Quyển 5 - Chương 2: XUNG ĐỘT
Ngự Ngã
12/11/2014
“Xem ra có khối người ở Đại Lục Trung Tâm không phục Hoàng Tử”. Nam Cung Tội nghe Bạch Điểu kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay xong, nhíu mày suy tư.
“Tôi thấy chủ yếu có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, cấp độ của Hoàng Tử không đủ. Thứ hai, trong hỗn chiến ở Đại hội Người phiêu lưu, Hoàng Tử không sống sót. Thứ ba, việc người phát ngôn mặc dù thu hút không ít người bội phục, nhưng người không phục hẳn là cũng có”. Tà Linh phân tích.
Nam Cung Tội nhíu mày càng chặt, sau đó lo lắng nhìn tôi: “Hoàng Tử, bây giờ cũng chỉ có thể chịu khó train, kéo cấp độ lên cao một chút rồi tính tiếp”.
Tôi nhún vai: “Train không có vấn đề gì cả, dù sao thà đi train còn hơn mấy thứ hành chính quân sự”.
“Ngoài cấp độ ra, còn có thứ quan trọng hơn, chính là uy tín!”. Bạch Điểu nói như đinh đóng cột.
“Uy tín?”. Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Điểu, nhưng ngoài tôi ra, những người khác dường như đều có ánh mắt tán đồng? Không phải chứ? Tôi còn không có đủ uy tín sao?
“Chờ đã, sao tôi lại không có uy tín chứ? Mỗi lần xuất hiện trước công chúng, tôi đều thể hiện vẻ Tinh Linh Khát Máu mà?”. Tôi vội vàng phản bác. Đùa gì vậy, tôi rất không muốn có thêm uy tín. Nếu tất cả mọi người giống như đội ngũ năm người sùng bái đó, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Bạch Điểu nhìn tôi với vẻ hơi khó xử, sau đó ấp a ấp úng giải thích: “Thành chủ, ngài không có đủ uy tín, có thể là bởi vì vẻ bề ngoài”.
“Bề ngoài?”. Tôi sửng sốt hồi lâu. Vẻ bề ngoài của tôi có vấn đề gì ư? Lẽ nào quá đẹp trai thì không có uy tín?
Chị Vũ Liên đột nhiên ngắt lời: “Có phải Hoàng Tử thoạt nhìn rất trẻ phải không?”.
Bạch Điểu gian nan gật đầu. “Đánh bạo hỏi Thành chủ một câu, xin hỏi Thành chủ năm nay bao tuổi rồi?”.
Bạch Điểu vừa hỏi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bị nhìn đến mức khó chịu, vội vã trả lời. “Hai mươi tuổi”.
“Hai mươi à? Lớn hơn tôi nghĩ, nhưng vẫn quá trẻ. Trong bốn thành chủ Đông Tây Nam Bắc, người trẻ nhất nghe nói hai mươi tư tuổi, huống chi Thành chủ chỉ như mới mười bảy mười tám tuổi”. Bạch Điểu thở dài ngao ngán.
Gui không đồng ý cho lắm. “Bề ngoài cũng được, quan trọng là, Hoàng Tử thật sự tham dự quá ít sự vụ trong thành, rất nhiều người mới chỉ nhìn thấy các tổ trưởng, còn lại chỉ biết Hoàng Tử thông qua hình ảnh trên website của Cuộc Sống Thứ Hai”.
Nghe thấy lời Gui nói, tôi không thể không trợn mắt: “Việc này không liên quan tới tôi, lúc trước mọi người đẩy tôi đi lưu diễn, bây giờ tôi lại phải đâm đầu vào train, nào có thời gian tham dự nhiều sự vụ trong thành”.
Nghe vậy, mọi người đều thở dài, không biết phải giải quyết thế nào.
“Không được, nhất định phải tạo dựng uy tín cho Thành chủ”. Bạch Điểu vô cùng kiên quyết, nói: “Hơn nữa tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách!”.
Không biết thế nào, tôi đột nhiên lạnh run!
*********
Thấy tất cả mọi người đều quỳ gối trước mặt tôi, bao gồm cả Đội Phi Thường, Đội Hắc Ám Tà Hoàng, và cả Tiểu đội Hoa Hồng. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao, mặc dù Bạch Điểu đã cho tôi biết thứ gọi là nghi thức nguyện trung thành này từ trước.
Bởi vì sắp sửa update, còn trận chiến công thành Nhật Nguyệt Tinh, mọi người quyết định tổ chức Lễ nguyện trung thành với tôi, cũng chính là Thành chủ. Một mặt tuyên bố quyết tâm công thành của thành Vô Ngân, mặt khác cũng là vì chuyện tạo dựng uy tín mà tôi không thể hiểu nổi đó.
“Tôi, Sửu Lang thề trung thành với Hoàng Tử – Thành chủ thành Vô Ngân, tuyệt đối không hai lòng”. A Lang đại ca nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, đương nhiên anh cũng quỳ gối. Mà tôi nghe thấy câu tuyên ngôn này, lại. . . không được vui cho lắm? Tại sao A Lang đại ca cũng phải quỳ dưới chân tôi như vậy?
“Tôi, Vũ Liên. . . . .”, “Tôi, Guiliastes. . .”, “Doll. . .”, “Tiểu Long Nữ. . .”, “Tà Linh. . .”, “Nam Cung Tội. . .”, “Hoa Hồng. . .”, . . . . . .
Những người bạn tôi quen đều thề nguyện trung thành với tôi, tôi phải rất vui chứ? Vì sao tôi chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng? Cứ như mất đi thứ gì đó rất quan trọng?
Tất cả mọi người nói lời thề trung thành. Theo lời Bạch Điểu nói với tôi trước đó, tôi trả lời bằng giọng điệu uy nghiêm chưa từng có: “Tôi, Hoàng Tử – Thành chủ thành Vô Ngân, chấp nhận lời thề trung thành của các bạn, từ này về sau các bạn chính là thuộc hạ trung thành không hai lòng của tôi. Tôi thề sẽ dẫn dắt các bạn vang danh Cuộc Sống Thứ Hai!”.
Mọi người đồng thanh hô lên: “Thành Vô Ngân, vang danh thiên hạ!”.
“Thành Vô Ngân… vang danh thiên hạ!”. Tôi lặp lại, lòng dạ trống rỗng.
Nghi thức kết thúc, mọi người đều vui vẻ và háo hức trước cuộc chiến. Tôi cười gượng, đáy lòng hơi nặng nề.
“Thành chủ, hôm nay train thế nào?”. A Lang đại ca cười vỗ lưng tôi.
Nghe vậy, tôi cười khổ: “A Lang đại ca, sao anh cũng gọi em là Thành chủ?”.
A Lang đại ca gãi lông đầu, nhún vai giải thích: “Bởi vì Bạch Điểu nói, phải tạo dựng uy tín của Thành chủ, cho nên sau này đều phải xưng hô với em như vậy, hôm nay tổ chức Nghi thức nguyện trung thành cũng vì điều này”.
“Em không quen như vậy”. Tôi buồn bã nói: “Tại sao ngay cả Đội Phi Thường cũng quỳ trước em? Em thà bị mọi người bắt nạt như lúc bình thường, cũng không muốn thấy mọi người quỳ gối trước mặt em”.
“Hoàng Tử. . .”. A Lang đại ca hơi do dự nói.
“Là Thành chủ!”. Tiểu Long Nữ vừa nhắc nhở A Lang đại ca, vừa cốc một phát lên đầu tôi: “Anh Lang, đừng quên lệnh của Bạch Điểu”.
Sau đó cô ấy quay đầu lại nhìn tôi với vẻ hung dữ: “Đừng tưởng tôi thích quỳ trước cậu. Nếu không cần thiết phải tạo dựng uy tín Thành chủ cho cậu, còn lâu tôi mới quỳ trước thằng nhãi thối tha nhà cậu”.
“Tiểu Long Nữ! Không thể nói với Thành chủ đại nhân như vậy”. Bạch Điểu nhẹ giọng quát, hơi bất mãn với giọng điệu của Tiểu Long Nữ.
“Tại sao phải tạo dựng uy tín?”. Tôi không thể không kích động. Tất cả bất mãn nín nhịn mấy ngày nay chợt tuôn trào: “Tất cả mọi người đều là bạn bè không được sao? Coi tôi như thần thánh để làm cái gì?”.
“Thành chủ”. A Lang đại ca và Tiểu Long Nữ đều sửng sốt nhìn tôi, dường như rất ngạc nhiên với sự tức giận bộc phát của tôi. Đám người xung quanh vốn dĩ cười ầm ĩ cũng yên tĩnh trở lại, dần dần nhìn về phía chúng tôi.
“Thành chủ…”. Bạch Điểu bối rối, thấy ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, cô ấy nhíu mày với tôi.
Thấy Đội Phi Thường và Tiểu đội Hoa Hồng, còn có Tà Linh, trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ lo lắng, và cả cái nhíu mày của Nam Cung Tội và Bạch Điểu, lòng tôi đột nhiên như bóng xì hơi, hoàn toàn không có sức lực, tôi vô cùng mệt mỏi xua tay: “Xin lỗi, tôi hơi mệt thôi, đi nghỉ trước đây”.
Không liếc mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, tôi xoay người bước đi, cho đến lúc bước ra khỏi đại sảnh, tôi đột nhiên không biết phải đi đâu? Vân Phi và Tinh, đi tìm chúng nó vậy. Chắc chúng nó sẽ hiểu cảm giác của tôi?
Tôi buồn khổ đi tới trước ngôi nhà nhỏ của Lục Tinh và Vân, đá tung cửa, nghe thấy tiếng la hét của Vân Phi như thường lệ.
“Hoàng Tử, đã nói với bà vạn lần rồi, cửa có thể hỏng, làm hỏng phải đền!”. Nghe thấy cách nói chuyện của Vân Phi y hệt như hồi trước, không gọi tôi là Thành chủ, tôi đột nhiên vui vẻ trở lại.
“Nghi thức nguyện trung thành xong rồi à?”. Giọng của mẹ đột nhiên truyền tới.
“Ba mẹ cũng ở đây ạ?”. Tôi hơi giật mình, trong nhà không những có Tinh và Vân, mà còn có ba mẹ tôi.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều quỳ xuống nguyện trung thành với bà, ba mẹ bà không thể quỳ trước bà phải không?”. Tinh bất đắc dĩ nói.
“Nói đến đây, tôi lại tức giận. Tại sao mọi người lại phải quỳ xuống nguyện trung thành với tôi chứ?”. Tôi không nhịn được kích động hét lên, muốn nói ra để phát tiết: “Tất cả mọi người đều là bạn bè của tôi mà, tại sao cứ gọi tôi là Thành chủ mãi, tại sao phải tôn kính tôi như vậy?”.
Mọi người hình như hơi bất ngờ, im lặng một lúc, Tinh mới lên tiếng: “Nhưng mà đây là việc cần phải làm”.
“Nói bậy, lúc trước chúng ta có làm vậy đâu, không phải vẫn tốt lắm sao?”. Tôi lập tức lên tiếng phản bác, hoàn toàn không cần thiết phải tạo dựng uy tín Thành chủ gì đó.
“Tiểu Lam, điều này thật sự cần thiết”. Ba cũng nhìn tôi với vẻ nghiêm túc: “Thành Vô Ngân càng ngày càng mở rộng, càng ngày càng có nhiều người gia nhập, họ cần một vị vua có đủ khả năng để đi theo, chứ không phải một người bạn”.
Vị vua, vì sao tôi cứ nghe mãi cái danh từ này? Vì sao tôi cứ bị chụp lên đầu cái danh từ nặng nề này?
“Tiểu Lam, con đã đi lên con đường này, trừ phi con từ bỏ hết thảy, nếu không đành phải đi tiếp mà thôi”. Mẹ nói lời thấm thía.
“Con, con muốn đi tiếp, con chỉ không thích mọi người từ bạn bè biến thành người dưới mà thôi, như vậy cũng không được sao?”. Tôi không nhịn được mà hơi nghẹn ngào nói.
“Tiểu Lam!”. Vân tóm lấy hai vai tôi: “Bà đang làm gì vậy? Bây giờ bà chẳng giống bà gì cả, bà là người dũng cảm, mặc dù gặp phải khốn khó gì cũng không lùi bước. Bà là trung tâm của mọi người, khóc lóc và bối rối không phải là thứ nên có”.
“Nhưng mà tôi khóc lóc vậy đấy, tôi bối rối vậy đấy”. Tôi nhắm mắt khóc than: “Tôi không phải thần, tôi không vĩ đại như vậy”.
“Tiểu Lam…”. Mọi người đều kinh ngạc đứng dậy, định đi tới an ủi tôi.
Tôi ra sức giãy khỏi tay của Vân, đưa tay lau nước mắt, lao ra khỏi cửa mà không hề quay lại.
Bốn người đều kinh ngạc hét lên: “Tiểu Lam, chờ một chút!”.
Tôi không quay lại, chỉ thét lên: “Đừng theo con, bây giờ con không muốn nghe gì cả!”.
Thi triển tốc độ nhanh nhất, tôi như cơn gió trốn khỏi nơi tôi vỗn dĩ tưởng sẽ được an ủi, không thể ngờ rằng ngay cả Tinh và Vân, và cả ba mẹ cũng không thể hiểu cảm giác trong lòng tôi, vậy còn có ai có thể hiểu được? Tôi cười khổ, ngước mắt nhìn, mới phát hiện tôi đang đứng trước tửu lâu Vô Ngân.
Tôi tự nhiên bước vào trong tửu lâu, đang định tìm một góc yên tĩnh uống rượu, liền nhìn thấy Kenshin và Lãnh Hồ đang yên lặng uống rượu với đồ nhắm ở ban công. Tôi hùng hổ bước tới, ngồi xuống giành lấy chén rượu của Lãnh Hồ, một hơi nốc hết.
Lãnh Hồ yên lặng nhìn tôi giành mất chén rượu, cậu ta thản nhiên nói một câu: “Đó là rượu hòa Vodka và Whiskey”.
Kenshin ngước mắt nhìn Lãnh Hồ, Lãnh Hồ lại bổ sung thêm: “Rất khá, người thường chưa uống được một chén đã say rồi”.
Kenshin và Lãnh Hồ đều nhìn tôi chăm chú, thấy ánh mắt của họ, tôi lại tức giận: “Nhìn cái rắm! Không biết tôi là Thành chủ thành Vô Ngân hả? Còn không gọi rượu cho tôi”.
Kenshin thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói một câu: “Cậu ta say rồi”.
“Ừm” .Lãnh Hồ cũng thản nhiên đáp lời.
Tức chết tôi, còn không gọi rượu cho tôi nữa. Tôi tức giận đập bàn: “Tiểu nhị, lập tức mang rượu cho tôi, mang tất cả đồ nhắm lên bàn cho tôi!”.
“Cậu không muốn sống nữa hả? Vung tiền như vậy, cẩn thận chị Vũ Liên chỉnh cậu”. Tiếng quát yêu kiều của Tiểu Long Nữ vang lên từ phía sau.
Tôi không quay đầu lại, cũng không muốn trả lời.
Tiểu Long Nữ thở dài, ngồi xuống cạnh tôi: “Sao thế? Tức giận như vậy làm gì? Chẳng qua chỉ là nghi thức nguyện trung thành thôi mà, cậu cần gì phải để ở trong lòng”.
Tôi tức giận lớn tiếng phản bác: “Nghi thức nguyện trung thành gì chứ, mọi người đều là bạn bè của tôi, không nên quỳ trước tôi như vậy”.
“Bọn này đúng là bạn bè, nhưng cũng là người dưới, người dưới quỳ xuống nguyện trung thành với cậu chẳng sai chỗ nào cả!”. Tiểu Long Nữ nhíu mày nhìn tôi.
“Người dưới gì chứ. . . Tất cả mọi người đều là bạn của tôi, là bạn!”. Tôi gào rát cả họng, tóm lấy rượu tiểu nhị mang tới nốc điên cuồng, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể rửa trôi sự khó chịu trong lòng.
Tiểu Long Nữ dường như bị tôi làm cho sợ hãi, cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi trút rượu như điên.
Cuối cùng, cô ấy nghiêm túc nói: “Hoàng Tử, cậu không còn là Hoàng Tử vô lo vô nghĩ nữa, mà là vị vua có trách nhiệm nặng nề trên vai”.
Tôi thôi trút rượu. Câu này sao lại nghe nặng nề như vậy? Vị vua? Tôi ư? Tôi vô cùng khổ sở nói: “Tiểu Long Nữ, tôi không thích mọi chuyện trở nên như vậy, kể cả thái độ của mọi người với tôi, hay cách xưng hô kiểu vương giả, tôi đều không thích”.
Tiểu Long Nữ chậm rãi đứng dậy, hít sâu rồi nói: “Hoàng Tử, cậu muốn tạo nên truyền thuyết, muốn hưởng thụ hạnh phúc đó, nhưng lại không định gánh vác trách nhiệm và nỗi khổ sao?”.
Tôi không biết nói gì, chỉ nhìn Tiểu Long Nữ không quay đầu lại mà bước ra khỏi quán rượu, cho đến lúc không nhìn thấy nữa, tôi cúi đầu nhìn chén rượu đến ngẩn ngơ, tâm trạng phức tạp ngay cả bản thân cũng không biết đó là cảm giác gì.
“Hoàng Tử. . . Anh không sao chứ”. Một giọng nữ truyền tới từ sau lưng tôi. Đáy lòng tôi siết lại, là Tiểu Long Nữ trở về sao?
Đập vào mắt tôi lại là vẻ mặt lo lắng của Phượng Hoàng, tâm trạng vốn dĩ đang chờ mong của tôi lại sụp xuống, đáy lòng càng trống rỗng hơn. Tôi xua tay với Phượng Hoàng, giọng điệu vô cùng chán ghét: “Đừng làm phiền tôi!”.
Nói xong, tôi quay đầu tiếp tục uống rượu, ăn đồ nhắm của tôi. . . . . . Nhưng nhìn thấy Kenshin và Lãnh Hồ nhíu mày nhìn ra sau tôi, vội vã quay đầu thì thấy Phượng Hoàng đang lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng Phượng Hoàng đã lên tiếng. Giống như hai hàng nước mắt trên mặt, giọng điệu của cô ấy cũng bình tĩnh vô cùng: “Hoàng Tử, thật ra từ trước tới nay anh chưa từng để ý tới em”.
“Tôi…” Tôi phải nói gì đây? Nếu Phượng Hoàng không yêu tôi, có lẽ chúng tôi có thể làm bạn tốt, nhưng không may cô ấy lại yêu tôi, đã định sẵn phải chịu tổn thương. . . . . . Lúc đó tôi khiến cô ấy yêu tôi rốt cuộc là đúng hay là sai? Tôi đột nhiên nhận ra, hình như tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giải quyết hậu quả.
Tôi chậm chạp không nói gì, còn Phượng Hoàng hình như cũng không định chấp nhận câu trả lời. Cô ấy nhắm mắt giữ lại hai hàng lệ, sau đó xoay người đi: “Tôi có tình yêu nồng cháy như ngọn lửa phượng hoàng, nhưng luôn gặp phải người khiến tôi như thể tắm băng!”.
(Chic: Ở đây giải thích thêm một chút, tên đầy đủ của Phượng Hoàng là Dục Băng Phượng Hoàng nghĩa là phượng hoàng tắm băng)
“Phượng Hoàng. . . ” Tôi ngẩn người nhìn Phượng Hoàng rời đi, cho đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng vô cùng bi thương ấy nữa, tôi vẫn không thể nào chuyển rời ánh mắt.
“Hoàng Tử. . . ” Hai giọng nói đồng thời truyền tới, mà ở cửa cũng xuất hiện hai hình bóng tôi quen thuộc nhất ─ Tà Linh và Gui.
Hai người họ đồng thời đi đến trước mặt tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn họ.
“Hoàng Tử, em có thể không cần gánh vác những trách nhiệm này. Nếu em cảm thấy buồn khổ, vậy đừng làm nữa”. Tà Linh vô cùng thương xót xoa đầu tôi.
“Em có thể không?”. Tôi cười thê lương. Cứ như vậy mà rời khỏi? Mất đi tất cả bạn bè? Vứt bỏ lời hứa cùng nhau tạo nên truyền thuyết của tôi và Đội Phi Thường?
“Tiểu. . . Hoàng Tử”. Tà Linh nhẹ nhàng thở dài, không nói lời nào.
“Hoàng Tử điện hạ, nếu muốn khóc hãy khóc trong lòng Gui!”. Gui thương tiếc ôm tôi vào trong lòng. Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta tới sàm sỡ tôi như bình thường, nhưng đột nhiên, hình như tôi đã hiểu được điều gì đó.
“Anh cố ý hả?”. Tôi hỏi anh ta.
“Cái gì?”. Sắc mặt Gui thay đổi trong chớp nhoáng, nhưng lại lập tức khôi phục trạng thái cũ, tỏ vẻ bi thảm quá lố của anh ta. “Tôi chỉ không kìm lòng được mà thôi, Hoàng Tử điện hạ”.
“Luôn sàm sỡ tôi như vậy, anh cố ý cho tôi lý do đánh anh ư?”. Tôi nhìn thẳng vào mắt Gui, không để anh ta giả ngốc nữa.
“Cho tôi đánh anh là để tôi có thể trút giận”. Tôi khàn giọng hét lên: “Tại sao phải hi sinh như vậy? Phải chịu đựng đau đớn như vậy? Thậm chí không có một chút tôn nghiêm nào cả?”.
Tôi tóm lấy cổ áo của Gui, nhìn chằm chằm vào anh ta, không cho anh ta cơ hội trốn tránh. “Vì tôi mà phải làm như vậy, có đáng không? Anh thậm chí còn không biết tên thật của tôi!”.
Vẻ mặt của Gui đột nhiên trở nên mềm như nước, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má tôi, ánh mắt chứa đầy nỗi hạnh phúc và đau khổ, nhìn tôi mê mẩn không thôi. “Nếu có thể dùng nước mắt của tôi để đổi lấy nụ cười của cậu, vậy không thể đáng giá hơn!”.
Gui đột nhiên bị đánh ngã xuống đất. Tuy Tà Linh trừng Gui đầy căm hận, nhưng lại không giấu được vẻ mặt và ánh mắt tổn thương của anh ấy, Gui không hề sợ hãi nhìn lại Tà Linh, trong mắt là vẻ không chùn bước.
“Vì sao tôi luôn khiến người khác tổn thương?”. Tôi thì thào, ánh mắt trống rỗng: “Có phải dù tôi làm thế nào, đều có người phải chịu tổn thương không?”.
“Hoàng Tử?”. Tà Linh và Gui giật mình nhìn tôi, trong mắt hai người đều nồng đậm lo lắng.
Tôi mông lung đứng dậy, đi tới cửa, Gui và Tà Linh đều đi theo, tôi dừng lại, quay đầu nói với họ. “Đừng đi theo, tôi cần suy nghĩ một mình, làm ơn đừng đi theo”.
Gui và Tà Linh đều dừng bước. Mặc dù hai người họ luôn bất đồng, nhưng sự lo lắng và thương xót đều toát lên từ đôi mắt của hai người.
Hai người dành cho tôi tình cảm sâu đậm như vậy, tôi phải thương tổn ai đây? Tôi có thể nhẫn tâm thương tổn ai đây? Anh Trác đợi tôi tám năm, hay là Gui hi sinh đến mức vứt bỏ cả tôn nghiêm? Câu trả lời, thật khó để tìm ra!
Ra khỏi tửu lâu, một mình đi trong thành, tôi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại hồi trước của tôi và em trai trong game “Thế
“Ôi chao. Tại sao người khác có tiền có thành còn nổi tiếng thế giới, còn chúng ta cố gắng thế nào cũng không ngoi lên nổi vậy?”. Quái vật thiêu mãi không hết, tôi lẩm bẩm phàn nàn.
Thằng em thối tha đang chắn trước tôi quay lại nhìn đầy khinh bỉ. “Bà như vậy cũng xem là cố gắng hết mình sao? Bà phải biết rằng người ta phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới làm được như vậy đấy!”.
“Vậy ư? Không chừng đều dùng tiền mua hết!”. Tôi xem thường.
“Được rồi, đừng ghen tỵ với người ta. Có thành chưa chắc đã là chuyện tốt, nghĩ xem phải chịu bao nhiêu trách nhiệm?”. Vô Tình trả lời.
“Trách nhiệm gì chứ? Mày bảo trách nhiệm nằm thu thuế hả?”. Tôi mỉa mai.
Mặt Vô Tình hiện vẻ trẻ con không thể dạy dỗ. “Bà chị không biết rồi. Bạn của tôi có thành, cậu ta suốt ngày lo lắng mất thành, lo lắng thành bị thiếu hụt, lo lắng bạn bè không hợp nhau, lo lắng người trong thành không phục, muốn soán vị. Hơn nữa có một thành, thế nào cũng phải có thành thứ hai, thành thứ ba. . . Cuối cùng, không chinh phục tất cả thành trong game thì không cam tâm. Những trách nhiệm này nặng nề lắm”.
Tôi không cho là đúng nói. “Chị không muốn có thành thứ hai, chỉ cần có một thành là được rồi, nhất định phải chinh phục cả game làm gì?”.
Vô Tình suýt nữa bị con quái cắt đôi, không dám cãi tiếp, chỉ lẩm bẩm. Lúc đó tôi hoàn toàn không thèm để tâm, nhưng bây giờ lại hiểu rất rõ một câu: “Có một số việc không thể theo ý mình, chỉ có những người chưa trải qua mới có thể nói nhẹ bẫng như vậy”.
“Quả nhiên người chưa trải qua, mới có thể nói nhẽ bẫng!”. Tôi nhắm mắt, để cho giọt nước trong khóe mắt chảy xuống.
“Anh Hoàng Tử. . . ” Giọng nó do dự của Doll truyền vào tai tôi.
Không muốn để Doll nhỏ tuổi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, tôi không dám quay người lại đối mặt với cô bé: “Anh không sao, chỉ muốn yên tĩnh một mình, Doll không phải lo cho anh đâu”.
“Anh Hoàng Tử, Doll đi theo anh được không?”.
“Để anh yên tĩnh một mình nhé. . . ” Tôi từ chối.
Nhưng Doll tiến lên trước nắm lấy tay tôi, cô bé nói bằng giọng điệu mà tôi chưa từng được nghe: “Đừng suy nghĩ một mình, anh sẽ tự đâm đầu vào ngõ cụt, ít nhất để em suy nghĩ với anh được không? Ít ra em nghĩ em có thể hiểu được nỗi khổ của anh, nỗi khổ của vương giả”.
Lúc đầu tôi sửng sốt, sau đó không tin cười khổ: “Sao mà em hiểu được?”.
“Một công chúa trong đời thật còn không hiểu nổi sao?”.
Nghe lời này, tôi giật mình nhìn Doll, vừa lúc đón nhận vẻ mặt cao quý uy nghiêm của cô bé. Em cười nhẹ nói: “Để cho em đi cùng anh tới khắp nơi, anh sẽ cảm thấy như được giải phóng khỏi thân phận vương giả”.
Nơi tôi sẽ giải phóng? Một công chúa nói với tôi, tôi sẽ giải phóng khỏi thân phận vương giả? Nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ nói chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng hiện giờ. . . . . . Tôi chỉ cười khổ: “Không có cách nào giải phóng nổi, anh đã. . . lâm vào bế tắc, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong!”.
“Đó là bởi vì anh cho rằng tiến cũng là đau, lùi cũng là đau; nhưng quên mất tiến cũng có hạnh phúc, lùi cũng có hạnh phúc”. Doll trả lời như đinh đóng cột, nhưng tôi lại thấy mơ hồ.
“Đừng quan tâm nhiều nữa, cứ đi thôi, nhất định sẽ có cách mà, chỉ cần anh đừng làm tổ trong góc nghĩ loạn là được”. Doll đẩy mạnh lưng tôi, nháy mắt đã tới cổng thành.
“Đi đâu?”. Tôi kinh ngạc hỏi.
“Trời đất bao la, đi đâu cũng được!”.
*********
Lúc này, trong tửu lâu Vô Ngân. . . . . .
Lãnh Hồ thờ ơ hỏi một câu. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
“Chẳng liên quan tới chúng ta”. Kenshin hờ hững uống trà, tình cảm loài người thật sự rất phức tạp, cậu không thể hiểu được.
“Cũng không phải hoàn toàn không liên quan”. Lãnh Hồ thở dài.
“Cho dù cậu ta là Thành chủ, chúng ta cũng không cần phải quan tâm tới chuyện tình cảm của cậu ta”. Kenshin thờ ơ trả lời.
