1/2 Hoàng Tử

Quyển 5 - Chương 4: SỰ KHỦNG KHIẾP CỦA NPC CÓ Ý THỨC

Ngự Ngã

25/11/2014

“Bình tĩnh, mày phải bình tĩnh lại”. Tôi lặp đi lặp lại.

Thử xem có thể PM không trước đã. Tôi run run mở kênh mật ngữ: “Doll?”.

“Anh Hoàng Tử!”. Doll lo lắng trả lời.

May là còn có thể PM, hòn đá trong lòng tôi cuối cùng cũng nhẹ đi chút. “Doll, em không sao chứ?”.

“Không sao, nhưng mà Thiên Tiên vẫn cứ chà mặt vào má của Doll, buồn nôn lắm”. Doll sắp khóc đến nơi.

Cái gì? Tên NPC cuồng dâm này… Tôi tức giận suýt nữa xông lên. “Doll chờ anh, anh lập tức đi cứu em”.

Doll vội vã ngăn cản. “Đừng lên đây, anh Hoàng Tử. Thiên Tiên mạnh lắm, mọi người không đánh thắng được đâu, để Doll bay về điểm hồi sinh là được rồi. Anh Hoàng Tử, cấp độ của anh rất quan trọng, đừng để bị rớt cấp”.

Tôi trầm lặng một hồi, Doll nói đúng. Cho dù tôi có sự giúp đỡ Thần Kinh và Đản Đản, e rằng vẫn không thể chạm vào góc áo của Thiên Tiên. Nhưng tôi thật sự phải bỏ rơi Doll ư? Dù sao, chính tôi là người đưa con bé tới đây chịu chết.

Tôi chán nản đặt mông ngồi xuống đất. Quả nhiên tôi quá kém cỏi, ngay cả bạn mình cũng không bảo vệ được.

Thần Kinh và Đản Đản không biết phải tỏ vẻ thế nào, chỉ nhìn tôi ngẩn người.

Cho đến khi Doll khóc lóc PM tôi, tôi mới tỉnh táo trở lại. “Anh Hoàng Tử, Thiên Tiên nói muốn Doll làm bà xã của hắn, hắn không chịu giết Doll, hơn nữa rất kỳ lạ, Doll cũng không thể offline”.

“Cái gì?”. Tôi sợ hãi từ nhảy phắt lên, còn làm Thần Kinh và Đản Đản giật bắn.

Tôi hoang mang lo sợ. Như thế không phải Doll đã bị nhốt sao? Không được, tôi phải cứu em ấy. Tôi hạ quyết tâm, bắt đầu bình tĩnh tự hỏi phải cứu Doll như thế nào. Dù ba người chúng tôi có lên đó, bay hết ngày cũng không có cách nào cứu Doll, hơn nữa nếu bị nhốt ở bên trong cùng với Doll, vậy thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

“Thần Kinh, Đản Đản…”. Tôi kể lại cho họ biết lời Doll vừa nói. Họ cũng nhíu chặt mày, Đản Đản lại càng lo lắng vô cùng.

“Tôi định gọi trợ giúp từ thành Vô Ngân, Thần Kinh, Đản Đản, hai bạn có thể giúp tôi một tay không?”. Tôi gần như nhìn họ với vẻ cầu xin.

“Không vấn đề, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, cho dù kẻ địch trước mắt là Thiên Tiên, hai vợ chồng tôi cũng sẽ cứu cô bé dễ thương kia ra”. Thần Kinh khảng khái thét to.

Tôi thì thào: “Thật tốt quá, có người dẫn đường thì tôi không sợ không tìm thấy chỗ này nữa rồi”.

“Dẫn đường?”. Thần Kinh ngẩn người hỏi.

Tôi ngượng ngùng gật đầu, cười ha ha: “Bởi vì tôi mù đường, sợ không tìm thấy chỗ này, cho nên phải nhờ hai người dẫn tôi và bạn tới đây”.

Thần Kinh đần mặt ra, còn Đản Đản cười khúc khích: “Được rồi, được rồi, tôi và ông xã làm vệ tinh dẫn đường một lần cũng được”.

