Chương 51
An Viên
05/05/2019
Tại nhà của Hoàng.
Bà Niên sau một hồi lấy lại được bình tĩnh và cảm xúc của mình trở về bình thường khi gặp lại Guy – tức Hồng Quân, đứa con trai út của bà.
Hoàng ngồi đối diện bà không phản ứng gì, vẫn vẻ mặt bình thản đó. Còn Châu ngồi bên cạnh anh, nhìn anh rồi là nhìn mẹ của anh, cô đoán rằng gia đình anh chắc đã trải qua chuyện gì đó rất bi kịch, bầu không khí yên ắng đến lạ.
Sau một lúc im lặng, bà Niên khẽ thở dài với vẻ mặt thoáng buồn, lên tiếng:
“Tình yêu mù quáng đã khiến mẹ, bà Lan, ông Dương đi vào con đường tội lỗi và để lại nỗi đau cho thế hệ các con. Hồi còn trẻ, bà Lan là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ta quyến rũ ông Dương nên được ông ta chọn làm thư ký, hoàn toàn lạnh nhạt với mẹ trong lúc mẹ đang mang thai Guy. Mẹ cố tình quen người đàn ông khác để giễu cợt ông ta nhưng chẳng được gì cả. Cho đến khi Guy ra đời, ông ta cũng chỉ quan tâm đến đứa con trai của mình vì nó là người thừa kế sau này, ông ta cũng chẳng ngó ngàng gì đến mẹ, lại còn cặp kè với rất nhiều ả nhân tình khác. Cho nên mẹ chịu đựng không được nữa, đành bỏ lại Guy mà bỏ đi lúc nó mới 8 tuổi. Thật sự lúc đó mẹ rất muốn đưa Guy theo cùng nhưng không được, vì người của ông ta cho người canh chừng nó quá nghiêm ngặt.”
Bà Niên nói trong uất nghẹn, nước mắt cứ thế tuôn ra và lòng bà đang đau đớn khi nỗi đau quá khứ ùa về.
Hoàng cũng nghe bà ấy nói về chuyện này cho anh nghe, lúc đó anh hoàn toàn không ở Trung Quốc, anh cũng không gặp em gái và đứa em trai út của mình là Bella và Guy.
Anh chỉ biết rằng, vì sợ anh sẽ được ông Dương – tức ba ruột của anh chọn là người thừa kế tập đoàn lẫn cái tổ chức ngầm đầy thị phi nhuốm đầy máu tanh kia, nên bà đã đưa anh sang nước ngoài sinh sống và học tập. Cũng tại phương trời Tây của nước Mỹ, anh mới gặp Bách Du và hai người trở thành bạn thân.
Từ đó anh cũng biết được gia đình Bách Du bị chính ba của anh sát hại, nhưng Bách Du không biết anh chính là con trai của kẻ thù đã lấy đi hết tất cả gia đình của họ.
Châu không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh gia đình của Hoàng, mọi thứ cứ mù mờ, bí ẩn đến khó hiểu. Cô chỉ biết mọi thứ đang liên quan tới người tên Guy kia.
“Mẹ yêu ông Dương nhưng trong lòng ông ta không có mẹ, chỉ có những ả nhân tình quấn quanh. Mẹ thật sự rất hận ông ta. Mẹ cảm thấy có lỗi với Guy vì khi đó đã không đưa nó đi. Giờ nó hận mẹ cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Hoàng đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh bà, khẽ vòng tay qua vai bà, để đầu bà tựa vào lòng anh, anh hiểu bà trải qua những đau khổ như thế nào và anh hận ông ta đã gây ra những nỗi đau mất mát cho mẹ của anh, cho chính những đứa em ngỡ rằng sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt, cho Bách Du và Phương với nỗi đau mất người thân.
Anh trầm giọng ôn tồn đáp:
“Dù sao chuyện cũng như thế rồi, mẹ đừng trách mình nữa. Chúng con trưởng thành hết rồi, hãy để chúng con tự giải quyết, mẹ chỉ cần sống tốt là được. Còn việc Guy hận mẹ, con biết mình nên nói gì với nó, mẹ đừng lo. Nó đang tạo ra sai lầm cho mình khi cố trả thù Phương làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Bách Du lẫn hai đứa nhỏ, ông Dương cũng biết hai đứa nhỏ là cháu ruột của ổng rồi, Guy không biết chính ông ta là người trực tiếp đứng sau chia cắt hai đứa chúng nó.”
“Anh nói Guy đang trả thù Phương sao?... Vậy Thy với Khánh là con của người tên Guy đó sao anh?”
Châu ngạc nhiên khi nghe Hoàng nói, cô hơi bất ngờ về chuyện này. Cô vẫn có chút khó hiểu và thắc mắc nên cô nhìn anh hỏi:
“Thế Phương thật sự không có chồng như những gì Phương nói sao anh? Thế chuyện này là sao vậy?”
“Nếu là bạn của Phương thì chắc em biết Hồng Quân?”
Châu gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác, nhíu mày nhìn anh.
“Hồng Quân chính là Guy, là người thừa kế tập đoàn Dương Tảo, cũng là ba ruột của nhóc Khánh và Thy. Vì ba của cậu cũng là ba của anh, kẻ sát hại cả gia đình Bách Du và Phương, năm đó ông ta sợ Bách Du sẽ uy hiếp tới thế lực của ông ta, vì lúc đó Bách Du nắm trong tay tổ chức với tập đoàn XM đủ khả năng cạnh tranh với ông ta, đã vậy còn biết mối quan hệ của Phương với Hồng Quân, ông ta mới làm đủ cách hại Bách Du trắng tay, cho người giết chết Phương và Bách Du, còn có anh nữa. Thật sự cậu ta không biết điều gì cả, để giờ khi gặp lại Phương lại sinh oán hận trả thù con bé.”
“Hồng Quân chính là Guy sao? Không thể nào? Chẳng lẽ Phương không biết điều này?”
Châu thật sự rất bàng hoàng không tin đây là sự thật luôn. Vừa đúng lúc Bách Du lặng lẽ đi vào, anh bế Phương trên tay, cô gục đầu vào ngực anh, mắt nhắm lại.
“Anh Bách Du!” Châu thốt lên khi Bách Du đi vào.
Hoàng không phản ứng gì, anh nghĩ chắc Bách Du nãy giờ cũng nghe hết rồi nên anh im lặng không nói gì.
Bách Du quay qua nhìn Hoàng bảo: “Tao đưa Phương lên phòng đây.”
Nói rồi anh đi thẳng lên lầu với vẻ mặt lãnh đạm hiện rõ sự mệt mỏi.
…
Sáng hôm sau, tại bệnh viện.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ vị bác sĩ, Phương đã tức tốc tới đây ngay để nghe kết quả.
