120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 29

Sái Tuấn

21/04/2017

Hắn ở đỉnh tháp.

Lâm Tử Túy xé một trang giấy trong cuốn “Gatsby vĩ đại,” lau vết máu trên móng tay mình, mười đầu ngón tay đau nhức – Đây là kết quả của việc hắn ngông cuồng muốn dùng tay móc ra một con đường dưới đất để thoát thân.

Đằng sau gáy có một vết thương mới, nửa bên mặt toàn là máu, dây thần kinh ở huyệt thái dương co rút đau điếng. Hắn nằm trên tấm đệm cỏ khô dưới góc tường, cuốn chặt chiếc chăn lông ngỗng mà Thôi Thiện để lại, ngước lên nhìn bầu trời tháng 12 lạnh căm và cả đỉnh của tòa nhà cao tầng đối diện, phát ra tiếng kêu gào như dã thú.

Lâm Tử Túy đã gào thét cứu mạng suốt mấy tiếng đồng hồ, bất kì âm thanh nào cũng đều bị tiếng ồn trên cao làm loãng đi, không thể cất nổi lên lời nữa.

Một ngày một đêm, không được ăn cơm, lại càng chẳng có nước uống. Mà hắn lại không biết săn bắt, cũng không biết làm thế nào để đánh lửa. Huống hồ, mùa này cũng sẽ không có chim chứ đừng nói đến những động vật khác hay là con người. Chỉ có một con mèo trắng toàn thân nhưng có đuôi lốm đốm đỏ tới thăm viếng hắn.

Mấy tiếng trước, Lâm Tử Túy tính lại, trong vườn treo chỉ còn lại một mình hắn, tuyết tích tụ tan hết ra, lạnh thấu xương khiến người ta tuyệt vọng.

Cô ta đi đâu rồi?

Máu tươi trên đầu vẫn chưa khô, miệng hà ra hơi ấm yếu ớt, hắn điên cuồng gào lên.

-Thôi Thiện… Tiểu Thiện… Này….. Xin lỗi… Em yêu…. Tiểu Thiện của anh… Xin em hãy thả anh ra…. Thôi Thiện…. Cô đang ở đâu?

Xới gần hết đất lên vẫn không tìm thấy tung tích của cô, chỉ phát hiện ra cuốn “Gatsby vĩ đại,” đang được lật tới trang thứ ba.

Hắn không biết Thôi Thiện đã thoát ra bằng cách nào.

Hay là tất cả những thứ này, vốn dĩ chỉ là một cái bẫy? Thôi Thiện chẳng qua cũng chỉ đang diễn kịch, phối hợp với tên biến thái kia để dụ dỗ hắn vào cái bẫy này mà thôi.

Hôm qua, ở trên bệ cửa sổ khách sạn chỗ Lâm Tử Túy ở, đột nhiên xuất hiện một mảnh giất nhỏ, viết mấy chữ.

Cứu mạng! Tôi ở nóc nhà! Tháp Babylon!

Đây là nét chữ của Thôi Thiện, rất đẹp và khó bắt chước, lúc đi học đã từng luyện thư pháp bút sắt.

Cô ấy đang cầu cứu ở nóc nhà nào?

Tháp Babylon? Tháp Thông Thiên? Bất luận thế nào chúng cũng không thể xuyên không để xuất hiện ở đây được. Nhưng Lâm Tử Túy là một kẻ thông minh, nghĩ ra “Babylon” có thể là tên của một khách sạn nào đó, lập tức lấy điện thoại ra lên mạng, tìm kiếm các tên địa danh có ba chữ cái ở khu vực xung quanh.

Mười phút sau, Lâm Tử Túy đến khu vực bên cạnh đường cao tốc trên cao Nam Bắc và công viên quảng trường thành phố. Cách biệt với thảm cỏ được trồng có chút u tối là một tòa nhà cao tầng có kiến trúc xấu xí khó coi đứng sừng sững – Là sự kết hợp giữa Tháp Thông Thiên với Obelisk của Ai Cập cổ đại, mười tầng dưới là hình chóp nón rộng rãi, bên trên rút ngắn còn một nửa chiều cao, biến thành hình vuông.

