[18+]Kẻ Đào Hoa Không Chân Ái[Vminkook]
Chương 20:
Đông Tảo
31/10/2021
Sau đêm kinh hoàng đó.Jimin đã bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của jungkook.Ban đầu,jungkook gần như phát điên.Cậu bỏ bê việc học,ngập trong men rượu và luôn lần tìm tung tích của jimin.Nhưng sau tất cả mọi thứ đều là vô vọng.Rồi càng về sau jungkook càng mệt mỏi.Cậu dừng việc hành hạ bản thân,trở nên trầm tĩnh và chấp nhận sự thật.
Ngày lại ngày trôi qua.Đến khi jungkook tưởng mình đã ổn.Thì cậu bất ngờ đón nhận một cú sốc khủng khiếp.Đó là video cậu bị xâm hại đang được chia sẻ tràn lan trên trang chủ của trường.
Dường như cánh cửa địa ngục đã hé mở.Cuộc sống của cậu lần đầu tiên bê bối và nhục nhã như thế.Cả trường lăng mạ,chế giễu cậu trong mọi nơi cậu xuất hiện.Bố mẹ cậu bỏ mặc cậu.Họ thậm chí đang muốn làm đơn từ bỏ quyền giám hộ.Hiệu trưởng dù tiếc nuối một sinh viên giỏi cũng phải kiên quyết buộc cậu thôi học.Cậu giờ không khác gì một kẻ ngoại lai ai ai cũng xa lánh.Rốt cuộc cậu đã hiểu được jihoon của ngày đó…thì ra bất lực và thất vọng đến nhường nào.Quả báo thật sự đã tìm tới cậu mà cậu chỉ đang bị động không thể vùng vẫy thoát khỏi nó.
Cầm tờ giấy thôi học trong tay.Jungkook mỉm cười nghiệt ngã:
“Jimin hyung anh thành công rồi đó.Thành công mỹ mãn triệt để.”
Jungkook cầm cặp sách bước ra khỏi cổng trường.Ngôi trường cậu đã vất vả quên ăn quyên ngủ dốc sức để đỗ vào.Jungkook chỉnh lại đầu tóc rũ rượi của mình.Cậu gọi một chiếc taxi.Ngồi yên ắng trong xe thản nhiên nói:
“Cho cháu đến trường cấp ba XXX”
Xe bắt đầu chạy.Hòa vào dòng người tấp nập và sắc chiều ngả vàng của hừng đông.Jungkook ngắm nhìn con đường từ lâu đã thân quen, trái tim dịu dàng mềm xuống chẳng còn nhịp đập mãnh liệt như trước nữa.
Ở cùng thời điểm tại một nơi khác.Một quán café tĩnh lặng với không gian cổ điển đang diễn ra một cuộc hội thoại giữa một người phụ nữ trung niên và một cậu trai trẻ.
Người đàn bà đó hèn mọn cúi đầu,nước mắt rơi lã chã.Giọng nói van xin,thành khẩn:
“Jimin à tôi cầu xin cậu làm ơn rời khỏi Taehyung đi.Hai đứa không thuộc về nhau đâu.Taehyung…nó còn phải kết hôn sinh con.Nó không thể ở mãi với cậu được.”
Jimin nhìn thẳng vào người đàn bà đó,giọng nói kiên quyết:
“Nếu bác muốn cháu rời xa cậu ấy bởi cái lý do vô nghĩa như vậy thì xin lỗi bác cháu không đồng ý.”
Người phụ nữ kia mím môi.Bà như bị dồn vào thế bí,không thể kìm nén được.Bà cuối cùng đã phơi bày hết tất cả:
“Lý do cậu cần một lý do hợp lý sao?Vậy thì cậu có thể ở cạnh con trai của kẻ đã đâm chết bố mẹ cậu không?”
“Bác…bác nói cái gì???”
“Bố mẹ cậu chết vì tai nạn đúng không?Phải chính tôi chính tôi là người lái chiếc xe đã đâm chết bố mẹ cậu đấy…cho nên là…”
Bà nhìn jimin đang sững sờ sắp bật khóc trước mắt trong lòng cũng có chút xót thương.Bà đưa tay nắm lấy tay cậu,giọng nói ôn hòa:
“Cho nên là hãy rời xa Taehyung đi.Hai đứa vốn không thể đâu.Đứa trẻ tội nghiệp à đau ngắn còn hơn đau dài.Chẳng phải mấy năm qua Taehyung đều ở cạnh cháu sao.Thời gian nó dành cho bác còn không bằng 1 phần mười nó dành cho cháu nữa.Đã 6 năm rồi.Sáu năm bác phải ăn năn và hối lỗi rồi.”
