Chương 47
Sái Tuấn
15/07/2017
Đông chí, ngày có thời gian ban đêm dài nhất, thật thích hợp để đi đến một thế giới khác.
10 giờ đêm, 40 phút nữa thôi là tàu sẽ khởi hành.
Trên con phố gần bến tàu của thị trấn, tivi của một cửa hàng bán thuốc lá Hồng mai đang vang lên một bài hát cũ:
Thường xuyên về thăm nhà, về thăm nhà, dù chỉ là rửa bát lau đũa giúp mẹ.
Người già chẳng cần con cái phải làm được gì cho gia đình, cả đời này chỉ mong những giây phút đoàn viên ít ỏi.
Thường xuyên về thăm nhà, về thăm nhà, cho dù chỉ là về đấm lưng cho bố.
Người già chẳng cần con cái phải làm được gì cho gia đình, cả đời lo lắng chỉ mong hai chữ bình an.
Cửa hàng lẩu dê sắp đóng cửa, nhân viên phục vụ đã giục khách hàng thanh toán. Thôi Thiện lau nước mắt, đóng quyển nhật ký của X. Mấy hàng chữ cuối viết xiêu vẹo, khó mà nhìn ra được. Mực của bút bi bị nước làm nhòe, một màu xanh nhàn nhạt giống như mây mù. Hạ chí bắt đầu, Đông chí kết thúc. Từ một đêm ngắn ngủi, đến một đêm dài vô tận. Từ ngày mai, sẽ không ai nhớ đến chuyện này nữa.
Đối diện với lò sưởi ở góc tường, Thôi Thiện chỉ do dự hai giây rồi đặt quyển nhật ký của X vào đó. Ngọn lửa được đốt bằng than củi của mùa đông hung hăng nuốt chửng từng trang giấy và từng nét mực, đốt thành 1 đống tro tàn, giống như lông vũ màu đen, bay lên xà nhà tích đầy khói dầu, chớp mắt đã không còn dấu vết.
Kéo chiếc vali ra khỏi khách sạn nhỏ, cô ta lấy ra một chiếc bật lửa Zippo từ trong túi xách LV, sau đó là loại thuốc lá cho phụ nữ vừa dài vừa nhỏ. Những bông tuyết trắng xóa như lông thiên nga lại rơi, giống như vung tiền giấy màu trắng lên bầu trời, khiến người ta không thể mở nổi mắt. Lúc châm lửa, ánh sáng của pháo hoa giao thừa lấp lánh, từ khóe miệng có son màu mật ong từ từ phả ra một làn khói xanh mờ mịt, bị gió cuốn vào góc tối của con phố. Đột nhiên cô ta nhớ lại lúc còn nhỏ thường xuyên hay mua kẹo ở đây.
Thôi Thiện lấy chiếc bút ghi âm ra, cũng là món quà X để lại cho cô ta ở tháp Babylon. Trên nền đất u tối chỉ toàn là tuyết và vũng nước, cô ta cẩn thận bước từng bước về phía nhà ga, rút ra một điếu thuốc lá hương bạc hà, cùng lúc đó cũng đưa cái bút ghi âm lại gần miệng.
X thân yêu, xin lỗi, anh vẫn luôn gọi nhầm, em không phải Odette.
Em là kẻ giết người.
Ngày 22 tháng 6, Đông chí, ngày sinh nhật em, hơn 5 giờ sáng, em đột nhập vào phòng ngủ của Trình Lệ Quân.
Em không từ bỏ việc giết người, cũng không hề bỏ cuộc giữa chừng, nhìn người đàn bà đang ngủ say trên chiếc giường kia, em chỉ muốn giết cô ta thật nhanh – để báo thù cho mẹ? Vì Lâm Tử Túy? Bỏ đi, em chỉ vì chính bản thân em thôi, em vĩnh viễn không muốn quay lại cuộc sống như trước đây nữa.
Hoàn thành xong bước chuẩn bị tiêm, em không chút do dự cắm đầu kim vào cánh tay trái của Trình Lệ Quân. Ngụy trang thành góc độ mà cô ta tự tiêm, em nhẹ nhàng đẩy mũi kim vào, thời gian dường như trôi chậm lại gấp 10 lần, nhìn dòng dịch thuốc dần dần trôi vào trong người Trình Lệ Quân.
Em rút kim ra, giống như một y tá, dán miếng dán tiêu độc lên tay cô ta.
