Quyển 4 - Chương 10: TÂY MÔN PHONG, NGƯỜI CÓ CẢNH NGỘ GIỐNG TÔI?
Ngự Ngã
27/09/2014
Gui rầu rĩ, vô cùng áy náy xin lỗi chúng tôi. “Thật sự xin lỗi mọi người,
bởi vì mối quan hệ của tôi khiến concert xảy ra vấn đề.”
Tôi vừa để A Lang đại ca chữa trị vết thương trên tay, vừa trả lời. “Không sao cả, cũng không gây ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà Tây Môn Phong này rốt cuộc có quan hệ gì với anh?”
“Hắn cướp người yêu của bố, con mẹ nó mi nghe không hiểu hả?!” Tây Môn Phong bị dây thừng trói chặt ở một bên đột nhiên gào ầm lên.
“Ngoài Hoàng Tử của tôi, anh còn cướp đàn ông của người khác sao?” Tình Thiên nhìn Gui với vẻ không dám tin.
Gui đỏ mặt, siết chặt nắm tay thét lại. “Tôi không có, hơn nữa Hoàng Tử cũng không phải của cô.”
Tà Linh cũng lạnh lùng lên tiếng. “Vậy thì sao cô gái này lại nói vậy?”
Nghe lời nói của Tà Linh, Gui như quả bóng bị xì hơi, anh ta vô cùng đau đầu nói. “Tôi không biết chuyện này là sao nữa, nhưng cô ta nói cô tôi là Tây Môn Phong, còn nhắc tới Phi Lệ Nhi. . . Nên tôi nghĩ chắc hẳn là chuyện này. Trước khi gia nhập Đội Phi Thường, tôi từng lập đội với một đôi, chính là Tây Môn Phong và Phi Lệ Nhi, nhưng về sau Phi Lệ Nhi tỏ tình với tôi, nói rằng cô ấy yêu tôi. Kết quả bởi vì tránh né Phi Lệ Nhi và sự truy sát của Tây Môn Phong, tôi đành phải chạy trốn.”
“Đều do tên khốn nhà mi Phi Lệ Nhi mới thay lòng đổi dạ.” Tây Môn Phong tức giận đến mức nổi hết gân xanh trên đầu, thật sự không phù hợp với khuôn mặt thoát tục của cô ta.
“Ặc. . . Xin lỗi, tôi có thắc mắc.” Nhìn Tây Môn Phong rõ ràng có bộ ngực ngất ngưởng thế kia, tôi hơi do dự lên tiếng. “Cô. . . chắc là nữ nhỉ? Cái tên Phi Lệ Nhi nghe có vẻ cũng là nữ? Nhưng mà cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý kì thị đồng tính đâu.”
“Con mẹ nó mi mới đồng tính. Chết tiệt, bố là nam!” Tây Môn Phong hung dữ lườm tôi.
Nam á? Có thể nào Tây Môn Phong trước mặt này và Minh Hoàng đều là con trai nhưng thoạt nhìn giống nữ không? Tôi hơi ngờ vực. Nhưng mà không đúng, ít nhất ngực Minh Hoàng hoàn toàn bằng phẳng, còn ngực của Tây Môn Phong này thì . . . Hừ, còn lớn hơn đứa con gái như tôi hai cỡ, sao có thể là nam được?
Tôi nghiêng đầu, ngờ vực nhìn hai viên thịt kia của Tây Môn Phong, có thể nào cái đó là giả? Tôi không suy nghĩ mà đặt tay lên hai viên thịt đó. Ừm, mềm mại, ấn hai phát, còn rất đàn hồi. Quái, chắc là đồ thật?
“Hoàng, Hoàng Tử điện hạ. . . . . .” Hai mắt Gui lồi ra nhìn tôi. . . Không, là nhìn tay tôi.
Phượng Hoàng và Tình Thiên đỏ hết cả mặt nhìn tay tôi chăm chú, nhưng mà không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hai người hình như còn nuốt nước miếng? Nhìn tay tôi với vẻ khát vọng?
“Bỏ đôi tay ti tiện của mi ra cho bố.” Tây Môn Phong hoảng sợ quá độ mà thất thần cuối cùng cũng tỉnh ra. Mắt cô ta trừng tay tôi đến độ sắp rơi xuống đến nơi. Tôi đành phải ngượng ngùng rút tay lại, để tránh cô ta có thể sẽ mạo hiểm tự bẻ gãy cổ mình để cắn đứt tay tôi.
“Rõ ràng cô là nữ.” Tôi không hề lưu tình vạch trần sự thậ.
Tất cả mọi người đều gật đầu. Tay của tôi sờ lên xác nhận phô trương như vậy, lẽ nào còn nhầm được sao?
“Còn không phải bởi vì tên khốn Guiliastes kia, nếu không thì bố đâu rơi vào nông nỗi này.” Tây Môn Phong gầm lên giận dữ.
“Là sao?” Tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, có thể nào Gui còn biết phẫu thuật chuyển giới?
Boss Tây Môn Phong bất lịch sự mà ngồi xếp bằng, hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu kể chuyện.
“Mẹ nó, sau khi bố biết Phi Lệ Nhi thay lòng đổi dạ, thề rằng phải giết tên Guiliastes này về cấp 1, ai biết tên khốn này đã chạy trước một bước, khiến bố phải truy sát ngàn dặm.”
Nói đến đây, Gui cười khổ.
“May là thằng khốn Guiliastes này rất nổi bật, hỏi bừa cũng ra. Bố đuổi theo hắn cả quãng đường như vậy, mãi cho đến khi có một lần đuổi tới một vách núi. Bố ở trên bờ vách núi phát hiện ra góc áo của thằng khốn này. Nhất định thằng khốn này vì trốn bố, không ngại lăn xuống vực. Hừ, còn tưởng bố sẽ bỏ cuộc như vậy sao? Bố liền leo dây xuống đuổi theo.” Tây Môn Phong hình như rất tự hào với sự kiên nhẫn của bản thân.
Tôi đưa mắt nhìn Gui, chắc là anh ta sẽ không xuống vực để trốn người ta chứ. Thể lực của thi nhân lãng du rất kém, có thể nửa đường đã ngã chết rôi. Mà Gui cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, dùng khẩu hình nói không ra tiếng: Cố ý gây lạc hướng.
Thì ra là thế. Tôi gãi mặt, xem ra Gui cũng hiểu được, Tây Môn Phong là người mà khả năng hoạt động của tiểu não vượt xa đại não.
“Ai biết không tìm được thằng khốn kia mà lại gặp nhiệm vụ ẩn gì đó.” Sắc mặt Tây Môn Phong rất kì lạ.
“Cái đó không biết là công lao của thần thú nào. Nói rằng không đánh được nó thì phải chịu hình phạt bất kì. Bố sao đánh được quái vật da dày như tường đồng vách sắt đó, đành phải chấp nhận hình phạt. Ai biết hình phạt bất kì lại là biến thành con gái.” Tây Môn Phong hét ầm lên.
