Chương 323: Những tội lỗi
Slaydark
28/09/2020
Tác giả: Slaydark
Đối diện hàng chục thiên sứ đang lao đến, Dương, Hoài Bão, Sùng Hạo cũng sẵn sàng chiến đấu.
Đột phá thành Chiến Hoàng khiến sức mạnh tăng vọt, Sùng Hạo trong dạng Xích Long Bá Vương như hồng hoang mãnh thú, hắn cầm thần kiếm Chấn Thiên đạp đất lao thẳng lên vung kiếm chém đứt đôi một tên thiên sứ.
Sau khi chém đôi tên thiên sứ, Sùng Hạo đang rơi xuống liền bị bốn thiên sứ khác bao vây. Trước khi rơi xuống đất, Chấn Thiên trên tay Sùng Hạo tỏa ra ánh sáng đỏ rực, hắn xoay người một vòng chém ra một đường kiếm ánh sáng hình vòng tròn bao quanh mình. Vòng ánh sáng phóng lớn ra với tốc độ như chớp mắt, đánh thẳng vào bốn tên thiên sứ, khiến vốn tên này văng ngược ra, trên người mỗi tên đều có một vết cắt thật sâu.
Hoài Bão thì vỗ cánh bay lên, giữa không trung, Hoài Bão vung kiếm chém ra một chiêu Hư Vô Trảm làm bay đầu một tên thiên sứ.
Vì Vô Ảnh Trảm không thể sử dụng liên tục nên ngay khi chém xong, Hoài Bão vỗ cánh lao vào đội quân thiên sứ. Như một cơn gió lướt qua hàng cây, Hoài Bão bay xuyên qua đám thiên sứ và để lại trên người chúng những vết cắt ngọt lịm.
Khi bay xuyên qua một đám thiên sứ, Hoài Bão đột nhiên lui về, hắn, Sùng Hạo và Dương cùng nhìn những thiên sứ bị thương, những vết thương trên cơ thể chúng đang được những sợi tơ đan vào nhau để vá lại, kể cả tên thiên sứ bị Sùng Hạo chém đôi và tên thiên sứ bị Hoài Bão chém đầu, hai phần cơ thể chúng đang được kết nối với nhau bằng những sợi tơ.
Là người luyện hệ Sinh Mệnh, Dương nhanh chóng nhận ra điều bất thường, liền nói: "Những cơ thể bị kí sinh này đã chết rồi!"
Sùng Hạo nghi hoặc: "Nhưng ta cảm nhận thấy mỗi tên đều có linh lực đặc trưng riêng, nghĩa là cơ thể đã chết nhưng linh hồn họ vẫn sống?"
"Những linh hồn này đang bị thao túng." Hoài Bão rút ra kết luận.
"Cần phải tìm cách giải quyết dứt điểm lũ này. Nhưng trước tiên ta cần nhờ hai ngươi mở đường để ta xông qua cứu..." Dương vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng Bạch Điệp, nhưng lúc này, Dương ngạc nhiên khi thấy Bạch Điệp đã không còn bị Đường Thông Thiên bóp cổ, thay vào đó, nàng bị những sợi tơ trói chặt và có bốn tên thiên sứ canh giữ.
Còn Đường Thông Thiên...
Dương giật mình định lùi về, nhưng khi hắn chưa kịp động chân thì Đường Thông Thiên đã như chớp áp sát và đấm thẳng vào mặt Dương.
BINH!
Cú đấm trời giáng khiến Dương văng như bay, hắc kim rơi rụng để lộ ra một nửa gương mặt Bình Thường.
Lúc này, Sùng Hạo và Hoài Bão cũng chỉ mới giơ kiếm, chưa kịp làm gì thì Đường Thông Thiên đã lần nữa vỗ cánh lao theo Dương. Trong khi Dương vẫn bay theo quán tính, gã tung thêm một đấm vào mặt Dương khiến Dương đập lưng xuống đất.
ẦM!
Âm thanh nghe như một vụ nổ làm mặt đất rung chuyển, mặt đất lõm xuống hình lòng chảo, Dương nằm giữa vết lõm, cơ thể lún sâu, lớp mũ giáp hắc phù đổng đã vỡ tan thành những mảnh hắc kim, gương mặt Bình Thường hoàn toàn lộ ra.
ẦM!
Khi âm thanh vụ nổ trước còn chưa dứt, một vụ nổ khác lại bùng lên, mặt đất rung chuyển càng thêm dữ dội khi Đường Thông Thiên bay xuống giẫm mạnh lên ngực Dương.
