[18+]Kẻ Đào Hoa Không Chân Ái[Vminkook]
Chương 8:
Đông Tảo
14/07/2021
Sau khi tặng bánh cho jungkook jimin về nhà.Trên đường về cậu nhất quán mọi thứ.Cậu ghét jungkook và muốn trả thù cho jihoon nhưng jungkook chỉ là một thằng nhóc 18 tuổi,cậu có thể làm gì một đứa trẻ vị thành niên đây.Hơn nữa khi đọc lý lịch của jungkook cậu cảm thấy…thằng nhóc này có gì đó tương đồng với mình khi còn bé.Jimin hiểu cảm giác bị đùn đẩy như gánh nặng không muốn ai nuôi dưỡng,cậu nhìn thấy họ hàng mình biểu hiện như thế đã rất đau lòng rồi .Còn jungkook không phải ai khác mà lại là chính bố mẹ ruột cậu ném qua ném lại không ai muốn chăm sóc.Đây đối với ai cũng là một chuyện không công bằng.Họ lúc đó chỉ là một đứa trẻ mà tổn thương phải chịu còn nhiều hơn cả người lớn.
Mải nghĩ linh tinh cuối cùng cũng về đến nhà.Vừa mở cửa ra,một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn xộc tới.Jimin ngạc nhiên cất gọn đồ đạc rồi bước vào phòng ăn.
Jimin nhìn thấy trên bàn ngập tràn các loại món ăn phong phú.Taehyung thì không biết đến từ lúc nào cặm cụi nấu nướng.Taehyung thấy jimin về thì mỉm cười tắt bếp.Cậu múc bát canh rong biển ra bát,ôn hòa cười nói:
“Ngồi xuống bàn ăn đi.Mình lấy sẵn cơm cho cậu rồi đấy thức ăn còn mỗi canh mình bê ra ngay đây.”
Jimin ngồi xuống nhìn trên mặt bàn toàn là món ăn cậu thích.Trong lòng một xúc cảm mềm mại bủa vây.Người con trai này tốt đẹp đến mức cậu không nỡ,dù là trải qua bao lâu vẫn ấm áp,tinh tế và quan tâm đến cậu như thế.Để ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất.Đến cả cậu dị ứng cái gì,ghét cái gì,thích ăn gì Taehyung đều biết hết.
Taehyung đặt bát canh nóng hổi ở trên bàn rồi ngồi xuống đối diện jimin.Cậu nắm lấy tay jimin đặt cái thìa vào tay cậu,giọng nói dịu dàng:
“Ăn đi,phải ăn mới có sức mà tiếp tục chiến đấu chứ.Hơn nữa hãy buông tha cho bản thân ngày hôm nay đi.Húp sạch bát canh rong biển này và có một sinh nhật thật vui vẻ nhé.”
Jimin thử mùi vị của canh.Nước canh thanh ngọt rất vừa miệng.Jimin im lặng ăn cơm còn Taehyung lại trầm ấm quan sát cậu.
Jimin kiềm chế sự rung động trong trái tim.Cậu bị Taehyung làm lay động triệt để rồi.Làm sao có thể nói ra những lời lạnh lùng lúc này đây,khi đối diện với cậu là người đang yêu cậu bằng cả trái tim ấm nóng đó.Taehyung lúc này giống như một chiếc lò sưởi với những ngọn lửa rực cháy.Những ngọn lửa thiêu đốt dần tảng băng lạnh lẽo trong tâm hồn cậu…thật nhẹ nhàng thôi mà sâu đậm khó tả.
Qua rất lâu.Thời khắc giao mùa qua đi và mùa đông lại tới.Ngoài trời hơi lạnh đã tràn vào thành phố và những cơn mưa lớn bắt đầy đổ xuống ào ạt.
Hôm nay trời cũng mưa.Ở một góc cửa hàng hoa.Jimin đang tự mình cắt tỉa một đóa hoa tigon để cắm vào chiếc bình sứ trắng được chuẩn bị sẵn.
Dù jimin đã có một thương hiệu lớn nhưng cậu không thích việc chỉ ngồi một chỗ điều hành mãi.Thi thoảng có nhã hứng cậu sẽ tự mình cắm hoa bán cho khách.