“Chà 6 năm cơ đấy?”
Bỗng dưng tiếng khóc của jimin ngừng lại.Cậu ngẩng đầu lên.Khuôn mặt dù vẫn còn vương lại nước mắt nhưng bộ dạng đau khổ mới mấy phút trước đã biến mất hoàn toàn.Người phụ nữ kia có chút rùng mình.Cứ như là bộ dạng yếu đuối vừa nãy chỉ là một vai diễn nhỏ với cậu ta vậy.
Jimin lạnh nhạt lấy tay lau tạm đi hàng nước mắt giả tạo đó.Cậu liếc mắt nhìn người phụ nữa kia nhỏe miệng cười:
“Cảm giác bị cướp đi người thân trong 6 năm bà thấy thế nào?”
“Câu…chẳng lẽ cậu đã biết hết???”
Jimin dựa lưng vào ghế.Thong thả thưởng thức cốc café nóng hổi.Cậu liếc nhìn người phụ nữ bằng con mắt châm chọc:
“Có gì mà phải bất ngờ thế?Bà có biết tôi đợi một kẻ nhát gan như bà tìm đến thú tội đã phải vất vả thế nào không?Tôi đã mất 6 năm,tận 6 năm cơ đấy.”
“Không thể nào.Người cảnh sát năm đó rất kín miệng.Làm sao?Làm sao cậu có thể biết được??”
Jimin nhấp một ngụm café nhàn nhã hồi tưởng lại một chút về quá khứ.
“À đúng như bà nói ông ta rất kín miệng.Tôi bám theo bao nhiêu năm vẫn không hé răng nửa lời.Nhưng mà con người mà,ai chẳng có điểm yếu.Thế là vô tình năm 14 tuổi tôi biết được ông ta có một đứa con trai bằng tuổi tôi.Vậy nên tôi đã khiến cậu ta yêu tôi đến mức chết đi sống lại.Lão già đó giống như bà của bây giờ vậy.Lão đã đến cầu xin tôi buông tha cho con trai lão.Nên tôi đã đưa ra điều kiện là thông tin về kẻ đâm bố mẹ tôi và thông tin cá nhân của tất cả gia đình kẻ đó.”
“14 tuổi?Sao một đứa trẻ 14 tuổi lại có thể…chờ đã vậy năm đó cậu tiếp cận Taehyung đều là…”
“Ầy bà nhầm rồi là con trai bà tiếp cận tôi trước.Còn tôi chỉ tiếp nhận cậu ta thôi.Cậu ta chủ động trước cũng tiết kiệm cho tôi một chút công sức.”
“Mày…mày là một thằng điên.”
Jimin bật cười ngạo nghễ.Giống như cậu đang xem một vở hài kịch.Mà tất cả con rối trong đó đều ngu ngốc chạy theo sợi dây do cậu điều khiển:
“Sao?Cái cảm giác lúc mình ốm đau bệnh tật nhất thì đứa con trai yêu quý lại không ở cạnh nó có cô đơn không nào.Nào là ngày lễ,nào là tết đoàn viên,nào là trung thu,rồi đến sinh nhật bà Hahaha bà đều trải qua một mình.Uất ức không?Tủi thân không?Nhưng đó đã là gì đâu.Tôi cướp mất con trai của bà mới chỉ 6 năm thôi..còn bà,bà đã cướp đi bố mẹ tôi mãi mãi rồi!!!!”
Jimin nhìn bộ dạng run rẩy của người phụ nữ trước mặt dường như có gì đó vẫn chưa thỏa mãn.Cậu híp mắt lại,chống tay lên cằm vui vẻ nói:
“À không biết bà đã nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái Taehyung chưa?Trông nó rất là nghệ thuật đấy.”
“Cái gì??Vết sẹo?Tại sao ngực trái của nó lại có sẹo?”
“Ồ…vậy là Taehyung chưa nói cho bà chuyện cậu ấy làm phẫu thuật à?”
