Chương 37: Chương 32.3
Sái Tuấn
24/05/2017
Đó là tai họa do bệnh trầm cảm gây ra.
Trình Lệ Quân lạnh lùng nhìn Toàn Man Như:
-Mình đồng ý tham gia vào hoạt động lần này, Man Như, cậu thì sao?
-Mình? – Dừng lại một phút, cô ta giựt đứt sợi dây ngọc trai đeo ở cổ tay mình – Đồng ý.
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đều biết, gần đây chồng của Toàn Man Như ra nước ngoài khảo sát, đã lén đem theo thư kí riêng.
-Được, trong hai tháng, chúng ta sẽ giúp Chương Tiểu Tuyết thực hiện tâm nguyện của cô ấy.
Chỉ có Mai Lan biết rõ, cô ta không hề quên thả cô gái kia ra, mà là cố ý không dặn dò ai cả.
Cô ta tin rằng, dựa vào những miêu tả bằng dấu tay của mình với Người Câm, người đàn ông lạnh lùng này sẽ lặng lẽ nhìn người kia chết đi. Nói một cách đơn giản, Người Câm nguyện vì cô ta mà làm bất cứ việc gì, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Mai Lan nguyện ý nói chuyện bình đẳng với Người Câm.
Mai Lan lại tới tìm Người Câm, hi vọng anh ta tìm ra một tòa nhà xây dở thích hợp để làm nhà tù trên không.
Người Câm chọn một trường đại học, có một tòa nhà để làm phòng học vẫn chưa xây xong, đứng sừng sững đơn độc trong góc vườn trường. Vụ án đen tối của ông hiệu trưởng phụ trách xây dựng bị phanh phui, tòa nhà ấy đã để không đến 8 năm nay, cũng chẳng có kẻ lang thang nào ở trong đó cả. Các sinh viên đều nói đó là căn nhà mà rất kinh dị, trước giờ chưa từng có ai dũng cảm dám vào bên trong.
Một tháng rưỡi, Người Câm xây được một nhà tù trên không trong chỗ sâu thẳm của vườn trường, thật sự rất thích hợp để làm nấm mồ.
Đầu hè, đêm đen trăng thanh gió mát, Hội các bà vợ cả tuyệt vọng hành động lần thứ hai. Nữ sinh mà Trương Tiểu Tuyết hận nhất, trong lúc hôn mê bị đưa tới tòa nhà xây dở, nhốt trong tuyệt cảnh giữa bốn bức tường cao ngất.
Lúc này, Mai Lan nói với Người Câm, bảo anh ta tạm thời lánh khỏi chỗ này, để nữ sinh kia tự sinh tự diệt.
Bọn họ không cần đi xác nhận nữ sinh đó chết hay chưa, suy nghĩ đến thời tiết nóng nực, lại nhìn thấy một thi thể, e rằng sẽ gặp ác mộng.
Mùa hè dài đằng đẵng trôi qua, tiếp theo là nữ thư ký của chồng Toàn Man Như.
Người Câm dùng nhiều thời gian hơn để tìm tòa nhà xây dở, tháng 10 mới xác định được một kiến trúc cao tầng trong trung tâm thành phố. Hai tháng sau, anh ta thông báo cho đám người Mai Lan đến kiểm tra.
Thời gian hành động được định vào một đêm mùa đông.
Nữ thư ký và ông chồng gặp nhau không lâu, liền bị đưa đến tòa nhà xây dở. Lúc này cô ta vẫn chưa hôn mê, giằng co kịch liệt, nhưng trên lầu không có ai nghe thấy, Người Câm nhanh chóng vứt cô ta vào nhà tù trên không.
Cô ta vừa khóc vừa van xin nhưng tuyệt nhiên không lay động nổi bốn người phụ nữ ấy. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng và Người Câm âm thầm rời đi, không bao giờ quay lại.
Tối nay, Trình Lệ Quân cảm thấy mắt cứ giật liên tục, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người mà một năm trước bị cô ta hại chết.
Mai Lan có một dự cảm – Tiếp theo sẽ tới Trình Lệ Quân.
Chưa đến nửa năm sau, Trình Lệ Quân chết.
Bốn góc của liên minh, khuyết đi một.
