Chương 38: Superman của tớ mà!
UwU
13/08/2023
Bên phía kia đang đi rà soát từng nhà thì bên Hà Anh, nó đang thét lên
hãi hùng, cố gắng vùng vậy như một con thú yếu đuối nhưng gan lì cố gắng thoát khỏi bẫy của thợ săn. Thấy hắn cứ đang tiến dần lại gần người
mình, mặt nó tái mét ré lên, chân tay mặc dù đang bị trói cũng đạp loạn
xạ.
“Không không, đứng yên, anh đứng yên đấy đi, bây giờ chỉ cần thả tôi thì anh thích gì cũng được, tiền phải không, tôi có tiền, bố mẹ tôi giàu lắm sẽ cho anh nhiều tiên mà…”
Nước mắt nó giàn giụa, nó đang cầu xin là ai đó hãy đến đi, Bảo hãy đạp cửa xông vào rồi giải cứu nó như nam chính trong tiểu thuyết đi.
“Mày gào lắm chỉ có chết thôi con ranh con”
Tất nhiên là thằng biến thái kia chưa một phát hãm hiếp nó luôn mà cứ phải dạo đầu với Hà Anh, nó dãy giụa kinh quá nên thằng kia khá khó khăn trong việc hành sự. Nó hét muốn rách luôn cả cổ họng.
RẦM!!!
Nó nghe thấy tiếng động lớn thì mở mắt to hết cỡ, có người đến cứu rồi, Bảo à, phải Bảo không.
“Bảo ơi, Bảo, tớ ở đây, cứu cứu nhanh lênnnnn”
Nó như người chết đuối vớ được cọc, còn bao nhiêu sức bình sinh thì lôi ra gào thét hết. Tiếc là người đạp cửa là chú cảnh sát chứ không phải cậu nhưng nó bị nhốt phía trong, khuất bởi tường nên không rõ, cứ đinh ninh là Bảo, vậy thì hãy để Hà Anh tưởng cậu là anh hùng đời nó đi. Sở dĩ mọi người biết được ở căn này nhanh như vậy là do tiếng hét của nó long trời lở đất quá nên mới nhanh nhẹn tới vậy. Chú cảnh sát gõ cửa liên hồi nhưng tên tội phạm không nghe thấy cũng vì nó hét to quá luôn, vậy nên cửa mới bị đạp vào.
Thấy bạn yêu một cái cậu vồ vào ôm ấp tới tấp ngay quên cả cởi dây trói. Hai đứa thấy nhau mừng sắp rớt cả nước mắt, rối ra rối rít con phía công ăn đã khống chế được thằng đẹp trai mà biến thái kia.
“Bây giờ cháu lên đồn với chú để lấy lời khai, đừng lo đã bắt được tội phạm rồi, cháu chỉ phải xác minh thôi”
Lên đồn công an á? Nó từ bé đến giờ nhìn cảnh sát thì chả sợ gì đâu nên trong mắt nó, cảnh sát chỉ đáng sợ với tội phạm, thế mà bây giờ nó lại được ngồi trên đồn, được chú công an mới nước mới trớ trêu.
Lúc đến nó chị bị tra khảo, nói đúng hơn là hỏi xác minh lại những cái lặt vặt để đúng quy trình mà thôi. Sau khoảng tầm mười lăm phút cũng hoàn thành, chú cảnh sát thu gọn tài liệu lại và nói một câu là nó chết đứng.
“Vì cháu vẫn chưa tròn mười tám nên chú vẫn phải gọi bố mẹ lên làm việc nhé!”
Hả, à đúng rồi, chính thức là hai tháng nữa nó mới đủ tuổi, xong rồi, nó thật sự không muốn bố mẹ biết cái chuyện không tốt đẹp gì mấy. Sau đó vì thuyết phục mãi với chú là bọn con đi chơi nên bố mẹ ở rất xa, đâu thể đến được nên đã phải gọi điện. Tất nhiên là nó đoán trước được phản ứng của bố rồi.
