Chương 266: Chuyến tàu đến thế giới ngầm
Slaydark
24/03/2019
Nắng trời rực rỡ chiếu rọi xuống dòng suối trong vắt long lanh. Con thủy linh tượng to lớn cong vòi rú lên một tiếng dài khiến chim rừng vỗ cánh bay tán loạn.
Bà chủ khách sạn liếc nhìn con thủy linh tượng đang sắp lặn xuống rồi nói với Dương và Ngân Hà: "Thủy linh tượng sắp lặn rồi, có muốn đi thì mau lên tàu, mỗi ngày chỉ có một chuyến thôi đó!"
Dương mê mệt nhan sắc quyến rũ của bà chủ khách sạn, quên cả mục đích chính, mơ màng nói: "Không sao, lỡ chuyến này thì ở lại khách sạn một đêm cũng được..."
Vẻ mặt mê gái vô địch của Dương khiến Ngân Hà nghiến răng hận không thể đạp hắn một cái cho bõ ghét.
Còn bà chủ khách sạn thì liếc Dương một cái liếc gợi tình, giọng như đường mật: "Thật là tiếc. Khách sạn đã hết phòng rồi."
Bà chủ xinh đẹp ngập ngừng rồi tỏ vẻ e thẹn nói tiếp: "Nhưng nếu cậu không chê, có thể... có thể ở tạm phòng của ta một đêm..."
Chỉ một câu nói, một ánh mắt, bà chủ khách sạn đã khiến thứ kia trong quần Dương sưng to hết cỡ. Hắn gật đầu lia lịa, mắt dại đi, lưỡi lè ra, mũi thở phì phò, mồm chảy đầy nước dãi.
"Hừ!"
Chợt một tiếng hừ nhẹ từ Ngân Hà phát ra làm Dương nhìn sang và thấy nàng đang trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như nói rằng: "Ngươi mà đến phòng bà ta thì ta sẽ giết ngươi!"
Ánh mắt nàng làm tim Dương giật thót một cái, một nỗi sợ không tên dâng lên trong lòng, nhưng không phải nỗi sợ bị giết, mà giống như sợ vợ.
"Tại sao lại có cảm giác sợ vợ với kẻ lần đầu gặp đã đòi giết mình?" Dương lắc đầu khó hiểu, nhưng ánh mắt của Cửu Huyền cũng giúp hắn tạm thoát khỏi nhan sắc mê người của bà chủ khách sạn.
Sau cùng, tiếng thủy linh lượng rú lên lần nữa khiến Dương phải xé lòng từ biệt bà chủ khách sạn để lên tàu xuống lòng đất. Cửu Huyền cũng đi, cách xa Dương một đoạn.
Nhìn hai người vào toa tàu, rồi con thủy linh tượng kéo toa tàu lặn xuống dưới, bà chủ khách sạn vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên môi, thân thiện chào các vị khách uống trà đang say đắm nhìn nàng rồi đi vào trong khách sạn.
Bà chủ khách sạn tiến vào một căn phòng lộng lẫy sắc đỏ, ngồi chéo chân trên chiếc ghế bên cửa sổ, một cô người hầu đứng sẵn bên ghế, tay cầm một tách trà dâng cho bà chủ.
Chờ bà chủ nhấp xong một ngụm trà bằng làn môi đỏ thắm, cô người hầu tò mò hỏi: "Thưa tiểu thư, người đã cho phép Ngân Hà giết Võ Phi Dương, sao còn ra tay cứu hắn?"
Lúc này, một tinh linh nhỏ xíu mặc bộ đầm màu ngọc lưu ly từ trên cửa sổ đáp xuống vai cô hầu gái và nói: "Mộc Lan, ngươi thật ngốc! Thánh mẫu nói vậy là để thử quyết tâm của Ngân Hà chứ không hề muốn Võ Phi Dương chết!"
Nói với cô người hầu Mộc Lan xong, tinh linh Lưu Ly quay sang hỏi bà chủ khách sạn cũng là người mà nàng gọi là thánh mẫu: "Có đúng thế không ạ?"
Bà chủ khách sạn lắc đầu: "Không phải, nếu lúc đó ta không ngăn cản, cả hai sẽ dùng đến Thần lực, và Ngân Hà chắc chắn sẽ trọng thương."
"Và thất bại, vì Võ Phi Dương cũng chỉ trọng thương."