“Không, có liên quan”. Lãnh Hồ nhíu mày nhìn rượu và đồ nhắm khắp bàn. “Chúng ta phải trả tiền rượu và đồ nhắm cho cậu ta”.
“. . . . . .”
“Tôi thấy chủ yếu có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, cấp độ của Hoàng Tử không đủ. Thứ hai, trong hỗn chiến ở Đại hội Người phiêu lưu, Hoàng Tử không sống sót. Thứ ba, việc người phát ngôn mặc dù thu hút không ít người bội phục, nhưng người không phục hẳn là cũng có”. Tà Linh phân tích.
Nam Cung Tội nhíu mày càng chặt, sau đó lo lắng nhìn tôi: “Hoàng Tử, bây giờ cũng chỉ có thể chịu khó train, kéo cấp độ lên cao một chút rồi tính tiếp”.
Tôi nhún vai: “Train không có vấn đề gì cả, dù sao thà đi train còn hơn mấy thứ hành chính quân sự”.
“Ngoài cấp độ ra, còn có thứ quan trọng hơn, chính là uy tín!”. Bạch Điểu nói như đinh đóng cột.
“Uy tín?”. Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Điểu, nhưng ngoài tôi ra, những người khác dường như đều có ánh mắt tán đồng? Không phải chứ? Tôi còn không có đủ uy tín sao?
“Chờ đã, sao tôi lại không có uy tín chứ? Mỗi lần xuất hiện trước công chúng, tôi đều thể hiện vẻ Tinh Linh Khát Máu mà?”. Tôi vội vàng phản bác. Đùa gì vậy, tôi rất không muốn có thêm uy tín. Nếu tất cả mọi người giống như đội ngũ năm người sùng bái đó, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Bạch Điểu nhìn tôi với vẻ hơi khó xử, sau đó ấp a ấp úng giải thích: “Thành chủ, ngài không có đủ uy tín, có thể là bởi vì vẻ bề ngoài”.
“Bề ngoài?”. Tôi sửng sốt hồi lâu. Vẻ bề ngoài của tôi có vấn đề gì ư? Lẽ nào quá đẹp trai thì không có uy tín?
Chị Vũ Liên đột nhiên ngắt lời: “Có phải Hoàng Tử thoạt nhìn rất trẻ phải không?”.
Bạch Điểu gian nan gật đầu. “Đánh bạo hỏi Thành chủ một câu, xin hỏi Thành chủ năm nay bao tuổi rồi?”.
Bạch Điểu vừa hỏi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bị nhìn đến mức khó chịu, vội vã trả lời. “Hai mươi tuổi”.
“Hai mươi à? Lớn hơn tôi nghĩ, nhưng vẫn quá trẻ. Trong bốn thành chủ Đông Tây Nam Bắc, người trẻ nhất nghe nói hai mươi tư tuổi, huống chi Thành chủ chỉ như mới mười bảy mười tám tuổi”. Bạch Điểu thở dài ngao ngán.
Gui không đồng ý cho lắm. “Bề ngoài cũng được, quan trọng là, Hoàng Tử thật sự tham dự quá ít sự vụ trong thành, rất nhiều người mới chỉ nhìn thấy các tổ trưởng, còn lại chỉ biết Hoàng Tử thông qua hình ảnh trên website của Cuộc Sống Thứ Hai”.
Nghe thấy lời Gui nói, tôi không thể không trợn mắt: “Việc này không liên quan tới tôi, lúc trước mọi người đẩy tôi đi lưu diễn, bây giờ tôi lại phải đâm đầu vào train, nào có thời gian tham dự nhiều sự vụ trong thành”.
Nghe vậy, mọi người đều thở dài, không biết phải giải quyết thế nào.
“Không được, nhất định phải tạo dựng uy tín cho Thành chủ”. Bạch Điểu vô cùng kiên quyết, nói: “Hơn nữa tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách!”.
Không biết thế nào, tôi đột nhiên lạnh run!
*********
Thấy tất cả mọi người đều quỳ gối trước mặt tôi, bao gồm cả Đội Phi Thường, Đội Hắc Ám Tà Hoàng, và cả Tiểu đội Hoa Hồng. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao, mặc dù Bạch Điểu đã cho tôi biết thứ gọi là nghi thức nguyện trung thành này từ trước.
Bởi vì sắp sửa update, còn trận chiến công thành Nhật Nguyệt Tinh, mọi người quyết định tổ chức Lễ nguyện trung thành với tôi, cũng chính là Thành chủ. Một mặt tuyên bố quyết tâm công thành của thành Vô Ngân, mặt khác cũng là vì chuyện tạo dựng uy tín mà tôi không thể hiểu nổi đó.
“Tôi, Sửu Lang thề trung thành với Hoàng Tử – Thành chủ thành Vô Ngân, tuyệt đối không hai lòng”. A Lang đại ca nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, đương nhiên anh cũng quỳ gối. Mà tôi nghe thấy câu tuyên ngôn này, lại. . . không được vui cho lắm? Tại sao A Lang đại ca cũng phải quỳ dưới chân tôi như vậy?
“Tôi, Vũ Liên. . . . .”, “Tôi, Guiliastes. . .”, “Doll. . .”, “Tiểu Long Nữ. . .”, “Tà Linh. . .”, “Nam Cung Tội. . .”, “Hoa Hồng. . .”, . . . . . .
Những người bạn tôi quen đều thề nguyện trung thành với tôi, tôi phải rất vui chứ? Vì sao tôi chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng? Cứ như mất đi thứ gì đó rất quan trọng?
Tất cả mọi người nói lời thề trung thành. Theo lời Bạch Điểu nói với tôi trước đó, tôi trả lời bằng giọng điệu uy nghiêm chưa từng có: “Tôi, Hoàng Tử – Thành chủ thành Vô Ngân, chấp nhận lời thề trung thành của các bạn, từ này về sau các bạn chính là thuộc hạ trung thành không hai lòng của tôi. Tôi thề sẽ dẫn dắt các bạn vang danh Cuộc Sống Thứ Hai!”.
Mọi người đồng thanh hô lên: “Thành Vô Ngân, vang danh thiên hạ!”.
“Thành Vô Ngân… vang danh thiên hạ!”. Tôi lặp lại, lòng dạ trống rỗng.
Nghi thức kết thúc, mọi người đều vui vẻ và háo hức trước cuộc chiến. Tôi cười gượng, đáy lòng hơi nặng nề.
“Thành chủ, hôm nay train thế nào?”. A Lang đại ca cười vỗ lưng tôi.
Nghe vậy, tôi cười khổ: “A Lang đại ca, sao anh cũng gọi em là Thành chủ?”.
A Lang đại ca gãi lông đầu, nhún vai giải thích: “Bởi vì Bạch Điểu nói, phải tạo dựng uy tín của Thành chủ, cho nên sau này đều phải xưng hô với em như vậy, hôm nay tổ chức Nghi thức nguyện trung thành cũng vì điều này”.
“Em không quen như vậy”. Tôi buồn bã nói: “Tại sao ngay cả Đội Phi Thường cũng quỳ trước em? Em thà bị mọi người bắt nạt như lúc bình thường, cũng không muốn thấy mọi người quỳ gối trước mặt em”.
“Hoàng Tử. . .”. A Lang đại ca hơi do dự nói.
“Là Thành chủ!”. Tiểu Long Nữ vừa nhắc nhở A Lang đại ca, vừa cốc một phát lên đầu tôi: “Anh Lang, đừng quên lệnh của Bạch Điểu”.