Nghiêm túc mà nói, đây là một cỗ thi hài được tạo ra từ xi măng cốt thép, vì xương cốt quá rắn chắc kiên cố, nên cứ trường kì đứng trên phần mộ của chính mình, giống như tạo hình của bia mộ. Loại kiến trúc có trăm ngàn lỗ hổng này, vẫn chưa từng được thi công xong, từ hình dáng cổ quái này có thể đoán ra đây không thể là một tòa nhà chung cư cho người ở, cũng rất khó để nói đây là tòa nhà viết chữ hay là khách sạn 5 sao, cũng có thể vốn dĩ sẽ trở thành một trung tâm mua sắm với quy mô vô cùng rộng lớn, giờ lại càng thấy nó thích hợp để người dưới âm phủ sử dụng hơn.

Nó có một cái tên vô cùng sang trọng đẳng cấp, tràn đầy màu sắc mật mã và “Kinh Thánh” – Tháp Babylon.

Quả là phung phí của trời, những người dân và nhân viên đi làm gần đó, có một cách gọi khác quen thuộc và thân thiết hơn: Tòa nhà ngừng thi công, cách gọi này là cách gọi chân thân và cũng bớt phản cảm nhất.



Thôi Thiện đang ở trên nóc nhà chờ cứu mạng?

Hắn không dám trực tiếp đi lên, một là do không xác định được cô ấy có ở trên đó thật không, hai là trong tòa nhà xây dở này chẳng biết nông sâu thế nào, tự nhiên xông vào sẽ rất nguy hiểm. Đi loanh quanh ở khu vực gần đó rất lâu, Lâm Tử Túy mặc áo khoác dạ màu xám, mặc lên người giống y hệt chiếc móc treo quần áo, bước trên con phố trải đầy lá rơi, luôn có khả năng thu hút ánh nhìn của các thiếu nữ hoặc các chị em.

Đối diện với đường cao tốc là một khu dân cư nhỏ, bảy tòa nhà cao tầng, có một tòa nhà 30 tầng kề sát bên đường, nếu như đứng ở trên sân thượng, có thể sẽ nhìn kĩ được tất cả mọi thứ của tòa nhà đang xây dở kia.

Hắn mua một chiếc kính viễn vọng, xuyên qua cầu đi bộ dưới đường cao tốc trên cao, vào thang máy đi thẳng lên đỉnh tòa nhà. Chỉ có một tòa đơn nguyên, xem ra là kiểu nhà gác lửng.

Đi qua con đường đang được tu sửa, Lâm Tử Túy lên đến sân thượng, trong khói bụi mịt mờ ngày mùa đông, đây là nơi quan sát được tốt nhất. Cao hơn tòa nhà xây dở kia 10 tầng, cách 60-70 mét đường chim bay, góc nhìn xấp xỉ 45 độ, từ đông sang tây xuyên qua khoảng không phía trên đường cao tốc trên cao.

Tòa nhà xây dở 19 tầng, trên đỉnh phân thành 2 không gian, một nửa là vườn treo.

Thôi Thiện xuất hiện trong kính viễn vọng.

Thi thoảng vẫn muốn được vuốt ve khuôn mặt này, cô ấy mặc chiếc áo khoác lông, dựa vào thân cây thạch lựu khô héo. Vườn hoa không có bất kì cánh cửa nào, cô ấy vào bằng cách nào? Trừ khi bị người ta giam cầm, cho nên mới viết ra dòng chứ “Cứu mạng! Tôi ở nóc nhà! Tháp Babylon!”

Một nửa còn lại của nóc nhà là sân thượng để ngắm cảnh, cao hơn một tầng so với vườn hoa, rợp đầy bụi bặm và cỏ dại. Bốn bức tường giam cầm cô, đông, tây, nam, bắc ba mặt nối liền với tường ngoài của tòa nhà, tạo thành góc 90 độ dựng đứng như vách núi. Chỉ có bức tường phía nam là dựa sát vào sân thượng. Nếu như vượt qua 3 bức tường con lại, bò ra ngoài sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng vượt qua bức tường phía nam thì sẽ an toàn tiến vào phía trong của tòa nhà xây dở, nhưng nhất định phải có dụng cụ gì đấy đại loại như mũi khoan, hoặc là mỗi đêm dùng cái đục đục trong suốt mười mấy năm ròng, hoặc là lâu hơn.

Có lẽ, nhận được tờ giấy cầu cứu bay trong không trung là ý trời, nhưng Lâm Tử Túy lại không muốn cứu cô ra.

