[12 Chòm Sao] Yêu Em Không Hối Hận
Chương 21: Ở bên anh
San-Mộc Mạc
14/09/2020
Bùm!!!
Lại cái tiếng nổ như muốn lún đất ấy. Song Ngư chán nản lắc đầu, tâm tình ảo não dựa người vào tường. Bạch Dương nhìn cô, thương cảm hỏi:
– Sao vậy?
Song Ngư lắc đầu, hai bên tóc đánh vào mặt ran rát. Song Tử nhìn bộ dạng của Song Ngư, cười vô tội nói:
– Tớ thấy lúc cậu lắc đầu giống cái trống đồ chơi của trẻ con lắm, lắc qua lắc lại nghe tiếng rất vui tai.
Song Ngư hứ một tiếng, quay ngoắt đi chỗ khác.
~~~O~~~
Chết tiệt! Bảo Bình đấm mạnh tay xuống mặt bàn bàn làm nó nứt một mảng nhỏ. Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng vậy, tại sao nó cứ nổ như thế chứ? Bảo Bình căm phẫn nhìn những ống nghiệm trêи bàn. Đúng công thức, đúng lượng chất, anh làm đúng hết mà, sao nó cứ nổ. Không được, phải làm lại lần nữa, nhất định phải thành công. Bảo Bình tự nhủ như thế rồi bắt tay vào làm. Nhỏ một giọt MgO2, đột nhiên đủ mọi biểu hiện của Song Ngư đột nhiên ùa về trước mắt anh. Mấy ngày nay hễ nghỉ một chút thì tâm trí anh lại lần mò đi tìm hình bóng cô. Chẳng lẽ lâu rồi không gặp cô bé đó nên anh thành ra như vậy. Nếu đúng là như vậy thì chẳng lẽ là những biểu hiện của cái chuyện yêu đương đó sao? Xùy xùy, chắc không có đâu. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, loại loại, ảnh hưởng đến công việc mất. Rồi Bảo Bình kiềm chế lại, tiếp tục sự nghiệp pha chế vĩ đại suốt ngày nổ ầm trời lún đất của mình.
~~~O~~~
– Haizzz, dạo này chả được vận động chân tay nên chán quá. – Song Tử đột nhiên lên tiếng, nằm bò ra cái ghế sô pha ôm lấy hông Bạch Dương, đầu gác lên đùi cô.
– Ờ, phải công nhận là chán thật. – Xử Nữ gật gù.
– Đấy, đến Xử Nhi cũng đồng tình thì giờ chẳng lẽ tụi mình ngồi không cho tích mỡ à. – Song Ngư ảo não.
– Vậy đi đâu chơi đi. – Thiên Bình lên tiếng.
– Hưm, đi uống trà sữa không? – Xử Nữ xoa cằm rồi rủ rê.
– Được đó.
Nói rồi cả đám kéo nhau đi ra khỏi trường. Ăn chơi no nê xong cũng tan học luôn rồi còn đâu nữa. Thế là cả bọn chỉ việc lấy cặp rồi xách môиɠ đi về.
~~~O~~~
Song Ngư nhanh chóng về nhà. Trời sắp mưa rồi. Tưởng tượng đến cái cảnh về nhà được ăn no cái thôi là mừng hết cả người rồi. Đúng thật như suy nghĩ của cô, cái bụng tròn trịa của cô nhét không nổi thức ăn được nữa rồi. Đang ngồi rất ư là thoải mái trêи phòng thì đột nhiên mẹ cô gọi:
– Tiểu Ngư, đi mua táo đi con.
Gì chứ nghe tới táo là cô rất thích a. Mẹ cô hay gọt táo thỏ cho cô lúc cô còn chưa nói hết được các từ cho tới bây giờ. Bởi vậy, lâu rồi không ăn táo nên cô như phóng phi tiêu xuống nhà. Cầm lấy tiền mẹ cô đưa, cô chưa kịp mở cửa thì bà đã nói:
– Khoác áo cầm theo ô đi con, mưa cuối thu dễ ốm lắm.