Sau đó, yên lặng chờ đợi trong 5 phút.
Đó là 5 phút dài nhất trong cuộc đời này.
Cảm giác thấy cô ta đã tắt thở, em dùng bàn tay có đeo găng của mình bắt thử mạch của cô ta.
Cô ta chết rồi.
Em bình tĩnh một cách dị thường, cầm lấy tay phải cảu cô ta, dùng lực tách những ngón tay vẫn còn ấm ấy ra, để lại dấu vân tay của cô ta ở vị trí thích hợp của ống tiêm.
Cuối cùng kiểm tra lại một lượt các phòng ngủ, xác nhận rằng không để lại bất kì sơ hở nào, bao gồm cả, lông tóc của mình hay bất kì thứ gì khác. Kiểm tra xong, em đi ra khỏi đó.
Điều kì lạ là, quả thực em có phát hiện ra ở dưới bếp có bóng người, lúc đó em vô cùng sợ hãi. Nhưng, khi em bị giam ở trên đỉnh tháp Babylon, anh dùng chiếc bút ghi âm này bảo em kể ra sự thật, em đột nhiên lại nhớ tới người đó….
Thế là em đã bịa ra một câu chuyện giả dối: Em không giết người, hung thủ thật sự là một người khác, còn Thôi Thiện dừng lại giữa chừng trên con đường phạm tội chỉ là một vật hi sinh hoàn toàn vô tội mà thôi. Anh nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng em.
Sự thật này khiến anh rất khó chịu đúng không? Để lừa dối sự thương hại của anh, để thoát ra ngoài, lấy lại tự do, em đã bóp méo sự thật rồi bịa đặt ra đoạn quan trọng nhất của câu chuyện.
X, thật sự rất xin lỗi, nếu như ở trong nhà tù trên không ấy, em nói anh biết bí mật này, e rằng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thả em ra.
Nhưng, đây là cách em tự cứu vớt chính mình, không có đúng hay sai, chỉ có thua và thắng.
Suýt thì quên, còn phải nói cho anh biết – Trình Lệ Quân không phải là người đầu tiên bị em hại chết, trong những năm ngắn ngủi của đoạn cuộc đời trong quá khứ, em đã sát hại người đàn ông, anh có đoán ra được không?
Đúng như mong muốn của anh, em đã dùng hộ chiếu Trương Tiểu Xảo, còn cả số tiền anh cho em để mua vé máy bay ngày mai ra nước ngoài, đi qua Sydney rồi chuyển máy bay tới Sodoma. 15 phút nữa thôi là em sẽ lên tàu hỏa, đi tới sân bay quốc tế để xuất cảnh.
Thiên nga đen sẽ bay tới một thế giới khác.
Em là Odile.
X, anh là người đàn ông yêu em nhất trên thế giới này đúng không.
Cuối con phố gió tuyết mù mịt, đã nhìn thấy phía xa là ánh đèn điện của nhà ga.
Thôi Thiện cất bút ghi âm vào túi, nhấc đôi ủng đi tuyết màu cà phê, giẫm lên đầu thuốc ESSE. Tiện tay cô ta đeo tai nghe bằng kim loại, liên kết với trình nghe nhạc của điện thoại lên. Lúc đó, góc phía sau, có một người theo cô ta như hình với bóng. Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, tưởng rằng cô ta đang đeo một đôi hoa tai bằng kim cương.
Đó là một khuôn mặt đầy mụn trứng cá, dưới mái tóc đến cả ở nông thôn cũng không còn thịnh hành là một đôi mắt hau háu. Ông nội của anh ta là một thợ săn, dưới gầm giường còn giấu một cây súng săn đã han gỉ. Cả đời ông, giai đoạn đỉnh cao nhất là 30 năm trước, trên sông Lưu Hoa đã bắn chết một con thiên ngan hoang dã, hào phóng chia thịt ra cho họ hàng cùng ăn. Ba năm trước, thiếu niên đó thôi học ở trường trung học thôn Lưu Hoa, chạy tới làm thuê cho công trình trên thị trấn. Tháng trước, nhà thầu ôm vốn chạy mất, hắn ta không lấy được một đồng tiền công nào. Thấy sắp sửa cuối năm, không còn mặt mũi nào về nhà, đang đi quanh quẩn trong bóng tối thì gặp đúng Thôi Thiện đi qua. Một cô nàng trẻ trung sành điệu, vừa nhìn là đã biết đến từ một thành phố lớn, kéo một vali sáng bóng, trên tay còn cầm chiếc túi xách rất đẹp – hiện rõ lên là hiệu LV, hắn chỉ biết loại túi này rất đáng giá, người giàu mới có thể dùng được, nói không chừng trong đó còn có rất nhiều tiền nữa.
