Chương 27: Nghé con mới đẻ, gan dạ vô cùng
Quân Ước
30/01/2019
Hứa Duy còn muốn hỏi tiếp, Nhan Hân đã thúc giục gấp rút: "Có thể tới
đây nhanh một chút không, không còn người nào có thể giúp em."
Hứa Duy không tiếp tục trì hoãn, trấn an hai câu, ghi địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Mới vừa đi tới cửa phòng, chỉ thấy Tưởng Du Sinh mặc đồ ngủ từ dưới tầng đi lên, bộ dạng ngái ngủ.
Hứa Duy thấp giọng hỏi: "Ba ba của em chưa trở về sao."
Tưởng Du Sinh lập tức lắc đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Hứa Duy xoa xoa đầu của cậu bé: "Ngoan, trở về phòng đi."
Cô khoác theo ba lô, nhanh chóng xuống tầng, tới cửa đổi giày, A Trân xem xét lập tức tới: "Ai nha, cô Hứa muốn ra ngoài sao?"
"Ừm."
"Tưởng tiên sinh bảo tôi làm bữa sáng cho cô, cô không ăn chút gì rồi hẵng đi sao?"
Hứa Duy không rảnh nhiều lời, một bên đi giày một bên nói: "Không cần, tôi bây giờ muốn đi ra ngoài một chút, trở lại hẵng nói."
Cô kéo cửa ra đi ra ngoài, nhanh chóng bước qua mấy bậc cầu thang, chạy cực nhanh ra khu biệt thự, ở cửa chính thấy một chiếc xe taxi trống, lập tức ngồi vào nói: "Đến thị cục công an."
Ngu Khê thăng lên làm huyện về sau, nói thị cục công an, mọi người đều biết là chỗ cũ trước kia.
Tài xế lái xe là người địa phương, biết đường, lái xe rất thông thạo.
Hứa Duy đến cục công an nhìn thấy Nhan Hân, cảm thấy dường như chưa gặp mấy đời rồi.
Có vài ngày ngắn ngủi không gặp, Nhan Hân giống như trải qua một trận đại kiếp nạn, quần áo bẩn đến không thể nhìn ra, tóc rối bời, rất chật vật.
Cô ngồi một mình ở trên ghế, đầu cúi thấp, Hứa Duy cơ hồ nhận không ra.
Một nhân viên cảnh sát dẫn Hứa Duy đi vào, chỉ chỉ vị trí kia.
Hứa Duy đi tới hỏi: "Sao em lại thành ra thế này?"
Nhan Hân thấy được cô, đứng lên, như trút bớt được gánh nặng trong lòng, gặp được cứu tinh: "Chị Hứa Duy, chị đến rồi!"
Cô nắm chặt tay Hứa Duy:"Có người đi cùng chị không? Người bạn học trước của chị có tới cùng không, là ông chủ Chung đó?"
"Không có." Hứa Duy nói: "Chỉ có chị thôi."
Nhan Hân nhíu nhíu mày.
Hai người bọn họ là phụ nữ, một mình tới đây rất nguy hiểm.
Hứa Duy hỏi: "Thế nào? Em không có việc gì thì chạy tới cục công an ngồi làm gì?"
Nhan Hân không trả lời, nhìn quanh bốn phía, lắc đầu: "Chúng ta đi trước đi, tìm chỗ có thể nói chuyện, em sẽ kể cho chị nghe từ từ."
Không đợi Hứa Duy trả lời, cô cầm chặt Hứa Duy đi ra ngoài, trước khi ra cửa cho tay vào balo lấy ra chiếc mũ đội lên đầu, vừa đi bên cạnh thúc giục:"Đi nhanh một chút, chị Hứa Duy."
Hứa Duy nhìn bộ dạng đầy cảnh giác của cô, đã cảm thấy sự việc không hề nhỏ.
Hai người đi nhanh ra cửa chính, đối diện một người đang đi tới.
Ánh mắt chạm nhau bất ngờ, Hứa Duy dừng lại.
Đối phương cũng sững sờ.
Anh hiển nhiên là ngoài ý muốn, không ngờ tới ở chỗ này gặp được cô.
Nhan Hân vừa mới ngẩng đầu, cũng nhận ra, lộ ra chút vui mừng, quay đầu hỏi Hứa Duy: "Không phải nói một mình chị tới thôi sao.?"
Hứa Duy không trả lời, Chung Hằng đã đi tới, cách hai, ba bước bước chân anh dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Đang suy nghĩ có nên nói chuyện với cô hay không.
Hứa Duy không nhiều lời, trực tiếp tiến lên kéo anh, gọi Nhan Hân: "Đi mau."
Chung Hằng ngầm hiểu, tay dời xuống dưới, nắm lấy tay cô.
Nhan Hân chạy chậm ở sau lưng bọn họ.
"Anh lái xe tới?"
"Ừm."
"Xe ở đâu."
"Ở phía sau." Chung Hằng thấp giọng nói một câu, càng nắm chặt tay cô hơn.
May mắn là sáng sớm, cổng vắng vẻ, không có mấy người chú ý tới bọn họ.
Xe đỗ ở chỗ không xa.
Ba người rất nhanh đi tới, động tác rất cấp tốc, mở cửa chui lên xe.
Chung Hằng lái xe, Hứa Duy và Nhan Hân ngồi ở phía sau.
"Đi chỗ nào." Chung Hằng đánh tay lái, lái xe vào đường chính.
Hứa Duy nhìn về phía Nhan Hân.
Nhan Hân lúc này mới đọc địa chỉ, đó là ở một nơi thành cũ trong một đầu ngõ nhỏ.
Nhan Hân đã thuê một phòng ở nhà nghỉ gần đó, hành lý của cô vẫn còn ở chỗ ấy.
May mắn mấy con đường ở Ngu Khê Chung Hằng cũng coi như là biết qua, đi tìm qua một lượt, bỏ ra hơn nửa giờ.
Bọn họ thuê một gian phòng khác ở đó.
Nơi này không theo kịp các nơi khác, phòng nghỉ không có thẻ, chỉ có chìa khoá.
Hứa Duy không có thời gian nói chuyện với Chung Hằng, trước tiên đem chìa khoá đưa cho anh: "Thời gian đang gấp gáp trước hết đừng nói gì, anh ở đây chờ em một chút, nếu như anh bận thì đi trước đi, em sẽ gọi cho anh sau."
Chung Hằng nhìn cô một lúc, cầm chìa khoá: "Anh không vội."
Nhan Hân vào nhà liền đóng cửa lại, không để ý tới gì khác, sửa sang chính mình, đầu tiên cởi mũ, cởi quần áo bẩn liền kéo Hứa Duy: "Chị Hứa, em nói việc này kể cho chị coi như đánh cược một lần, bằng những việc trước kia chị làm, em cược chị là người tốt, em bây giờ không có biện pháp nào khác, ngay cả ra cửa cũng không dám ra, cũng không biết có thể tìm ai hỗ trợ."
Hứa Duy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhan Hân cũng không nhiều lời nữa, nói thẳng: "Trên núi Linh Đinh có sơn trang Mộc Vân chị còn nhớ không?"
Hứa Duy gật đầu.
"Em đã nói với chị, em rất muốn vào đó xem một chút." Nhan Hân nói: "Ngày đó chúng ta tách ra, em đã suy nghĩ biện pháp, cuối cùng cũng tiến vào."
Hứa Duy nghe xong trong lòng liền lấy làm kinh hãi, nhịn lắm mới không đánh cô ấy.
Nhan Hân nói tiếp: "Em cẩn thận quan sát qua, sơn trang đó mỗi ngày đều có rất nhiều xe hàng vào, chủ yếu vận chuyển hoa quả, rau, rượu còn có hàng hoá khác, mà mỗi ngày đều có một xe rác đi, em phát hiện nó là xe thu rác chung cả ở trên núi nữa nhưng chiếc xe này lại không như vậy, lúc đầu em muốn cùng xe rác đi vào, về sau không tìm được đường đi, đành phải bỏ tiền ra thuê vài người, lại cải trang cách ăn mặc mới có thể ở trên một chiếc xe chở hàng, vào đến sơn trang đó, em chỉ đến tầng một, chỉ là một vườn hoa hội sở kiểu dáng bình thường, không nhìn ra cái gì đặc biệt, nhưng em vẫn chụp lén mấy bức ảnh."
Nhan Hân nói đến đây còn có một chút đắc ý, nhưng lời nói chuyển ngay lập tức, lông mày nhíu lại: "Đến khi ra ngoài rồi em cũng rất thuận lợi, nhưng từ hôm qua bắt đầu có người để mắt tới em, em khẳng định có liên quan tới chuyện này, em không biết bọn họ làm sao tìm được em, có thể là nơi đó có máy giám sát, bọn họ thấy được từ máy thu hình."
Hứa Duy cũng cảm thấy suy đoán này rất có thể, hỏi: "Về sau thì sao."
"Về sau em phải bỏ ra dũng khí cực lớn mới dám cắt đuôi bọn họ, máy ảnh của em ở đây, cũng không dám trở về, một mực ở bên ngoài quanh quẩn đến sáng hôm nay, không có cách nào đành phải chạy đến cục cảnh sát đợi, chuyện về sau chị cũng biết."
Hứa Duy nghe xong, nhìn cô một hồi:"Em còn có chuyện vẫn chưa nói."
Nhan Hân lập tức nói: "Em nói cả rồi."
"Em chỉ là một thợ thực tập quay phim làm gì sống chết nhất định phải vào sơn trang đó?" Hứa Duy nói: "Em là phóng viên phải không?"
Nhan Hân không vui lắm, thừa nhận: "Lúc trước thật sự em có nghe nói tới, chỗ đó trước kia không phải từng bị báo cáo sao, nghe nói có quan viên làm việc đó ở đấy."
Cô nhìn nhìn, chủ ý là tự hiểu.
Hứa Duy xem như đã hiểu rõ: "Cho nên em muốn ngầm quan sát một chút?"
"Đúng đúng đúng." Nhan Hân nói: "Mặc dù em làm chụp ảnh, nhưng em vẫn có chí hướng rộng lớn."
Hứa Duy không phản bác lại, nhưng cũng hiểu rất rõ.
Nghé con mới đẻ, gan dạ vô cùng.
Nhan Hân thật đúng là không gọi là ngốc, có thể trà trộn vào trang viên kia cũng được coi là có bản lĩnh rồi.
Nhưng Hứa Duy vẫn nói rõ ràng: "Vấn đề này khả năng không đơn giản như em nghĩ đâu, em tiếp tục nữa, chết như thế nào cũng không biết."
Nhan Hân nhẹ gật đầu: "Em tin, không phải vì mấy bức ảnh mà tìm tới em."
"Em bây giờ tính toán như thế nào?"
"Em cũng không biết." Nhan Hân nói: "Báo cảnh sát có được không? Nghe nói tập đoàn đó ở chỗ này thế lực rất lớn, đen trắng hiểu rõ, em cảm thấy có chút mạo hiểm."
Có thể nghĩ đến vấn đề này, cũng đủ thông minh.
Hứa Duy hỏi: "Ảnh chụo đó còn không?"
"Còn ạ, em chuyển vào điện thoại của em."
"Vậy bây giờ gửi cho chị, xoá bên của em đi."
"Vâng."
Nhan Hân làm theo:"Sau đó thì sao."
Hứa Duy suy tư một hồi, nhớ tới người ở sát bên cạnh.
Cô cũng giống Nhan Hân, ở nơi này không ai có thể tin, ngoại trừ anh.
"Chị bảo Chung Hằng đưa em đến tỉnh thành." Hứa Duy nói.