Vầng, nghe đến đó bạn Cá ngố nhà mình đã đứng hình. Cô lập tức nói to lên:
– Con không đi đâu, bẩn lắm.
Bà mẹ nào đó lập tức lên giọng, nụ cười đểu nào đó chợt xuất hiện trêи môi nhưng đứa con kia nào thấy:
– Vậy từ nay về sau đừng mong mẹ làm táo thỏ cho ăn nữa.
Đối với việc bị bẩn rửa chân cái là xong với việc nhịn ăn táo thỏ suốt đời thì cô thà đi dưới mưa còn hơn là nhịn. Thế là bạn Song Ngư tội nghiệp đã phải khoác áo thỏ bông của mình ra ngoài, trêи tay cầm cái ô trong suốt, thầm than cho cái số phận hẩm hiu của mình.
Từ nhà cô đi tới cái siêu thị gần nhất cũng phải mất mười lăm đến hai mươi phút. Bởi vậy đó là lý do vì sao Song Ngư nhà mình không chịu đi khi trời mưa là thế. Nhưng thôi, vì cái sự nghiệp được ăn táo thỏ thì đành phải chịu chứ sao giờ.
Từng giọt mưa cứ lách tách rơi đập vào cái ô trong suốt của Song Ngư không ngớt. Cô đi nhanh thật nhanh tới siêu thị, mua một ký táo về thì…
~~~O~~~
Bảo Bình không biết mình đã làm không biết bao nhiêu lần, nổ bao nhiêu vụ và im lìm bao nhiêu vụ mà chỉ biết là anh đã kiệt sức rồi. Để luôn xe mình ở Viện nghiên cứu, anh đi bộ về nhà. Biết, anh biết là trời mưa nhưng anh cứ đi, để mặc cho cơn mưa cuối thu tát vào mặt mình đau rát nhưng nó giúp anh tỉnh lại. Sai sót ở chỗ nào được cơ chứ? Haizzzz, mấy ngày không ngủ và làm việc liên tục rồi cứ nổ liên miên thế này làm anh thất vọng vô cùng, sức lực cũng theo đó mà bay sạch sành sanh. Đã dầm mưa rồi thì dầm cho trót đi. Ngồi bệt xuống dưới bậc tam cấp, anh châm một điếu thuốc. Đã lâu rồi anh mới hút, không biết là bao lâu rồi nhỉ. Bàn tay anh run lên vì lạnh, chưa cầm được bao lâu mọi thứ đã rơi xuống đất. Mẹ kiếp, không cho anh thành công rồi bây giờ còn muốn không cho anh hút thuốc nữa sao? Bảo Bình thầm chửi rủa nhưng anh chả thèm nhặt nó lên, ngồi im lặng như thế cho đến khi… Một bàn chân đi đôi giày búp bê rơi vào tầm mắt anh, rồi cả chỗ của anh cũng chả còn giọt mưa nào rơi xuống nữa. Bảo Bình ngạc nhiên ngẩng đầu, bóng một người con gái quen thuộc nhẹ nhàng phủ xuống trước mắt anh.
– Bảo Bình, anh sao vậy?
Thái độ của cô gái ấy là lo lắng, lo lắng cho anh. Bảo Bình vươn tay, ôm chặt lấy người con gái ấy vào lòng không buông. Không hiểu sao, ngay lúc này đây, anh lại cần người con gái này đến thế. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ đến ánh mắt lo lắng của cô, anh nhớ tất cả, anh nhớ cô, anh yêu cô. Giọng anh lạc hẳn đi, như thì thào bên tai cô một cái gì đó đau khổ lắm:
– Song Ngư, Song Ngư, Song Ngư,…
Bảo Bình cứ gọi mãi tên cô như thế khiến Song Ngư ngỡ ngàng. Chưa kịp nói gì thì cô đã nghe Bảo Bình nói tiếp:
– Tại sao lại đi vào tim anh như thế? Anh mệt mỏi lắm rồi. Song Ngư, anh muốn bỏ cuộc để có một cuộc sống yên bình với em. Song Ngư, đừng đi đâu hết, ở lại bên anh đi. Anh cần em mà.
