12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 29: Muốn ôm hôn

Hỏa Thụ

27/12/2021

Edit: Qi Qi

Beta: Jen

—-

Chu Hựu Hựu về đến nhà, cảm xúc vẫn có chút lâng lâng.

Ở chung với nhau cả một buổi chiều, hàng rào giữa cô và Phó Lâm như dần sụp đổ. Tuy rằng đề tài chung cũng không nhiều, nhưng cảm giác không chân thật trước đó đã dần biến mất.

Điện thoại đặt trong túi rung lên.

Chu Hựu Hựu lấy ra.

Tiểu Thiến Thiến: Cho nên, Phó Lâm muốn cậu làm bạn gái?

Trên xe buýt về nhà, Chu Hựu Hựu đã kể hết cho Hà Thiến Tử nghe chuyện xảy ra buổi chiều.

Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu cũng nghĩ xa quá rồi!

Tiểu Thiến Thiến: Chỉ hẹn một mình cậu đi chơi, chẳng lẽ không có ý này sao?

Hựu Hựu ầm ĩ: Tin tớ đi, bọn tớ vẫn chỉ là bạn bình thường.

Tiểu Thiến Thiến: Ai thèm tin lời cậu chứ!

Hựu Hựu ầm ĩ: (ᗒᗨᗕ)

Chu Hựu Hựu chào ông bà đang ngồi ở phòng khách, sau đó chạy về phòng.

Cô cũng không dám nhiều lời về chuyện mình ra ngoài hồi chiều, chột dạ muốn chết.

Tiểu Thiến Thiến: Sớm ngày bắt lấy Phó Lâm, mỗi ngày ôm ôm hôn hôn nha!

Hựu Hựu ầm ĩ: …

Tiểu Thiến Thiến: Chẳng lẽ cậu không muốn được ôm ôm hôn hôn sao?

Chu Hựu Hựu không thể cùng Hà Thiến Tử tiếp tục đề tài này. Bởi vì, đề tài này sẽ dễ khiến cô nghĩ ngợi lung tung, ví dụ như Chu Hựu Hựu lại bắt đầu nhớ tới nụ hôn kia với Phó Lâm.

Thời gian qua đã lâu, tư vị của nụ hôn đã chậm rãi mờ nhạt, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ cảm giác đó, tim đập mạnh, cả người tê dại. Cảm xúc mềm mại của môi chạm môi, còn có hương vị trên người anh.



Không thể suy nghĩ thêm nữa, Chu Hựu Hựu cầm sách giáo khoa tiếng Anh, bắt đầu ôn tập.

Thi đại học kết thúc, học kỳ này của cô cũng không còn bao lâu nữa.

Kiến thức trong sách giáo khoa cũng không còn bao nhiêu, học kỳ này, Chu Hựu Hựu đặt ra cho mình một mục tiêu: Có thể đứng trong top 10 của lớp.

Một lớp học gần năm mươi người, mục tiêu này của Chu Hựu Hựu nhìn thì có vẻ dễ nhưng cũng khá khó khăn. Trường Nhất Trung ở Phong thị cũng khá có danh tiếng. Lúc trước thi cấp ba, Chu Hựu Hựu vừa đủ điểm để vào Nhất Trung khiến cho cả nhà từ già đến trẻ vô cùng vui mừng, còn mời thân thích tới mở tiệc chúc mừng. Nhớ lại khi đó, Chu Hựu Hựu còn cảm thấy sợ hãi, chỉ cần kém một điểm nữa thôi là cô với Nhất Trung không có duyên với nhau rồi, bố mẹ lại giống như cô thi đỗ Trạng nguyên mà ăn mừng.

Nhớ tới cái này, trước đây Chu Hựu Hựu từng nghe nói, người trong nhà Phó Lâm vận dụng quan hệ giúp anh thi vào trường này. Nhưng thật ra, dù quan hệ hay không, Phó Lâm cũng nhất định có thể tự mình thi đỗ.

*

Sáng sớm tới trường, Chu Hựu Hựu nghe Hà Thiến Tử nói, nữ sinh mắt híp kia đã bị đuổi học.

Vụ việc cũng đã xảy ra được hơn một tuần, trường học quyết đoán như vậy cũng như giết gà dọa khỉ, chỉ là, Chu Hựu Hựu cảm thấy, chuyện này với bố mẹ mình có liên quan.

Tiết Chi Thu là người tính toán chi li, nhất là khi con gái gặp phải chuyện này, bà nhất định sẽ không bỏ qua. Mà bố cô Chu Khải Sơn ít nhiều cũng có quan hệ, vì Tiết Chi Thu dụ dỗ đe dọa nên xử lý chuyện này cũng không phải quá khó.