Lúc sắp đi tới chỗ dưới ánh đèn, đột nhiên có người xông ra túm lấy túi xách của Thôi Thiện. Vốn dĩ nó cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng trong túi có hộ chiếu của nước Cộng hòa Sodoma, ngộ nhỡ làm mất thì không thể nào lấy lại được, ngày mai sẽ không thể cao chạy xa bay được nữa.Vậy nên cô ta phản kháng kịch liệt, hai tay giữ chặt lấy quai túi, mong có thể thu hút sự chú ý của người đi đường để họ tới giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên cậu thiếu niên này đi ăn cướp. Trong mùi hương bạc hà nồng nàn, hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh của phụ nữ, cứ tưởng là cảnh sát sắp tới, nhưng lại không muốn bỏ chiếc túi LV ra, trong lúc hoảng loạn đã rút một con dao, không biết thế nào đâm thẳng vào ngực cô.
Yên lặng.
Quỳ dưới nền tuyết lạnh lẽo, mũ rơi xuống, da đầu lạnh, Thôi Thiện không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa. Cảm giác như một thứ kim loại lạnh ngắt nào đó, xuyên qua lớp áo khoác lông dày, cắt đứt sợi dây chuyền, đâm vào lồng ngực và nội tạng, vừa giống như cơ thể cứng cáp của đàn ông, vừa giống như mũi tiêm chứa chất kịch độc.
Cô ta cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ rất nhẹ, giống như một cọng lông màu đen, bị gió thổi qua một góc phố bẩn thỉu nào đó, bay qua hàng rào dây thép gai quanh tường, nhìn xuống 12 toa tàu giữa đường ray.
Thiếu niên 18 tuổi ôm chiếc túi LV lẩn vào một con phố nhỏ tối tăm. Hắn hoàn toàn không biết thứ mình đã cướp được chỉ là hàng nhái, mua trên Taobao chỉ khoảng 200 tệ. Thứ có giá trị nhất trong túi xách, là một quyển hộ chiếu của quốc gia thậm chí còn không xuất hiện trên bản đồ, và một chiếc bút ghi âm mới sử dụng.
Đông chí, 22h30’, quảng trường nhỏ trong nhà ga, dưới ngọn đèn mờ mịt cuối cùng, có một cô gái trẻ đang nằm trên nền tuyết. Chiếc áo khoác lông đen rất hút mắt, cúc áo bị giật vương vãi trên mặt đất. Một chiếc tai nghe mini rơi ra từ trong túi áo, giống như một chú rắn nhỏ đang trườn bò uốn lượn, chậm chạp bò tới cống ngầm ở bên đường, bất chấp sức nóng của rác rưởi xung quanh, thấm đẫm âm thanh của kèn oboe và violon, nhẹ như lông vũ. Sắc mặt chợt hiện lên chút hồng hào, mái tóc dài đen như tơ lụa thuê trên nền vải bông trắng, trong đôi đồng tử đang mở to ấy, có một hạt tuyết rơi vào, từ từ tan ra. Giống như cô gái 7 tuổi, ngóng vọng xa xăm lên bầu trời đêm, giống như ở trên đỉnh tháp Babylon.
Đôi mắt ấy cuối cùng cũng nhìn thấy những tầng mây trong trời đông ảm đạm, vẫn có một chú thiên nga đen đơn độc bay qua, trong gió tuyết vội vàng bôn ba qua 20.000 kilomet, bay tới quần đảo Sodoma ở Nam Thái Bình Dương để tránh rét qua mùa đông. Máu của cô gái long lanh rơi xuống từng giọt, như những phồn hoa ngày xuân lụi tàn, thấm đẫm vào đôi cánh của thiên nga đen, tô đỏ rực mảng tuyết trắng phía trước nhà ga tàu hỏa…
Trong đêm dài nhất đó, người đi đường vội vàng lướt qua, ai nấy đều vội vàng chạy lên cho kịp chuyến tàu cuối, không có ai liếc nhìn cô ta, cho dù chỉ là một chút.