Rồi từng giọt nước mắt nóng hổi của Bảo Bình rơi xuống bờ vai nhỏ của Song Ngư. Vòng tay to lớn của anh cũng siết chặt lấy người cô không rời ra dù chỉ là một khắc, chính bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại khóc, như thể là anh sắp mất cô rồi vậy.
– Bảo Bình, nhà anh ở đâu, em đưa anh về, Bảo Bình.
Bảo Bình vẫn ôm cô, khẽ nói:
– Ở đây.
Vậy tức nghĩa là nhà này. Song Ngư sờ loạn thân trêи của Bảo Bình tìm kiếm chìa khóa. Đút chìa vào ổ, Song Ngư đỡ cái thân to lớn ướt sũng của Bảo Bình vào trong. Vỗ vỗ mặt anh mấy cái cho tỉnh, cô nói:
– Bảo Bình, đi thay đồ đi, không ốm bây giờ.
Bảo Bình vẫn còn tỉnh táo để nghe lời cô nói. Buông thì buông nhưng cái tay vẫn không chịu thả bàn tay nhỏ bé của Song Ngư ra, anh bảo:
– Không được đi đâu hết, ở lại với anh, được không?
– Ừ, đi thay đồ đi, ốm giờ. – Song Ngư gật đầu cho có lệ rồi đẩy anh vào trong.
Bảo Bình sau khi yên tâm mới buông cô ra nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn cô. Song Ngư mò mò lò sưởi trong phòng, sau đó bật lên cho ấm nhà. Cô cũng đi tìm cái máy sấy để sấy khô cái mái tóc ướt kia. Bảo Bình xong xuôi đi ra, không kìm được hắt hơi một cái. Song Ngư thấy bộ dạng tội nghiệp của anh thì vẫy vẫy lại. Bảo Bình như con cún con ngoan ngoãn nghe lời chủ, tiến lại gần cô ngồi xuống thảm nhung, thản nhiên ôm cô để trước mặt. Song Ngư cũng chả quan tâm đến tư thế ám muội của cả hai giờ này, chỉ quan tâm đến mái tóc kia đang ướt sũng. Vớ lấy cái khăn vắt trêи ghế sô pha, cô đặt lên đầu Bảo Bình mà vò xù nó lên. Kết quả khi lấy ra lại khiến cho bạn Song Ngư cười khúc khích, cuối cùng bị bạn Bảo Bình không an phận hôn cô một phát ngay môi làm cô đơ người, sau đó chỉ biết sấy khô mái tóc còn ẩm của anh. Khô rồi thì nó lại xù bông hết cả lên khiến Song Ngư loay hoay vuốt lại mái tóc của Bảo Bình.
– Được rồi, giờ em về. – Song Ngư nói sau giây phút im lặng huy hoàng.
– Ở đây với anh. – Bảo Bình không chịu buông, đã thế còn ghì chặt hơn.
– Không được, nam nam nữ nữ thọ thọ bất tương thân, ba mẹ em thì sao? – Song Ngư nhíu mày.
– Vậy em gọi điện thoại cho họ xin phép đi. – Bảo Bình vẫn cứng đầu cứng cổ đề nghị.
– Không được. – Song Ngư nhất quyết từ chối.
– Yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả. Anh vẫn là trai tân nên em cứ yên tâm một trăm phần trăm, anh không muốn phá nát hình ảnh trong sáng anh giữ hai mươi ba năm nay. – Bảo Bình kiên quyết, nói chắc nịch.
– Ghi nhớ cho anh, em mới mười bảy. – Song Ngư nói rồi chôm điện thoại của Bảo Bình gọi điện về, rồi cô đã tự hỏi, có phải mình đã dễ dãi quá không, nhưng thôi, cô có khi cam chịu vì điều đó.