Giẫm chân trên ngực Dương, Đường Thông Thiên châm chọc nói: "Tưởng ta sẽ đứng yên chờ ngươi tìm đến sao?"
ẦM!
Dứt câu, Đường Thông Thiên lại nhấc chân dậm lên ngực Dương khiến mặt đất rung chuyển và rạn nứt.
Nhờ lớp giáp Hắc Phù Đổng kết hợp với hắc niệm và linh lực, Dương mới có thể chống chịu lại cú đạp như trời giáng của Đường Thông Thiên.
ẦM!
Đường Thông Thiên vẫn đạp xuống, mỗi cú đạp đều khiến mặt đất rung chuyển, hắc niệm và hắc kim bị đạp văng tứ tán.
Trạng thái kiếm tâm dường như đã đến mức giới hạn, Nghịch Thiên Kiếm tự động rời khỏi tim Dương.
Sau vài cú đạp, thấy Dương bắt đầu không chịu đựng nổi, Đường Thông Thiên nhìn Dương và nói: "Ta đánh giá cao tiềm năng của ngươi! Nên hãy tỉnh ngộ đi, thế giới này đã quá thối nát, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"
"Thối nát chỗ nào?" Dương gượng hỏi.
Đường Thông Thiên dang tay nói: "Thế giới này từ lâu đã bị chi phối bởi tham lam, thù hận, lười biếng, dâm ô, đố kỵ, ngạo mạn, phàm ăn. Chỉ có chấm dứt những tội lỗi này thì thế giới mới có thể trở nên trong sạch, hòa bình."
"Chấm dứt những tội lỗi này? Ngươi làm thế nào để chấm dứt?" Dương hỏi.
Đường Thông Thiên đáp: "Thanh lọc, những kẻ tội nghiệt quá nặng thì đàn áp tiêu diệt, những kẻ có thể cứu vãn thì khai sáng, khiến chúng phải sống theo khuôn khổ cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngộ."
Dương nhớ đến một điều từng nghe được ở Thế Giới Ngầm: Càng an toàn thì càng mất tự do, càng tự do thì càng thiếu an toàn. Đường Thông Thiên đang muốn tạo dựng một thế giới hòa bình tuyệt đối, và cái giá phải trả là hắn sẽ đoạt đi sự tự do của tất cả.
Ngươi sẽ sống vui vẻ khi mà mỗi ngày bước ra đường, mọi hành vi của ngươi đều bị theo dõi, mỗi một sai lầm nhỏ nhoi đều bị ghi nhớ và trở thành điểm đen trong hồ sơ? An toàn đấy, vì người khác cũng không dám làm gì tổn hại đến ngươi, nhưng sự an toàn này còn đáng sợ hơn sự nguy hiểm.
Lúc này thì Dương đã hiểu tại sao người ta lại tạo nên Thế Giới Ngầm, không đơn thuần là nơi chứa chấp tội ác, mà là để gây dựng một nơi cân bằng giữa tự do và an toàn, điều mà thế giới này nên hướng đến.
"Thôi, ta tỉnh ngộ rồi!" Sau một hồi suy nghĩ, Dương thở dài nói.
Nói đoạn, Dương trừng mắt nghiến răng nói tiếp: "Tỉnh ngộ rằng cái hòa bình mà ngươi nói thối không ngửi nổi!"
Ngay khi dứt lời, giữa trán Dương đột nhiên lóe lên một biểu tượng hình ba cánh hoa sen màu vàng kim chói lóa.
"Xấc xược!" Đường Thông Thiên lại giẫm lên ngực Dương, lần này, tuy hắc niệm đã yếu đi, nhưng trên phần ngực lộ ra của Dương lóe lên một màu đồng vàng óng.
ẦM!
Vẫn không có gì khác biệt, một cú giẫm khiến Dương lún sâu xuống, miệng phun một ngụm máu.
Nhưng ngay lúc đó, cánh tay mang xương chân long kết hợp kim cang đồng thể của Dương đã dồn hết sức cắm phập lưỡi Nghịch Thiên kiếm vào chân Đường Thông Thiên.
Lưỡi kiếm cắm vào không sâu nhưng lại khiến Đường Thông Thiên đau đớn rú lên, và lúc này Dương nhìn thấy những sợi tơ quấn quanh chân Đường Thông Thiên đột nhiên tản ra tránh chạm vào lưỡi kiếm.
Đường Thông Thiên đau đớn bay lên, Dương cũng liền bật dậy, hắn nhìn Nghịch Thiên kiếm và nghĩ đến một điều: Nghịch Thiên kiếm khiến không ai muốn có nó, còn quả tim khiến không ai muốn phá hủy nó, vậy có phải vì có Nghịch Thiên kiếm nên Dương mới có thể nghĩ đến chuyện phá hủy quả tim? Và cách để làm điều này là... dùng chính Nghịch Thiên kiếm.
