[12 Chòm Sao] Vương Triều Hoàng Đạo
Chương 4
HolyHeo
17/06/2016
Chương 4
Khánh Vinh phủ.
“Ngưu nhi ơi là Ngưu nhi, đứa ngốc tử này, sao cả ngày chỉ biết ăn, ăn, ăn như vậy?” Giọng nói của một nữ nhân trung niên vang lên.
“Hừ! Bà còn ở đây than khóc, Ngưu nhi như vậy cũng do bà cưng chiều nó, bây giờ thì không có cơ hội tiến cung rồi!” Người đàn ông ngồi bên cạnh tức tối nói.
“Cha.. sao cha lại nói như vậy nga, cha không biết ăn cũng là một cái tài nghệ hay sao?” Kim Ngưu phúng phính nói.
“Con. . . vậy con nói xem, tài nghệ chỗ nào????” Người đàn ông liếc nhìn đứa con bảo bối của mình.
“Cha không biết đó thôi, nữ nhi của cha thật sự rất giỏi a~, mũi con rất thính này, có thể phân biệt mùi thức ăn, thậm chí còn nhìn ra đó là nguyên liệu nào. Hơn nữa, cảm nhận của con về “món ngon của lạ” rất tốt a~!!” Kim Ngưu hai mắt long lanh, chớp chớp nói.
*Tính để “ẩm thực” nhưng cổ đại thì làm gì có từ này. Dùng “Món ngon của lạ” đi.
“Con . . . Trời ơi! Tức chết ta mà!” Người đàn ông run run chỉ ngón tay về phía Kim Ngưu, tức giận nói.
“Cha… con nói nhiều lần rồi! Lão Thiên lão ấy ở trên cao lắm, không nghe cha than được đâu!” Kim Ngưu lắc đầu nói.
*Lão Thiên: là ông Trời í
Người đàn ông tức nghẹn họng, mắt trợn ngược lên, không nói thành lời, hùng hổ đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng của phụ thân mình khuất dần sau cánh cửa. Kim Ngưu bụm miệng cười híp mắt.
“Aizz, Ngưu nhi, chừng nào con mới chịu trưởng thành đây, con cũng mười bảy rồi còn gì!” Nữ nhân ngồi cạnh nàng, tay cầm lấy tay nàng, xoa nhẹ trên mu bàn tay nói.
“Nương… con không muốn nhập cung đâu! Trong đó ăn nhiều đồ bổ quá, không khéo chết yểu cũng nên.” Kim Ngưu bĩu môi nói.
Ngưu mẫu nhìn Kim Ngưu lắc đầu. . . là do nàng nuông chiều nữ nhi quá rồi.
*Ngưu mẫu: mẹ Ngưu, Ngưu phụ: cha Ngưu.
--------
Tại Trà quán.
Ở phía hành lang tầng trên, có bốn nam nhân đang ngồi với nhau, mỗi người đều tỏa ra khí thế vương giả.
“Thật không ngờ, Yết huynh lại chịu lập phi a~, Kết huynh, huynh thuyết phục hắn như thế nào vậy?” Sư Tử chân vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa hẳn ra sao nói.
“Nói nhiều một chút, đệ ấy sẽ lọt tai thôi.” Ma Kết cầm tách trà lên, một tay mở nắp trà ra, ngửi hương thơm tỏa ra từ tách trà.
“Aizzz, Song Tử đệ đây chẳng ham hố gì vụ lập thê, lập thiếp đâu a~. Trong rừng còn có nhiều hoa tươi, việc gì phải chung tình với một bông hoa.” Song Tử nhếch mày nói, tay đùa giỡn với chiết phiến mang theo bên mình.
“Đúng đúng, mặc dù đệ không hám sắc như huynh, nhưng đệ thích tự do hơn a~” Nhân Mã khuôn mặt thõa mãn, tay cầm tay trà, cười tít mắt nói.
Bỗng . . .
Tiếng xì xào ở bên dưới vang lên.
“Ai nha, tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp vậy.”
“Dáng người thật đẹp”
“Đáng yêu quá.”
Bao nhiêu lời khen rầm rộ, chẳng mấy chốc không gian trong Trà quán nhộn nhịp cả lên.
Từ phía cầu thang, có hai mỹ nhân đang bước lên.
Một người mặc bộ đồ màu vàng, một người mặc bộ đồ màu hồng phấn.
“Đám đàn ông ở đây thật phi lễ, không biết giữ trật tự nơi đông người sao, làm ồn ào cả lên . . . bla … bla …”
“Xử tỷ, tỷ đừng như vậy, điểm tâm ở đây là nhất trong thành a~.”
“Hừ. . . nể mặt Bảo Bình đây, tỷ không muốn nói nhiều, thôi chúng ta lại bàn kia vậy.”
Hai mỹ nhân uyển chuyển bước tới bàn, ngồi xuống, tiểu nhị niềm nở tiếp đón, mắt sáng long lanh vì được phục vụ hai người đẹp.
Quay lại bàn của bốn vị Vương gia.
Sư Tử không hứng thú gì vẫn tiếp dùng bánh, uống trà.
Nhân Mã từ khi bắt gặp Bảo Bình, khuôn mặt đơ ra, miệng há hốc, mắt trợn tròn.
“Choang . . .”
Tiếng động “vỡ” của một vật vang lên. Tách trà trong tay Nhân Mã từ khi nào đã môi chạm môi với đất, vỡ tan tành. Nhân Mã như hóa đá, không mảy may để ý chuyện gì đang xảy ra.
“Thật là . . .” Ma Kết nói, quay sang chỗ Song Tử thì . . .
“Ai nha . . . Hai mỹ nhân . . chẳng hai tại hạ có thể ngồi cùng hay không.” Song Tử từ lúc nào đã xuất hiện ở bàn của Xử Nữ và Bảo Bình, khuôn mặt cười nham nhở.
Xử Nữ không vui, liếc mắt nhìn hắn.
“Hì hì . . . tiểu thư liếc mắt trông thật xinh đẹp.” Miệng lưỡi nịnh hót của hắn trổ tài.
“Hết chỗ rồi, mời thiếu gia đây tới bàn khác dùm cho.” Bảo Bình chen ngang.
“Như thế nào lại hết chỗ, vẫn còn hai cái ghế đây a~.” Song Tử không chịu thua nói.
“Ta nói hết chính là hết.” Bảo Bình tức giận nói.
Ở phía xa, Nhân Mã nhìn thấy Bảo Bình tức giận, tim bỗng đập thình thịch. “Đáng yêu quá!” Ánh mắt hắn lộ rõ hai hình trái tim.
Sư Tử, Ma Kết nghe thấy, rợn hết cả người, không tin vào mắt nhìn đệ đệ của mình.
Ở bên kia . . hình như bắt đầu xảy ra chuyện lớn.
Khánh Vinh phủ.
“Ngưu nhi ơi là Ngưu nhi, đứa ngốc tử này, sao cả ngày chỉ biết ăn, ăn, ăn như vậy?” Giọng nói của một nữ nhân trung niên vang lên.
“Hừ! Bà còn ở đây than khóc, Ngưu nhi như vậy cũng do bà cưng chiều nó, bây giờ thì không có cơ hội tiến cung rồi!” Người đàn ông ngồi bên cạnh tức tối nói.
“Cha.. sao cha lại nói như vậy nga, cha không biết ăn cũng là một cái tài nghệ hay sao?” Kim Ngưu phúng phính nói.
“Con. . . vậy con nói xem, tài nghệ chỗ nào????” Người đàn ông liếc nhìn đứa con bảo bối của mình.
“Cha không biết đó thôi, nữ nhi của cha thật sự rất giỏi a~, mũi con rất thính này, có thể phân biệt mùi thức ăn, thậm chí còn nhìn ra đó là nguyên liệu nào. Hơn nữa, cảm nhận của con về “món ngon của lạ” rất tốt a~!!” Kim Ngưu hai mắt long lanh, chớp chớp nói.
*Tính để “ẩm thực” nhưng cổ đại thì làm gì có từ này. Dùng “Món ngon của lạ” đi.
“Con . . . Trời ơi! Tức chết ta mà!” Người đàn ông run run chỉ ngón tay về phía Kim Ngưu, tức giận nói.
“Cha… con nói nhiều lần rồi! Lão Thiên lão ấy ở trên cao lắm, không nghe cha than được đâu!” Kim Ngưu lắc đầu nói.
*Lão Thiên: là ông Trời í
Người đàn ông tức nghẹn họng, mắt trợn ngược lên, không nói thành lời, hùng hổ đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng của phụ thân mình khuất dần sau cánh cửa. Kim Ngưu bụm miệng cười híp mắt.
“Aizz, Ngưu nhi, chừng nào con mới chịu trưởng thành đây, con cũng mười bảy rồi còn gì!” Nữ nhân ngồi cạnh nàng, tay cầm lấy tay nàng, xoa nhẹ trên mu bàn tay nói.
