Chương 35: Chương 32.1
Sái Tuấn
24/05/2017
Mai Lan đã kêu cứu một cách điên cuồng hai tiếng đồng hồ.
Trong tay cô ấy có một mảnh giấy đã rách, có nét chữ của một cô gái khác.
“Xin hãy cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!”
Bức tường xi măng xù xì phía sau, bên dưới có một đống cỏ khô, một cái thảm lông ngỗng trắng bị chôn vùi. Cô ta nhìn thấy bốn bức tường cao, giống hệt như một chiếc quan tài màu đen, chỉ còn lại bầu trời hoang vắng ở trên đầu.
Trong dòng nước lạnh gần 0 độ, không nhìn thấy một chú chim nhỏ nào bay qua.
Bên cạnh cây lựu phía bên trên một vài mét, có một người đàn ông đang nằm trên mặt đất – Lâm Tử Túy đã biến thành cái xác.
Mai Lan ngửi thấy mùi thối rữa, mặc dù là trên đỉnh tháp lạnh lẽo, vẫn có mấy con ruồi đáng ghét, chui ra từ mũi hắn.
Cô ấy đã nôn hết ra bữa sáng kiểu Anh sáng nay được ăn tại nhà hàng xoay.
Không biết Lâm Tử Túy đã chết bao nhiêu ngày? Có lẽ đã bọ chôn sống 3 hay 5 ngày? Vô thức xé vụn mẩu giấy trong lòng bàn tay.
Đây là báo thù – do một cô gái tên Thôi Thiện làm?
Tiếp theo sẽ là ai?
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng.
Lễ giáng sinh hai năm trước, Trình Lệ Quân, Mai Lan, Toàn Man Như, Chương Tiểu Tuyết, bốn cô gái gặp nhau tại quán Starbucks đối diện tháp Babylon, đã dùng bút đánh dấu cùng nhau viết lên lòng bàn tay mấy chữ này, làm ngày kỷ niệm thành lập hội. Mặc dù ngay sau đó đã bị rửa sạch trong nhà vệ sinh nhưng hội đã khắc sâu vào tận đáy lòng. Không nhớ là ai đã tải bài quốc ca của Liên bang Xô viết là bài “Liên minh kiên định không thể công phá,” đặt nó làm bài hát đại diện của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng.
-Cậu đang đùa đấy à?
Mấy ngày qua, Trình Lệ Quân vốn đang sống trong lo sợ, bị mấy câu của Mai Lan dọa cho chết khiếp.
-Phí lời! Cậu vẫn coi là thật sao?
Toàn Man Như vẫn lạc quan như thời còn đi học, nhưng mắc chứng bệnh trầm cảm nặng sau khi sinh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta phát phì.
-Nhưng mà, nghĩ ra thì cũng có ý nghĩa lắm chứ - Nhốt tiểu tam( Chỉ bồ nhí của các ông chồng) vào nhà tù trên không ở đỉnh tháp! – Chương Tiểu Tuyết thiếu chút nữa thì hét ầm lên, vội vàng bịt miệng của mình lại – Uầy! Có vẻ rất là sung sướng đấy.
-Đúng thế, có ông chồng nào kết hôn vài năm xong mà không đi ngoại tình chứ?
-Nếu như có nước uống mà không có cơm ăn, chắc sẽ sống được khoảng 7 ngày.
Toàn Man Như uống một ngụm trà sữa lớn:
-Mình biết mức cực hạn của giảm béo rồi.
-Nếu đến cả nước cũng chẳng có thì chắc chỉ ba ngày là xong thôi nhỉ?
Nếu như là bây giờ, không có áo bông dày và lều bạt, trên nóc nhà gió rất lạnh, chỉ một đêm thôi là sẽ chết rét!
Người tổng kết lại cuối cùng là Mai Lan, chăm chú nhìn vào tháp Babylon bên ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra nhà tù lộ thiên ở trong bốn bức tường đó đang giam giữ một cô gái trẻ trung.
Ba người còn lại đều không lạnh mà run, Chương Tiểu Tuyết bưng ly trà nóng lên:
-Có thể đừng nói đến cái này nữa được không?