Nghe đến đây, sắc mặt Tiểu Long Nữ và Tà Linh đều hơi hơi thay đổi. Không thể ngờ, thì ra tôi không phải là nhân yêu duy nhất! Ở đây còn có một đồng chí nữa, nhưng mà tôi là nữ biến thành nam, còn cậu ta là nam biến thành nữ. Thật sự không biết ai bất hạnh hơn?
Cuối cùng, bởi vì thương xót trước người cùng cảnh ngộ, tôi đành miễn cưỡng lên tiếng an ủi Tây Môn Phong. “Ặc, ít ra dáng vẻ này rất xinh đẹp.”
“Chó má, phiền chết đi được.” Tây Môn Phong thét lớn.
Phiền? Còn may chán. Trong game cũng không thiết lập cho con gái chuyện phiền phức mỗi tháng đến một lần. . . . . . Tôi nghĩ.
“Cậu xem thường con gái hả?” Tiểu Long Nữ hừ lạnh một tiếng.
“Con gái có là gì.” Tây Môn Phong chậm rãi đứng dậy, không bị trói chân nên cậu ta đi đến bên cửa sổ, để ánh trời chiều cuối cùng nhuộm bóng hình. “Nhưng mà bố nói phiền không phải nói con gái, mà là. . . . . .”
Mặt trời lặn xuống, ngoài cửa sổ biến thành đêm tối, mà người Tây Môn Phong cũng xảy ra biến hóa kì dị. Thân thể của cô ta chậm rãi cao lên to ra, tóc dài cũng biến thành đầu đinh. Bộ ngực khủng cũng chầm chậm phẳng xuống. Cuối cùng, cô ta biến thành một người đàn ông cường tráng đầu đinh. . . . . .
Chúng tôi đều đần mặt ra nhìn biến hóa không thể tượng tượng trước mắt. Một hồi sau linh hồn vẫn chưa quay lại, cuối cùng tôi thở ra một hơi. “Cái này còn nhanh hơn phẫu thuật chuyển giới.”
“Tây Môn Phong, thế này rốt cuộc sao?” Gui kinh ngạc hỏi.
“Còn không phải thần thú kia giở trò quỷ.” Tây Môn Phong cất giọng thô lỗ của đàn ông rất hợp với lời lẽ thô lỗ của anh ta. Anh ta bực mình nhíu mày. “Đương nhiên bố không muốn biến thành con gái, sau khi kì kèo mặc cả với nó, kết quả chính là ban ngày bố là con gái, đến buổi tối liền trở lại là con trai.”
“Vậy thật sự là phiền.” Tôi cố nhịn cười nói.
“Nói thừa! Ê, mau giúp bố cởi trói đi, dây thừng trói con mẹ nó chặt quá.” Tây Môn Phong khó chịu.
Gui hơi do dự nhìn tôi, tôi nhún vai tỏ vẻ không sao cả xong, Gui lại quay đầu hỏi Tây Môn Phong. “Cậu phải thề trước, tuyệt đối không làm hại Hoàng Tử, tôi sẽ cởi trói cho cậu.”
Tây Môn Phong hừ lạnh một tiếng. “Không thể nào, cho dù không vì báo thù, dựa vào võ công cao cường của thằng nhóc xinh đẹp này, bố cũng muốn khiêu chiến với nó.”
Tôi cười ha ha. “Vậy cũng được, hay là anh gia nhập thành Vô Ngân đi, vậy anh có thể khiêu chiến với tôi mọi lúc mọi nơi.”
“Hoàng Tử, như vậy không được, nếu Tây Môn Phong hại cậu thì sao.” Gui lo lắng.
Tôi thờ ơ. “Không sao đâu. Gần đây tôi không đánh quái, cảm thấy tay chân gỉ hết rồi. Vừa hay có người luyện tay chân với tôi cũng được. Nếu bị thương, cùng lắm là tìm A Lang đại ca. Còn nếu chết, vậy tỏ chứng tỏ tôi phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa.”
“Nhưng mà ~” Tôi vô cùng tự tin khiêu khích Tây Môn Phong. “Nhưng tôi không định đánh thua đâu đấy.”
Hai mắt Tây Môn Phong phát sáng. “Được! Thằng nhóc xinh đẹp nhà mi quả nhiên dũng cảm!”
“Đừng gọi tôi là tiểu tử xinh đẹp, bằng không tôi sẽ gọi anh là cô em đó.” Tôi uy hiếp Tây Môn Phong.
“Mi dám!” Tây Môn Phong lại tức giận thét to.
“Đương nhiên dám, cô em Tây Môn ngực cỡ C.” Tôi rút Hắc Đao cắt đứt dây thừng trói Tây Môn Phong.
Mắt Tây Môn Phong toát lên vẻ hưng phấn, cũng rút ra kiếm ra hằm hè như hổ, xem ra cũng là phần tử hiếu chiến.
“Đừng khiến tôi thất vọng, Tây Môn Phong.” Tôi nhấc Hắc Đao, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn được chiến đấu đã lâu không có.
Tây Môn Phong dường như không hề suy nghĩ mà xông lên. Tôi lắc đầu, xem ra Tây Môn Phong tuy háo chiến, nhưng không phải người thích dùng não chiến đấu. Tôi hơi né sang bên, tránh được một nhát kiếm của Tây Môn Phong, còn thuận tiện đẩy anh ta một phát, khiến anh ta suýt ngã chổng bốn chân lên trời.
“Chết tiệt!” Tây Môn Phong thét to một tiếng, không cam lòng tiếp tục xông lên.
Thấy anh ta vẫn không hiểu ra, tôi nhướng mày, xem ra chỉ có để anh ta dùng “Thân” ghi nhớ bài học. Tôi nhắm chuẩn thời cơ, tóm lấy cổ tay cầm kiếm của Tây Môn Phong, chân phải còn đạp mạnh vào bụng anh ta. Anh ta đau đến mức nhăn răng. Tôi đoạt được kiếm của anh ta xong, khẽ cười, bắt đầu choảng thôi!
Tôi dùng cả tay lẫn chân, lưỡi dao và chuôi đao đều dùng làm hung khí, húc đầu, xiết cổ, dùng cả bốt trên chân tôi ném anh ta, miệng còn hét lên không ngừng: “Xem anh còn dám phá hoại concert của tôi nữa không!”
“Phù ~ đánh thật sảng khoái.” Cuối cùng, tôi vui vẻ thu hồi Hắc Đao, xoay xoay cổ, kéo dãn thắt lưng. Được rồi! Đi ăn cơm.
Trước khi ăn, tôi còn không quên quay đầu lại chỉ đống thịt máu me đầm đìa dưới đất, dặn dò Tà Linh ở tổ quân sự. “Nhớ tống Tây Môn Phong vào quân đội. Cấp độ và võ công của anh ta xem ra cũng khá khẩm, hơn nữa không có việc gì còn có thể dùng mỹ nhân kế, nhân tài mười năm cũng khó lừa được một người.”