Hắn ngược lại còn hi vọng Thôi Thiện cứ âm thầm chết ở đó, biến thành một cái xác khô, như vậy cảnh sát cũng chẳng thể nào tìm nổi cô, càng không phát hiện ra bí mật giữa hai người. Nhưng hắn không thể ngồi im không hành động gì, bởi vì chỉ cần Thôi Thiện vẫn còn sống, thì sẽ có khả năng được cứu ra. Một khi cô ta trở về với thế giới này, vậy thì tất cả những gì hắn đã có, rất có thể trong nháy mắt sẽ biến thành tàn tro….Trong hai phút, Lâm Tử Túy quyết định một kế hoạch.

Hắn xuống tầng, đi tới hiệu thuốc, dùng cổ áo để che mặt, mua kim tiêm và một số thuốc gì đó. Sau đó, hắn tới tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh bơ nhỏ - Đây là món đồ ăn ngọt Thôi Thiện thích ăn nhất.

Trời tới rồi. Vườn hoa quảng trường thành phố, hắn tìm một lùm cây vắng lặng, tự cho rằng không ai nhìn thấy, dùng kim tiêm bơm thuốc vào miếng bánh bơ, ăn vào sẽ chết không chút đau đớn.

Đêm khuya, Lâm Tử Túy ngồi trên tràng kỉ hút thuốc, không khí lạnh tràn về, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, hắn lập tức đứng dậy, vứt mẩu thuốc cuối cùng đi, đi về phía chân tháp Babylon.

Đi xuyên qua cánh cửa nhỏ vô dụng sau lùm cây, bước vào tòa nhà xây dở âm u, đế giày da Italia phát ra âm thanh trong trẻo. Đèn pin rọi sáng cầu thang tối om, gió đang gào thét trong vườn treo Babylon rộng rãi, đầy rẫy các loại bụi bặm và nấm mốc, nếu như là mùa hè thì sẽ bốc lên mùi thối rữa. Dưới tầng trệt có mấy chiếc chăn bông rách nát, chắc đây là lạc viên của các anh hùng lưu lạc. Nhưng mà, không có ai dám ở phía trên, ai lại muốn ngày nào cũng trèo lên tầng thứ 19 chứ? Lâm Tử Túy nghe tiếng thở của chính mình, trong tòa tháp rộng lớn vọng lại như sấm động.

Nhịp cầu thang cuối cùng, dựng đứng thông tới trần nhà, trèo lên rồi đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, cùng lúc những mảnh vụn bùn khô rơi xuống, hắn nhìn thấy ánh trăng, đẹp đến mức khiến lòng người rung động.

Trèo lên sân thượng vắng lặng, nơi cao nhất của cả tòa nhà xây dở, xung quanh là vô số những tòa nhà cao hơn, nhưng ở đây đã có thể chạm tới bầu trời rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là có thể hoàn thành Tháp Thông Thiên.

Phía bắc có một dãy lan can thấp bằng xi măng, cẩn thận ngó đầu xuống, nhìn thấy vườn treo ở phía dưới.

Thôi Thiện đang ngủ say.

Cách một lớp lều tránh mưa rách nát, có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta. Chiếc chăn lông ngỗng trắng bị cô ta cuộn chặt vào người như một chiếc bánh chưng, phía ngoài còn đắp thêm một chiếc áo len to, trên mặt đất phủ một lớp thảm lông và đệm cỏ khô, liệu nửa đêm có lạnh cóng rồi tỉnh dậy không?



Nhìn cô, khoảng cách chỉ vẻn vẹn 3 mét, nước bọt suýt thì rơi xuống mặt cô ta. Gió lướt qua mái tóc cô ta, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, giống như một người nhảy xuống đáy giếng, trước khi chết còn ngắm nhìn chính mình trong làn nước…..

Vứt chiếc bánh đã được tẩm thuốc độc xuống, Lâm Tử Túy cho rằng, đó là món quà và chốn trở về tốt nhất hắn có thể ban cho Thôi Thiện.

Trước khi giết người, hắn muốn hút một điếu thuốc, ở trên nóc nhà sẽ có cảm giác rất tuyệt. Khi hắn đặt chiếc bánh và ví của mình xuống đất, lấy điếu thuốc ra đang chuẩn bị châm… Đột nhiên, cảm thấy đằng sau lưng có một bàn tay, Lâm Tử Túy mất thăng bằng, rơi xuống vực sâu bên dưới sân thượng.

Gần như cùng lúc, trận tuyết đầu tiên của mùa đông, đến với đỉnh tháp Babylon rất sớm.

Sau một ngày một đêm sau, người bị giam cầm trong nhà tù trên không - Lâm Tử Túy, đã đói, khát khô và tê dại, cảm giác như mình sắp chết cóng.

Hắn rất sợ, không phải từ lúc bị rơi từ sân thượng xuống, mà là từ ngày bắt đầu cùng Thôi Thiện bàn tính xem làm thế nào để giết vợ mình.

Năm tháng trước, Trình Lệ Quân chết. Phía cảnh sát bước đầu phán đoán là tự sát, nhưng có một sĩ quan cảnh sát tên Diệp Tiêu vẫn không từ bỏ, còn nghi ngờ Lâm Tử Túy. Hắn đã trốn tránh Thôi Thiện hơn một tháng trời, cuối cùng vẫn cứ bị tìm thấy, hơn nữa còn bị người phụ nữ đó nổi điên dùng bình hoa đập vỡ đầu.

May mà hắn vẫn còn sống.

Sự mất tích ngoài ý muốn của Thôi Thiện, khiến hắn suốt ngày lo lắng không yên. Cô ta rốt cuộc đã cao chạy xa bay hay là đang lẩn trốn ở một ngóc ngách nào đó trong thành phố này, bất kì lúc nào cũng có thể tới tìm hắn báo thù? Hắn lại chuyển nhà, tới sống ở trong một khu căn hộ kiểu khách sạn, có bảo vệ canh giữ 24 giờ, tuyệt đối sẽ không bị đột nhập vào nữa.

Hơn một tháng trước, sĩ quan cảnh sát Diệp Tiêu lại tới tìm hắn thêm một lần nữa, trong đó có hỏi một câu: “Anh có quen cô gái trẻ nào tên Thôi Thiện không?”

Lâm Tử Túy mặt không biến sắc nhưng trong lòng đã sợ hãi cực độ, không biết vì sao cảnh sát đột nhiên lại hỏi tới Thôi Thiện? Chẳng lẽ đã phát hiện thi thể của cô ta? Ít nhất, quan hệ giữa hắn và Thôi Thiện vẫn là một chuyện tuyệt mật, không thể bị tiết lộ ra ngoài.

Sau khi cảnh sát đi rồi, hắn liên tục hút hết bốn bao thuốc, nhớ lại hai năm trước – Mẹ của Thôi Thiện, người giúp việc của nhà hắn tên Ma Hồng Mai, chắc cảnh sát đã điều tra ra được điều này.

Mặc dù có thể nói Thôi Thiện vì muốn báo thù mà giết người, nhưng sao có thể giải thích được việc cô ta có khóa vào trong nhà, rồi lại nắm rõ tình hình của Trình Lệ Quân như lòng bàn tay, ngụy trang thành một vụ tự sát mà không để lại chút sơ hở nào? Hiển nhiên phải có nội ứng từ bên trong.

Bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận quan hệ của mình và Thôi Thiện – Cũng chỉ có thể nói rằng chỉ khi nào Thôi Thiện chết đi, Lâm Tử Túy mới được an toàn tuyệt đối.

Vườn treo trên nóc nhà của tòa nhà xây dở, lại một đêm nữa đang trôi đi. Lâm Tử Túy đột nhiên nhớ lại, câu nói cuối cùng của Thôi Thiện.

“Nghe tôi nói – Trình Lệ Quân – không phải do tôi giết!”

Không phải cô ta, vậy thì là ai?

Lẽ nào, là nhân vật X mà cô ta nhắc tới? Cũng chính là kẻ biến thái đã đẩy mình vào cái bẫy này?

X là ai?

Đột nhiên, Lâm Tử Túy nhớ đến ngăn kéo đầu giường của Trình Lệ Quân, trong khung ảnh còn ba người phụ nữ khác. Hắn dùng ngón tay chấm vết máu của chính mình, lần lượt viết lên tường tên của bọn họ.

Toàn Man Như, Chương Tiểu Tuyết, Mai Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện 120 Ngày Nhìn Trộm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook