Chương 2
Bản Lật Tử
13/09/2020
Edit: Ngáo Ngơ
Khoảng thời gian ngắn trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh. Ngô tiểu thư nhìn cậu bé trước mặt đang gắt gao ôm lấy chân của Trần Túy, kinh ngạc mà há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Trước khi đến gặp mặt Trần Túy, cô chợt nghe người mai mối nói, Trần Túy không sống một mình, trong nhà còn có một đứa bé ---- là con trai của chị gái anh. Chị gái của anh đã qua đời sáu năm trước, cho nên cháu trai vẫn luôn đi theo anh.
Cũng là bởi vì tình huống như vậy, đàn ông có điều kiện như Trần Túy gặp nhiều khó khăn trong việc xem mắt.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của Ngô tiểu thư trước khi gặp được Trần Túy, sau khi thấy được người thật, cô cảm thấy bản thân của Trần Túy cũng không có ý định muốn đi xem mắt.
Suy nghĩ của cô nhanh chóng bị vòng vo, ở phía đối diện cậu bé vẫn còn ôm chặt lấy chân của Trần Túy. Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí ngay cả một vẻ bối rối cũng nhìn không thấy, giống như hiện tại người bị ôm chân gọi là ba ba không phải là anh.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Trần Túy một hồi, nghiêng đầu lại, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô tiểu thư: "Cô ơi, có phải là ba của con lừa cô rằng con là cháu trai của ông ấy đúng không ạ?"
"....." Trong khoảng một thời gian ngắn Ngô tiểu thư không biết rằng hai từ "ba" và "cô" cái nào đối với cô có lực sát thương rất lớn.
Thấy cô không nói gì, cậu bé lại tiếp tục đùa giỡn: " Cô ơi, ngàn vạn lần cô đừng bị ba con lừa gạt, con là con trai ruột của ba con a...!" Vừa nói xong, cậu bé uốn éo quay người lại lắc lắc chân Trần Túy: " Ba ba, ba muốn cho cô này làm mẹ kế của con ư?"
Ngô tiểu thư: "......"
Một câu "mẹ kế" làm cho cô từ bỏ triệt để.
Cô xấu hổ nhưng lại không mất lễ phép đứng dậy, cầm lấy túi xách cùng với áo khoác, nhìn Trần Túy nói: "Trần tiên sinh, anh còn có việc, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây a."
Trần Túy cũng không có ý muốn giữ cô lại, sau khi đợi cô ra khỏi nhà hàng, anh mới cúi đầu xuống, nhìn xem Tiểu Bất Điểm đang ôm chân của mình: "Có thể buông cậu ra được chưa?"
Trần Nhất Nhiên không có chút lưu luyến mà buông chân anh ra, đi đến chỗ ngồi vừa rồi của vị Ngô tiểu thư, hai cái chân ngắn nhảy rồi ngồi lên: "Cậu, con rất thất vọng về cậu, chúng ta đã nói là sẽ không bao giờ... hướng ra ngoài khuất phục bà ngoại mà? Quay đầu lại không phải rất vui vẻ hay sao mà lại chạy đến đây xem mắt."(*)
Trần Túy không để ý đến thằng bé đang chất vấn mình, chẳng qua là nhìn sang nó và nói: "Không phải cậu nói hôm nay bà ngoại sẽ đi đón con sao, như thế nào lại chạy đến đây? Bà ngoại con vừa mới gửi tin nhắn hỏi cậu."
"Không phải là con nghe bọn họ nói muốn bức cậu đi xem mắt, cho nên chạy đến đây để cứu cậu sao." Trần Nhất Nhiên chống cái cằm, "Vừa rồi cháu cảm thấy chị tiểu thư kia không thích hợp với cậu, cháu không đồng ý cái hôn sự này."
Trần Túy lạnh lùng ngoéo... môi một cái, đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhất Nhiên quậy phá như vậy. Lần đầu tiên anh đi xem mắt, bà ngoại nó muốn tự mình chạy đến trường học đón nó, là có thể ngăn chặn nó, kết quả là quân cờ đi lệch một chiêu: "Trần Nhất Nhiên, cậu đã nói biết bao nhiêu lần con không được phép một mình chạy loạn, con không sợ bị đòn phải không?"
".......Không phải là con đang muốn tốt cho cậu sao." Trần Nhất Nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu, nhìn cậu bé như vậy, nhưng người cậu sợ nhất chính là ông cậu của cậu Trần Túy.