Nói rõ với tụi Thần Kinh, tôi lập tức PM pet Kenshin vô địch của tôi: “Kenshin, có việc rất nghiêm trọng, cậu mau tới Phiêu Tiên Động, nhân tiện đưa Sunshine, Lãnh Hồ, Tây Môn Phong tới. Chú ý dùng thảm bay nhé, tôi chờ cậu ở cửa động”.

Kenshin yên lặng một lúc, hỏi tôi: “Không cần những người khác sao? Tà Linh, Nam Cung Tội, thậm chí Đoạn Kiếm cũng mạnh hơn Tây Môn Phong”.

Tôi im lặng một lúc, bây giờ thật sự không muốn gặp họ… Tôi lên cơn, cứng đầu bỏ trốn, bây giờ lại còn hại Doll bị nhốt, bảo tôi còn mặt mũi nào gặp họ? Tôi cố chấp nói: “Tôi không muốn gặp người quen”.

“Ừm, hiểu rồi. Tôi đi tìm người đây”. Kenshin không nói gì nhiều, chỉ nói cậu ta sẽ tìm người rồi không còn âm thanh nào nữa.

Dặn dò Kenshin xong, tôi quay đầu nhìn Thần Kinh và Đản Đản: “Nhờ hai người dẫn tôi tới cửa động đợi trợ giúp”.

“Không vấn đề!”. Thần Kinh giơ ngón tay cái với tôi.

Thần Kinh vừa dẫn tôi tới cửa động, vừa thản nhiên hỏi: “Bây giờ cậu có vẻ tốt hơn nhiều, không tỏ vẻ người lạ chớ tới gần lúc nãy nữa”.

“Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt lắm”. Tôi vô cùng áy náy. Tôi bất lịch sự với họ như vậy, thế mà họ còn giúp tôi.

“Ố ồ, tâm trạng không tốt hả? Nào, nói cho chị biết có chuyện gì, chị sẽ an ủi nhóc”. Đản Đản lóe lên ánh mắt như thể con gái nhìn thấy thú cưng dễ thương.

“Ông xã bạn không ghen à?”. Bó tay, không ngờ khuôn mặt này của tôi có thể dụ dỗ cả phụ nữ đã có chồng.

Thần Kinh quay đầu lại nhìn tôi, lóe lên ánh mắt như đàn ông nhìn thấy cô gái dễ thương. “Không đâu, tôi sẽ cùng bà xã an ủi cậu”.

Đôi vợ chồng bất lương này….

“Tới cửa động rồi, đây có phải bạn của cậu không?”. Đản Đản chỉ mấy bóng người ở phía trước.

Tôi tập trung nhìn, quả nhiên là Kenshin, bên cạnh còn có đám người Lãnh Hồ tôi vừa mới dặn Kenshin gọi tới.

Tây Môn Phong chưa gì đã làm ầm lên. “Tên nhóc này làm cái rắm gì thế, mấy ngày trời không thấy mặt mũi đâu, hại bố chẳng tìm được ai để đánh nhau”.

“Sao ông không tìm Kenshin và Lãnh Hồ, hai người họ nhàn rỗi lắm mà”. Tôi buồn cười. Lẽ nào Tây Môn Phong đã thích cảm giác bị tôi đánh đập? Sao lại có những người chịu đánh sinh nghiện thế?

Tây Môn Phong co rúm nhìn Kenshin và Lãnh Hồ, xấu hổ lẩm bẩm. “Bố có, nhưng thằng nhóc tóc đỏ lại không để ý tới bố, tên hồ ly chết tiệt kia mặc dù đánh với bố, nhưng xuống tay nặng vậy, lần trước còn hại bố bay về trời, ai dám đánh với nó. Chẳng lẽ bố lại ngại cấp độ cao quá, rớt vài cấp cho vui hả?”.

“Hoàng Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại tìm chúng tôi. Tình Thiên còn nói với tôi, cậu đang làm mình làm mẩy, mười ngày nửa tháng sẽ không xuất hiện”. Sunshine khó hiểu hỏi tôi, sau đó còn cười bổ sung một câu. “Tình Thiên còn dành rất nhiều thời gian giải thích ý nghĩa làm mình làm mẩy với tôi nữa”.