Nhan Hân kinh ngạc:"Anh ấy sẽ đồng ý sao?"
"Hẳn là sẽ." Hứa Duy nói: "Chuyện này giờ chị sẽ sang nói với anh ấy, em bây giờ tắm rửa, thu dọn chút đi."
"Vâng, em tất cả đều nghe theo chị." Nhan Hân lập tức cầm quần áo vào phòng tắm.
Hứa Duy đi tới phòng bên cạnh gõ cửa.
Chung Hằng mở cửa, đứng sang bên cạnh để Hứa Duy đi vào. Trong phòng mở đèn, nhưng vẫn rất tối, quán trọ này đã được liệt kê phá. Bỏ, thực sự cũ nát không chịu nổi, trên vách tường là những tờ báo cũ, đèn cũng rất kém, một chiếc giường nhỏ, chỗ kia có mấy nếp gấp.
Chung Hằng hẳn là vừa ngồi ở đó.
So với nhà trọ của Chung Hằng có thể tính là khách sạn xa hoa.
Hứa Duy ngửi thấy được mùi khói, cúi đầu nhìn thấy trong tay Chung Hằng có điếu thuốc anh đang dụi tắt đi. Đã hút hơn phần nửa, đầu ngón tay anh vẫn còn dính tàn thuốc màu xám.
"Không có gạt tàn thuốc sao?" Hứa Duy nhìn xung quanh một lần.
"Không có." Chung Hằng giọng hơi trầm xuống.
Không chỉ không có cái gạt tàn thuốc, đến thùng rác còn không có.
Hứa Duy từ đầu giường rút ra tờ giấy: "Để vào đây đi."
Chung Hằng để lên, Hứa Duy nắm lại, vò thành một cục nhét vào túi.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Chung Hằng.
Trong mắt của anh lo lắng hiện lên rất rõ ràng.
Hứa Duy bây giờ mới có thời gian nhìn kỹ anh, cái phòng nhỏ này điều hoà cũng chẳng ra gì, trên mặt anh đều rịn mồ hôi, cổ hình như bị con muỗi cắn, có cục nhỏ màu hồng.
Hôm trước hai người vừa tạm biệt, tối hôm qua nhắn tin vài dòng ngắn ngủi.
"Hôm nay anh tới đó làm gì vật?" Hứa Duy hỏi.
"Tống Tiểu Quân làm việc ở đó, cậu ấy đề cử anh cho đội cảnh sát, để cho anh tới gặp đội trưởng."
Chung Hằng không giấu diếm cô.
Hứa Duy không ngờ là như vậy: "Vậy em làm chậm trễ việc của anh."
"Không sao, lúc nào cũng có thể đi."
Chung Hằng mày nhíu lại, hỏi cô: "Còn em, có phiền phức gì?"
"Em không sao, là Nhan Hân xảy ra chút việc." Hứa Duy đơn giản đem sự việc nói với anh, cuối cùng dừng lại, vẫn là nói ra miệng: "Em muốn nhờ anh đưa cô ấy về tỉnh thành."
Mặc dù không muốn nhất là kéo theo anh vào, nhưng bây giờ không còn ai để tin tưởng.
Chung Hằng cơ hồ không suy nghĩ, gật đầu: "Được."
Hứa Duy nhìn anh: "Có thể sẽ gây phiền toái cho anh."
Chung Hằng đưa tay, ôm vai cô kéo cô vào lồng ngực mình, vùi mặt ở hõm cổ, nói: "Anh làm việc, em không yên lòng?" Lời nói này lại có điểm cuồng vọng.
Hứa Duy không khỏi bật cười, cũng không hiểu sao bỗng dưng an tâm, tay tìm tới phía sau vỗ vô mông anh: "Rất yên tâm."
Chung Hằng buông tay ra, sờ lên mặt cô: "Đưa đến đâu, không bàn giao cho ai sao?"
"Anh mang cô ấy đi gặp đội trưởng Hà, đằng sau cũng không cần quản, để cho anh ấy an bài đi."
"Ừm." Anh cuối cùng hỏi:"Phải lập tức đi sao?"
"Càng nhanh càng tốt ạ."
Anh gật đầu: "Được."
Nói xong chuyện chính sự, Nhan Hân vẫn chưa dọn dẹp xong, hai người còn chút thời gian nói sang chuyện khác.
Chung Hằng nhớ tới một việc:"Sao em còn để lại tiền phòng chỗ chị anh?"
Hứa Duy nói: "Chỗ đó to đẹp, em lại ở cả một căn phòng lớn, sao lại không giả tiền được chứ?"
Chung Hằng cười một tiếng: "Đáng tiếc em có ý tốt, chị anh cảm thấy không là người một nhà."
Hứa Duy: "Chính xác không phải người một nhà."
"Sớm muộn sẽ thành thôi." Anh nói chững chạc đàng hoàng: "Lần sau đừng như vậy."
Sau một lát.
Nhan Hân thu dọn xong, ở bên ngoài gõ cửa, Hứa Duy đứng lên, Chung Hằng giữ chặt tay của cô, đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, nhẹ nói: "Em ngoan nhé."
Hứa Duy gật đầu: "Ừm, anh chú ý an toàn."
Bọn họ tạm biệt ở nhà trọ nhỏ.
Chung Hằng mang Nhan Hân đi trước.
Hứa Duy nửa giờ sau mới trả phòng rời đi.
Trước khi đi, cô gọi cho Hà Nghiễn, nói rõ tình huống, lại đem ảnh của Nhan Hân chụp gửi tới, sau đó xoá sạch album ảnh.
Thời gian đã không còn sớm, Hứa Duy không ăn sáng nữa, đón xe về biệt thự của Tưởng Tùng Thành.
Không nghĩ tới Tưởng Tùng Thành đã về.