“Chúc mừng cô, sợi rơm cuối cùng cứu mạng của cô đã trở thành sợi dây thừng chắc chắn rồi. Bây giờ một trong hai đứa trẻ kia được sống rồi. Tủy của cậu Dương Gia Guy được xác nhận hoàn toàn trùng khớp. Tình huống này được gọi là gì nhỉ? Phải gọi là kì tích…”
Bác sĩ nói giọng đều đều về kết quả hóa nghiệm máu của Guy cho Phương nghe, kết quả hoàn toàn tương thích. Phương vui mừng đến nỗi không thốt lên lời, nước mắt hạnh phúc rươm rướm hai hàng mi, lần này thì hai đứa con của cô có cơ hội được cứu sống rồi.
Mất vài giây Phương mới định thần lại, nhẹ giọng đáp:
“Vậy có nghĩa tủy của anh ta phù hợp phải không bác sĩ?”
“Nói thật ra không có hy vọng gì nhưng hai đứa trẻ đó quả thật rất may mắn. Nếu chậm một bước thôi, thật không biết nên làm thế nào. Nếu như không có cậu ta và người kia có tủy phù hợp thì hai đứa trẻ này hết hy vọng rồi. Nhưng điều quan trọng ở đây, cô phải có được sự đồng ý của cậu ta mới được, nếu không tôi không thể giúp gì cho cô. Bí mật lấy máu cậu ta đem hóa nghiệm đã là tự ý rồi, cô có thể thương lượng nói chuyện với cậu ta cũng được mà… Biết đâu cậu ta sẽ đồng ý thì sao.”
“Cái đó cháu sẽ có cách, bác sĩ cho cháu biết thời điểm phẫu thuật đi? Có thể ngay ngày hôm nay được không ạ, nhân cơ hội anh ta vẫn còn hôn mê chưa tỉnh ạ.”
Phương nói nhanh với ánh mắt đầy sự hạ huyết và gấp gáp khi cô không thể chờ đợi được. Nếu thật sự bây giờ không thực hiện thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghe Phương nói vậy, bác sĩ ngay lập tức phản bác:
“Không được, một trong hai đứa trẻ cần phải có sự chuẩn bị. Tính thời gian kiểm tra và chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật ít nhất một tuần. Có thể tiến hành vào chủ nhật tuần này.”
“Một tuần sao?”
Phương cảm thấy hoang mang không biết nên làm gì nữa, cô nên làm gì để cho Guy đồng ý hiến tủy đây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có trong lòng rối như mớ tơ vò.
…
Phòng bệnh của Guy.
Guy đã tỉnh lại sau một đêm hôn mê bất tỉnh, anh đang ngồi tựa lưng vào thành giường với vẻ mặt lạnh tanh, không gợn một chút cảm xúc gì trong ánh mắt khi ông Dương đang ngồi ở ghế sofa cùng với quản lý Adam đứng bên cạnh.
“Sao con lại đỡ thay? Còn là thằng ngốc à?”
Ông Dương lớn giọng, với ánh mắt tức giận nhìn Guy khi biết tin anh vì đỡ cho cô gái nào đó mà bị mảnh kính rơi xuống đâm trúng phổi phải phẫu thuật.
Guy nhếch môi cười nhạt một cách hờ hợt rồi tắt lịm, không liếc mắt nhìn ông lấy một lần, anh bình thản lên tiếng:
“Bị như thế cũng đâu có đau đớn gì. Chò dù đó là gì đi chăng nữa cũng không khiến tôi sợ hãi đâu. Tôi còn từng trải qua những đau đớn gấp bội.”
Nghe anh nói vậy cùng thái độ bơ ra như không có gì của anh khiến ông Dương giận dữ gà lên:
“Thằng khốn, là ai đã nuôi mày lớn khôn hả?”
“Phải rồi, tôi đâu phải con trai ba. Trong mắt các người, tôi đâu là gì. Tôi chỉ là một người được ba áp đặt cái quyền thừa kế để giữ thế lực cho ba, mang hình ảnh cho cả tập đoàn Dương Tảo lừng lẫy kia để ba làm bia chắn đạp lên thôi.”
Guy cay đắng nói thẳng những lời bức xúc trong lòng anh, anh đưa đôi mắt câm phẫn nhìn ông, gân cổ lên tiếp lời:
“Sao hả? Sao không bỏ rơi tôi như cách ba để mẹ tôi bỏ rơi tôi rồi rời bỏ ba đi? Sao lại nuôi tôi làm gì? À mà ba đâu phải là người nuôi tôi, ba tống tôi về nước để chị gái nuôi tôi mà? Tôi phải hỏi là, tại sao lại sinh ra tôi làm gì mới đúng? Tại sao chứ?”
“Thằng khốn này. Mày! Ta đã bảo không được nhắc tới mẹ mày còn gì? Những gì ta làm cho mày còn chưa đủ sao? Giờ mày khiến tập đoàn phát triển mạnh rồi nên thoải mái cãi lại lời ta sao?”
Anh thở phắt một cái, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng đáp:
“Ba về đi, tôi không cần tập đoàn của ba. Mà tôi cũng nói cho ba biết, ba coi chừng cái tập đoàn của ba sẽ bị người khác lật đổ đấy, cũng chính ba là người gieo lên mầm mống này đấy.”
“Mày tưởng mọi thứ dễ dàng quá sao?”
Ông Dương gào lên đầy phẫn nộ định xông tới vung tay tát Guy nhưng quản lý Adam đã nhanh tay cản lại và lôi ông ra khỏi đây.
Anh tức mình ném cái gối bay đi, dựt phắt cái ống tiêm truyền nước với vẻ mặt lãnh khốc. Anh ngẩng mặt lên nhìn trần nhà với nước mắt lưng tròng tưởng chừng sắp chảy xuống, anh thật sự rất ghét ba của mình.
“Cạch”
Cánh cửa mở, Hải Ngân bước vào, trên tay cầm một giỏ táo đỏ.
“Ủa, anh tỉnh lại rồi sao Guy?”
Hải Ngân phấn khởi chạy đến bên Guy khi nhìn thấy anh đã tỉnh lại, không ngừng hỏi han:
“Anh thấy có còn đau không?”
Guy không mảy may gì trước sự xuất hiện của Hải Ngân, anh vớ lấy chai nước uống ừng ực một hơi đến nửa chai để làm trôi đi nỗi uất nghẹn của mình, vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Thấy thái độ dửng dưng như vậy của Guy Hải Ngân bĩu môi, hờn trách:
“Tại sao lại đỡ cho cô ta chứ? Anh có biết nguy hiểm lắm không hả?”
“Tôi đỡ cho cô ấy cũng đâu liên quan gì đến em.”
