Chương 124: Chương 124: Thế Hệ Tầm Thường
Slaydark
04/07/2018
Thanh niên anh hùng chiến, vòng thi thứ 3 bước vào trận đấu cuối cùng sau màn thảm sát chóng vánh của Tử Y Giáo Chủ - Kinh Vô Nguyệt trước đại diện Việt Hồn hội - Lục Văn Minh. Kinh Vô Nguyệt để lộ ra một thứ sức mạnh quái dị và mạnh mẽ đến mức dễ dàng bóp chết một thiên tài cấp Linh Vương. Và lúc này mọi người mới nhận ra, Lương Vô Thường và Đặng Vô Tâm có tài ẩn giấu thực lực nên được xếp vào hạng 1 và 2 của Tứ siêu tân tinh, nhưng kẻ ẩn giấu sâu xa nhất lại là Kinh Vô Nguyệt, sâu đến mức người ta tưởng rằng hắn chỉ đáng xếp hạng 3.
Nhưng đấy đâu còn là điều quan trọng, thứ người ta đang quan tâm là, liệu rằng với sức mạnh khủng khiếp kia, Kinh Vô Nguyệt sẽ ra tay tàn sát những tuyệt thế thiên tài của Thế hệ phi thường, hay những thiên tài ấy vẫn sẽ đạp đổ Kinh Vô Nguyệt để tiếp tục khẳng định sự phi thường của họ?
Đáp án sẽ có, nhưng hiện tại...
Bốp! Binh!
"Ui da! Thằng Bão này! Sao không đánh thằng Hạo mà lại đánh ta?"
"Xin lỗi, đánh nhầm..."
Binh!
"Ta cũng nhầm, huề!"
"Láo này!"
Binh! Binh!
Trong lúc ba thằng đánh nhau loạn xạ bất chấp xung quanh, Kinh Vô Nguyệt đang đứng lạnh lùng chợt khụy xuống, miệng phun ra một ngụm máu, gương mặt kẻ này chuyển màu tái mét.
Dương, Bão, Hoại nhận ra, liền dừng đánh để nhìn Kinh Vô Nguyệt.
Trong người Hoài Bão, lão sư phụ nhắc nhở: "Xem ra nó không thể dùng cánh tay quỷ kia liên tục! Tranh thủ lúc nó chưa ổn định, tiêu diệt nó trước khi nó bộc phát thực lực cấp Chúa Tể!"
Hoài Bão khẽ đật đầu, ngay sau đó, Sùng Hạo lên tiếng: "Sao ta không ưa nổi thằng Nguyệt này, đợi đó, ta đập hắn xong rồi xử đến hai ngươi! Trọng tài, bắt đầu trận cuối đi!"
Kinh Vô Nguyệt nhíu mày: "Một mình ngươi? Hừ..."
Lúc này, sau khi công bố kết quả trận đấu thứ tư, xác của Lục Văn Minh đã được đưa đi, trọng tài nhìn quanh các thí sinh và hỏi: "Các vị đã sẵn sàng để Lên Đỉnh chưa ạ?"
Cả 4 người Dương, Bão, Nguyệt và Hạo cùng gật đầu.
"Vậy tôi xin tuyên bố... trận đấu cuối cùng của Thanh niên anh hùng chiến, BẮT ĐẦU!"
Sau hiệu lệnh, một cánh hồng hạc sà xuống đón gã trọng tài bay đi, trên miệng núi lửa Phẫn Nộ chỉ còn lại 4 người, 4 thí sinh cuối cùng của cuộc thi.
ẦM...
Các thí sinh còn chưa ra tay, mặt đất đã khởi động bằng một tràng rung chuyển không rõ nguyên do...
Sùng Hạo bước ra, Bạch Long Bá Vương hiện thân, Thuận Thiên kiếm xuất hiện trên tay, hai vòng Phong hồn xích hiện ra rồi đứt đoạn xoay tròn quanh người...
Hoài Bão cũng bước ra, Vô Sắc Tiên Vũ hiện thân, Sắc Mệnh Chi Bảo ấn kích hoạt, Sắc Mệnh Long Ảnh hiện ra, gầm lên rồi uốn quanh người...
Hai thiên tài tuyệt thế dường như đã bộc lộ hoàn toàn thực lực, rồi đến lượt Dương cũng bước ra, nhưng sau đó vội vàng sợ hãi lùi lại, bởi trước mặt hắn, cánh tay quái dị của Kinh Vô Nguyệt lần nữa mọc ra, không phải một mà là hai cánh tay, đôi mắt hắn cũng đổi sang màu tím yêu dị.
Bị Hạo và Bão nhìn, Dương ho khan chữa thẹn: "Tên này yếu quá! Hai ngươi đánh đi, ta không có hứng!"