Hôm mai táng, ba người vợ cả còn lại cùng nhau mặc lễ phục màu đen, xuyên qua làn mưa bay bay không dứt, đến trước sảnh nhà tang lễ, trước cửa có một bức hoành phi: “Vô cùng thương xót nữ sĩ Trình Lệ Quân qua đời khi tuổi còn trẻ.” Khắp nơi đều là vòng hoa và bức trướng, quan tài bày đầy hoa tươi, nằm trong đó là một người phụ nữ mặc bộ đầm dạ hội. Lâm Tử Túy mặc đồ đen, tay cầm hoa hồng trắng khóc ròng, càng khiến người ta cảm thấy thương xót. Hôm nay, Người Câm cũng đến cùng Mai Lan, cô ta bảo Người Câm ở ngoài đừng vào.
Theo di nguyện của người đã khuất, nhạc trong tang lễ mai táng là “Bản giao hưởng số 6: Bi thương” của Tchaikovsky.
Tuy các bằng chứng cho thấy rằng Trình Lệ Quân đã tự sát, nhưng phía cảnh sát lại không hề kết luận như vậy. Hoàn toàn ngược lại, sĩ quan cảnh sát đó tên Diệp Tiêu, mấy lần đến tìm Mai Lan để hỏi về những điều xung quanh người đã chết. Bất luận Toàn Man Như hay Chương Tiểu Tuyết, bọn họ đều kín miệng như bưng, không tiết lộ gì về Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, một khi tiết lộ ra bí mật, bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người. Mai Lan cũng trả lời trôi chảy, nhưng Diệp Tiêu vẫn còn nhiều hoài nghi.
Cuối cùng, cảnh sát đặc biệt hỏi tới – Trình Lệ Quân đã từng nhắc đến bồ nhí của chồng chưa?
Mai Lan trả lời trước giờ chưa từng nhắc tới.
Đây là câu nói dối, chỉ có cô ta biết sự tồn tại của Thôi Thiện.
Vài ngày sau, cô ta triệu tập Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, tuy chỉ còn ba người, nhưng vẫn sẽ lên kế hoạch hành động mới. Mai Lan nói với mọi người – Lâm Tử Túy có bồ nhí, cô ta tên là Thôi Thiện, 26 tuổi. Chính là người phụ nữ này, 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, đã đột nhập vào nhà để giết hại Trình Lệ Quân, ngụy tạo hiện trường thành một vụ tự sát. Khi Trình Lệ Quân còn sống đã quyết định đưa con bé bồ nhí này vào tòa nhà xây dở, cũng chính là nhà tù trên không – Tháp Babylon – địa bàn lúc đầu Hội những bà vợ cả tuyệt vọng để lại cho Trình Lệ Quân.
-Hơn một năm, Hội những bà vợ cả tuyệt vọn hành động, Trình Lệ Quân đều có mặt tham gia, cùng chúng ta trừ khử kẻ thứ ba – Dù không thù không oán với cô ấy, cô ấy giúp đỡ chúng ta một cách vô tư, vậy mà cô ấy lại bị bồ nhí hại chết.
-Thù này, nhất định phải trả.
Chương Tiểu Tuyết tiến hành tổng hợp, đập tan do dự trong lòng Toàn Man Như.
Để hoàn thành di nguyện của Trình Lệ Quân, họ mời Người Câm tới thêm một lần nữa, bảo anh ta dọn tới tháp Babylon ở trung tâm thành phố. Ở đó có bốn bức tường cao, chỉ cần sửa lại vườn treo, xóa hết đi những dấu tích của việc có người từng tồn tại, ngoại trừ mấy cây thạch lựu tốt um tùm.
Đêm cuối tháng 7 là thời gian Hội những bà vợ cả tuyệt vọng hành động.
Ba người phụ nữ theo dõi Thôi Thiện, phát hiện cô đi ra từ khách sạn 5 sao, váy ngắn hoa li ti màu đen, nhìn giống như một con thiên nga đen vậy.
Thôi Thiện hồn bay phách lạc, hoảng loạn như đang chạy trốn gì đó. Lúc cô xuyên qua đại lộ không người, hội các bà vợ cả từ đằng sau ập tới, dùng khí gây mê làm cô ngất đi rồi lái xe đưa tới chân tháp Babylon. Sau đó, Người Câm cõng cô lên đỉnh tháp, ném vào nhà tù trên không.