Sau đó cô ấy quay đầu lại nhìn tôi với vẻ hung dữ: “Đừng tưởng tôi thích quỳ trước cậu. Nếu không cần thiết phải tạo dựng uy tín Thành chủ cho cậu, còn lâu tôi mới quỳ trước thằng nhãi thối tha nhà cậu”.
“Tiểu Long Nữ! Không thể nói với Thành chủ đại nhân như vậy”. Bạch Điểu nhẹ giọng quát, hơi bất mãn với giọng điệu của Tiểu Long Nữ.
“Tại sao phải tạo dựng uy tín?”. Tôi không thể không kích động. Tất cả bất mãn nín nhịn mấy ngày nay chợt tuôn trào: “Tất cả mọi người đều là bạn bè không được sao? Coi tôi như thần thánh để làm cái gì?”.
“Thành chủ”. A Lang đại ca và Tiểu Long Nữ đều sửng sốt nhìn tôi, dường như rất ngạc nhiên với sự tức giận bộc phát của tôi. Đám người xung quanh vốn dĩ cười ầm ĩ cũng yên tĩnh trở lại, dần dần nhìn về phía chúng tôi.
“Thành chủ…”. Bạch Điểu bối rối, thấy ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, cô ấy nhíu mày với tôi.
Thấy Đội Phi Thường và Tiểu đội Hoa Hồng, còn có Tà Linh, trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ lo lắng, và cả cái nhíu mày của Nam Cung Tội và Bạch Điểu, lòng tôi đột nhiên như bóng xì hơi, hoàn toàn không có sức lực, tôi vô cùng mệt mỏi xua tay: “Xin lỗi, tôi hơi mệt thôi, đi nghỉ trước đây”.
Không liếc mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, tôi xoay người bước đi, cho đến lúc bước ra khỏi đại sảnh, tôi đột nhiên không biết phải đi đâu? Vân Phi và Tinh, đi tìm chúng nó vậy. Chắc chúng nó sẽ hiểu cảm giác của tôi?
Tôi buồn khổ đi tới trước ngôi nhà nhỏ của Lục Tinh và Vân, đá tung cửa, nghe thấy tiếng la hét của Vân Phi như thường lệ.
“Hoàng Tử, đã nói với bà vạn lần rồi, cửa có thể hỏng, làm hỏng phải đền!”. Nghe thấy cách nói chuyện của Vân Phi y hệt như hồi trước, không gọi tôi là Thành chủ, tôi đột nhiên vui vẻ trở lại.
“Nghi thức nguyện trung thành xong rồi à?”. Giọng của mẹ đột nhiên truyền tới.
“Ba mẹ cũng ở đây ạ?”. Tôi hơi giật mình, trong nhà không những có Tinh và Vân, mà còn có ba mẹ tôi.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều quỳ xuống nguyện trung thành với bà, ba mẹ bà không thể quỳ trước bà phải không?”. Tinh bất đắc dĩ nói.
“Nói đến đây, tôi lại tức giận. Tại sao mọi người lại phải quỳ xuống nguyện trung thành với tôi chứ?”. Tôi không nhịn được kích động hét lên, muốn nói ra để phát tiết: “Tất cả mọi người đều là bạn bè của tôi mà, tại sao cứ gọi tôi là Thành chủ mãi, tại sao phải tôn kính tôi như vậy?”.
Mọi người hình như hơi bất ngờ, im lặng một lúc, Tinh mới lên tiếng: “Nhưng mà đây là việc cần phải làm”.
“Nói bậy, lúc trước chúng ta có làm vậy đâu, không phải vẫn tốt lắm sao?”. Tôi lập tức lên tiếng phản bác, hoàn toàn không cần thiết phải tạo dựng uy tín Thành chủ gì đó.
“Tiểu Lam, điều này thật sự cần thiết”. Ba cũng nhìn tôi với vẻ nghiêm túc: “Thành Vô Ngân càng ngày càng mở rộng, càng ngày càng có nhiều người gia nhập, họ cần một vị vua có đủ khả năng để đi theo, chứ không phải một người bạn”.
Vị vua, vì sao tôi cứ nghe mãi cái danh từ này? Vì sao tôi cứ bị chụp lên đầu cái danh từ nặng nề này?
“Tiểu Lam, con đã đi lên con đường này, trừ phi con từ bỏ hết thảy, nếu không đành phải đi tiếp mà thôi”. Mẹ nói lời thấm thía.
“Con, con muốn đi tiếp, con chỉ không thích mọi người từ bạn bè biến thành người dưới mà thôi, như vậy cũng không được sao?”. Tôi không nhịn được mà hơi nghẹn ngào nói.
“Tiểu Lam!”. Vân tóm lấy hai vai tôi: “Bà đang làm gì vậy? Bây giờ bà chẳng giống bà gì cả, bà là người dũng cảm, mặc dù gặp phải khốn khó gì cũng không lùi bước. Bà là trung tâm của mọi người, khóc lóc và bối rối không phải là thứ nên có”.
“Nhưng mà tôi khóc lóc vậy đấy, tôi bối rối vậy đấy”. Tôi nhắm mắt khóc than: “Tôi không phải thần, tôi không vĩ đại như vậy”.
“Tiểu Lam…”. Mọi người đều kinh ngạc đứng dậy, định đi tới an ủi tôi.
Tôi ra sức giãy khỏi tay của Vân, đưa tay lau nước mắt, lao ra khỏi cửa mà không hề quay lại.
Bốn người đều kinh ngạc hét lên: “Tiểu Lam, chờ một chút!”.
Tôi không quay lại, chỉ thét lên: “Đừng theo con, bây giờ con không muốn nghe gì cả!”.
Thi triển tốc độ nhanh nhất, tôi như cơn gió trốn khỏi nơi tôi vỗn dĩ tưởng sẽ được an ủi, không thể ngờ rằng ngay cả Tinh và Vân, và cả ba mẹ cũng không thể hiểu cảm giác trong lòng tôi, vậy còn có ai có thể hiểu được? Tôi cười khổ, ngước mắt nhìn, mới phát hiện tôi đang đứng trước tửu lâu Vô Ngân.
Tôi tự nhiên bước vào trong tửu lâu, đang định tìm một góc yên tĩnh uống rượu, liền nhìn thấy Kenshin và Lãnh Hồ đang yên lặng uống rượu với đồ nhắm ở ban công. Tôi hùng hổ bước tới, ngồi xuống giành lấy chén rượu của Lãnh Hồ, một hơi nốc hết.
Lãnh Hồ yên lặng nhìn tôi giành mất chén rượu, cậu ta thản nhiên nói một câu: “Đó là rượu hòa Vodka và Whiskey”.
Kenshin ngước mắt nhìn Lãnh Hồ, Lãnh Hồ lại bổ sung thêm: “Rất khá, người thường chưa uống được một chén đã say rồi”.
Kenshin và Lãnh Hồ đều nhìn tôi chăm chú, thấy ánh mắt của họ, tôi lại tức giận: “Nhìn cái rắm! Không biết tôi là Thành chủ thành Vô Ngân hả? Còn không gọi rượu cho tôi”.
Kenshin thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói một câu: “Cậu ta say rồi”.
“Ừm” .Lãnh Hồ cũng thản nhiên đáp lời.