"Quấy rầy, món ăn của các ngài gọi đã có." Phục vụ bưng món ăn đi đến, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Nhất Nhiên đang ngồi ở chỗ của vị Ngô tiểu thư. Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn phục vụ cười cười: "Ca ca, cho em một ly kem ly, vị chocolate."
"Vâng đợi một chút." Phục vụ bỏ đồ xuống, quay người đặt món ăn lên bàn. Trần Nhất Nhiên nhìn các món ăn trên bàn, nhìn Trần Túy nói: "Cậu, đồ ăn này thật ngon."
"Trần Túy cầm lấy dĩa thức ăn, cũng không nhìn cậu nhóc: "Cơm nước xong xuôi thì hãy về nhà làm bài tập."
".......Đã biết ạ." Trần Nhất Nhiên cúi đầu xuống, nhìn bàn ăn làm cái mặt quỷ.
,mẹ của Trần Túy liền gọi điện đến đây. Trần Túy nhíu mày không dễ nhận ra, Trần Nhất Nhiên lại nhạy cảm ngẩng đầu, mơ hồ không rõ hỏi anh: "Bà tìm con ạ?"
"Ăn xong rồi lại nói tiếp." Trần Túy nói xong câu này, liền cầm điện thoại lên bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì? Ừ, Trần Nhất Nhiên đang ở cùng với con. Không có gì, chính là con cảm thấy không thích hợp, thời gian này con bề bộn công việc, mọi người cũng đừng giúp con sắp xếp xem mắt nữa. Cứ như vậy đi, con cúp máy trước đây."
Trần Nhất Nhiên thấy Trần Túy đặt điện thoại xuống, nuốt xuống "ọt ọt" một miếng đồ ăn: "Bà ngoại đến để hưng sư vấn tội ạ? Rõ ràng là bọn họ lật lọng, họ nói không hề bức cậu đi xem mắt."
Trần Túy liếc Trần Nhất Nhiên một cái: " Cậu cảm thấy bài tập về nhà cho con rất ít, như thế này cậu sẽ liên lạc với cô giáo Dương của con, để cô ấy gửi thêm bài tập cho con."
"...... Oa, cậu ơi, con tôm này ăn ngon thật! Con bóc cho cậu một cái!"
Trần Túy nhìn cậu nhóc ân cần bóc tôm, hơi cong môi cười khẽ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai giờ rưỡi sáng, quán bar của Chân Điềm đúng giờ đóng cửa. Về nhà tắm rửa xong, lúc Chân Điềm nằm ở trên giường đã gần bốn giờ sáng. Như là thói quen, đầu cô vừa dính gối liền đã ngủ, cô vốn tưởng rằng hôm nay có thể vui vẻ mà ngủ, không nghĩ đến buổi sáng 10 giờ, Vương Thục Trân nữ sĩ đã ở bên ngoài gõ cửa phòng cô.
"Chân Điềm, đã dậy chưa? Bây giờ đã là 10 giờ, hôm nay ông nội con gọi sang nhà cũ ăn cơm, cả nhà chúng ta đều đi qua."
Chân Điềm ngủ đến mơ mơ màng màng, bị bà lớn tiếng gọi như vậy nên đã tỉnh được một chút. Vương Thục Trân nữ sĩ dán tai lên cửa nghe, phát hiện bên trong không có động tĩnh, lại tiếp tục gõ cửa: "Chân Điềm, ba con với anh con đang ở dưới lầu chờ, con chuẩn bị nhanh lên."
"......" Chân Điềm bị mẹ mình ồn ào đến mệt não người đau, ôm chăn không nhúc nhích, "Mẹ, con không dậy nổi."
"Con sao, như thế nào lại không dậy nổi?"
"Giống như con đang bị giường phong ấn."
"......" Vương Thục Trân nữ sĩ trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm cửa phòng cười cười, "Bị phong ấn đúng không? Được, mẹ cảm thấy đều là say rượu mà nháo. Tầng hầm ngầm của con đặt ở quán bar đúng không? Bây giờ mẹ sẽ cho người đến đó dọn hết."
"Ai, mẹ đừng làm thế!" Chân Điềm hối hả ngồi dậy, nhanh chóng vọt xuống giường, "Mẹ đừng có động vào mấy chai bia của con! Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nhắm vào con!"
Cô mở cửa, mang dép lê chạy "Lạch cạch lạch cạch" đuổi theo ở phía sau, Vương Thục Trân nữ sĩ quay đầu nhìn cô một cái, cười tủm tỉm nói: "Phong ấn đã được giải trừ? Vậy thì nhanh chóng đi rửa mặt, lập tức xuất phát."