Hứa Duy vừa vào cửa, anh đã ngồi ở bàn ăn, giương mắt nhìn cô: "Đến ăn sáng đi."
Hứa Duy đi qua, A Trân bưng bát cháo nóng tới.
Trên bàn bày mấy đĩa món ăn thanh đạm.
Hứa Duy vừa mới buổi sáng đã chạy đi như vậy, quá đói, không nghĩ gì nhiều, trước tiên ăn no đã.
Tưởng Tùng Thành lườm cô vài lần: "Đói chết rồi?"
"Có chút."
"Đi đâu sáng sớm?"
Hứa Duy nửa thật nửa giả nói: "Thời điểm em biên tập có một cô gái theo em, cô ấy cùng em tới đây, hôm nay có một chút phiền phức, em đi xem cô ấy thế nào."
Tưởng Tùng Thành: "Vậy cũng nên ăn sáng xong hẵng đi, em như vậy là quá sốt ruột rồi."
Hứa Duy qua loa dạ một tiếng, tiếp tục uống cháo.
Tưởng Tùng Thành nhìn cô một hồi, gắp cho cô ít rau: "Uống cháo không thì có dinh dưỡng gì."
Hứa Duy yên lặng lắng nghe.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Duy mới biết được Tưởng Du Sinh không ở nhà, mỗi ngày đều phải đi học.
Tưởng Tùng Thành cùng A Trân nói xong cơm trưa, nói tới chuyện này. Ý là để Hứa Duy cùng Tưởng Tùng Thành ở lại một mình.
Hứa Duy đối với anh ta hiểu rõ quả thật có hạn, cơ bản đều dựa vào tin tức từ chị cô - Phương Nguyệt, cho nên cô nói chuyện, làm việc đều nhất thiết phải cẩn thận từng li từng tí.
May mắn Tưởng Tùng Thành là người khá kì lạ, cũng sẽ không một mực nói chuyện.
Anh rất nhanh sẽ đến thư phòng của mình.
Sau bữa cơm trưa, Hứa Duy nhắn tin với Nhan Hân vài câu, xác định bọn họ tạm thời thuận lợi, cách tỉnh thành cũng không xa.
Buổi chiều, Tưởng Tùng Thành nhận điện thoại, Hứa Duy nghe thấy anh nói mấy câu trang viên Mộc Vân, nói ngày mai muốn tiếp hai vị khách quý tới.
Hứa Duy thăm dò tính hỏi: "Ngày mai anh tới sơn trang à?"
"Ừm."
"Chúng ta cùng đi?"
Tưởng Tùng Thành nhìn cô một chút, nói: "Lúc này khách quý em không tiện gặp, em muốn tới thì để lần sau đi." Dừng lại, nói: "Lần trước em tới, đã từ mấy năm rồi."
Hứa Duy gật gật đầu, ngược lại từ trong lời này bắt lấy một điểm: Nói như vậy, Phương Nguyệt hẳn là đã vào sơn trang viên. Tưởng Tùng Thành bỗng nhiên cảm thán câu: "Một năm này trôi qua rất nhanh."
"Là rất nhanh." Hứa Duy nói.
Buổi tối có một bữa tiệc nhỏ.
Tưởng Tùng Thành cũng không nói sớm, trực tiếp gọi người đưa lễ phục tới, anh ta và Hứa Duy cùng nhau đi.
Là nơi các tầng lớp quan hệ đến, điệu thấp nhưng nghiêm túc, địa điểm là một ngôi nhà tư nhân, có nhiều người, cũng có mấy vị nhân sĩ giới chính trị.
Khiến Hứa Duy trở tay không kịp chính là, cô thế mà gặp Lư Hoan.
Quả thực oan gia ngõ hẹp, gặp được người này chắc chắc không có việc gì tốt.
Lư Hoan hiển nhiên kinh ngạc không thua gì cô, còn hơn nhiều gấp mấy lần khi gặp lại ở trên đường kia. Bố của Lư Hoan cũng là người làm ăn, gần hai năm nay ở Ngu Khê phất đầu lên được một chút, năm nay vừa mới được mời tham dự bữa tiệc này, mang theo con gái tới.
Hứa Duy vốn định giả bộ như không biết, ai ngờ Lư Hoan căn bản không muốn phối hợp, trước mắt bao người ngạc nhiên gọi cô, ánh mắt kinh ngạc thể hiệ. Rõ hai người quen biết, dẫn theo nhiều người chú ý tới.
Hứa Duy cười đáp tiếng gọi đó: "Học tỷ", không cần nhìn sắc mặt của Tưởng Tùng Thành.
May mắn Lư Hoan cũng không tiếp tục đề cập cái khác, nếu như cô ấy nói lung tung, đúng là không có cách nào khống chế.
Hứa Duy nhẹ nhàng thở ra.
Sau bữa ăn có biểu diễn độc tấu, Hứa Duy không hứng thú, nghe một hồi liền đi toilet, lần nữa oan gia ngõ hẹp gặp lại Lư Hoan.
Lúc này tránh cũng không được.
Lư Hoan đi tới liền cười: "Học tỷ đêm nay thật đẹp, tôi kém chút nữa không nhận ra được."
Hứa Duy cũng cười: "Cô cũng vậy."
Lư Hoan xích lại gần, quăng ra một câu: "Chung Hằng thấy được, chắc cũng không nhận ra được đâu."
Hứa Duy không tiếp lời.
Lư Hoan nói: "Cô ẩn mình rất sâu đó, tôi cũng không biết cô ôm đùi nhân vật lớn như thế, khó trách lại trở về nơi này, tôi còn tưởng rằng cô vì Chung Hằng mới đến cơ, hoá ra là vì mục tiêu khác."
Hứa Duy nói: "Tưởng tổng vừa mới giới thiệu qua, là bạn bè thôi."
"Ừm, bạn bè." Lư Hoan cười nói: "Là loại bạn bè nào cũng không rõ ràng, cô nói xem, nếu tôi nói cho Chung Hằng, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: đi cái kịch bản ~~ nhanh lên đến sau mười chín ngày
~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 27
Hứa Duy không tiếp tục trì hoãn, trấn an hai câu, ghi địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Mới vừa đi tới cửa phòng, chỉ thấy Tưởng Du Sinh mặc đồ ngủ từ dưới tầng đi lên, bộ dạng ngái ngủ.
Hứa Duy thấp giọng hỏi: "Ba ba của em chưa trở về sao."
Tưởng Du Sinh lập tức lắc đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Hứa Duy xoa xoa đầu của cậu bé: "Ngoan, trở về phòng đi."
Cô khoác theo ba lô, nhanh chóng xuống tầng, tới cửa đổi giày, A Trân xem xét lập tức tới: "Ai nha, cô Hứa muốn ra ngoài sao?"
"Ừm."
"Tưởng tiên sinh bảo tôi làm bữa sáng cho cô, cô không ăn chút gì rồi hẵng đi sao?"
Hứa Duy không rảnh nhiều lời, một bên đi giày một bên nói: "Không cần, tôi bây giờ muốn đi ra ngoài một chút, trở lại hẵng nói."
Cô kéo cửa ra đi ra ngoài, nhanh chóng bước qua mấy bậc cầu thang, chạy cực nhanh ra khu biệt thự, ở cửa chính thấy một chiếc xe taxi trống, lập tức ngồi vào nói: "Đến thị cục công an."
Ngu Khê thăng lên làm huyện về sau, nói thị cục công an, mọi người đều biết là chỗ cũ trước kia.
Tài xế lái xe là người địa phương, biết đường, lái xe rất thông thạo.
Hứa Duy đến cục công an nhìn thấy Nhan Hân, cảm thấy dường như chưa gặp mấy đời rồi.
Có vài ngày ngắn ngủi không gặp, Nhan Hân giống như trải qua một trận đại kiếp nạn, quần áo bẩn đến không thể nhìn ra, tóc rối bời, rất chật vật.
Cô ngồi một mình ở trên ghế, đầu cúi thấp, Hứa Duy cơ hồ nhận không ra.
Một nhân viên cảnh sát dẫn Hứa Duy đi vào, chỉ chỉ vị trí kia.
Hứa Duy đi tới hỏi: "Sao em lại thành ra thế này?"
Nhan Hân thấy được cô, đứng lên, như trút bớt được gánh nặng trong lòng, gặp được cứu tinh: "Chị Hứa Duy, chị đến rồi!"
Cô nắm chặt tay Hứa Duy:"Có người đi cùng chị không? Người bạn học trước của chị có tới cùng không, là ông chủ Chung đó?"
"Không có." Hứa Duy nói: "Chỉ có chị thôi."
Nhan Hân nhíu nhíu mày.
Hai người bọn họ là phụ nữ, một mình tới đây rất nguy hiểm.
Hứa Duy hỏi: "Thế nào? Em không có việc gì thì chạy tới cục công an ngồi làm gì?"
Nhan Hân không trả lời, nhìn quanh bốn phía, lắc đầu: "Chúng ta đi trước đi, tìm chỗ có thể nói chuyện, em sẽ kể cho chị nghe từ từ."
Không đợi Hứa Duy trả lời, cô cầm chặt Hứa Duy đi ra ngoài, trước khi ra cửa cho tay vào balo lấy ra chiếc mũ đội lên đầu, vừa đi bên cạnh thúc giục:"Đi nhanh một chút, chị Hứa Duy."
Hứa Duy nhìn bộ dạng đầy cảnh giác của cô, đã cảm thấy sự việc không hề nhỏ.
Hai người đi nhanh ra cửa chính, đối diện một người đang đi tới.
Ánh mắt chạm nhau bất ngờ, Hứa Duy dừng lại.
Đối phương cũng sững sờ.
Anh hiển nhiên là ngoài ý muốn, không ngờ tới ở chỗ này gặp được cô.
Nhan Hân vừa mới ngẩng đầu, cũng nhận ra, lộ ra chút vui mừng, quay đầu hỏi Hứa Duy: "Không phải nói một mình chị tới thôi sao.?"
Hứa Duy không trả lời, Chung Hằng đã đi tới, cách hai, ba bước bước chân anh dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt muốn nói lại thôi.
Đang suy nghĩ có nên nói chuyện với cô hay không.
Hứa Duy không nhiều lời, trực tiếp tiến lên kéo anh, gọi Nhan Hân: "Đi mau."
Chung Hằng ngầm hiểu, tay dời xuống dưới, nắm lấy tay cô.
Nhan Hân chạy chậm ở sau lưng bọn họ.
"Anh lái xe tới?"
"Ừm."
"Xe ở đâu."
"Ở phía sau." Chung Hằng thấp giọng nói một câu, càng nắm chặt tay cô hơn.
May mắn là sáng sớm, cổng vắng vẻ, không có mấy người chú ý tới bọn họ.
Xe đỗ ở chỗ không xa.
Ba người rất nhanh đi tới, động tác rất cấp tốc, mở cửa chui lên xe.
Chung Hằng lái xe, Hứa Duy và Nhan Hân ngồi ở phía sau.
"Đi chỗ nào." Chung Hằng đánh tay lái, lái xe vào đường chính.
Hứa Duy nhìn về phía Nhan Hân.
Nhan Hân lúc này mới đọc địa chỉ, đó là ở một nơi thành cũ trong một đầu ngõ nhỏ.
Nhan Hân đã thuê một phòng ở nhà nghỉ gần đó, hành lý của cô vẫn còn ở chỗ ấy.
May mắn mấy con đường ở Ngu Khê Chung Hằng cũng coi như là biết qua, đi tìm qua một lượt, bỏ ra hơn nửa giờ.
Bọn họ thuê một gian phòng khác ở đó.
Nơi này không theo kịp các nơi khác, phòng nghỉ không có thẻ, chỉ có chìa khoá.
Hứa Duy không có thời gian nói chuyện với Chung Hằng, trước tiên đem chìa khoá đưa cho anh: "Thời gian đang gấp gáp trước hết đừng nói gì, anh ở đây chờ em một chút, nếu như anh bận thì đi trước đi, em sẽ gọi cho anh sau."
Chung Hằng nhìn cô một lúc, cầm chìa khoá: "Anh không vội."
Nhan Hân vào nhà liền đóng cửa lại, không để ý tới gì khác, sửa sang chính mình, đầu tiên cởi mũ, cởi quần áo bẩn liền kéo Hứa Duy: "Chị Hứa, em nói việc này kể cho chị coi như đánh cược một lần, bằng những việc trước kia chị làm, em cược chị là người tốt, em bây giờ không có biện pháp nào khác, ngay cả ra cửa cũng không dám ra, cũng không biết có thể tìm ai hỗ trợ."
Hứa Duy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhan Hân cũng không nhiều lời nữa, nói thẳng: "Trên núi Linh Đinh có sơn trang Mộc Vân chị còn nhớ không?"
Hứa Duy gật đầu.
"Em đã nói với chị, em rất muốn vào đó xem một chút." Nhan Hân nói: "Ngày đó chúng ta tách ra, em đã suy nghĩ biện pháp, cuối cùng cũng tiến vào."
Hứa Duy nghe xong trong lòng liền lấy làm kinh hãi, nhịn lắm mới không đánh cô ấy.
Nhan Hân nói tiếp: "Em cẩn thận quan sát qua, sơn trang đó mỗi ngày đều có rất nhiều xe hàng vào, chủ yếu vận chuyển hoa quả, rau, rượu còn có hàng hoá khác, mà mỗi ngày đều có một xe rác đi, em phát hiện nó là xe thu rác chung cả ở trên núi nữa nhưng chiếc xe này lại không như vậy, lúc đầu em muốn cùng xe rác đi vào, về sau không tìm được đường đi, đành phải bỏ tiền ra thuê vài người, lại cải trang cách ăn mặc mới có thể ở trên một chiếc xe chở hàng, vào đến sơn trang đó, em chỉ đến tầng một, chỉ là một vườn hoa hội sở kiểu dáng bình thường, không nhìn ra cái gì đặc biệt, nhưng em vẫn chụp lén mấy bức ảnh."
Nhan Hân nói đến đây còn có một chút đắc ý, nhưng lời nói chuyển ngay lập tức, lông mày nhíu lại: "Đến khi ra ngoài rồi em cũng rất thuận lợi, nhưng từ hôm qua bắt đầu có người để mắt tới em, em khẳng định có liên quan tới chuyện này, em không biết bọn họ làm sao tìm được em, có thể là nơi đó có máy giám sát, bọn họ thấy được từ máy thu hình."
Hứa Duy cũng cảm thấy suy đoán này rất có thể, hỏi: "Về sau thì sao."
"Về sau em phải bỏ ra dũng khí cực lớn mới dám cắt đuôi bọn họ, máy ảnh của em ở đây, cũng không dám trở về, một mực ở bên ngoài quanh quẩn đến sáng hôm nay, không có cách nào đành phải chạy đến cục cảnh sát đợi, chuyện về sau chị cũng biết."
Hứa Duy nghe xong, nhìn cô một hồi:"Em còn có chuyện vẫn chưa nói."
Nhan Hân lập tức nói: "Em nói cả rồi."
"Em chỉ là một thợ thực tập quay phim làm gì sống chết nhất định phải vào sơn trang đó?" Hứa Duy nói: "Em là phóng viên phải không?"
Nhan Hân không vui lắm, thừa nhận: "Lúc trước thật sự em có nghe nói tới, chỗ đó trước kia không phải từng bị báo cáo sao, nghe nói có quan viên làm việc đó ở đấy."
Cô nhìn nhìn, chủ ý là tự hiểu.
Hứa Duy xem như đã hiểu rõ: "Cho nên em muốn ngầm quan sát một chút?"
"Đúng đúng đúng." Nhan Hân nói: "Mặc dù em làm chụp ảnh, nhưng em vẫn có chí hướng rộng lớn."
Hứa Duy không phản bác lại, nhưng cũng hiểu rất rõ.
Nghé con mới đẻ, gan dạ vô cùng.
Nhan Hân thật đúng là không gọi là ngốc, có thể trà trộn vào trang viên kia cũng được coi là có bản lĩnh rồi.
Nhưng Hứa Duy vẫn nói rõ ràng: "Vấn đề này khả năng không đơn giản như em nghĩ đâu, em tiếp tục nữa, chết như thế nào cũng không biết."
Nhan Hân nhẹ gật đầu: "Em tin, không phải vì mấy bức ảnh mà tìm tới em."
"Em bây giờ tính toán như thế nào?"
"Em cũng không biết." Nhan Hân nói: "Báo cảnh sát có được không? Nghe nói tập đoàn đó ở chỗ này thế lực rất lớn, đen trắng hiểu rõ, em cảm thấy có chút mạo hiểm."
Có thể nghĩ đến vấn đề này, cũng đủ thông minh.
Hứa Duy hỏi: "Ảnh chụo đó còn không?"
"Còn ạ, em chuyển vào điện thoại của em."
"Vậy bây giờ gửi cho chị, xoá bên của em đi."
"Vâng."
Nhan Hân làm theo:"Sau đó thì sao."
Hứa Duy suy tư một hồi, nhớ tới người ở sát bên cạnh.
Cô cũng giống Nhan Hân, ở nơi này không ai có thể tin, ngoại trừ anh.
"Chị bảo Chung Hằng đưa em đến tỉnh thành." Hứa Duy nói.
Nhan Hân kinh ngạc:"Anh ấy sẽ đồng ý sao?"