Anh buông câu phũ phàng như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô vậy. Nhưng không sao, cô có thể xem như anh chưa nói gì, vì cô thừa biết anh đang trả thù cái người con gái từng khiến anh tổn thương, nhưng anh lại không biết rằng cô ta đang lợi dụng anh để thực hiện mục đích của cô ta.
Hải Ngân lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn clip đưa cho Guy, nhẹ giọng đáp:
“Anh xem cái này đi.”
Guy nhíu mày xem cái đoạn clip đó. Đoạn clip quay lại cuộc nói chuyện của Phương với vị bác sĩ, sau đó lại chuyển sang đoạn clip quay Phương đang ôm một người đàn ông nào đó không quay mặt, chỉ nghe những gì Phương nói.
Tay anh buông lỏng chợt siết chặt lại, vẻ mặt tuy không hiện sự tức giận nhưng vô cùng lạnh tanh khiến người khác nhìn vào cảm giác dè chừng, ánh mắt hiện lên những tia tơ đỏ của sự phẫn nộ sau khi xem xong đoạn clip đó. Trong anh như dâng trào thứ cảm xúc bức bối trong lòng, rất khó chịu.
“Cô ta quả thật quá đáng mà, dám lấy máu của anh đi hóa nghiệm để xem tủy của anh có trừng khớp với con của cô ta không? Thật không ngờ cô ta đã có con rồi mà còn giấu anh, ở bên cạnh anh để lợi dụng thôi. Em biết anh với cô ta có hợp đồng tình ái với nhau, nếu em đồng ý bỏ cuộc rời đi, thì cô ta sẽ được 2 tỷ và lấy lại được công ty Lucky của anh trai cô ta, nhưng mục đích chính của anh là trả thù người con năm xưa làm anh tổn thương. Tại sao anh phải làm…”
Chưa để Hải Ngân nói hết câu thì ngay lập tức cô bị Guy đẩy mạnh vào tường khiến cô không kịp phản ứng gì, trừng mắt hốt hoảng nhìn anh. Tay anh siết chặt hai bên bả vai khiến Hải Ngân nhăn mặt vì đau. Cô lỡ buột miệng nói toẹt ra hết.
Vẻ mặt anh đầy lạnh toát cùng ánh mắt sắc bén nhìn Hải Ngân, gằn giọng nói:
“Làm sao cô biết được cái bản hợp đồng đó hả? Và việc tôi đang trả thù? Nói mau?”
Hải Ngân lắp ba lắp bắp run rẩy đáp:
“Em… em… em chỉ là tình cờ nhìn thấy cái bản hợp đồng đó ở trên bàn làm việc của anh, còn về chuyện anh đang trả thù người con gái làm anh tổn thương em cũng chỉ là vô tình nghe được thôi…”
Guy buông mạnh Hải Ngân ra với vẻ mặt hầm hầm, trầm giọng đáp:
“Mang cái bản hợp đồng đó cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Giờ thì ra khỏi đây ngay cho tôi.”
Hải Ngân vội vàng ra khỏi phòng khi thấy sự tức giận của Guy như vậy, cô cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng coi như cô cũng đắc ý một phần nào khi cho anh biết được chuyện thư ký của có con bị bệnh cần hiến tủy và lén lút nhờ bác sĩ lấy máu của anh, và ở bên cạnh anh chỉ là lợi dụng thôi.
Hải Ngân đặt tay lên thở phào một cái, thầm nói:
“Hết hồn, nhìn anh Guy tức lên trông sợ thật. Cũng tại cái miệng của mình cả. Cũng may mình chưa nói việc chính ba anh mới là người khiến anh và người con gái anh yêu thành ra như vậy, việc anh có con anh cũng chưa biết. Và Phương cũng không biết anh đang trả thù cô ta. Vậy thì cứ để anh trả thù cô ta đi, còn sự thật này coi như bị chôn vùi vậy.”
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hải Ngân mau chóng rời khỏi đây.
Hải Ngân vừa rời đi thì Phương đi tới phòng bệnh của Guy. Hít một hơi thật sâu để chấn tĩnh tinh thần, Phương mở cửa bước vào, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Guy đang ngồi lặng thinh trên giường, hai tay nắm chặt vào cạnh giường, vẻ mặt lạnh tanh.
Guy quay mặt nhìn Phương với ánh mắt sắc lạnh không gợn một tia xúc gì. Điều đó khiến Phương có chút e dè nhưng cô vẫn gượng cười đi tới nhẹ giọng đáp:
“Anh tỉnh rồi sao? Anh thấy ổn chứ? Có đau chỗ nào không?”
Guy không nói không rằng chỉ ném ánh nhìn sắc lẻm đầy sự câm phẫn dành cho Phương, trong lòng anh hiện giờ đang bức bối vô cùng.
Thấy Guy không phản ứng gì, nhưng ánh mắt của anh nhìn cô khiến cô dường như anh đang có chuyện gì đó rất bức xúc, tay cấu chặt vạt nệm. Cô đi lại đến bên cạnh anh, khẽ đặt lên tay lên vai nhưng bị anh gạt mạnh đi một cách phũ phàng, cất giọng trầm đặc:
Đừng chạm vào người tôi.”
Phương nhíu mày khó hiểu với thái độ của anh, cô gặn hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Tôi nghe người của anh nói, ba của anh đã tới đây.”
“Ra ngoài đi!”
Guy buông câu thững thờ, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì ngoài sự lãnh khốc.
“Nhưng anh vừa mới tỉnh lại, anh vì tôi cứu tôi mới bị như vậy, nên tôi phải có…”
“Tôi bảo ra ngoài, không nghe sao?”
Guy lớn giọng pha sự giận dữ làm Phương thoáng giật mình khi thấy thái độ của anh như vậy. Cô bậm môi đành quay người ra khỏi đây vừa lúc quản lý của Guy là Blood đi vào, thoáng lướt qua cô.
Phương thật sự không hiểu đã có chuyện gì với anh ta nữa, tính khí vừa rồi vô cùng lạnh lùng khiến người khác nhìn vào cảm thấy có chút đáng sợ. Giờ thì cô đang gặp khó khăn khi không nghĩ ra cách gì để lấy được tủy của anh ta nữa.
“Thiếu gia không sao chứ? Hình như có chuyện xảy ra với cậu thì phải? Mà vừa rồi, cô gái bước ra khỏi đây, nếu tôi đoán không lầm là Anh Phương, cô gái thiếu gia đang…”
“Cho người đưa cô ta về dinh thự của tôi đi, ngay bây giờ.”
Chưa kịp để Blood nói hết câu thì Guy lên tiếng cất ngang lời của Blood, anh tiếp lời:
“Làm thủ tục xuất viện ngay hôm nay cho tôi.”