Chân Điềm phồng má trừng mắt nhìn mẹ mình, đi được vài bước lại xoay đầu lại nói: "Mẹ đừng có động vào rượu của con a!"
Vương Thục Trân nữ sĩ ném cho cô một cái nhìn xem thường, xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay là ngày nghỉ, cả nhà khó được ở nhà cùng nhau, Chân Hi nhìn Chân Điềm từ trên lầu đi xuống, hài hước nói: "Đã lâu không gặp a, tuy rằng chúng ta ở cùng dưới một mái nhà, nhưng anh như là đã quên trong nhà mình còn có người này."
"Ha hả, vậy mọi người cứ đi đến nhà ông nội đi a, còn gọi thêm con làm gì?" Chân Điềm đi đến chỗ trống bên cạnh anh trai ngồi xuống, cầm lấy cái ly sữa bò uống một ngụm.
Lão Chân đang xem di động nghe thấy cuộc nói chuyện của hai anh em, ngẩng đầu lên bổ sung một câu: "Ông nội con chỉ muốn gặp con, Chân Hi có đi hay không cũng không sao cả."
Chân Hi: "......"
Chân Điềm cười hì hì buông cái ly xuống, nhìn Chân Hi khoe khoang: "Cũng đúng, từ nhỏ ông nội đã yêu thương em, anh ở nhà sao, cũng không có địa vị gì."
Chân Hi: "......":)
Không sao, nhiều năm như vậy, anh đã thành thói quen. Chân Hi an ủi bản thân mình như thế.
"A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên." Chân Điềm đứng lên, đi đến phòng chứa bia, "Đây là bia mà con mới ủ, con mang một chút cho ông nội nếm thử."
Chân Hi kéo kéo khóe miệng: "Người ta đều đưa thực phẩm chức năng cho người già, nào có ai đưa rượu đâu?"
"Em nói anh đây là không văn hóa." Chân Điềm quay đầu lại, khinh thường mà nhìn anh trai mình, "Trung bình mỗi chai bia chứa hơn một trăm đến hai trăm mg vật chất, đối với cơ thể người có tác dụng bảo vệ sức khỏe, mặt khác ở trong bia có rất nhiều vitamin B, có thể hỗ trợ thay thế năng lượng, đảm bảo cho chất lượng giấc ngủ được tốt hơn, còn có thể gia tăng trí nhớ. Mấu chốt của việc uống bia ở chỗ là nên uống một lượng vừa phải, không thể uống say, anh ăn nhiều gạo tẻ sẽ không mau tiêu đâu."
"Đã hiểu, về sau anh uống rượu đều sẽ có lý do chính đáng." Chân Hi nhìn cô làm một cái thủ thế "OK".
"Còn nữa, mấy thứ này thông thường thường dùng để kết hợp với các món ăn, hơn nữa uống bia là vì bổ sung dinh dưỡng a." Chân Điềm hừ anh trai một tiếng, đi đến tầng hầm lấy bia mang cho ông nội cô.
Ông nội của Chân Điềm ở tại nhà cũ của Chân gia, phòng ở rất lớn, nhưng mà ngày thường đều không có con cháu bên cạnh, chỉ có hai bảo mẫu chăm sóc ông hàng ngày. Cũng may lão gia tử thân thể còn khỏe mạnh, ngày thường không có việc gì liền đi tập dưỡng sinh chăm sóc hoa, lúc tâm tình ông tốt, còn sẽ đi tới công ty nhìn xem.
Hôm nay một nhà Chân Điềm đến đây, bảo mẫu cũng làm riêng một bàn đồ ăn lớn, phần lớn là do Chân lão gia tử dặn dò, tất cả đều là mấy món ăn mà Chân Điềm thích ăn.
"Ông nội, chúng con đến thăm người đây!" Chân Điềm vừa xuống xe, liền chạy đến hoa viên tìm ông nội, thuận tiện có thể thưởng thức những bông hoa mà ông nội chăm sóc, "Nha, hoa đỗ quyên này lớn lên thật đẹp."
Chân lão gia tử đang ở tỉa cành lá, thấy cô chạy lại đây, liền cũng dừng tay: "Như thế nào, con thích sao? Vậy chờ lát nữa ông chiết ra một gốc, cho con mang về chăm sóc?"
"Được a, nhưng mà con sợ con chăm sóc nó nó sẽ chết."
"Cho em chăm sóc đương nhiên nó sẽ chết." Chân Hi đi tới, cũng chào hỏi ông nội, "Ông nội, ông không biết đâu, Chân Điềm ngoại trừ công việc ủ bia của nó, mấy chuyện khác chuyện gì nó cũng làm không tốt. Ví dụ như là cây hoa này đi, lấy về trồng khẳng định cũng là do mẹ con chăm sóc."