Nói xong, bà chủ khách sạn lại nhấp một chút trà rồi đặt tách trà lên bàn. Trước đó, tách trà làm bằng sứ với chút trà xanh không có vẻ gì quá đặc biệt, nhưng giờ lại tạo cảm giác nó tuyệt diệu giống như một tách tiên trà, lý do đơn giản chỉ vì được làn môi tuyệt mỹ của nàng chạm lên.
Nàng là Thiên Bất Như Ý, thánh mẫu Cửu Thiên cung, cũng là bà chủ khách sạn giữa rừng hoang này. Nàng vẫn là nàng, không hề thay hình đổi dạng, nhưng nàng có thể khiến Ngân Hà không thể nhận ra nàng, và biểu hiện cực đỉnh dâm dê của Dương cũng chỉ là một biểu hiện bình thường nên có, bởi vì hắn bị quyến rũ bởi một trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian.
Lúc này, cô người hầu tên Mộc Lan nhìn ra cửa sổ và vui vẻ nói: "Trục Nhật thiếu gia cũng đến rồi!"
Thiên Bất Như Ý nhìn xuống dưới, thấy một cặp nam nữ trông hết sức bình thường đang tiến đến với vẻ mặt ngáo ngơ quê mùa. Nàng mỉm cười tự nói: "Thằng bé này, đi theo con đường Vô Thiên vạch ra thì còn chịu khổ dài dài. Mà hy vọng nó đừng gặp phải anh trai Phong Ba của nó trong Địa Tâm Cảnh."
Khi Trục Nhật đến, còn có một người đang đứng bên bờ suối, hắn khoác một chiếc áo choàng đen có mũ trùm, trên vai áo thêu một dấu hiệu giống như nhật thực, nhưng bóng đen che mặt trời không phải mặt trăng, mà là biểu tượng của một sinh vật có đôi cánh đen cuộn thành hình tròn.
Thấy kẻ này đừng nhìn mặt hồ khá lâu giống như chờ tàu đến, một người tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi đến trễ quá, tàu đi rồi, chờ hôm sau nhé!"
Nghe thế, kẻ áo đen hướng mắt về phía người kia gật đầu cảm ơn rồi lại nhìn dòng suối thêm một lúc, sau đó nhảy xuống, lặn theo mạch nước ngầm mà đoàn tàu vừa đi.
Khi tên áo đen lặn xuống, nhiều người đang ngồi uống trà há hốc mồm.
"Hắn định bơi theo đoàn tàu?"
"Điên rồi! Dòng nước ngầm này nuôi toàn thủy quái cực mạnh! Trừ khi hắn đạt cấp Đế có thể hư hóa trở lên mới có thể toàn mạng bơi đến đích, nhưng nếu là Linh Đế lĩnh ngộ hư hóa thì cần gì phải đi đường này, vừa chậm vừa xa lắc lơ."
"Khoan đã, ta từng nghe lời đồn về một người đã bơi từ đây xuống tận Thế Giới Ngầm..."
"Là hắn! Nhất Ảnh Độc Hành!"
Khi mọi người còn đang xôn xao, tên thanh niên có vẻ quê mùa vừa đến chợt nhảy ào xuống suối.
"Trời ạ! Lại thêm một kẻ muốn lặn xuống, hắn là thiên tài nào trong Hùng Vương bảng nữa vậy?"
Lúc này, chỗ tên thanh niên lặn xuống, mặt nước chợt dao động dữ dội.
"Cái gì kia? Hắn đánh nhau với thủy quái?"
Mọi người hồi hộp nín thở, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh thủy chiến ác liệt trong lòng nước.
Rồi nước lặng, tên thanh niên quê mùa trồi lên, bụng trương phình, mắt trợn trắng.
Cô gái cũng có nhan sắc bình thường đi cùng tên thanh niên vội chạy đến vớt hắn lên, vừa đẩy nước khỏi bụng hăn vừa khóc lóc: "Trục Nhật thiếu gia, chẳng phải ngài vừa biết bơi rồi mà, sao lại đuối nước thế này? Hu hu..."
Tên thanh niên miệng phun nước, ho sặc sụa rồi đáp: "Ọc! Khụ khụ! Ta bị chuột rút!"
Lúc này đám đông mới ngã ngửa, hóa ra tên này bị đuối nước, giảy giụa trong nước nên khiến người ta lầm tưởng gã đánh nhau với thủy quái.
Cô gái đỡ tên thanh niên Trục Nhật ngồi dậy và khuyên can: "Thiếu gia, hay chúng ta nghỉ lại một đêm, chờ chuyến tàu sau."