"Hẳn là sẽ." Hứa Duy nói: "Chuyện này giờ chị sẽ sang nói với anh ấy, em bây giờ tắm rửa, thu dọn chút đi."
"Vâng, em tất cả đều nghe theo chị." Nhan Hân lập tức cầm quần áo vào phòng tắm.
Hứa Duy đi tới phòng bên cạnh gõ cửa.
Chung Hằng mở cửa, đứng sang bên cạnh để Hứa Duy đi vào. Trong phòng mở đèn, nhưng vẫn rất tối, quán trọ này đã được liệt kê phá. Bỏ, thực sự cũ nát không chịu nổi, trên vách tường là những tờ báo cũ, đèn cũng rất kém, một chiếc giường nhỏ, chỗ kia có mấy nếp gấp.
Chung Hằng hẳn là vừa ngồi ở đó.
So với nhà trọ của Chung Hằng có thể tính là khách sạn xa hoa.
Hứa Duy ngửi thấy được mùi khói, cúi đầu nhìn thấy trong tay Chung Hằng có điếu thuốc anh đang dụi tắt đi. Đã hút hơn phần nửa, đầu ngón tay anh vẫn còn dính tàn thuốc màu xám.
"Không có gạt tàn thuốc sao?" Hứa Duy nhìn xung quanh một lần.
"Không có." Chung Hằng giọng hơi trầm xuống.
Không chỉ không có cái gạt tàn thuốc, đến thùng rác còn không có.
Hứa Duy từ đầu giường rút ra tờ giấy: "Để vào đây đi."
Chung Hằng để lên, Hứa Duy nắm lại, vò thành một cục nhét vào túi.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Chung Hằng.
Trong mắt của anh lo lắng hiện lên rất rõ ràng.
Hứa Duy bây giờ mới có thời gian nhìn kỹ anh, cái phòng nhỏ này điều hoà cũng chẳng ra gì, trên mặt anh đều rịn mồ hôi, cổ hình như bị con muỗi cắn, có cục nhỏ màu hồng.
Hôm trước hai người vừa tạm biệt, tối hôm qua nhắn tin vài dòng ngắn ngủi.
"Hôm nay anh tới đó làm gì vật?" Hứa Duy hỏi.
"Tống Tiểu Quân làm việc ở đó, cậu ấy đề cử anh cho đội cảnh sát, để cho anh tới gặp đội trưởng."
Chung Hằng không giấu diếm cô.
Hứa Duy không ngờ là như vậy: "Vậy em làm chậm trễ việc của anh."
"Không sao, lúc nào cũng có thể đi."
Chung Hằng mày nhíu lại, hỏi cô: "Còn em, có phiền phức gì?"
"Em không sao, là Nhan Hân xảy ra chút việc." Hứa Duy đơn giản đem sự việc nói với anh, cuối cùng dừng lại, vẫn là nói ra miệng: "Em muốn nhờ anh đưa cô ấy về tỉnh thành."
Mặc dù không muốn nhất là kéo theo anh vào, nhưng bây giờ không còn ai để tin tưởng.
Chung Hằng cơ hồ không suy nghĩ, gật đầu: "Được."
Hứa Duy nhìn anh: "Có thể sẽ gây phiền toái cho anh."
Chung Hằng đưa tay, ôm vai cô kéo cô vào lồng ngực mình, vùi mặt ở hõm cổ, nói: "Anh làm việc, em không yên lòng?" Lời nói này lại có điểm cuồng vọng.
Hứa Duy không khỏi bật cười, cũng không hiểu sao bỗng dưng an tâm, tay tìm tới phía sau vỗ vô mông anh: "Rất yên tâm."
Chung Hằng buông tay ra, sờ lên mặt cô: "Đưa đến đâu, không bàn giao cho ai sao?"
"Anh mang cô ấy đi gặp đội trưởng Hà, đằng sau cũng không cần quản, để cho anh ấy an bài đi."
"Ừm." Anh cuối cùng hỏi:"Phải lập tức đi sao?"
"Càng nhanh càng tốt ạ."
Anh gật đầu: "Được."
Nói xong chuyện chính sự, Nhan Hân vẫn chưa dọn dẹp xong, hai người còn chút thời gian nói sang chuyện khác.
Chung Hằng nhớ tới một việc:"Sao em còn để lại tiền phòng chỗ chị anh?"
Hứa Duy nói: "Chỗ đó to đẹp, em lại ở cả một căn phòng lớn, sao lại không giả tiền được chứ?"
Chung Hằng cười một tiếng: "Đáng tiếc em có ý tốt, chị anh cảm thấy không là người một nhà."
Hứa Duy: "Chính xác không phải người một nhà."
"Sớm muộn sẽ thành thôi." Anh nói chững chạc đàng hoàng: "Lần sau đừng như vậy."
Sau một lát.
Nhan Hân thu dọn xong, ở bên ngoài gõ cửa, Hứa Duy đứng lên, Chung Hằng giữ chặt tay của cô, đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, nhẹ nói: "Em ngoan nhé."
Hứa Duy gật đầu: "Ừm, anh chú ý an toàn."
Bọn họ tạm biệt ở nhà trọ nhỏ.
Chung Hằng mang Nhan Hân đi trước.
Hứa Duy nửa giờ sau mới trả phòng rời đi.
Trước khi đi, cô gọi cho Hà Nghiễn, nói rõ tình huống, lại đem ảnh của Nhan Hân chụp gửi tới, sau đó xoá sạch album ảnh.
Thời gian đã không còn sớm, Hứa Duy không ăn sáng nữa, đón xe về biệt thự của Tưởng Tùng Thành.
Không nghĩ tới Tưởng Tùng Thành đã về.
Hứa Duy vừa vào cửa, anh đã ngồi ở bàn ăn, giương mắt nhìn cô: "Đến ăn sáng đi."
Hứa Duy đi qua, A Trân bưng bát cháo nóng tới.