“Ừm.” Tà Linh nhíu mày nhìn Tây Môn Phong, dự định tống kẻ làm Hoàng Tử bị thương này vào đội quân phải tập luyện nhiều nhất, mệt nhất.
“Được rồi. Vậy mọi người cùng đi tửu lâu Vô Ngân ăn cơm nhé.” Tôi vui vẻ dẫn đầu, chuẩn bị đi tới tửu lâu Vô Ngân tôi thích nhất ăn cơm miễn phí. He he he, thành chủ ăn cơm không cần trả tiền, đây là việc đáng giá nhất từ lúc tôi làm thành chủ đến giờ.
“Em đã hẹn với Sunshine đi ăn vặt rồi, không đi cùng anh được.” Tình Thiên hơi do dự nói.
“Oh.” Tôi ngậm ngón tay trả lời. Hình như Tình Thiên và Sunshine gần đây rất thân thiết? Biến thành bạn thân rồi à? Vậy cũng được, Tình Thiên vui vẻ là tốt rồi.
“Được, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!” Lúc tôi đang nhấc chân định bước về phía trước, có cánh tay đột nhiên khoác lên vai tôi.
“Hoàng Tử, hiệu sách sắp xong rồi, tuần sau sẽ bắt đầu ký photobook, phải nhớ tập ký đẹp một chút nhé.” Tôi quay đầu thì thấy chị Vũ Liên đang mỉm cười nhìn tôi, rồi chị ấy lại quay đầu nhìn Gui.
“Sách thế nào rồi?”
Gui gật đầu. “Tôi có hai quyển sách có thể xuất bản, hơn nữa sách Tinh và Vân đưa tôi có ba quyển dùng được. Cho nên ngày mở cửa có thể bày bán chừng đó.”
“Hoàng Tử, vì xây Khúc cuồng tưởng Vô Ngân, thành Vô Ngân lại cạn kiệt rồi.” Chị Vũ Liên cười rạng rỡ không thể sánh được. “Bây giờ phải tổ chức thêm mấy buổi concert, còn bán photobook kiếm tiềnnữa, cho nên phải cố gắng hát và bán sách nhé, hiểu chưa?”
“Hiểu. . .” Da đầu tê rần, tôi nuốt nước miếng.
*********
Những ngày tiếp theo đúng là không để cho người sống. Trong vòng hai tuần, ban nhạc Vô Ngân tổ chức năm concert. Hơn nữa để hấp dẫn người xem, mỗi một concert đều đưa ra những trò mới, như là nhảy vòng lửa xuất hiện, đóng thiên sứ giáng thế (Khi đó, tôi cuối cùng mới biết vì sao thiên sứ trong tranh luôn đứng thẳng tắp, chỉ có hai cánh tay hơi chìa ra ngoài. . . . . . Nói thừa! Đeo cánh nặng ba mươi kilogam, ngoài đứng thẳng tắp, còn có thể làm được động tác nào nữa?)
Càng kỳ lạ là, fan dường như rất thích tiết mục nho nhỏ Tây Môn Phong tạo ra trong buổi concert đầu tiên. Cho nên trong các buổi concert về sau, Tây Môn Phong đều bị nụ cười của chị Vũ Liên uy hiếp, phải khiêu chiến tôi trước mặt mọi người, rồi tôi phải bắt đầu đánh đập Tây Môn Phong, đánh càng thảm, fan lại càng cao hứng. Haiz, thật vất vả cho cô em Tây Môn Phong. (Tây Môn Phong gào lên: Bố là nam!)
Tiếp theo, hiệu sách cuối cùng xây xong dưới nỗ lực của Gui và Tình Thiên, tổng cộng có hai hiệu sách. Một hiệu sách ở trung tâm mua sắm; hiệu sách còn lại hợp chung với một quán cà phê, xây ở ven hồ với ánh đèn sáng rỡ và không khí trong lành, chuyên lừa tiền của các đôi yêu nhau. Và chữ ký tôi khổ luyện nhiều ngày cũng sắp sửa đem ra dùng được rồi.
Buổi ký tên, một đống người cuộn trào dữ dội. . . . . . Cái gì? Tính từ từ này quá tầm thường, không giống với phong cách của tôi? Được rồi, buổi ký tên khủng bố kia đông người như Thái Y Lâm, Châu Kiệt Luân, Lưu Đức Hoa và Tiêu Tường cùng xuất hiện ở Tây Môn Đình. . . Nói tóm lại, chính là đủ các thể loại tuổi tác và giới tính hợp lại, nam dại gái nữ mê trai dồn đống thành một đoàn, tuổi từ năm đến năm mươi đều có.
“May là có thảm bay, nếu không em thấy ngay cả cửa lớn của hiệu sách cũng không bước vào nổi.” Tôi thở ra một hơi, nhìn đám người khủng bố chi chít ở phía dưới.
“Sunshine, đáp xuống cái bục dựng tạm kia đi.” Gui chỉ một cái bục nho nhỏ, bên trên bày mấy thứ bàn ghế, xung quanh còn có Nam Cung Tội dẫn theo các chiến sĩ ngăn cản fan chạy lên sân khấu.
“Được.” Sunshine nghe lời chậm rãi đáp thảm bay xuống bục.
Tôi dẫn đầu nhảy xuống khỏi thảm, khẽ cười với fan nữ đang hét chói tai không ngừng, sau đó ngồi xuống ghế đã chuẩn bị sẵn.
“Bắt đầu ký tên thôi.” Tôi trầm giọng, cầm lấy chiếc bút đã được người làm chuẩn bị ở bên cạnh, chuẩn bị khả năng có thể sẽ phải ký tới mức rụng tay.
“Cảm ơn sự ủng hộ của bạn.”, “Có thể bắt tay.”, “Ặc, không chấp nhận hôn!”, “Tội ~ mau kéo fan này xuống!” Tay tôi thì ký, miệng thì khẽ cười trả lời từng câu hỏi của fan, không ba thì năm lần có fan đòi hôn, có vài fan không cam lòng bị cự tuyệt, ngang ngạnh lao người tới như thế, rồi bị Nam Cung Tội lôi đi, tôi mới có thể tiếp tục ký tên. Vòng tuần hoàn này trình diễn không ngừng, ký tên, trả lời, đòi hôn, cưỡng hôn, bị lôi đi. . . . . .
Khóe mắt tôi thỉnh thoảng liếc nhìn tình hình của các thành viên khác của ban nhạc Vô Ngân. Tình hình của Gui không khác tôi lắm, nhưng anh ta là thi nhân lãng du, đâu có mấy sức lực, bị sói hôn lên má vài lần. . . . . . Bây giờ Gui đẫm nước mắt tủi thân mà kí tên, còn dùng Tây Môn Phong hóng mát ở một bên làm lá chắn. Cô em Tây Môn Phong đáng thương bị fan ghen tuông dùng móng vuốt sói cào xước vài vết, cô nàng đáng thương còn không thể đánh trả. (Danh ngôn của chị Vũ Liên: Ai trả tiền là boss, cho nên dù fan làm gì đi nữa, họ luôn luôn đúng.)