“Cậu mà không tống thằng khốn kia vào tù thì để tôi xuống tận đấy mời luật sư, con gái nhà người ta mắng còn không nỡ sao nó dám bắt cóc!”
“Vâng vâng, anh cứ bình tĩnh chúng tôi sẽ giải quyết triệt để, những vụ như thế này cũng xảy ra thường xuyên”
Đúng là bố của con, tuyệt quá huhu. Cả Ánh với Bảo nữa, cả hai đều làm ầm lên và đòi tống tên kia đi tù mọt gông nhưng nó biết tội này cùng lắm đi cải tạo một năm thôi. Haizz…
Ra đến khỏi cổng thì một lũ bạn loi choi nháo nhào, mọi người đều lo lắng cho nó phát sốt, nó cứ tưởng bọn này sẽ ngồi đợ ở homestay ai ngờ kéo nhau ra quán nước gần đấy ngồi đợi cả một buổi sáng. Nó mếu máo xin lỗi mọi nhười vì đã làm cả lớp lo lắng
“Tao xin lỗi, đáng lẽ sáng nay bọn mình sẽ đi chơi đến chiều vậy mà lỡ lịch rồi, đã thế mai còn phải về rồi nữa, kết quả là chưa chơi được gì với mất đứa cả”
“Không chơi bây giờ thì lúc khác, quan trọng là mày không sao”
“Đúng rồi, chả nhẽ mày bị bắt cóc mà bọn tao vẫn đi tận hưởng chơi đùa được”
Ôi, nó cảm động chết mất thôi, về sau mọi người cũng đã quyết sẽ ở lại khu tự bày trò chơi với nhau, sáng mai sẽ về. Lúc ngồi trên xe, lần này nó đã chủ động ngồi cạnh Bảo, lại còn dựa đầu vào nữa chứ. Bạn yêu làm cậu ngại chết mất.
“Sao… sao tự nhiên lại ngồi cạnh tớ thế, lại còn dựa đầu nữa”
“Sao? Không thích nữa à” Nó tủm tỉm.
“Không… không… thích chứ… rất rất thích, thấy lạ thôi”
“Sao đây, đây là phần thưởng cho superman của tớ mà!”
“Không không, đứng yên, anh đứng yên đấy đi, bây giờ chỉ cần thả tôi thì anh thích gì cũng được, tiền phải không, tôi có tiền, bố mẹ tôi giàu lắm sẽ cho anh nhiều tiên mà…”
Nước mắt nó giàn giụa, nó đang cầu xin là ai đó hãy đến đi, Bảo hãy đạp cửa xông vào rồi giải cứu nó như nam chính trong tiểu thuyết đi.
“Mày gào lắm chỉ có chết thôi con ranh con”
Tất nhiên là thằng biến thái kia chưa một phát hãm hiếp nó luôn mà cứ phải dạo đầu với Hà Anh, nó dãy giụa kinh quá nên thằng kia khá khó khăn trong việc hành sự. Nó hét muốn rách luôn cả cổ họng.
RẦM!!!
Nó nghe thấy tiếng động lớn thì mở mắt to hết cỡ, có người đến cứu rồi, Bảo à, phải Bảo không.
“Bảo ơi, Bảo, tớ ở đây, cứu cứu nhanh lênnnnn”
Nó như người chết đuối vớ được cọc, còn bao nhiêu sức bình sinh thì lôi ra gào thét hết. Tiếc là người đạp cửa là chú cảnh sát chứ không phải cậu nhưng nó bị nhốt phía trong, khuất bởi tường nên không rõ, cứ đinh ninh là Bảo, vậy thì hãy để Hà Anh tưởng cậu là anh hùng đời nó đi. Sở dĩ mọi người biết được ở căn này nhanh như vậy là do tiếng hét của nó long trời lở đất quá nên mới nhanh nhẹn tới vậy. Chú cảnh sát gõ cửa liên hồi nhưng tên tội phạm không nghe thấy cũng vì nó hét to quá luôn, vậy nên cửa mới bị đạp vào.