“Phẫu thuật??”
“Chả là vào 4 năm trước.Bệnh tim của jihoon chuyển biến xấu cần thay tim gấp nhưng lại không tìm được trái tim nào phù hợp cả.Tôi lúc đó gần như hết cách rồi nhưng mà con trai bà ấy.Cậu ta lại tình nguyện mang trái tim mình tặng cho jihoon.Nói là bù đắp gì đó.Hửm vậy nên jihoon mới sống khỏe mạnh được đến năm 20 tuổi.Lúc đó tôi khá vui vì nghĩ con trai bà sẽ chết cơ.Nhưng mà cậu ta mạng lớn đúng lúc cho tim mình đi thì lại có kẻ ngu nào đó chết não lại cho không cậu ta một quả tim.Hầy thế là cậu ta vẫn sống nhăn răng ra đó.”
“Ầm”
Một tiếng sét đánh ngang đầu.Cảm giác cơ thể bà như vỡ vụn.Bà như bị một bàn tay bóp nghẹn trái tim mình.Cứ nghĩ đến cảnh con trai mình có thể sẽ chết.Thậm chí chết chỉ vì bù đắp cho tội ác mình gây ra bà lại càng thêm đau đớn,xót xa.Nước mắt của bà chảy xuống,bà sai rồi,bà đã làm sai.Bà đã chạy trốn khỏi lao tù để rồi ông trời lại khiến bà phải chịu sự trừng phạt khác,một sự phán xét tàn nhẫn của một kẻ còn không phải là quan tòa.
Jimin hài lòng chiêm ngưỡng vẻ mặt đau khổ đó.Cậu đứng dậy,mỉm cười rạng rỡ đến chói mắt và nói ra sự thật chốt hạ cuối cùng:
“À nói cho bà biết thêm một bí mật này.Người bố lương thiện của tôi bị bà đâm chết năm đó.Tuy tôi rất yêu kính ông ấy nhưng ông ấy không phải cha ruột của tôi.Mẹ tôi mang thai tôi năm bà 18 tuổi với một người đàn ông giàu có.Nhưng ông ta đã bỏ rơi bà và kết hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối khác.Tôi vô tình biết được chuyện này khi tôi đọc trộm nhật ký của mẹ.Và…”
Jimin tiến lại gần thì thầm vào tai bà ta:
“Tên người đàn ông đó là Kim namjoon.”
Ngày lại ngày trôi qua.Đến khi jungkook tưởng mình đã ổn.Thì cậu bất ngờ đón nhận một cú sốc khủng khiếp.Đó là video cậu bị xâm hại đang được chia sẻ tràn lan trên trang chủ của trường.
Dường như cánh cửa địa ngục đã hé mở.Cuộc sống của cậu lần đầu tiên bê bối và nhục nhã như thế.Cả trường lăng mạ,chế giễu cậu trong mọi nơi cậu xuất hiện.Bố mẹ cậu bỏ mặc cậu.Họ thậm chí đang muốn làm đơn từ bỏ quyền giám hộ.Hiệu trưởng dù tiếc nuối một sinh viên giỏi cũng phải kiên quyết buộc cậu thôi học.Cậu giờ không khác gì một kẻ ngoại lai ai ai cũng xa lánh.Rốt cuộc cậu đã hiểu được jihoon của ngày đó…thì ra bất lực và thất vọng đến nhường nào.Quả báo thật sự đã tìm tới cậu mà cậu chỉ đang bị động không thể vùng vẫy thoát khỏi nó.
Cầm tờ giấy thôi học trong tay.Jungkook mỉm cười nghiệt ngã:
“Jimin hyung anh thành công rồi đó.Thành công mỹ mãn triệt để.”
Jungkook cầm cặp sách bước ra khỏi cổng trường.Ngôi trường cậu đã vất vả quên ăn quyên ngủ dốc sức để đỗ vào.Jungkook chỉnh lại đầu tóc rũ rượi của mình.Cậu gọi một chiếc taxi.Ngồi yên ắng trong xe thản nhiên nói:
“Cho cháu đến trường cấp ba XXX”
Xe bắt đầu chạy.Hòa vào dòng người tấp nập và sắc chiều ngả vàng của hừng đông.Jungkook ngắm nhìn con đường từ lâu đã thân quen, trái tim dịu dàng mềm xuống chẳng còn nhịp đập mãnh liệt như trước nữa.