10 giờ đêm, 40 phút nữa thôi là tàu sẽ khởi hành.
Trên con phố gần bến tàu của thị trấn, tivi của một cửa hàng bán thuốc lá Hồng mai đang vang lên một bài hát cũ:
Thường xuyên về thăm nhà, về thăm nhà, dù chỉ là rửa bát lau đũa giúp mẹ.
Người già chẳng cần con cái phải làm được gì cho gia đình, cả đời này chỉ mong những giây phút đoàn viên ít ỏi.
Thường xuyên về thăm nhà, về thăm nhà, cho dù chỉ là về đấm lưng cho bố.
Người già chẳng cần con cái phải làm được gì cho gia đình, cả đời lo lắng chỉ mong hai chữ bình an.
Cửa hàng lẩu dê sắp đóng cửa, nhân viên phục vụ đã giục khách hàng thanh toán. Thôi Thiện lau nước mắt, đóng quyển nhật ký của X. Mấy hàng chữ cuối viết xiêu vẹo, khó mà nhìn ra được. Mực của bút bi bị nước làm nhòe, một màu xanh nhàn nhạt giống như mây mù. Hạ chí bắt đầu, Đông chí kết thúc. Từ một đêm ngắn ngủi, đến một đêm dài vô tận. Từ ngày mai, sẽ không ai nhớ đến chuyện này nữa.
Đối diện với lò sưởi ở góc tường, Thôi Thiện chỉ do dự hai giây rồi đặt quyển nhật ký của X vào đó. Ngọn lửa được đốt bằng than củi của mùa đông hung hăng nuốt chửng từng trang giấy và từng nét mực, đốt thành 1 đống tro tàn, giống như lông vũ màu đen, bay lên xà nhà tích đầy khói dầu, chớp mắt đã không còn dấu vết.
Kéo chiếc vali ra khỏi khách sạn nhỏ, cô ta lấy ra một chiếc bật lửa Zippo từ trong túi xách LV, sau đó là loại thuốc lá cho phụ nữ vừa dài vừa nhỏ. Những bông tuyết trắng xóa như lông thiên nga lại rơi, giống như vung tiền giấy màu trắng lên bầu trời, khiến người ta không thể mở nổi mắt. Lúc châm lửa, ánh sáng của pháo hoa giao thừa lấp lánh, từ khóe miệng có son màu mật ong từ từ phả ra một làn khói xanh mờ mịt, bị gió cuốn vào góc tối của con phố. Đột nhiên cô ta nhớ lại lúc còn nhỏ thường xuyên hay mua kẹo ở đây.
Thôi Thiện lấy chiếc bút ghi âm ra, cũng là món quà X để lại cho cô ta ở tháp Babylon. Trên nền đất u tối chỉ toàn là tuyết và vũng nước, cô ta cẩn thận bước từng bước về phía nhà ga, rút ra một điếu thuốc lá hương bạc hà, cùng lúc đó cũng đưa cái bút ghi âm lại gần miệng.
X thân yêu, xin lỗi, anh vẫn luôn gọi nhầm, em không phải Odette.
Em là kẻ giết người.
Ngày 22 tháng 6, Đông chí, ngày sinh nhật em, hơn 5 giờ sáng, em đột nhập vào phòng ngủ của Trình Lệ Quân.
Em không từ bỏ việc giết người, cũng không hề bỏ cuộc giữa chừng, nhìn người đàn bà đang ngủ say trên chiếc giường kia, em chỉ muốn giết cô ta thật nhanh – để báo thù cho mẹ? Vì Lâm Tử Túy? Bỏ đi, em chỉ vì chính bản thân em thôi, em vĩnh viễn không muốn quay lại cuộc sống như trước đây nữa.
Hoàn thành xong bước chuẩn bị tiêm, em không chút do dự cắm đầu kim vào cánh tay trái của Trình Lệ Quân. Ngụy trang thành góc độ mà cô ta tự tiêm, em nhẹ nhàng đẩy mũi kim vào, thời gian dường như trôi chậm lại gấp 10 lần, nhìn dòng dịch thuốc dần dần trôi vào trong người Trình Lệ Quân.
Em rút kim ra, giống như một y tá, dán miếng dán tiêu độc lên tay cô ta.
Sau đó, yên lặng chờ đợi trong 5 phút.
Đó là 5 phút dài nhất trong cuộc đời này.
Cảm giác thấy cô ta đã tắt thở, em dùng bàn tay có đeo găng của mình bắt thử mạch của cô ta.
Cô ta chết rồi.
Em bình tĩnh một cách dị thường, cầm lấy tay phải cảu cô ta, dùng lực tách những ngón tay vẫn còn ấm ấy ra, để lại dấu vân tay của cô ta ở vị trí thích hợp của ống tiêm.
Cuối cùng kiểm tra lại một lượt các phòng ngủ, xác nhận rằng không để lại bất kì sơ hở nào, bao gồm cả, lông tóc của mình hay bất kì thứ gì khác. Kiểm tra xong, em đi ra khỏi đó.
Điều kì lạ là, quả thực em có phát hiện ra ở dưới bếp có bóng người, lúc đó em vô cùng sợ hãi. Nhưng, khi em bị giam ở trên đỉnh tháp Babylon, anh dùng chiếc bút ghi âm này bảo em kể ra sự thật, em đột nhiên lại nhớ tới người đó….
Thế là em đã bịa ra một câu chuyện giả dối: Em không giết người, hung thủ thật sự là một người khác, còn Thôi Thiện dừng lại giữa chừng trên con đường phạm tội chỉ là một vật hi sinh hoàn toàn vô tội mà thôi. Anh nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng em.
Sự thật này khiến anh rất khó chịu đúng không? Để lừa dối sự thương hại của anh, để thoát ra ngoài, lấy lại tự do, em đã bóp méo sự thật rồi bịa đặt ra đoạn quan trọng nhất của câu chuyện.
X, thật sự rất xin lỗi, nếu như ở trong nhà tù trên không ấy, em nói anh biết bí mật này, e rằng anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thả em ra.
Nhưng, đây là cách em tự cứu vớt chính mình, không có đúng hay sai, chỉ có thua và thắng.
Suýt thì quên, còn phải nói cho anh biết – Trình Lệ Quân không phải là người đầu tiên bị em hại chết, trong những năm ngắn ngủi của đoạn cuộc đời trong quá khứ, em đã sát hại người đàn ông, anh có đoán ra được không?
Đúng như mong muốn của anh, em đã dùng hộ chiếu Trương Tiểu Xảo, còn cả số tiền anh cho em để mua vé máy bay ngày mai ra nước ngoài, đi qua Sydney rồi chuyển máy bay tới Sodoma. 15 phút nữa thôi là em sẽ lên tàu hỏa, đi tới sân bay quốc tế để xuất cảnh.
Thiên nga đen sẽ bay tới một thế giới khác.
Em là Odile.
X, anh là người đàn ông yêu em nhất trên thế giới này đúng không.
Cuối con phố gió tuyết mù mịt, đã nhìn thấy phía xa là ánh đèn điện của nhà ga.
Thôi Thiện cất bút ghi âm vào túi, nhấc đôi ủng đi tuyết màu cà phê, giẫm lên đầu thuốc ESSE. Tiện tay cô ta đeo tai nghe bằng kim loại, liên kết với trình nghe nhạc của điện thoại lên. Lúc đó, góc phía sau, có một người theo cô ta như hình với bóng. Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, tưởng rằng cô ta đang đeo một đôi hoa tai bằng kim cương.
Đó là một khuôn mặt đầy mụn trứng cá, dưới mái tóc đến cả ở nông thôn cũng không còn thịnh hành là một đôi mắt hau háu. Ông nội của anh ta là một thợ săn, dưới gầm giường còn giấu một cây súng săn đã han gỉ. Cả đời ông, giai đoạn đỉnh cao nhất là 30 năm trước, trên sông Lưu Hoa đã bắn chết một con thiên ngan hoang dã, hào phóng chia thịt ra cho họ hàng cùng ăn. Ba năm trước, thiếu niên đó thôi học ở trường trung học thôn Lưu Hoa, chạy tới làm thuê cho công trình trên thị trấn. Tháng trước, nhà thầu ôm vốn chạy mất, hắn ta không lấy được một đồng tiền công nào. Thấy sắp sửa cuối năm, không còn mặt mũi nào về nhà, đang đi quanh quẩn trong bóng tối thì gặp đúng Thôi Thiện đi qua. Một cô nàng trẻ trung sành điệu, vừa nhìn là đã biết đến từ một thành phố lớn, kéo một vali sáng bóng, trên tay còn cầm chiếc túi xách rất đẹp – hiện rõ lên là hiệu LV, hắn chỉ biết loại túi này rất đáng giá, người giàu mới có thể dùng được, nói không chừng trong đó còn có rất nhiều tiền nữa.