Khi cậu sắp sửa làm xong tác phẩm của mình thì có người bước vào cửa hàng.Jimin ngẩng đầu nhìn người bước đến.Một cậu sinh viên đầu tóc chải chuốt gọn gàng,ăn mặc thanh lịch và sang trọng.Jimin có chút bất ngờ,cậu đã suýt không nhận ra đó là jungkook,một đứa trẻ ngỗ ngược ngày nào.
Jungkook gãi đầu ngại ngùng,bộ dạng nhìn rất ngoan ngoãn:
“Đã 1 tháng không gặp anh khỏe chứ.”
“Tôi khỏe…mà cậu thay đổi nhiều đấy.”
Jungkook nghe vậy hãnh diện nói:
“Thì năm nay tôi đã là sinh viên đại học rồi phải ra dáng lên chứ.Không thể để tiền bối đi trước như anh chê cười được.”
“Tiền bối?Sao tôi lại là tiền bối của cậu được.”
“Tôi đỗ trường đại học nghệ thuật seoul cùng trường với anh mà.”
“Cậu điều tra tôi à?”
Jungkook lắc đầu,lúng túng giải thích:
“Tôi không có.Tại anh là thủ khoa 2 năm trước lúc lên trang thông tin trường tôi thấy họ có để ảnh anh trong những học sinh xuất sắc.”
Jimin nhìn bộ dạng bối rối của jungkook thật sự trông khá đáng yêu.So với lần đầu gặp cậu ta ở bar thì jungkook bây giờ giống như một con người hoàn toàn khác vậy.
Jimin lấy đại bó hoa gần tầm với rồi đưa cho jungkook.Jungkook vội đưa tay nhận lấy,khuôn mặt chợt ửng hồng,lắp bắp hỏi jimin:
“Cái này..Đây…sao lại đưa tôi..?”
“Thì quà mừng tân sinh viên.Trước khi tôi tốt nghiệp thì theo truyền thống ở đó đàn anh đứng đầu khoa sẽ đại diện tặng hoa cho đàn em mới đến như một lời chúc phúc.”
Jungkook ôm bó hoa,rồi nhìn jimin với ánh mắt lấp lánh.Điệu bộ như chú cún con mới nhận được quà:
“Cảm ơn tiền bối em nhất định sẽ giữ thật cận thận ạ.”
Jimin nhìn nụ cười ngọt ngào của jungkook trái tim có chút rung rinh.Cậu nhóc này thì ra lúc cười sẽ rạng rỡ như vậy …thật giống như trẻ con cười khiến người ta muốn yêu thương,cưng nựng.
Mải nghĩ linh tinh cuối cùng cũng về đến nhà.Vừa mở cửa ra,một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn xộc tới.Jimin ngạc nhiên cất gọn đồ đạc rồi bước vào phòng ăn.
Jimin nhìn thấy trên bàn ngập tràn các loại món ăn phong phú.Taehyung thì không biết đến từ lúc nào cặm cụi nấu nướng.Taehyung thấy jimin về thì mỉm cười tắt bếp.Cậu múc bát canh rong biển ra bát,ôn hòa cười nói:
“Ngồi xuống bàn ăn đi.Mình lấy sẵn cơm cho cậu rồi đấy thức ăn còn mỗi canh mình bê ra ngay đây.”
Jimin ngồi xuống nhìn trên mặt bàn toàn là món ăn cậu thích.Trong lòng một xúc cảm mềm mại bủa vây.Người con trai này tốt đẹp đến mức cậu không nỡ,dù là trải qua bao lâu vẫn ấm áp,tinh tế và quan tâm đến cậu như thế.Để ý đến từng điều nhỏ nhặt nhất.Đến cả cậu dị ứng cái gì,ghét cái gì,thích ăn gì Taehyung đều biết hết.
Taehyung đặt bát canh nóng hổi ở trên bàn rồi ngồi xuống đối diện jimin.Cậu nắm lấy tay jimin đặt cái thìa vào tay cậu,giọng nói dịu dàng:
“Ăn đi,phải ăn mới có sức mà tiếp tục chiến đấu chứ.Hơn nữa hãy buông tha cho bản thân ngày hôm nay đi.Húp sạch bát canh rong biển này và có một sinh nhật thật vui vẻ nhé.”