Và yên tâm đi, đêm nay không có sắc xuân đâu, mà phải là vào một ngày nào đó.
Lại cái tiếng nổ như muốn lún đất ấy. Song Ngư chán nản lắc đầu, tâm tình ảo não dựa người vào tường. Bạch Dương nhìn cô, thương cảm hỏi:
– Sao vậy?
Song Ngư lắc đầu, hai bên tóc đánh vào mặt ran rát. Song Tử nhìn bộ dạng của Song Ngư, cười vô tội nói:
– Tớ thấy lúc cậu lắc đầu giống cái trống đồ chơi của trẻ con lắm, lắc qua lắc lại nghe tiếng rất vui tai.
Song Ngư hứ một tiếng, quay ngoắt đi chỗ khác.
~~~O~~~
Chết tiệt! Bảo Bình đấm mạnh tay xuống mặt bàn bàn làm nó nứt một mảng nhỏ. Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng vậy, tại sao nó cứ nổ như thế chứ? Bảo Bình căm phẫn nhìn những ống nghiệm trêи bàn. Đúng công thức, đúng lượng chất, anh làm đúng hết mà, sao nó cứ nổ. Không được, phải làm lại lần nữa, nhất định phải thành công. Bảo Bình tự nhủ như thế rồi bắt tay vào làm. Nhỏ một giọt MgO2, đột nhiên đủ mọi biểu hiện của Song Ngư đột nhiên ùa về trước mắt anh. Mấy ngày nay hễ nghỉ một chút thì tâm trí anh lại lần mò đi tìm hình bóng cô. Chẳng lẽ lâu rồi không gặp cô bé đó nên anh thành ra như vậy. Nếu đúng là như vậy thì chẳng lẽ là những biểu hiện của cái chuyện yêu đương đó sao? Xùy xùy, chắc không có đâu. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, loại loại, ảnh hưởng đến công việc mất. Rồi Bảo Bình kiềm chế lại, tiếp tục sự nghiệp pha chế vĩ đại suốt ngày nổ ầm trời lún đất của mình.
~~~O~~~
– Haizzz, dạo này chả được vận động chân tay nên chán quá. – Song Tử đột nhiên lên tiếng, nằm bò ra cái ghế sô pha ôm lấy hông Bạch Dương, đầu gác lên đùi cô.
– Ờ, phải công nhận là chán thật. – Xử Nữ gật gù.
– Đấy, đến Xử Nhi cũng đồng tình thì giờ chẳng lẽ tụi mình ngồi không cho tích mỡ à. – Song Ngư ảo não.
– Vậy đi đâu chơi đi. – Thiên Bình lên tiếng.
– Hưm, đi uống trà sữa không? – Xử Nữ xoa cằm rồi rủ rê.
– Được đó.
Nói rồi cả đám kéo nhau đi ra khỏi trường. Ăn chơi no nê xong cũng tan học luôn rồi còn đâu nữa. Thế là cả bọn chỉ việc lấy cặp rồi xách môиɠ đi về.
~~~O~~~
Song Ngư nhanh chóng về nhà. Trời sắp mưa rồi. Tưởng tượng đến cái cảnh về nhà được ăn no cái thôi là mừng hết cả người rồi. Đúng thật như suy nghĩ của cô, cái bụng tròn trịa của cô nhét không nổi thức ăn được nữa rồi. Đang ngồi rất ư là thoải mái trêи phòng thì đột nhiên mẹ cô gọi:
– Tiểu Ngư, đi mua táo đi con.
Gì chứ nghe tới táo là cô rất thích a. Mẹ cô hay gọt táo thỏ cho cô lúc cô còn chưa nói hết được các từ cho tới bây giờ. Bởi vậy, lâu rồi không ăn táo nên cô như phóng phi tiêu xuống nhà. Cầm lấy tiền mẹ cô đưa, cô chưa kịp mở cửa thì bà đã nói:
– Khoác áo cầm theo ô đi con, mưa cuối thu dễ ốm lắm.