Một tuần sau, Mai Lan tin rằng Thôi Thiện đã chết.
Giống như hai lần giết người trước đó, căn bản không cần phải xác nhận. Những đứa trẻ của bốn tòa nhà xây dở ở thành phố này, ở dưới mặt đất có thể ngồi thành một bàn mạt chược được rồi, cô ta nghĩ.Có điều, Mai Lan muốn tới gặp riêng Người Câm một lần, trong tầng 13 của tháp Babylon, có một góc tránh gió, bên ngoài căn lều bạt mới dựng của anh ta.
-Chồng tôi không tiếp thu được lời giáo huấn của năm ngoái. Gần đây, anh ta lại có thú vui mới, xin hãy nhốt con bé kia lên đỉnh tòa nhà xây dở thứ 5.
Nhưng, Người Câm đột nhiên từ chối cô.
-Tôi không muốn giết người nữa, cô cũng đừng làm những việc như thế này nữa. Anh ta dùng tay trả lời. – Mấy ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, về quê.
Mai Lan nhìn ánh mắt cương quyết của đối phương, biết không thể thay đổi quyết định của anh ta, không nói gì, rời khỏi đó.
Cô ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ – Nếu như, Người Câm không phục vụ Hội những bà vợ cả tuyệt vọng nữa, vậy thì anh ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ. Trên thế giới này, ngoài ba người bọn họ, chỉ có Người Câm biết được bí mật. Tuy anh ta không biết nói chuyện nhưng lại biết viết chữ. Hơn nữa anh ta lại đã cho rằng, giết người là việc làm sai trái, rất có khả năng anh ta sẽ nghĩ cách sửa chữa sai lầm đó, thậm chí bao gồm cả việc báo Cảnh sát….
Bất luận Người Câm có làm như vậy hay không, chỉ cần anh ta còn sống ngày nào, Mai Lan và các chị em thân thiết của cô ta, sẽ gặp thêm ác mộng ngày đó.
Muốn vĩnh viễn giải quyết được mối họa này, chỉ có một cách là khử anh ta đi.
Ba ngày sau, Mai Lan chuẩn bị một chai nước ngọt, dùng kim tiêm bơm thuốc độc vào trong, chỉ cần uống một nửa, sẽ tử vong trong vòng 10 phút.
Cô ta lại tới tháp Babylon, tìm Người Câm ở tầng 13. Cô ta cảm ơn Người Câm hơn một năm qua đã giúp đỡ, làm hết tất cả mọi việc cho Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, giờ anh ta muốn về nhà thì sẽ đưa cho anh ta 100.000 tệ tiền thù lao thay cho lời cảm ơn.
Người Câm từ chối phong bì của cô ta – Thực ra, trong phong bì chỉ có mấy tờ giấy bạc, bên dưới toàn giấy trắng.
Nhưng anh ta lại nhận nước ngọt của Mai Lan, không hề đề phòng gì mà mở nắp, tu một hơi hết hơn nửa chai.
Trong quá trình giết người diệt khẩu, Mai Lan sợ đến phát khiếp, đôi khi Người Câm đặt chai nước xuống, cô ta liền vội vã từ biệt rồi rời đi.
Chạy đến dưới tòa nhà xây dở, cô ta đợi khoảng một tiếng đồng hồ, từ đầu chí cuối không thấy Người Câm đi xuống. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là cảnh sát Diệp Tiêu gọi đến, nói rằng vẫn còn vài vấn đề liên quan tới Trình Lệ Quân muốn trao đổi. Cô ta cuối cùng không có gan trèo lên tòa nhà, mà chọn cách tin tưởng rằng Người Câm đã chết, thi thể nằm trong góc khuất của tầng 13, sẽ không bị ai phát hiện, cho đến khi trở thành bộ xương trắng, cũng giống như cô gái bị nhốt trên đỉnh tháp vậy.
Mai Lan đi rồi, chưa từng qua lại, cho đến bốn tháng sau, chính là hôm nay.