"Sao anh lại nói em gái mình như vậy? Chỗ này có việc gì cần anh giúp sao?" Chân Điềm ghét bỏ nhìn anh trai mình, "Em biết, do anh thấy ông nội đưa hoa cho em, nên anh mới ghen tị tới đỏ mắt."
"......" Thật đúng là anh ghen tị tới đỏ mắt.
"Đúng rồi ông nội, lần này con lại ủ bia mới, mang riêng một ít đến đây, ông nội có muốn đợi chút nữa để nếm thử không ạ?"
Chân lão gia tử cũng là một người thích bia, cực kỳ hứng thú nói: "Được a, cần thiết gì phải nếm, bia của Điềm Điềm nhà chúng ta ủ, có thể ngon hơn so với những cái bên ngoài mà ông đã từng uống qua."
Chân Điềm nở nụ cười ha ha ha: "Ông nội ông nói bừa nhưng rất giống với sự thật."
Chân Hi: "......"
Ông cháu ba người ở trong hoa viên hàn huyên một hồi, bảo mẫu liền tới đây gọi bọn họ đi ăn cơm. Trên bàn cơm, Chân lão gia tử không ăn nhiều, lại nhọc lòng chuyện của con cháu: "Đúng rồi, Chân Hi, thứ bảy tuần sau con cùng con gái của chú Tôn ăn một bữa cơm."
Chân Hi vừa nghe những lời này, mày liền nhíu lại. Cái này đâu phải là ăn cơm a, đây là đi xem mắt a.
Vẻ mặt anh đau khổ nhìn ông nội nói: "Ông nội, ông nói con còn nhỏ, ông nội làm gì phải nhọc lòng chuyện kết hôn của con như vậy? Con thấy, mọi người vẫn nên nhọc lòng Chân Điềm đi, tốt xấu gì con cũng là người đã yêu đương qua, còn nó chính là một con chó độc thân mẫu mực."
Chân Điềm bưng bát cơm, ở dưới bàn đá chân anh trai mình một cái.
Chân lão gia tử cũng không chịu thua Chân Hi: "Chuyện của Điềm Điềm con không cần nhọc lòng, Điềm Điềm của nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, dạng đàn ông mà tìm không thấy? Nếu cuối cùng nó không gặp được người nào, cũng không sao cả, dù sao ta vẫn còn phòng ở còn xe còn có cổ phần của công ty, đều để lại cho con bé, nó sống một mình cũng có thể thoải mái dễ chịu."
"Ông nội ông thật tốt!" Chân Điềm ngọt sớt mà gọi ông nội một tiếng.
Chân Hi ở bên cạnh liền không vui: "Ông nội, ông cũng quá bất công đi, con cũng là cháu trai của người a."
Chân lão gia tử hừ một tiếng, nói: "Bất công? Con là phó tổng ở công ty, nhưng em gái con cái gì cũng không có."
"Đúng vậy!" Chân Điềm ở một bên phụ họa thêm.
Chân Hi cong khóe miệng, nói: "Đó là do chính nó không muốn đến công ty làm việc, lại nói tiền mà nó mở quán bar, không phải cũng đều là do mọi người cho sao?"
Chân lão gia tử nhìn anh: "Nga, con ở công ty làm phó tổng, uy phong bát diện, mọi người đều nhìn thấy con, đều cung cung kính kính mà kêu con một tiếng tiểu Chân tổng, em gái con mở một cái quán bar nhỏ như vậy, con liền ghen ghét? Con làm anh trai mà lòng dạ cũng hẹp hòi quá đi."
Chân Hi: "......"
Được đi, dù sao anh nói cái gì cũng đều là sai, cái nhà này đã sớm không còn chứa chấp anh nữa rồi.:)
Chân Điềm ở bên cạnh trộm làm cái thủ thế V với anh, Chân Hi tức giận đến mức muốn đá lại vào cái chân mà lúc nãy cô đá anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chân Điềm đang vụng trộm cười, liền nghe thấy di động của mình vang lên, cô buông đũa, cầm điện thoại lên: "Con đi nhận điện thoại."
Cô đi đến một bên, ấn nghe máy: "Xin chào."
"Xin chào, xin hỏi có phải là Chân Điềm tiểu thư không ạ?"
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là vị nào?"
"Tôi là phóng viên đài truyền hình ABA, bên chúng tôi muốn mời cô đến phỏng vấn, khi nào cô có thời gian ạ?"
Hết chương 2.