-Cậu không hận cô ta?
-Cái con bé nữ sinh đại học đó….
Nửa năm trước, chồng của Chương Tiểu Tuyết bị ép phải thừa nhận có nguồn vui mới ở bên ngoài, thề sẽ đoạn tuyệt quan hệ với đối phương. Nhưng tối qua, ông ta lại không về nhà, nói cái gì mà đón tiếp lãnh đạo nhưng kì thực là thuê phòng trong khách sạn với con nhỏ kia.
-Mình đã tới chùa thắp hương, cầu xin Bồ Tát phù hộ, để tiểu tam bị tai nạn xe mà chết đi!
-Sao không nguyền rủa chồng cậu ý?
-Nói vớ vẩn! Mình yêu anh ấy, sao nỡ rủa anh ấy chứ? Cho dù anh ấy làm loạn ở bên ngoài, thì về nhà cũng vẫn là bố của con mình, mình vẫn hi vọng anh ấy sẽ sống lâu trăm tuổi.
Ai có thể ngờ được chứ? Tiểu Tuyết thời đại học thay đổi nhanh như trở bàn tay là thế, vậy mà giờ đã trở thành một bà vợ tốt nhường kia.
-Ly hôn thì sao?
-Cũng không phải là mình chưa từng nghĩ tới, nhưng đó chẳng phải là mình đã giơ tay đầu hàng rồi sao? Ngược lại còn khiến cho con bồ nhí kia thành công thay thế vị trí của mình – Để cô ta chiếm được người đàn ông của mình, ngủ trên giường của mình, lái xe của mình, còn muốn đánh con của mình nữa, vậy chẳng phải là dễ dàng cho cô ta quá sao? Chúng ta là vợ cả, nhất định phải chiến đấu tới cùng!
Mai Lan khẽ lắc đầu:
-Cầu người, cầu trời, không bằng cầu chính mình.
-Đừng nói nữa, mình sợ.
Toàn Man Như cắt ngang câu nói của Mai Lan, Chương Tiểu Tuyết xua tay:
-Không sao, mình muốn nghe tiếp!
-Tiểu Tuyết – Mai Lan và mấy người còn lại vẫn giữ cách xưng hô từ hồi đại học – Chồng mình cũng có bồ, thuê chung cư cao cấp cho cô ta, tặng cho cô ta thẻ tín dụng hạn ngạch 50.000 tệ, mỗi tuần bọn họ gặp nhau ba lần – Con bé đó, 24 tuổi, đã chuẩn bị sinh con cho chồng mình.
-Oh my God, sao đến giờ cậu mới nói?
Mai Lan không nói gì nữa, cho thêm mấy viên đường vào tách café.
-Nếu như cô ta sinh con, chồng cậu có đòi li hôn không? – Toàn Man Như lại lắc đầu nói – Mình tìm luật sư giúp cậu kiện ra tòa! Người đàn ông đó sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng!
-Nói nghe dễ quá?
Từ nhỏ đến lớn Mai Lan không hề thiếu tiền, nhà mẹ đẻ cũng có một căn nhà rất lớn, vốn dĩ cô chẳng để ý tới những thứ đó.
-Mình chỉ muốn – Cô ta làm tổn thương mình, mình muốn cô ta phải trả giá.
-Nóc của tòa nhà xây dở? – Trình Lệ Quân nhìn về phía đỉnh tháp bí mật mà mình đã phát hiện ra – Ngộ nhỡ chết người thì làm thế nào?
-Lệ Quân, cậu tưởng mình định giết người thật sao?
Đương nhiên, câu hỏi ấy khiến Trình Lệ Quân như bị hóc xương, nhớ lại người giúp việc theo giờ bị ngã gãy cổ của nhà mình.
-Cậu muốn nhốt người vào đó trong vòng hai ngày rồi lại thả ra sao?
-Chỉ là một lời cảnh cáo: Vĩnh viễn rời xa chồng mình.
Chương Tiểu Tuyết gật đầu lia lịa:
-Ừ, có lí đấy, đối phó với loại đàn bà không cần mặt mũi này, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi. Nhưng mà, cậu thật sự muốn hành động sao?
