song Tử ngẩn đầu nhìn Song Ngư đang tình mê ý loạn nằm trên giường khó chịu vặn vẹo người "Ngư nhi! Nói em anh là ai?" Song Tử nhỏ giọng tà mị thì thầm bên tai của cô, Song Ngư hoang mang lắc đầu. Trên mặt là một giọt nước mắt ủy khuất lăn dài.

"Anh là Tử Tử của em, nói đi bảo bối..." Song Tử vừa khiêu khích không ngừng trên cơ thể mềm mại của cô vừa dụ hoặc thì thầm bên tai.

"... Tử.. Tử..." Song Ngư khó khăn thì thầm ra hai chữ. Nhận được câu trả lời hài lòng, Song Tử cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, nhẹ nhàng liếm mút như đang trân trọng hôn một bảo vật.

Thắt lưng mạnh mẽ thúc mạnh, vật to lớn liền thẳng tiến vào cơ thể mềm mại của cô, chen chúc tiến vào.

Song Ngư đột nhiên nhận thấy một cự vật to lớn tiến vào cơ thể mình liền cất giọng kêu to một tiếng. Phòng ở Song Gia là phòng cách âm một chiều, âm thanh bên trong không thể truyền ra nhưng âm thanh bên ngoài lại có thể truyền vào bên trong phòng nên khi Song Ngư kêu to như vậy, Song Tử cũng không cần sợ người bên ngoài nghe thấy.

Cơ thể Song Ngư đã lâu không ân ái nên vô cùng chặt chẽ suýt chút nữa khiến Song Tử phát điên lên. Anh mạnh mẽ mà chậm rãi không ngừng khiêu khích đến tận cùng bên trong cơ thể cô, khiến cô rên rỉ.

Bên ngoài, ánh trắng chiếu vào soi sáng cả căn phòng, soi sáng lên cặp nam nữ không ngừng dây dưa, tạo ra âm thanh khiến người khác tim đập mạnh, chân run.

***

Lời tác giả:

Chương cuối trước khi Tâm bước vào quá trình ôn thi để thi ts10 đây, hi vọng tất cả mọi người đều thỏa mãn. Mọi người chúc Tâm thi tốt nào! ^_^

P/s: Lâu lắm rồi mới đăng lại truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện 12 Chòm Sao Và Công Việc Văn Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook