Chương 12: CON TRAI THỪA TƯỚNG
Blackchocolate97
09/07/2014
10 bạn sao (hai tên THIÊN YẾT + MA KẾT lười nên không đi) đang đi dạo phố thì :
- Du công tử, xin ngài tha cho, tiểu nữ còn có mẫu thân phải phụng dưỡng, xin ngài tha cho tiểu nữ - cô gái đang cố giật tay ra khỏi một nam nhân áo xanh. Nam nhân chẳng những không buông tay cô mà còn chọc ghẹo :
- Mỹ nhân, nàng được bổn công tử thích là phước ba đời của nàng, theo ta rồi nàng tha hồ mà phụng dưỡng mẫu thân của nàng.
- Không, công tử, xin ngài mà.
Các bạn sao thấy ngứa mắt, SƯ TỬ định “ra tay trượng nghĩa” thì BẠCH DƯƠNG đã xông tới, đấm tên này văng ra xa. Cậu nói lớn :
- Giữa chốn đông người, dám ăn hiếp nữ nhi yếu đuối, ngươi không biết xấu hổ hả ?
- Ngươi…ngươi dám đánh ta, có biết ta là ai không ?
- Ngươi là vua ta cũng mặt kệ, trêu chọc con gái nhà lành giữa đường bị đánh là đáng.
- Ngươi…a, ta nhớ ra rồi ngươi là một trong số mấy tên yêu quái đã làm loạn ở huyện Trường Thanh. Màu tóc bạc đó không thể lầm được.
- Bọn ta không phải yêu quái, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi giống yêu quái hơn đó – SƯ TỬ lúc này đã chạy đến, nghe hắn mắng anh liền chửi lại.
- Ngươi cũng là yêu quái, các ngươi…các ngươi đều là yêu quái.
- Cho dù bọn ta là yêu quái nhưng còn có nhân tính, tốt hơn loại làm người mà không ra người như ngươi – NHÂN MÃ
- Các ngươi dám mắng ta, được lắm hãy đợi đó – hắn nhanh chóng chạy khỏi khu chợ.
CỰ GIẢI đỡ cô gái dậy hỏi :
- Cô có sao không ?
- Xin đa tạ các vị đã ra tay tương cứu, ân đức này tiểu nữ nhất định báo đáp.
- Cô nương đừng nói vậy, việc chúng tôi nên làm mà – SONG TỬ nở nụ cười hút hồn làm cho tiểu cô nương đơ như đá. THIÊN BÌNH thấy vậy, đá vào chân SONG SONG một cái, bạn SONG lập tức thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn đứng ra sau lưng BÌNH NHI.
Vị cô nương kia giật mình, cúi đầu xuống. Chợt cô lên tiếng :
- Chết rồi, tiểu nữ quên nói với các vị, tên vừa rồi là con trai của thừa tướng đương triều Du Thiên. Các vị gây thù với hắn, hắn nhất định trả thù. Sau này các vị phải cẩn thận, nếu được thì mau rời khỏi huyện Tiên Du trước khi hắn ra tay.
- Cô nương đừng lo, chúng tôi không sợ tên Thiên…Thiên gì đó đâu – BẢO BÌNH
- Phải đó, chính cô mới là người phải cẩn thận, nếu hắn lại tìm cô nữa thì nguy – XỬ NỮ
- Đa tạ các vị đã có lòng, ơn này tiểu nữ trọn đời không quên.
- Phải rồi, tiểu cô nương, chúng ta vào quán trọ bên đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi – KIM NGƯU
- Ngài muốn hỏi gì, tôi biết nhất định sẽ không dấu diếm.
Cả bọn kéo nhau vào quán trọ, khách trong quán nhìn chằm chằm, một phần là vì vẻ ngoài khác lạ của họ nhưng đa phần là vì độ “beautifull” của các bạn sao. Khi đã yên vị rồi, NGƯU NGƯU hỏi :
- Cô cho tôi biết về tên Du Thiên đó được không ?
- Dạ, hắn là Du Thiên, cha là Du Dực Tôn – thừa tướng đương triều. Hắn ỷ cha mình quyền thế nên rất lộng hành, dân chúng cũng chẳng làm gì được. Hắn có một người bạn thân là Cao Tôn, hai tên này chuyên phá phách dân lành, thường xuyên ra vào “Vạn Hoa Lâu”…
- Khoan “Vạn Hoa Lâu” là gì vậy ? – BẠCH DƯƠNG
- “Vạn Hoa Lâu” là kĩ viện lớn nhất ở đây, chỉ thua “Bách Hoa Lâu” của kinh thành thôi.