Buổi chiều, ba người phụ nữ của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, như thường lệ sẽ uống trà ở nhà hàng xoay. Mai Lan tự lái xe rời, tin nhắn mà Người Câm gửi tới, làm cô ta thấp thỏm bất an suốt dọc đường, nhiều lần suýt chút nữa đâm vào người khác.
Để tránh xe đâm chết người, cô ta quyết định không về nhà mà đến tháp Babylon xem thử.
Mai Lan đến chân tòa nhà xây dở, dừng xe bên đường phía công viên quảng trường thành phố, đến siêu thị gần đó mua một lon nước ngọt, sau khi về nhà phát hiện, cửa xe có nhiều mẩu giấy nhỏ, bên trên có nét chữ của một người phụ nữ.
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon.”
Nóc nhà?
Cô ta tự nhiên lạnh người, nhìn mấy bức tường của tòa nhà xây dở, thở gấp, toàn thân nổi da gà.
Thôi Thiện vẫn còn sống?
Cô ta do dự trong giây lát, cuối cùng không cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi và tính hiếu kỳ, liền mang theo mẫu giấy, bước vào tháp Babylon.
Trèo qua những nhịp cầu thang u ám, qua tầng 13, lều của Người Câm tuy vẫn còn nhưng không dấu tích của việc có người từng sống ở đây nữa.
Mai Lan leo thẳng lên đỉnh tháp, toàn thân run rẩy, bám vào lan can nhìn xuống – trong vườn treo chẳng có Thôi Thiện, mà chỉ thấy một người đàn ông nằm đó.
Trong vài giây, cô ta nhận ra Lâm Tử Túy, đúng hơn là thi thể của anh ta.
Bỗng nhiên, có người kéo tay Mai Lan, chiếc túi đựng điện thoại bị cướp mất. Khi cô ta quay lại để hét lên thì bị đẩy mạnh một cái, rơi xuống đáy của nhà tù trên không.
Đó là chuyện của vài phút trước.
Mai Lan tin rằng, Lâm Tử Túy bị Thôi Thiện ném vào nhà tù trên không, còn đôi tay đã đẩy cô ngã xuống, chỉ e rằng chính là của người đàn bà còn đáng sợ hơn bản thân mình.
Bốn tháng trước, sau khi giết Người Câm, cô ta hối hận vì đã không trèo lên nóc của tòa nhà xây dở để quan sát và xác nhận xem Thôi Thiện đã chết thật hay chưa.
Mai Lan luôn nghi ngờ, tại sao sau khi nhốt Thôi Thiện vào Tháp Babylon, Người Câm lại đột nhiên thay đổi thái độ? Vốn dĩ, bản thân mình chính là người mà Người Câm tin tưởng nhất mà?
Có lẽ, Người Câm cùng ở tầng 13 của tòa nhà xây dở, phát hiện Thôi Thiện vẫn còn sống, hoặc là bị cô gái trẻ này mê hoặc. Lẽ nào Người Câm thích cô ta? Còn cô ta căn bản cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn lợi dụng cơ thể của mình. Người Câm điên cuồng mê đắm cô ta, không thể nào làm bất cứ chuyện gì cho Mai Lan được nữa. Sau khi Người Câm chết, Thôi Thiện bắt đầu kế hoạch báo thù kéo dài mấy tháng….
Rốt cuộc Người Câm còn sống hay đã chết?
Hối hận cũng chẳng kịp nữa, Mai Lan bị giam vào đỉnh tháp Babylon, nhìn xác Lâm Tử Túy. Tại sao không giết anh ta sớm hơn?
Phát hiện dưới góc tường có một sợi dây chuyền bị đứt, mặt dây được làm từ pha lê của Swarovski, hình thiên nga nhỏ - Đây là chiếc dây chuyền mà Thôi Thiện từng đeo đúng không? Bỗng nhiên, Mai Lan cảm thấy Lâm Tử Túy là người đàn ông nhỏ nhen.
Cô nhét chiếc dây chuyền đã đứt vào túi, bắt đầu nhớ đến con chó to ở nhà.
Mai Lan cũng đang tưởng tượng tới chồng mình, đợi đến ngày mai ngày mốt, hay tin vợ mình mất tích, ông ta sẽ tỏ ra lo lắng cực độ, không những báo cảnh sát mà còn dán thông báo tìm người khắp nơi.
