1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới
Chương 20
Hàn Hàn
13/11/2014
Tôi hỏi: Sao vậy Na Na?
Na Na nắm chặt vạt áo của tôi, nức nở: Em xin lỗi.
Tôi hỏi, giọng gấp gáp hơn: Na Na, rốt cuộc có chuyện gì?
Na Na nói: Em xin lỗi, em đã lừa dối anh.
Tôi đột nhiên cảm thấy chân không đứng vững, vội vàng hỏi: Sao?
Na Na nói: Em cầm tiền của anh, nhưng không đặt phòng mà lẻn đi mất.
Tôi định thần lại khẽ à lên một tiếng.
Na Na nói tiếp: Em xin lỗi.
Tôi hỏi: Vậy em, sau đó, em…
Na Na bảo tôi: Lúc đó em đến quầy lễ tân của khách sạn, rồi lẻn đi qua cửa sau. Chắc anh đã đợi rất lâu, nên em không thấy anh đâu nữa.
Tôi đáp: Ừ, cũng đợi một lát gì dó.
Na Na hỏi tôi: Anh muốn lấy lại số tiền đó không? Giờ em có thể trả lại anh, nhưng em đã tiêu mất một ít rồi.
Tôi bảo: Không cần. Tại sao em có thể không nói lời tạm biệt mà ra đi như thế.
Na Na nói: Em xin lỗi, em sợ anh sẽ bỏ rơi em, em biết anh sẽ bỏ rơi em, việc này vốn chẳng liên quan gì đến anh, nhưng em vẫn thấy sợ, em đã chẳng còn đồng nào rồi, nhưng em lại không thể hỏi anh được.
Tôi đã bước vào vở kịch, thực tế trong lòng cũng hơi bực mình: Thế là em cầm tiền bỏ đi à?
Na Na nói: vâng.
Tôi bảo: Lẽ nào anh không quan trọng bằng mấy ngàn tệ đó sao?
Na Na trả lời: Không phải.
Tôi hơi cao giọng hỏi: Vậy em chạy cái gì?
Na Na đáp: Em không bỏ chạy, chỉ là em cảm thấy anh sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi em, nên em đi trước vẫn là tốt nhất.
Tôi hỏi: Em nghĩ anh là loại người như thế sao?
Na Na nói: Vâng.
Tôi trả lời: Anh đúng là loại người đó.
Tôi bỗng chốc từ một kẻ ác biến thành người bị hại, không biết làm thế nào để miêu tả tâm trạng lúc này. Tôi nói với Na Na: Đi thôi, lên đường thôi.
Na Na bảo: Thật xui xẻo!
Tôi nói: Vậy thì đi thôi, xuất phát thôi.
Na Na hỏi tôi: Em đi theo anh làm gì?
Tôi hỏi cô ấy: Vậy em có thể làm gì?
Na Na đáp: Em chẳng thể làm gì được cả, dù muốn, nhưng hiện tại em chẳng thể làm được gì.
Tôi bảo: Vậy thì em nên ngoan ngoãn mà đi thôi.
Na Na hỏi tôi: Liệu em có tạo thêm gánh nặng cho anh không?
Tôi trả lời: Không có gì, có điều anh sẽ phải tăng thêm chút dầu tiêu hao cho xe.
Na Na vô cùng lo lắng, hỏi tôi: Vậy làm thế nào?
Tôi chẳng biết đáp lại cô ấy thế nào nữa.
Ăn sáng tại một quán ven đường, tất cả như một giấc mơ, chúng tôi lại cùng nhau ngồi trên một chiếc xe. Thấy Na Na đánh thêm một chút phấn, tôi liền hỏi cô ấy: Em tự trang điểm cho mình ư?
Na Na đáp: Tất nhiên rồi.
Tôi vốn định tiếp tục bàn tán chủ đề này với cô ấy, nhưng dừng lại, tôi đột ngột nói với cô ấy: Na Na, đừng hiểu nhầm rằng anh yêu em nhé. Em cũng sẽ không yêu anh chứ?
Na Na nói: Không đâu, không đâu, anh yên tâm, điều này là chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp mà.
Tôi bảo: Bọn em cũng có chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp nữa à?
Na Na bảo: Đương nhiên rồi.
Tôi cười nói: Vậy bọn em có tấm gương nghề nghiệp nào không?
Na Na bảo: Tất nhiên cũng có. Chỗ chúng em có một chị.
Tôi hỏi: Cô ấy tên là gì?
Na Na nói: Mạnh Hân Đồng.
Tôi lớn tiếng khen ngợi: Hóa ra trong nghề này những cô gái hạng A vẫn còn cái nghệ danh nghe có vẻ bình thường như thế. Có phải chỉ những cô gái hạng B như bọn em mới sử dụng tên gọi có hai chữ lặp lại như thế phải không, Na Na hay San San gì đó.
Na Na bảo tôi: Tên của mỗi người đều được đặt từ trước rồi, có điều đúng là cô ấy rất xinh đẹp, từ trước đến nay em chưa từng gặp cô ấy nhưng có một vị khách của em đã gặp rồi, bọn em đều biết trông cô ấy như thế nào, vì có ảnh của cô ấy mà. Vị khách đó chỉ thích nói chuyện với em, mỗi lần đến đều gọi em mát xa, rồi vẫn trả đủ tiền như trọn gói, lần nào cũng như thế, cho nên em rất thích nói chuyện với anh ta. Anh ta bảo lần trước đi Tạp Thành, cuối cùng cũng gặp được mỹ nhân hàng đầu Trung Quốc được truyền tai trong truyền thuyết, đúng là vô cùng xinh đẹp. Anh ta lấy một số thứ tự, rồi đợi gọi đến số của mình, sau đó bay trở về. Nhưng sau này anh ta cũng chẳng thể bay đến được nữa, vì khi anh ta đợi được gần đến số 200 của mình, thì Mạnh Hân Đồng biến mất không tung tích.
Tôi hỏi Na Na: Cô ấy đi đâu?
Na Na đáp: Làm sao em biết được. Có thể chết rồi, hoặc tìm được ai đó để nhờ cậy. Nhưng bọn em từng thử nhẩm tính tổng thu nhập của cô ấy chắc chắn phải lên đến hàng ngàn vạn ấy chứ. Cô ấy không chỉ là mỹ nhân hàng đầu của Tạp Thành, mà còn là mỹ nhân hàng đầu của cả nước nữa. Bắc Kinh tuy có đến mấy cái hộp đêm, tiếng tăm lừng lẫy, thế mà vẫn không át được sức nóng của cô ấy. Nếu anh muốn tìm cô ấy, phải bay đến Tạp Thành, ngồi máy bay riêng, sau đó đi thêm hai tiếng bằng ô tô nữa mới có thể lấy được một số thứ tự, đó là hình thức gì vậy không biết, sau đó họ sẽ thông báo cho anh trước một ngày, anh phải qua đó xem có được hay không, hoặc cầm số thứ tự đó chuyển đến người khác. Anh không ở trong nghề nên không biết sự lợi hại của người phụ nữ kỳ lạ này đâu. Cô ấy là thần tượng của bọn em. Tiếc là cuối cùng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Tôi bảo: Chưa biết chừng cô ta chuyển đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Na Na cười khẩy, nói: Cái nghề này của bọn em, dù có chuyển đến một thành phố khác thì vẫn sẽ làm nghề cũ thôi. Nhiều khi không phải vì thiếu tiền, cũng chẳng phải vì thích cái nghề này, đơn giản chỉ vì bọn em không thể làm nghề nào khác. Kể cả có lúc không thiếu tiền, nhưng bọn em thà phải làm còn hơn ngồi nhà chơi không cả ngày, thậm chí xong việc bị khách bùng tiền dù sao cũng thấy yên tâm hơn.
Tôi nói: Vậy thì em thật vất vả, một tháng đều làm đủ ba mươi ngày.
Na Na nghiêm túc nói với tôi: Không, chỉ hai mươi lăm ngày thôi.
Tôi bảo: À, quên mất là các em có mấy ngày phải nghỉ. Vậy em không hẹn hò với bạn trai sao?
Na Na bảo: Hẹn hò à, trước đây có một cậu bạn cùng lớp, sau này tuy ở hai thành phố khác nhau nhưng lại tìm thấy nhau trên mạng, thế rồi không hiểu lú lẫn thế nào em lại nhận lời yêu thương. Cậu ấy đề nghị gặp em suốt, nhưng em làm gì có thời gian chứ, chỉ đợi đến ngày nghỉ của mỗi tháng mới gặp cậu ấy, thế là cậu ấy đi tàu đến. Bọn em kiên trì như thế được khoảng nửa năm thì tan vỡ.
Tôi hỏi: Tại sao lại tan vỡ?
Na Na đáp: Cậu ấy đến gặp em bảy lần thì cả bảy lần em đang đến tháng, nhưng lại không dám dùng miệng. Em sợ em không kiềm chế được động tác quá điêu luyện và thành thục của mình lại dọa người ta sợ bỏ chạy mất, bọn em cứ kìm nén như thế, sau này cậu ấy không chịu đựng nổi nữa. Bọn em cãi nhau, sau đó thì chia tay.