Nghe thế, Kinh Vô Nguyệt cười lạnh: "Ta thì ngược lại, chỉ có hứng thú với ngươi! Hai tên còn lại cút ngay nếu muốn toàn mạng!"
Cầm Tử Nguyệt kiếm, Kinh Vô Nguyệt lạnh lùng bước đến.
"Dám khinh thường ta?", Sùng Hạo giận dữ khi thấy Vô Nguyệt không chú ý đến hắn, Thuận Thiên kiếm vung lên chém một chiêu Thuận Thiên Quang Lôi Trảm mạnh mẽ về phía Vô Nguyệt.
Nhưng Kinh Vô Nguyệt không thèm tránh né, cánh tay quỷ trên vai hắn giơ ra đánh bật chiêu kiếm của Sùng Hạo, ngay sau đó, Sắc Mệnh Long Ảnh của Hoài Bão cũng lao đến, bị cánh tay còn lại của Vô Nguyệt tóm lấy và ném bay sang bên.
Tiếp theo, Hoài Bão và Sùng Hạo đột nhiên nhảy tránh sang hai bên, để lộ ra Dương đang vác khẩu Truy Ảnh Cuồng Pháo nhắm thẳng vào Kinh Vô Nguyệt, kim đo uy lực chạy dần đến mức 100%, một trong hai dấu + trên huy hiệu Dương cũng biến mất.
ẦM....
Khai hỏa, một luồng lôi hỏa khủng khiếp bắn thẳng về phía Kinh Vô Nguyệt, tên này vẫn không chút lo lắng, hai cánh tay quỷ đưa ra trước ngực...
ẦM!
Luồng lửa hủy diệt bị hai cánh tay quỷ cản lại, giằng co trong giây lát rồi bị tản ra khắp xung quanh, hai cánh tay quỷ sau đó bật ra nhưng không chút tổn hại, liền thu trở lại vào trong người hắn.
Sau khi thu hai cánh tay quỷ vào người, toàn thân Kinh Vô Nguyệt liền được phủ trong một ngọn lửa tím, Tử Nguyệt thánh kiếm trên tay vung lên, Vô Nguyệt phóng thẳng đến chỗ Dương.
Dương thì vừa đứng dậy được sau khi chống chịu phản lực của Truy Ảnh Cuồng Pháo, đang thu món bảo vật này vào nhẫn thì thấy Kinh Vô Nguyệt lao đến. Còn tưởng hai tên Sùng Hạo và Hoài Bão sẽ cản trở Kinh Vô Nguyệt, nào ngờ hai tên này liền nhảy ra xa mở đường cho Vô Nguyệt lao đến.
"Hai tên khốn nạn!" Dương vừa sợ vừa tức quát lên, và lập tức vận Tiên Long hóa và Nộ, mang Hắc Kim Thánh Khải ra toàn lực ngăn cản một kiếm của Kinh Vô Nguyệt.
Tử Nguyệt thánh kiếm chém thẳng về phía cổ Dương, bị Hắc Kim Thánh Khải cản trở, nhưng mục đích của Kinh Vô Nguyệt chính là vậy, khi Hắc Kim Thánh Khải đang bận cản kiếm, cánh tay còn lại của Kinh Vô Nguyệt tụ thành một nắm đấm mang lửa tím...
"Cuồng?"
Dương kinh ngạc thốt lên khi thấy sức nóng trên ngọn lửa tím đang dần tụ lại... Chính là một chiêu Tử Hỏa Cuồng.
Nhận ra thì đã sao? Khi mà cú đấm mang uy lực khủng khiếp kia bắt đầu đấm thẳng vào đầu Dương...
Trong khoảng khắc này, Sùng Hạo từ phía sau lao đến chém thẳng vào cổ Kinh Vô Nguyệt trong khi Sắc Mệnh Long Ảnh từ trên lao xuống nhắm vào đầu Kinh Vô Nguyệt há miệng định cắn lấy.
BINH!
Nhưng Dương vẫn trúng đòn! Dấu cộng còn lại trên ngực hắn cũng biến mất, mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp gượng ép kích hoạt thêm một lần cũng không đủ ngăn cản hoàn toàn uy lực của đòn Tử Hỏa Cuồng. Dương ngã văng ra đất, linh hồn vốn đang suy yếu và tổn thương lãnh thêm một đòn nghiêm trọng, lớp giáp rồng nữa bên đầu Dương rụng vỡ, lộ ra gương mặt choáng váng bê bết máu.
Còn Sùng Hạo đang vung một kiếm chém vào cổ Kinh Vô Nguyệt, không ngờ cánh tay quỷ lần nữa hiện ra vỗ mạnh vào ngực hắn, Sùng Hạo cũng ngã văng ra xa.
Còn Sắc Mệnh Long Ảnh từ trên lao xuống cũng bị cánh tay quỷ còn lại hiện ra chụp lấy và gồng lực bóp nát, linh hồn Hoài Bão vốn có liên kết với Sắc Mệnh Long Ảnh nên cũng bị tổn thương gục xuống.
Cả Sùng Hạo và Hoài Bão đều đã kích hoạt tính năng cường hóa công kích trên huy hiệu, nhưng Kinh Vô Nguyệt không một vết trầy...
Một sức mạnh hoàn toàn áp đảo...
Lạnh lùng thu hai cánh tay quỷ trở vào cơ thể, Kinh Vô Nguyệt cất bước chậm rãi tiến đến chỗ Dương, vừa đi vừa nói: "Cái gì mà phi thường, cái gì mà tuyệt thế? Đối với ta, các ngươi chỉ là một lũ tầm thường!"
Theo từng bước chân Kinh Vô Nguyệt, mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, rồi một vết nứt từ trung tâm miệng núi xuất hiện và lan ra, ánh sáng đỏ rực rọi lên từ dưới những khe nứt.
Chính lúc này, trừ màn hình ở trụ sở Việt Hồn hội, còn lại màn hình theo dõi từ khắp nơi đồng loạt vụt tắt khiến khán giả đang nín thở theo dõi phải thốt lên:
"Chuyện gì thế này?"
"Đệt mẹ đang ngay khúc gay cấn mà tắt là sao?"
Sau giây phút ngỡ ngàng là một tràng dài la ó phẫn nộ, khiến người của ban tổ chức phải rối rít phân bua rằng đấy là lỗi kỹ thuật...
Trụ sở Việt Hồn hội, không khí trầm lặng cùng cực, năm vị lãnh đạo ngồi im như tượng.
Rất lâu sau, một trong năm người lên tiếng: "Bỗng nhiên sao ta thấy khó hiểu... Chúng ta lập ra cuộc thi này để lấy lại vị thế của Việt Hồn hội?"
"Đúng vậy!"
"Chúng ta cử Lục Văn Minh vào tham dự để chắc chắn rằng người lên ngôi vô địch và đoạt được bộ giáp là Lục Văn Minh, như vậy bí mật bộ giáp giả sẽ không bị tiết lộ?"
"Đúng vậy!"
"Rồi chúng ta vẫn có tính đến kế hoạch hai, nếu không may Lục Văn Minh bị loại, chúng ta sẽ giải phóng Đại Ân, để hắn tiêu diệt toàn bộ thí sinh bên trong, như vậy sẽ thành một tai nạn ngoài ý muốn và bí mật về bộ giáp cũng không bại lộ? "
"Đúng vậy... Khoan đã! Như vậy chẳng phải uy tín của chúng ta còn giảm thê thảm hơn, thậm chí còn gây thù với các thế lực lớn vì tổ chức tệ hại gây tai nạn cho các thiên tài của họ?"
Bọn lãnh đạo Việt Hồn hội lúc này như sực tỉnh: "Khốn kiếp! Tại sao trước đây ta chưa từng nghĩ đến?"
"Ta cũng vậy!"
"Tại sao điều quan trọng như vậy mà..."
"Khoan đã! Là ai đưa ra kế hoạch hai!"
"Là ta!" Bốn vị lãnh đạo còn lại đồng thanh đáp, sau đó giật mình nhìn nhau.
Rồi tất cả cùng sực tỉnh: "Là Mị Như! Chính ả ta gợi ý kế hoạch này cho ta!"
"Đúng! Ả cũng gợi ý cho ta!"
"Chúng ta bị ả hại rồi!"
Chợt một tiếng cười quyến rũ cất lên, một bóng hình yểu điệu lã lướt tiến đến.
Năm vị lãnh đạo đồng loạt đứng bật dậy: "Mị Như! Là ngươi dùng mị thuật mê hoặc bọn ta!"
Mị Như nhẹ gật đầu, môi nàng hé nụ cười gian xảo nhưng cực kỳ quyến rũ, sau đó nàng đưa mắt dõi về màn hình, nơi ba người gồm Dương trong dạng Hắc Vũ Tiên Long với một nữa gương mặt bị lộ ra, Sùng Hạo trong hình thể Bá Vương Bạch Long và Hoài Bão trong dạng Vô Sắc Tiên Vũ đang vật vã trước Kinh Vô Nguyệt trên miệng ngọn núi lửa sắp phun trào.
Đôi mắt Mị Như dường như long lanh hơn vì nước mắt lắng đọng, nàng khẽ nói: "Giống lắm... nhưng ngươi không phải chàng... Tiếc rằng ngươi lại là con của ả đàn bà đó!"
