[12 Chòm Sao] Vương Triều Hoàng Đạo
Chương 76: Chương Đặc Biệt 1
HolyHeo
17/06/2016
Series Lời chưa nói
[1] Lời chưa nói - Xử Nữ
.
Ta – một nữ nhân mười tám tuổi. Cái tuổi phong hoa tuyết nguyệt chứa bao nhiêu mơ mộng. Ta không giống những vị tiểu thư danh giá trong vùng, chỉ biết thưởng trà, ngắm cảnh, ngày ngày ở trong nhà chờ người tới cầu thân.
Ta thiết nghĩ, tại sao nữ nhân lại chỉ có thể làm được có vậy? Trong khi nam nhân bên ngoài làm nên đại sự, còn đám nữ nhân thì ở nhà ngóng ngóng trông trông. Đây rốt cuộc là cái đạo lý gì??
Ta không thể trở nên giống họ, ta không thể hoang phí tuổi xuân như thế được. Ta phải chứng minh cho thiên hạ này thấy rằng, nữ nhân cũng làm nên nghiệp lớn.
Cầm, kỳ, thi, họa thứ gì ta cũng tinh thông, nhưng ham mê nhất vẫn là đọc sách. Ta có thể đọc mà không cần tới ăn, dường như sách trở thành nguồn lương thực nuôi sống ta. Mẫu thân ta vì điều này mà lúc nào cũng càm ràm, lải nhải bên tai ta mãi.
Này, con nhất định sẽ để mẫu thân sáng mắt ra, con không tầm thường như họ. Con không thể uổng phí cả đời mình được. Để tránh mẫu thân ta đành phải dọn đồ trốn sang Vinh Xuân phủ, nơi ở của bá bá ta. Bá bá ta có hai nữ nhi, người tỷ tên Song Ngư, muội muội là Bảo Bình.
Hai tỷ muội này rất trái ngược nhau. Bảo Bình hiếu động, linh hoạt, thông minh, đứa trẻ này rất thích y học, có một lần ta vào phòng muội ấy, trong đấy chất ngổn ngang sách y. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật là những hiểu biết của muội ấy về Y học hoàn toàn đều do đọc sách, muội ấy chưa từng học qua vị sư nào cả.
Còn Song Ngư, một nữ nhân kỳ lạ, bình thường muội ấy rất hay cười, vẻ ngoài ngây thơ dễ đánh lừa ánh mắt kẻ khác, nhưng muội ấy lại có một tuyệt chiêu rất lạ, đó là “Khóc”. Còn nhớ . . . muội ấy cùng Bảo Bình nghịch dại, làm chậu cây quý của bá bá bị rụng tơi bời, bá bá nổi giận, đem roi gia bảo ra giáo huấn, roi vừa vung lên thì bá bá gặp phải ánh mắt long lanh, ngây thơ, đáng thương của Song Ngư thì khựng lại. Đành phải ậm ừ dặn không được tái phạm nữa, thế là cả hai tỷ muội được tha, về sau họ lại tái phạm thế nhưng vẫn không bị đánh. Khi ấy ta phải công nhận rằng, tuyệt chiêu của Song Ngư thật công hiệu, chỉ tiếc nó không hợp với ta.
Trong kinh thành luôn luôn sôi nổi về một vị Vương gia. Hình như là Tam Vương gia . . .Đi khắp quán trà, tửu điếm nào cũng có lời bàn luận về vị Vương gia ấy.
Người ta nói hắn là kẻ thông minh xuất chúng.
Người ta nói hắn mưu trí hơn người.
Người ta nói diện mạo hắn rất anh tuấn.
Người ta nói . . .
Không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp đồn đại về hắn, rồi chẳng biết khi nào . .. ta bắt đầu đem hắn trở thành vị thần của mình mà tôn thờ. Trong lòng ta luôn thầm mong sẽ có một lần được nhìn xem thấy hắn.
Vào một ngày trời thu ảm đạm . .. . Song Ngư có tên trong danh sách tuyển tú, liền ngay đó phải nhập cung. Ngư phụ và Ngư mẫu khóc lóc suốt, còn Bảo Bình thì cũng ủ rủ đi nhiều. Còn ta .. ta thật sự không nỡ rời xa vị muội muội này.
Oa. . . có đánh chết ta cũng không ngờ nha . . .. ta lại có thể thấy mặt vị Tam Vương gia trong truyền thuyết, hắn quả thực như lời đồn đại thế mà khi ấy ta lại không nhận ra . . . .Aizzz thật ngốc, thật ngốc a.
Thế nhưng mà việc Song Ngư vào cung lại đem tới cơ hội cho ta, cơ hội để quen biết hắn . . .Rốt cuộc ý nguyện của ta đã được thỏa lòng mong ước. Trong lòng ta xúc động vô cùng.
Hội thi hằng năm được tổ chức như thường lệ . . . ta đã mài dũa kiến thức bao lâu nay . . rốt cuộc đã tới lúc . .Ta bất chấp tất cả, bất chấp cái mạng nhỏ bé này . . . quyết tâm đỗ bảng vàng. Và hình như ông trời thật ưu ái ta . .. ta đỗ cao Trạng Nguyên, ta được làm người bên cạnh hắn.
Có phải ta đang mơ không????
Khi làm việc cùng hắn .. . tim ta vẫn thường đập nhanh so với bình thường .. . Thỉnh thoảng ta vẫn thừa cơ hội . len lén liếc mắt nhìn hắn. Hình như ta rất dễ thỏa mãn hay sao ý . . . chỉ cần nhìn hắn .. là ta hạnh phúc. . .
Ta chỉ mong mỗi ngày trôi qua như vậy .. . êm đềm . . . nhẹ nhàng . . .
Tin tức hắn thành thân như sét đánh bên tai, ta giật mình từ trong cõi mộng tỉnh dậy .. . Một cảm giác ghen tị, tức giận, chua xót dâng trào trong lòng ta. Chuyện gì thế này??? Ta không muốn điều này . . . ta không muốn!!!!!!!
Tới khi ta nhận ra cảm giác của mình, tới khi ta nhận ra . .. ta yêu hắn. ..
Liệu có quá muộn?!
[1] Lời chưa nói - Xử Nữ
.
Ta – một nữ nhân mười tám tuổi. Cái tuổi phong hoa tuyết nguyệt chứa bao nhiêu mơ mộng. Ta không giống những vị tiểu thư danh giá trong vùng, chỉ biết thưởng trà, ngắm cảnh, ngày ngày ở trong nhà chờ người tới cầu thân.
Ta thiết nghĩ, tại sao nữ nhân lại chỉ có thể làm được có vậy? Trong khi nam nhân bên ngoài làm nên đại sự, còn đám nữ nhân thì ở nhà ngóng ngóng trông trông. Đây rốt cuộc là cái đạo lý gì??
Ta không thể trở nên giống họ, ta không thể hoang phí tuổi xuân như thế được. Ta phải chứng minh cho thiên hạ này thấy rằng, nữ nhân cũng làm nên nghiệp lớn.
Cầm, kỳ, thi, họa thứ gì ta cũng tinh thông, nhưng ham mê nhất vẫn là đọc sách. Ta có thể đọc mà không cần tới ăn, dường như sách trở thành nguồn lương thực nuôi sống ta. Mẫu thân ta vì điều này mà lúc nào cũng càm ràm, lải nhải bên tai ta mãi.
Này, con nhất định sẽ để mẫu thân sáng mắt ra, con không tầm thường như họ. Con không thể uổng phí cả đời mình được. Để tránh mẫu thân ta đành phải dọn đồ trốn sang Vinh Xuân phủ, nơi ở của bá bá ta. Bá bá ta có hai nữ nhi, người tỷ tên Song Ngư, muội muội là Bảo Bình.
Hai tỷ muội này rất trái ngược nhau. Bảo Bình hiếu động, linh hoạt, thông minh, đứa trẻ này rất thích y học, có một lần ta vào phòng muội ấy, trong đấy chất ngổn ngang sách y. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật là những hiểu biết của muội ấy về Y học hoàn toàn đều do đọc sách, muội ấy chưa từng học qua vị sư nào cả.
Còn Song Ngư, một nữ nhân kỳ lạ, bình thường muội ấy rất hay cười, vẻ ngoài ngây thơ dễ đánh lừa ánh mắt kẻ khác, nhưng muội ấy lại có một tuyệt chiêu rất lạ, đó là “Khóc”. Còn nhớ . . . muội ấy cùng Bảo Bình nghịch dại, làm chậu cây quý của bá bá bị rụng tơi bời, bá bá nổi giận, đem roi gia bảo ra giáo huấn, roi vừa vung lên thì bá bá gặp phải ánh mắt long lanh, ngây thơ, đáng thương của Song Ngư thì khựng lại. Đành phải ậm ừ dặn không được tái phạm nữa, thế là cả hai tỷ muội được tha, về sau họ lại tái phạm thế nhưng vẫn không bị đánh. Khi ấy ta phải công nhận rằng, tuyệt chiêu của Song Ngư thật công hiệu, chỉ tiếc nó không hợp với ta.
Trong kinh thành luôn luôn sôi nổi về một vị Vương gia. Hình như là Tam Vương gia . . .Đi khắp quán trà, tửu điếm nào cũng có lời bàn luận về vị Vương gia ấy.
Người ta nói hắn là kẻ thông minh xuất chúng.
Người ta nói hắn mưu trí hơn người.
Người ta nói diện mạo hắn rất anh tuấn.
Người ta nói . . .
Không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp đồn đại về hắn, rồi chẳng biết khi nào . .. ta bắt đầu đem hắn trở thành vị thần của mình mà tôn thờ. Trong lòng ta luôn thầm mong sẽ có một lần được nhìn xem thấy hắn.
Vào một ngày trời thu ảm đạm . .. . Song Ngư có tên trong danh sách tuyển tú, liền ngay đó phải nhập cung. Ngư phụ và Ngư mẫu khóc lóc suốt, còn Bảo Bình thì cũng ủ rủ đi nhiều. Còn ta .. ta thật sự không nỡ rời xa vị muội muội này.
Oa. . . có đánh chết ta cũng không ngờ nha . . .. ta lại có thể thấy mặt vị Tam Vương gia trong truyền thuyết, hắn quả thực như lời đồn đại thế mà khi ấy ta lại không nhận ra . . . .Aizzz thật ngốc, thật ngốc a.
Thế nhưng mà việc Song Ngư vào cung lại đem tới cơ hội cho ta, cơ hội để quen biết hắn . . .Rốt cuộc ý nguyện của ta đã được thỏa lòng mong ước. Trong lòng ta xúc động vô cùng.
Hội thi hằng năm được tổ chức như thường lệ . . . ta đã mài dũa kiến thức bao lâu nay . . rốt cuộc đã tới lúc . .Ta bất chấp tất cả, bất chấp cái mạng nhỏ bé này . . . quyết tâm đỗ bảng vàng. Và hình như ông trời thật ưu ái ta . .. ta đỗ cao Trạng Nguyên, ta được làm người bên cạnh hắn.
Có phải ta đang mơ không????
Khi làm việc cùng hắn .. . tim ta vẫn thường đập nhanh so với bình thường .. . Thỉnh thoảng ta vẫn thừa cơ hội . len lén liếc mắt nhìn hắn. Hình như ta rất dễ thỏa mãn hay sao ý . . . chỉ cần nhìn hắn .. là ta hạnh phúc. . .
Ta chỉ mong mỗi ngày trôi qua như vậy .. . êm đềm . . . nhẹ nhàng . . .
Tin tức hắn thành thân như sét đánh bên tai, ta giật mình từ trong cõi mộng tỉnh dậy .. . Một cảm giác ghen tị, tức giận, chua xót dâng trào trong lòng ta. Chuyện gì thế này??? Ta không muốn điều này . . . ta không muốn!!!!!!!
Tới khi ta nhận ra cảm giác của mình, tới khi ta nhận ra . .. ta yêu hắn. ..
Liệu có quá muộn?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.