Thấy bạn yêu một cái cậu vồ vào ôm ấp tới tấp ngay quên cả cởi dây trói. Hai đứa thấy nhau mừng sắp rớt cả nước mắt, rối ra rối rít con phía công ăn đã khống chế được thằng đẹp trai mà biến thái kia.
“Bây giờ cháu lên đồn với chú để lấy lời khai, đừng lo đã bắt được tội phạm rồi, cháu chỉ phải xác minh thôi”
Lên đồn công an á? Nó từ bé đến giờ nhìn cảnh sát thì chả sợ gì đâu nên trong mắt nó, cảnh sát chỉ đáng sợ với tội phạm, thế mà bây giờ nó lại được ngồi trên đồn, được chú công an mới nước mới trớ trêu.
Lúc đến nó chị bị tra khảo, nói đúng hơn là hỏi xác minh lại những cái lặt vặt để đúng quy trình mà thôi. Sau khoảng tầm mười lăm phút cũng hoàn thành, chú cảnh sát thu gọn tài liệu lại và nói một câu là nó chết đứng.
“Vì cháu vẫn chưa tròn mười tám nên chú vẫn phải gọi bố mẹ lên làm việc nhé!”
Hả, à đúng rồi, chính thức là hai tháng nữa nó mới đủ tuổi, xong rồi, nó thật sự không muốn bố mẹ biết cái chuyện không tốt đẹp gì mấy. Sau đó vì thuyết phục mãi với chú là bọn con đi chơi nên bố mẹ ở rất xa, đâu thể đến được nên đã phải gọi điện. Tất nhiên là nó đoán trước được phản ứng của bố rồi.
“Cậu mà không tống thằng khốn kia vào tù thì để tôi xuống tận đấy mời luật sư, con gái nhà người ta mắng còn không nỡ sao nó dám bắt cóc!”
“Vâng vâng, anh cứ bình tĩnh chúng tôi sẽ giải quyết triệt để, những vụ như thế này cũng xảy ra thường xuyên”
Đúng là bố của con, tuyệt quá huhu. Cả Ánh với Bảo nữa, cả hai đều làm ầm lên và đòi tống tên kia đi tù mọt gông nhưng nó biết tội này cùng lắm đi cải tạo một năm thôi. Haizz…
Ra đến khỏi cổng thì một lũ bạn loi choi nháo nhào, mọi người đều lo lắng cho nó phát sốt, nó cứ tưởng bọn này sẽ ngồi đợ ở homestay ai ngờ kéo nhau ra quán nước gần đấy ngồi đợi cả một buổi sáng. Nó mếu máo xin lỗi mọi nhười vì đã làm cả lớp lo lắng
“Tao xin lỗi, đáng lẽ sáng nay bọn mình sẽ đi chơi đến chiều vậy mà lỡ lịch rồi, đã thế mai còn phải về rồi nữa, kết quả là chưa chơi được gì với mất đứa cả”
“Không chơi bây giờ thì lúc khác, quan trọng là mày không sao”
“Đúng rồi, chả nhẽ mày bị bắt cóc mà bọn tao vẫn đi tận hưởng chơi đùa được”
Ôi, nó cảm động chết mất thôi, về sau mọi người cũng đã quyết sẽ ở lại khu tự bày trò chơi với nhau, sáng mai sẽ về. Lúc ngồi trên xe, lần này nó đã chủ động ngồi cạnh Bảo, lại còn dựa đầu vào nữa chứ. Bạn yêu làm cậu ngại chết mất.
“Sao… sao tự nhiên lại ngồi cạnh tớ thế, lại còn dựa đầu nữa”
“Sao? Không thích nữa à” Nó tủm tỉm.
“Không… không… thích chứ… rất rất thích, thấy lạ thôi”
“Sao đây, đây là phần thưởng cho superman của tớ mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.