Sunshine thật sự thẳng thắn đến mức khiến người muốn khóc. Tôi đành phải tự động lược bỏ bốn chữ làm mình làm mẩy, nói thẳng vào việc chính: “Doll bị một con Boss tên Thiên Tiên bắt, không biết vì sao em ấy không thể offline, cho nên chúng ta phải đi cứu em ấy”.

Tôi vừa nói ra chữ Boss, hai mắt của Lãnh Hồ đột nhiên phát sáng, cậu ta nói ngắn gọn: “Vậy đi thôi!”.

Kẻ cuồng đánh nhau này, tôi bất đắc dĩ, hi vọng cậu ta không quên mất mục đích chính của tôi là cứu người. Tôi ra hiệu cho Thần Kinh và Đản Đản dẫn đường: “Thần Kinh, Đản Đản, phiền hai bạn dẫn đường”.

“Không vấn đề. Mà tôi chạy đấy nhé? Dù sao cứu được Doll càng sớm càng tốt, mọi người không theo kịp thì nhắc tôi”. Thần Kinh nói xong lập tức quay người chạy, đoàn người cuống cuồng lao theo sau.

“Cứ chạy đi, tôi nghĩ mọi người đều bắt kịp”. Nghĩ đến Doll bị nhốt trong tay tên biến thái Thiên Tiên, tôi hận không thể di chuyển trong tức khắc đi cứu con bé.

“Hoàng Tử”. Kenshin cất lên một tiếng, rồi chỉ ma pháp sư Sunshine mỉm cười vô tội và chiến sĩ bị thịt Tây Môn Phong.



“Ặc, Kenshin, cậu cõng Sunshine, Tây Môn Phong. . . . . . ông chạy nhanh lên cho tôi”. Tôi lườm Tây Môn Phong.

“Chết tiệt, nhóc phân biệt đối xử!”. Càu nhàu lại hoàn càu nhàu, Tây Môn Phong vẫn chấp nhận số phận chuẩn bị dùng hết sức bình sinh để chạy.

Mất bao nhiêu công mới chạy về nơi Thiên Tiên và Doll biến mất, tôi nhìn trận ma pháp trên đầu, dằn lại ý nghĩ xúc động muốn lập tức tiến vào trong cứu Doll ra. Mặc dù có nhiều cao thủ giúp sức, nhưng Thiên Tiên vẫn là nhân vật không dễ chọc. PM Doll trước, hỏi tình hình rồi nói sau. Việc không nên trì hoãn, tôi lập tức mở kênh mật ngữ nói: “Doll, em thế nào rồi, có bị Thiên Tiên bắt nạt không?”.

“Không ạ”. Doll trả lời không rõ ràng, hại tim tôi đập mạnh một nhịp, rốt cuộc có chuyện gì đây?

Tôi nói với giọng lo lắng, chắc Doll không bị đánh đến mức nói cũng khó khăn chứ? “Vậy bọn anh lên cứu em nhé?”.

“Ừm. . .” Doll lại trả lời một câu không rõ ràng.

Lòng tôi nặng trĩu, xem ra Doll bị đánh thật. Chết tiệt!

Tôi lập tức đổi sắc mặt, dáng vẻ Tinh Linh Khát Máu lại xuất hiện. Tôi vô cùng phẫn nỗ, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Không ai có thể bắt nạt bạn của tôi!”.

Đạp mạnh lên vách tường, tôi dẫn đầu nhảy vào trong trận ma pháp, những người khác cũng theo đuôi tôi vào trong. Tôi lo lắng nhìn khắp mọi hướng, tìm xem Doll ở đâu, nhưng trong đại sảnh đầy cột đá trắng phau, ngoại trừ ngai vàng ở chính giữa, chỉ có tiền vàng tiền bạc phát sáng lấp lánh rải khắp bốn bề. Doll ở đâu rồi, tôi lo lắng hét lên: “Doll? Doll, em ở đâu?”.

“Các ngươi là ai?”. Một giọng nói truyền tới từ sau cột đá. Ánh mắt tôi liếc qua, quả không ngoài dự đoán của tôi, kẻ xuất hiện trước mắt tôi chính là Thiên Tiên cuồng dâm bất nam bất nữ.