Không thể hợp lý hơn! Dương liền lấy quả tim ra, quả tim vốn không thể cất trong nhẫn không gian nên Dương đem kẹp nách giấu dưới lớp giáp Hắc Phù Đổng.
Thấy Dương giơ mũi kiếm gãy vào quả tim, Đường Thông Thiên lộ vẻ lo lắng: "Ngươi định làm gì? Giao quả tim cho ta, nếu không ta lập tức giết con bé này!" Đường Thông Thiên vừa nói vừa chỉ vào Bạch Điệp.
Khi nhìn thấy Bạch Điệp bị những mũi giáo nhọn hoắc kết từ những sợi tơ chỉa vào người, Dương liền dừng tay. Chính lúc này, một bóng người lao đến muốn cướp lấy quả tim trên tay Dương.
Dương lập tức tránh đi, nhưng người này phản xạ cực nhanh, đoán được hành động của Dương và thành công giật lấy quả tim rồi lao đi trước khi Dương kịp phản ứng.
Thậm chí Đường Thông Thiên đuổi theo nhưng cũng không đuổi kịp, người này nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Kẻ lạ biến mất dạng, Dương và Đường Thông Thiên cùng nhau ngơ ngác, ngoài ba người Dương, Hạo, Bão, Đường Thông Thiên và các thiên sứ, còn có kẻ khác có khả năng kháng lại áp chế của Địa Tâm Cảnh sao?
Kẻ đó trốn đi đâu được?
Dương và Đường Thông Thiên cùng tự hỏi và cùng nhìn về phía vòng bảo vệ của Bạch Long, chỉ có nơi này là còn người sống.
Trước đó, Đường Thông Thiên không lo lắng vì biết quả tim có khả năng khiến người khác không có ý định phá hủy, nhưng khi biết Dương có ý định phá hủy quả tim bằng Nghịch Thiên kiếm, gã liền quyết lấy lại bằng được quả tim, nếu quả tim bị phá hủy, lực áp chế trong Địa Tâm Cảnh không còn, các Thần sẽ lập tức phá không gian xông vào, và với sức mạnh yếu ớt sơ khai của Đường Thông Thiên hiện tại chỉ có nước chết. Đó cũng là lí do gã chọn Địa Tâm Cảnh làm nơi tạo dựng thân xác mới.
Hoảng sợ, Đường Thông Thiên nhất định phải lấy được quả tim trước Dương, gã vỗ cánh bay thẳng về phía vòng bảo vệ Bạch Long.
Hoài Bão và Sùng Hạo đang trong vòng vây của lũ thiên sứ.
Dương nhân cơ hội này liền lao về phía Bạch Điệp, vừa lao đi vừa lấy ra Linh Quang Thần Cơ dạng nỏ, bắn cùng lúc bốn mũi tên vào đầu bốn tên thiên sứ.
Lúc bốn tên thiên sứ trúng tên bật ra thì cũng là lúc Dương lao đến, hắn dùng Nghịch Thiên kiếm chém đứt những sợi tơ đang quấn lấy Bạch Điệp rồi ôm nàng chạy về phía Bạch Long.
Vòng bảo vệ bạch long đang bị Đường Thông Thiên công phá mãnh liệt.
Vừa tấn công, gã vừa nói: "Là ai cướp đi quả tim của Chúa Trời, hãy ngoan ngoãn giao ra để nhận được sự khoan hồng và phước lành vĩnh cửu!"
"Giao cái con mẹ mày ấy!" Trong đám đông sống sót đang co ro sợ hãi, một người trẻ tuổi vừa nấp vừa quát lớn.
"Á đù! Thằng nào gắt vậy?" Có người ngạc nhiên nói.
"Tao nè! Một người hâm mộ trung thành của Thánh Hoàng!"
"Thánh Hoàng? Là ai nữa?"
"Là gọi tắt của Thánh Thiện Chiến Hoàng!"
"Hay! Có Thánh Hoàng ở đây thì sợ gì thằng điên ấy? Đập nó đi Thánh Hoàng!"
"Thánh Hoàng Vô Địch!"
"Thánh Hoàng Vạn tuế!"
Như đáp lại lời tung hô cuồng nhiệt, "Thánh Hoàng" đặt Bạch Điệp vào vùng an toàn rồi xông về phía Đường Thông Thiên, cả hai liên tục ăn miếng trả miếng như khiến trời long đất lỡ.
Ngoài những người hâm mộ phong trào đang gào thét cổ vũ, có những người xoa cằm bình luận người này phải đánh thế này, người kia phải né thế kia, cũng có những người đánh giá thế cục đang khá cân bằng, lại có người đang đánh giá về ba người Dương, Hạo và Bão.
"Hai trong ba người của Thế Hệ Phi Thường đang dần chứng tỏ được khả năng, buồn cười rằng kẻ từng nổi bậc nhất giờ lại bặt vô âm tín."
"Dâm Long Phi Dương, kẻ này hèn hạ đê tiện, hoặc là đã bị côn trùng cắn chết, hoặc đang lẫn trốn đâu đó."
"Ta nghĩ Thế Hệ Phi Thường nên đổi người, loại Dâm Long Phi Dương, thay bằng Thánh Hoàng!"
Nghe được câu trên, Ẩn Đoan Trang đang say mê dõi theo cuộc chiến của Dương liền gật đầu tán đồng. Võ Phi Dương là cái thá gì so với Lý Hữu Thực, một kẻ hèn mọn đê tiện, một người anh hùng hiệp nghĩa, Đoan Trang tin rằng, biết được chiến tích của Lý Hữu Thực mà cha nàng còn muốn gã nàng cho Võ Phi Dương thì thật sự là rước lấy nhục nhã cho gia tộc. Vì một tên phế vật đê hèn mà bỏ qua một đứa con rể tuyệt thế, anh hùng được mọi người tung hô, đội quân một người, đánh ngang tay với Đoạn Tuyệt, ba người liên thủ đánh bại Độc Hành, tu luyện sinh tử, mang hắc niệm cùng hoàng niệm, thiên tài giả kim sáng tạo ra tuyệt thế kì bảo, là một trong ba người khai sáng chiến đạo, quá nhiều kì tích khiến người đời lóa mắt.
Phải rồi, so với hắn, Võ Phi Dương có gì? Thậm chí là Tiêu Hồn cũng chẳng có gì ngoài hạng mười Hùng Vương Bảng. Vậy mà trước đây nàng lại mờ mắt không nhận ra, để cho Thục Trinh chiếm được cảm tình của Lý Hữu Thực trước...
Phải rồi, so với nàng, Thục Trinh hơn chỗ nào? Nhan sắc như nhau, tài năng như nhau, chẳng qua là nó may mắn đến trước. Nhưng đến trước không có nghĩa là chạm đích trước. Thục Trinh tốt nhất là ngoan ngoãn gả cho Võ Phi Dương để thực hiện hôn ước, còn nàng thì chỉ cần chờ thời khắc thích hợp để mỹ nhân lao ra chiếm lấy trái tim của anh hùng...
ẦM!
Dương lại lần nữa bị Đường Thông Thiên đá văng xuống đất.
Ngay sau đó, một ngọn giáo nhọn hoắc kết từ những sợi tơ được Đường Thông Thiên ném lao như tia chớp về phía Dương.
"CẨN THẬN!" Cơ hội đã đến, Đoan Trang lo lắng thét lên rồi lao ra đứng chắn trước người Dương, cản ngọn giáo thay hắn.
Và đúng như Đoan Trang dự đoán, Lý Hữu Thực sẽ không để nàng chịu tổn thương, hắn lập tức lao ra chắn trước mặt nàng và chụp lấy ngọn giáo trước khi nó kịp đâm vào người nàng.
Rồi hắn sẽ trách móc bằng giọng cảm động ngọt ngào: "Nàng ngốc thế? Liều mạng vì ta!"
Nhưng đó là Đoan Trang tưởng tượng.
Còn thực tế, Dương đang quạu quọ vì ăn hành, bực bội cộc lốc nói: "Bị ngu hả? Chán sống rồi à!"
Lúc này, Đường Thông Thiên xông thẳng đến tung chưởng vào Dương.
ẦM!
Va chạm khủng khiếp khiến Đoan Trang choáng váng, khi nàng tỉnh táo lại nhìn lên thì thấy Lý Hữu Thực vẫn đang chắn trước người nàng, nhưng lúc này, cơ thể hắn đang biến đổi...
Lớp giáp Hắc Phù Đổng như đang tự điều chỉnh lại do bị thứ gì đó độn lên.
Một đôi cánh đen mọc ra sau lưng Lý Hữu Thực.
Một chiếc sừng dài mọc ra trên đầu.
Ẩn Đoan Trang như bị sét đánh, gương mặt ngơ ngác, bước chân lảo đảo. Vị anh hùng trong lòng nàng lại chính là tên phế vật mà nàng thà chết để chối bỏ hôn ước...
Đối diện hàng chục thiên sứ đang lao đến, Dương, Hoài Bão, Sùng Hạo cũng sẵn sàng chiến đấu.
Đột phá thành Chiến Hoàng khiến sức mạnh tăng vọt, Sùng Hạo trong dạng Xích Long Bá Vương như hồng hoang mãnh thú, hắn cầm thần kiếm Chấn Thiên đạp đất lao thẳng lên vung kiếm chém đứt đôi một tên thiên sứ.
Sau khi chém đôi tên thiên sứ, Sùng Hạo đang rơi xuống liền bị bốn thiên sứ khác bao vây. Trước khi rơi xuống đất, Chấn Thiên trên tay Sùng Hạo tỏa ra ánh sáng đỏ rực, hắn xoay người một vòng chém ra một đường kiếm ánh sáng hình vòng tròn bao quanh mình. Vòng ánh sáng phóng lớn ra với tốc độ như chớp mắt, đánh thẳng vào bốn tên thiên sứ, khiến vốn tên này văng ngược ra, trên người mỗi tên đều có một vết cắt thật sâu.
Hoài Bão thì vỗ cánh bay lên, giữa không trung, Hoài Bão vung kiếm chém ra một chiêu Hư Vô Trảm làm bay đầu một tên thiên sứ.
Vì Vô Ảnh Trảm không thể sử dụng liên tục nên ngay khi chém xong, Hoài Bão vỗ cánh lao vào đội quân thiên sứ. Như một cơn gió lướt qua hàng cây, Hoài Bão bay xuyên qua đám thiên sứ và để lại trên người chúng những vết cắt ngọt lịm.
Khi bay xuyên qua một đám thiên sứ, Hoài Bão đột nhiên lui về, hắn, Sùng Hạo và Dương cùng nhìn những thiên sứ bị thương, những vết thương trên cơ thể chúng đang được những sợi tơ đan vào nhau để vá lại, kể cả tên thiên sứ bị Sùng Hạo chém đôi và tên thiên sứ bị Hoài Bão chém đầu, hai phần cơ thể chúng đang được kết nối với nhau bằng những sợi tơ.
Là người luyện hệ Sinh Mệnh, Dương nhanh chóng nhận ra điều bất thường, liền nói: "Những cơ thể bị kí sinh này đã chết rồi!"
Sùng Hạo nghi hoặc: "Nhưng ta cảm nhận thấy mỗi tên đều có linh lực đặc trưng riêng, nghĩa là cơ thể đã chết nhưng linh hồn họ vẫn sống?"
"Những linh hồn này đang bị thao túng." Hoài Bão rút ra kết luận.
"Cần phải tìm cách giải quyết dứt điểm lũ này. Nhưng trước tiên ta cần nhờ hai ngươi mở đường để ta xông qua cứu..." Dương vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng Bạch Điệp, nhưng lúc này, Dương ngạc nhiên khi thấy Bạch Điệp đã không còn bị Đường Thông Thiên bóp cổ, thay vào đó, nàng bị những sợi tơ trói chặt và có bốn tên thiên sứ canh giữ.
Còn Đường Thông Thiên...
Dương giật mình định lùi về, nhưng khi hắn chưa kịp động chân thì Đường Thông Thiên đã như chớp áp sát và đấm thẳng vào mặt Dương.
BINH!
Cú đấm trời giáng khiến Dương văng như bay, hắc kim rơi rụng để lộ ra một nửa gương mặt Bình Thường.
Lúc này, Sùng Hạo và Hoài Bão cũng chỉ mới giơ kiếm, chưa kịp làm gì thì Đường Thông Thiên đã lần nữa vỗ cánh lao theo Dương. Trong khi Dương vẫn bay theo quán tính, gã tung thêm một đấm vào mặt Dương khiến Dương đập lưng xuống đất.
ẦM!
Âm thanh nghe như một vụ nổ làm mặt đất rung chuyển, mặt đất lõm xuống hình lòng chảo, Dương nằm giữa vết lõm, cơ thể lún sâu, lớp mũ giáp hắc phù đổng đã vỡ tan thành những mảnh hắc kim, gương mặt Bình Thường hoàn toàn lộ ra.
ẦM!
Khi âm thanh vụ nổ trước còn chưa dứt, một vụ nổ khác lại bùng lên, mặt đất rung chuyển càng thêm dữ dội khi Đường Thông Thiên bay xuống giẫm mạnh lên ngực Dương.
Giẫm chân trên ngực Dương, Đường Thông Thiên châm chọc nói: "Tưởng ta sẽ đứng yên chờ ngươi tìm đến sao?"
ẦM!
Dứt câu, Đường Thông Thiên lại nhấc chân dậm lên ngực Dương khiến mặt đất rung chuyển và rạn nứt.
Nhờ lớp giáp Hắc Phù Đổng kết hợp với hắc niệm và linh lực, Dương mới có thể chống chịu lại cú đạp như trời giáng của Đường Thông Thiên.
ẦM!
Đường Thông Thiên vẫn đạp xuống, mỗi cú đạp đều khiến mặt đất rung chuyển, hắc niệm và hắc kim bị đạp văng tứ tán.
Trạng thái kiếm tâm dường như đã đến mức giới hạn, Nghịch Thiên Kiếm tự động rời khỏi tim Dương.
Sau vài cú đạp, thấy Dương bắt đầu không chịu đựng nổi, Đường Thông Thiên nhìn Dương và nói: "Ta đánh giá cao tiềm năng của ngươi! Nên hãy tỉnh ngộ đi, thế giới này đã quá thối nát, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"
"Thối nát chỗ nào?" Dương gượng hỏi.
Đường Thông Thiên dang tay nói: "Thế giới này từ lâu đã bị chi phối bởi tham lam, thù hận, lười biếng, dâm ô, đố kỵ, ngạo mạn, phàm ăn. Chỉ có chấm dứt những tội lỗi này thì thế giới mới có thể trở nên trong sạch, hòa bình."
"Chấm dứt những tội lỗi này? Ngươi làm thế nào để chấm dứt?" Dương hỏi.
Đường Thông Thiên đáp: "Thanh lọc, những kẻ tội nghiệt quá nặng thì đàn áp tiêu diệt, những kẻ có thể cứu vãn thì khai sáng, khiến chúng phải sống theo khuôn khổ cho đến khi hoàn toàn tỉnh ngộ."
Dương nhớ đến một điều từng nghe được ở Thế Giới Ngầm: Càng an toàn thì càng mất tự do, càng tự do thì càng thiếu an toàn. Đường Thông Thiên đang muốn tạo dựng một thế giới hòa bình tuyệt đối, và cái giá phải trả là hắn sẽ đoạt đi sự tự do của tất cả.
Ngươi sẽ sống vui vẻ khi mà mỗi ngày bước ra đường, mọi hành vi của ngươi đều bị theo dõi, mỗi một sai lầm nhỏ nhoi đều bị ghi nhớ và trở thành điểm đen trong hồ sơ? An toàn đấy, vì người khác cũng không dám làm gì tổn hại đến ngươi, nhưng sự an toàn này còn đáng sợ hơn sự nguy hiểm.
Lúc này thì Dương đã hiểu tại sao người ta lại tạo nên Thế Giới Ngầm, không đơn thuần là nơi chứa chấp tội ác, mà là để gây dựng một nơi cân bằng giữa tự do và an toàn, điều mà thế giới này nên hướng đến.
"Thôi, ta tỉnh ngộ rồi!" Sau một hồi suy nghĩ, Dương thở dài nói.
Nói đoạn, Dương trừng mắt nghiến răng nói tiếp: "Tỉnh ngộ rằng cái hòa bình mà ngươi nói thối không ngửi nổi!"
Ngay khi dứt lời, giữa trán Dương đột nhiên lóe lên một biểu tượng hình ba cánh hoa sen màu vàng kim chói lóa.
"Xấc xược!" Đường Thông Thiên lại giẫm lên ngực Dương, lần này, tuy hắc niệm đã yếu đi, nhưng trên phần ngực lộ ra của Dương lóe lên một màu đồng vàng óng.
ẦM!
Vẫn không có gì khác biệt, một cú giẫm khiến Dương lún sâu xuống, miệng phun một ngụm máu.
Nhưng ngay lúc đó, cánh tay mang xương chân long kết hợp kim cang đồng thể của Dương đã dồn hết sức cắm phập lưỡi Nghịch Thiên kiếm vào chân Đường Thông Thiên.
Lưỡi kiếm cắm vào không sâu nhưng lại khiến Đường Thông Thiên đau đớn rú lên, và lúc này Dương nhìn thấy những sợi tơ quấn quanh chân Đường Thông Thiên đột nhiên tản ra tránh chạm vào lưỡi kiếm.
Đường Thông Thiên đau đớn bay lên, Dương cũng liền bật dậy, hắn nhìn Nghịch Thiên kiếm và nghĩ đến một điều: Nghịch Thiên kiếm khiến không ai muốn có nó, còn quả tim khiến không ai muốn phá hủy nó, vậy có phải vì có Nghịch Thiên kiếm nên Dương mới có thể nghĩ đến chuyện phá hủy quả tim? Và cách để làm điều này là... dùng chính Nghịch Thiên kiếm.
Không thể hợp lý hơn! Dương liền lấy quả tim ra, quả tim vốn không thể cất trong nhẫn không gian nên Dương đem kẹp nách giấu dưới lớp giáp Hắc Phù Đổng.
Thấy Dương giơ mũi kiếm gãy vào quả tim, Đường Thông Thiên lộ vẻ lo lắng: "Ngươi định làm gì? Giao quả tim cho ta, nếu không ta lập tức giết con bé này!" Đường Thông Thiên vừa nói vừa chỉ vào Bạch Điệp.
Khi nhìn thấy Bạch Điệp bị những mũi giáo nhọn hoắc kết từ những sợi tơ chỉa vào người, Dương liền dừng tay. Chính lúc này, một bóng người lao đến muốn cướp lấy quả tim trên tay Dương.
Dương lập tức tránh đi, nhưng người này phản xạ cực nhanh, đoán được hành động của Dương và thành công giật lấy quả tim rồi lao đi trước khi Dương kịp phản ứng.
Thậm chí Đường Thông Thiên đuổi theo nhưng cũng không đuổi kịp, người này nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Kẻ lạ biến mất dạng, Dương và Đường Thông Thiên cùng nhau ngơ ngác, ngoài ba người Dương, Hạo, Bão, Đường Thông Thiên và các thiên sứ, còn có kẻ khác có khả năng kháng lại áp chế của Địa Tâm Cảnh sao?
Kẻ đó trốn đi đâu được?
Dương và Đường Thông Thiên cùng tự hỏi và cùng nhìn về phía vòng bảo vệ của Bạch Long, chỉ có nơi này là còn người sống.
Trước đó, Đường Thông Thiên không lo lắng vì biết quả tim có khả năng khiến người khác không có ý định phá hủy, nhưng khi biết Dương có ý định phá hủy quả tim bằng Nghịch Thiên kiếm, gã liền quyết lấy lại bằng được quả tim, nếu quả tim bị phá hủy, lực áp chế trong Địa Tâm Cảnh không còn, các Thần sẽ lập tức phá không gian xông vào, và với sức mạnh yếu ớt sơ khai của Đường Thông Thiên hiện tại chỉ có nước chết. Đó cũng là lí do gã chọn Địa Tâm Cảnh làm nơi tạo dựng thân xác mới.
Hoảng sợ, Đường Thông Thiên nhất định phải lấy được quả tim trước Dương, gã vỗ cánh bay thẳng về phía vòng bảo vệ Bạch Long.
Hoài Bão và Sùng Hạo đang trong vòng vây của lũ thiên sứ.
Dương nhân cơ hội này liền lao về phía Bạch Điệp, vừa lao đi vừa lấy ra Linh Quang Thần Cơ dạng nỏ, bắn cùng lúc bốn mũi tên vào đầu bốn tên thiên sứ.
Lúc bốn tên thiên sứ trúng tên bật ra thì cũng là lúc Dương lao đến, hắn dùng Nghịch Thiên kiếm chém đứt những sợi tơ đang quấn lấy Bạch Điệp rồi ôm nàng chạy về phía Bạch Long.
Vòng bảo vệ bạch long đang bị Đường Thông Thiên công phá mãnh liệt.
Vừa tấn công, gã vừa nói: "Là ai cướp đi quả tim của Chúa Trời, hãy ngoan ngoãn giao ra để nhận được sự khoan hồng và phước lành vĩnh cửu!"
"Giao cái con mẹ mày ấy!" Trong đám đông sống sót đang co ro sợ hãi, một người trẻ tuổi vừa nấp vừa quát lớn.
"Á đù! Thằng nào gắt vậy?" Có người ngạc nhiên nói.
"Tao nè! Một người hâm mộ trung thành của Thánh Hoàng!"
"Thánh Hoàng? Là ai nữa?"
"Là gọi tắt của Thánh Thiện Chiến Hoàng!"
"Hay! Có Thánh Hoàng ở đây thì sợ gì thằng điên ấy? Đập nó đi Thánh Hoàng!"
"Thánh Hoàng Vô Địch!"
"Thánh Hoàng Vạn tuế!"
Như đáp lại lời tung hô cuồng nhiệt, "Thánh Hoàng" đặt Bạch Điệp vào vùng an toàn rồi xông về phía Đường Thông Thiên, cả hai liên tục ăn miếng trả miếng như khiến trời long đất lỡ.
Ngoài những người hâm mộ phong trào đang gào thét cổ vũ, có những người xoa cằm bình luận người này phải đánh thế này, người kia phải né thế kia, cũng có những người đánh giá thế cục đang khá cân bằng, lại có người đang đánh giá về ba người Dương, Hạo và Bão.
"Hai trong ba người của Thế Hệ Phi Thường đang dần chứng tỏ được khả năng, buồn cười rằng kẻ từng nổi bậc nhất giờ lại bặt vô âm tín."
"Dâm Long Phi Dương, kẻ này hèn hạ đê tiện, hoặc là đã bị côn trùng cắn chết, hoặc đang lẫn trốn đâu đó."
"Ta nghĩ Thế Hệ Phi Thường nên đổi người, loại Dâm Long Phi Dương, thay bằng Thánh Hoàng!"
Nghe được câu trên, Ẩn Đoan Trang đang say mê dõi theo cuộc chiến của Dương liền gật đầu tán đồng. Võ Phi Dương là cái thá gì so với Lý Hữu Thực, một kẻ hèn mọn đê tiện, một người anh hùng hiệp nghĩa, Đoan Trang tin rằng, biết được chiến tích của Lý Hữu Thực mà cha nàng còn muốn gã nàng cho Võ Phi Dương thì thật sự là rước lấy nhục nhã cho gia tộc. Vì một tên phế vật đê hèn mà bỏ qua một đứa con rể tuyệt thế, anh hùng được mọi người tung hô, đội quân một người, đánh ngang tay với Đoạn Tuyệt, ba người liên thủ đánh bại Độc Hành, tu luyện sinh tử, mang hắc niệm cùng hoàng niệm, thiên tài giả kim sáng tạo ra tuyệt thế kì bảo, là một trong ba người khai sáng chiến đạo, quá nhiều kì tích khiến người đời lóa mắt.
Phải rồi, so với hắn, Võ Phi Dương có gì? Thậm chí là Tiêu Hồn cũng chẳng có gì ngoài hạng mười Hùng Vương Bảng. Vậy mà trước đây nàng lại mờ mắt không nhận ra, để cho Thục Trinh chiếm được cảm tình của Lý Hữu Thực trước...
Phải rồi, so với nàng, Thục Trinh hơn chỗ nào? Nhan sắc như nhau, tài năng như nhau, chẳng qua là nó may mắn đến trước. Nhưng đến trước không có nghĩa là chạm đích trước. Thục Trinh tốt nhất là ngoan ngoãn gả cho Võ Phi Dương để thực hiện hôn ước, còn nàng thì chỉ cần chờ thời khắc thích hợp để mỹ nhân lao ra chiếm lấy trái tim của anh hùng...
ẦM!
Dương lại lần nữa bị Đường Thông Thiên đá văng xuống đất.
Ngay sau đó, một ngọn giáo nhọn hoắc kết từ những sợi tơ được Đường Thông Thiên ném lao như tia chớp về phía Dương.
"CẨN THẬN!" Cơ hội đã đến, Đoan Trang lo lắng thét lên rồi lao ra đứng chắn trước người Dương, cản ngọn giáo thay hắn.
Và đúng như Đoan Trang dự đoán, Lý Hữu Thực sẽ không để nàng chịu tổn thương, hắn lập tức lao ra chắn trước mặt nàng và chụp lấy ngọn giáo trước khi nó kịp đâm vào người nàng.
Rồi hắn sẽ trách móc bằng giọng cảm động ngọt ngào: "Nàng ngốc thế? Liều mạng vì ta!"
Nhưng đó là Đoan Trang tưởng tượng.
Còn thực tế, Dương đang quạu quọ vì ăn hành, bực bội cộc lốc nói: "Bị ngu hả? Chán sống rồi à!"
Lúc này, Đường Thông Thiên xông thẳng đến tung chưởng vào Dương.
ẦM!
Va chạm khủng khiếp khiến Đoan Trang choáng váng, khi nàng tỉnh táo lại nhìn lên thì thấy Lý Hữu Thực vẫn đang chắn trước người nàng, nhưng lúc này, cơ thể hắn đang biến đổi...
Lớp giáp Hắc Phù Đổng như đang tự điều chỉnh lại do bị thứ gì đó độn lên.
Một đôi cánh đen mọc ra sau lưng Lý Hữu Thực.
Một chiếc sừng dài mọc ra trên đầu.
Ẩn Đoan Trang như bị sét đánh, gương mặt ngơ ngác, bước chân lảo đảo. Vị anh hùng trong lòng nàng lại chính là tên phế vật mà nàng thà chết để chối bỏ hôn ước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.