"Vậy đi cho lành!" Gã thanh niên gật đầu. Trong khi đó, Dương đã ngồi yên trên toa tàu đang chìm sâu theo mạch nước ngầm, và Cửu Huyền ngồi ngay bên cạnh.
Không còn cách nào khác, vì hai người lên trễ nên chỉ còn hai chỗ trống cạnh nhau trên cùng một băng ghế.
Khác với khi ở khu uống trà trước khách sạn, khi vào xe thì Cửu Huyền liền ngoan ngoãn ngồi im dù có vẻ không thích ngồi cạnh Dương. Không riêng gì Cửu Huyền, tất cả khách khác trên xe, bao gồm tên hòa thượng dỏm Nhất Niệm đang ngồi cạnh bên phía còn lại của Dương cũng ngoan ngoãn ngồi niệm kinh.
Từ Google, Dương đã biết trên những chuyến tàu này có những quy tắc đặc biệt, như là không được tu luyện, không được gây rối, không được nói lớn tiếng, không hút thuốc... Nhưng hắn không hề nghĩ rằng tất cả mọi người lại ngoan ngoãn tuân theo đến vậy.
Ngoài ra, còn một điều Dương thắc mắc, đó là chuyến tàu này vẫn chưa thu tiền vé.
Dương vừa thắc mắc thì gã tài xế đang ngồi trước cầm dây điều khiển thủy linh tượng liền quạu quọ nói: "Thu phí! Bắt đầu từ ghế số 1!"
Nghe gọi, người ngồi ghế số một vội lấy ra một chiếc hộp, hắn mở hộp giơ lên và nói: "Đây là sâm Ngọc Linh ba trăm năm, có tác dụng..."
"Thu!" Không cần nghe người ngồi ghế số một thuyết trình, gã tài xế chỉ liếc nhìn củ sâm qua kính hậu rồi nói, sau đó củ sâm quý như tự bay vào cái rương bên cạnh gã.
"Người tiếp theo!"
Lần lượt từng người dâng vật quý làm vé, người đưa kim loại quý, người đưa bí kíp... Dễ thấy, muốn từ mặt đất xuống lòng đất khó như vượt biên, và tiền tài không còn đủ giá trị nên buộc người ta phải đổi lấy chuyến đi bằng những báu vật quý hiếm, cũng khó mua bằng tiền.
Đến một người ngồi ngay bên trên Dương, người này đưa ra một viên ngọc, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì gã tài xế đã phán một câu: "Xuống!"
"Tại sao?" Kẻ vừa đưa viên ngọc ra cảm thấy như bị xúc phạm, bực tức đựng dậy hỏi.
Linh lực mạnh mẽ đang bộc phát từ kẻ này khiến Dương thầm ước đoán hẳn gã là Linh Vương cấp cao, thậm chí là Đại Vương.
Nhưng ngay khi kẻ này đứng dậy, một bàn tay đã chộp cổ gã giơ lên cao. Chỉ trong khoảnh khắc, gã tài xế đã rời ghế đến bóp cổ vị khách, cảnh này diễn ra ngay trước mắt Dương mà hắn cũng không thể nhìn ra sự di chuyển của tài xế.
Gã tài xế với gương mặt ngầu lòi siết chặt cổ vị khách, đưa hắn ra cửa xe rồi mở cửa.
Nước bị linh lực ngăn lại nên không thể tràn vào xe, rồi gã tài xế cầm cổ vị khách, đẩy đầu người này ra khỏi cửa xe.
Màn nước đen thăm thẵm, nhờ ánh đèn trong xe nên Dương mới thấy được gương mặt hoảng sợ của vị khách. Dương nghĩ là vị khách này sẽ bị trấn nước một trận cho chừa, nhưng mà...
Từ trong màn nước, một cặp mắt đỏ ngầu tiến đến, sau đó một hàm răng khổng lồ nhọn hoắc há ra ngoạm lấy cái đầu của vị khách xấu số.
Ném luôn cái xác không đầu ra cho con thủy quái, gã tài xế phủi tay trở lại ghế lái, tỉnh rụi như chỉ vừa dừng xe đi đái.
Sau vài giây, gã lại lên tiếng: "Thời gian là vàng bạc! Tàu đến đúng giờ, đi đúng giờ, không rảnh mà chờ đợi hay soát vé các ngươi trước khi khởi hành. Liệu mà chuẩn bị thứ trao đổi cho đúng giá trị chuyến đi, dư không trả, thiếu thì cút khỏi tàu mà tự bơi đi tìm đường sống, còn vi phạm nội quy, ý kiến ý cò thì chết chắc."
Giờ thì Dương đã hiểu tại sao tất cả im thin thít, một kẻ bá đạo như vậy lại đi làm tài xế lái tàu ngầm trong khi trên mặt đất hắn thừa sức làm bá chủ một phương.
Nói như vậy không có nghĩa là Dương nghĩ hắn yếu dưới lòng đất, mà Dương nghĩ rằng đây là vấn đề cá tính, đâu phải ai mạnh mẽ cũng thích tranh hùng xưng bá, sống tiêu diêu tự tại cũng hay. Ví như bản thân Dương, nếu hắn có thể mạnh đến mức không lo lắng bất cứ điều gì thì hắn muốn đưa người thân đến sống an nhàn trong một linh cảnh xinh đẹp nào đó.
Gã tài xế lại tiếp tục thu vé, đến Nhất Niệm, hắn khóc như mưa, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ tội lỗi khi phải đưa ra một chiếc bình gốm mà hắn vừa chôm được trong mộ của vua Lê Thái Tổ.
Đến Dương, hắn lấy ra một cây linh dược có tác dụng trị thương, cũng là chôm được, trong vườn nhà Bích Diệp và được chấp nhận.
Cuối cùng là Cửu Huyền, nàng cũng dễ dàng trao đổi thành công.
Tàu lặn sâu dần xuống lòng đất, bị cấm vận công tu luyện vì dao động linh lực sẽ thu hút thủy quái, nên khách đi tàu chỉ biết trò chuyện thì thầm với nhau hoặc lấy truyện, báo ra đọc cho đỡ chán.
Ngồi cạnh Dương, Cửu Huyền im lặng ngồi nhắm đôi mi xinh đẹp. Trông nàng lúc này thật sự không còn chút gì hung hăng tàn bạo như ấn tượng ban đầu của Dương, trái lại, hắn thấy nàng xinh đẹp rạng rỡ như một tia nắng ban mai.
Chợt Nhất Niệm ngồi bên hỏi Dương với nét mặt từ bi thanh tịnh: "A di đà phật! Nghe đồn Phi Dương thí chủ có con xe Truy Ảnh rất bá! Hôm nào có thể cho bần tăng mượn chạy thử không? Thiện tai..."
"Ngươi cũng biết ta?" Dương tròn mắt hỏi, tuy hắn đang dùng gương mặt thật, nhưng cũng khá bất ngờ khi một người tu hành như Nhất Niệm cũng biết đến hắn.
Nhất Niệm vẫn ra vẻ siêu thoát xuất trần, gật đầu chắp tay đáp: "A di đà phật! Thí chủ có duyên với bần tăng, có lần thiền niệm lạc vào cõi mộng, nhìn thấy thần oai của thí chủ, sáng dậy bần tăng đánh con lô 21, không ngờ trúng lớn. Mô phật..."
"Má cái thằng bại hoại! Mơ thấy tao mắc gì đánh lô 21? Thật là làm ô uế cửa phật." Dương thầm mắng.
Bất chấp biểu cảm như lìn của Dương, Nhất Niệm tiếp tục nói: "A di đà phật! Vẫn chưa giới thiệu, bần tăng pháp hiệu Thích Đông, biệt danh Nhất Niệm, đến từ Thiên Không Tự."
Vì Nhất Niệm lịch sự giới thiệu nên Dương cũng lịch sự đáp lại, nhái theo kiểu phim kiếm hiệp: "Nghe danh Nhất Niệm Thích Đông, thiên tài hạng năm Hùng Vương bảng đã lâu, hân hạnh!"
Nhất Niệm cúi chào rồi nói: "Mô phật... Biệt danh là người đời đặt, pháp hiệu do sư phụ đặt, xin thí chủ đừng gọi chung với nhau. Tội lỗi, tội lỗi..."
Dương tròn mắt: "Tại sao? Nhất Niệm Thích Đông nghe hay mà? Nhất Niệm Thích Đông... Một lòng thông..." Nói đến đây, Dương cũng chắp tay niệm phật: "Tội lỗi... Tội lỗi..."
Miệng hô tội lỗi, mông Dương thì nhích sang phía Cửu Huyền để tránh xa Thích Đông.
Tàu vẫn di chuyển, quãng đường còn xa, Nhất Niệm đang chắp tay niệm kinh, Dương đang ngồi nhắm mắt chờ giấc ngủ, chợt Cửu Huyền vô thức tựa đầu lên vai hắn, ngủ một giấc yên bình...
Bà chủ khách sạn liếc nhìn con thủy linh tượng đang sắp lặn xuống rồi nói với Dương và Ngân Hà: "Thủy linh tượng sắp lặn rồi, có muốn đi thì mau lên tàu, mỗi ngày chỉ có một chuyến thôi đó!"
Dương mê mệt nhan sắc quyến rũ của bà chủ khách sạn, quên cả mục đích chính, mơ màng nói: "Không sao, lỡ chuyến này thì ở lại khách sạn một đêm cũng được..."
Vẻ mặt mê gái vô địch của Dương khiến Ngân Hà nghiến răng hận không thể đạp hắn một cái cho bõ ghét.
Còn bà chủ khách sạn thì liếc Dương một cái liếc gợi tình, giọng như đường mật: "Thật là tiếc. Khách sạn đã hết phòng rồi."
Bà chủ xinh đẹp ngập ngừng rồi tỏ vẻ e thẹn nói tiếp: "Nhưng nếu cậu không chê, có thể... có thể ở tạm phòng của ta một đêm..."
Chỉ một câu nói, một ánh mắt, bà chủ khách sạn đã khiến thứ kia trong quần Dương sưng to hết cỡ. Hắn gật đầu lia lịa, mắt dại đi, lưỡi lè ra, mũi thở phì phò, mồm chảy đầy nước dãi.
"Hừ!"
Chợt một tiếng hừ nhẹ từ Ngân Hà phát ra làm Dương nhìn sang và thấy nàng đang trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như nói rằng: "Ngươi mà đến phòng bà ta thì ta sẽ giết ngươi!"
Ánh mắt nàng làm tim Dương giật thót một cái, một nỗi sợ không tên dâng lên trong lòng, nhưng không phải nỗi sợ bị giết, mà giống như sợ vợ.
"Tại sao lại có cảm giác sợ vợ với kẻ lần đầu gặp đã đòi giết mình?" Dương lắc đầu khó hiểu, nhưng ánh mắt của Cửu Huyền cũng giúp hắn tạm thoát khỏi nhan sắc mê người của bà chủ khách sạn.
Sau cùng, tiếng thủy linh lượng rú lên lần nữa khiến Dương phải xé lòng từ biệt bà chủ khách sạn để lên tàu xuống lòng đất. Cửu Huyền cũng đi, cách xa Dương một đoạn.
Nhìn hai người vào toa tàu, rồi con thủy linh tượng kéo toa tàu lặn xuống dưới, bà chủ khách sạn vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên môi, thân thiện chào các vị khách uống trà đang say đắm nhìn nàng rồi đi vào trong khách sạn.
Bà chủ khách sạn tiến vào một căn phòng lộng lẫy sắc đỏ, ngồi chéo chân trên chiếc ghế bên cửa sổ, một cô người hầu đứng sẵn bên ghế, tay cầm một tách trà dâng cho bà chủ.
Chờ bà chủ nhấp xong một ngụm trà bằng làn môi đỏ thắm, cô người hầu tò mò hỏi: "Thưa tiểu thư, người đã cho phép Ngân Hà giết Võ Phi Dương, sao còn ra tay cứu hắn?"
Lúc này, một tinh linh nhỏ xíu mặc bộ đầm màu ngọc lưu ly từ trên cửa sổ đáp xuống vai cô hầu gái và nói: "Mộc Lan, ngươi thật ngốc! Thánh mẫu nói vậy là để thử quyết tâm của Ngân Hà chứ không hề muốn Võ Phi Dương chết!"
Nói với cô người hầu Mộc Lan xong, tinh linh Lưu Ly quay sang hỏi bà chủ khách sạn cũng là người mà nàng gọi là thánh mẫu: "Có đúng thế không ạ?"
Bà chủ khách sạn lắc đầu: "Không phải, nếu lúc đó ta không ngăn cản, cả hai sẽ dùng đến Thần lực, và Ngân Hà chắc chắn sẽ trọng thương."
"Và thất bại, vì Võ Phi Dương cũng chỉ trọng thương."
Nói xong, bà chủ khách sạn lại nhấp một chút trà rồi đặt tách trà lên bàn. Trước đó, tách trà làm bằng sứ với chút trà xanh không có vẻ gì quá đặc biệt, nhưng giờ lại tạo cảm giác nó tuyệt diệu giống như một tách tiên trà, lý do đơn giản chỉ vì được làn môi tuyệt mỹ của nàng chạm lên.