Khoảng thời gian ngắn trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh. Ngô tiểu thư nhìn cậu bé trước mặt đang gắt gao ôm lấy chân của Trần Túy, kinh ngạc mà há to miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Trước khi đến gặp mặt Trần Túy, cô chợt nghe người mai mối nói, Trần Túy không sống một mình, trong nhà còn có một đứa bé ---- là con trai của chị gái anh. Chị gái của anh đã qua đời sáu năm trước, cho nên cháu trai vẫn luôn đi theo anh.
Cũng là bởi vì tình huống như vậy, đàn ông có điều kiện như Trần Túy gặp nhiều khó khăn trong việc xem mắt.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của Ngô tiểu thư trước khi gặp được Trần Túy, sau khi thấy được người thật, cô cảm thấy bản thân của Trần Túy cũng không có ý định muốn đi xem mắt.
Suy nghĩ của cô nhanh chóng bị vòng vo, ở phía đối diện cậu bé vẫn còn ôm chặt lấy chân của Trần Túy. Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí ngay cả một vẻ bối rối cũng nhìn không thấy, giống như hiện tại người bị ôm chân gọi là ba ba không phải là anh.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Trần Túy một hồi, nghiêng đầu lại, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô tiểu thư: "Cô ơi, có phải là ba của con lừa cô rằng con là cháu trai của ông ấy đúng không ạ?"
"....." Trong khoảng một thời gian ngắn Ngô tiểu thư không biết rằng hai từ "ba" và "cô" cái nào đối với cô có lực sát thương rất lớn.
Thấy cô không nói gì, cậu bé lại tiếp tục đùa giỡn: " Cô ơi, ngàn vạn lần cô đừng bị ba con lừa gạt, con là con trai ruột của ba con a...!" Vừa nói xong, cậu bé uốn éo quay người lại lắc lắc chân Trần Túy: " Ba ba, ba muốn cho cô này làm mẹ kế của con ư?"
Ngô tiểu thư: "......"
Một câu "mẹ kế" làm cho cô từ bỏ triệt để.
Cô xấu hổ nhưng lại không mất lễ phép đứng dậy, cầm lấy túi xách cùng với áo khoác, nhìn Trần Túy nói: "Trần tiên sinh, anh còn có việc, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây a."
Trần Túy cũng không có ý muốn giữ cô lại, sau khi đợi cô ra khỏi nhà hàng, anh mới cúi đầu xuống, nhìn xem Tiểu Bất Điểm đang ôm chân của mình: "Có thể buông cậu ra được chưa?"
Trần Nhất Nhiên không có chút lưu luyến mà buông chân anh ra, đi đến chỗ ngồi vừa rồi của vị Ngô tiểu thư, hai cái chân ngắn nhảy rồi ngồi lên: "Cậu, con rất thất vọng về cậu, chúng ta đã nói là sẽ không bao giờ... hướng ra ngoài khuất phục bà ngoại mà? Quay đầu lại không phải rất vui vẻ hay sao mà lại chạy đến đây xem mắt."(*)
Trần Túy không để ý đến thằng bé đang chất vấn mình, chẳng qua là nhìn sang nó và nói: "Không phải cậu nói hôm nay bà ngoại sẽ đi đón con sao, như thế nào lại chạy đến đây? Bà ngoại con vừa mới gửi tin nhắn hỏi cậu."
"Không phải là con nghe bọn họ nói muốn bức cậu đi xem mắt, cho nên chạy đến đây để cứu cậu sao." Trần Nhất Nhiên chống cái cằm, "Vừa rồi cháu cảm thấy chị tiểu thư kia không thích hợp với cậu, cháu không đồng ý cái hôn sự này."
Trần Túy lạnh lùng ngoéo... môi một cái, đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhất Nhiên quậy phá như vậy. Lần đầu tiên anh đi xem mắt, bà ngoại nó muốn tự mình chạy đến trường học đón nó, là có thể ngăn chặn nó, kết quả là quân cờ đi lệch một chiêu: "Trần Nhất Nhiên, cậu đã nói biết bao nhiêu lần con không được phép một mình chạy loạn, con không sợ bị đòn phải không?"
".......Không phải là con đang muốn tốt cho cậu sao." Trần Nhất Nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu, nhìn cậu bé như vậy, nhưng người cậu sợ nhất chính là ông cậu của cậu Trần Túy.
"Quấy rầy, món ăn của các ngài gọi đã có." Phục vụ bưng món ăn đi đến, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Nhất Nhiên đang ngồi ở chỗ của vị Ngô tiểu thư. Trần Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn phục vụ cười cười: "Ca ca, cho em một ly kem ly, vị chocolate."