Hai hàng chân mày của Blood chau lại khó hiểu trước những gì Guy nói, anh không biết thiếu gia của mình đang nghĩ gì, cảm giác bầu không khí trong căn phòng này vô cùng căng thẳng, anh cũng chỉ gật đầu làm theo.
…
Dưới sảnh bệnh viện, trước quầy thanh toán viện phí.
Bách Du đang ngồi trên băng ghế với vẻ mặt trầm ngâm lãnh đạm, Hoàng mang hai lon nước đi lại ngồi bên chiếc ghế bên cạnh, đưa lon nước cho Bách Du. Anh cầm lấy khui ra uống ừng ực một hơi, rồi để vụt ra tiếng thở dài, anh trầm giọng đáp:
“Mày thật sự là con trai của ông ta? Vậy tại sao mày lại giúp tao trả thù ông ta, ổng là ba của mày đấy.”
“Vì ông ta gây ra nổi đau cho mẹ tao, cho hai đứa em chưa có cơ hội gặp mặt, chỉ biết âm thầm theo dõi quan sát kia. Nên tao mới giúp mày bởi mày là bạn thân của tao. Tao đã định nói cho mày biết sự thật nhưng tao sợ mất một đứa bạn như mày.”
Hoàng thẳng thắn đáp một cách thành thật, vẻ mặt cũng bình thản buông xuôi.
Bách Du nắm chặt lon nước trong tay, mặt cúi gầm xuống với ánh mắt đầy sự u uất.
“Tất cả mọi chuyện trở nên như vậy đều xuất phát từ ông Dương cả, tận mắt chứng kiến ba mẹ chết dưới tay người trong tổ chức Dương Tảo của ông ta, tao thật sự chỉ muốn giết chết ông ta thôi nhưng tao không làm được vì em gái tao, vì hai đứa Thy và khánh, cháu tao nên tao đã gạt bỏ hết mọi thù hằn này đi. Nhưng nhìn ông ta sống nhởn nhơ thế kia, thâu tóm cả tập đoàn XM của ba tao, tao chịu không nổi. Giờ trong đầu tao chỉ nghĩ đến việc, làm sao cứu được hai đứa nhỏ thoát khỏi căn bệnh quái ác kia thôi, sau đó cùng Phương đi về nơi tao với Phương từng sinh ra ở đó thôi.”
“Sẽ nhanh thôi, hai đứa nhỏ cũng là cháu ruột của tao, tao hiến tủy cho một đứa, còn đứa kia thì chỉ trong chờ vào tủy của chính ba ruột nó là Hồng Quân thôi.”
Hoàng nói một cách điềm tỉnh, anh luôn giữ sự lạc quan cho riêng mình mặc dù mọi chuyện đang diễn ra đều phức tạp tác động đến cảm xúc rất nhiều. Anh khẽ thở phắt một cái, mỉm cười bâng quơ ôn tồn đáp:
“Guy với Bella ắt hẳn hận bà ấy lắm, tao cũng thấy có lỗi với hai đứa nó, bà ấy vì không muốn tao bị ông ta chọn làm người thừa kế cái thế lực đen tối nên mới đưa tao ra nước ngoài. Giờ Guy đã bị ông ta áp đặt quyền thừa kế đè nặng lên nó, nó cũng chẳng biết sự thật chính ông già của nó, hại Phương, mày và tao. Chính ổng bắt tao với Phương phải đóng kịch để cho nó hiểu lầm, sinh oán hận ngay khi khẩu súng kề ngay vào người tao với Phương.”
“Vì ông ta sợ tao sẽ cướp hết những thứ trong tay ông ta, lật đổ tập đoàn Dương Tảo của ông ta. Bởi vì tao là người thừa kế XM còn sống sót. Giờ tao chỉ mong ông ta trả giá tội lỗi của chính mình thôi.”
Bách Du gượng cười đáp trong cay đắng, giờ anh chẳng biết mình sẽ làm gì và nên làm gì nữa, mọi chuyện nó dường như càng lúc đi càng xa rồi.
“Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, mày với Phương đã nghĩ ra cách gì để có được tủy của cậu ta chưa? Tao thấy việc này e hơi khó, nếu Phương nói cậu ta hiến tủy kiểu gì cậu ta cũng hỏi hiến cho ai, Phương sẽ không biết trả lời sao đâu, chuyện này không hề dễ dàng. Hay chúng ta nói sự thật cho cậu ta biết? Nhóc Thy và Khánh là con ruột của nó.”
Hoàng nhìn Bách Du ngỏ ý về chuyện đi nói tất cả sự thật xảy ra cách đây 5 năm trước cho Guy biết. Nhưng ngay lập tức Bách Du lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, anh lên tiếng:
“Đây chưa phải thời điểm để nói ra đâu, chắc gì mình nói cậu ta đã tin. Phải khi chính miệng ông Dương nói hoặc người người từng chứng kiến nói thì cậu ta mới tin thôi. Chi bằng để cậu ta không biết thì hơn, giờ cậu ta trả thù Phương nếu con bé biết được sẽ đau khổ đến nhường nào, còn ông Dương đang có ý định bắt hai đứa nhỏ về nuôi nữa. Giờ tao chỉ có nghĩ, hay là mình liều một phen, làm cách nào đó để lấy tủy của cậu ta trong âm thầm lặng lẽ, không biết gì cả.”
Nghe Bách Du nói vậy Hoàng cảm thấy cũng có lý, dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cứ để nói thuận theo một cách tự nhiên của nó, không ai phơi bày rồi mọi thứ sẽ trôi vào quên lãng, có khi như thế lại tốt hơn cũng nên.
Mãi lo nói chuyện suýt tí nữa Bách Du quên đóng viện phí, anh đứng dậy bảo:
“Tao đóng tiền viện phí đây, mà lên với hai nhỏ trước đi.”
Hoàng gật đầu “Ừ” một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi đây.
Lúc này Bella mới bàng hoàng sững sờ với đôi mắt kinh ngạc sau khi nghe hết cuộc nói chuyện của Bách Du và Hoàng, khi cô vô tình ngồi ngoài đây đợi ba của mình. Cô thật sự không tin những gì cô nghe thấy nhưng nó lại cứ ong ong trong đầu cô.
“Không thể nào, ông ấy sao lại chính là người sát hại gia đình anh Bách Du chứ? Còn người con trai trước mặt, chính là anh cả của mình mà chưa một lần gặp mặt sao, mà chỉ nghe bác Sò từng nhắc qua. Còn việc thằng Guy bị người con gái nó yêu lợi dụng và gây tổn thương, lại chính do ba mình tiếp tay? Hai đứa trẻ mình từng gặp trong quán The Lucky hay quấn quýt quanh anh Bách Du lại con ruột của Guy?... Sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như thế này chứ?... Hóa ra tất cả là do ba cả sao?”
Bà Niên sau một hồi lấy lại được bình tĩnh và cảm xúc của mình trở về bình thường khi gặp lại Guy – tức Hồng Quân, đứa con trai út của bà.
Hoàng ngồi đối diện bà không phản ứng gì, vẫn vẻ mặt bình thản đó. Còn Châu ngồi bên cạnh anh, nhìn anh rồi là nhìn mẹ của anh, cô đoán rằng gia đình anh chắc đã trải qua chuyện gì đó rất bi kịch, bầu không khí yên ắng đến lạ.
Sau một lúc im lặng, bà Niên khẽ thở dài với vẻ mặt thoáng buồn, lên tiếng:
“Tình yêu mù quáng đã khiến mẹ, bà Lan, ông Dương đi vào con đường tội lỗi và để lại nỗi đau cho thế hệ các con. Hồi còn trẻ, bà Lan là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ta quyến rũ ông Dương nên được ông ta chọn làm thư ký, hoàn toàn lạnh nhạt với mẹ trong lúc mẹ đang mang thai Guy. Mẹ cố tình quen người đàn ông khác để giễu cợt ông ta nhưng chẳng được gì cả. Cho đến khi Guy ra đời, ông ta cũng chỉ quan tâm đến đứa con trai của mình vì nó là người thừa kế sau này, ông ta cũng chẳng ngó ngàng gì đến mẹ, lại còn cặp kè với rất nhiều ả nhân tình khác. Cho nên mẹ chịu đựng không được nữa, đành bỏ lại Guy mà bỏ đi lúc nó mới 8 tuổi. Thật sự lúc đó mẹ rất muốn đưa Guy theo cùng nhưng không được, vì người của ông ta cho người canh chừng nó quá nghiêm ngặt.”
Bà Niên nói trong uất nghẹn, nước mắt cứ thế tuôn ra và lòng bà đang đau đớn khi nỗi đau quá khứ ùa về.
Hoàng cũng nghe bà ấy nói về chuyện này cho anh nghe, lúc đó anh hoàn toàn không ở Trung Quốc, anh cũng không gặp em gái và đứa em trai út của mình là Bella và Guy.
Anh chỉ biết rằng, vì sợ anh sẽ được ông Dương – tức ba ruột của anh chọn là người thừa kế tập đoàn lẫn cái tổ chức ngầm đầy thị phi nhuốm đầy máu tanh kia, nên bà đã đưa anh sang nước ngoài sinh sống và học tập. Cũng tại phương trời Tây của nước Mỹ, anh mới gặp Bách Du và hai người trở thành bạn thân.
Từ đó anh cũng biết được gia đình Bách Du bị chính ba của anh sát hại, nhưng Bách Du không biết anh chính là con trai của kẻ thù đã lấy đi hết tất cả gia đình của họ.
Châu không hiểu chuyện gì đang diễn ra xung quanh gia đình của Hoàng, mọi thứ cứ mù mờ, bí ẩn đến khó hiểu. Cô chỉ biết mọi thứ đang liên quan tới người tên Guy kia.
“Mẹ yêu ông Dương nhưng trong lòng ông ta không có mẹ, chỉ có những ả nhân tình quấn quanh. Mẹ thật sự rất hận ông ta. Mẹ cảm thấy có lỗi với Guy vì khi đó đã không đưa nó đi. Giờ nó hận mẹ cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Hoàng đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh bà, khẽ vòng tay qua vai bà, để đầu bà tựa vào lòng anh, anh hiểu bà trải qua những đau khổ như thế nào và anh hận ông ta đã gây ra những nỗi đau mất mát cho mẹ của anh, cho chính những đứa em ngỡ rằng sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt, cho Bách Du và Phương với nỗi đau mất người thân.
Anh trầm giọng ôn tồn đáp:
“Dù sao chuyện cũng như thế rồi, mẹ đừng trách mình nữa. Chúng con trưởng thành hết rồi, hãy để chúng con tự giải quyết, mẹ chỉ cần sống tốt là được. Còn việc Guy hận mẹ, con biết mình nên nói gì với nó, mẹ đừng lo. Nó đang tạo ra sai lầm cho mình khi cố trả thù Phương làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Bách Du lẫn hai đứa nhỏ, ông Dương cũng biết hai đứa nhỏ là cháu ruột của ổng rồi, Guy không biết chính ông ta là người trực tiếp đứng sau chia cắt hai đứa chúng nó.”
“Anh nói Guy đang trả thù Phương sao?... Vậy Thy với Khánh là con của người tên Guy đó sao anh?”
Châu ngạc nhiên khi nghe Hoàng nói, cô hơi bất ngờ về chuyện này. Cô vẫn có chút khó hiểu và thắc mắc nên cô nhìn anh hỏi:
“Thế Phương thật sự không có chồng như những gì Phương nói sao anh? Thế chuyện này là sao vậy?”
“Nếu là bạn của Phương thì chắc em biết Hồng Quân?”
Châu gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác, nhíu mày nhìn anh.
“Hồng Quân chính là Guy, là người thừa kế tập đoàn Dương Tảo, cũng là ba ruột của nhóc Khánh và Thy. Vì ba của cậu cũng là ba của anh, kẻ sát hại cả gia đình Bách Du và Phương, năm đó ông ta sợ Bách Du sẽ uy hiếp tới thế lực của ông ta, vì lúc đó Bách Du nắm trong tay tổ chức với tập đoàn XM đủ khả năng cạnh tranh với ông ta, đã vậy còn biết mối quan hệ của Phương với Hồng Quân, ông ta mới làm đủ cách hại Bách Du trắng tay, cho người giết chết Phương và Bách Du, còn có anh nữa. Thật sự cậu ta không biết điều gì cả, để giờ khi gặp lại Phương lại sinh oán hận trả thù con bé.”
“Hồng Quân chính là Guy sao? Không thể nào? Chẳng lẽ Phương không biết điều này?”
Châu thật sự rất bàng hoàng không tin đây là sự thật luôn. Vừa đúng lúc Bách Du lặng lẽ đi vào, anh bế Phương trên tay, cô gục đầu vào ngực anh, mắt nhắm lại.
“Anh Bách Du!” Châu thốt lên khi Bách Du đi vào.
Hoàng không phản ứng gì, anh nghĩ chắc Bách Du nãy giờ cũng nghe hết rồi nên anh im lặng không nói gì.
Bách Du quay qua nhìn Hoàng bảo: “Tao đưa Phương lên phòng đây.”
Nói rồi anh đi thẳng lên lầu với vẻ mặt lãnh đạm hiện rõ sự mệt mỏi.
…
Sáng hôm sau, tại bệnh viện.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ vị bác sĩ, Phương đã tức tốc tới đây ngay để nghe kết quả.
“Chúc mừng cô, sợi rơm cuối cùng cứu mạng của cô đã trở thành sợi dây thừng chắc chắn rồi. Bây giờ một trong hai đứa trẻ kia được sống rồi. Tủy của cậu Dương Gia Guy được xác nhận hoàn toàn trùng khớp. Tình huống này được gọi là gì nhỉ? Phải gọi là kì tích…”
Bác sĩ nói giọng đều đều về kết quả hóa nghiệm máu của Guy cho Phương nghe, kết quả hoàn toàn tương thích. Phương vui mừng đến nỗi không thốt lên lời, nước mắt hạnh phúc rươm rướm hai hàng mi, lần này thì hai đứa con của cô có cơ hội được cứu sống rồi.
Mất vài giây Phương mới định thần lại, nhẹ giọng đáp:
“Vậy có nghĩa tủy của anh ta phù hợp phải không bác sĩ?”
“Nói thật ra không có hy vọng gì nhưng hai đứa trẻ đó quả thật rất may mắn. Nếu chậm một bước thôi, thật không biết nên làm thế nào. Nếu như không có cậu ta và người kia có tủy phù hợp thì hai đứa trẻ này hết hy vọng rồi. Nhưng điều quan trọng ở đây, cô phải có được sự đồng ý của cậu ta mới được, nếu không tôi không thể giúp gì cho cô. Bí mật lấy máu cậu ta đem hóa nghiệm đã là tự ý rồi, cô có thể thương lượng nói chuyện với cậu ta cũng được mà… Biết đâu cậu ta sẽ đồng ý thì sao.”
“Cái đó cháu sẽ có cách, bác sĩ cho cháu biết thời điểm phẫu thuật đi? Có thể ngay ngày hôm nay được không ạ, nhân cơ hội anh ta vẫn còn hôn mê chưa tỉnh ạ.”
Phương nói nhanh với ánh mắt đầy sự hạ huyết và gấp gáp khi cô không thể chờ đợi được. Nếu thật sự bây giờ không thực hiện thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghe Phương nói vậy, bác sĩ ngay lập tức phản bác:
“Không được, một trong hai đứa trẻ cần phải có sự chuẩn bị. Tính thời gian kiểm tra và chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật ít nhất một tuần. Có thể tiến hành vào chủ nhật tuần này.”
“Một tuần sao?”
Phương cảm thấy hoang mang không biết nên làm gì nữa, cô nên làm gì để cho Guy đồng ý hiến tủy đây, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có trong lòng rối như mớ tơ vò.
…
Phòng bệnh của Guy.
Guy đã tỉnh lại sau một đêm hôn mê bất tỉnh, anh đang ngồi tựa lưng vào thành giường với vẻ mặt lạnh tanh, không gợn một chút cảm xúc gì trong ánh mắt khi ông Dương đang ngồi ở ghế sofa cùng với quản lý Adam đứng bên cạnh.
“Sao con lại đỡ thay? Còn là thằng ngốc à?”
Ông Dương lớn giọng, với ánh mắt tức giận nhìn Guy khi biết tin anh vì đỡ cho cô gái nào đó mà bị mảnh kính rơi xuống đâm trúng phổi phải phẫu thuật.
Guy nhếch môi cười nhạt một cách hờ hợt rồi tắt lịm, không liếc mắt nhìn ông lấy một lần, anh bình thản lên tiếng:
“Bị như thế cũng đâu có đau đớn gì. Chò dù đó là gì đi chăng nữa cũng không khiến tôi sợ hãi đâu. Tôi còn từng trải qua những đau đớn gấp bội.”
Nghe anh nói vậy cùng thái độ bơ ra như không có gì của anh khiến ông Dương giận dữ gà lên:
“Thằng khốn, là ai đã nuôi mày lớn khôn hả?”
“Phải rồi, tôi đâu phải con trai ba. Trong mắt các người, tôi đâu là gì. Tôi chỉ là một người được ba áp đặt cái quyền thừa kế để giữ thế lực cho ba, mang hình ảnh cho cả tập đoàn Dương Tảo lừng lẫy kia để ba làm bia chắn đạp lên thôi.”
Guy cay đắng nói thẳng những lời bức xúc trong lòng anh, anh đưa đôi mắt câm phẫn nhìn ông, gân cổ lên tiếp lời:
“Sao hả? Sao không bỏ rơi tôi như cách ba để mẹ tôi bỏ rơi tôi rồi rời bỏ ba đi? Sao lại nuôi tôi làm gì? À mà ba đâu phải là người nuôi tôi, ba tống tôi về nước để chị gái nuôi tôi mà? Tôi phải hỏi là, tại sao lại sinh ra tôi làm gì mới đúng? Tại sao chứ?”
“Thằng khốn này. Mày! Ta đã bảo không được nhắc tới mẹ mày còn gì? Những gì ta làm cho mày còn chưa đủ sao? Giờ mày khiến tập đoàn phát triển mạnh rồi nên thoải mái cãi lại lời ta sao?”
Anh thở phắt một cái, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng đáp:
“Ba về đi, tôi không cần tập đoàn của ba. Mà tôi cũng nói cho ba biết, ba coi chừng cái tập đoàn của ba sẽ bị người khác lật đổ đấy, cũng chính ba là người gieo lên mầm mống này đấy.”
“Mày tưởng mọi thứ dễ dàng quá sao?”
Ông Dương gào lên đầy phẫn nộ định xông tới vung tay tát Guy nhưng quản lý Adam đã nhanh tay cản lại và lôi ông ra khỏi đây.
Anh tức mình ném cái gối bay đi, dựt phắt cái ống tiêm truyền nước với vẻ mặt lãnh khốc. Anh ngẩng mặt lên nhìn trần nhà với nước mắt lưng tròng tưởng chừng sắp chảy xuống, anh thật sự rất ghét ba của mình.
“Cạch”
Cánh cửa mở, Hải Ngân bước vào, trên tay cầm một giỏ táo đỏ.
“Ủa, anh tỉnh lại rồi sao Guy?”
Hải Ngân phấn khởi chạy đến bên Guy khi nhìn thấy anh đã tỉnh lại, không ngừng hỏi han:
“Anh thấy có còn đau không?”
Guy không mảy may gì trước sự xuất hiện của Hải Ngân, anh vớ lấy chai nước uống ừng ực một hơi đến nửa chai để làm trôi đi nỗi uất nghẹn của mình, vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Thấy thái độ dửng dưng như vậy của Guy Hải Ngân bĩu môi, hờn trách:
“Tại sao lại đỡ cho cô ta chứ? Anh có biết nguy hiểm lắm không hả?”
“Tôi đỡ cho cô ấy cũng đâu liên quan gì đến em.”
Anh buông câu phũ phàng như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô vậy. Nhưng không sao, cô có thể xem như anh chưa nói gì, vì cô thừa biết anh đang trả thù cái người con gái từng khiến anh tổn thương, nhưng anh lại không biết rằng cô ta đang lợi dụng anh để thực hiện mục đích của cô ta.
Hải Ngân lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn clip đưa cho Guy, nhẹ giọng đáp:
“Anh xem cái này đi.”
Guy nhíu mày xem cái đoạn clip đó. Đoạn clip quay lại cuộc nói chuyện của Phương với vị bác sĩ, sau đó lại chuyển sang đoạn clip quay Phương đang ôm một người đàn ông nào đó không quay mặt, chỉ nghe những gì Phương nói.
Tay anh buông lỏng chợt siết chặt lại, vẻ mặt tuy không hiện sự tức giận nhưng vô cùng lạnh tanh khiến người khác nhìn vào cảm giác dè chừng, ánh mắt hiện lên những tia tơ đỏ của sự phẫn nộ sau khi xem xong đoạn clip đó. Trong anh như dâng trào thứ cảm xúc bức bối trong lòng, rất khó chịu.
“Cô ta quả thật quá đáng mà, dám lấy máu của anh đi hóa nghiệm để xem tủy của anh có trừng khớp với con của cô ta không? Thật không ngờ cô ta đã có con rồi mà còn giấu anh, ở bên cạnh anh để lợi dụng thôi. Em biết anh với cô ta có hợp đồng tình ái với nhau, nếu em đồng ý bỏ cuộc rời đi, thì cô ta sẽ được 2 tỷ và lấy lại được công ty Lucky của anh trai cô ta, nhưng mục đích chính của anh là trả thù người con năm xưa làm anh tổn thương. Tại sao anh phải làm…”
Chưa để Hải Ngân nói hết câu thì ngay lập tức cô bị Guy đẩy mạnh vào tường khiến cô không kịp phản ứng gì, trừng mắt hốt hoảng nhìn anh. Tay anh siết chặt hai bên bả vai khiến Hải Ngân nhăn mặt vì đau. Cô lỡ buột miệng nói toẹt ra hết.
Vẻ mặt anh đầy lạnh toát cùng ánh mắt sắc bén nhìn Hải Ngân, gằn giọng nói:
“Làm sao cô biết được cái bản hợp đồng đó hả? Và việc tôi đang trả thù? Nói mau?”
Hải Ngân lắp ba lắp bắp run rẩy đáp:
“Em… em… em chỉ là tình cờ nhìn thấy cái bản hợp đồng đó ở trên bàn làm việc của anh, còn về chuyện anh đang trả thù người con gái làm anh tổn thương em cũng chỉ là vô tình nghe được thôi…”
Guy buông mạnh Hải Ngân ra với vẻ mặt hầm hầm, trầm giọng đáp:
“Mang cái bản hợp đồng đó cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Giờ thì ra khỏi đây ngay cho tôi.”
Hải Ngân vội vàng ra khỏi phòng khi thấy sự tức giận của Guy như vậy, cô cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng coi như cô cũng đắc ý một phần nào khi cho anh biết được chuyện thư ký của có con bị bệnh cần hiến tủy và lén lút nhờ bác sĩ lấy máu của anh, và ở bên cạnh anh chỉ là lợi dụng thôi.
Hải Ngân đặt tay lên thở phào một cái, thầm nói:
“Hết hồn, nhìn anh Guy tức lên trông sợ thật. Cũng tại cái miệng của mình cả. Cũng may mình chưa nói việc chính ba anh mới là người khiến anh và người con gái anh yêu thành ra như vậy, việc anh có con anh cũng chưa biết. Và Phương cũng không biết anh đang trả thù cô ta. Vậy thì cứ để anh trả thù cô ta đi, còn sự thật này coi như bị chôn vùi vậy.”
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hải Ngân mau chóng rời khỏi đây.
Hải Ngân vừa rời đi thì Phương đi tới phòng bệnh của Guy. Hít một hơi thật sâu để chấn tĩnh tinh thần, Phương mở cửa bước vào, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Guy đang ngồi lặng thinh trên giường, hai tay nắm chặt vào cạnh giường, vẻ mặt lạnh tanh.
Guy quay mặt nhìn Phương với ánh mắt sắc lạnh không gợn một tia xúc gì. Điều đó khiến Phương có chút e dè nhưng cô vẫn gượng cười đi tới nhẹ giọng đáp:
“Anh tỉnh rồi sao? Anh thấy ổn chứ? Có đau chỗ nào không?”
Guy không nói không rằng chỉ ném ánh nhìn sắc lẻm đầy sự câm phẫn dành cho Phương, trong lòng anh hiện giờ đang bức bối vô cùng.
Thấy Guy không phản ứng gì, nhưng ánh mắt của anh nhìn cô khiến cô dường như anh đang có chuyện gì đó rất bức xúc, tay cấu chặt vạt nệm. Cô đi lại đến bên cạnh anh, khẽ đặt lên tay lên vai nhưng bị anh gạt mạnh đi một cách phũ phàng, cất giọng trầm đặc:
Đừng chạm vào người tôi.”
Phương nhíu mày khó hiểu với thái độ của anh, cô gặn hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Tôi nghe người của anh nói, ba của anh đã tới đây.”
“Ra ngoài đi!”
Guy buông câu thững thờ, vẻ mặt vẫn không biểu hiện gì ngoài sự lãnh khốc.
“Nhưng anh vừa mới tỉnh lại, anh vì tôi cứu tôi mới bị như vậy, nên tôi phải có…”
“Tôi bảo ra ngoài, không nghe sao?”
Guy lớn giọng pha sự giận dữ làm Phương thoáng giật mình khi thấy thái độ của anh như vậy. Cô bậm môi đành quay người ra khỏi đây vừa lúc quản lý của Guy là Blood đi vào, thoáng lướt qua cô.
Phương thật sự không hiểu đã có chuyện gì với anh ta nữa, tính khí vừa rồi vô cùng lạnh lùng khiến người khác nhìn vào cảm thấy có chút đáng sợ. Giờ thì cô đang gặp khó khăn khi không nghĩ ra cách gì để lấy được tủy của anh ta nữa.
“Thiếu gia không sao chứ? Hình như có chuyện xảy ra với cậu thì phải? Mà vừa rồi, cô gái bước ra khỏi đây, nếu tôi đoán không lầm là Anh Phương, cô gái thiếu gia đang…”
“Cho người đưa cô ta về dinh thự của tôi đi, ngay bây giờ.”
Chưa kịp để Blood nói hết câu thì Guy lên tiếng cất ngang lời của Blood, anh tiếp lời:
“Làm thủ tục xuất viện ngay hôm nay cho tôi.”