Vầng, nghe đến đó bạn Cá ngố nhà mình đã đứng hình. Cô lập tức nói to lên:
– Con không đi đâu, bẩn lắm.
Bà mẹ nào đó lập tức lên giọng, nụ cười đểu nào đó chợt xuất hiện trêи môi nhưng đứa con kia nào thấy:
– Vậy từ nay về sau đừng mong mẹ làm táo thỏ cho ăn nữa.
Đối với việc bị bẩn rửa chân cái là xong với việc nhịn ăn táo thỏ suốt đời thì cô thà đi dưới mưa còn hơn là nhịn. Thế là bạn Song Ngư tội nghiệp đã phải khoác áo thỏ bông của mình ra ngoài, trêи tay cầm cái ô trong suốt, thầm than cho cái số phận hẩm hiu của mình.
Từ nhà cô đi tới cái siêu thị gần nhất cũng phải mất mười lăm đến hai mươi phút. Bởi vậy đó là lý do vì sao Song Ngư nhà mình không chịu đi khi trời mưa là thế. Nhưng thôi, vì cái sự nghiệp được ăn táo thỏ thì đành phải chịu chứ sao giờ.
Từng giọt mưa cứ lách tách rơi đập vào cái ô trong suốt của Song Ngư không ngớt. Cô đi nhanh thật nhanh tới siêu thị, mua một ký táo về thì…
~~~O~~~
Bảo Bình không biết mình đã làm không biết bao nhiêu lần, nổ bao nhiêu vụ và im lìm bao nhiêu vụ mà chỉ biết là anh đã kiệt sức rồi. Để luôn xe mình ở Viện nghiên cứu, anh đi bộ về nhà. Biết, anh biết là trời mưa nhưng anh cứ đi, để mặc cho cơn mưa cuối thu tát vào mặt mình đau rát nhưng nó giúp anh tỉnh lại. Sai sót ở chỗ nào được cơ chứ? Haizzzz, mấy ngày không ngủ và làm việc liên tục rồi cứ nổ liên miên thế này làm anh thất vọng vô cùng, sức lực cũng theo đó mà bay sạch sành sanh. Đã dầm mưa rồi thì dầm cho trót đi. Ngồi bệt xuống dưới bậc tam cấp, anh châm một điếu thuốc. Đã lâu rồi anh mới hút, không biết là bao lâu rồi nhỉ. Bàn tay anh run lên vì lạnh, chưa cầm được bao lâu mọi thứ đã rơi xuống đất. Mẹ kiếp, không cho anh thành công rồi bây giờ còn muốn không cho anh hút thuốc nữa sao? Bảo Bình thầm chửi rủa nhưng anh chả thèm nhặt nó lên, ngồi im lặng như thế cho đến khi… Một bàn chân đi đôi giày búp bê rơi vào tầm mắt anh, rồi cả chỗ của anh cũng chả còn giọt mưa nào rơi xuống nữa. Bảo Bình ngạc nhiên ngẩng đầu, bóng một người con gái quen thuộc nhẹ nhàng phủ xuống trước mắt anh.
– Bảo Bình, anh sao vậy?
Thái độ của cô gái ấy là lo lắng, lo lắng cho anh. Bảo Bình vươn tay, ôm chặt lấy người con gái ấy vào lòng không buông. Không hiểu sao, ngay lúc này đây, anh lại cần người con gái này đến thế. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ đến ánh mắt lo lắng của cô, anh nhớ tất cả, anh nhớ cô, anh yêu cô. Giọng anh lạc hẳn đi, như thì thào bên tai cô một cái gì đó đau khổ lắm:
– Song Ngư, Song Ngư, Song Ngư,…
Bảo Bình cứ gọi mãi tên cô như thế khiến Song Ngư ngỡ ngàng. Chưa kịp nói gì thì cô đã nghe Bảo Bình nói tiếp:
– Tại sao lại đi vào tim anh như thế? Anh mệt mỏi lắm rồi. Song Ngư, anh muốn bỏ cuộc để có một cuộc sống yên bình với em. Song Ngư, đừng đi đâu hết, ở lại bên anh đi. Anh cần em mà.