Tôi hừ một tiếng. “Hừ, mi vừa mới bắt bạn ta, vậy mà đã không nhận ra bọn ta rồi sao?”.

“Thì ra là ngươi, bạn cũ của vợ ta”. Thiên Tiên bất cần, cứ như chúng tôi đã là quá khứ. Thấy vậy tôi nổi giận đùng đùng, bạn cũ gì chứ?

“Mau trả Doll lại!”. Tôi gầm lên.

Thiên Tiên nheo mắt nguy hiểm, nói lạnh tanh: “Ngươi muốn cướp vợ ta?”.

Tôi cũng trả lời lạnh lùng: “Em ấy không phải vợ mi, mi không xứng!”.

“Ta nói, cô ấy là vợ của ta thì chính là vợ của ta”. Thiên Tiên giận dữ gầm lên, một dải sa tanh trắng ập tới phía tôi.

Tôi cố gắng lăn sang bên, tránh mảnh vải nhão từng khiến tôi gãy vài cái xương sườn, trong lúc đó hét lên với mọi người: “Còn đứng đó làm gì, đánh đi”.

Mọi người nghe tiếng tôi hét mới hoàn hồn, lập tức rút vũ khí tấn công Thiên Tiên. Kenshin tốc độ nhanh nhất chớp mắt đã tới trước mặt Thiên Tiên. Thiên Tiên có vẻ kinh ngạc, hắn vội vã dùng mấy dải sa tanh trắng chắn giữa hắn và Kenshin, nhưng Kenshin thản nhiên hô một tiếng: “Không Gian Phá”.

“Urgh”. Thiên Tiên kêu lên đau đớn. Còn Kenshin đột nhiên xuất hiện phía sau Thiên Tiên cũng thừa thắng xông lên, quay người chém một phát, Thiên Tiên không kịp tránh, lại bị Kenshin chém một vết lên cánh tay phải.

Thiên Tiên gần như không dám tin nhìn miệng vết thương của mình. Sự giận dữ trên mặt hắn tăng lên, tiếp theo hắn bay lên trên không, cách Kenshin một đoạn, lẩm bẩm câu tôi không hiểu đó.

Nguy rồi! Lòng tôi hoảng loạn, và trước mắt cũng đã xuất hiện Tử Y Tiên Nữ. Khác với lần trước, số lượng lần này nhiều như một đội quân nhỏ. Khuôn mặt mọi người đều hiện vẻ nguy ngập, mặc dù không phải không địch được đống Tử Y này, nhưng sau chúng còn có Thiên Tiên đang nhìn chằm chằm như hổ đói!

Tôi thấy vậy, đành ra quyết định: “Sunshine và Đản Đản, hai người phụ trách đánh Thiên Tiên bằng ma pháp, Kenshin chuẩn bị tấn công Thiên Tiên, những người khác đứng xung quanh, bảo vệ an toàn cho họ”.

Nghe lời của tôi, Đản Đản lập tức đứng cạnh Sunshine, Thần Kinh và Tây Môn Phong đứng trước hai người bảo vệ, nhưng Lãnh Hồ lại nhìn Thiên Tiên với vẻ khao khát, hận không thể quyết sống chết một phen. Tôi trợn mắt, quả nhiên hồ ly không theo đàn, tôi đành phải bất đắc dĩ lên tiếng: “Lãnh Hồ, Thiên Tiên không phải là chiến sĩ, cậu đánh với hắn cũng chẳng thích thú gì, cậu làm theo lời tôi trước đã, lúc về cậu thích chém giết Kenshin bao hiệp tùy cậu”.

Lãnh Hồ không nói nửa câu, nhưng lại nghe lời đừng bên Sunshine và Đản Đản. Xem ra Kenshin có tác dụng thật to lớn, ngoài chiến đấu, còn có thể mang ra “dụ dỗ” kẻ cuồng đánh nhau.

Cuộc chiến bắt đầu!

Sunshine lập tức niệm chú, từng lưỡi gió lao về phía Thiên Tiên, đáng tiếc đều bị sa tanh trắng của Thiên Tiên chắn lại. Mà triệu hoán sư cấp cao Đản Đản cũng không cam lòng yếu thế, cô ấy vừa triệu tập Huyết Nhận bay lên trời quấn lấy Thiên Tiên, ngoài ra còn triệu tập Người Khổng Lồ Đá giúp chúng tôi đánh Tử Y, giảm bớt áp lực cho chúng tôi.

Kenshin không ngừng đi tới đi lui ở phía dưới Thiên Tiên. Một khi Thiên Tiên bị Huyết Nhận và ma pháp ép không thể không giảm độ cao, Kenshin lập tức dựa vào lực bật nhảy kinh người của cậu ta, nhảy giữa những cột đá, thi thoảng khiến Thiên Tiên trở tay không kịp.

Những chiến sĩ còn lại gồng mình chiến đấu với đám Tử Y đông như kiến đang nhào tới. Chiếc kiếm lớn của Thần Kinh khua một phát, chém đứt lưng của Tử Y, còn Lãnh Hồ xuất quỷ nhập thần một đao trúng tim. Tôi cũng chuyên chọn điểm yếu để xuống tay. Cổ họng, tim, trán đều là những bộ phận tôi thích nhất. Còn Tây Môn Phong không đủ mạnh chọn sách lược đánh chậm, mỗi lần solo với một con.

Giết, giết không ngừng, trên người không biết dính bao nhiêu máu, trước mắt chỉ còn một màu máu đỏ; tay không biết đã vung bao nhiêu lượt đao, chỉ biết mỗi một lần vung đao đều có suối máu tuôn trào; trên người. . . cũng không biết chịu bao nhiêu vết thương, nhưng cơn đau đã không còn nữa, cơ thể chỉ còn cảm giác tê dại, nhưng Tiên Nữ vẫn như thủy triều nhào tới, tôi không có thời gian xem tình hình Thiên Tiên thế nào. Tụi Kenshin rốt cuộc có cách nào để giết Thiên Tiên không? Tôi lo lắng muốn biết tình hình của Kenshin, nhưng tôi vừa mới chần chừ một chút, vai trái lập tức bị trúng đòn.

Tôi khuỵu một gối, chảy máu như điên. Lại ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Thần Kinh và Lãnh Hồ đã đứng ở hai bên tôi, cản Tử Y giúp tôi, nếu không e rằng tôi đã sớm bay về thành Vô Ngân rồi!

Nhưng trên hai người họ cũng đầy vết thương, có thể thấy họ không dễ chịu là bao, mà Tử Y bao vây chúng tôi từng đoàn, lẽ nào sức triệu tập của Thiên Tiên không có giới hạn sao? Ma lực của hắn không có hạn chế? Lòng tôi gần như lạnh xuống một nửa. Lúc này tôi mới tập trung nhìn tình hình của Kenshin, Kenshin vốn dĩ chỉnh tề cũng đã dính đầy máu, trên quần áo xuất hiện vài vết chém, lẽ nào cậu ta bị thương?

Chết tiệt, tôi lại có thể quên mất, nếu Kenshin và Sunshine tử vong, ý thức của họ không biết có giữ nổi không? Tuyệt đối không thể để họ chết.

“Kenshin, Sunshine, nếu tình hình nguy cấp, các cậu lập tức chạy đi”. Tôi lập tức PM Kenshin và Sunshine.

“Tình hình nguy cấp là thế nào?”. Kenshin thản nhiên hỏi một câu.

“Nguy hiểm đến tính mạng của các cậu chính là nguy cấp”. Tôi lo lắng trả lời.

Kenshin cười khổ. “Nhưng mà, tôi nghĩ tôi không chạy nổi”.

Cái gì? Tôi kinh hãi nhìn về phía Kenshin. Lúc này mới phát hiện, hai chân Kenshin bị vô số sa tanh trắng quấn lấy, khiến cậu ta không thể động đậy, chỉ có thể đứng tại chỗ phòng thủ. Mà quanh Kenshin còn có mười Tử Y, cùng với Thiên Tiên nhìn chằm chằm như hổ đói. Mặc dù Sunshine và Đản Đản ra sức đánh lạc hướng Thiên Tiên, nhưng dải sa tanh trắng vẫn tấn công Kenshin không ngừng.

“Sunshine, mau giúp Kenshin”. Tôi quay đầu nhìn về phía Sunshine, tiếp tục hoảng hốt. Bởi vì Thần Kinh và Lãnh Hồ đều đứng ở bên bảo vệ tôi, khiến cho áp lực của Đản Đản và Sunshine tăng lên nhiều, chẳng những Đản Đản phải chỉ huy Người Khổng Lồ Đá ngăn cản Tử Y, Sunshine còn phải không ngừng sử dụng ma pháp đối phó với sa tanh trắng của Thiên Tiên. Tình hình của hai người không hề dễ thở hơn Kenshin chút nào.

Là tôi đã liên lụy mọi người sao? Nghĩ đến đây, tôi đâu thèm quan tâm cơ thể đã đau đến mức mất cảm giác, đứng dậy, thét lên với Thần Kinh và Lãnh Hồ: “Tôi không sao, hai người mau đi giúp ma pháp sư!”.

Thần Kinh và Lãnh Hồ lo lắng liếc mắt nhìn tôi. Dưới ánh mắt kiên định của tôi, hai người lao tới chỗ Sunshine và Đản Đản, giúp họ chống đỡ Tử Y.

Tôi muốn đi giúp Kenshin! Lết cơ thể nặng nề, tôi gồng mình vung Hắc Đao, xuyên giữa đám Tử Y với tốc độ mà tôi luôn lấy làm kiêu hãnh, lao tới bên Kenshin.

“Kenshin, tôi giúp cậu”. Khó khăn lắm mới chạy tới bên Kenshin, tôi liên tục vung đao chém sa tanh trắng quấn chân cậu ta.

“Ừm”. Kenshin ừm một tiếng, chuyên tâm đối phó Tử Y xung quanh. Không lâu sau, cậu ta đã giết được vô số Tử Y, còn tôi cũng có thể chém hết những dải sa tanh trắng dưới chân Kenshin.

“Hoàng Tử cẩn thận, tôi không còn MP để duy trì Huyết Nhận đấu với Thiên Tiên”. Đản Đản lo lắng hô lên.



Cái gì? Tôi quay đầu nhìn về phía Thiên Tiên. Mất đi Huyết Nhận, Thiên Tiên không còn phải nghi ngại điều gì nữa, tay hắn vung lên, sa tanh trắng vốn dĩ bị tôi cắt đứt lại quấn quanh chân Kenshin, hơn mười dải sa tanh khác bay lên từ sau Thiên Tiên, sau đó toàn bộ vọt tới Kenshin, ngay lập tức trên người Kenshin đã có hơn mười lỗ thủng. . . . . .

“Không!”. Tôi gầm lên một tiếng, lao tới phía Kenshin, có phải chết cũng quyết tâm bảo vệ cậu ấy.

“Kết Giới Phản Đạn!”. Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền tới. Tôi quay đầu thì thấy tất cả sa tanh trắng đã bật ngược lại người Thiên Tiên. Chỉ tiếc Thiên Tiên lập tức tránh đi, nếu không đã chi chít vết thương rồi.

“Hoàng Tử, cậu không sao chứ?”. Giọng của Tiểu Long Nữ? Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn. Không chỉ có Vân Phi và Tiểu Long Nữ, mà còn thấy rất nhiều bạn bè. Toàn bộ thành viên Đội Phi Thường đều có mặt, Tiểu đội Hoa Hồng cũng tới, Minh Hoàng thuộc Đội Hắc Ám Tà Hoàng nhìn tôi với vẻ khó chịu, đương nhiên Nam Cung Tội và Không Không cũng không vắng mặt.

Tôi không biết phải nói sao, chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Sao mọi người. . . lại đến cả vậy?”.

Tiểu Long Nữ bực mình nói: “Nhìn thấy Kenshin đi khắp nơi tìm người, biết ngay cậu đã có chuyện. Tôi vừa PM hỏi Tây Môn Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới biết các cậu đang gặp nguy hiểm.

Sau đó tôi nói với mọi người chuyện này, tất cả không nói không rằng xông ngay tới đây”. Hình như Tiểu Long Nữ ám chỉ điều gì đó.