Hai hàng chân mày của Blood chau lại khó hiểu trước những gì Guy nói, anh không biết thiếu gia của mình đang nghĩ gì, cảm giác bầu không khí trong căn phòng này vô cùng căng thẳng, anh cũng chỉ gật đầu làm theo.
…
Dưới sảnh bệnh viện, trước quầy thanh toán viện phí.
Bách Du đang ngồi trên băng ghế với vẻ mặt trầm ngâm lãnh đạm, Hoàng mang hai lon nước đi lại ngồi bên chiếc ghế bên cạnh, đưa lon nước cho Bách Du. Anh cầm lấy khui ra uống ừng ực một hơi, rồi để vụt ra tiếng thở dài, anh trầm giọng đáp:
“Mày thật sự là con trai của ông ta? Vậy tại sao mày lại giúp tao trả thù ông ta, ổng là ba của mày đấy.”
“Vì ông ta gây ra nổi đau cho mẹ tao, cho hai đứa em chưa có cơ hội gặp mặt, chỉ biết âm thầm theo dõi quan sát kia. Nên tao mới giúp mày bởi mày là bạn thân của tao. Tao đã định nói cho mày biết sự thật nhưng tao sợ mất một đứa bạn như mày.”
Hoàng thẳng thắn đáp một cách thành thật, vẻ mặt cũng bình thản buông xuôi.
Bách Du nắm chặt lon nước trong tay, mặt cúi gầm xuống với ánh mắt đầy sự u uất.
“Tất cả mọi chuyện trở nên như vậy đều xuất phát từ ông Dương cả, tận mắt chứng kiến ba mẹ chết dưới tay người trong tổ chức Dương Tảo của ông ta, tao thật sự chỉ muốn giết chết ông ta thôi nhưng tao không làm được vì em gái tao, vì hai đứa Thy và khánh, cháu tao nên tao đã gạt bỏ hết mọi thù hằn này đi. Nhưng nhìn ông ta sống nhởn nhơ thế kia, thâu tóm cả tập đoàn XM của ba tao, tao chịu không nổi. Giờ trong đầu tao chỉ nghĩ đến việc, làm sao cứu được hai đứa nhỏ thoát khỏi căn bệnh quái ác kia thôi, sau đó cùng Phương đi về nơi tao với Phương từng sinh ra ở đó thôi.”
“Sẽ nhanh thôi, hai đứa nhỏ cũng là cháu ruột của tao, tao hiến tủy cho một đứa, còn đứa kia thì chỉ trong chờ vào tủy của chính ba ruột nó là Hồng Quân thôi.”
Hoàng nói một cách điềm tỉnh, anh luôn giữ sự lạc quan cho riêng mình mặc dù mọi chuyện đang diễn ra đều phức tạp tác động đến cảm xúc rất nhiều. Anh khẽ thở phắt một cái, mỉm cười bâng quơ ôn tồn đáp:
“Guy với Bella ắt hẳn hận bà ấy lắm, tao cũng thấy có lỗi với hai đứa nó, bà ấy vì không muốn tao bị ông ta chọn làm người thừa kế cái thế lực đen tối nên mới đưa tao ra nước ngoài. Giờ Guy đã bị ông ta áp đặt quyền thừa kế đè nặng lên nó, nó cũng chẳng biết sự thật chính ông già của nó, hại Phương, mày và tao. Chính ổng bắt tao với Phương phải đóng kịch để cho nó hiểu lầm, sinh oán hận ngay khi khẩu súng kề ngay vào người tao với Phương.”
“Vì ông ta sợ tao sẽ cướp hết những thứ trong tay ông ta, lật đổ tập đoàn Dương Tảo của ông ta. Bởi vì tao là người thừa kế XM còn sống sót. Giờ tao chỉ mong ông ta trả giá tội lỗi của chính mình thôi.”
Bách Du gượng cười đáp trong cay đắng, giờ anh chẳng biết mình sẽ làm gì và nên làm gì nữa, mọi chuyện nó dường như càng lúc đi càng xa rồi.
“Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, mày với Phương đã nghĩ ra cách gì để có được tủy của cậu ta chưa? Tao thấy việc này e hơi khó, nếu Phương nói cậu ta hiến tủy kiểu gì cậu ta cũng hỏi hiến cho ai, Phương sẽ không biết trả lời sao đâu, chuyện này không hề dễ dàng. Hay chúng ta nói sự thật cho cậu ta biết? Nhóc Thy và Khánh là con ruột của nó.”
Hoàng nhìn Bách Du ngỏ ý về chuyện đi nói tất cả sự thật xảy ra cách đây 5 năm trước cho Guy biết. Nhưng ngay lập tức Bách Du lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, anh lên tiếng:
“Đây chưa phải thời điểm để nói ra đâu, chắc gì mình nói cậu ta đã tin. Phải khi chính miệng ông Dương nói hoặc người người từng chứng kiến nói thì cậu ta mới tin thôi. Chi bằng để cậu ta không biết thì hơn, giờ cậu ta trả thù Phương nếu con bé biết được sẽ đau khổ đến nhường nào, còn ông Dương đang có ý định bắt hai đứa nhỏ về nuôi nữa. Giờ tao chỉ có nghĩ, hay là mình liều một phen, làm cách nào đó để lấy tủy của cậu ta trong âm thầm lặng lẽ, không biết gì cả.”
Nghe Bách Du nói vậy Hoàng cảm thấy cũng có lý, dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cứ để nói thuận theo một cách tự nhiên của nó, không ai phơi bày rồi mọi thứ sẽ trôi vào quên lãng, có khi như thế lại tốt hơn cũng nên.
Mãi lo nói chuyện suýt tí nữa Bách Du quên đóng viện phí, anh đứng dậy bảo:
“Tao đóng tiền viện phí đây, mà lên với hai nhỏ trước đi.”
Hoàng gật đầu “Ừ” một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi đây.
Lúc này Bella mới bàng hoàng sững sờ với đôi mắt kinh ngạc sau khi nghe hết cuộc nói chuyện của Bách Du và Hoàng, khi cô vô tình ngồi ngoài đây đợi ba của mình. Cô thật sự không tin những gì cô nghe thấy nhưng nó lại cứ ong ong trong đầu cô.
“Không thể nào, ông ấy sao lại chính là người sát hại gia đình anh Bách Du chứ? Còn người con trai trước mặt, chính là anh cả của mình mà chưa một lần gặp mặt sao, mà chỉ nghe bác Sò từng nhắc qua. Còn việc thằng Guy bị người con gái nó yêu lợi dụng và gây tổn thương, lại chính do ba mình tiếp tay? Hai đứa trẻ mình từng gặp trong quán The Lucky hay quấn quýt quanh anh Bách Du lại con ruột của Guy?... Sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như thế này chứ?... Hóa ra tất cả là do ba cả sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.