Nàng là Thiên Bất Như Ý, thánh mẫu Cửu Thiên cung, cũng là bà chủ khách sạn giữa rừng hoang này. Nàng vẫn là nàng, không hề thay hình đổi dạng, nhưng nàng có thể khiến Ngân Hà không thể nhận ra nàng, và biểu hiện cực đỉnh dâm dê của Dương cũng chỉ là một biểu hiện bình thường nên có, bởi vì hắn bị quyến rũ bởi một trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian.
Lúc này, cô người hầu tên Mộc Lan nhìn ra cửa sổ và vui vẻ nói: "Trục Nhật thiếu gia cũng đến rồi!"
Thiên Bất Như Ý nhìn xuống dưới, thấy một cặp nam nữ trông hết sức bình thường đang tiến đến với vẻ mặt ngáo ngơ quê mùa. Nàng mỉm cười tự nói: "Thằng bé này, đi theo con đường Vô Thiên vạch ra thì còn chịu khổ dài dài. Mà hy vọng nó đừng gặp phải anh trai Phong Ba của nó trong Địa Tâm Cảnh."
Khi Trục Nhật đến, còn có một người đang đứng bên bờ suối, hắn khoác một chiếc áo choàng đen có mũ trùm, trên vai áo thêu một dấu hiệu giống như nhật thực, nhưng bóng đen che mặt trời không phải mặt trăng, mà là biểu tượng của một sinh vật có đôi cánh đen cuộn thành hình tròn.
Thấy kẻ này đừng nhìn mặt hồ khá lâu giống như chờ tàu đến, một người tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi đến trễ quá, tàu đi rồi, chờ hôm sau nhé!"
Nghe thế, kẻ áo đen hướng mắt về phía người kia gật đầu cảm ơn rồi lại nhìn dòng suối thêm một lúc, sau đó nhảy xuống, lặn theo mạch nước ngầm mà đoàn tàu vừa đi.
Khi tên áo đen lặn xuống, nhiều người đang ngồi uống trà há hốc mồm.
"Hắn định bơi theo đoàn tàu?"
"Điên rồi! Dòng nước ngầm này nuôi toàn thủy quái cực mạnh! Trừ khi hắn đạt cấp Đế có thể hư hóa trở lên mới có thể toàn mạng bơi đến đích, nhưng nếu là Linh Đế lĩnh ngộ hư hóa thì cần gì phải đi đường này, vừa chậm vừa xa lắc lơ."
"Khoan đã, ta từng nghe lời đồn về một người đã bơi từ đây xuống tận Thế Giới Ngầm..."
"Là hắn! Nhất Ảnh Độc Hành!"
Khi mọi người còn đang xôn xao, tên thanh niên có vẻ quê mùa vừa đến chợt nhảy ào xuống suối.
"Trời ạ! Lại thêm một kẻ muốn lặn xuống, hắn là thiên tài nào trong Hùng Vương bảng nữa vậy?"
Lúc này, chỗ tên thanh niên lặn xuống, mặt nước chợt dao động dữ dội.
"Cái gì kia? Hắn đánh nhau với thủy quái?"
Mọi người hồi hộp nín thở, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh thủy chiến ác liệt trong lòng nước.
Rồi nước lặng, tên thanh niên quê mùa trồi lên, bụng trương phình, mắt trợn trắng.
Cô gái cũng có nhan sắc bình thường đi cùng tên thanh niên vội chạy đến vớt hắn lên, vừa đẩy nước khỏi bụng hăn vừa khóc lóc: "Trục Nhật thiếu gia, chẳng phải ngài vừa biết bơi rồi mà, sao lại đuối nước thế này? Hu hu..."
Tên thanh niên miệng phun nước, ho sặc sụa rồi đáp: "Ọc! Khụ khụ! Ta bị chuột rút!"
Lúc này đám đông mới ngã ngửa, hóa ra tên này bị đuối nước, giảy giụa trong nước nên khiến người ta lầm tưởng gã đánh nhau với thủy quái.
Cô gái đỡ tên thanh niên Trục Nhật ngồi dậy và khuyên can: "Thiếu gia, hay chúng ta nghỉ lại một đêm, chờ chuyến tàu sau."
"Vậy đi cho lành!" Gã thanh niên gật đầu. Trong khi đó, Dương đã ngồi yên trên toa tàu đang chìm sâu theo mạch nước ngầm, và Cửu Huyền ngồi ngay bên cạnh.