Trong lúc Tiểu Long Nữ nói, ánh sáng trị liệu của A Lang đại ca bao phủ người tôi, Gui và Tà Linh cũng chạy tới nâng tôi dậy, còn tụi Nam Cung Tội chạy tới đấu với Thiên Tiên.

Tôi vô cùng cảm động, bất giác lảm nhảm: “Mọi người cẩn thận chút, Thiên Tiên rất lợi hại”.

Nhưng mà xem ra nghĩ nhiều rồi, mặc dù Thiên Tiên khủng bố đến lác mắt, nhưng phe tôi có nhiều viện binh như vậy, hắn cũng phải lùi từng bước một. Tử Y bị tẩn tơi bời, và với những chiêu ma pháp của bên tôi, Thiên Tiên gần như không có chỗ trốn, thường chỉ có thể dùng sa tanh trắng cản đòn, nhưng trên người Thiên Tiên dần dần xuất hiện vô số vết thương.

Cuối cùng, Thiên Tiên không chống đỡ nổi mà rơi xuống. Nam Cung Tội ra hiệu cho mọi người dừng tay, sau đó đi đến trước mặt tôi. “Thành chủ, cậu giải quyết Thiên Tiên đi, giết Thiên Tiên chắc có thể giúp cậu thăng cấp”.

“Oh”. Thế này hình như hơi vô nghĩa? Nhưng vừa mới gây bao phiền phức như thế, tôi nào dám có ý kiến gì, chỉ ngoan ngoãn bước tới trước mặt Thiên Tiên, rút Hắc Đao định giết chết hắn.

Nhưng đột nhiên nhớ tới Doll, tôi vội gằn giọng hỏi: “Mi nhốt Doll ở đâu?”.

“Ngươi giết ta đi, ta không cho phép ngươi mang vợ của ta đi đâu hết”. Thiên Tiên cả người bê bết máu nằm bẹp dưới đất, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định không chùn bước.

Lòng tôi đột nhiên có cảm giác là lạ. Vẻ mặt này hình như rất quen thuộc? Rất giống sự kiên quyết…. khi Kenshin đào phần mộ của Kaoru.

Lúc này, Thần Kinh ở bên cạnh đột nhiên lẩm bẩm. “Boss này thật là kỳ quái. Tôi từng đánh nhiều Boss như vậy rồi mà chưa từng gặp NPC nào nhân tính hóa thế này. Lẽ nào Boss càng lợi hại độ trí năng hóa càng cao?”.

Tôi giật mình. Đúng vậy, phản ứng của Thiên Tiên quá nhân tính hóa, y hệt Kenshin và Sunshine. Lẽ nào Thiên Tiên cũng đã có ý thức? Tôi ngơ ngẩn nhìn Tiểu Long Nữ, mà Tiểu Long Nữ cũng nhìn lại tôi, mặt cô ấy mang vẻ trầm trọng.

“Giết hắn đi, Hoàng Tử”. Giọng Tiểu Long Nữ phát ra từ kênh mật ngữ.

Tôi ngơ ngác: “Nhưng mà, không chừng Thiên Tiên có ý thức?”.

“Chính bởi vì vậy mới phải mau giết hắn, nếu không tới lúc mọi người nảy sinh nghi ngờ với Thiên Tiên, cũng có thể sẽ nảy sinh nghi ngờ với Sunshine và Kenshin. Cậu không mong hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”. Tiểu Long Nữ kích động nói.

Kenshin và Sunshine tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được. Tôi ngang tàng đâm Hắc Đao xuống Thiên Tiên nằm dưới đất, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Xin lỗi”.

Lúc Hắc Đao của tôi đáng lẽ phải xuyên qua người Thiên Tiên, Thiên Tiên bỗng mờ đi trong chớp mắt như thể hạt nhỏ tách ra. Tôi đờ ra một hồi. . . . . Là tôi giết chết hắn sao? Tôi ngờ vực nhấc đao lên nhìn, nhưng mà tôi thậm chí không có cảm giác lưỡi đao xuyên qua da thịt, rốt cuộc là sao đây?

“Chuyện gì vậy? Hoàng Tử, cậu giết chết Thiên Tiên rồi à?”. Một lúc sau, Nam Cung Tội tiến lên dò hỏi.