Jimin thử mùi vị của canh.Nước canh thanh ngọt rất vừa miệng.Jimin im lặng ăn cơm còn Taehyung lại trầm ấm quan sát cậu.
Jimin kiềm chế sự rung động trong trái tim.Cậu bị Taehyung làm lay động triệt để rồi.Làm sao có thể nói ra những lời lạnh lùng lúc này đây,khi đối diện với cậu là người đang yêu cậu bằng cả trái tim ấm nóng đó.Taehyung lúc này giống như một chiếc lò sưởi với những ngọn lửa rực cháy.Những ngọn lửa thiêu đốt dần tảng băng lạnh lẽo trong tâm hồn cậu…thật nhẹ nhàng thôi mà sâu đậm khó tả.
Qua rất lâu.Thời khắc giao mùa qua đi và mùa đông lại tới.Ngoài trời hơi lạnh đã tràn vào thành phố và những cơn mưa lớn bắt đầy đổ xuống ào ạt.
Hôm nay trời cũng mưa.Ở một góc cửa hàng hoa.Jimin đang tự mình cắt tỉa một đóa hoa tigon để cắm vào chiếc bình sứ trắng được chuẩn bị sẵn.
Dù jimin đã có một thương hiệu lớn nhưng cậu không thích việc chỉ ngồi một chỗ điều hành mãi.Thi thoảng có nhã hứng cậu sẽ tự mình cắm hoa bán cho khách.
Khi cậu sắp sửa làm xong tác phẩm của mình thì có người bước vào cửa hàng.Jimin ngẩng đầu nhìn người bước đến.Một cậu sinh viên đầu tóc chải chuốt gọn gàng,ăn mặc thanh lịch và sang trọng.Jimin có chút bất ngờ,cậu đã suýt không nhận ra đó là jungkook,một đứa trẻ ngỗ ngược ngày nào.
Jungkook gãi đầu ngại ngùng,bộ dạng nhìn rất ngoan ngoãn:
“Đã 1 tháng không gặp anh khỏe chứ.”
“Tôi khỏe…mà cậu thay đổi nhiều đấy.”
Jungkook nghe vậy hãnh diện nói:
“Thì năm nay tôi đã là sinh viên đại học rồi phải ra dáng lên chứ.Không thể để tiền bối đi trước như anh chê cười được.”
“Tiền bối?Sao tôi lại là tiền bối của cậu được.”
“Tôi đỗ trường đại học nghệ thuật seoul cùng trường với anh mà.”
“Cậu điều tra tôi à?”
Jungkook lắc đầu,lúng túng giải thích:
“Tôi không có.Tại anh là thủ khoa 2 năm trước lúc lên trang thông tin trường tôi thấy họ có để ảnh anh trong những học sinh xuất sắc.”
Jimin nhìn bộ dạng bối rối của jungkook thật sự trông khá đáng yêu.So với lần đầu gặp cậu ta ở bar thì jungkook bây giờ giống như một con người hoàn toàn khác vậy.
Jimin lấy đại bó hoa gần tầm với rồi đưa cho jungkook.Jungkook vội đưa tay nhận lấy,khuôn mặt chợt ửng hồng,lắp bắp hỏi jimin:
“Cái này..Đây…sao lại đưa tôi..?”
“Thì quà mừng tân sinh viên.Trước khi tôi tốt nghiệp thì theo truyền thống ở đó đàn anh đứng đầu khoa sẽ đại diện tặng hoa cho đàn em mới đến như một lời chúc phúc.”
Jungkook ôm bó hoa,rồi nhìn jimin với ánh mắt lấp lánh.Điệu bộ như chú cún con mới nhận được quà:
“Cảm ơn tiền bối em nhất định sẽ giữ thật cận thận ạ.”
Jimin nhìn nụ cười ngọt ngào của jungkook trái tim có chút rung rinh.Cậu nhóc này thì ra lúc cười sẽ rạng rỡ như vậy …thật giống như trẻ con cười khiến người ta muốn yêu thương,cưng nựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.