Thật ra, ông ta đã mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Trình Lệ Quân lạnh lùng nhìn Toàn Man Như:
-Mình đồng ý tham gia vào hoạt động lần này, Man Như, cậu thì sao?
-Mình? – Dừng lại một phút, cô ta giựt đứt sợi dây ngọc trai đeo ở cổ tay mình – Đồng ý.
Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đều biết, gần đây chồng của Toàn Man Như ra nước ngoài khảo sát, đã lén đem theo thư kí riêng.
-Được, trong hai tháng, chúng ta sẽ giúp Chương Tiểu Tuyết thực hiện tâm nguyện của cô ấy.
Chỉ có Mai Lan biết rõ, cô ta không hề quên thả cô gái kia ra, mà là cố ý không dặn dò ai cả.
Cô ta tin rằng, dựa vào những miêu tả bằng dấu tay của mình với Người Câm, người đàn ông lạnh lùng này sẽ lặng lẽ nhìn người kia chết đi. Nói một cách đơn giản, Người Câm nguyện vì cô ta mà làm bất cứ việc gì, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Mai Lan nguyện ý nói chuyện bình đẳng với Người Câm.
Mai Lan lại tới tìm Người Câm, hi vọng anh ta tìm ra một tòa nhà xây dở thích hợp để làm nhà tù trên không.
Người Câm chọn một trường đại học, có một tòa nhà để làm phòng học vẫn chưa xây xong, đứng sừng sững đơn độc trong góc vườn trường. Vụ án đen tối của ông hiệu trưởng phụ trách xây dựng bị phanh phui, tòa nhà ấy đã để không đến 8 năm nay, cũng chẳng có kẻ lang thang nào ở trong đó cả. Các sinh viên đều nói đó là căn nhà mà rất kinh dị, trước giờ chưa từng có ai dũng cảm dám vào bên trong.
Một tháng rưỡi, Người Câm xây được một nhà tù trên không trong chỗ sâu thẳm của vườn trường, thật sự rất thích hợp để làm nấm mồ.
Đầu hè, đêm đen trăng thanh gió mát, Hội các bà vợ cả tuyệt vọng hành động lần thứ hai. Nữ sinh mà Trương Tiểu Tuyết hận nhất, trong lúc hôn mê bị đưa tới tòa nhà xây dở, nhốt trong tuyệt cảnh giữa bốn bức tường cao ngất.
Lúc này, Mai Lan nói với Người Câm, bảo anh ta tạm thời lánh khỏi chỗ này, để nữ sinh kia tự sinh tự diệt.
Bọn họ không cần đi xác nhận nữ sinh đó chết hay chưa, suy nghĩ đến thời tiết nóng nực, lại nhìn thấy một thi thể, e rằng sẽ gặp ác mộng.
Mùa hè dài đằng đẵng trôi qua, tiếp theo là nữ thư ký của chồng Toàn Man Như.
Người Câm dùng nhiều thời gian hơn để tìm tòa nhà xây dở, tháng 10 mới xác định được một kiến trúc cao tầng trong trung tâm thành phố. Hai tháng sau, anh ta thông báo cho đám người Mai Lan đến kiểm tra.
Thời gian hành động được định vào một đêm mùa đông.
Nữ thư ký và ông chồng gặp nhau không lâu, liền bị đưa đến tòa nhà xây dở. Lúc này cô ta vẫn chưa hôn mê, giằng co kịch liệt, nhưng trên lầu không có ai nghe thấy, Người Câm nhanh chóng vứt cô ta vào nhà tù trên không.
Cô ta vừa khóc vừa van xin nhưng tuyệt nhiên không lay động nổi bốn người phụ nữ ấy. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng và Người Câm âm thầm rời đi, không bao giờ quay lại.
Tối nay, Trình Lệ Quân cảm thấy mắt cứ giật liên tục, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của người mà một năm trước bị cô ta hại chết.
Mai Lan có một dự cảm – Tiếp theo sẽ tới Trình Lệ Quân.
Chưa đến nửa năm sau, Trình Lệ Quân chết.
Bốn góc của liên minh, khuyết đi một.
Hôm mai táng, ba người vợ cả còn lại cùng nhau mặc lễ phục màu đen, xuyên qua làn mưa bay bay không dứt, đến trước sảnh nhà tang lễ, trước cửa có một bức hoành phi: “Vô cùng thương xót nữ sĩ Trình Lệ Quân qua đời khi tuổi còn trẻ.” Khắp nơi đều là vòng hoa và bức trướng, quan tài bày đầy hoa tươi, nằm trong đó là một người phụ nữ mặc bộ đầm dạ hội. Lâm Tử Túy mặc đồ đen, tay cầm hoa hồng trắng khóc ròng, càng khiến người ta cảm thấy thương xót. Hôm nay, Người Câm cũng đến cùng Mai Lan, cô ta bảo Người Câm ở ngoài đừng vào.
Theo di nguyện của người đã khuất, nhạc trong tang lễ mai táng là “Bản giao hưởng số 6: Bi thương” của Tchaikovsky.
Tuy các bằng chứng cho thấy rằng Trình Lệ Quân đã tự sát, nhưng phía cảnh sát lại không hề kết luận như vậy. Hoàn toàn ngược lại, sĩ quan cảnh sát đó tên Diệp Tiêu, mấy lần đến tìm Mai Lan để hỏi về những điều xung quanh người đã chết. Bất luận Toàn Man Như hay Chương Tiểu Tuyết, bọn họ đều kín miệng như bưng, không tiết lộ gì về Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, một khi tiết lộ ra bí mật, bọn họ sẽ trở thành tội phạm giết người. Mai Lan cũng trả lời trôi chảy, nhưng Diệp Tiêu vẫn còn nhiều hoài nghi.
Cuối cùng, cảnh sát đặc biệt hỏi tới – Trình Lệ Quân đã từng nhắc đến bồ nhí của chồng chưa?
Mai Lan trả lời trước giờ chưa từng nhắc tới.
Đây là câu nói dối, chỉ có cô ta biết sự tồn tại của Thôi Thiện.
Vài ngày sau, cô ta triệu tập Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, tuy chỉ còn ba người, nhưng vẫn sẽ lên kế hoạch hành động mới. Mai Lan nói với mọi người – Lâm Tử Túy có bồ nhí, cô ta tên là Thôi Thiện, 26 tuổi. Chính là người phụ nữ này, 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, đã đột nhập vào nhà để giết hại Trình Lệ Quân, ngụy tạo hiện trường thành một vụ tự sát. Khi Trình Lệ Quân còn sống đã quyết định đưa con bé bồ nhí này vào tòa nhà xây dở, cũng chính là nhà tù trên không – Tháp Babylon – địa bàn lúc đầu Hội những bà vợ cả tuyệt vọng để lại cho Trình Lệ Quân.
-Hơn một năm, Hội những bà vợ cả tuyệt vọn hành động, Trình Lệ Quân đều có mặt tham gia, cùng chúng ta trừ khử kẻ thứ ba – Dù không thù không oán với cô ấy, cô ấy giúp đỡ chúng ta một cách vô tư, vậy mà cô ấy lại bị bồ nhí hại chết.
-Thù này, nhất định phải trả.
Chương Tiểu Tuyết tiến hành tổng hợp, đập tan do dự trong lòng Toàn Man Như.
Để hoàn thành di nguyện của Trình Lệ Quân, họ mời Người Câm tới thêm một lần nữa, bảo anh ta dọn tới tháp Babylon ở trung tâm thành phố. Ở đó có bốn bức tường cao, chỉ cần sửa lại vườn treo, xóa hết đi những dấu tích của việc có người từng tồn tại, ngoại trừ mấy cây thạch lựu tốt um tùm.
Đêm cuối tháng 7 là thời gian Hội những bà vợ cả tuyệt vọng hành động.
Ba người phụ nữ theo dõi Thôi Thiện, phát hiện cô đi ra từ khách sạn 5 sao, váy ngắn hoa li ti màu đen, nhìn giống như một con thiên nga đen vậy.
Thôi Thiện hồn bay phách lạc, hoảng loạn như đang chạy trốn gì đó. Lúc cô xuyên qua đại lộ không người, hội các bà vợ cả từ đằng sau ập tới, dùng khí gây mê làm cô ngất đi rồi lái xe đưa tới chân tháp Babylon. Sau đó, Người Câm cõng cô lên đỉnh tháp, ném vào nhà tù trên không.
Một tuần sau, Mai Lan tin rằng Thôi Thiện đã chết.
Giống như hai lần giết người trước đó, căn bản không cần phải xác nhận. Những đứa trẻ của bốn tòa nhà xây dở ở thành phố này, ở dưới mặt đất có thể ngồi thành một bàn mạt chược được rồi, cô ta nghĩ.Có điều, Mai Lan muốn tới gặp riêng Người Câm một lần, trong tầng 13 của tháp Babylon, có một góc tránh gió, bên ngoài căn lều bạt mới dựng của anh ta.
-Chồng tôi không tiếp thu được lời giáo huấn của năm ngoái. Gần đây, anh ta lại có thú vui mới, xin hãy nhốt con bé kia lên đỉnh tòa nhà xây dở thứ 5.
Nhưng, Người Câm đột nhiên từ chối cô.
-Tôi không muốn giết người nữa, cô cũng đừng làm những việc như thế này nữa. Anh ta dùng tay trả lời. – Mấy ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, về quê.
Mai Lan nhìn ánh mắt cương quyết của đối phương, biết không thể thay đổi quyết định của anh ta, không nói gì, rời khỏi đó.
Cô ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ – Nếu như, Người Câm không phục vụ Hội những bà vợ cả tuyệt vọng nữa, vậy thì anh ta sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ. Trên thế giới này, ngoài ba người bọn họ, chỉ có Người Câm biết được bí mật. Tuy anh ta không biết nói chuyện nhưng lại biết viết chữ. Hơn nữa anh ta lại đã cho rằng, giết người là việc làm sai trái, rất có khả năng anh ta sẽ nghĩ cách sửa chữa sai lầm đó, thậm chí bao gồm cả việc báo Cảnh sát….
Bất luận Người Câm có làm như vậy hay không, chỉ cần anh ta còn sống ngày nào, Mai Lan và các chị em thân thiết của cô ta, sẽ gặp thêm ác mộng ngày đó.
Muốn vĩnh viễn giải quyết được mối họa này, chỉ có một cách là khử anh ta đi.
Ba ngày sau, Mai Lan chuẩn bị một chai nước ngọt, dùng kim tiêm bơm thuốc độc vào trong, chỉ cần uống một nửa, sẽ tử vong trong vòng 10 phút.
Cô ta lại tới tháp Babylon, tìm Người Câm ở tầng 13. Cô ta cảm ơn Người Câm hơn một năm qua đã giúp đỡ, làm hết tất cả mọi việc cho Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, giờ anh ta muốn về nhà thì sẽ đưa cho anh ta 100.000 tệ tiền thù lao thay cho lời cảm ơn.
Người Câm từ chối phong bì của cô ta – Thực ra, trong phong bì chỉ có mấy tờ giấy bạc, bên dưới toàn giấy trắng.
Nhưng anh ta lại nhận nước ngọt của Mai Lan, không hề đề phòng gì mà mở nắp, tu một hơi hết hơn nửa chai.
Trong quá trình giết người diệt khẩu, Mai Lan sợ đến phát khiếp, đôi khi Người Câm đặt chai nước xuống, cô ta liền vội vã từ biệt rồi rời đi.
Chạy đến dưới tòa nhà xây dở, cô ta đợi khoảng một tiếng đồng hồ, từ đầu chí cuối không thấy Người Câm đi xuống. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là cảnh sát Diệp Tiêu gọi đến, nói rằng vẫn còn vài vấn đề liên quan tới Trình Lệ Quân muốn trao đổi. Cô ta cuối cùng không có gan trèo lên tòa nhà, mà chọn cách tin tưởng rằng Người Câm đã chết, thi thể nằm trong góc khuất của tầng 13, sẽ không bị ai phát hiện, cho đến khi trở thành bộ xương trắng, cũng giống như cô gái bị nhốt trên đỉnh tháp vậy.
Mai Lan đi rồi, chưa từng qua lại, cho đến bốn tháng sau, chính là hôm nay.
Buổi chiều, ba người phụ nữ của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, như thường lệ sẽ uống trà ở nhà hàng xoay. Mai Lan tự lái xe rời, tin nhắn mà Người Câm gửi tới, làm cô ta thấp thỏm bất an suốt dọc đường, nhiều lần suýt chút nữa đâm vào người khác.