- À, ra vậy, cô kể tiếp đi
- Hai tên đó hại phá hoại tiết hạnh của không biết bao nhiêu cô gái (nói đến đoạn này tự dưng THIÊN BÌNH liếc SONG TỬ, SONG TỬ vội vàng xua tay như muốn nói : “Không có, chuyện đó anh không có”), kể cả phụ nữ đã có chồng cũng không tha. Vì bọn chúng bộ dáng anh tuấn lại có tiền của, quyền thế nên có nhiều cô nương theo đuổi…
- Khoan, vậy những cô nương bị hại tại sao không báo quan ?
- BẠCH DƯƠNG công tử, ngài nói gì vậy, chuyện nhục nhã như vậy sao có thể nói cho người khác biết chứ.
- À, ta hiểu rồi.
- Chính vì vậy mà hai tên đó cứ nhởn nhơ ngoài đường, tiếp tục bức hại người dân. Hôm nay, nếu không được các vị cứu giúp, e rằng tiểu nữ cũng đã…
- Cô nương đừng buồn, tên đó làm nhiều việc xấu ắt sẽ bị quả báo mà – SONG NGƯ
- Đa tạ SONG NGƯ cô nương đã an ủi, bây giờ, tiểu nữ phải về rồi, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng. Xin cáo từ.
- Được rồi, cô về đi, tạm biệt – XỬ NỮ
10 bạn sao sau khi tiễn tiểu cô nương kia xong thì quay về quán trọ, NHÂN MÃ, BẢO BÌNH cùng SONG NGƯ kéo nhau đi mua đồ, SONG TỬ và THIÊN BÌNH cũng đi đâu mất, chỉ còn BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, XỬ NỮ, KIM NGƯU cùng CỰ GIẢI về trước. Đột nhiên, có tiếng người la lên :
- ĐỨNG LẠI
Rồi một làn khói trắng bao bọc lấy cả nhóm. Từng người chợt cảm thấy buồn ngủ rồi gục xuống đất, sau lưng họ, hai bóng đen mỉm cười.
Chuyện gì xảy ra đây, xem chap kế nhé. (chap sau theo nguyện vọng của bạn ketnhi, ta sẽ cho YẾT + KẾT - "mỹ nhân kế"
- Du công tử, xin ngài tha cho, tiểu nữ còn có mẫu thân phải phụng dưỡng, xin ngài tha cho tiểu nữ - cô gái đang cố giật tay ra khỏi một nam nhân áo xanh. Nam nhân chẳng những không buông tay cô mà còn chọc ghẹo :
- Mỹ nhân, nàng được bổn công tử thích là phước ba đời của nàng, theo ta rồi nàng tha hồ mà phụng dưỡng mẫu thân của nàng.
- Không, công tử, xin ngài mà.
Các bạn sao thấy ngứa mắt, SƯ TỬ định “ra tay trượng nghĩa” thì BẠCH DƯƠNG đã xông tới, đấm tên này văng ra xa. Cậu nói lớn :
- Giữa chốn đông người, dám ăn hiếp nữ nhi yếu đuối, ngươi không biết xấu hổ hả ?
- Ngươi…ngươi dám đánh ta, có biết ta là ai không ?
- Ngươi là vua ta cũng mặt kệ, trêu chọc con gái nhà lành giữa đường bị đánh là đáng.
- Ngươi…a, ta nhớ ra rồi ngươi là một trong số mấy tên yêu quái đã làm loạn ở huyện Trường Thanh. Màu tóc bạc đó không thể lầm được.
- Bọn ta không phải yêu quái, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi giống yêu quái hơn đó – SƯ TỬ lúc này đã chạy đến, nghe hắn mắng anh liền chửi lại.
- Ngươi cũng là yêu quái, các ngươi…các ngươi đều là yêu quái.
- Cho dù bọn ta là yêu quái nhưng còn có nhân tính, tốt hơn loại làm người mà không ra người như ngươi – NHÂN MÃ
- Các ngươi dám mắng ta, được lắm hãy đợi đó – hắn nhanh chóng chạy khỏi khu chợ.
CỰ GIẢI đỡ cô gái dậy hỏi :
- Cô có sao không ?
- Xin đa tạ các vị đã ra tay tương cứu, ân đức này tiểu nữ nhất định báo đáp.
- Cô nương đừng nói vậy, việc chúng tôi nên làm mà – SONG TỬ nở nụ cười hút hồn làm cho tiểu cô nương đơ như đá. THIÊN BÌNH thấy vậy, đá vào chân SONG SONG một cái, bạn SONG lập tức thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn đứng ra sau lưng BÌNH NHI.
Vị cô nương kia giật mình, cúi đầu xuống. Chợt cô lên tiếng :
- Chết rồi, tiểu nữ quên nói với các vị, tên vừa rồi là con trai của thừa tướng đương triều Du Thiên. Các vị gây thù với hắn, hắn nhất định trả thù. Sau này các vị phải cẩn thận, nếu được thì mau rời khỏi huyện Tiên Du trước khi hắn ra tay.
- Cô nương đừng lo, chúng tôi không sợ tên Thiên…Thiên gì đó đâu – BẢO BÌNH
- Phải đó, chính cô mới là người phải cẩn thận, nếu hắn lại tìm cô nữa thì nguy – XỬ NỮ
- Đa tạ các vị đã có lòng, ơn này tiểu nữ trọn đời không quên.
- Phải rồi, tiểu cô nương, chúng ta vào quán trọ bên đó ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi – KIM NGƯU
- Ngài muốn hỏi gì, tôi biết nhất định sẽ không dấu diếm.
Cả bọn kéo nhau vào quán trọ, khách trong quán nhìn chằm chằm, một phần là vì vẻ ngoài khác lạ của họ nhưng đa phần là vì độ “beautifull” của các bạn sao. Khi đã yên vị rồi, NGƯU NGƯU hỏi :
- Cô cho tôi biết về tên Du Thiên đó được không ?
- Dạ, hắn là Du Thiên, cha là Du Dực Tôn – thừa tướng đương triều. Hắn ỷ cha mình quyền thế nên rất lộng hành, dân chúng cũng chẳng làm gì được. Hắn có một người bạn thân là Cao Tôn, hai tên này chuyên phá phách dân lành, thường xuyên ra vào “Vạn Hoa Lâu”…
- Khoan “Vạn Hoa Lâu” là gì vậy ? – BẠCH DƯƠNG
- “Vạn Hoa Lâu” là kĩ viện lớn nhất ở đây, chỉ thua “Bách Hoa Lâu” của kinh thành thôi.
- À, ra vậy, cô kể tiếp đi
- Hai tên đó hại phá hoại tiết hạnh của không biết bao nhiêu cô gái (nói đến đoạn này tự dưng THIÊN BÌNH liếc SONG TỬ, SONG TỬ vội vàng xua tay như muốn nói : “Không có, chuyện đó anh không có”), kể cả phụ nữ đã có chồng cũng không tha. Vì bọn chúng bộ dáng anh tuấn lại có tiền của, quyền thế nên có nhiều cô nương theo đuổi…
- Khoan, vậy những cô nương bị hại tại sao không báo quan ?
- BẠCH DƯƠNG công tử, ngài nói gì vậy, chuyện nhục nhã như vậy sao có thể nói cho người khác biết chứ.
- À, ta hiểu rồi.
- Chính vì vậy mà hai tên đó cứ nhởn nhơ ngoài đường, tiếp tục bức hại người dân. Hôm nay, nếu không được các vị cứu giúp, e rằng tiểu nữ cũng đã…
- Cô nương đừng buồn, tên đó làm nhiều việc xấu ắt sẽ bị quả báo mà – SONG NGƯ
- Đa tạ SONG NGƯ cô nương đã an ủi, bây giờ, tiểu nữ phải về rồi, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng. Xin cáo từ.
- Được rồi, cô về đi, tạm biệt – XỬ NỮ
10 bạn sao sau khi tiễn tiểu cô nương kia xong thì quay về quán trọ, NHÂN MÃ, BẢO BÌNH cùng SONG NGƯ kéo nhau đi mua đồ, SONG TỬ và THIÊN BÌNH cũng đi đâu mất, chỉ còn BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, XỬ NỮ, KIM NGƯU cùng CỰ GIẢI về trước. Đột nhiên, có tiếng người la lên :
- ĐỨNG LẠI
Rồi một làn khói trắng bao bọc lấy cả nhóm. Từng người chợt cảm thấy buồn ngủ rồi gục xuống đất, sau lưng họ, hai bóng đen mỉm cười.
Chuyện gì xảy ra đây, xem chap kế nhé. (chap sau theo nguyện vọng của bạn ketnhi, ta sẽ cho YẾT + KẾT - "mỹ nhân kế"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.