Ở cùng thời điểm tại một nơi khác.Một quán café tĩnh lặng với không gian cổ điển đang diễn ra một cuộc hội thoại giữa một người phụ nữ trung niên và một cậu trai trẻ.
Người đàn bà đó hèn mọn cúi đầu,nước mắt rơi lã chã.Giọng nói van xin,thành khẩn:
“Jimin à tôi cầu xin cậu làm ơn rời khỏi Taehyung đi.Hai đứa không thuộc về nhau đâu.Taehyung…nó còn phải kết hôn sinh con.Nó không thể ở mãi với cậu được.”
Jimin nhìn thẳng vào người đàn bà đó,giọng nói kiên quyết:
“Nếu bác muốn cháu rời xa cậu ấy bởi cái lý do vô nghĩa như vậy thì xin lỗi bác cháu không đồng ý.”
Người phụ nữ kia mím môi.Bà như bị dồn vào thế bí,không thể kìm nén được.Bà cuối cùng đã phơi bày hết tất cả:
“Lý do cậu cần một lý do hợp lý sao?Vậy thì cậu có thể ở cạnh con trai của kẻ đã đâm chết bố mẹ cậu không?”
“Bác…bác nói cái gì???”
“Bố mẹ cậu chết vì tai nạn đúng không?Phải chính tôi chính tôi là người lái chiếc xe đã đâm chết bố mẹ cậu đấy…cho nên là…”
Bà nhìn jimin đang sững sờ sắp bật khóc trước mắt trong lòng cũng có chút xót thương.Bà đưa tay nắm lấy tay cậu,giọng nói ôn hòa:
“Cho nên là hãy rời xa Taehyung đi.Hai đứa vốn không thể đâu.Đứa trẻ tội nghiệp à đau ngắn còn hơn đau dài.Chẳng phải mấy năm qua Taehyung đều ở cạnh cháu sao.Thời gian nó dành cho bác còn không bằng 1 phần mười nó dành cho cháu nữa.Đã 6 năm rồi.Sáu năm bác phải ăn năn và hối lỗi rồi.”
“Chà 6 năm cơ đấy?”
Bỗng dưng tiếng khóc của jimin ngừng lại.Cậu ngẩng đầu lên.Khuôn mặt dù vẫn còn vương lại nước mắt nhưng bộ dạng đau khổ mới mấy phút trước đã biến mất hoàn toàn.Người phụ nữ kia có chút rùng mình.Cứ như là bộ dạng yếu đuối vừa nãy chỉ là một vai diễn nhỏ với cậu ta vậy.
Jimin lạnh nhạt lấy tay lau tạm đi hàng nước mắt giả tạo đó.Cậu liếc mắt nhìn người phụ nữa kia nhỏe miệng cười:
“Cảm giác bị cướp đi người thân trong 6 năm bà thấy thế nào?”
“Câu…chẳng lẽ cậu đã biết hết???”
Jimin dựa lưng vào ghế.Thong thả thưởng thức cốc café nóng hổi.Cậu liếc nhìn người phụ nữ bằng con mắt châm chọc:
“Có gì mà phải bất ngờ thế?Bà có biết tôi đợi một kẻ nhát gan như bà tìm đến thú tội đã phải vất vả thế nào không?Tôi đã mất 6 năm,tận 6 năm cơ đấy.”
“Không thể nào.Người cảnh sát năm đó rất kín miệng.Làm sao?Làm sao cậu có thể biết được??”
Jimin nhấp một ngụm café nhàn nhã hồi tưởng lại một chút về quá khứ.
“À đúng như bà nói ông ta rất kín miệng.Tôi bám theo bao nhiêu năm vẫn không hé răng nửa lời.Nhưng mà con người mà,ai chẳng có điểm yếu.Thế là vô tình năm 14 tuổi tôi biết được ông ta có một đứa con trai bằng tuổi tôi.Vậy nên tôi đã khiến cậu ta yêu tôi đến mức chết đi sống lại.Lão già đó giống như bà của bây giờ vậy.Lão đã đến cầu xin tôi buông tha cho con trai lão.Nên tôi đã đưa ra điều kiện là thông tin về kẻ đâm bố mẹ tôi và thông tin cá nhân của tất cả gia đình kẻ đó.”