Không còn cách nào khác, vì hai người lên trễ nên chỉ còn hai chỗ trống cạnh nhau trên cùng một băng ghế.
Khác với khi ở khu uống trà trước khách sạn, khi vào xe thì Cửu Huyền liền ngoan ngoãn ngồi im dù có vẻ không thích ngồi cạnh Dương. Không riêng gì Cửu Huyền, tất cả khách khác trên xe, bao gồm tên hòa thượng dỏm Nhất Niệm đang ngồi cạnh bên phía còn lại của Dương cũng ngoan ngoãn ngồi niệm kinh.
Từ Google, Dương đã biết trên những chuyến tàu này có những quy tắc đặc biệt, như là không được tu luyện, không được gây rối, không được nói lớn tiếng, không hút thuốc... Nhưng hắn không hề nghĩ rằng tất cả mọi người lại ngoan ngoãn tuân theo đến vậy.
Ngoài ra, còn một điều Dương thắc mắc, đó là chuyến tàu này vẫn chưa thu tiền vé.
Dương vừa thắc mắc thì gã tài xế đang ngồi trước cầm dây điều khiển thủy linh tượng liền quạu quọ nói: "Thu phí! Bắt đầu từ ghế số 1!"
Nghe gọi, người ngồi ghế số một vội lấy ra một chiếc hộp, hắn mở hộp giơ lên và nói: "Đây là sâm Ngọc Linh ba trăm năm, có tác dụng..."
"Thu!" Không cần nghe người ngồi ghế số một thuyết trình, gã tài xế chỉ liếc nhìn củ sâm qua kính hậu rồi nói, sau đó củ sâm quý như tự bay vào cái rương bên cạnh gã.
"Người tiếp theo!"
Lần lượt từng người dâng vật quý làm vé, người đưa kim loại quý, người đưa bí kíp... Dễ thấy, muốn từ mặt đất xuống lòng đất khó như vượt biên, và tiền tài không còn đủ giá trị nên buộc người ta phải đổi lấy chuyến đi bằng những báu vật quý hiếm, cũng khó mua bằng tiền.
Đến một người ngồi ngay bên trên Dương, người này đưa ra một viên ngọc, nhưng chưa kịp mở miệng nói thì gã tài xế đã phán một câu: "Xuống!"
"Tại sao?" Kẻ vừa đưa viên ngọc ra cảm thấy như bị xúc phạm, bực tức đựng dậy hỏi.
Linh lực mạnh mẽ đang bộc phát từ kẻ này khiến Dương thầm ước đoán hẳn gã là Linh Vương cấp cao, thậm chí là Đại Vương.
Nhưng ngay khi kẻ này đứng dậy, một bàn tay đã chộp cổ gã giơ lên cao. Chỉ trong khoảnh khắc, gã tài xế đã rời ghế đến bóp cổ vị khách, cảnh này diễn ra ngay trước mắt Dương mà hắn cũng không thể nhìn ra sự di chuyển của tài xế.
Gã tài xế với gương mặt ngầu lòi siết chặt cổ vị khách, đưa hắn ra cửa xe rồi mở cửa.
Nước bị linh lực ngăn lại nên không thể tràn vào xe, rồi gã tài xế cầm cổ vị khách, đẩy đầu người này ra khỏi cửa xe.
Màn nước đen thăm thẵm, nhờ ánh đèn trong xe nên Dương mới thấy được gương mặt hoảng sợ của vị khách. Dương nghĩ là vị khách này sẽ bị trấn nước một trận cho chừa, nhưng mà...
Từ trong màn nước, một cặp mắt đỏ ngầu tiến đến, sau đó một hàm răng khổng lồ nhọn hoắc há ra ngoạm lấy cái đầu của vị khách xấu số.
Ném luôn cái xác không đầu ra cho con thủy quái, gã tài xế phủi tay trở lại ghế lái, tỉnh rụi như chỉ vừa dừng xe đi đái.
Sau vài giây, gã lại lên tiếng: "Thời gian là vàng bạc! Tàu đến đúng giờ, đi đúng giờ, không rảnh mà chờ đợi hay soát vé các ngươi trước khi khởi hành. Liệu mà chuẩn bị thứ trao đổi cho đúng giá trị chuyến đi, dư không trả, thiếu thì cút khỏi tàu mà tự bơi đi tìm đường sống, còn vi phạm nội quy, ý kiến ý cò thì chết chắc."