Sau đó đôi mắt Mị Như đổi sang lạnh lùng tàn nhẫn, nàng phất tay khiến màn hình vỡ nát, đồng thời năm tên thủ lĩnh Việt Hồn hội cũng ngã ra chết không rõ nguyên do...
Còn trên miệng núi lửa Phẫn Nộ, Kinh Vô Nguyệt từng bước tiến đến phía Dương, mặc cho mặt đất nứt vỡ mỗi lúc một nhanh.
Dương đang đau đớn choáng váng, thấy Kinh Vô Nguyệt tiến đến, liền gắng gượng hỏi: "Thật ra ta có thù oán gì với ngươi?"
Kinh Vô Nguyệt lạnh lùng đưa tay bóp cổ Dương giơ lên cao: "Làm gì có? Có Thiên Thư nên chắc ngươi đã biết ta là Quỷ?"
Dương bị bóp cổ nên không thể đáp, Kinh Vô Nguyệt nói tiếp: "Rất nhiều năm về trước, ta từng là một thiếu niên thiên tài được mọi người mến mộ như ngươi..."
"Thiên tài thì sẽ có thù địch... Ta cũng có, hơn nữa, kẻ này còn là kỳ phùng địch thủ của ta... Sau đó hắn bại, ta vì động lòng trắc ẩn mà tha mạng cho hắn... Nhân từ một cách ngu dốt y hệt như ngươi ấy..."
"Sau đó ngươi biết ra sao không? Hắn gọi người ám toán, sau đó giam cầm ta... Bắt ta... bắt ta hàng ngày phải bị trói một chỗ nhìn mẹ, vợ và em gái mình bị hàng chục tên đàn ông, bao gồm cả hắn, thay phiên nhau hãm hiếp... Hãm hiếp đến nỗi họ trở thành những ả nô lệ chỉ biết đến tình dục..."
"Rồi thì chúng ta được cứu, nhưng mẹ, vợ và em ta đã không trở lại như xưa được nữa... Hắn thì đã bỏ trốn, để truy lùng, ta sáng lập ra một tổ chức, chính là Kinh Nguyệt giáo..."
"Nhưng trong khi ta bị giam cầm, thực lực hắn đã tăng tiến, ta tài, hắn cũng tài, vì vậy ta không bao giờ đuổi kịp hắn, đến tận khi trở thành Cực Hạn Chúa Tể, ta cũng thua hắn..."
"Vậy đó, ta không thể đột phá, chọn con đường thành Quỷ, chọn một vật chủ để tái sinh, và vật chủ đó chính là Đại giáo chủ hiện tại của Kinh Nguyệt giáo... Nhưng nực cười thay... Khi ta đang trong hình hài một bào thai thì kẻ thù của ta đã chết rồi! Nhưng ta đã thành Quỷ, làm gì có thỏa mãn, làm gì có vui mừng?"
"Vất vưởng, ta được sinh ra lần nữa và trở thành một thiên tài Kinh Vô Nguyệt được mọi người ngưỡng mộ, nhưng đâu có ý nghĩa gì? Cho đến 4 năm trước, ta vô tình nhặt được một thứ kỳ lạ... Trông như một trang giấy nhưng hư hư ảo ảo... Nó đó! Một trang Thiên Thư! Nhờ có nó mà ta biết được rất nhiều thông tin không sách vở nào có được!"
"Lúc đó ta không có cảm xúc để vui mừng, nhưng ta biết được, đây là thứ mở ra con đường cho ta tìm lại cảm xúc! Biết đâu trong nguồn thông tin khổng lồ của Thiên Thư, ta tìm được cách chữa trị linh hồn mình, trở lại thành một con người đúng nghĩa thì sao?"
"Nhưng Thiên Thư của ta chưa toàn vẹn, ta biết điều đó. Và cũng gần đây thôi, nhớ cái lần ngươi đánh bại người của Kinh Nguyệt giáo ta ở Đồng Nai chứ? Trước đó ta vùi đầu vào tu luyện để phát triển cơ thể mới, không mấy quan tâm đến chuyện đời, nhưng chuyện ngươi đánh bại Linh Vương khiến ta chú ý, ta điều tra về ngươi và nhận ra rằng ngươi là một "thiên tài có trí tuệ siêu phàm". Thứ gì có thể khiến một thằng nhóc 13 tuổi đạt được 500 điểm trắc nghiệm kiến thức? Thứ gì có thể giúp một thằng nhóc 13 tuổi trả lời thần tốc những câu hỏi giả kim trong kỳ so tài liên học viện?"
"Thiên Thư! Và ta nghĩ rằng, nếu trang Thiên Thư của ta không có thông tin vể cách chữa trị Quỷ hồn, biết đâu trong phần Thiên Thư của ngươi sẽ có?"
"Vậy đó, cho nên ngươi phải chết, bởi vì giết ngươi là cách duy nhất để đoạt được phần Thiên Thư tồn tại trong linh hồn ngươi!"
"Chết đi!" Kinh Vô Nguyệt ra sức bóp mạnh...
Hết chương 124
Nhưng đấy đâu còn là điều quan trọng, thứ người ta đang quan tâm là, liệu rằng với sức mạnh khủng khiếp kia, Kinh Vô Nguyệt sẽ ra tay tàn sát những tuyệt thế thiên tài của Thế hệ phi thường, hay những thiên tài ấy vẫn sẽ đạp đổ Kinh Vô Nguyệt để tiếp tục khẳng định sự phi thường của họ?
Đáp án sẽ có, nhưng hiện tại...
Bốp! Binh!
"Ui da! Thằng Bão này! Sao không đánh thằng Hạo mà lại đánh ta?"
"Xin lỗi, đánh nhầm..."
Binh!
"Ta cũng nhầm, huề!"
"Láo này!"
Binh! Binh!
Trong lúc ba thằng đánh nhau loạn xạ bất chấp xung quanh, Kinh Vô Nguyệt đang đứng lạnh lùng chợt khụy xuống, miệng phun ra một ngụm máu, gương mặt kẻ này chuyển màu tái mét.
Dương, Bão, Hoại nhận ra, liền dừng đánh để nhìn Kinh Vô Nguyệt.
Trong người Hoài Bão, lão sư phụ nhắc nhở: "Xem ra nó không thể dùng cánh tay quỷ kia liên tục! Tranh thủ lúc nó chưa ổn định, tiêu diệt nó trước khi nó bộc phát thực lực cấp Chúa Tể!"
Hoài Bão khẽ đật đầu, ngay sau đó, Sùng Hạo lên tiếng: "Sao ta không ưa nổi thằng Nguyệt này, đợi đó, ta đập hắn xong rồi xử đến hai ngươi! Trọng tài, bắt đầu trận cuối đi!"
Kinh Vô Nguyệt nhíu mày: "Một mình ngươi? Hừ..."
Lúc này, sau khi công bố kết quả trận đấu thứ tư, xác của Lục Văn Minh đã được đưa đi, trọng tài nhìn quanh các thí sinh và hỏi: "Các vị đã sẵn sàng để Lên Đỉnh chưa ạ?"
Cả 4 người Dương, Bão, Nguyệt và Hạo cùng gật đầu.
"Vậy tôi xin tuyên bố... trận đấu cuối cùng của Thanh niên anh hùng chiến, BẮT ĐẦU!"
Sau hiệu lệnh, một cánh hồng hạc sà xuống đón gã trọng tài bay đi, trên miệng núi lửa Phẫn Nộ chỉ còn lại 4 người, 4 thí sinh cuối cùng của cuộc thi.
ẦM...
Các thí sinh còn chưa ra tay, mặt đất đã khởi động bằng một tràng rung chuyển không rõ nguyên do...
Sùng Hạo bước ra, Bạch Long Bá Vương hiện thân, Thuận Thiên kiếm xuất hiện trên tay, hai vòng Phong hồn xích hiện ra rồi đứt đoạn xoay tròn quanh người...
Hoài Bão cũng bước ra, Vô Sắc Tiên Vũ hiện thân, Sắc Mệnh Chi Bảo ấn kích hoạt, Sắc Mệnh Long Ảnh hiện ra, gầm lên rồi uốn quanh người...
Hai thiên tài tuyệt thế dường như đã bộc lộ hoàn toàn thực lực, rồi đến lượt Dương cũng bước ra, nhưng sau đó vội vàng sợ hãi lùi lại, bởi trước mặt hắn, cánh tay quái dị của Kinh Vô Nguyệt lần nữa mọc ra, không phải một mà là hai cánh tay, đôi mắt hắn cũng đổi sang màu tím yêu dị.
Bị Hạo và Bão nhìn, Dương ho khan chữa thẹn: "Tên này yếu quá! Hai ngươi đánh đi, ta không có hứng!"
Nghe thế, Kinh Vô Nguyệt cười lạnh: "Ta thì ngược lại, chỉ có hứng thú với ngươi! Hai tên còn lại cút ngay nếu muốn toàn mạng!"
Cầm Tử Nguyệt kiếm, Kinh Vô Nguyệt lạnh lùng bước đến.
"Dám khinh thường ta?", Sùng Hạo giận dữ khi thấy Vô Nguyệt không chú ý đến hắn, Thuận Thiên kiếm vung lên chém một chiêu Thuận Thiên Quang Lôi Trảm mạnh mẽ về phía Vô Nguyệt.
Nhưng Kinh Vô Nguyệt không thèm tránh né, cánh tay quỷ trên vai hắn giơ ra đánh bật chiêu kiếm của Sùng Hạo, ngay sau đó, Sắc Mệnh Long Ảnh của Hoài Bão cũng lao đến, bị cánh tay còn lại của Vô Nguyệt tóm lấy và ném bay sang bên.
Tiếp theo, Hoài Bão và Sùng Hạo đột nhiên nhảy tránh sang hai bên, để lộ ra Dương đang vác khẩu Truy Ảnh Cuồng Pháo nhắm thẳng vào Kinh Vô Nguyệt, kim đo uy lực chạy dần đến mức 100%, một trong hai dấu + trên huy hiệu Dương cũng biến mất.
ẦM....
Khai hỏa, một luồng lôi hỏa khủng khiếp bắn thẳng về phía Kinh Vô Nguyệt, tên này vẫn không chút lo lắng, hai cánh tay quỷ đưa ra trước ngực...
ẦM!
Luồng lửa hủy diệt bị hai cánh tay quỷ cản lại, giằng co trong giây lát rồi bị tản ra khắp xung quanh, hai cánh tay quỷ sau đó bật ra nhưng không chút tổn hại, liền thu trở lại vào trong người hắn.
Sau khi thu hai cánh tay quỷ vào người, toàn thân Kinh Vô Nguyệt liền được phủ trong một ngọn lửa tím, Tử Nguyệt thánh kiếm trên tay vung lên, Vô Nguyệt phóng thẳng đến chỗ Dương.
Dương thì vừa đứng dậy được sau khi chống chịu phản lực của Truy Ảnh Cuồng Pháo, đang thu món bảo vật này vào nhẫn thì thấy Kinh Vô Nguyệt lao đến. Còn tưởng hai tên Sùng Hạo và Hoài Bão sẽ cản trở Kinh Vô Nguyệt, nào ngờ hai tên này liền nhảy ra xa mở đường cho Vô Nguyệt lao đến.
"Hai tên khốn nạn!" Dương vừa sợ vừa tức quát lên, và lập tức vận Tiên Long hóa và Nộ, mang Hắc Kim Thánh Khải ra toàn lực ngăn cản một kiếm của Kinh Vô Nguyệt.
Tử Nguyệt thánh kiếm chém thẳng về phía cổ Dương, bị Hắc Kim Thánh Khải cản trở, nhưng mục đích của Kinh Vô Nguyệt chính là vậy, khi Hắc Kim Thánh Khải đang bận cản kiếm, cánh tay còn lại của Kinh Vô Nguyệt tụ thành một nắm đấm mang lửa tím...
"Cuồng?"
Dương kinh ngạc thốt lên khi thấy sức nóng trên ngọn lửa tím đang dần tụ lại... Chính là một chiêu Tử Hỏa Cuồng.
Nhận ra thì đã sao? Khi mà cú đấm mang uy lực khủng khiếp kia bắt đầu đấm thẳng vào đầu Dương...
Trong khoảng khắc này, Sùng Hạo từ phía sau lao đến chém thẳng vào cổ Kinh Vô Nguyệt trong khi Sắc Mệnh Long Ảnh từ trên lao xuống nhắm vào đầu Kinh Vô Nguyệt há miệng định cắn lấy.
BINH!
Nhưng Dương vẫn trúng đòn! Dấu cộng còn lại trên ngực hắn cũng biến mất, mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp gượng ép kích hoạt thêm một lần cũng không đủ ngăn cản hoàn toàn uy lực của đòn Tử Hỏa Cuồng. Dương ngã văng ra đất, linh hồn vốn đang suy yếu và tổn thương lãnh thêm một đòn nghiêm trọng, lớp giáp rồng nữa bên đầu Dương rụng vỡ, lộ ra gương mặt choáng váng bê bết máu.
Còn Sùng Hạo đang vung một kiếm chém vào cổ Kinh Vô Nguyệt, không ngờ cánh tay quỷ lần nữa hiện ra vỗ mạnh vào ngực hắn, Sùng Hạo cũng ngã văng ra xa.
Còn Sắc Mệnh Long Ảnh từ trên lao xuống cũng bị cánh tay quỷ còn lại hiện ra chụp lấy và gồng lực bóp nát, linh hồn Hoài Bão vốn có liên kết với Sắc Mệnh Long Ảnh nên cũng bị tổn thương gục xuống.
Cả Sùng Hạo và Hoài Bão đều đã kích hoạt tính năng cường hóa công kích trên huy hiệu, nhưng Kinh Vô Nguyệt không một vết trầy...
Một sức mạnh hoàn toàn áp đảo...
Lạnh lùng thu hai cánh tay quỷ trở vào cơ thể, Kinh Vô Nguyệt cất bước chậm rãi tiến đến chỗ Dương, vừa đi vừa nói: "Cái gì mà phi thường, cái gì mà tuyệt thế? Đối với ta, các ngươi chỉ là một lũ tầm thường!"
Theo từng bước chân Kinh Vô Nguyệt, mặt đất rung chuyển càng lúc càng dữ dội, rồi một vết nứt từ trung tâm miệng núi xuất hiện và lan ra, ánh sáng đỏ rực rọi lên từ dưới những khe nứt.
Chính lúc này, trừ màn hình ở trụ sở Việt Hồn hội, còn lại màn hình theo dõi từ khắp nơi đồng loạt vụt tắt khiến khán giả đang nín thở theo dõi phải thốt lên:
"Chuyện gì thế này?"
"Đệt mẹ đang ngay khúc gay cấn mà tắt là sao?"
Sau giây phút ngỡ ngàng là một tràng dài la ó phẫn nộ, khiến người của ban tổ chức phải rối rít phân bua rằng đấy là lỗi kỹ thuật...
Trụ sở Việt Hồn hội, không khí trầm lặng cùng cực, năm vị lãnh đạo ngồi im như tượng.
Rất lâu sau, một trong năm người lên tiếng: "Bỗng nhiên sao ta thấy khó hiểu... Chúng ta lập ra cuộc thi này để lấy lại vị thế của Việt Hồn hội?"
"Đúng vậy!"
"Chúng ta cử Lục Văn Minh vào tham dự để chắc chắn rằng người lên ngôi vô địch và đoạt được bộ giáp là Lục Văn Minh, như vậy bí mật bộ giáp giả sẽ không bị tiết lộ?"
"Đúng vậy!"
"Rồi chúng ta vẫn có tính đến kế hoạch hai, nếu không may Lục Văn Minh bị loại, chúng ta sẽ giải phóng Đại Ân, để hắn tiêu diệt toàn bộ thí sinh bên trong, như vậy sẽ thành một tai nạn ngoài ý muốn và bí mật về bộ giáp cũng không bại lộ? "
"Đúng vậy... Khoan đã! Như vậy chẳng phải uy tín của chúng ta còn giảm thê thảm hơn, thậm chí còn gây thù với các thế lực lớn vì tổ chức tệ hại gây tai nạn cho các thiên tài của họ?"
Bọn lãnh đạo Việt Hồn hội lúc này như sực tỉnh: "Khốn kiếp! Tại sao trước đây ta chưa từng nghĩ đến?"
"Ta cũng vậy!"
"Tại sao điều quan trọng như vậy mà..."
"Khoan đã! Là ai đưa ra kế hoạch hai!"
"Là ta!" Bốn vị lãnh đạo còn lại đồng thanh đáp, sau đó giật mình nhìn nhau.
Rồi tất cả cùng sực tỉnh: "Là Mị Như! Chính ả ta gợi ý kế hoạch này cho ta!"
"Đúng! Ả cũng gợi ý cho ta!"
"Chúng ta bị ả hại rồi!"
Chợt một tiếng cười quyến rũ cất lên, một bóng hình yểu điệu lã lướt tiến đến.
Năm vị lãnh đạo đồng loạt đứng bật dậy: "Mị Như! Là ngươi dùng mị thuật mê hoặc bọn ta!"
Mị Như nhẹ gật đầu, môi nàng hé nụ cười gian xảo nhưng cực kỳ quyến rũ, sau đó nàng đưa mắt dõi về màn hình, nơi ba người gồm Dương trong dạng Hắc Vũ Tiên Long với một nữa gương mặt bị lộ ra, Sùng Hạo trong hình thể Bá Vương Bạch Long và Hoài Bão trong dạng Vô Sắc Tiên Vũ đang vật vã trước Kinh Vô Nguyệt trên miệng ngọn núi lửa sắp phun trào.
Đôi mắt Mị Như dường như long lanh hơn vì nước mắt lắng đọng, nàng khẽ nói: "Giống lắm... nhưng ngươi không phải chàng... Tiếc rằng ngươi lại là con của ả đàn bà đó!"
Sau đó đôi mắt Mị Như đổi sang lạnh lùng tàn nhẫn, nàng phất tay khiến màn hình vỡ nát, đồng thời năm tên thủ lĩnh Việt Hồn hội cũng ngã ra chết không rõ nguyên do...
Còn trên miệng núi lửa Phẫn Nộ, Kinh Vô Nguyệt từng bước tiến đến phía Dương, mặc cho mặt đất nứt vỡ mỗi lúc một nhanh.
Dương đang đau đớn choáng váng, thấy Kinh Vô Nguyệt tiến đến, liền gắng gượng hỏi: "Thật ra ta có thù oán gì với ngươi?"
Kinh Vô Nguyệt lạnh lùng đưa tay bóp cổ Dương giơ lên cao: "Làm gì có? Có Thiên Thư nên chắc ngươi đã biết ta là Quỷ?"
Dương bị bóp cổ nên không thể đáp, Kinh Vô Nguyệt nói tiếp: "Rất nhiều năm về trước, ta từng là một thiếu niên thiên tài được mọi người mến mộ như ngươi..."
"Thiên tài thì sẽ có thù địch... Ta cũng có, hơn nữa, kẻ này còn là kỳ phùng địch thủ của ta... Sau đó hắn bại, ta vì động lòng trắc ẩn mà tha mạng cho hắn... Nhân từ một cách ngu dốt y hệt như ngươi ấy..."
"Sau đó ngươi biết ra sao không? Hắn gọi người ám toán, sau đó giam cầm ta... Bắt ta... bắt ta hàng ngày phải bị trói một chỗ nhìn mẹ, vợ và em gái mình bị hàng chục tên đàn ông, bao gồm cả hắn, thay phiên nhau hãm hiếp... Hãm hiếp đến nỗi họ trở thành những ả nô lệ chỉ biết đến tình dục..."
"Rồi thì chúng ta được cứu, nhưng mẹ, vợ và em ta đã không trở lại như xưa được nữa... Hắn thì đã bỏ trốn, để truy lùng, ta sáng lập ra một tổ chức, chính là Kinh Nguyệt giáo..."
"Nhưng trong khi ta bị giam cầm, thực lực hắn đã tăng tiến, ta tài, hắn cũng tài, vì vậy ta không bao giờ đuổi kịp hắn, đến tận khi trở thành Cực Hạn Chúa Tể, ta cũng thua hắn..."
"Vậy đó, ta không thể đột phá, chọn con đường thành Quỷ, chọn một vật chủ để tái sinh, và vật chủ đó chính là Đại giáo chủ hiện tại của Kinh Nguyệt giáo... Nhưng nực cười thay... Khi ta đang trong hình hài một bào thai thì kẻ thù của ta đã chết rồi! Nhưng ta đã thành Quỷ, làm gì có thỏa mãn, làm gì có vui mừng?"
"Vất vưởng, ta được sinh ra lần nữa và trở thành một thiên tài Kinh Vô Nguyệt được mọi người ngưỡng mộ, nhưng đâu có ý nghĩa gì? Cho đến 4 năm trước, ta vô tình nhặt được một thứ kỳ lạ... Trông như một trang giấy nhưng hư hư ảo ảo... Nó đó! Một trang Thiên Thư! Nhờ có nó mà ta biết được rất nhiều thông tin không sách vở nào có được!"
"Lúc đó ta không có cảm xúc để vui mừng, nhưng ta biết được, đây là thứ mở ra con đường cho ta tìm lại cảm xúc! Biết đâu trong nguồn thông tin khổng lồ của Thiên Thư, ta tìm được cách chữa trị linh hồn mình, trở lại thành một con người đúng nghĩa thì sao?"
"Nhưng Thiên Thư của ta chưa toàn vẹn, ta biết điều đó. Và cũng gần đây thôi, nhớ cái lần ngươi đánh bại người của Kinh Nguyệt giáo ta ở Đồng Nai chứ? Trước đó ta vùi đầu vào tu luyện để phát triển cơ thể mới, không mấy quan tâm đến chuyện đời, nhưng chuyện ngươi đánh bại Linh Vương khiến ta chú ý, ta điều tra về ngươi và nhận ra rằng ngươi là một "thiên tài có trí tuệ siêu phàm". Thứ gì có thể khiến một thằng nhóc 13 tuổi đạt được 500 điểm trắc nghiệm kiến thức? Thứ gì có thể giúp một thằng nhóc 13 tuổi trả lời thần tốc những câu hỏi giả kim trong kỳ so tài liên học viện?"
"Thiên Thư! Và ta nghĩ rằng, nếu trang Thiên Thư của ta không có thông tin vể cách chữa trị Quỷ hồn, biết đâu trong phần Thiên Thư của ngươi sẽ có?"
"Vậy đó, cho nên ngươi phải chết, bởi vì giết ngươi là cách duy nhất để đoạt được phần Thiên Thư tồn tại trong linh hồn ngươi!"
"Chết đi!" Kinh Vô Nguyệt ra sức bóp mạnh...
Hết chương 124
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.