Tức chết tôi, còn không gọi rượu cho tôi nữa. Tôi tức giận đập bàn: “Tiểu nhị, lập tức mang rượu cho tôi, mang tất cả đồ nhắm lên bàn cho tôi!”.
“Cậu không muốn sống nữa hả? Vung tiền như vậy, cẩn thận chị Vũ Liên chỉnh cậu”. Tiếng quát yêu kiều của Tiểu Long Nữ vang lên từ phía sau.
Tôi không quay đầu lại, cũng không muốn trả lời.
Tiểu Long Nữ thở dài, ngồi xuống cạnh tôi: “Sao thế? Tức giận như vậy làm gì? Chẳng qua chỉ là nghi thức nguyện trung thành thôi mà, cậu cần gì phải để ở trong lòng”.
Tôi tức giận lớn tiếng phản bác: “Nghi thức nguyện trung thành gì chứ, mọi người đều là bạn bè của tôi, không nên quỳ trước tôi như vậy”.
“Bọn này đúng là bạn bè, nhưng cũng là người dưới, người dưới quỳ xuống nguyện trung thành với cậu chẳng sai chỗ nào cả!”. Tiểu Long Nữ nhíu mày nhìn tôi.
“Người dưới gì chứ. . . Tất cả mọi người đều là bạn của tôi, là bạn!”. Tôi gào rát cả họng, tóm lấy rượu tiểu nhị mang tới nốc điên cuồng, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể rửa trôi sự khó chịu trong lòng.
Tiểu Long Nữ dường như bị tôi làm cho sợ hãi, cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi trút rượu như điên.
Cuối cùng, cô ấy nghiêm túc nói: “Hoàng Tử, cậu không còn là Hoàng Tử vô lo vô nghĩ nữa, mà là vị vua có trách nhiệm nặng nề trên vai”.
Tôi thôi trút rượu. Câu này sao lại nghe nặng nề như vậy? Vị vua? Tôi ư? Tôi vô cùng khổ sở nói: “Tiểu Long Nữ, tôi không thích mọi chuyện trở nên như vậy, kể cả thái độ của mọi người với tôi, hay cách xưng hô kiểu vương giả, tôi đều không thích”.
Tiểu Long Nữ chậm rãi đứng dậy, hít sâu rồi nói: “Hoàng Tử, cậu muốn tạo nên truyền thuyết, muốn hưởng thụ hạnh phúc đó, nhưng lại không định gánh vác trách nhiệm và nỗi khổ sao?”.
Tôi không biết nói gì, chỉ nhìn Tiểu Long Nữ không quay đầu lại mà bước ra khỏi quán rượu, cho đến lúc không nhìn thấy nữa, tôi cúi đầu nhìn chén rượu đến ngẩn ngơ, tâm trạng phức tạp ngay cả bản thân cũng không biết đó là cảm giác gì.
“Hoàng Tử. . . Anh không sao chứ”. Một giọng nữ truyền tới từ sau lưng tôi. Đáy lòng tôi siết lại, là Tiểu Long Nữ trở về sao?
Đập vào mắt tôi lại là vẻ mặt lo lắng của Phượng Hoàng, tâm trạng vốn dĩ đang chờ mong của tôi lại sụp xuống, đáy lòng càng trống rỗng hơn. Tôi xua tay với Phượng Hoàng, giọng điệu vô cùng chán ghét: “Đừng làm phiền tôi!”.
Nói xong, tôi quay đầu tiếp tục uống rượu, ăn đồ nhắm của tôi. . . . . . Nhưng nhìn thấy Kenshin và Lãnh Hồ nhíu mày nhìn ra sau tôi, vội vã quay đầu thì thấy Phượng Hoàng đang lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng Phượng Hoàng đã lên tiếng. Giống như hai hàng nước mắt trên mặt, giọng điệu của cô ấy cũng bình tĩnh vô cùng: “Hoàng Tử, thật ra từ trước tới nay anh chưa từng để ý tới em”.
“Tôi…” Tôi phải nói gì đây? Nếu Phượng Hoàng không yêu tôi, có lẽ chúng tôi có thể làm bạn tốt, nhưng không may cô ấy lại yêu tôi, đã định sẵn phải chịu tổn thương. . . . . . Lúc đó tôi khiến cô ấy yêu tôi rốt cuộc là đúng hay là sai? Tôi đột nhiên nhận ra, hình như tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giải quyết hậu quả.
Tôi chậm chạp không nói gì, còn Phượng Hoàng hình như cũng không định chấp nhận câu trả lời. Cô ấy nhắm mắt giữ lại hai hàng lệ, sau đó xoay người đi: “Tôi có tình yêu nồng cháy như ngọn lửa phượng hoàng, nhưng luôn gặp phải người khiến tôi như thể tắm băng!”.
(Chic: Ở đây giải thích thêm một chút, tên đầy đủ của Phượng Hoàng là Dục Băng Phượng Hoàng nghĩa là phượng hoàng tắm băng)
“Phượng Hoàng. . . ” Tôi ngẩn người nhìn Phượng Hoàng rời đi, cho đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng vô cùng bi thương ấy nữa, tôi vẫn không thể nào chuyển rời ánh mắt.
“Hoàng Tử. . . ” Hai giọng nói đồng thời truyền tới, mà ở cửa cũng xuất hiện hai hình bóng tôi quen thuộc nhất ─ Tà Linh và Gui.
Hai người họ đồng thời đi đến trước mặt tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn họ.
“Hoàng Tử, em có thể không cần gánh vác những trách nhiệm này. Nếu em cảm thấy buồn khổ, vậy đừng làm nữa”. Tà Linh vô cùng thương xót xoa đầu tôi.
“Em có thể không?”. Tôi cười thê lương. Cứ như vậy mà rời khỏi? Mất đi tất cả bạn bè? Vứt bỏ lời hứa cùng nhau tạo nên truyền thuyết của tôi và Đội Phi Thường?
“Tiểu. . . Hoàng Tử”. Tà Linh nhẹ nhàng thở dài, không nói lời nào.
“Hoàng Tử điện hạ, nếu muốn khóc hãy khóc trong lòng Gui!”. Gui thương tiếc ôm tôi vào trong lòng. Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta tới sàm sỡ tôi như bình thường, nhưng đột nhiên, hình như tôi đã hiểu được điều gì đó.
“Anh cố ý hả?”. Tôi hỏi anh ta.
“Cái gì?”. Sắc mặt Gui thay đổi trong chớp nhoáng, nhưng lại lập tức khôi phục trạng thái cũ, tỏ vẻ bi thảm quá lố của anh ta. “Tôi chỉ không kìm lòng được mà thôi, Hoàng Tử điện hạ”.
“Luôn sàm sỡ tôi như vậy, anh cố ý cho tôi lý do đánh anh ư?”. Tôi nhìn thẳng vào mắt Gui, không để anh ta giả ngốc nữa.
“Cho tôi đánh anh là để tôi có thể trút giận”. Tôi khàn giọng hét lên: “Tại sao phải hi sinh như vậy? Phải chịu đựng đau đớn như vậy? Thậm chí không có một chút tôn nghiêm nào cả?”.
Tôi tóm lấy cổ áo của Gui, nhìn chằm chằm vào anh ta, không cho anh ta cơ hội trốn tránh. “Vì tôi mà phải làm như vậy, có đáng không? Anh thậm chí còn không biết tên thật của tôi!”.