Giờ thì Dương đã hiểu tại sao tất cả im thin thít, một kẻ bá đạo như vậy lại đi làm tài xế lái tàu ngầm trong khi trên mặt đất hắn thừa sức làm bá chủ một phương.
Nói như vậy không có nghĩa là Dương nghĩ hắn yếu dưới lòng đất, mà Dương nghĩ rằng đây là vấn đề cá tính, đâu phải ai mạnh mẽ cũng thích tranh hùng xưng bá, sống tiêu diêu tự tại cũng hay. Ví như bản thân Dương, nếu hắn có thể mạnh đến mức không lo lắng bất cứ điều gì thì hắn muốn đưa người thân đến sống an nhàn trong một linh cảnh xinh đẹp nào đó.
Gã tài xế lại tiếp tục thu vé, đến Nhất Niệm, hắn khóc như mưa, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ tội lỗi khi phải đưa ra một chiếc bình gốm mà hắn vừa chôm được trong mộ của vua Lê Thái Tổ.
Đến Dương, hắn lấy ra một cây linh dược có tác dụng trị thương, cũng là chôm được, trong vườn nhà Bích Diệp và được chấp nhận.
Cuối cùng là Cửu Huyền, nàng cũng dễ dàng trao đổi thành công.
Tàu lặn sâu dần xuống lòng đất, bị cấm vận công tu luyện vì dao động linh lực sẽ thu hút thủy quái, nên khách đi tàu chỉ biết trò chuyện thì thầm với nhau hoặc lấy truyện, báo ra đọc cho đỡ chán.
Ngồi cạnh Dương, Cửu Huyền im lặng ngồi nhắm đôi mi xinh đẹp. Trông nàng lúc này thật sự không còn chút gì hung hăng tàn bạo như ấn tượng ban đầu của Dương, trái lại, hắn thấy nàng xinh đẹp rạng rỡ như một tia nắng ban mai.
Chợt Nhất Niệm ngồi bên hỏi Dương với nét mặt từ bi thanh tịnh: "A di đà phật! Nghe đồn Phi Dương thí chủ có con xe Truy Ảnh rất bá! Hôm nào có thể cho bần tăng mượn chạy thử không? Thiện tai..."
"Ngươi cũng biết ta?" Dương tròn mắt hỏi, tuy hắn đang dùng gương mặt thật, nhưng cũng khá bất ngờ khi một người tu hành như Nhất Niệm cũng biết đến hắn.
Nhất Niệm vẫn ra vẻ siêu thoát xuất trần, gật đầu chắp tay đáp: "A di đà phật! Thí chủ có duyên với bần tăng, có lần thiền niệm lạc vào cõi mộng, nhìn thấy thần oai của thí chủ, sáng dậy bần tăng đánh con lô 21, không ngờ trúng lớn. Mô phật..."
"Má cái thằng bại hoại! Mơ thấy tao mắc gì đánh lô 21? Thật là làm ô uế cửa phật." Dương thầm mắng.
Bất chấp biểu cảm như lìn của Dương, Nhất Niệm tiếp tục nói: "A di đà phật! Vẫn chưa giới thiệu, bần tăng pháp hiệu Thích Đông, biệt danh Nhất Niệm, đến từ Thiên Không Tự."
Vì Nhất Niệm lịch sự giới thiệu nên Dương cũng lịch sự đáp lại, nhái theo kiểu phim kiếm hiệp: "Nghe danh Nhất Niệm Thích Đông, thiên tài hạng năm Hùng Vương bảng đã lâu, hân hạnh!"
Nhất Niệm cúi chào rồi nói: "Mô phật... Biệt danh là người đời đặt, pháp hiệu do sư phụ đặt, xin thí chủ đừng gọi chung với nhau. Tội lỗi, tội lỗi..."
Dương tròn mắt: "Tại sao? Nhất Niệm Thích Đông nghe hay mà? Nhất Niệm Thích Đông... Một lòng thông..." Nói đến đây, Dương cũng chắp tay niệm phật: "Tội lỗi... Tội lỗi..."
Miệng hô tội lỗi, mông Dương thì nhích sang phía Cửu Huyền để tránh xa Thích Đông.
Tàu vẫn di chuyển, quãng đường còn xa, Nhất Niệm đang chắp tay niệm kinh, Dương đang ngồi nhắm mắt chờ giấc ngủ, chợt Cửu Huyền vô thức tựa đầu lên vai hắn, ngủ một giấc yên bình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.