Lúc sắp đi tới chỗ dưới ánh đèn, đột nhiên có người xông ra túm lấy túi xách của Thôi Thiện. Vốn dĩ nó cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng trong túi có hộ chiếu của nước Cộng hòa Sodoma, ngộ nhỡ làm mất thì không thể nào lấy lại được, ngày mai sẽ không thể cao chạy xa bay được nữa.Vậy nên cô ta phản kháng kịch liệt, hai tay giữ chặt lấy quai túi, mong có thể thu hút sự chú ý của người đi đường để họ tới giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên cậu thiếu niên này đi ăn cướp. Trong mùi hương bạc hà nồng nàn, hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh của phụ nữ, cứ tưởng là cảnh sát sắp tới, nhưng lại không muốn bỏ chiếc túi LV ra, trong lúc hoảng loạn đã rút một con dao, không biết thế nào đâm thẳng vào ngực cô.
Yên lặng.
Quỳ dưới nền tuyết lạnh lẽo, mũ rơi xuống, da đầu lạnh, Thôi Thiện không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa. Cảm giác như một thứ kim loại lạnh ngắt nào đó, xuyên qua lớp áo khoác lông dày, cắt đứt sợi dây chuyền, đâm vào lồng ngực và nội tạng, vừa giống như cơ thể cứng cáp của đàn ông, vừa giống như mũi tiêm chứa chất kịch độc.
Cô ta cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ rất nhẹ, giống như một cọng lông màu đen, bị gió thổi qua một góc phố bẩn thỉu nào đó, bay qua hàng rào dây thép gai quanh tường, nhìn xuống 12 toa tàu giữa đường ray.
Thiếu niên 18 tuổi ôm chiếc túi LV lẩn vào một con phố nhỏ tối tăm. Hắn hoàn toàn không biết thứ mình đã cướp được chỉ là hàng nhái, mua trên Taobao chỉ khoảng 200 tệ. Thứ có giá trị nhất trong túi xách, là một quyển hộ chiếu của quốc gia thậm chí còn không xuất hiện trên bản đồ, và một chiếc bút ghi âm mới sử dụng.
Đông chí, 22h30’, quảng trường nhỏ trong nhà ga, dưới ngọn đèn mờ mịt cuối cùng, có một cô gái trẻ đang nằm trên nền tuyết. Chiếc áo khoác lông đen rất hút mắt, cúc áo bị giật vương vãi trên mặt đất. Một chiếc tai nghe mini rơi ra từ trong túi áo, giống như một chú rắn nhỏ đang trườn bò uốn lượn, chậm chạp bò tới cống ngầm ở bên đường, bất chấp sức nóng của rác rưởi xung quanh, thấm đẫm âm thanh của kèn oboe và violon, nhẹ như lông vũ. Sắc mặt chợt hiện lên chút hồng hào, mái tóc dài đen như tơ lụa thuê trên nền vải bông trắng, trong đôi đồng tử đang mở to ấy, có một hạt tuyết rơi vào, từ từ tan ra. Giống như cô gái 7 tuổi, ngóng vọng xa xăm lên bầu trời đêm, giống như ở trên đỉnh tháp Babylon.
Đôi mắt ấy cuối cùng cũng nhìn thấy những tầng mây trong trời đông ảm đạm, vẫn có một chú thiên nga đen đơn độc bay qua, trong gió tuyết vội vàng bôn ba qua 20.000 kilomet, bay tới quần đảo Sodoma ở Nam Thái Bình Dương để tránh rét qua mùa đông. Máu của cô gái long lanh rơi xuống từng giọt, như những phồn hoa ngày xuân lụi tàn, thấm đẫm vào đôi cánh của thiên nga đen, tô đỏ rực mảng tuyết trắng phía trước nhà ga tàu hỏa…
Trong đêm dài nhất đó, người đi đường vội vàng lướt qua, ai nấy đều vội vàng chạy lên cho kịp chuyến tàu cuối, không có ai liếc nhìn cô ta, cho dù chỉ là một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.