Tình hình của Tà Linh tốt hơn nhiều, mặt anh ấy lạnh tanh, lại còn là chiến sĩ nên không có fan nữ dám tùy tiện dùng “Miệng”, chỉ có thể nhìn anh ấy bằng ánh mắt đắm đuối và khát vọng không sánh nổi, cứ như một khi có dịp sẽ nuốt anh ấy vào bụng.
Còn về Phượng Hoàng và Tình Thiên, bởi vì hai người là nữ, đương nhiên không thể nào để fan nam tùy tiện làm loạn. Chỉ thấy hai người bị chiến sĩ của thành Vô Ngân bao quanh kín mít, ngay cả tôi cũng không thấy hình bóng của hai người nữa. . . . . . Thái độ gì đây, tại sao chiến sĩ bảo vệ tôi chỉ có mỗi Nam Cung Tội? Một đống dê xồm thấy sắc quên thành chủ.
Buổi ký tên tiếp tục như vậy, đến lúc cô em Tây Môn biến thành đầu đinh Tây Môn, chúng tôi vẫn ký tên. Nhưng mà bây giờ không chỉ Gui, tất cả mọi người đều đẫm nước mắt mà ký tên. Nếu bây giờ trước mặt không có fan, chắc chắn tôi sẽ òa khóc. Tôi ai oán nhìn tay phải như trúng gió, run rẩy không ngừng, trong lòng không ngừng đếm xem phía sau còn bao nhiêu người.
“Người cuối cùng. . .” Tôi cảm động ký tên xong. Mà người này lại là một tên con trai, quá rõ ràng, ánh mắt của anh ta nhìn Tình Thiên và Phượng Hoàng ở phía sau mãi, không có chút hứng thú với tôi. Đúng là kết thúc tốt đẹp, tôi cảm động không kể xiết.
Quả nhiên, tôi vừa ký xong, anh ta vội vã chạy tới chỗ hai người, cuối cùng còn quỳ một gối trên mặt đất, rồi không biết tay trái lôi đâu ra một bó hồng đỏ siêu to, tay phải còn vô duyên vô cớ xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương siêu to như quả bóng chày.
“Tiểu thư Tình Thiên yêu dấu, tình yêu của tôi đối với em như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng, như mây trắng trên bầu trời trải rộng ra mãi, như sóng biển từng đợt từng đợt xô tới. . . . . .” Những lời nói lảm nhảm buồn nôn liên miên không ngớt phun ra từ miệng sinh vật giống đực này. Đến mức tiếng nôn của những người xung quanh cũng như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng.
“. . . . . Cho nên, tiểu thư Tình Thiên yêu dấu, mong em hãy lấy tôi!”
“Xin lỗi, tôi phải nói với mọi người, tôi đã có người tôi thích rồi.” Mắt nhìn thẳng không thèm liếc con chó đực trên sân khấu. Tình Thiên nói toạc ra, còn cúi người xin lỗi những fan bên dưới.
“Là ai? Tên nào không muốn sống dám giành người đẹp với bố?” Dưới đài, fan của Tình Thiên lập tức la hét. Tôi bất đắc dĩ thở dài, tôi thấy chắc tôi là người có nhiều kẻ thù nhất thiên hạ rồi.
Sau đó, Tình Thiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Sunshine ngồi ở thảm bay trên trời. “Anh ấy chính là người tôi thích.”
“Ếhhhhhhh?” Bao gồm cả tôi và Sunshine, tổng cộng có nắm tiếng Ếhhhhh.
Tình Thiên hai má phiếm hồng nhìn Sunshine vô cùng kinh ngạc. Một lúc sau mới quay lại cúi người xin lỗi tôi. “Xin lỗi, Hoàng Tử, nhưng em phát hiện em thích Sunshine mất rồi, nên không thể thích anh nữa.”
“Cái này, cái này cái này. . .” Tôi cái này nửa ngày vẫn không nặn ra được nửa câu. Oh, đầu tôi sao lại đau hơn lúc bị Tình Thiên bức hôn thế này? Tình Thiên, cô thay lòng đổi dạ, tôi giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng cô không thể chọn đối tượng bình thường một chút sao? Lúc trước chọn nhân yêu là tôi, bây giờ lại chọn NPC? Cô tiếp tục yêu tôi cũng được, yêu tôi cũng chỉ là les, bây giờ cô yêu NPC, vậy giờ sao đây?
Cho dù là yêu người thú còn tốt hơn yêu NPC, ít nhất con dã thú kia cũng có thân thể, NPC. . . . . . Có thể nào cô sẽ nói “Tôi yêu một chương trình vi tính” ư?
“Sunshine, lẽ nào anh không thích em?” Tình Thiên nghiêm túc nhìn Sunshine, vô cùng bình tĩnh hỏi, dường như đã dự liệu từ trước.
“Anh, anh. . .” Sunshine nhíu mày, dường như không biết phải làm sao.
“Cậu thật sự thích Tình Thiên?” Tôi cực kỳ sợ hãi, Sunshine là NPC, mặc dù cậu tacó ý thức nhưng vẫn có chỗ không giống người thường. Chẳng hạn như: Cậu ta sẽ không nói dối. Cho nên cậu ta sẽ không nói dối để an ủi người khác, nếu cậu ta thật sự không thích Tình Thiên, vậy cậu ta nhất định sẽ nói thẳng là không. Nhưng bây giờ cậu ta lại không nói nên lời? Vậy tức là. . . ?
Sunshine quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ bối rối.
“Hoàng Tử, đây không phải nơi để tìm hiểu mọi chuyện!” Gui kéo tôi, chỉ fan bên dưới.
“Nói cũng phải.” Tôi cố dằn tâm trạng khó xử, lại thể hiện dáng vẻ tinh linh đẫm máu của mình.
Tôi nở nụ cười hờ hững, nói với giọng điệu mê người. “Buổi ký tên hôm nay kết thúc ở đây. Sau này ban nhạc Vô Ngân sẽ cố gắng hơn nữa, hy vọng có thể tiếp tục nhận được sự ủng hộ của mọi người. Cảm ơn.”
Sau đó tôi trải qua một giây dài như một năm chờ đám đông tản đi xong, lập tức kéo Tình Thiên và Sunshine đi. Đi đâu đây? Tôi do dự. Đúng rồi, tới nhà Vân và Tinh. Quyết định xong, tôi lập tức PM Tinh và Vân, bảo chúng nó ở nhà chờ tôi, tôi qua ngay.
Nhưng tôi đột nhiên dừng bước, xoay người về phía thành viên ban nhạc Vô Ngân theo đuôi ở phía sau. Tôi nói bằng giọng điệu uy hiếp dữ dội. “Không cho phép ai đi cùng, nghe thấy chưa?”