“Học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi mà mình chưa biết gì cả, đúng là tự làm tự chịu mà.” Hà Thiến Tử kêu ca.

Chu Hựu Hựu cảm thấy thật không sai, từ khi Hà Thiến Tử kết giao bạn trai, thành tích dần dần đã trượt xuống dưới.

Cô thở dài một hơi, quả nhiên không nên yêu đương khi còn đang học mà.

Hôm nay tan học, Chu Hựu Hựu lặng lẽ về nhà như bình thường.

Nhà cô cách trường học không xa, ngồi xe buýt khoảng hai mươi phút là tới. Ngoài cổng trường chính là trạm xe buýt, cứ tan học là sẽ có rất nhiều người chen chúc ở đó.

Chu Hựu Hựu không nhanh không chậm đi, cô cũng chưa muốn về sớm như vậy, luôn quay đầu nhìn lại, chiều nay cũng chưa nhìn thấy Phó Lâm.

Buổi sáng hai người có gặp nhau ở sân trường, trong lòng Chu Hựu Hựu xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười xem như chào hỏi anh. Lúc ấy Phó Lâm cũng nhướn mày với cô, hai người cùng hiểu mà không nói, xung quanh cũng không có ai phát hiện động tác nhỏ của bọn họ.

Hà Thiến Tử và Lâm Thịnh đi cùng nhau, chào tạm biệt với Chu Hựu Hựu, “Bọn tớ đi trước đây.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

“Cậu cũng vậy.”

Chờ xe buýt một lúc, Chu Hựu Hựu cảm thấy hơi khát, xoay người đi tới một quán nước ngay cổng trường mua nước.

Cứ vào lúc tan học, quán nước ở cổng trường lúc nào cũng có một nhóm nam sinh ngồi, dáng vẻ của bọn họ khiến người ta cảm thấy không tốt đẹp gì.

Chu Hựu Hựu đi mua nước, lập tức nghe thấy có người huýt sáo với mình.



“Em gái nhỏ dáng dấp không tệ nha.” Giọng nói người kia không lớn nhưng lại như cố ý để Chu Hựu Hựu nghe được.

Chu Hựu Hựu coi như không thấy, mắt cũng không liếc đến, nâng điện thoại lên quét mã trả tiền.

“Ai ui, còn rất lạnh lùng nữa.” Nói xong, người kia đứng dậy, cố ý đứng sau lưng Chu Hựu Hựu.

Chu Hựu Hựu quét mã xong quay người lại, suýt nữa đụng vào người kia.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn, người này không mặc đồng phục học sinh, tóc màu sáng, hai tay đều là hình xăm.

“Ngại quá, cho qua.” Chu Hựu Hựu cau mày nói.

“Không thích đấy.” Người đàn ông xăm hình cười hì hì, rõ ràng muốn đùa giỡn cô.

Mọi người xung quanh cười nhạt, dáng vẻ như xem kịch vui. Ông chủ sớm đã quen với việc như thế này, bình thường chỉ cần không làm lớn chuyện là được, ông cũng sẽ không nói gì, dù sao, chọc phải đám người này cũng không tốt.

Không phải Chu Hựu Hựu chưa từng gặp người nào huýt sáo với mình trên đường, nhưng bị người ta cản đường lại là lần đầu tiên.

Mặt cô đỏ lên, có chút tức giận, tính lùi một bước đi đường khác nhưng người đàn ông này lại nhanh hơn, tiếp tục chắn trước mặt cô.

Chu Hựu Hựu đi một bước, người kia chắn một bước, cô đứng yên trừng mắt tức giận nhìn anh ta.

Người kia càng hứng thú hơn, “Có cá tính, anh trai thích.”

Chu Hựu Hựu không còn đường thoát, trong lòng đã sớm hoảng sợ.

Lúc này, chỉ nghe người trước mắt ‘a’ một tiếng, đưa tay ôm đầu.

Một quả bóng rổ không biết từ nơi nào, xuất hiện chuẩn xác đập vào đầu anh ta.

Người đàn ông xăm hình nghiêng người, mở miệng mắng, “Mẹ nó, ai không có mắt vậy, muốn chết phải không!!!”

“Là tôi.”

Vừa nói chuyện, vừa sải bước xuống bậc thang.

Chu Hựu Hựu lúc này mới nhìn thấy Phó Lâm cùng với nhóm anh em mồ hôi đầm đìa phía sau.

Chu Hựu Hựu đứng giữa một đám nam sinh giống như gà con.

Phó Lâm nhìn cô nhóc của mình một cái, lại liếc mắt sang nhìn người xăm hình kia, “Mày vừa nói gì? Nhắc lại lần nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện 12 Giờ Nhớ Về Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook