Chương 49: thất vọng
Hoa Tiểu Lê
09/08/2024
Chiêu Lam được đưa về căn hộ của Vũ Kiên. Cô nằm ngủ ngon lành trên giường, còn anh ngồi bên quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cô. Lúc này nhìn cô thiện lành, không còn cáu bẳn khó tính như mọi khi.
Khi cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu thấy váng váng, và ở một nơi lạ hoắc.
Đưa mắt quan sát thêm, thấy một người ở phía tủ đồ đang cởi trần. Thêm chút nữa, người đó mặc áo sơ mi trắng vào, động tác cài khuy áo nhìn từ sau cũng thấy cuốn hút.
-
Vũ Kiên quay lại làm cô giật mình giữ chăn chắn người. Mà hành động vô thức này khiến anh dâng lên cảm giác tội lỗi.
- Tỉnh khi nào vậy?
- Được..vài phút rồi.
- Ừm, chuyện đêm qua...Xin lỗi cô, cô muốn trách hay ghét tôi cũng được.
- Sao tôi phải làm thế?
Thái độ bình tĩnh dửng dưng của Chiêu Lam nằm ngoài dự đoán của anh. Anh hơi nhíu mày, thì cô lại nói thêm.
Hzzz, không cần lo, tình một đêm với tôi không phải lần đầu. Lớn cả rồi, chuyện này không có gì quá to tát cả. Tôi chỉ quan tâm sức khỏe của anh thôi, để đảm bảo tôi không bị hệ lụy gì.
Vũ Kiên vô cùng thất vọng, còn cảm thấy có chút tổn thương, cứ như bản thân là một món đồ chơi của crush vậy.
- Ừm! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh và bình thường.- Ừm!
Chiêu Lam cũng xấu hổ, cô đang cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng câu tiếp theo của Vũ Kiên làm cô buồn phiền.
- Cô Lam, hôm qua quá đột ngột....nên... thuốc tôi đã để sẵn. Cô uống xong thì ra ngoài ăn sáng nhé. Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi.
Vũ Kiên ra khỏi phòng, Chiêu Lam chỉ đành cười nhạt. Cô mà cũng có ngày bị phũ thế này.
Nhìn sang, thuốc tránh thai khẩn cấp, viên nội tiết và một ly nước đặt ngay ngắn sao mà ngứa mắt thế nhỉ.
Cô tự uống là một chuyện, người khác bảo cô uống là một chuyện. Cô cảm thấy Vũ Kiên đối với việc này quen thuộc và hiển nhiên, nghĩ anh từng làm như vậy với những cô gái khác, lòng không tránh khỏi bực bội.
Cô tự nói thầm.
- Phải uống chứ! Ít ra anh ta còn có cả viên nội tiết, cũng xem như không tệ.. Mẹ kiếp, bực thế nhỉ!!!!
Dứt lời, cô bóc hai viên thuốc cho vào miệng nhai, nuốt xong mới uống nước. Chiếc ly bị đập mạnh xuống bàn, chứng tỏ Hoàng Chiêu Lam đang hậm hực nóng nảy.
Dẫu vậy cô vẫn vào nhà tắm và đi ra với bộ dạng chỉn chu.
-
- Tôi không ăn sáng đâu. Chuyện này... Anh quên đi!
- Ừm!Cô vô tư ra khỏi căn hộ, không chào bạn giường lấy một tiếng. Trên đường lái
xe về, cô mông lung nhớ ra vài chi tiết.
Hôn này, ôm này, trên trên dưới dưới.
Chiêu Lam không bình tĩnh được, cô đậu xe vào lề đường rồi gục mặt vào vô lăng tự trách.
Mấy tình cũ của cô xong chuyện đều không gặp lại. Còn Vũ Kiên làm sao mà né được, chuyện đã rồi, còn lâu mới bình thường như xưa.
Đang sầu đời thì điện thoại cô vang lên.
- Chiêu Lam, con đang ở đâu, người ta đợi con một lúc rồi mà sao con còn chưa tới?
- Bố, sáng ra bố lại làm sao nữa vậy?
- Cái con này, đối tượng xem mắt ....
Nhắc tới "đối tượng xem mắt " thì cô mới nghệt mặt ra.
- Con đã nói là con không đi rồi mà.
- Tới đó ngay cho bố, đó là con của chủ tịch công ty danh tiếng.... Phải giữ mặt mũi cho người ta chứ. Tới đó không chừng gặp gỡ trò chuyện sẽ thích nhau.... Đây là cơ hội đó..
- Con mệt lắm, bố tự giải quyết đi.
- Hoàng Chiêu Lam! Con không tới thì đừng hòng giữ được cái ghế ở Hoàng thị.- Bố đừng có dọa con kiểu đó.
- Ai thèm dọa, Danh Dương bị cách chức còn được, con tưởng ta không dám xuống tay với con à.
- BỐ!
Lão Hoàng cúp máy, cô thở dài chán nản.
- Thôi được rồi, tới đó từ chối là xong.
Cô cào cào mái tóc, lục túi tìm đồ trang điểm, rồi xịt nước hoa quanh người.
- Chắc không còn mùi rượu đâu.
Tự động viên mình xong xuôi, cô lái xe tới nơi xem mắt.
Trong khi ở căn hộ nọ, Vũ Kiên cũng không dễ chịu gì, nhìn bữa sáng tươm tất bị bỏ ngỏ, anh lặng lẽ dọn đồ bỏ vào thùng rác. Sau đó anh về phòng ngủ, nhìn qua giường trống trải lại nhớ người phụ nữ nằm ở đó đêm qua.
Khi cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu thấy váng váng, và ở một nơi lạ hoắc.
Đưa mắt quan sát thêm, thấy một người ở phía tủ đồ đang cởi trần. Thêm chút nữa, người đó mặc áo sơ mi trắng vào, động tác cài khuy áo nhìn từ sau cũng thấy cuốn hút.
-
Vũ Kiên quay lại làm cô giật mình giữ chăn chắn người. Mà hành động vô thức này khiến anh dâng lên cảm giác tội lỗi.
- Tỉnh khi nào vậy?
- Được..vài phút rồi.
- Ừm, chuyện đêm qua...Xin lỗi cô, cô muốn trách hay ghét tôi cũng được.
- Sao tôi phải làm thế?
Thái độ bình tĩnh dửng dưng của Chiêu Lam nằm ngoài dự đoán của anh. Anh hơi nhíu mày, thì cô lại nói thêm.
Hzzz, không cần lo, tình một đêm với tôi không phải lần đầu. Lớn cả rồi, chuyện này không có gì quá to tát cả. Tôi chỉ quan tâm sức khỏe của anh thôi, để đảm bảo tôi không bị hệ lụy gì.
Vũ Kiên vô cùng thất vọng, còn cảm thấy có chút tổn thương, cứ như bản thân là một món đồ chơi của crush vậy.
- Ừm! Tôi hoàn toàn khỏe mạnh và bình thường.- Ừm!
Chiêu Lam cũng xấu hổ, cô đang cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng câu tiếp theo của Vũ Kiên làm cô buồn phiền.
- Cô Lam, hôm qua quá đột ngột....nên... thuốc tôi đã để sẵn. Cô uống xong thì ra ngoài ăn sáng nhé. Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi.
Vũ Kiên ra khỏi phòng, Chiêu Lam chỉ đành cười nhạt. Cô mà cũng có ngày bị phũ thế này.
Nhìn sang, thuốc tránh thai khẩn cấp, viên nội tiết và một ly nước đặt ngay ngắn sao mà ngứa mắt thế nhỉ.
Cô tự uống là một chuyện, người khác bảo cô uống là một chuyện. Cô cảm thấy Vũ Kiên đối với việc này quen thuộc và hiển nhiên, nghĩ anh từng làm như vậy với những cô gái khác, lòng không tránh khỏi bực bội.
Cô tự nói thầm.
- Phải uống chứ! Ít ra anh ta còn có cả viên nội tiết, cũng xem như không tệ.. Mẹ kiếp, bực thế nhỉ!!!!
Dứt lời, cô bóc hai viên thuốc cho vào miệng nhai, nuốt xong mới uống nước. Chiếc ly bị đập mạnh xuống bàn, chứng tỏ Hoàng Chiêu Lam đang hậm hực nóng nảy.
Dẫu vậy cô vẫn vào nhà tắm và đi ra với bộ dạng chỉn chu.
-
- Tôi không ăn sáng đâu. Chuyện này... Anh quên đi!
- Ừm!Cô vô tư ra khỏi căn hộ, không chào bạn giường lấy một tiếng. Trên đường lái
xe về, cô mông lung nhớ ra vài chi tiết.
Hôn này, ôm này, trên trên dưới dưới.
Chiêu Lam không bình tĩnh được, cô đậu xe vào lề đường rồi gục mặt vào vô lăng tự trách.
Mấy tình cũ của cô xong chuyện đều không gặp lại. Còn Vũ Kiên làm sao mà né được, chuyện đã rồi, còn lâu mới bình thường như xưa.
Đang sầu đời thì điện thoại cô vang lên.
- Chiêu Lam, con đang ở đâu, người ta đợi con một lúc rồi mà sao con còn chưa tới?
- Bố, sáng ra bố lại làm sao nữa vậy?
- Cái con này, đối tượng xem mắt ....
Nhắc tới "đối tượng xem mắt " thì cô mới nghệt mặt ra.
- Con đã nói là con không đi rồi mà.
- Tới đó ngay cho bố, đó là con của chủ tịch công ty danh tiếng.... Phải giữ mặt mũi cho người ta chứ. Tới đó không chừng gặp gỡ trò chuyện sẽ thích nhau.... Đây là cơ hội đó..
- Con mệt lắm, bố tự giải quyết đi.
- Hoàng Chiêu Lam! Con không tới thì đừng hòng giữ được cái ghế ở Hoàng thị.- Bố đừng có dọa con kiểu đó.
- Ai thèm dọa, Danh Dương bị cách chức còn được, con tưởng ta không dám xuống tay với con à.
- BỐ!
Lão Hoàng cúp máy, cô thở dài chán nản.
- Thôi được rồi, tới đó từ chối là xong.
Cô cào cào mái tóc, lục túi tìm đồ trang điểm, rồi xịt nước hoa quanh người.
- Chắc không còn mùi rượu đâu.
Tự động viên mình xong xuôi, cô lái xe tới nơi xem mắt.
Trong khi ở căn hộ nọ, Vũ Kiên cũng không dễ chịu gì, nhìn bữa sáng tươm tất bị bỏ ngỏ, anh lặng lẽ dọn đồ bỏ vào thùng rác. Sau đó anh về phòng ngủ, nhìn qua giường trống trải lại nhớ người phụ nữ nằm ở đó đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.