Vẻ mặt của Gui đột nhiên trở nên mềm như nước, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má tôi, ánh mắt chứa đầy nỗi hạnh phúc và đau khổ, nhìn tôi mê mẩn không thôi. “Nếu có thể dùng nước mắt của tôi để đổi lấy nụ cười của cậu, vậy không thể đáng giá hơn!”.
Gui đột nhiên bị đánh ngã xuống đất. Tuy Tà Linh trừng Gui đầy căm hận, nhưng lại không giấu được vẻ mặt và ánh mắt tổn thương của anh ấy, Gui không hề sợ hãi nhìn lại Tà Linh, trong mắt là vẻ không chùn bước.
“Vì sao tôi luôn khiến người khác tổn thương?”. Tôi thì thào, ánh mắt trống rỗng: “Có phải dù tôi làm thế nào, đều có người phải chịu tổn thương không?”.
“Hoàng Tử?”. Tà Linh và Gui giật mình nhìn tôi, trong mắt hai người đều nồng đậm lo lắng.
Tôi mông lung đứng dậy, đi tới cửa, Gui và Tà Linh đều đi theo, tôi dừng lại, quay đầu nói với họ. “Đừng đi theo, tôi cần suy nghĩ một mình, làm ơn đừng đi theo”.
Gui và Tà Linh đều dừng bước. Mặc dù hai người họ luôn bất đồng, nhưng sự lo lắng và thương xót đều toát lên từ đôi mắt của hai người.
Hai người dành cho tôi tình cảm sâu đậm như vậy, tôi phải thương tổn ai đây? Tôi có thể nhẫn tâm thương tổn ai đây? Anh Trác đợi tôi tám năm, hay là Gui hi sinh đến mức vứt bỏ cả tôn nghiêm? Câu trả lời, thật khó để tìm ra!
Ra khỏi tửu lâu, một mình đi trong thành, tôi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại hồi trước của tôi và em trai trong game “Thế
“Ôi chao. Tại sao người khác có tiền có thành còn nổi tiếng thế giới, còn chúng ta cố gắng thế nào cũng không ngoi lên nổi vậy?”. Quái vật thiêu mãi không hết, tôi lẩm bẩm phàn nàn.
Thằng em thối tha đang chắn trước tôi quay lại nhìn đầy khinh bỉ. “Bà như vậy cũng xem là cố gắng hết mình sao? Bà phải biết rằng người ta phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới làm được như vậy đấy!”.
“Vậy ư? Không chừng đều dùng tiền mua hết!”. Tôi xem thường.
“Được rồi, đừng ghen tỵ với người ta. Có thành chưa chắc đã là chuyện tốt, nghĩ xem phải chịu bao nhiêu trách nhiệm?”. Vô Tình trả lời.
“Trách nhiệm gì chứ? Mày bảo trách nhiệm nằm thu thuế hả?”. Tôi mỉa mai.
Mặt Vô Tình hiện vẻ trẻ con không thể dạy dỗ. “Bà chị không biết rồi. Bạn của tôi có thành, cậu ta suốt ngày lo lắng mất thành, lo lắng thành bị thiếu hụt, lo lắng bạn bè không hợp nhau, lo lắng người trong thành không phục, muốn soán vị. Hơn nữa có một thành, thế nào cũng phải có thành thứ hai, thành thứ ba. . . Cuối cùng, không chinh phục tất cả thành trong game thì không cam tâm. Những trách nhiệm này nặng nề lắm”.
Tôi không cho là đúng nói. “Chị không muốn có thành thứ hai, chỉ cần có một thành là được rồi, nhất định phải chinh phục cả game làm gì?”.
Vô Tình suýt nữa bị con quái cắt đôi, không dám cãi tiếp, chỉ lẩm bẩm. Lúc đó tôi hoàn toàn không thèm để tâm, nhưng bây giờ lại hiểu rất rõ một câu: “Có một số việc không thể theo ý mình, chỉ có những người chưa trải qua mới có thể nói nhẹ bẫng như vậy”.
“Quả nhiên người chưa trải qua, mới có thể nói nhẽ bẫng!”. Tôi nhắm mắt, để cho giọt nước trong khóe mắt chảy xuống.
“Anh Hoàng Tử. . . ” Giọng nó do dự của Doll truyền vào tai tôi.
Không muốn để Doll nhỏ tuổi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, tôi không dám quay người lại đối mặt với cô bé: “Anh không sao, chỉ muốn yên tĩnh một mình, Doll không phải lo cho anh đâu”.
“Anh Hoàng Tử, Doll đi theo anh được không?”.
“Để anh yên tĩnh một mình nhé. . . ” Tôi từ chối.
Nhưng Doll tiến lên trước nắm lấy tay tôi, cô bé nói bằng giọng điệu mà tôi chưa từng được nghe: “Đừng suy nghĩ một mình, anh sẽ tự đâm đầu vào ngõ cụt, ít nhất để em suy nghĩ với anh được không? Ít ra em nghĩ em có thể hiểu được nỗi khổ của anh, nỗi khổ của vương giả”.
Lúc đầu tôi sửng sốt, sau đó không tin cười khổ: “Sao mà em hiểu được?”.
“Một công chúa trong đời thật còn không hiểu nổi sao?”.
Nghe lời này, tôi giật mình nhìn Doll, vừa lúc đón nhận vẻ mặt cao quý uy nghiêm của cô bé. Em cười nhẹ nói: “Để cho em đi cùng anh tới khắp nơi, anh sẽ cảm thấy như được giải phóng khỏi thân phận vương giả”.
Nơi tôi sẽ giải phóng? Một công chúa nói với tôi, tôi sẽ giải phóng khỏi thân phận vương giả? Nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ nói chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng hiện giờ. . . . . . Tôi chỉ cười khổ: “Không có cách nào giải phóng nổi, anh đã. . . lâm vào bế tắc, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong!”.
“Đó là bởi vì anh cho rằng tiến cũng là đau, lùi cũng là đau; nhưng quên mất tiến cũng có hạnh phúc, lùi cũng có hạnh phúc”. Doll trả lời như đinh đóng cột, nhưng tôi lại thấy mơ hồ.
“Đừng quan tâm nhiều nữa, cứ đi thôi, nhất định sẽ có cách mà, chỉ cần anh đừng làm tổ trong góc nghĩ loạn là được”. Doll đẩy mạnh lưng tôi, nháy mắt đã tới cổng thành.
“Đi đâu?”. Tôi kinh ngạc hỏi.
“Trời đất bao la, đi đâu cũng được!”.
*********
Lúc này, trong tửu lâu Vô Ngân. . . . . .
Lãnh Hồ thờ ơ hỏi một câu. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
“Chẳng liên quan tới chúng ta”. Kenshin hờ hững uống trà, tình cảm loài người thật sự rất phức tạp, cậu không thể hiểu được.
“Cũng không phải hoàn toàn không liên quan”. Lãnh Hồ thở dài.
“Cho dù cậu ta là Thành chủ, chúng ta cũng không cần phải quan tâm tới chuyện tình cảm của cậu ta”. Kenshin thờ ơ trả lời.
“Không, có liên quan”. Lãnh Hồ nhíu mày nhìn rượu và đồ nhắm khắp bàn. “Chúng ta phải trả tiền rượu và đồ nhắm cho cậu ta”.
“. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.