Na Na nắm chặt vạt áo của tôi, nức nở: Em xin lỗi.
Tôi hỏi, giọng gấp gáp hơn: Na Na, rốt cuộc có chuyện gì?
Na Na nói: Em xin lỗi, em đã lừa dối anh.
Tôi đột nhiên cảm thấy chân không đứng vững, vội vàng hỏi: Sao?
Na Na nói: Em cầm tiền của anh, nhưng không đặt phòng mà lẻn đi mất.
Tôi định thần lại khẽ à lên một tiếng.
Na Na nói tiếp: Em xin lỗi.
Tôi hỏi: Vậy em, sau đó, em…
Na Na bảo tôi: Lúc đó em đến quầy lễ tân của khách sạn, rồi lẻn đi qua cửa sau. Chắc anh đã đợi rất lâu, nên em không thấy anh đâu nữa.
Tôi đáp: Ừ, cũng đợi một lát gì dó.
Na Na hỏi tôi: Anh muốn lấy lại số tiền đó không? Giờ em có thể trả lại anh, nhưng em đã tiêu mất một ít rồi.
Tôi bảo: Không cần. Tại sao em có thể không nói lời tạm biệt mà ra đi như thế.
Na Na nói: Em xin lỗi, em sợ anh sẽ bỏ rơi em, em biết anh sẽ bỏ rơi em, việc này vốn chẳng liên quan gì đến anh, nhưng em vẫn thấy sợ, em đã chẳng còn đồng nào rồi, nhưng em lại không thể hỏi anh được.
Tôi đã bước vào vở kịch, thực tế trong lòng cũng hơi bực mình: Thế là em cầm tiền bỏ đi à?
Na Na nói: vâng.
Tôi bảo: Lẽ nào anh không quan trọng bằng mấy ngàn tệ đó sao?
Na Na trả lời: Không phải.
Tôi hơi cao giọng hỏi: Vậy em chạy cái gì?
Na Na đáp: Em không bỏ chạy, chỉ là em cảm thấy anh sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi em, nên em đi trước vẫn là tốt nhất.
Tôi hỏi: Em nghĩ anh là loại người như thế sao?
Na Na nói: Vâng.
Tôi trả lời: Anh đúng là loại người đó.
Tôi bỗng chốc từ một kẻ ác biến thành người bị hại, không biết làm thế nào để miêu tả tâm trạng lúc này. Tôi nói với Na Na: Đi thôi, lên đường thôi.
Na Na bảo: Thật xui xẻo!
Tôi nói: Vậy thì đi thôi, xuất phát thôi.
Na Na hỏi tôi: Em đi theo anh làm gì?
Tôi hỏi cô ấy: Vậy em có thể làm gì?
Na Na đáp: Em chẳng thể làm gì được cả, dù muốn, nhưng hiện tại em chẳng thể làm được gì.
Tôi bảo: Vậy thì em nên ngoan ngoãn mà đi thôi.
Na Na hỏi tôi: Liệu em có tạo thêm gánh nặng cho anh không?
Tôi trả lời: Không có gì, có điều anh sẽ phải tăng thêm chút dầu tiêu hao cho xe.
Na Na vô cùng lo lắng, hỏi tôi: Vậy làm thế nào?
Tôi chẳng biết đáp lại cô ấy thế nào nữa.
Ăn sáng tại một quán ven đường, tất cả như một giấc mơ, chúng tôi lại cùng nhau ngồi trên một chiếc xe. Thấy Na Na đánh thêm một chút phấn, tôi liền hỏi cô ấy: Em tự trang điểm cho mình ư?
Na Na đáp: Tất nhiên rồi.
Tôi vốn định tiếp tục bàn tán chủ đề này với cô ấy, nhưng dừng lại, tôi đột ngột nói với cô ấy: Na Na, đừng hiểu nhầm rằng anh yêu em nhé. Em cũng sẽ không yêu anh chứ?
Na Na nói: Không đâu, không đâu, anh yên tâm, điều này là chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp mà.
Tôi bảo: Bọn em cũng có chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp nữa à?
Na Na bảo: Đương nhiên rồi.
Tôi cười nói: Vậy bọn em có tấm gương nghề nghiệp nào không?
Na Na bảo: Tất nhiên cũng có. Chỗ chúng em có một chị.
Tôi hỏi: Cô ấy tên là gì?
Na Na nói: Mạnh Hân Đồng.
Tôi lớn tiếng khen ngợi: Hóa ra trong nghề này những cô gái hạng A vẫn còn cái nghệ danh nghe có vẻ bình thường như thế. Có phải chỉ những cô gái hạng B như bọn em mới sử dụng tên gọi có hai chữ lặp lại như thế phải không, Na Na hay San San gì đó.
Na Na bảo tôi: Tên của mỗi người đều được đặt từ trước rồi, có điều đúng là cô ấy rất xinh đẹp, từ trước đến nay em chưa từng gặp cô ấy nhưng có một vị khách của em đã gặp rồi, bọn em đều biết trông cô ấy như thế nào, vì có ảnh của cô ấy mà. Vị khách đó chỉ thích nói chuyện với em, mỗi lần đến đều gọi em mát xa, rồi vẫn trả đủ tiền như trọn gói, lần nào cũng như thế, cho nên em rất thích nói chuyện với anh ta. Anh ta bảo lần trước đi Tạp Thành, cuối cùng cũng gặp được mỹ nhân hàng đầu Trung Quốc được truyền tai trong truyền thuyết, đúng là vô cùng xinh đẹp. Anh ta lấy một số thứ tự, rồi đợi gọi đến số của mình, sau đó bay trở về. Nhưng sau này anh ta cũng chẳng thể bay đến được nữa, vì khi anh ta đợi được gần đến số 200 của mình, thì Mạnh Hân Đồng biến mất không tung tích.
Tôi hỏi Na Na: Cô ấy đi đâu?
Na Na đáp: Làm sao em biết được. Có thể chết rồi, hoặc tìm được ai đó để nhờ cậy. Nhưng bọn em từng thử nhẩm tính tổng thu nhập của cô ấy chắc chắn phải lên đến hàng ngàn vạn ấy chứ. Cô ấy không chỉ là mỹ nhân hàng đầu của Tạp Thành, mà còn là mỹ nhân hàng đầu của cả nước nữa. Bắc Kinh tuy có đến mấy cái hộp đêm, tiếng tăm lừng lẫy, thế mà vẫn không át được sức nóng của cô ấy. Nếu anh muốn tìm cô ấy, phải bay đến Tạp Thành, ngồi máy bay riêng, sau đó đi thêm hai tiếng bằng ô tô nữa mới có thể lấy được một số thứ tự, đó là hình thức gì vậy không biết, sau đó họ sẽ thông báo cho anh trước một ngày, anh phải qua đó xem có được hay không, hoặc cầm số thứ tự đó chuyển đến người khác. Anh không ở trong nghề nên không biết sự lợi hại của người phụ nữ kỳ lạ này đâu. Cô ấy là thần tượng của bọn em. Tiếc là cuối cùng chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Tôi bảo: Chưa biết chừng cô ta chuyển đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Na Na cười khẩy, nói: Cái nghề này của bọn em, dù có chuyển đến một thành phố khác thì vẫn sẽ làm nghề cũ thôi. Nhiều khi không phải vì thiếu tiền, cũng chẳng phải vì thích cái nghề này, đơn giản chỉ vì bọn em không thể làm nghề nào khác. Kể cả có lúc không thiếu tiền, nhưng bọn em thà phải làm còn hơn ngồi nhà chơi không cả ngày, thậm chí xong việc bị khách bùng tiền dù sao cũng thấy yên tâm hơn.
Tôi nói: Vậy thì em thật vất vả, một tháng đều làm đủ ba mươi ngày.
Na Na nghiêm túc nói với tôi: Không, chỉ hai mươi lăm ngày thôi.
Tôi bảo: À, quên mất là các em có mấy ngày phải nghỉ. Vậy em không hẹn hò với bạn trai sao?
Na Na bảo: Hẹn hò à, trước đây có một cậu bạn cùng lớp, sau này tuy ở hai thành phố khác nhau nhưng lại tìm thấy nhau trên mạng, thế rồi không hiểu lú lẫn thế nào em lại nhận lời yêu thương. Cậu ấy đề nghị gặp em suốt, nhưng em làm gì có thời gian chứ, chỉ đợi đến ngày nghỉ của mỗi tháng mới gặp cậu ấy, thế là cậu ấy đi tàu đến. Bọn em kiên trì như thế được khoảng nửa năm thì tan vỡ.
Tôi hỏi: Tại sao lại tan vỡ?
Na Na đáp: Cậu ấy đến gặp em bảy lần thì cả bảy lần em đang đến tháng, nhưng lại không dám dùng miệng. Em sợ em không kiềm chế được động tác quá điêu luyện và thành thục của mình lại dọa người ta sợ bỏ chạy mất, bọn em cứ kìm nén như thế, sau này cậu ấy không chịu đựng nổi nữa. Bọn em cãi nhau, sau đó thì chia tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.