15P, 7H, 6Sm Đích Cố Sự Đại Tập
Chương 12: Tha thứ cho anh…
Hổ Phách Trùng Tử
13/09/2020
Anh tìm gặp chú của em, cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì, bày ra một bộ mặt thờ ơ mà trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng hỏi: “Này, ông anh, cháu anh đâu rồi? Sao lâu thế không thấy đâu?”
“Nó ấy hả…” Chú của em đang bài trí bối cảnh, bận rộn muốn chết. Trái tim anh đập vừa nhanh vừa lớn tiếng, dường như anh đã phải dùng tất cả khả năng nhẫn nại mới có thể không nhào đến túm tay ông chú đáng thương của em mà hét lên: “Đúng, là cậu ấy, cậu ấy sao rồi?”
“Nó sắp chuyển đến nhà bà ngoại ở Nam Kinh. Haizzz, thằng bé cũng thật đáng thương, vợ sau của anh tôi không muốn nó ở chung nữa.”
Anh nghĩ mình sắp bị câu nói này làm cho mụ mị đầu óc rồi, chỉ biết ngơ ngác hỏi tiếp: “Vậy…sao? Cậu ấy…khi nào thì đi ?”
“Còn chưa đi đâu, nhưng mà cũng nhanh thôi, chắc trong một hai ngày này đó, không phải hôm nay thì là ngày mai. Cụ thể thì tôi quên rồi, gần đây bận quá…”
Trái tim lại bắt đầu run bắn lên. Vẫn còn chưa muộn.
Lần này, hãy tin anh, anh sẽ tìm thấy em, từ nay về sau sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.
Thượng đế, xin người hãy cho con một cơ hội cứu vãn sai lầm.
…
Sáng sớm ngày hôm ấy, một thanh niên xách một cái túi du lịch thật lớn bước ra khỏi cửa một căn hộ chung cư, không có ai tiễn xuống lầu, chỉ có một người đàn ông đứng tuổi dặn dò một câu: “Đi cẩn thận, đến thì gọi về nhà.”
“Dạ.” Thanh niên kia trả lời, cố hết sức lôi túi bước xuống cầu thang.
…
Em sẽ không bao giờ biết được, giây phút nhìn thấy em sau hai ngày chờ đợi làm cho anh hạnh phúc đến thế nào.
Anh chỉ biết theo bản năng tiến đến nắm lấy cả em và cái túi lớn kia, khi em vẫn còn chưa kịp nhận ra anh, anh đã ôm lấy em thật chặt, đặt em vào xe mượn của một người quen, khởi động nó mang em đi.
Lúc ấy, anh còn nghĩ mình thật giống anh hùng cướp lại người yêu trong tay kẻ xấu. Kỳ thật chỉ là anh kịp ngăn em lại trước khi em lên chuyến tàu rời khỏi anh thôi.
Lúc đầu, em giật mình, rồi rất nhanh đã nhận ra anh nên không nói một lời mà ngồi yên bên cạnh. Anh tham lam nhìn em qua khóe mắt, đau lòng phát hiện ra chỉ vài ngày không gặp, em đã gầy và đen hơn rất nhiều.
Dừng xe, anh không thể kiềm chế được nữa mà ôm lấy khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần kia mạnh mẽ hôn lên. Em nhiệt tình đáp lại, anh có thể cảm nhận được em nhớ anh, khao khát anh cũng không ít hơn những gì trong anh những ngày này.
Dịu dàng của em ngọt ngào như mật, tưới đầy trái tim khô hạn của anh, anh ôm chặt em, cảm giác được em run rẩy anh lại càng siết chặt, bên vành tai đáng yêu của em, anh dụ dỗ em như thế này: “Tha thứ cho anh…tha thứ cho anh…tha thứ cho anh…chúng ta…lại bắt đầu một lần nữa…tha thứ cho anh…”
Em càng run lên, như một mảnh lá chao đảo trong gió, vùi mặt trốn trong áo anh, làm thế nào em cũng không chịu ngẩng lên, vạt áo anh dần dần ướt đẫm…
Phản ứng của em tuy rằng anh đều tính trước, nhưng vẫn làm anh luống cuống chân tay.
Anh không dám thử nâng khuôn mặt em lên nữa, đành phải không ngừng không ngừng mà nhẹ nhàng vỗ bờ vai run rẩy, nhẹ nhàng hôn mái tóc em mang theo mùi hương thơm ngát, thỉnh thoảng lấy tay lau đi những giọt nước mắt làm đau cả lòng anh trên khuôn mặt em.
Anh muốn dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể có thể để thể hiện tình cảm của mình, hi vọng em tha thứ, hi vọng em đồng ý, hứa với nhau bắt đầu một tương lai tốt đẹp.
…
Anh thật giảo hoạt.