Rồi từng giọt nước mắt nóng hổi của Bảo Bình rơi xuống bờ vai nhỏ của Song Ngư. Vòng tay to lớn của anh cũng siết chặt lấy người cô không rời ra dù chỉ là một khắc, chính bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại khóc, như thể là anh sắp mất cô rồi vậy.
– Bảo Bình, nhà anh ở đâu, em đưa anh về, Bảo Bình.
Bảo Bình vẫn ôm cô, khẽ nói:
– Ở đây.
Vậy tức nghĩa là nhà này. Song Ngư sờ loạn thân trêи của Bảo Bình tìm kiếm chìa khóa. Đút chìa vào ổ, Song Ngư đỡ cái thân to lớn ướt sũng của Bảo Bình vào trong. Vỗ vỗ mặt anh mấy cái cho tỉnh, cô nói:
– Bảo Bình, đi thay đồ đi, không ốm bây giờ.
Bảo Bình vẫn còn tỉnh táo để nghe lời cô nói. Buông thì buông nhưng cái tay vẫn không chịu thả bàn tay nhỏ bé của Song Ngư ra, anh bảo:
– Không được đi đâu hết, ở lại với anh, được không?
– Ừ, đi thay đồ đi, ốm giờ. – Song Ngư gật đầu cho có lệ rồi đẩy anh vào trong.
Bảo Bình sau khi yên tâm mới buông cô ra nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn cô. Song Ngư mò mò lò sưởi trong phòng, sau đó bật lên cho ấm nhà. Cô cũng đi tìm cái máy sấy để sấy khô cái mái tóc ướt kia. Bảo Bình xong xuôi đi ra, không kìm được hắt hơi một cái. Song Ngư thấy bộ dạng tội nghiệp của anh thì vẫy vẫy lại. Bảo Bình như con cún con ngoan ngoãn nghe lời chủ, tiến lại gần cô ngồi xuống thảm nhung, thản nhiên ôm cô để trước mặt. Song Ngư cũng chả quan tâm đến tư thế ám muội của cả hai giờ này, chỉ quan tâm đến mái tóc kia đang ướt sũng. Vớ lấy cái khăn vắt trêи ghế sô pha, cô đặt lên đầu Bảo Bình mà vò xù nó lên. Kết quả khi lấy ra lại khiến cho bạn Song Ngư cười khúc khích, cuối cùng bị bạn Bảo Bình không an phận hôn cô một phát ngay môi làm cô đơ người, sau đó chỉ biết sấy khô mái tóc còn ẩm của anh. Khô rồi thì nó lại xù bông hết cả lên khiến Song Ngư loay hoay vuốt lại mái tóc của Bảo Bình.
– Được rồi, giờ em về. – Song Ngư nói sau giây phút im lặng huy hoàng.
– Ở đây với anh. – Bảo Bình không chịu buông, đã thế còn ghì chặt hơn.
– Không được, nam nam nữ nữ thọ thọ bất tương thân, ba mẹ em thì sao? – Song Ngư nhíu mày.
– Vậy em gọi điện thoại cho họ xin phép đi. – Bảo Bình vẫn cứng đầu cứng cổ đề nghị.
– Không được. – Song Ngư nhất quyết từ chối.
– Yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả. Anh vẫn là trai tân nên em cứ yên tâm một trăm phần trăm, anh không muốn phá nát hình ảnh trong sáng anh giữ hai mươi ba năm nay. – Bảo Bình kiên quyết, nói chắc nịch.
– Ghi nhớ cho anh, em mới mười bảy. – Song Ngư nói rồi chôm điện thoại của Bảo Bình gọi điện về, rồi cô đã tự hỏi, có phải mình đã dễ dãi quá không, nhưng thôi, cô có khi cam chịu vì điều đó.
Và yên tâm đi, đêm nay không có sắc xuân đâu, mà phải là vào một ngày nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.