“14 tuổi?Sao một đứa trẻ 14 tuổi lại có thể…chờ đã vậy năm đó cậu tiếp cận Taehyung đều là…”
“Ầy bà nhầm rồi là con trai bà tiếp cận tôi trước.Còn tôi chỉ tiếp nhận cậu ta thôi.Cậu ta chủ động trước cũng tiết kiệm cho tôi một chút công sức.”
“Mày…mày là một thằng điên.”
Jimin bật cười ngạo nghễ.Giống như cậu đang xem một vở hài kịch.Mà tất cả con rối trong đó đều ngu ngốc chạy theo sợi dây do cậu điều khiển:
“Sao?Cái cảm giác lúc mình ốm đau bệnh tật nhất thì đứa con trai yêu quý lại không ở cạnh nó có cô đơn không nào.Nào là ngày lễ,nào là tết đoàn viên,nào là trung thu,rồi đến sinh nhật bà Hahaha bà đều trải qua một mình.Uất ức không?Tủi thân không?Nhưng đó đã là gì đâu.Tôi cướp mất con trai của bà mới chỉ 6 năm thôi..còn bà,bà đã cướp đi bố mẹ tôi mãi mãi rồi!!!!”
Jimin nhìn bộ dạng run rẩy của người phụ nữ trước mặt dường như có gì đó vẫn chưa thỏa mãn.Cậu híp mắt lại,chống tay lên cằm vui vẻ nói:
“À không biết bà đã nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái Taehyung chưa?Trông nó rất là nghệ thuật đấy.”
“Cái gì??Vết sẹo?Tại sao ngực trái của nó lại có sẹo?”
“Ồ…vậy là Taehyung chưa nói cho bà chuyện cậu ấy làm phẫu thuật à?”
“Phẫu thuật??”
“Chả là vào 4 năm trước.Bệnh tim của jihoon chuyển biến xấu cần thay tim gấp nhưng lại không tìm được trái tim nào phù hợp cả.Tôi lúc đó gần như hết cách rồi nhưng mà con trai bà ấy.Cậu ta lại tình nguyện mang trái tim mình tặng cho jihoon.Nói là bù đắp gì đó.Hửm vậy nên jihoon mới sống khỏe mạnh được đến năm 20 tuổi.Lúc đó tôi khá vui vì nghĩ con trai bà sẽ chết cơ.Nhưng mà cậu ta mạng lớn đúng lúc cho tim mình đi thì lại có kẻ ngu nào đó chết não lại cho không cậu ta một quả tim.Hầy thế là cậu ta vẫn sống nhăn răng ra đó.”
“Ầm”
Một tiếng sét đánh ngang đầu.Cảm giác cơ thể bà như vỡ vụn.Bà như bị một bàn tay bóp nghẹn trái tim mình.Cứ nghĩ đến cảnh con trai mình có thể sẽ chết.Thậm chí chết chỉ vì bù đắp cho tội ác mình gây ra bà lại càng thêm đau đớn,xót xa.Nước mắt của bà chảy xuống,bà sai rồi,bà đã làm sai.Bà đã chạy trốn khỏi lao tù để rồi ông trời lại khiến bà phải chịu sự trừng phạt khác,một sự phán xét tàn nhẫn của một kẻ còn không phải là quan tòa.
Jimin hài lòng chiêm ngưỡng vẻ mặt đau khổ đó.Cậu đứng dậy,mỉm cười rạng rỡ đến chói mắt và nói ra sự thật chốt hạ cuối cùng:
“À nói cho bà biết thêm một bí mật này.Người bố lương thiện của tôi bị bà đâm chết năm đó.Tuy tôi rất yêu kính ông ấy nhưng ông ấy không phải cha ruột của tôi.Mẹ tôi mang thai tôi năm bà 18 tuổi với một người đàn ông giàu có.Nhưng ông ta đã bỏ rơi bà và kết hôn với một người phụ nữ môn đăng hộ đối khác.Tôi vô tình biết được chuyện này khi tôi đọc trộm nhật ký của mẹ.Và…”
Jimin tiến lại gần thì thầm vào tai bà ta:
“Tên người đàn ông đó là Kim namjoon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.