Tôi nói với vẻ chắn chắc: “Tôi không biết. . . ”.

Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Long Nữ lại PM: “Nói cậu đã giết chết Thiên Tiên đi, giờ tôi sẽ đi tìm người công ty, bảo họ đưa giá trị kinh nghiệm và bảo vật cho cậu, bây giờ cứ nói đã giết chết rồi đi”.

Tôi vô cùng khó hiẻu, nhưng lúc ngước mắt lên thì Tiểu Long Nữ đã offline rồi, rốt cuộc là thế nào? Nhưng Tiểu Long Nữ đã bảo vậy, tôi đành nói với Nam Cung Tội. “. . . . . . Chắc là giết rồi, mặc dù cách chết của hắn rất kì lạ”.

“Sao lại không có bảo vật? Thật kì lạ”. Nam Cung Tội khó hiểu lẩm bẩm.

“Bỏ đi, chúng ta mau đi tìm Doll, không biết con bé ra sao rồi?”. Tôi lo lắng thốt lên.

Tôi vừa mới nói xong, lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Anh Hoàng Tử, anh chậm quá”.

Thấy Doll đang dạo chơi tung tăng, trên tay còn cầm hai gói bánh quy, mắt suýt nữa lồi ra: “Doll, em không sao chứ?”.

Doll cầm một chiếc bánh quy bỏ vào miệng, nói không rõ tiếng: “Không sao, không phải Doll đã nói với anh Hoàng Tử là không sao rồi sao?”.

Khóe miệng giật giật, tôi hỏi: “Vậy vừa nãy em làm gì?”.

“Ăn với cả chơi ném bóng với chị Tử Y!”. Doll vui vẻ đáp.

Ầm!

Doll vội vã chạy tới: “Anh Hoàng Tử, anh sao rồi? Sao lại đột nhiên lăn ra ngã thế? Trên đầu còn chảy máu nữa? Anh Lang mau lại đây, anh Hoàng Tử sắp chết rồi”.

Tôi ôm đầu đứng dậy, thở dài, quay đầu nhìn Thần Kinh và Đản Đản: “Thần Kinh, Đản Đản, xin lỗi, hại các bạn phải lo lắng cùng tôi. Rất xin lỗi!”.

“Ha ha, không có gì. Hôm nay có thể nhìn thấy Thiên Tiên, còn đánh với hắn một trận, cũng là công lao của cậu, bằng không hai vợ chồng tôi còn không biết phải tìm bao lâu nữa”. Thần Kinh cười thoải mái.

“Thần Kinh, Đản Đản?”. Nam Cung Tội ngạc nhiên nói: “Người chiến thắng Đại hội Người phiêu lưu ở Đại Lục Phương Tây? Vợ chồng của thành Tiêu Diêu?”.

Tôi kinh ngạc nhìn Thần Kinh và Đản Đản, họ là Thành chủ thành Tiêu Diêu ở Đại Lục Phương Tây?

Thần Kinh xấu hổ gãi đầu: “Bị phát hiện rồi?”.

“Vậy chúng tôi xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi là Đản Đản, triệu hoán sư, top 5 bảng xếp hạng. Đây là chồng tôi, Thần Kinh, chiến sĩ, top 9 bảng xếp hạng. Chúng tôi là đội ngũ chiến thắng Đại hội Người phiêu lưu ở Đại Lục Phương Tây ─ Đội Tiêu Diêu, sau này thành lập thành Tiêu Diêu, hiện giờ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thống nhất Đại Lục Phương Tây. Hy vọng có thể trở thành bá chủ một phương như Hoàng Tử”. Đản Đản cười khúc khích.

“Tôi? Bá chủ?”. Tôi kinh ngạc hỏi.

Đản Đản nhìn tôi với ánh mắt phát sáng. “Đúng vậy, Bá Chủ Khát Máu ở Đại Lục Trung Tâm ─ Hoàng Tử, hiện giờ là bá chủ có cái tên vững chắc nhất trong năm đại lục”.

“Bá Chủ Khát Máu?”. Tôi khẽ thở dài, không biết phải cảm thụ thế nào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện 1/2 Hoàng Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook