Chương 8: TỪ BIỆT
Blackchocolate97
09/07/2014
- Á…
XỬ NỮ vừa đi tới, chân lại “vô tình” đá ngay vào giữa lưng bạn Đạt. Bạn quay lại nhìn Tử Đạt cười nói :
- Ồ, xin lỗi nhé, tôi không thấy anh. (t.g: người ta lù lù thế mà không thấy á. XN: câm mồm)
XỬ NỮ không hiểu vì sao từ lúc Tử Đạt nhìn MA KẾT, cô đã cảm thấy tên này hết sức đáng ghét, lúc nãy nhìn hắn tỏ tình với KẾT, cô càng điên máu hơn, chỉ muốn bay ra cho hắn một cước. Tuy nhiên, hình tượng thục nữ không cho phép cô hành động. Lúc nãy chộp được cơ hội, cô giả vờ đi tới, dồn toàn lực vào chân cho hắn một cước vào giữa lưng. Tử Đạt đang xoa lưng thì chợt thấy bàn tay đau nhói “Á…”
- Ôi, tôi thật là vô ý, anh có sao không – CỰ GIẢI vừa dùng sức dậm mạnh vào tay Đạt Đạt, vừa làm ra vẻ lo lắng hỏi.
Về phần GIẢI GIẢI, cô cũng không hiểu vì sao mình ghét tên này, cô chỉ biết lúc hắn chọc THIÊN YẾT nổi giận, cô cũng “tự nhiên” giận theo, nên nhân lúc đi ngang qua đã “vô tình” đạp cho hắn một cú.
Bạn Đạt nhìn hai cô gái run rẩy, lùi ra sau Tử Y. BẠCH DƯƠNG đột nhiên nói :
- Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta cùng cho qua nhé.
KẾT YẾT không nói gì, hai bạn còn đang bận ngắm XỬ NỮ và CỰ GIẢI. DƯƠNG thấy hai tên hung thần không nói gì thì mừng thầm, cậu đang lo họ tức lên chém luôn cả cậu thì toi. XỬ NỮ bỗng đề nghị :
- Này, hay ngày mai chúng ta vào kinh thành đi, ở đây mãi cũng không tốt.
- Uhm, được đó, mình không nên làm phiền Tử Y quá. – MA KẾT hưởng ứng theo XỬ NỮ. Bạn NỮ thấy KẾT hưởng ứng thì đỏ mặt cười. SONG TỬ để ý hỏi :
- XỬ NHI, bị gì mà đỏ mặt thế.
Ngay sau đó, chân bạn SONG bị một cú đạp đau thấu xương. TIỂU XỬ cười nói :
- Không sao, cám ơn cậu đã “quan tâm”
XỬ NỮ nhấn mạnh từ “quan tâm” như muốn nói “Câm, ai mượn ngươi để ý hả tên nhiều chuyện”. SONG TỬ đau nhưng vẫn ráng nở một nụ cười ngụ ý : “Dạ, em hiểu rồi thưa chị XỬ”.
- Vậy mai chúng ta lên đường nhé – SƯ TỬ
- Nhưng kinh thành xa lắm, hay các anh chị cứ ở đây vài hôm nữa rồi hãy tính – Tử Y lo lắng.
- Không, không nên ở, à ý tôi là kinh thành khá xa nên mọi người nên tận dụng thời gian đi cho sớm, ở đây lâu cũng chẳng được gì – Tử Đạt nghe nói bạn họ đi, trong lòng mừng như mở hội vội nói.
12 người ai cũng biết rõ suy nghĩ của Tử Đạt nhưng chỉ tặng cho hắn vài ánh mắt đầy “sát khí” rồi cho qua. (vậy cũng đủ chết rồi)
Sau một hồi, người níu kéo, kẻ xúi giục, rốt cuộc 12 bạn sao của chúng ta quyết định lên đường.
Sáng hôm sau, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, THIÊN YẾT và MA KẾT cũng đã thay lại bộ đồ nam.
- Trông hai cậu như “nữ giả nam” ấy, tớ thấy đồ nữ vẫn đẹp hơn – NHÂN MÃ (cô này chán sống thật rồi)
Hai người liếc NHÂN MÃ đang định mở miệng thì :
- Tớ thấy KẾT mặc đồ nam cũng đẹp trai đấy chứ, mắt cậu bị sao thế NHÂN MÃ – XỬ NỮ
- Đúng đấy, THIÊN YẾT nhìn phong độ, anh tuấn hơn cả mấy người kia cơ – CỰ GIẢI đang nhìn YẾT chằm chằm nói.
- Hai người hôm nay trúng tà à, hay là… - SƯ TỬ bỏ lửng câu nói, mặt cười hết sức “đểu”.
- SƯ à, lâu quá tớ chưa “luyện giọng”, hay cậu nghe xem giọng tớ còn như trước không nhé – XỬ NỮ lại gần bạn SƯ hòi
- Không, không, tớ…tớ không có nói gì cả…hahaha – SƯ TỬ vừa nói vừa đưa tay lên miệng làm điệu bộ kéo khóa lại.
Tử Y nhìn mọi người, mắt rưng rưng nói :
- Các huynh các tỉ lên đường nhớ bảo trọng nhé.
- Y Y đừng khóc, tỉ khóc muội cũng muốn khóc theo đấy – NGƯ NGƯ mắt cũng đỏ hoe nói.
- Được rồi, Y nhi, muội đừng buồn, họ đi rồi sẽ quay lại mà, phải không ? – Tử Đạt an ủi muội muội nhưng trong lòng đang cầu khấn “Làm ơn đừng bao giờ quay lại, làm ơn đừng quay lại, làm ơn…”
- Y nhi dễ thương thế này, tất nhiên các tỉ sẽ quay lại – BẢO BÌNH nhìn Tử Đạt cười nói.
Tử Đạt như rớt xuống từ chín tầng mây, nét mặt hết sức đau khổ. KIM NGƯU thấy lâu nên giục :
- Này xong chưa, lâu quá.
- Ừ, chúng ta cũng nên đi thôi, tạm biệt Y nhi nhé – THIÊN BÌNH nói rồi cả bọn cùng tạm biệt anh em họ Tử (chính xác là có mỗi Tử Y thui, tên Đạt kia thì chẳng ai thèm nhìn đến). Cả nhóm kéo nhau ra khỏi ngôi làng nhỏ, tiến về phía hoàng thành.
- Các huynh các tỉ bảo trọng, nhớ phải về thăm Y nhi đó – Tử Y vẫy tay gọi theo.
XỬ NỮ vừa đi tới, chân lại “vô tình” đá ngay vào giữa lưng bạn Đạt. Bạn quay lại nhìn Tử Đạt cười nói :
- Ồ, xin lỗi nhé, tôi không thấy anh. (t.g: người ta lù lù thế mà không thấy á. XN: câm mồm)
XỬ NỮ không hiểu vì sao từ lúc Tử Đạt nhìn MA KẾT, cô đã cảm thấy tên này hết sức đáng ghét, lúc nãy nhìn hắn tỏ tình với KẾT, cô càng điên máu hơn, chỉ muốn bay ra cho hắn một cước. Tuy nhiên, hình tượng thục nữ không cho phép cô hành động. Lúc nãy chộp được cơ hội, cô giả vờ đi tới, dồn toàn lực vào chân cho hắn một cước vào giữa lưng. Tử Đạt đang xoa lưng thì chợt thấy bàn tay đau nhói “Á…”
- Ôi, tôi thật là vô ý, anh có sao không – CỰ GIẢI vừa dùng sức dậm mạnh vào tay Đạt Đạt, vừa làm ra vẻ lo lắng hỏi.
Về phần GIẢI GIẢI, cô cũng không hiểu vì sao mình ghét tên này, cô chỉ biết lúc hắn chọc THIÊN YẾT nổi giận, cô cũng “tự nhiên” giận theo, nên nhân lúc đi ngang qua đã “vô tình” đạp cho hắn một cú.
Bạn Đạt nhìn hai cô gái run rẩy, lùi ra sau Tử Y. BẠCH DƯƠNG đột nhiên nói :
- Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta cùng cho qua nhé.
KẾT YẾT không nói gì, hai bạn còn đang bận ngắm XỬ NỮ và CỰ GIẢI. DƯƠNG thấy hai tên hung thần không nói gì thì mừng thầm, cậu đang lo họ tức lên chém luôn cả cậu thì toi. XỬ NỮ bỗng đề nghị :
- Này, hay ngày mai chúng ta vào kinh thành đi, ở đây mãi cũng không tốt.
- Uhm, được đó, mình không nên làm phiền Tử Y quá. – MA KẾT hưởng ứng theo XỬ NỮ. Bạn NỮ thấy KẾT hưởng ứng thì đỏ mặt cười. SONG TỬ để ý hỏi :
- XỬ NHI, bị gì mà đỏ mặt thế.
Ngay sau đó, chân bạn SONG bị một cú đạp đau thấu xương. TIỂU XỬ cười nói :
- Không sao, cám ơn cậu đã “quan tâm”
XỬ NỮ nhấn mạnh từ “quan tâm” như muốn nói “Câm, ai mượn ngươi để ý hả tên nhiều chuyện”. SONG TỬ đau nhưng vẫn ráng nở một nụ cười ngụ ý : “Dạ, em hiểu rồi thưa chị XỬ”.
- Vậy mai chúng ta lên đường nhé – SƯ TỬ
- Nhưng kinh thành xa lắm, hay các anh chị cứ ở đây vài hôm nữa rồi hãy tính – Tử Y lo lắng.
- Không, không nên ở, à ý tôi là kinh thành khá xa nên mọi người nên tận dụng thời gian đi cho sớm, ở đây lâu cũng chẳng được gì – Tử Đạt nghe nói bạn họ đi, trong lòng mừng như mở hội vội nói.
12 người ai cũng biết rõ suy nghĩ của Tử Đạt nhưng chỉ tặng cho hắn vài ánh mắt đầy “sát khí” rồi cho qua. (vậy cũng đủ chết rồi)
Sau một hồi, người níu kéo, kẻ xúi giục, rốt cuộc 12 bạn sao của chúng ta quyết định lên đường.
Sáng hôm sau, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, THIÊN YẾT và MA KẾT cũng đã thay lại bộ đồ nam.
- Trông hai cậu như “nữ giả nam” ấy, tớ thấy đồ nữ vẫn đẹp hơn – NHÂN MÃ (cô này chán sống thật rồi)
Hai người liếc NHÂN MÃ đang định mở miệng thì :
- Tớ thấy KẾT mặc đồ nam cũng đẹp trai đấy chứ, mắt cậu bị sao thế NHÂN MÃ – XỬ NỮ
- Đúng đấy, THIÊN YẾT nhìn phong độ, anh tuấn hơn cả mấy người kia cơ – CỰ GIẢI đang nhìn YẾT chằm chằm nói.
- Hai người hôm nay trúng tà à, hay là… - SƯ TỬ bỏ lửng câu nói, mặt cười hết sức “đểu”.
- SƯ à, lâu quá tớ chưa “luyện giọng”, hay cậu nghe xem giọng tớ còn như trước không nhé – XỬ NỮ lại gần bạn SƯ hòi
- Không, không, tớ…tớ không có nói gì cả…hahaha – SƯ TỬ vừa nói vừa đưa tay lên miệng làm điệu bộ kéo khóa lại.
Tử Y nhìn mọi người, mắt rưng rưng nói :
- Các huynh các tỉ lên đường nhớ bảo trọng nhé.
- Y Y đừng khóc, tỉ khóc muội cũng muốn khóc theo đấy – NGƯ NGƯ mắt cũng đỏ hoe nói.
- Được rồi, Y nhi, muội đừng buồn, họ đi rồi sẽ quay lại mà, phải không ? – Tử Đạt an ủi muội muội nhưng trong lòng đang cầu khấn “Làm ơn đừng bao giờ quay lại, làm ơn đừng quay lại, làm ơn…”
- Y nhi dễ thương thế này, tất nhiên các tỉ sẽ quay lại – BẢO BÌNH nhìn Tử Đạt cười nói.
Tử Đạt như rớt xuống từ chín tầng mây, nét mặt hết sức đau khổ. KIM NGƯU thấy lâu nên giục :
- Này xong chưa, lâu quá.
- Ừ, chúng ta cũng nên đi thôi, tạm biệt Y nhi nhé – THIÊN BÌNH nói rồi cả bọn cùng tạm biệt anh em họ Tử (chính xác là có mỗi Tử Y thui, tên Đạt kia thì chẳng ai thèm nhìn đến). Cả nhóm kéo nhau ra khỏi ngôi làng nhỏ, tiến về phía hoàng thành.
- Các huynh các tỉ bảo trọng, nhớ phải về thăm Y nhi đó – Tử Y vẫy tay gọi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.