“Nương… con không muốn nhập cung đâu! Trong đó ăn nhiều đồ bổ quá, không khéo chết yểu cũng nên.” Kim Ngưu bĩu môi nói.
Ngưu mẫu nhìn Kim Ngưu lắc đầu. . . là do nàng nuông chiều nữ nhi quá rồi.
*Ngưu mẫu: mẹ Ngưu, Ngưu phụ: cha Ngưu.
--------
Tại Trà quán.
Ở phía hành lang tầng trên, có bốn nam nhân đang ngồi với nhau, mỗi người đều tỏa ra khí thế vương giả.
“Thật không ngờ, Yết huynh lại chịu lập phi a~, Kết huynh, huynh thuyết phục hắn như thế nào vậy?” Sư Tử chân vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa hẳn ra sao nói.
“Nói nhiều một chút, đệ ấy sẽ lọt tai thôi.” Ma Kết cầm tách trà lên, một tay mở nắp trà ra, ngửi hương thơm tỏa ra từ tách trà.
“Aizzz, Song Tử đệ đây chẳng ham hố gì vụ lập thê, lập thiếp đâu a~. Trong rừng còn có nhiều hoa tươi, việc gì phải chung tình với một bông hoa.” Song Tử nhếch mày nói, tay đùa giỡn với chiết phiến mang theo bên mình.
“Đúng đúng, mặc dù đệ không hám sắc như huynh, nhưng đệ thích tự do hơn a~” Nhân Mã khuôn mặt thõa mãn, tay cầm tay trà, cười tít mắt nói.
Bỗng . . .
Tiếng xì xào ở bên dưới vang lên.
“Ai nha, tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp vậy.”
“Dáng người thật đẹp”
“Đáng yêu quá.”
Bao nhiêu lời khen rầm rộ, chẳng mấy chốc không gian trong Trà quán nhộn nhịp cả lên.
Từ phía cầu thang, có hai mỹ nhân đang bước lên.
Một người mặc bộ đồ màu vàng, một người mặc bộ đồ màu hồng phấn.
“Đám đàn ông ở đây thật phi lễ, không biết giữ trật tự nơi đông người sao, làm ồn ào cả lên . . . bla … bla …”
“Xử tỷ, tỷ đừng như vậy, điểm tâm ở đây là nhất trong thành a~.”
“Hừ. . . nể mặt Bảo Bình đây, tỷ không muốn nói nhiều, thôi chúng ta lại bàn kia vậy.”
Hai mỹ nhân uyển chuyển bước tới bàn, ngồi xuống, tiểu nhị niềm nở tiếp đón, mắt sáng long lanh vì được phục vụ hai người đẹp.
Quay lại bàn của bốn vị Vương gia.
Sư Tử không hứng thú gì vẫn tiếp dùng bánh, uống trà.
Nhân Mã từ khi bắt gặp Bảo Bình, khuôn mặt đơ ra, miệng há hốc, mắt trợn tròn.
“Choang . . .”
Tiếng động “vỡ” của một vật vang lên. Tách trà trong tay Nhân Mã từ khi nào đã môi chạm môi với đất, vỡ tan tành. Nhân Mã như hóa đá, không mảy may để ý chuyện gì đang xảy ra.
“Thật là . . .” Ma Kết nói, quay sang chỗ Song Tử thì . . .
“Ai nha . . . Hai mỹ nhân . . chẳng hai tại hạ có thể ngồi cùng hay không.” Song Tử từ lúc nào đã xuất hiện ở bàn của Xử Nữ và Bảo Bình, khuôn mặt cười nham nhở.
Xử Nữ không vui, liếc mắt nhìn hắn.
“Hì hì . . . tiểu thư liếc mắt trông thật xinh đẹp.” Miệng lưỡi nịnh hót của hắn trổ tài.
“Hết chỗ rồi, mời thiếu gia đây tới bàn khác dùm cho.” Bảo Bình chen ngang.
“Như thế nào lại hết chỗ, vẫn còn hai cái ghế đây a~.” Song Tử không chịu thua nói.
“Ta nói hết chính là hết.” Bảo Bình tức giận nói.
Ở phía xa, Nhân Mã nhìn thấy Bảo Bình tức giận, tim bỗng đập thình thịch. “Đáng yêu quá!” Ánh mắt hắn lộ rõ hai hình trái tim.
Sư Tử, Ma Kết nghe thấy, rợn hết cả người, không tin vào mắt nhìn đệ đệ của mình.
Ở bên kia . . hình như bắt đầu xảy ra chuyện lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.