Kỳ thật anh biết em nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Bởi vì em yêu anh mà.
Giống như hiện tại anh yêu em…mà không, có lẽ còn sâu nặng hơn nhiều lắm…
“Nó ấy hả…” Chú của em đang bài trí bối cảnh, bận rộn muốn chết. Trái tim anh đập vừa nhanh vừa lớn tiếng, dường như anh đã phải dùng tất cả khả năng nhẫn nại mới có thể không nhào đến túm tay ông chú đáng thương của em mà hét lên: “Đúng, là cậu ấy, cậu ấy sao rồi?”
“Nó sắp chuyển đến nhà bà ngoại ở Nam Kinh. Haizzz, thằng bé cũng thật đáng thương, vợ sau của anh tôi không muốn nó ở chung nữa.”
Anh nghĩ mình sắp bị câu nói này làm cho mụ mị đầu óc rồi, chỉ biết ngơ ngác hỏi tiếp: “Vậy…sao? Cậu ấy…khi nào thì đi ?”
“Còn chưa đi đâu, nhưng mà cũng nhanh thôi, chắc trong một hai ngày này đó, không phải hôm nay thì là ngày mai. Cụ thể thì tôi quên rồi, gần đây bận quá…”
Trái tim lại bắt đầu run bắn lên. Vẫn còn chưa muộn.
Lần này, hãy tin anh, anh sẽ tìm thấy em, từ nay về sau sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.
Thượng đế, xin người hãy cho con một cơ hội cứu vãn sai lầm.
…
Sáng sớm ngày hôm ấy, một thanh niên xách một cái túi du lịch thật lớn bước ra khỏi cửa một căn hộ chung cư, không có ai tiễn xuống lầu, chỉ có một người đàn ông đứng tuổi dặn dò một câu: “Đi cẩn thận, đến thì gọi về nhà.”
“Dạ.” Thanh niên kia trả lời, cố hết sức lôi túi bước xuống cầu thang.
…
Em sẽ không bao giờ biết được, giây phút nhìn thấy em sau hai ngày chờ đợi làm cho anh hạnh phúc đến thế nào.
Anh chỉ biết theo bản năng tiến đến nắm lấy cả em và cái túi lớn kia, khi em vẫn còn chưa kịp nhận ra anh, anh đã ôm lấy em thật chặt, đặt em vào xe mượn của một người quen, khởi động nó mang em đi.
Lúc ấy, anh còn nghĩ mình thật giống anh hùng cướp lại người yêu trong tay kẻ xấu. Kỳ thật chỉ là anh kịp ngăn em lại trước khi em lên chuyến tàu rời khỏi anh thôi.
Lúc đầu, em giật mình, rồi rất nhanh đã nhận ra anh nên không nói một lời mà ngồi yên bên cạnh. Anh tham lam nhìn em qua khóe mắt, đau lòng phát hiện ra chỉ vài ngày không gặp, em đã gầy và đen hơn rất nhiều.
Dừng xe, anh không thể kiềm chế được nữa mà ôm lấy khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần kia mạnh mẽ hôn lên. Em nhiệt tình đáp lại, anh có thể cảm nhận được em nhớ anh, khao khát anh cũng không ít hơn những gì trong anh những ngày này.
Dịu dàng của em ngọt ngào như mật, tưới đầy trái tim khô hạn của anh, anh ôm chặt em, cảm giác được em run rẩy anh lại càng siết chặt, bên vành tai đáng yêu của em, anh dụ dỗ em như thế này: “Tha thứ cho anh…tha thứ cho anh…tha thứ cho anh…chúng ta…lại bắt đầu một lần nữa…tha thứ cho anh…”
Em càng run lên, như một mảnh lá chao đảo trong gió, vùi mặt trốn trong áo anh, làm thế nào em cũng không chịu ngẩng lên, vạt áo anh dần dần ướt đẫm…
Phản ứng của em tuy rằng anh đều tính trước, nhưng vẫn làm anh luống cuống chân tay.
Anh không dám thử nâng khuôn mặt em lên nữa, đành phải không ngừng không ngừng mà nhẹ nhàng vỗ bờ vai run rẩy, nhẹ nhàng hôn mái tóc em mang theo mùi hương thơm ngát, thỉnh thoảng lấy tay lau đi những giọt nước mắt làm đau cả lòng anh trên khuôn mặt em.
Anh muốn dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể có thể để thể hiện tình cảm của mình, hi vọng em tha thứ, hi vọng em đồng ý, hứa với nhau bắt đầu một tương lai tốt đẹp.
…
Anh thật giảo hoạt.
Kỳ thật anh biết em nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Bởi vì em yêu anh mà.
Giống như hiện tại anh yêu em…mà không, có lẽ còn sâu nặng hơn nhiều lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.