Để tránh xe đâm chết người, cô ta quyết định không về nhà mà đến tháp Babylon xem thử.
Mai Lan đến chân tòa nhà xây dở, dừng xe bên đường phía công viên quảng trường thành phố, đến siêu thị gần đó mua một lon nước ngọt, sau khi về nhà phát hiện, cửa xe có nhiều mẩu giấy nhỏ, bên trên có nét chữ của một người phụ nữ.
“Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon.”
Nóc nhà?
Cô ta tự nhiên lạnh người, nhìn mấy bức tường của tòa nhà xây dở, thở gấp, toàn thân nổi da gà.
Thôi Thiện vẫn còn sống?
Cô ta do dự trong giây lát, cuối cùng không cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi và tính hiếu kỳ, liền mang theo mẫu giấy, bước vào tháp Babylon.
Trèo qua những nhịp cầu thang u ám, qua tầng 13, lều của Người Câm tuy vẫn còn nhưng không dấu tích của việc có người từng sống ở đây nữa.
Mai Lan leo thẳng lên đỉnh tháp, toàn thân run rẩy, bám vào lan can nhìn xuống – trong vườn treo chẳng có Thôi Thiện, mà chỉ thấy một người đàn ông nằm đó.
Trong vài giây, cô ta nhận ra Lâm Tử Túy, đúng hơn là thi thể của anh ta.
Bỗng nhiên, có người kéo tay Mai Lan, chiếc túi đựng điện thoại bị cướp mất. Khi cô ta quay lại để hét lên thì bị đẩy mạnh một cái, rơi xuống đáy của nhà tù trên không.
Đó là chuyện của vài phút trước.
Mai Lan tin rằng, Lâm Tử Túy bị Thôi Thiện ném vào nhà tù trên không, còn đôi tay đã đẩy cô ngã xuống, chỉ e rằng chính là của người đàn bà còn đáng sợ hơn bản thân mình.
Bốn tháng trước, sau khi giết Người Câm, cô ta hối hận vì đã không trèo lên nóc của tòa nhà xây dở để quan sát và xác nhận xem Thôi Thiện đã chết thật hay chưa.
Mai Lan luôn nghi ngờ, tại sao sau khi nhốt Thôi Thiện vào Tháp Babylon, Người Câm lại đột nhiên thay đổi thái độ? Vốn dĩ, bản thân mình chính là người mà Người Câm tin tưởng nhất mà?
Có lẽ, Người Câm cùng ở tầng 13 của tòa nhà xây dở, phát hiện Thôi Thiện vẫn còn sống, hoặc là bị cô gái trẻ này mê hoặc. Lẽ nào Người Câm thích cô ta? Còn cô ta căn bản cũng chẳng phản kháng, ngược lại còn lợi dụng cơ thể của mình. Người Câm điên cuồng mê đắm cô ta, không thể nào làm bất cứ chuyện gì cho Mai Lan được nữa. Sau khi Người Câm chết, Thôi Thiện bắt đầu kế hoạch báo thù kéo dài mấy tháng….
Rốt cuộc Người Câm còn sống hay đã chết?
Hối hận cũng chẳng kịp nữa, Mai Lan bị giam vào đỉnh tháp Babylon, nhìn xác Lâm Tử Túy. Tại sao không giết anh ta sớm hơn?
Phát hiện dưới góc tường có một sợi dây chuyền bị đứt, mặt dây được làm từ pha lê của Swarovski, hình thiên nga nhỏ - Đây là chiếc dây chuyền mà Thôi Thiện từng đeo đúng không? Bỗng nhiên, Mai Lan cảm thấy Lâm Tử Túy là người đàn ông nhỏ nhen.
Cô nhét chiếc dây chuyền đã đứt vào túi, bắt đầu nhớ đến con chó to ở nhà.
Mai Lan cũng đang tưởng tượng tới chồng mình, đợi đến ngày mai ngày mốt, hay tin vợ mình mất tích, ông ta sẽ tỏ ra lo lắng cực độ, không những báo cảnh sát mà còn dán thông báo tìm người khắp nơi.
Thật ra, ông ta đã mong đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.