Ba người vốn dĩ đi theo sau rõ ràng ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, họ không hẹn mà cùng gật đầu.
Tôi vừa để A Lang đại ca chữa trị vết thương trên tay, vừa trả lời. “Không sao cả, cũng không gây ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà Tây Môn Phong này rốt cuộc có quan hệ gì với anh?”
“Hắn cướp người yêu của bố, con mẹ nó mi nghe không hiểu hả?!” Tây Môn Phong bị dây thừng trói chặt ở một bên đột nhiên gào ầm lên.
“Ngoài Hoàng Tử của tôi, anh còn cướp đàn ông của người khác sao?” Tình Thiên nhìn Gui với vẻ không dám tin.
Gui đỏ mặt, siết chặt nắm tay thét lại. “Tôi không có, hơn nữa Hoàng Tử cũng không phải của cô.”
Tà Linh cũng lạnh lùng lên tiếng. “Vậy thì sao cô gái này lại nói vậy?”
Nghe lời nói của Tà Linh, Gui như quả bóng bị xì hơi, anh ta vô cùng đau đầu nói. “Tôi không biết chuyện này là sao nữa, nhưng cô ta nói cô tôi là Tây Môn Phong, còn nhắc tới Phi Lệ Nhi. . . Nên tôi nghĩ chắc hẳn là chuyện này. Trước khi gia nhập Đội Phi Thường, tôi từng lập đội với một đôi, chính là Tây Môn Phong và Phi Lệ Nhi, nhưng về sau Phi Lệ Nhi tỏ tình với tôi, nói rằng cô ấy yêu tôi. Kết quả bởi vì tránh né Phi Lệ Nhi và sự truy sát của Tây Môn Phong, tôi đành phải chạy trốn.”
“Đều do tên khốn nhà mi Phi Lệ Nhi mới thay lòng đổi dạ.” Tây Môn Phong tức giận đến mức nổi hết gân xanh trên đầu, thật sự không phù hợp với khuôn mặt thoát tục của cô ta.
“Ặc. . . Xin lỗi, tôi có thắc mắc.” Nhìn Tây Môn Phong rõ ràng có bộ ngực ngất ngưởng thế kia, tôi hơi do dự lên tiếng. “Cô. . . chắc là nữ nhỉ? Cái tên Phi Lệ Nhi nghe có vẻ cũng là nữ? Nhưng mà cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý kì thị đồng tính đâu.”
“Con mẹ nó mi mới đồng tính. Chết tiệt, bố là nam!” Tây Môn Phong hung dữ lườm tôi.
Nam á? Có thể nào Tây Môn Phong trước mặt này và Minh Hoàng đều là con trai nhưng thoạt nhìn giống nữ không? Tôi hơi ngờ vực. Nhưng mà không đúng, ít nhất ngực Minh Hoàng hoàn toàn bằng phẳng, còn ngực của Tây Môn Phong này thì . . . Hừ, còn lớn hơn đứa con gái như tôi hai cỡ, sao có thể là nam được?
Tôi nghiêng đầu, ngờ vực nhìn hai viên thịt kia của Tây Môn Phong, có thể nào cái đó là giả? Tôi không suy nghĩ mà đặt tay lên hai viên thịt đó. Ừm, mềm mại, ấn hai phát, còn rất đàn hồi. Quái, chắc là đồ thật?
“Hoàng, Hoàng Tử điện hạ. . . . . .” Hai mắt Gui lồi ra nhìn tôi. . . Không, là nhìn tay tôi.
Phượng Hoàng và Tình Thiên đỏ hết cả mặt nhìn tay tôi chăm chú, nhưng mà không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hai người hình như còn nuốt nước miếng? Nhìn tay tôi với vẻ khát vọng?
“Bỏ đôi tay ti tiện của mi ra cho bố.” Tây Môn Phong hoảng sợ quá độ mà thất thần cuối cùng cũng tỉnh ra. Mắt cô ta trừng tay tôi đến độ sắp rơi xuống đến nơi. Tôi đành phải ngượng ngùng rút tay lại, để tránh cô ta có thể sẽ mạo hiểm tự bẻ gãy cổ mình để cắn đứt tay tôi.
“Rõ ràng cô là nữ.” Tôi không hề lưu tình vạch trần sự thậ.
Tất cả mọi người đều gật đầu. Tay của tôi sờ lên xác nhận phô trương như vậy, lẽ nào còn nhầm được sao?
“Còn không phải bởi vì tên khốn Guiliastes kia, nếu không thì bố đâu rơi vào nông nỗi này.” Tây Môn Phong gầm lên giận dữ.
“Là sao?” Tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, có thể nào Gui còn biết phẫu thuật chuyển giới?
Boss Tây Môn Phong bất lịch sự mà ngồi xếp bằng, hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu kể chuyện.
“Mẹ nó, sau khi bố biết Phi Lệ Nhi thay lòng đổi dạ, thề rằng phải giết tên Guiliastes này về cấp 1, ai biết tên khốn này đã chạy trước một bước, khiến bố phải truy sát ngàn dặm.”
Nói đến đây, Gui cười khổ.
“May là thằng khốn Guiliastes này rất nổi bật, hỏi bừa cũng ra. Bố đuổi theo hắn cả quãng đường như vậy, mãi cho đến khi có một lần đuổi tới một vách núi. Bố ở trên bờ vách núi phát hiện ra góc áo của thằng khốn này. Nhất định thằng khốn này vì trốn bố, không ngại lăn xuống vực. Hừ, còn tưởng bố sẽ bỏ cuộc như vậy sao? Bố liền leo dây xuống đuổi theo.” Tây Môn Phong hình như rất tự hào với sự kiên nhẫn của bản thân.
Tôi đưa mắt nhìn Gui, chắc là anh ta sẽ không xuống vực để trốn người ta chứ. Thể lực của thi nhân lãng du rất kém, có thể nửa đường đã ngã chết rôi. Mà Gui cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, dùng khẩu hình nói không ra tiếng: Cố ý gây lạc hướng.
Thì ra là thế. Tôi gãi mặt, xem ra Gui cũng hiểu được, Tây Môn Phong là người mà khả năng hoạt động của tiểu não vượt xa đại não.
“Ai biết không tìm được thằng khốn kia mà lại gặp nhiệm vụ ẩn gì đó.” Sắc mặt Tây Môn Phong rất kì lạ.
“Cái đó không biết là công lao của thần thú nào. Nói rằng không đánh được nó thì phải chịu hình phạt bất kì. Bố sao đánh được quái vật da dày như tường đồng vách sắt đó, đành phải chấp nhận hình phạt. Ai biết hình phạt bất kì lại là biến thành con gái.” Tây Môn Phong hét ầm lên.