"Vâng đợi một chút." Phục vụ bỏ đồ xuống, quay người đặt món ăn lên bàn. Trần Nhất Nhiên nhìn các món ăn trên bàn, nhìn Trần Túy nói: "Cậu, đồ ăn này thật ngon."
"Trần Túy cầm lấy dĩa thức ăn, cũng không nhìn cậu nhóc: "Cơm nước xong xuôi thì hãy về nhà làm bài tập."
".......Đã biết ạ." Trần Nhất Nhiên cúi đầu xuống, nhìn bàn ăn làm cái mặt quỷ.
,mẹ của Trần Túy liền gọi điện đến đây. Trần Túy nhíu mày không dễ nhận ra, Trần Nhất Nhiên lại nhạy cảm ngẩng đầu, mơ hồ không rõ hỏi anh: "Bà tìm con ạ?"
"Ăn xong rồi lại nói tiếp." Trần Túy nói xong câu này, liền cầm điện thoại lên bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì? Ừ, Trần Nhất Nhiên đang ở cùng với con. Không có gì, chính là con cảm thấy không thích hợp, thời gian này con bề bộn công việc, mọi người cũng đừng giúp con sắp xếp xem mắt nữa. Cứ như vậy đi, con cúp máy trước đây."
Trần Nhất Nhiên thấy Trần Túy đặt điện thoại xuống, nuốt xuống "ọt ọt" một miếng đồ ăn: "Bà ngoại đến để hưng sư vấn tội ạ? Rõ ràng là bọn họ lật lọng, họ nói không hề bức cậu đi xem mắt."
Trần Túy liếc Trần Nhất Nhiên một cái: " Cậu cảm thấy bài tập về nhà cho con rất ít, như thế này cậu sẽ liên lạc với cô giáo Dương của con, để cô ấy gửi thêm bài tập cho con."
"...... Oa, cậu ơi, con tôm này ăn ngon thật! Con bóc cho cậu một cái!"
Trần Túy nhìn cậu nhóc ân cần bóc tôm, hơi cong môi cười khẽ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai giờ rưỡi sáng, quán bar của Chân Điềm đúng giờ đóng cửa. Về nhà tắm rửa xong, lúc Chân Điềm nằm ở trên giường đã gần bốn giờ sáng. Như là thói quen, đầu cô vừa dính gối liền đã ngủ, cô vốn tưởng rằng hôm nay có thể vui vẻ mà ngủ, không nghĩ đến buổi sáng 10 giờ, Vương Thục Trân nữ sĩ đã ở bên ngoài gõ cửa phòng cô.
"Chân Điềm, đã dậy chưa? Bây giờ đã là 10 giờ, hôm nay ông nội con gọi sang nhà cũ ăn cơm, cả nhà chúng ta đều đi qua."
Chân Điềm ngủ đến mơ mơ màng màng, bị bà lớn tiếng gọi như vậy nên đã tỉnh được một chút. Vương Thục Trân nữ sĩ dán tai lên cửa nghe, phát hiện bên trong không có động tĩnh, lại tiếp tục gõ cửa: "Chân Điềm, ba con với anh con đang ở dưới lầu chờ, con chuẩn bị nhanh lên."
"......" Chân Điềm bị mẹ mình ồn ào đến mệt não người đau, ôm chăn không nhúc nhích, "Mẹ, con không dậy nổi."
"Con sao, như thế nào lại không dậy nổi?"
"Giống như con đang bị giường phong ấn."
"......" Vương Thục Trân nữ sĩ trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm cửa phòng cười cười, "Bị phong ấn đúng không? Được, mẹ cảm thấy đều là say rượu mà nháo. Tầng hầm ngầm của con đặt ở quán bar đúng không? Bây giờ mẹ sẽ cho người đến đó dọn hết."
"Ai, mẹ đừng làm thế!" Chân Điềm hối hả ngồi dậy, nhanh chóng vọt xuống giường, "Mẹ đừng có động vào mấy chai bia của con! Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nhắm vào con!"
Cô mở cửa, mang dép lê chạy "Lạch cạch lạch cạch" đuổi theo ở phía sau, Vương Thục Trân nữ sĩ quay đầu nhìn cô một cái, cười tủm tỉm nói: "Phong ấn đã được giải trừ? Vậy thì nhanh chóng đi rửa mặt, lập tức xuất phát."
Chân Điềm phồng má trừng mắt nhìn mẹ mình, đi được vài bước lại xoay đầu lại nói: "Mẹ đừng có động vào rượu của con a!"