Trên bàn bày mấy đĩa món ăn thanh đạm.
Hứa Duy vừa mới buổi sáng đã chạy đi như vậy, quá đói, không nghĩ gì nhiều, trước tiên ăn no đã.
Tưởng Tùng Thành lườm cô vài lần: "Đói chết rồi?"
"Có chút."
"Đi đâu sáng sớm?"
Hứa Duy nửa thật nửa giả nói: "Thời điểm em biên tập có một cô gái theo em, cô ấy cùng em tới đây, hôm nay có một chút phiền phức, em đi xem cô ấy thế nào."
Tưởng Tùng Thành: "Vậy cũng nên ăn sáng xong hẵng đi, em như vậy là quá sốt ruột rồi."
Hứa Duy qua loa dạ một tiếng, tiếp tục uống cháo.
Tưởng Tùng Thành nhìn cô một hồi, gắp cho cô ít rau: "Uống cháo không thì có dinh dưỡng gì."
Hứa Duy yên lặng lắng nghe.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Duy mới biết được Tưởng Du Sinh không ở nhà, mỗi ngày đều phải đi học.
Tưởng Tùng Thành cùng A Trân nói xong cơm trưa, nói tới chuyện này. Ý là để Hứa Duy cùng Tưởng Tùng Thành ở lại một mình.
Hứa Duy đối với anh ta hiểu rõ quả thật có hạn, cơ bản đều dựa vào tin tức từ chị cô - Phương Nguyệt, cho nên cô nói chuyện, làm việc đều nhất thiết phải cẩn thận từng li từng tí.
May mắn Tưởng Tùng Thành là người khá kì lạ, cũng sẽ không một mực nói chuyện.
Anh rất nhanh sẽ đến thư phòng của mình.
Sau bữa cơm trưa, Hứa Duy nhắn tin với Nhan Hân vài câu, xác định bọn họ tạm thời thuận lợi, cách tỉnh thành cũng không xa.
Buổi chiều, Tưởng Tùng Thành nhận điện thoại, Hứa Duy nghe thấy anh nói mấy câu trang viên Mộc Vân, nói ngày mai muốn tiếp hai vị khách quý tới.
Hứa Duy thăm dò tính hỏi: "Ngày mai anh tới sơn trang à?"
"Ừm."
"Chúng ta cùng đi?"
Tưởng Tùng Thành nhìn cô một chút, nói: "Lúc này khách quý em không tiện gặp, em muốn tới thì để lần sau đi." Dừng lại, nói: "Lần trước em tới, đã từ mấy năm rồi."
Hứa Duy gật gật đầu, ngược lại từ trong lời này bắt lấy một điểm: Nói như vậy, Phương Nguyệt hẳn là đã vào sơn trang viên. Tưởng Tùng Thành bỗng nhiên cảm thán câu: "Một năm này trôi qua rất nhanh."
"Là rất nhanh." Hứa Duy nói.
Buổi tối có một bữa tiệc nhỏ.
Tưởng Tùng Thành cũng không nói sớm, trực tiếp gọi người đưa lễ phục tới, anh ta và Hứa Duy cùng nhau đi.
Là nơi các tầng lớp quan hệ đến, điệu thấp nhưng nghiêm túc, địa điểm là một ngôi nhà tư nhân, có nhiều người, cũng có mấy vị nhân sĩ giới chính trị.
Khiến Hứa Duy trở tay không kịp chính là, cô thế mà gặp Lư Hoan.
Quả thực oan gia ngõ hẹp, gặp được người này chắc chắc không có việc gì tốt.
Lư Hoan hiển nhiên kinh ngạc không thua gì cô, còn hơn nhiều gấp mấy lần khi gặp lại ở trên đường kia. Bố của Lư Hoan cũng là người làm ăn, gần hai năm nay ở Ngu Khê phất đầu lên được một chút, năm nay vừa mới được mời tham dự bữa tiệc này, mang theo con gái tới.
Hứa Duy vốn định giả bộ như không biết, ai ngờ Lư Hoan căn bản không muốn phối hợp, trước mắt bao người ngạc nhiên gọi cô, ánh mắt kinh ngạc thể hiệ. Rõ hai người quen biết, dẫn theo nhiều người chú ý tới.
Hứa Duy cười đáp tiếng gọi đó: "Học tỷ", không cần nhìn sắc mặt của Tưởng Tùng Thành.
May mắn Lư Hoan cũng không tiếp tục đề cập cái khác, nếu như cô ấy nói lung tung, đúng là không có cách nào khống chế.
Hứa Duy nhẹ nhàng thở ra.
Sau bữa ăn có biểu diễn độc tấu, Hứa Duy không hứng thú, nghe một hồi liền đi toilet, lần nữa oan gia ngõ hẹp gặp lại Lư Hoan.
Lúc này tránh cũng không được.
Lư Hoan đi tới liền cười: "Học tỷ đêm nay thật đẹp, tôi kém chút nữa không nhận ra được."
Hứa Duy cũng cười: "Cô cũng vậy."
Lư Hoan xích lại gần, quăng ra một câu: "Chung Hằng thấy được, chắc cũng không nhận ra được đâu."
Hứa Duy không tiếp lời.
Lư Hoan nói: "Cô ẩn mình rất sâu đó, tôi cũng không biết cô ôm đùi nhân vật lớn như thế, khó trách lại trở về nơi này, tôi còn tưởng rằng cô vì Chung Hằng mới đến cơ, hoá ra là vì mục tiêu khác."
Hứa Duy nói: "Tưởng tổng vừa mới giới thiệu qua, là bạn bè thôi."
"Ừm, bạn bè." Lư Hoan cười nói: "Là loại bạn bè nào cũng không rõ ràng, cô nói xem, nếu tôi nói cho Chung Hằng, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: đi cái kịch bản ~~ nhanh lên đến sau mười chín ngày
~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.