-Không phải mình, mà là bọn mình – Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, các cậu sẽ giúp mình!
-Dùng tòa nhà này?
Trình Lệ Quân làm như thật, ngước lên nhìn tháp Babylon.
-Không, tòa nhà xây dở này là do cậu phát hiện, cũng là chuẩn bị cho cậu.
-Cho mình?
-Xin lỗi, mình nói sai – Là chuẩn bị cho bồ nhí của chồng cậu.
-Cậu nói Lâm Tử Túy sao? Anh ấy không có đâu……
Mai Lan tiếp lời:
-Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi, tin mình đi, Lệ Quân thân yêu ạ.
-Có lẽ…..
-Các cậu có đồng ý giúp mình không – Tìm một tòa nhà xây dở tương tự, cải tạo sân thượng thành một nhà tù trên không kiên cố, rồi vứt tình nhân của chồng mình vào đó.
-Mai Lan, cậu điên rồi.
-Mình rất bình tĩnh, cho các cậu mấy ngày để suy nghĩ. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau, không phải sao?
Vẫn là Chương Tiểu Tuyết nhanh hiểu ra sự việc:
-Ý cậu muốn nói là, chúng mình giúp cậu giam cầm bồ nhí của chồng ở trên đỉnh tòa nhà xây dở, sau đó, cậu cũng sẽ giúp đỡ bọn mình làm chuyện tương tự?
-Đúng, tiếp theo, sẽ đến đối tượng ngoại tình của chồng cậu – Nữ sinh.
-Mình nằm mơ cũng không mơ đến ngày này.
-Tiểu Tuyết, cậu yên tâm đi, ba đứa bọn mình sẽ giúp cậu tìm một tòa nhà xây dở tương tự như vậy, ở trong thành phố này có nhiều lắm!
-Cái này….
Ánh mắt của cô ta trào lên niềm phấn khích, nhưng lại mang theo nhiều hơn trong đó nỗi hoảng sợ của một người đàn bà khác sắp sửa vĩnh viễn biến mất.
-Mình phải về dắt chó đi dạo rồi, đợi điện thoại của các cậu, bạn yêu!
Trong tay cô ấy có một mảnh giấy đã rách, có nét chữ của một cô gái khác.
“Xin hãy cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!”
Bức tường xi măng xù xì phía sau, bên dưới có một đống cỏ khô, một cái thảm lông ngỗng trắng bị chôn vùi. Cô ta nhìn thấy bốn bức tường cao, giống hệt như một chiếc quan tài màu đen, chỉ còn lại bầu trời hoang vắng ở trên đầu.
Trong dòng nước lạnh gần 0 độ, không nhìn thấy một chú chim nhỏ nào bay qua.
Bên cạnh cây lựu phía bên trên một vài mét, có một người đàn ông đang nằm trên mặt đất – Lâm Tử Túy đã biến thành cái xác.
Mai Lan ngửi thấy mùi thối rữa, mặc dù là trên đỉnh tháp lạnh lẽo, vẫn có mấy con ruồi đáng ghét, chui ra từ mũi hắn.
Cô ấy đã nôn hết ra bữa sáng kiểu Anh sáng nay được ăn tại nhà hàng xoay.
Không biết Lâm Tử Túy đã chết bao nhiêu ngày? Có lẽ đã bọ chôn sống 3 hay 5 ngày? Vô thức xé vụn mẩu giấy trong lòng bàn tay.
Đây là báo thù – do một cô gái tên Thôi Thiện làm?
Tiếp theo sẽ là ai?
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng.
Lễ giáng sinh hai năm trước, Trình Lệ Quân, Mai Lan, Toàn Man Như, Chương Tiểu Tuyết, bốn cô gái gặp nhau tại quán Starbucks đối diện tháp Babylon, đã dùng bút đánh dấu cùng nhau viết lên lòng bàn tay mấy chữ này, làm ngày kỷ niệm thành lập hội. Mặc dù ngay sau đó đã bị rửa sạch trong nhà vệ sinh nhưng hội đã khắc sâu vào tận đáy lòng. Không nhớ là ai đã tải bài quốc ca của Liên bang Xô viết là bài “Liên minh kiên định không thể công phá,” đặt nó làm bài hát đại diện của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng.