Vương Thục Trân nữ sĩ ném cho cô một cái nhìn xem thường, xoay người đi xuống lầu.
Hôm nay là ngày nghỉ, cả nhà khó được ở nhà cùng nhau, Chân Hi nhìn Chân Điềm từ trên lầu đi xuống, hài hước nói: "Đã lâu không gặp a, tuy rằng chúng ta ở cùng dưới một mái nhà, nhưng anh như là đã quên trong nhà mình còn có người này."
"Ha hả, vậy mọi người cứ đi đến nhà ông nội đi a, còn gọi thêm con làm gì?" Chân Điềm đi đến chỗ trống bên cạnh anh trai ngồi xuống, cầm lấy cái ly sữa bò uống một ngụm.
Lão Chân đang xem di động nghe thấy cuộc nói chuyện của hai anh em, ngẩng đầu lên bổ sung một câu: "Ông nội con chỉ muốn gặp con, Chân Hi có đi hay không cũng không sao cả."
Chân Hi: "......"
Chân Điềm cười hì hì buông cái ly xuống, nhìn Chân Hi khoe khoang: "Cũng đúng, từ nhỏ ông nội đã yêu thương em, anh ở nhà sao, cũng không có địa vị gì."
Chân Hi: "......":)
Không sao, nhiều năm như vậy, anh đã thành thói quen. Chân Hi an ủi bản thân mình như thế.
"A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên." Chân Điềm đứng lên, đi đến phòng chứa bia, "Đây là bia mà con mới ủ, con mang một chút cho ông nội nếm thử."
Chân Hi kéo kéo khóe miệng: "Người ta đều đưa thực phẩm chức năng cho người già, nào có ai đưa rượu đâu?"
"Em nói anh đây là không văn hóa." Chân Điềm quay đầu lại, khinh thường mà nhìn anh trai mình, "Trung bình mỗi chai bia chứa hơn một trăm đến hai trăm mg vật chất, đối với cơ thể người có tác dụng bảo vệ sức khỏe, mặt khác ở trong bia có rất nhiều vitamin B, có thể hỗ trợ thay thế năng lượng, đảm bảo cho chất lượng giấc ngủ được tốt hơn, còn có thể gia tăng trí nhớ. Mấu chốt của việc uống bia ở chỗ là nên uống một lượng vừa phải, không thể uống say, anh ăn nhiều gạo tẻ sẽ không mau tiêu đâu."
"Đã hiểu, về sau anh uống rượu đều sẽ có lý do chính đáng." Chân Hi nhìn cô làm một cái thủ thế "OK".
"Còn nữa, mấy thứ này thông thường thường dùng để kết hợp với các món ăn, hơn nữa uống bia là vì bổ sung dinh dưỡng a." Chân Điềm hừ anh trai một tiếng, đi đến tầng hầm lấy bia mang cho ông nội cô.
Ông nội của Chân Điềm ở tại nhà cũ của Chân gia, phòng ở rất lớn, nhưng mà ngày thường đều không có con cháu bên cạnh, chỉ có hai bảo mẫu chăm sóc ông hàng ngày. Cũng may lão gia tử thân thể còn khỏe mạnh, ngày thường không có việc gì liền đi tập dưỡng sinh chăm sóc hoa, lúc tâm tình ông tốt, còn sẽ đi tới công ty nhìn xem.
Hôm nay một nhà Chân Điềm đến đây, bảo mẫu cũng làm riêng một bàn đồ ăn lớn, phần lớn là do Chân lão gia tử dặn dò, tất cả đều là mấy món ăn mà Chân Điềm thích ăn.
"Ông nội, chúng con đến thăm người đây!" Chân Điềm vừa xuống xe, liền chạy đến hoa viên tìm ông nội, thuận tiện có thể thưởng thức những bông hoa mà ông nội chăm sóc, "Nha, hoa đỗ quyên này lớn lên thật đẹp."
Chân lão gia tử đang ở tỉa cành lá, thấy cô chạy lại đây, liền cũng dừng tay: "Như thế nào, con thích sao? Vậy chờ lát nữa ông chiết ra một gốc, cho con mang về chăm sóc?"
"Được a, nhưng mà con sợ con chăm sóc nó nó sẽ chết."
"Cho em chăm sóc đương nhiên nó sẽ chết." Chân Hi đi tới, cũng chào hỏi ông nội, "Ông nội, ông không biết đâu, Chân Điềm ngoại trừ công việc ủ bia của nó, mấy chuyện khác chuyện gì nó cũng làm không tốt. Ví dụ như là cây hoa này đi, lấy về trồng khẳng định cũng là do mẹ con chăm sóc."
"Sao anh lại nói em gái mình như vậy? Chỗ này có việc gì cần anh giúp sao?" Chân Điềm ghét bỏ nhìn anh trai mình, "Em biết, do anh thấy ông nội đưa hoa cho em, nên anh mới ghen tị tới đỏ mắt."
"......" Thật đúng là anh ghen tị tới đỏ mắt.
"Đúng rồi ông nội, lần này con lại ủ bia mới, mang riêng một ít đến đây, ông nội có muốn đợi chút nữa để nếm thử không ạ?"
Chân lão gia tử cũng là một người thích bia, cực kỳ hứng thú nói: "Được a, cần thiết gì phải nếm, bia của Điềm Điềm nhà chúng ta ủ, có thể ngon hơn so với những cái bên ngoài mà ông đã từng uống qua."
Chân Điềm nở nụ cười ha ha ha: "Ông nội ông nói bừa nhưng rất giống với sự thật."
Chân Hi: "......"
Ông cháu ba người ở trong hoa viên hàn huyên một hồi, bảo mẫu liền tới đây gọi bọn họ đi ăn cơm. Trên bàn cơm, Chân lão gia tử không ăn nhiều, lại nhọc lòng chuyện của con cháu: "Đúng rồi, Chân Hi, thứ bảy tuần sau con cùng con gái của chú Tôn ăn một bữa cơm."
Chân Hi vừa nghe những lời này, mày liền nhíu lại. Cái này đâu phải là ăn cơm a, đây là đi xem mắt a.
Vẻ mặt anh đau khổ nhìn ông nội nói: "Ông nội, ông nói con còn nhỏ, ông nội làm gì phải nhọc lòng chuyện kết hôn của con như vậy? Con thấy, mọi người vẫn nên nhọc lòng Chân Điềm đi, tốt xấu gì con cũng là người đã yêu đương qua, còn nó chính là một con chó độc thân mẫu mực."
Chân Điềm bưng bát cơm, ở dưới bàn đá chân anh trai mình một cái.
Chân lão gia tử cũng không chịu thua Chân Hi: "Chuyện của Điềm Điềm con không cần nhọc lòng, Điềm Điềm của nhà chúng ta điều kiện tốt như vậy, dạng đàn ông mà tìm không thấy? Nếu cuối cùng nó không gặp được người nào, cũng không sao cả, dù sao ta vẫn còn phòng ở còn xe còn có cổ phần của công ty, đều để lại cho con bé, nó sống một mình cũng có thể thoải mái dễ chịu."
"Ông nội ông thật tốt!" Chân Điềm ngọt sớt mà gọi ông nội một tiếng.
Chân Hi ở bên cạnh liền không vui: "Ông nội, ông cũng quá bất công đi, con cũng là cháu trai của người a."
Chân lão gia tử hừ một tiếng, nói: "Bất công? Con là phó tổng ở công ty, nhưng em gái con cái gì cũng không có."
"Đúng vậy!" Chân Điềm ở một bên phụ họa thêm.
Chân Hi cong khóe miệng, nói: "Đó là do chính nó không muốn đến công ty làm việc, lại nói tiền mà nó mở quán bar, không phải cũng đều là do mọi người cho sao?"
Chân lão gia tử nhìn anh: "Nga, con ở công ty làm phó tổng, uy phong bát diện, mọi người đều nhìn thấy con, đều cung cung kính kính mà kêu con một tiếng tiểu Chân tổng, em gái con mở một cái quán bar nhỏ như vậy, con liền ghen ghét? Con làm anh trai mà lòng dạ cũng hẹp hòi quá đi."
Chân Hi: "......"
Được đi, dù sao anh nói cái gì cũng đều là sai, cái nhà này đã sớm không còn chứa chấp anh nữa rồi.:)
Chân Điềm ở bên cạnh trộm làm cái thủ thế V với anh, Chân Hi tức giận đến mức muốn đá lại vào cái chân mà lúc nãy cô đá anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chân Điềm đang vụng trộm cười, liền nghe thấy di động của mình vang lên, cô buông đũa, cầm điện thoại lên: "Con đi nhận điện thoại."
Cô đi đến một bên, ấn nghe máy: "Xin chào."
"Xin chào, xin hỏi có phải là Chân Điềm tiểu thư không ạ?"
"Đúng vậy, xin hỏi ngài là vị nào?"
"Tôi là phóng viên đài truyền hình ABA, bên chúng tôi muốn mời cô đến phỏng vấn, khi nào cô có thời gian ạ?"
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.