Nghe đến đây, sắc mặt Tiểu Long Nữ và Tà Linh đều hơi hơi thay đổi. Không thể ngờ, thì ra tôi không phải là nhân yêu duy nhất! Ở đây còn có một đồng chí nữa, nhưng mà tôi là nữ biến thành nam, còn cậu ta là nam biến thành nữ. Thật sự không biết ai bất hạnh hơn?
Cuối cùng, bởi vì thương xót trước người cùng cảnh ngộ, tôi đành miễn cưỡng lên tiếng an ủi Tây Môn Phong. “Ặc, ít ra dáng vẻ này rất xinh đẹp.”
“Chó má, phiền chết đi được.” Tây Môn Phong thét lớn.
Phiền? Còn may chán. Trong game cũng không thiết lập cho con gái chuyện phiền phức mỗi tháng đến một lần. . . . . . Tôi nghĩ.
“Cậu xem thường con gái hả?” Tiểu Long Nữ hừ lạnh một tiếng.
“Con gái có là gì.” Tây Môn Phong chậm rãi đứng dậy, không bị trói chân nên cậu ta đi đến bên cửa sổ, để ánh trời chiều cuối cùng nhuộm bóng hình. “Nhưng mà bố nói phiền không phải nói con gái, mà là. . . . . .”
Mặt trời lặn xuống, ngoài cửa sổ biến thành đêm tối, mà người Tây Môn Phong cũng xảy ra biến hóa kì dị. Thân thể của cô ta chậm rãi cao lên to ra, tóc dài cũng biến thành đầu đinh. Bộ ngực khủng cũng chầm chậm phẳng xuống. Cuối cùng, cô ta biến thành một người đàn ông cường tráng đầu đinh. . . . . .
Chúng tôi đều đần mặt ra nhìn biến hóa không thể tượng tượng trước mắt. Một hồi sau linh hồn vẫn chưa quay lại, cuối cùng tôi thở ra một hơi. “Cái này còn nhanh hơn phẫu thuật chuyển giới.”
“Tây Môn Phong, thế này rốt cuộc sao?” Gui kinh ngạc hỏi.
“Còn không phải thần thú kia giở trò quỷ.” Tây Môn Phong cất giọng thô lỗ của đàn ông rất hợp với lời lẽ thô lỗ của anh ta. Anh ta bực mình nhíu mày. “Đương nhiên bố không muốn biến thành con gái, sau khi kì kèo mặc cả với nó, kết quả chính là ban ngày bố là con gái, đến buổi tối liền trở lại là con trai.”
“Vậy thật sự là phiền.” Tôi cố nhịn cười nói.
“Nói thừa! Ê, mau giúp bố cởi trói đi, dây thừng trói con mẹ nó chặt quá.” Tây Môn Phong khó chịu.
Gui hơi do dự nhìn tôi, tôi nhún vai tỏ vẻ không sao cả xong, Gui lại quay đầu hỏi Tây Môn Phong. “Cậu phải thề trước, tuyệt đối không làm hại Hoàng Tử, tôi sẽ cởi trói cho cậu.”
Tây Môn Phong hừ lạnh một tiếng. “Không thể nào, cho dù không vì báo thù, dựa vào võ công cao cường của thằng nhóc xinh đẹp này, bố cũng muốn khiêu chiến với nó.”
Tôi cười ha ha. “Vậy cũng được, hay là anh gia nhập thành Vô Ngân đi, vậy anh có thể khiêu chiến với tôi mọi lúc mọi nơi.”
“Hoàng Tử, như vậy không được, nếu Tây Môn Phong hại cậu thì sao.” Gui lo lắng.
Tôi thờ ơ. “Không sao đâu. Gần đây tôi không đánh quái, cảm thấy tay chân gỉ hết rồi. Vừa hay có người luyện tay chân với tôi cũng được. Nếu bị thương, cùng lắm là tìm A Lang đại ca. Còn nếu chết, vậy tỏ chứng tỏ tôi phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa.”
“Nhưng mà ~” Tôi vô cùng tự tin khiêu khích Tây Môn Phong. “Nhưng tôi không định đánh thua đâu đấy.”
Hai mắt Tây Môn Phong phát sáng. “Được! Thằng nhóc xinh đẹp nhà mi quả nhiên dũng cảm!”
“Đừng gọi tôi là tiểu tử xinh đẹp, bằng không tôi sẽ gọi anh là cô em đó.” Tôi uy hiếp Tây Môn Phong.
“Mi dám!” Tây Môn Phong lại tức giận thét to.
“Đương nhiên dám, cô em Tây Môn ngực cỡ C.” Tôi rút Hắc Đao cắt đứt dây thừng trói Tây Môn Phong.
Mắt Tây Môn Phong toát lên vẻ hưng phấn, cũng rút ra kiếm ra hằm hè như hổ, xem ra cũng là phần tử hiếu chiến.
“Đừng khiến tôi thất vọng, Tây Môn Phong.” Tôi nhấc Hắc Đao, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn được chiến đấu đã lâu không có.
Tây Môn Phong dường như không hề suy nghĩ mà xông lên. Tôi lắc đầu, xem ra Tây Môn Phong tuy háo chiến, nhưng không phải người thích dùng não chiến đấu. Tôi hơi né sang bên, tránh được một nhát kiếm của Tây Môn Phong, còn thuận tiện đẩy anh ta một phát, khiến anh ta suýt ngã chổng bốn chân lên trời.
“Chết tiệt!” Tây Môn Phong thét to một tiếng, không cam lòng tiếp tục xông lên.
Thấy anh ta vẫn không hiểu ra, tôi nhướng mày, xem ra chỉ có để anh ta dùng “Thân” ghi nhớ bài học. Tôi nhắm chuẩn thời cơ, tóm lấy cổ tay cầm kiếm của Tây Môn Phong, chân phải còn đạp mạnh vào bụng anh ta. Anh ta đau đến mức nhăn răng. Tôi đoạt được kiếm của anh ta xong, khẽ cười, bắt đầu choảng thôi!
Tôi dùng cả tay lẫn chân, lưỡi dao và chuôi đao đều dùng làm hung khí, húc đầu, xiết cổ, dùng cả bốt trên chân tôi ném anh ta, miệng còn hét lên không ngừng: “Xem anh còn dám phá hoại concert của tôi nữa không!”
“Phù ~ đánh thật sảng khoái.” Cuối cùng, tôi vui vẻ thu hồi Hắc Đao, xoay xoay cổ, kéo dãn thắt lưng. Được rồi! Đi ăn cơm.
Trước khi ăn, tôi còn không quên quay đầu lại chỉ đống thịt máu me đầm đìa dưới đất, dặn dò Tà Linh ở tổ quân sự. “Nhớ tống Tây Môn Phong vào quân đội. Cấp độ và võ công của anh ta xem ra cũng khá khẩm, hơn nữa không có việc gì còn có thể dùng mỹ nhân kế, nhân tài mười năm cũng khó lừa được một người.”
“Ừm.” Tà Linh nhíu mày nhìn Tây Môn Phong, dự định tống kẻ làm Hoàng Tử bị thương này vào đội quân phải tập luyện nhiều nhất, mệt nhất.
“Được rồi. Vậy mọi người cùng đi tửu lâu Vô Ngân ăn cơm nhé.” Tôi vui vẻ dẫn đầu, chuẩn bị đi tới tửu lâu Vô Ngân tôi thích nhất ăn cơm miễn phí. He he he, thành chủ ăn cơm không cần trả tiền, đây là việc đáng giá nhất từ lúc tôi làm thành chủ đến giờ.
“Em đã hẹn với Sunshine đi ăn vặt rồi, không đi cùng anh được.” Tình Thiên hơi do dự nói.
“Oh.” Tôi ngậm ngón tay trả lời. Hình như Tình Thiên và Sunshine gần đây rất thân thiết? Biến thành bạn thân rồi à? Vậy cũng được, Tình Thiên vui vẻ là tốt rồi.
“Được, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!” Lúc tôi đang nhấc chân định bước về phía trước, có cánh tay đột nhiên khoác lên vai tôi.
“Hoàng Tử, hiệu sách sắp xong rồi, tuần sau sẽ bắt đầu ký photobook, phải nhớ tập ký đẹp một chút nhé.” Tôi quay đầu thì thấy chị Vũ Liên đang mỉm cười nhìn tôi, rồi chị ấy lại quay đầu nhìn Gui.
“Sách thế nào rồi?”
Gui gật đầu. “Tôi có hai quyển sách có thể xuất bản, hơn nữa sách Tinh và Vân đưa tôi có ba quyển dùng được. Cho nên ngày mở cửa có thể bày bán chừng đó.”
“Hoàng Tử, vì xây Khúc cuồng tưởng Vô Ngân, thành Vô Ngân lại cạn kiệt rồi.” Chị Vũ Liên cười rạng rỡ không thể sánh được. “Bây giờ phải tổ chức thêm mấy buổi concert, còn bán photobook kiếm tiềnnữa, cho nên phải cố gắng hát và bán sách nhé, hiểu chưa?”
“Hiểu. . .” Da đầu tê rần, tôi nuốt nước miếng.
*********
Những ngày tiếp theo đúng là không để cho người sống. Trong vòng hai tuần, ban nhạc Vô Ngân tổ chức năm concert. Hơn nữa để hấp dẫn người xem, mỗi một concert đều đưa ra những trò mới, như là nhảy vòng lửa xuất hiện, đóng thiên sứ giáng thế (Khi đó, tôi cuối cùng mới biết vì sao thiên sứ trong tranh luôn đứng thẳng tắp, chỉ có hai cánh tay hơi chìa ra ngoài. . . . . . Nói thừa! Đeo cánh nặng ba mươi kilogam, ngoài đứng thẳng tắp, còn có thể làm được động tác nào nữa?)
Càng kỳ lạ là, fan dường như rất thích tiết mục nho nhỏ Tây Môn Phong tạo ra trong buổi concert đầu tiên. Cho nên trong các buổi concert về sau, Tây Môn Phong đều bị nụ cười của chị Vũ Liên uy hiếp, phải khiêu chiến tôi trước mặt mọi người, rồi tôi phải bắt đầu đánh đập Tây Môn Phong, đánh càng thảm, fan lại càng cao hứng. Haiz, thật vất vả cho cô em Tây Môn Phong. (Tây Môn Phong gào lên: Bố là nam!)
Tiếp theo, hiệu sách cuối cùng xây xong dưới nỗ lực của Gui và Tình Thiên, tổng cộng có hai hiệu sách. Một hiệu sách ở trung tâm mua sắm; hiệu sách còn lại hợp chung với một quán cà phê, xây ở ven hồ với ánh đèn sáng rỡ và không khí trong lành, chuyên lừa tiền của các đôi yêu nhau. Và chữ ký tôi khổ luyện nhiều ngày cũng sắp sửa đem ra dùng được rồi.
Buổi ký tên, một đống người cuộn trào dữ dội. . . . . . Cái gì? Tính từ từ này quá tầm thường, không giống với phong cách của tôi? Được rồi, buổi ký tên khủng bố kia đông người như Thái Y Lâm, Châu Kiệt Luân, Lưu Đức Hoa và Tiêu Tường cùng xuất hiện ở Tây Môn Đình. . . Nói tóm lại, chính là đủ các thể loại tuổi tác và giới tính hợp lại, nam dại gái nữ mê trai dồn đống thành một đoàn, tuổi từ năm đến năm mươi đều có.
“May là có thảm bay, nếu không em thấy ngay cả cửa lớn của hiệu sách cũng không bước vào nổi.” Tôi thở ra một hơi, nhìn đám người khủng bố chi chít ở phía dưới.
“Sunshine, đáp xuống cái bục dựng tạm kia đi.” Gui chỉ một cái bục nho nhỏ, bên trên bày mấy thứ bàn ghế, xung quanh còn có Nam Cung Tội dẫn theo các chiến sĩ ngăn cản fan chạy lên sân khấu.
“Được.” Sunshine nghe lời chậm rãi đáp thảm bay xuống bục.
Tôi dẫn đầu nhảy xuống khỏi thảm, khẽ cười với fan nữ đang hét chói tai không ngừng, sau đó ngồi xuống ghế đã chuẩn bị sẵn.
“Bắt đầu ký tên thôi.” Tôi trầm giọng, cầm lấy chiếc bút đã được người làm chuẩn bị ở bên cạnh, chuẩn bị khả năng có thể sẽ phải ký tới mức rụng tay.
“Cảm ơn sự ủng hộ của bạn.”, “Có thể bắt tay.”, “Ặc, không chấp nhận hôn!”, “Tội ~ mau kéo fan này xuống!” Tay tôi thì ký, miệng thì khẽ cười trả lời từng câu hỏi của fan, không ba thì năm lần có fan đòi hôn, có vài fan không cam lòng bị cự tuyệt, ngang ngạnh lao người tới như thế, rồi bị Nam Cung Tội lôi đi, tôi mới có thể tiếp tục ký tên. Vòng tuần hoàn này trình diễn không ngừng, ký tên, trả lời, đòi hôn, cưỡng hôn, bị lôi đi. . . . . .
Khóe mắt tôi thỉnh thoảng liếc nhìn tình hình của các thành viên khác của ban nhạc Vô Ngân. Tình hình của Gui không khác tôi lắm, nhưng anh ta là thi nhân lãng du, đâu có mấy sức lực, bị sói hôn lên má vài lần. . . . . . Bây giờ Gui đẫm nước mắt tủi thân mà kí tên, còn dùng Tây Môn Phong hóng mát ở một bên làm lá chắn. Cô em Tây Môn Phong đáng thương bị fan ghen tuông dùng móng vuốt sói cào xước vài vết, cô nàng đáng thương còn không thể đánh trả. (Danh ngôn của chị Vũ Liên: Ai trả tiền là boss, cho nên dù fan làm gì đi nữa, họ luôn luôn đúng.)