-Cậu đang đùa đấy à?
Mấy ngày qua, Trình Lệ Quân vốn đang sống trong lo sợ, bị mấy câu của Mai Lan dọa cho chết khiếp.
-Phí lời! Cậu vẫn coi là thật sao?
Toàn Man Như vẫn lạc quan như thời còn đi học, nhưng mắc chứng bệnh trầm cảm nặng sau khi sinh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta phát phì.
-Nhưng mà, nghĩ ra thì cũng có ý nghĩa lắm chứ - Nhốt tiểu tam( Chỉ bồ nhí của các ông chồng) vào nhà tù trên không ở đỉnh tháp! – Chương Tiểu Tuyết thiếu chút nữa thì hét ầm lên, vội vàng bịt miệng của mình lại – Uầy! Có vẻ rất là sung sướng đấy.
-Đúng thế, có ông chồng nào kết hôn vài năm xong mà không đi ngoại tình chứ?
-Nếu như có nước uống mà không có cơm ăn, chắc sẽ sống được khoảng 7 ngày.
Toàn Man Như uống một ngụm trà sữa lớn:
-Mình biết mức cực hạn của giảm béo rồi.
-Nếu đến cả nước cũng chẳng có thì chắc chỉ ba ngày là xong thôi nhỉ?
Nếu như là bây giờ, không có áo bông dày và lều bạt, trên nóc nhà gió rất lạnh, chỉ một đêm thôi là sẽ chết rét!
Người tổng kết lại cuối cùng là Mai Lan, chăm chú nhìn vào tháp Babylon bên ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra nhà tù lộ thiên ở trong bốn bức tường đó đang giam giữ một cô gái trẻ trung.
Ba người còn lại đều không lạnh mà run, Chương Tiểu Tuyết bưng ly trà nóng lên:
-Có thể đừng nói đến cái này nữa được không?
-Cậu không hận cô ta?
-Cái con bé nữ sinh đại học đó….
Nửa năm trước, chồng của Chương Tiểu Tuyết bị ép phải thừa nhận có nguồn vui mới ở bên ngoài, thề sẽ đoạn tuyệt quan hệ với đối phương. Nhưng tối qua, ông ta lại không về nhà, nói cái gì mà đón tiếp lãnh đạo nhưng kì thực là thuê phòng trong khách sạn với con nhỏ kia.
-Mình đã tới chùa thắp hương, cầu xin Bồ Tát phù hộ, để tiểu tam bị tai nạn xe mà chết đi!
-Sao không nguyền rủa chồng cậu ý?
-Nói vớ vẩn! Mình yêu anh ấy, sao nỡ rủa anh ấy chứ? Cho dù anh ấy làm loạn ở bên ngoài, thì về nhà cũng vẫn là bố của con mình, mình vẫn hi vọng anh ấy sẽ sống lâu trăm tuổi.
Ai có thể ngờ được chứ? Tiểu Tuyết thời đại học thay đổi nhanh như trở bàn tay là thế, vậy mà giờ đã trở thành một bà vợ tốt nhường kia.
-Ly hôn thì sao?
-Cũng không phải là mình chưa từng nghĩ tới, nhưng đó chẳng phải là mình đã giơ tay đầu hàng rồi sao? Ngược lại còn khiến cho con bồ nhí kia thành công thay thế vị trí của mình – Để cô ta chiếm được người đàn ông của mình, ngủ trên giường của mình, lái xe của mình, còn muốn đánh con của mình nữa, vậy chẳng phải là dễ dàng cho cô ta quá sao? Chúng ta là vợ cả, nhất định phải chiến đấu tới cùng!
Mai Lan khẽ lắc đầu:
-Cầu người, cầu trời, không bằng cầu chính mình.
-Đừng nói nữa, mình sợ.
Toàn Man Như cắt ngang câu nói của Mai Lan, Chương Tiểu Tuyết xua tay:
-Không sao, mình muốn nghe tiếp!
-Tiểu Tuyết – Mai Lan và mấy người còn lại vẫn giữ cách xưng hô từ hồi đại học – Chồng mình cũng có bồ, thuê chung cư cao cấp cho cô ta, tặng cho cô ta thẻ tín dụng hạn ngạch 50.000 tệ, mỗi tuần bọn họ gặp nhau ba lần – Con bé đó, 24 tuổi, đã chuẩn bị sinh con cho chồng mình.
-Oh my God, sao đến giờ cậu mới nói?
Mai Lan không nói gì nữa, cho thêm mấy viên đường vào tách café.
-Nếu như cô ta sinh con, chồng cậu có đòi li hôn không? – Toàn Man Như lại lắc đầu nói – Mình tìm luật sư giúp cậu kiện ra tòa! Người đàn ông đó sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng!
-Nói nghe dễ quá?
Từ nhỏ đến lớn Mai Lan không hề thiếu tiền, nhà mẹ đẻ cũng có một căn nhà rất lớn, vốn dĩ cô chẳng để ý tới những thứ đó.
-Mình chỉ muốn – Cô ta làm tổn thương mình, mình muốn cô ta phải trả giá.
-Nóc của tòa nhà xây dở? – Trình Lệ Quân nhìn về phía đỉnh tháp bí mật mà mình đã phát hiện ra – Ngộ nhỡ chết người thì làm thế nào?
-Lệ Quân, cậu tưởng mình định giết người thật sao?
Đương nhiên, câu hỏi ấy khiến Trình Lệ Quân như bị hóc xương, nhớ lại người giúp việc theo giờ bị ngã gãy cổ của nhà mình.
-Cậu muốn nhốt người vào đó trong vòng hai ngày rồi lại thả ra sao?
-Chỉ là một lời cảnh cáo: Vĩnh viễn rời xa chồng mình.
Chương Tiểu Tuyết gật đầu lia lịa:
-Ừ, có lí đấy, đối phó với loại đàn bà không cần mặt mũi này, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi. Nhưng mà, cậu thật sự muốn hành động sao?
-Không phải mình, mà là bọn mình – Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, các cậu sẽ giúp mình!
-Dùng tòa nhà này?
Trình Lệ Quân làm như thật, ngước lên nhìn tháp Babylon.
-Không, tòa nhà xây dở này là do cậu phát hiện, cũng là chuẩn bị cho cậu.
-Cho mình?
-Xin lỗi, mình nói sai – Là chuẩn bị cho bồ nhí của chồng cậu.
-Cậu nói Lâm Tử Túy sao? Anh ấy không có đâu……
Mai Lan tiếp lời:
-Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi, tin mình đi, Lệ Quân thân yêu ạ.
-Có lẽ…..
-Các cậu có đồng ý giúp mình không – Tìm một tòa nhà xây dở tương tự, cải tạo sân thượng thành một nhà tù trên không kiên cố, rồi vứt tình nhân của chồng mình vào đó.
-Mai Lan, cậu điên rồi.
-Mình rất bình tĩnh, cho các cậu mấy ngày để suy nghĩ. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau, không phải sao?
Vẫn là Chương Tiểu Tuyết nhanh hiểu ra sự việc:
-Ý cậu muốn nói là, chúng mình giúp cậu giam cầm bồ nhí của chồng ở trên đỉnh tòa nhà xây dở, sau đó, cậu cũng sẽ giúp đỡ bọn mình làm chuyện tương tự?
-Đúng, tiếp theo, sẽ đến đối tượng ngoại tình của chồng cậu – Nữ sinh.
-Mình nằm mơ cũng không mơ đến ngày này.
-Tiểu Tuyết, cậu yên tâm đi, ba đứa bọn mình sẽ giúp cậu tìm một tòa nhà xây dở tương tự như vậy, ở trong thành phố này có nhiều lắm!
-Cái này….
Ánh mắt của cô ta trào lên niềm phấn khích, nhưng lại mang theo nhiều hơn trong đó nỗi hoảng sợ của một người đàn bà khác sắp sửa vĩnh viễn biến mất.
-Mình phải về dắt chó đi dạo rồi, đợi điện thoại của các cậu, bạn yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.