Tình hình của Tà Linh tốt hơn nhiều, mặt anh ấy lạnh tanh, lại còn là chiến sĩ nên không có fan nữ dám tùy tiện dùng “Miệng”, chỉ có thể nhìn anh ấy bằng ánh mắt đắm đuối và khát vọng không sánh nổi, cứ như một khi có dịp sẽ nuốt anh ấy vào bụng.
Còn về Phượng Hoàng và Tình Thiên, bởi vì hai người là nữ, đương nhiên không thể nào để fan nam tùy tiện làm loạn. Chỉ thấy hai người bị chiến sĩ của thành Vô Ngân bao quanh kín mít, ngay cả tôi cũng không thấy hình bóng của hai người nữa. . . . . . Thái độ gì đây, tại sao chiến sĩ bảo vệ tôi chỉ có mỗi Nam Cung Tội? Một đống dê xồm thấy sắc quên thành chủ.
Buổi ký tên tiếp tục như vậy, đến lúc cô em Tây Môn biến thành đầu đinh Tây Môn, chúng tôi vẫn ký tên. Nhưng mà bây giờ không chỉ Gui, tất cả mọi người đều đẫm nước mắt mà ký tên. Nếu bây giờ trước mặt không có fan, chắc chắn tôi sẽ òa khóc. Tôi ai oán nhìn tay phải như trúng gió, run rẩy không ngừng, trong lòng không ngừng đếm xem phía sau còn bao nhiêu người.
“Người cuối cùng. . .” Tôi cảm động ký tên xong. Mà người này lại là một tên con trai, quá rõ ràng, ánh mắt của anh ta nhìn Tình Thiên và Phượng Hoàng ở phía sau mãi, không có chút hứng thú với tôi. Đúng là kết thúc tốt đẹp, tôi cảm động không kể xiết.
Quả nhiên, tôi vừa ký xong, anh ta vội vã chạy tới chỗ hai người, cuối cùng còn quỳ một gối trên mặt đất, rồi không biết tay trái lôi đâu ra một bó hồng đỏ siêu to, tay phải còn vô duyên vô cớ xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương siêu to như quả bóng chày.
“Tiểu thư Tình Thiên yêu dấu, tình yêu của tôi đối với em như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng, như mây trắng trên bầu trời trải rộng ra mãi, như sóng biển từng đợt từng đợt xô tới. . . . . .” Những lời nói lảm nhảm buồn nôn liên miên không ngớt phun ra từ miệng sinh vật giống đực này. Đến mức tiếng nôn của những người xung quanh cũng như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng.
“. . . . . Cho nên, tiểu thư Tình Thiên yêu dấu, mong em hãy lấy tôi!”
“Xin lỗi, tôi phải nói với mọi người, tôi đã có người tôi thích rồi.” Mắt nhìn thẳng không thèm liếc con chó đực trên sân khấu. Tình Thiên nói toạc ra, còn cúi người xin lỗi những fan bên dưới.
“Là ai? Tên nào không muốn sống dám giành người đẹp với bố?” Dưới đài, fan của Tình Thiên lập tức la hét. Tôi bất đắc dĩ thở dài, tôi thấy chắc tôi là người có nhiều kẻ thù nhất thiên hạ rồi.
Sau đó, Tình Thiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Sunshine ngồi ở thảm bay trên trời. “Anh ấy chính là người tôi thích.”
“Ếhhhhhhh?” Bao gồm cả tôi và Sunshine, tổng cộng có nắm tiếng Ếhhhhh.
Tình Thiên hai má phiếm hồng nhìn Sunshine vô cùng kinh ngạc. Một lúc sau mới quay lại cúi người xin lỗi tôi. “Xin lỗi, Hoàng Tử, nhưng em phát hiện em thích Sunshine mất rồi, nên không thể thích anh nữa.”
“Cái này, cái này cái này. . .” Tôi cái này nửa ngày vẫn không nặn ra được nửa câu. Oh, đầu tôi sao lại đau hơn lúc bị Tình Thiên bức hôn thế này? Tình Thiên, cô thay lòng đổi dạ, tôi giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng cô không thể chọn đối tượng bình thường một chút sao? Lúc trước chọn nhân yêu là tôi, bây giờ lại chọn NPC? Cô tiếp tục yêu tôi cũng được, yêu tôi cũng chỉ là les, bây giờ cô yêu NPC, vậy giờ sao đây?
Cho dù là yêu người thú còn tốt hơn yêu NPC, ít nhất con dã thú kia cũng có thân thể, NPC. . . . . . Có thể nào cô sẽ nói “Tôi yêu một chương trình vi tính” ư?
“Sunshine, lẽ nào anh không thích em?” Tình Thiên nghiêm túc nhìn Sunshine, vô cùng bình tĩnh hỏi, dường như đã dự liệu từ trước.
“Anh, anh. . .” Sunshine nhíu mày, dường như không biết phải làm sao.
“Cậu thật sự thích Tình Thiên?” Tôi cực kỳ sợ hãi, Sunshine là NPC, mặc dù cậu tacó ý thức nhưng vẫn có chỗ không giống người thường. Chẳng hạn như: Cậu ta sẽ không nói dối. Cho nên cậu ta sẽ không nói dối để an ủi người khác, nếu cậu ta thật sự không thích Tình Thiên, vậy cậu ta nhất định sẽ nói thẳng là không. Nhưng bây giờ cậu ta lại không nói nên lời? Vậy tức là. . . ?
Sunshine quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ bối rối.
“Hoàng Tử, đây không phải nơi để tìm hiểu mọi chuyện!” Gui kéo tôi, chỉ fan bên dưới.
“Nói cũng phải.” Tôi cố dằn tâm trạng khó xử, lại thể hiện dáng vẻ tinh linh đẫm máu của mình.
Tôi nở nụ cười hờ hững, nói với giọng điệu mê người. “Buổi ký tên hôm nay kết thúc ở đây. Sau này ban nhạc Vô Ngân sẽ cố gắng hơn nữa, hy vọng có thể tiếp tục nhận được sự ủng hộ của mọi người. Cảm ơn.”
Sau đó tôi trải qua một giây dài như một năm chờ đám đông tản đi xong, lập tức kéo Tình Thiên và Sunshine đi. Đi đâu đây? Tôi do dự. Đúng rồi, tới nhà Vân và Tinh. Quyết định xong, tôi lập tức PM Tinh và Vân, bảo chúng nó ở nhà chờ tôi, tôi qua ngay.
Nhưng tôi đột nhiên dừng bước, xoay người về phía thành viên ban nhạc Vô Ngân theo đuôi ở phía sau. Tôi nói bằng giọng điệu uy hiếp dữ dội. “Không cho phép ai đi cùng, nghe thấy chưa?”
Ba người vốn dĩ đi theo sau rõ ràng ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, họ không hẹn mà cùng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.