Chương 64
Phi Thiên Dạ Tường
29/11/2016
#63. Công hải(1)…
(1) Vùng biển Quốc tế.
Trên tàu sân bay Ning:
Bác sĩ đã gắp được viên đạn, ném vào đĩa thép vang leng keng.
Người ta dùng ống nhựa hút máu bọt từ miệng Trịnh Phi Hổ ra, khâu vết thương rồi quấn băng gạc, toàn bộ quá trình không hề đánh thuốc tê. Vừa xuống bàn mổ, Trịnh Phi Hổ cứ để trần thân trên, khó khăn gượng dậy, nói: “Máy liên lạc.”
Bác sĩ bảo: “Thưa Thiếu Tướng, chúng tôi vẫn cần kiểm tra xem ngài có bị lây nhiễm virus hay không.”
Trịnh Phi Hổ nhấc tay gác lên ghế lấy máu(2), ý bảo nhân viên y tế tiếp tục kiểm tra, một tay cầm lấy máy liên lạc nhấn nút, cất giọng khàn khàn: “Liên lạc với Trung Tướng Mông Kiến Quốc của Bộ Chỉ huy chiến dịch.”
(2)Ghế lấy máu:
456364235912
“Xin Tướng quân hãy chờ trong chốc lát, sẽ liên lạc ngay ạ.”
Lát sau giọng nói của Mông Kiến Quốc vang lên: “Phi Hổ, mời cậu nói.”
Trịnh Phi Hổ bèn kể tóm tắt tình hình một lượt, sau cùng nói thêm: “Bác sĩ chủ nhiệm từng đề nghị tiêm huyết thanh gây mê cho Mông Phong, đó là lỗi của tôi, hiện giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân gây nên biến dị.”
Đầu bên kia máy liên lạc bỗng tĩnh lặng thật lâu.
“Biết rồi.” – Mông Kiến Quốc đáp lời – “Mọi người trở về đi, tôi sẽ đích thân xử lý việc này.”
=== ====== ======
Ngày 2 tháng 7 năm 2013,
Chúng tôi đã về tới căn cứ ở vùng biển Quốc tế.
Tôi thấy bản đồ bệnh dịch đã được dựng lại ở sảnh chính của Khu số Sáu, các điểm đỏ phân bố rất dày đặc, đang dần hội tụ về vùng trung tâm đại lục. Mà số người được cứu viện đạt tỉ lệ tới 91%.
Lại Kiệt quay về K3 báo danh, còn thành viên đội Cơn lốc thì ở lại Khu số Sáu nghỉ ngơi hồi sức.
Ngày 28 tháng 7 năm 2013,
Không một ai đến tìm tôi, bởi mọi người đều bận bịu công việc riêng. Trịnh Phi Hổ dặn tôi viết một bản báo cáo chi tiết kể lại chuyện từ khi Mông Phong bắt đầu bị thương cho tới lúc bị virus khống chế, rồi đi cùng Lại Kiệt tiến vào Bộ Chỉ huy chiến dịch để nộp.
Trịnh Phi Hổ nói với tôi: Tự chấn chỉnh bản thân.
Lại Kiệt bảo: Cuộc chiến này vẫn chưa chấm dứt, đừng nên sa sút, chớ nên bi quan.
Nhưng tôi không thể cứ ngồi mãi trong phòng, mỗi ngày đối diện với bức tường và trần nhà trống rỗng, hễ nhắm mắt, bóng dáng Mông Phong lại hiện ra. Chẳng biết anh ấy còn giữ được bao nhiêu phần ý thức, anh có đang nhớ tới tôi không?
Đừng nên sa sút, chớ nên bi quan?
Tôi đã đưa ra vô số giả thuyết, và rồi lập tức gạt bỏ, không người nào dám nói thẳng trước mặt tôi, nhưng trong lòng họ đều hiểu rất rõ, Mông Phong sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.
Cho dù trận đại dịch này có bị quét sạch, thì cơ thể của anh đã mục ruỗng từ lâu, biến thành một cái xác biết đi, hệt như gã Andre không có chút hơi thở của sự sống. Biết đâu sẽ có một loại vắc xin hay huyết thanh nào đó trung hòa được độc tố trên người anh? Nhưng ngũ tạng lục phủ của anh ấy đã phát sinh biến dị – giống với Andre, chứa một con quái vật trong chính cơ thể mình.
Anh đang kiệt lực chống cự con quái vật ấy, đồng thời cũng sợ hãi cảm giác bị thao túng, dùng tất cả mọi cách để thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng này. Anh ấy trước sau vẫn luôn duy trì lý trí, không để đánh mất bản thân, mong muốn có một ngày sẽ quay về bên cạnh tôi, cho nên anh nói: “Lưu Nghiễn, hãy cứu anh.”
Mà không phải là: “Lưu Nghiễn, hãy quên anh đi.”
Tôi phải trở lại, nhưng anh ấy đang ở chốn nào? Phải nghĩ cách nói chuyện với Mông Kiến Quốc, tôi không tin mọi người đều từ bỏ hy vọng, ngay tại thời điểm này, chắc hẳn họ đều có kế hoạch, chẳng qua chỉ muốn giấu tôi thôi.
Tại sao lại giấu tôi?
Vì sợ tôi kích động quá chăng?
Tiếng đập cửa chợt vang lên.
Lưu Nghiễn khép quyển nhật ký lại, Quyết Minh đẩy cửa tiến vào.
“Anh xem này.” – Quyết Minh nói.
Có một con gấu trúc mập tròn nhào tới, thở hồng hộc liếm lấy liếm để mặt Lưu Nghiễn, lại còn vẫy đuôi rối rít.
Lưu Nghiễn: “…”
“Nhóc chơi ác quá đấy Quyết Minh!” – Lưu Nghiễn lên án – “Khi nó soi gương sẽ tự cho mình là gấu trúc mất!”
Quyết Minh: “Đâu có, anh coi nè.”
Quyết Minh tháo cái bịt mắt khoét lỗ trên mặt con chow chow xuống, con chó nhếch hàm cười, ngó Lưu Nghiễn vẫy đuôi không ngớt, bốn cái chân của nó bị nhuộm thành màu đen giống gấu trúc, nửa mình trước màu trắng, phần mông thì đen thùi.
“Thế này thì nó vẫn là chó.” – Quyết Minh thản nhiên tiếp.
Quyết Minh lại đeo cái bịt mắt vào con chow chow như kiểu làm ảo thuật: “Còn bây giờ nó là gấu meo meo nha.” (Gấu trúc còn gọi là Gấu mèo, nickname kute là gấu meo meo =)))
Con chow chow hổn hà hổn hển thè lưỡi, liếm liếm bàn tay nhóc Quyết Minh.
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn đành chào thua: “Rồi rồi, nhóc thắng.”
Lưu Nghiễn và Quyết Minh đưa mắt nhìn nhau, nỗi đau buồn bi thương kìm nén trong lòng Lưu Nghiễn nhiều ngày qua rốt cuộc được phóng xuất trong chớp mắt.
“Hahahaha!!!” – Lưu Nghiễn ngã ngửa ra giường cười váng, cười đến nước mắt đều tuôn chảy.
Lưu Nghiễn vẫn cười như thế, rồi thanh âm cũng dần lạc điệu, cuối cùng bật khóc nức nở, cậu vùi đầu vào gối, điên cuồng khóc rống.
Con chow chow nhích tới liếm đi nước mắt của cậu.
Lưu Nghiễn ôm gối khóc nấc: “Anh cũng muốn có gấu trúc… Mông Phong đã hứa cho anh rồi mà… Anh ấy không giữ lời gì hết…”
“Con này cũng coi như là của anh đó.” – Quyết Minh an ủi – “Anh đừng buồn, chú Mông sẽ về thôi, lúc đó bảo chú ấy mua một con gấu meo meo cái ha.”
Lưu Nghiễn ngước đôi mắt đỏ hồng, gật gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu con chó, nó bèn cuống quýt dụi dụi lấy lòng cậu.
Lưu Nghiễn ngân ngấn nước mắt, thẩn thờ ôm con chow chow, Quyết Minh cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mãi đến nửa tiếng sau, tâm tình của Lưu Nghiễn mới bình ổn lại, cậu thở dài một hơi.
Quyết Minh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện sẽ tốt thôi, tụi mình dắt gấu meo meo đi dạo nha.”
Lưu Nghiễn vờ sẵng giọng: “Bớt làm bộ dễ thương đê, đi thôi, anh được thưởng nhiều tiền lắm, dẫn nhóc đi mua đồ ăn ngon ha. Mà ba nhóc đâu?”
Quyết Minh đáp: “Đi dạy người ta bắn súng rồi, có thể đến đó một chút, tìm ba cùng đi ăn cơm trưa.”
Lưu Nghiễn lấy nón đội lên, nắm lấy tay Quyết Minh, dắt theo con gấu meo meo… ừm, gấu trúc ra ngoài tản bộ.
“Để anh dẫn nhóc tới K3 xem.” – Lưu Nghiễn nói – “Chắc nhóc vẫn chưa được tới đó đâu.”
Tòa nhà nổi của Khu số Sáu đã được cố định và sửa sang lại, hai người họ đi ngang qua phòng tưởng niệm liệt sĩ K3, bên trong không có lấy một bức di ảnh, khắp bốn bức tường đóng từng nhóm đinh vít treo thẻ sắt của quân nhân sau khi hy sinh, trên cao lần lượt dán những tấm bảng: đội Liệp Hộ, đội Thiên Lang, đội Phi Long…
Lưu Nghiễn tìm thấy nhóm của đội Cơn lốc, trên đó treo mười hai tấm thẻ sắt, cậu dóng mắt lên đọc, chỉ nhận ra được hàng chữ cuối cùng – Văn Thư Ca.
Lưu Nghiễn chạm vào bảng tên của Văn Thư Ca, thầm đoán có lẽ sau khi cậu ấy hy sinh dưới lòng biển, K3 đã nung thêm một tấm mới.
Mặc dù không phải tấm thẻ cậu ấy vẫn luôn đeo trên người, nhưng khi chạm tay vào nó, Lưu Nghiễn phảng phất cảm nhận được hơi ấm phả ra từ lồng ngực Văn Thư Ca.
“Của anh Văn hả?” – Quyết Minh hỏi.
Lưu Nghiễn gật đầu đáp: “Sau này anh sẽ đi tìm Mông Phong, nếu cứu không được cũng phải đem thẻ tên của anh ấy về, treo ở đây. Bởi họ đều là anh hùng.”
Quyết Minh nói: “Anh cũng vậy.”
“Ừm… Có lẽ.” – Lưu Nghiễn quàng vai Quyết Minh, thở dài mà rằng – “Thật ra từ trước tới giờ anh không hề muốn làm anh hùng, đi thôi.”
Tại sân tập bắn thuộc khu huấn luyện chuyên biệt của K3.
Phía đối hiện hàng bia di động.
Trương Dân đội nón lính rằn ri, nghiêng đầu cười với Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng ngậm điếu thuốc, lầu bầu hỏi: “Sao cậu làm được? Cậu trông chẳng giống một xạ thủ bắn tỉa chút nào.”
Trương Dân chỉ nói: “Thế anh coi khẩu súng bắn tỉa là gì?”
Trác Dư Hàng hỏi ngược: “Có thể coi thành cái gì nữa chứ?”
Trương Dân: “Hãy xem nó là một phần thân thể, như cánh tay của anh vậy, khi anh dùng tay cầm vật gì đó.” – Vừa nói vừa nhặt viên đạn lên, không cần nhìn cũng có thể nhét vào – “Có cần phải nhắm cho chính xác không? Không cần. Khi anh giương súng, mọi suy nghĩ, tinh thần, ý niệm đều hợp thành một thể với súng. Chẳng phải dùng mắt để nhắm mục tiêu, mà là dùng tay, dùng cảm giác để bắn trúng đích.”
Trác Dư Hàng suy tư gật đầu, con chow chow đột nhiên bổ nhào tới từ sau lưng anh ta, hồng hộc liếm lắp khắp khuôn mặt.
Trác Dư Hàng sượng ngắt cả mặt, Trương Dân cười bảo: “Panda! Mày tới đây làm gì!”
Trác Dư Hàng run rẩy toàn thân, thét to: “Túm – Nó – Ra – Chỗ – Khác!!!!!”
Trác Dư Hàng trốn tránh không ngừng như kiểu động kinh, gào rú nhấc chân định đạp nó, cuối cùng lại ngã lộn nhào ra sau bệ bắn súng, con chó chồm hai chân lên bệ, thè lưỡi vẫy đuôi dòm anh chàng bên dưới. Trác Dư Hàng kinh hãi la hét như phát cuồng.
“Aaaaa!!!! Cái giống gì thế này!!!”
Quyết Minh: “…”
Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh: “Nó chỉ là chó thôi mà, chú nhìn coi.” – Quyết Minh lại tháo cái bịt mắt của con chow chow xuống.
Mặt mày Trác Dư Hàng tức khắc tái mét, tức tối rống lên: “Tôi thừa biết nó là chó!!! Sao không trói cổ nó lại chứ hả?!!”
Quyết Minh: “???”
Nhóc bèn giơ sợi dây ra cho Trác Dư Hàng xem, tỏ vẻ là có buộc con chó.
Lưu Nghiễn lập tức vỡ lẽ, nhịn không nổi mà phá lên cười.
“Hahahaha!!!!” – Lưu Nghiễn cười ngặt nghẽo muốn lộn ruột – “Tôi hiểu rồi, thì ra anh Trác sợ chó há há há!!!”
“Thôi đi!” – Trác Dư Hàng gầm lên giận dữ, anh ta phi thân nhảy phốc lên bệ, với bộ mặt như thể mèo xù lông, không dám thò chân xuống đất – “Mau kéo nó đi đi! Kéo ra ngoài!!” – Vừa nói vừa vung chân làm động tác giả, muốn xua con chó xuống dưới.
Lưu Nghiễn hẵng còn cười tới quằn quại ngả nghiêng, Trương Dân vội bảo: “Nhóc cưng đừng chọc chú nữa con, anh Trác đừng sợ, nó bị cột lại rồi mà… Đưa dây cho ba, Panda tới ôm tao một cái nào… Ai da…”
Trương Dân bị con chó “Panda” liếm ướt sũng cả mặt mũi, thiệt nhếch nhác hết chỗ nói.
Quyết Minh chợt nói: “Ba nhìn nè, Lưu Nghiễn sắp trình diễn rồi đó.”
Trương Dân: “?”
Quyết Minh: “Ảnh đang cười vậy nha, lát hồi tự dưng lại khóc rống lên cho mà coi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Trương Dân: “Há há há!!”
Trác Dư Hàng thở dài thườn thượt.
Lưu Nghiễn nghiêm mặt chống chế: “Có đâu, đến cả Quyết Minh cũng hết khóc nhè rồi, anh đây làm sao mà khóc được chớ?”
Trương Dân cười trêu: “Hôm các cậu mới trở về thì nhóc Trương Quyết Minh có khóc đó, vừa khóc vừa nhõng nhẽo… Luôn muốn đi tìm cậu, nhưng lại sợ cậu bận…”
Quyết Minh: “Ba!”
Trương Dân cười làm lành: “Rồi rồi, ba không nói nữa.”
Mọi người nhất thời yên lặng trong chốc lát, sau Lưu Nghiễn hỏi: “Sao anh lại ở đây dạy bắn súng?”
Trương Dân cười đáp: “Tôi đã gia nhập bộ đội đặc chủng rồi.”
Lưu Nghiễn ngẩn người, đoạn hỏi tiếp: “Anh vào K3 hả?”
Trương Dân gật đầu, cong ngón tay nựng cằm Quyết Minh, cười bảo: “Nhóc Trương Quyết Minh đã đồng ý để tôi vào đội Cơn lốc mà, chuyến tới đi đất liền, tụi mình phải cùng nỗ lực đưa Mông Phong trở về. Tôi sẽ cố gắng thay phần Quyết Minh nữa.”
Lưu Nghiễn khẽ thốt: “Cảm ơn, Trương Dân.”
Trương Dân lúng túng cười ngượng, lại nói: “Bọn tôi… giờ còn phải luyện tập thêm, hôm nay đội lính xạ kích cùng ăn với nhau. Các cậu tự đi ăn nhé. Tôi có tiền đây, cậu dẫn Quyết Minh tới tiệm đó ăn món hấp…”
“Ừm.” – Lưu Nghiễn gật đầu – “Tôi cũng có tiền mà, không cần đâu, thế bọn tôi đi dạo chốc đã.”
Trác Dư Hàng và Trương Dân cùng đi vào sân huấn luyện bên trong, còn Lưu Nghiễn và Quyết Minh dắt Panda tản bộ ở ngoài.
Con chó chow chow này thật là nhiệt tình quá mức, đã ngốc lại còn tưng tửng, hễ thấy người là lao tới chào hỏi, bộ lông trắng thuần chủng xõa tứ tung, Quyết Minh gần như bị nó lôi tuột đi.
“Chào anh, Lưu Nghiễn huyền thoại!” – Chợt có một người lạ mặt ra tiếng chào Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn mỉm cười: “Chào, anh về nhà rồi?”
“Về rồi.” – Người kia nói – “Anh cũng đã quay về.”
Lưu Nghiễn gật đầu tiếp: “Ừa, mọi người đều sẽ về cả thôi.”
Panda thấy nhiều người tụ tập ở chính giữa sân huấn luyện, thế là lên cơn hứng sảng, kéo Quyết Minh xông tới như ngựa hoang mất cương. Lưu Nghiễn vừa liếc thấy người đứng ở trung tâm liền sợ đến tái mặt, cậu gồng hết sức chín trâu hai hổ mà túm con chó lại, khẽ giọng gắt: “Không thể nhào tới đó! Panda! Mày sẽ chết thê thảm lắm…”
Panda nghe hiểu, ịn cái mông tròn trịa đen thui ngồi phịch xuống đất, thè lưỡi quan sát.
Ở chính giữa khoảng sân trải một tấm đệm màu xanh lơ, Trịnh Phi Hổ bận áo phong phanh, hai chân trần đứng trên đệm huấn luyện binh lính.
Thương tích của Trịnh Phi Hổ đã tốt hơn nhiều, bên bụng dưới còn hằn vết may xeo xéo, anh ta để ngực trần, chỉ mặc một chiếc áo khoác lửng màu quân đội, lộ ra hai cánh tay màu đồng cường tráng, chắp tay sau lưng quát lớn: “Làm trò hề! Chỉ giỏi phô ra những tư thế vô dụng! Cậu tưởng mình đang múa đấy à! Dùng hết thực lực coi!!!”
Cậu chàng bị dạy bảo đích thị là Bạch Hiểu Đông, chỉ biết cum cúp gục đầu nghe mắng.
Từ khi thăng chức lên Thiếu Tướng, Trịnh Phi Hổ ít đến sân huấn luyện hơn, vì đã có một ‘huấn luyện viên ma quỷ’ khác thế vào vị trí của anh ta. Bữa nay nổi hứng tới quan sát một vòng, thế là nhắm trúng Bạch Hiểu Đông và bạn tập luyện của cậu chàng.
Trịnh Phi Hổ vung tay tát cái bốp vào đầu Bạch Hiểu Đông, đánh cho cậu ta lảo đảo không vững: “Bạch Hiểu Đông! Cậu không phục chứ gì?! Cậu, đằng kia, cậu đâu thuộc đội tán đả! Trừng mắt nhìn ai đấy hả?!”
Trác Dư Hàng: “Không, tôi nào dám trừng mắt?”
Trịnh Phi Hổ lạnh giọng: “Cậu.Không.Phục?”
Trác Dư Hàng: “Nói thật nhé, cậu ấy là đồng đội vào sinh ra tử của tôi, mong anh không nên đánh cậu ấy như vậy.”
Trong giây phút đó, Lưu Nghiễn tựa hồ cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh đột ngột giảm xuống ít nhất 5 độ.
“Tôi thấy ông chú sợ chó sắp tiêu đời rồi.” – Quyết Minh bình luận.
Lưu Nghiễn: “Cũng chưa hẳn, hồi trước anh ta làm… sát thủ đấy.”
Trịnh Phi Hổ vẫn sẵng giọng lạnh băng: “Hai người các cậu cùng tới một lượt đi.”
Trác Dư Hàng: “Tôi ra tay chỉ để giết người.”
Trịnh Phi Hổ vừa giơ tay lên, Trác Dư Hàng tức khắc trở tay chém vào cổ tay Trịnh Phi Hổ, Bạch Hiểu Đông cũng hét mở màn: “Tôi đến đây! Thầy huấn luyện!!!”
Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng đồng loạt ra chiêu, Trịnh Phi Hổ hụp người né, nhấc chân, chỉ trong tíc tắc, Trác Dư Hàng túm mắt cá chân Trịnh Phi Hổ vặn ngược một phát, Trịnh Phi Hổ hô lên một tiếng, xoay người tung hai chân đạp thẳng vào bụng Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng chưa kịp bật ra thanh âm nào đã bị đạp văng, khi Trịnh Phi Hổ quay người tiếp đất, một quyền của Bạch Hiểu Đông lại đấm tới.
Trong chớp mắt Trịnh Phi Hổ và Bạch Hiểu Đông đã phá giải năm sáu chiêu, Trịnh Phi Hổ vung hai tay xoay tròn, tư thế hoàn mĩ không kẻ hở, Bạch Hiểu Đông kinh ngạc toan giật lùi về sau, song thế tấn công của Trịnh Phi Hổ đã ngăn mọi đường lui của cậu ta.
Trốn không thoát!
Lần đầu tiên từ khi chào đời Bạch Hiểu Đông đụng phải một cường địch áp đảo hoàn toàn, giữa khoảnh khắc chần chừ, Trịnh Phi Hổ đã khóa tay cậu lại, tung một chiêu Linh dương húc sừng, hất văng Bạch Hiểu Đông ra xa ba mét.
Tiếng hoan hô như sấm dậy khắp sân, người chung quanh rộ lên, nhanh chóng tự giác tránh ra một vòng tròn, Bạch Hiểu Đông té thê thảm hết sức, Trác Dư Hàng thì nằm co quắp giữa đất.
Trịnh Phi Hổ nhận xét: “Cũng tàm tạm, về sau đối chiến không nên khinh địch, nghỉ.”
Ai nấy đều im như thóc, làm động tác nghỉ, Trác Dư Hàng hẵng còn nằm cúm rúm cách đó không xa, Bạch Hiểu Đông giãy dụa đứng dậy, lảo đảo lết tới cuối hàng, gắng gượng đứng thẳng.
“Tan học.” – Trịnh Phi Hổ lạnh giọng hô – “Về nhớ tập luyện nhiều vào.”
Trịnh Phi Hổ vừa rời khỏi, thành viên K3 lập tức tản đi khắp nơi.
Trương Dân đến dìu Trác Dư Hàng dậy, Trác Dư Hàng xua xua tay, Trương Dân cười nói: “Nghe bảo vị huấn luyện viên này từng đoạt huy chương vàng Tán đả Quốc tế… Anh thua cũng chẳng oan uổng đâu… ít ra… còn đón được ba chiêu.”
Bạch Hiểu Đông toát mồ hôi đầy đầu, đeo giày đi tới, vẻ mặt thảm thiết.
Lưu Nghiễn gọi: “Hiểu Đông, xem này.”
Bạch Hiểu Đông càng thêm hoảng hốt: “Cái gì thế này! A, gấu meo meo?!”
Lưu Nghiễn: “Đừng vờ kute! Chiều nay còn huấn luyện nữa không?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Không, chiều được nghỉ. À thì ra là chó, cho tôi xem một chút…”
Lưu Nghiễn liền nói: “Vậy đi ăn chung luôn, ờm, đây là nhóc Quyết Minh mà lúc trước tôi muốn giới thiệu cho cậu đó.”
Bạch Hiểu Đông đương chơi đùa với Panda, nghiêm nghiêm túc túc nói với con chó: “Chào Quyết Minh, anh là Bạch Hiểu Đông.”
Quyết Minh mặt không biểu tình: “Chào, nó tên là Panda, tôi mới là Quyết Minh.”
Tầng Mười bốn, tại khu tiện ích công cộng.
Ba người dùng cơm xong, Bạch Hiểu Đông và Quyết Minh quả là hợp rơ hết sẩy, Lưu Nghiễn thở dài bảo rằng trên đời chắc chẳng có ai hợp cạ hơn hai người nữa.
Một lớn một nhỏ, ngồi tán dóc trên cái xích đu trong công viên nhân tạo. Cây cối nơi này đều được bứng từ đất liền tới, cả vườn hoa cũng được nuôi trồng đặc biệt, không khí trong lành khoan khoái vô cùng.
Lưu Nghiễn nằm duỗi mình trên băng ghế, lắng nghe cuộc tán gẫu vọng tới từ chỗ xích đu.
Quyết Minh: “Anh biết người ngoài hành tinh có bao nhiêu giống loài hông?”
Bạch Hiểu Đông: “Biết chớ biết chớ, hồi nhỏ anh thích nhất là tìm người ngoài hành tinh đó!”
Quyết Minh: “Tôi gặp một lần rồi…”
Bạch Hiểu Đông dùng ngón tay chọc một cái: “Đúng đó, anh còn mua kính thiên văn nữa, nghe nói những người ngoài hành tinh trên nhiều tinh cầu khác đều đang quan sát chúng ta.”
Quyết Minh: “Anh có thấy đám bạch tuộc đợt trước chưa?”
Bạch Hiểu Đông: “Có! Anh vẫn luôn nghĩ là, bạch tuộc có thể là giống loài ngoài hành tinh ngồi trên thiên thạch rơi xuống Trái Đất từ thời cổ xưa.”
Quyết Minh: “Đúng á! Chắc vẫn còn nhiều loại khác, trốn dưới rãnh biển…”
Bạch Hiểu Đông: “Mực ống có lẽ là họ hàng gần của nó, còn cả mực nang nữa, chúng nó đều đến từ Hành tinh Tám vòi, nếu vậy, loại cá miệng rộng biết phát quang dưới đáy biển…”
Một phiến lá cây khẽ khàng rơi, đáp xuống giữa trán Lưu Nghiễn.
Vươn tay nhặt lá đi, Lưu Nghiễn mở mắt, bắt gặp một khuôn mặt lờ mờ khuất bóng.
Quân phục thẳng thớm màu xanh thẫm, dung mạo túc mục toát ra khí thế lấn áp, ẩn hiện chân mày và đôi môi của Mông Phong. Lưu Nghiễn như ngừng thở, ngồi bật dậy, đầu óc bỗng choáng váng.
Mông Kiến Quốc nói: “Mới vừa đến K3, nghe bảo cậu xuống đó ăn cơm.”
“Ba có thể tới K3 à?” – Lưu Nghiễn thở hắt ra một hơi, mơ hồ hỏi.
Mông Kiến Quốc: “Có gì lạ? Tôi cũng xuất thân từ K3 mà, hồi trước Trịnh Phi Hổ chính là lính do tôi dẫn dắt, thỉnh thoảng tôi cũng tới thăm một chút. Xin lỗi, mấy hôm trước bận rộn quá, không có thời gian nói chuyện với cậu.
Lưu Nghiễn: “Thế giờ ba rảnh rồi chứ.”
Mông Kiến Quốc: “Ừm, hôm nay đặc biệt dành thời gian tới đây, tìm cậu trò chuyện về nó.”
Mông Kiến Quốc dứt lời thì ra hiệu cho Lưu Nghiễn cứ ngồi chờ trên băng ghế, đoạn xoay người bước đi, móc thẻ ra đến cửa hàng tạp hóa mua đồ, chỉ chỉ về hướng công viên.
Không lâu sau, có người bê Coca và bắp rang bơ đến giao cho Quyết Minh và Bạch Hiểu Đông.
Mông Kiến Quốc cầm hai ly café quay về, đưa cho Lưu Nghiễn một ly, đứng dựa vào thanh xà kép.
“Ông mua hả?” – Quyết Minh hỏi dò.
Mông Kiến Quốc: “Cháu đoán xem? Về đây về đây… Panda, mày sung sức quá đấy, thế không tốt đâu.”
Mông Kiến Quốc vừa nhấc chân, con chow chow lập tức ngoan ngoãn chạy về.
Bạch Hiểu Đông khẽ giọng bảo: “Ông ấy giống hệt đội phó à, trông rất ngầu.”
Quyết Minh giơ ngón trỏ ra hiệu im lặng, đoạn lễ phép đáp lời: “Cảm ơn ông Mông(3) ạ.”
(3) Vì bên Trung toàn xưng hô ‘ta- ngươi’ nên khi trò chuyện không thể hiện được vai vế. Mình toàn áng chừng độ tuổi mà thay đổi cho phù hợp, nên mấy chương trước mình để Quyết Minh gọi Mông Kiến Quốc là ‘bác’, tới chương này Quyết Minh mới chính thức chào Mông Kiến Quốc là ‘ông’ nên mình cũng thay đổi theo. Bị rối rắm vụ này, thiệt không biết sửa sao cho hợp lý T^T
Mông Kiến Quốc giần giật khóe môi, Lưu Nghiễn xém chút phun hết café trong miệng.
Bạch Hiểu Đông cũng nói: “Cháu cảm ơn ông Mông.”
Mông Kiến Quốc: “…”
Mông Kiến Quốc day day lông mày, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, Lưu Nghiễn thông cảm vỗ vỗ vai ông.
“Kể lại mọi chuyện lần nữa đi.” – Mông Kiến Quốc mở lời – “Tuy việc đó rất tàn nhẫn với cậu, nhưng nghe được tin tức từ chính miệng cậu có lẽ là điều mà tôi mong muốn nhất.”
Lưu Nghiễn thở dài, đoạn thuật lại toàn bộ quá trình lần nữa, mãi đến cuối cùng.
“Anh ấy đã nói: ‘Lưu Nghiễn, hãy cứu anh’.” – Lưu Nghiễn tiếp – “Lúc nào con mới có thể đi cứu anh ấy?”
Mông Kiến Quốc bảo: “Bây giờ cậu có đi cũng vô ích, chỉ biết đâm đầu chịu chết, tôi không cho rằng chôm một chiếc trực thăng tự bay về đất liền là phương án hay.”
Lưu Nghiễn đáp: “Tất nhiên là con biết, nếu không sao con lại chịu bó chân ở chỗ này cả tháng trời? Con chỉ muốn hỏi, khi nào bắt đầu kế hoạch Trường Dạ, con phải sớm trở lại tìm Mông Phong, mang anh ấy về.”
Mông Kiến Quốc nói: “Kế hoạch Hôi tẫn Trường Dạ(đêm dài tàn lụi) đã bị hủy bỏ, thay vào đó là kế hoạch Lê Minh(ánh bình minh).”
Lưu Nghiễn khẽ nhướn mi, hỏi: “Nội dung cụ thể ra sao?”
Mông Kiến Quốc tiếp: “Khu số Bảy vẫn chưa nghiên cứu được thành quả cuối cùng, họ đang lợi dụng phương án β, chế tạo một loại thực khuẩn thối rữa cấp tốc, định dùng loại thực khuẩn này giải quyết tất cả vật chủ lây nhiễm.”
Lưu Nghiễn: “Nhưng mà thực vật… con thấy khả năng chúng đã bị lây bệnh rồi.”
Mông Kiến Quốc: “Đúng là thực vật đã bị virus tấn công, nhưng tình hình không quá tệ như chúng ta tưởng tượng… Vấn đề phiền phức nằm ở chỗ khác. Cậu đã thấy cực quang chưa? Có từng nghĩ tới, tại sao từ trường Trái Đất lại bị nhiễu loạn?”
Lưu Nghiễn: “Đúng rồi, bây giờ truyền thông ở vùng biển Quốc tế không được ổn định nữa.”
Mông Kiến Quốc: “Từ báo cáo của ‘Tiên tri’, kết hợp với lịch sử trước đây mà suy đoán một chút, tôi tin cậu sẽ hiểu rõ.”
Lưu Nghiễn im lặng, bắt đầu hồi tưởng những sự việc Quang não thuật lại, nhớ tới Kỷ Băng Hà và Kỷ Phấn Trắng, khi Huyền Địa Cầu cho rằng không còn cách nào để chống chọi với virus, đành dùng biện pháp cực đoan chấm dứt hết thảy… Từ trường của Trái Đất biến thiên, chẳng lẽ muốn diệt sạch tất cả các loại động vật và sinh vật? Giải quyết triệt để nguồn gốc bệnh dịch, rồi chờ đợi sự sống mới tái sinh?
Làn gió hiu hiu nhẹ thổi, Mông Kiến Quốc nhấp café, chú mục vào Lưu Nghiễn, ánh mắt Lưu Nghiễn hấp háy sáng, cặp chân mày xô chặt vào nhau.
Xa xa vọng lại thanh âm của Bạch Hiểu Đông và Quyết Minh.
Quyết Minh: “Vậy mẹ anh đâu?”
Bạch Hiểu Đông: “Ờm, bà ấy được người ngoài hành tinh đón đi rồi.”
Quyết Minh: “Được đón ở chỗ nào?”
Bạch Hiểu Đông: “Ba anh ngày thường rất hay đánh đập mẹ, có một hôm, ba anh không ở nhà, mẹ đưa anh tới bờ biển chơi.”
Quyết Minh: “Rồi gặp người ngoài hành tinh ở bờ biển hả?”
Bạch Hiểu Đông: “Anh không phát hiện, nhưng mà… Ừm, chắc có người ngoài hành tinh, mẹ ôm anh lặng lẽ đứng trên tảng đá thật lâu, sau đó lại trèo xuống.”
Quyết Minh: “Anh không bị ngã xuống chứ, có cao lắm hông?”
Bạch Hiểu Đông: “Chẳng nhớ rõ, chắc cũng hơi cao… Mẹ mua cho anh một lon Coca, để anh ngồi trên bờ đắp lâu đài cát. Thế là anh tự chơi một mình, đắp cát mãi tới quá trưa, rồi không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa.”
Quyết Minh: “À.”
Bạch Hiểu Đông: “Hồi đó anh mới bốn tuổi thôi, lúc sau có rất nhiều người vây đến, có chú cảnh sát ôm anh về nhà, nói là mẹ anh đã đến nơi khác dạo chơi, dặn anh ở nhà chờ mẹ về, chú cảnh sát cùng anh xem TV một lúc… Sau đó dì anh tới đón anh đến nhà dì, lúc ăn cơm, chị họ bảo mẹ anh đã được người ngoài hành tinh rước đi rồi.”
Quyết Minh tư lự gật đầu.
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Còn em thì sao? Em nhìn thấy người ngoài hành tinh như thế nào?”
Quyết Minh lơ mơ đáp: “Tôi cũng quên mất rồi, hình như là cách đây rất lâu, trước khi tôi xuyên việt tới đây, ở tại bờ biển… Tại vì ba chưa bao giờ dẫn tôi tới bờ biển mà, nên có lẽ đó là chuyện kiếp trước khi chưa xuyên qua. Cũng vào lúc chạng vạng tối, tôi thấy một quả cầu ánh sáng màu xanh lơ trôi về phía mình…”
Bạch Hiểu Đông: “Chả phải em quên hết mọi thứ lúc trước rồi à? Chắc em không xuyên qua tới đây đâu, anh thấy em cũng bình thường lắm mà, chẳng giống dân xuyên qua chút nào, chỉ bị mất trí nhớ thôi… Ừa, là vậy đó.”
Mông Kiến Quốc: “…”
Lưu Nghiễn: “?”
Mông Kiến Quốc tiến lại gần rồi hỏi: “Trương Quyết Minh, cháu lặp lại những lời vừa kể được chứ?”
Quyết Minh đánh mắt dòm Bạch Hiểu Đông, rồi lại ngó Mông Kiến Quốc: “Thì là… cháu quên rồi, hình như là trước khi gặp ba, bởi vì ba chưa bao giờ dẫn cháu tới bờ biển…”
Mông Kiến Quốc nói: “Cái đó không quan trọng, cháu kể chi tiết một chút, ánh sáng màu xanh lam mà cháu nhìn thấy có hình dạng gì?”
Quyết Minh bèn kể sơ sơ một lượt, lúc này Lưu Nghiễn cũng quên bẵng đi luồng suy tư của mình, cậu run giọng hỏi: “Quyết Minh, nhóc đã nhìn thấy Huyền à?”
Quyết Minh: “???”
“Gọi là cái gì cơ? Hàm(4) hả? Là vì nó chui ra từ lòng biển đúng không?” – Quyết Minh tiếp – “Đôi khi nó còn trò chuyện với tôi nữa, khiến đầu óc tôi cứ ong ong cả lên, nhưng chả hiểu nó đang nói cái gì hết… Radio cũng không bắt sóng được…”
(4) Hàm(咸): nghĩa là mặn, vì Hàm và Huyền(弦) đồng âm với nhau nên Quyết Minh nghe nhầm.
Thanh âm của Mông Kiến Quốc cũng bắt đầu phát run, bảo rằng: “Quyết Minh, cháu đi với tôi một chuyến.”
Quyết Minh: “Đợi cháu uống xong đã…”
Mông Kiến Quốc: “Giờ là lúc nào rồi hả! Bỏ Coca đi, tôi sẽ mua cho cháu lon khác. Còn bắp rang… được rồi, mau ăn đại cho xong rồi đi.”
Quyết Minh nhồm nhoàm cả mồm bắp rang: “Ờm, phải dắt Panda về trước…”
Mông Kiến Quốc: “Ông giời con ơi, thông cảm cho lão già này chút đi! Con chó này giao cho Lưu Nghiễn xử lý… Mau lên! Quyết Minh theo tôi!”
Lưu Nghiễn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Cậu đi báo cho Trương Dân, bảo cậu ta sau khi chấm dứt huấn luyện thì tới ngay bên ngoài Hồng Kiều chờ.”
Mông Kiến Quốc kéo Quyết Minh đi như bay, tới đón một chiếc xe điện chạy pin, Lưu Nghiễn đứng há hốc kinh ngạc, mãi hồi sau mới lấy lại tinh thần. Chẳng nhẽ người mà Khu số Bảy đang tìm chính là Quyết Minh?
Thế nhưng Mông Kiến Quốc chưa giải thích lời nào, khả năng trên người Quyết Minh có kháng thể, cũng có lẽ không.
Lần trước chính cậu cũng bị cho là vật tái tạo cơ mà… Mọi thứ còn chưa xác định rõ ràng đâu.
Bạch Hiểu Đông ngây ngốc hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lưu Nghiễn đáp: “Không có gì… Tôi cần lên K3 một chuyến, cậu cũng theo tôi đi.”
Bạch Hiểu Đông uống cạn lon Coca của mình rồi ném vỏ, đoạn cầm lấy lon Coca của Quyết Minh uống tiếp, tay còn lại dắt Panda, bối rối thốt: “Lưu Nghiễn! Chắc tôi tiêu thật rồi, tính sao đây!”
Lưu Nghiễn lơ đãng hỏi: “Sao thế?”
Bạch Hiểu Đông nói: “Khi tôi trò chuyện cùng Quyết Minh, cả trái tim cứ nhộn nhạo đập bùm bùm ấy.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn rơi lệ đầy mặt.
Bạch Hiểu Đông: “Tôi nhìn em ấy… tưởng như cả cơ thể nhỏ bé đó được phủ lông tơ mềm như nhung … Thật muốn hôn em… Cũng rất muốn ôm em… Tôi…”
Lưu Nghiễn kêu khổ trong lòng, thiệt không để cho người ta sống mà.
Lưu Nghiễn: “Chẳng qua cậu nhóc đang tuổi dậy thì, nên bắt đầu mọc râu tơ bên mép thôi ông tướng!”
Bạch Hiểu Đông: “Với lại,cảm giác cứ như là, đang đối thoại với chính bản thân tôi khi còn bé, cái cảm giác… xung quanh chẳng có lấy một người hiểu được tôi, anh biết không, hả Lưu Nghiễn?”
Bạch Hiểu Đông xoay người đi kiểu thụt lùi, vỗ nhẹ vào ngực mình, nghiêm túc rằng: “Trước kia tôi cũng cô độc như Quyết Minh vậy… Tôi… Những người bên cạnh không muốn nói chuyện với tôi, sau khi tan học tôi lại đến ngồi ở công viên, một mình suy nghĩ về người ngoài hành tinh và mẹ, cứ ngồi đến lúc trời tối đen mới quay về nhà dì tôi… Trời ơi, hình như tôi thích em ấy rồi, tôi rất rất rất muốn ôm em, hôn em, mãi mãi ở bên em.”
“Khi nghe em ấy kể chuyện, trong lòng tôi khó chịu vô vàn, buốt buốt từng cơn, thật muốn khóc, lại không kìm nổi muốn xoa đầu em ấy… Tôi phải làm thế nào bây giờ?!|
Lưu Nghiễn khóc ròng: “Người hỏi câu đấy là tôi mới đúng, tôi cũng muốn khóc lắm rồi… Phải làm thế nào đây. Cậu có thể đừng nói nữa được không, cứ giấu tình yêu trong lòng đi, tốt nhất cậu chớ có xớ rớ tới nhóc Quyết Minh… Bằng không tôi chẳng cứu nổi cậu đâu.”
Trong đầu Lưu Nghiễn quả thực rối như tơ vò, vấn đề trước chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì lại thêm chuyện Quyết Minh. Bạch Hiểu Đông còn lải nhải như tụng kinh bên tai cậu, Lưu Nghiễn mới đi được nửa đường đã muốn nhảy ùm xuống biển chết quách cho rảnh nợ.
Lên tới sân huấn luyện K3, Lưu Nghiễn gặp được Trịnh Phi Hổ, cậu hỏi: “Thưa thầy huấn luyện, Trương Dân có đây không ạ?”
Trịnh Phi Hổ vừa chau mày, Bạch Hiểu Đông tức khắc nhảy phốc trốn sang chỗ khác.
“Có gì không?” – Trịnh Phi Hổ lườm Bạch Hiểu Đông một cái, khiến cậu chàng không khỏi phát run lẩy bẩy.
Lưu Nghiễn: “Tướng quân Mông dặn chúng tôi đến Hồng Kiều chờ.”
“Tôi cũng đang định tới đó, tiện đường đi chung.” – Trịnh Phi Hổ thản nhiên nói, rồi bảo người khác đi gọi Trương Dân đến, sau đó xoay người dẫn đầu đi trước.
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Người này là ai vậy?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đây là ba của Quyết Minh, đang định gia nhập đội Cơn lốc tụi mình đó.”
Trương Dân lịch sự mỉm cười: “Chào cậu.”
Bạch Hiểu Đông: “Chào ba.”
Lưu Nghiễn: “…”
Trương Dân: “…”
Trịnh Phi Hổ: “…”
Trương Dân liền khiêm tốn bảo: “Không dám không dám, tôi chỉ được cái lớn hơn vài tuổi, nếu cậu không chê cứ gọi anh Dân là được rồi.”
Bạch Hiểu Đông lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội sửa lời: “Chào anh Dân.”
Cả bọn lút cút theo sau Trịnh Phi Hổ, đến cả một người mặt liệt quanh năm như Trịnh Phi Hổ cũng không kìm được gân xanh nổi rần rật trên mặt.
Trương Dân vẻ ngưng trọng hỏi: “Quyết Minh bị sao thế?”
Lưu Nghiễn đáp: “Còn nhớ kháng thể trong người các anh lúc trước không? Họ cho rằng trong cơ thể Quyết Minh có kháng thể đặc biệt.”
Trương Dân biến sắc hỏi dồn: “Không phải trước khi vào đây đã kiểm tra một lần rồi sao? Nhóc cưng không có kháng thể đặc biệt nào cả, hơn nữa, sao có thể đem thằng bé đi làm thí nghiệm chứ? Để tôi đi cho… chúng tôi đều như nhau mà…”
Lưu Nghiễn nói: “Hồi mới vào là kiểm tra tổng quát, cái đó không chính xác lắm. Đừng lo, tôi cũng từng bị kiểm tra rồi, chẳng hề gì cả, tôi không lừa anh đâu mà, giờ đưa anh tới đó xem nhé.”
Trương Dân không yên lòng gật gật đầu, Trịnh Phi Hổ lại nói: “Tổng bộ có thông báo, ta phải đến nhanh một chút.”
Bạch Hiểu Đông đi bên cạnh Lưu Nghiễn mà lảm nhà lảm nhảm không ngớt miệng, cuối cùng còn chưa quên năn nỉ: “Lưu Nghiễn, giúp tôi đi mà.”
Lưu Nghiễn thống thiết kêu: “Giúp thế quái nào được! Chia rẽ uyên ương sẽ bị sét đánh đó biết chửa!!!”
.
.
.
End #63.
(1) Vùng biển Quốc tế.
Trên tàu sân bay Ning:
Bác sĩ đã gắp được viên đạn, ném vào đĩa thép vang leng keng.
Người ta dùng ống nhựa hút máu bọt từ miệng Trịnh Phi Hổ ra, khâu vết thương rồi quấn băng gạc, toàn bộ quá trình không hề đánh thuốc tê. Vừa xuống bàn mổ, Trịnh Phi Hổ cứ để trần thân trên, khó khăn gượng dậy, nói: “Máy liên lạc.”
Bác sĩ bảo: “Thưa Thiếu Tướng, chúng tôi vẫn cần kiểm tra xem ngài có bị lây nhiễm virus hay không.”
Trịnh Phi Hổ nhấc tay gác lên ghế lấy máu(2), ý bảo nhân viên y tế tiếp tục kiểm tra, một tay cầm lấy máy liên lạc nhấn nút, cất giọng khàn khàn: “Liên lạc với Trung Tướng Mông Kiến Quốc của Bộ Chỉ huy chiến dịch.”
(2)Ghế lấy máu:
456364235912
“Xin Tướng quân hãy chờ trong chốc lát, sẽ liên lạc ngay ạ.”
Lát sau giọng nói của Mông Kiến Quốc vang lên: “Phi Hổ, mời cậu nói.”
Trịnh Phi Hổ bèn kể tóm tắt tình hình một lượt, sau cùng nói thêm: “Bác sĩ chủ nhiệm từng đề nghị tiêm huyết thanh gây mê cho Mông Phong, đó là lỗi của tôi, hiện giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân gây nên biến dị.”
Đầu bên kia máy liên lạc bỗng tĩnh lặng thật lâu.
“Biết rồi.” – Mông Kiến Quốc đáp lời – “Mọi người trở về đi, tôi sẽ đích thân xử lý việc này.”
=== ====== ======
Ngày 2 tháng 7 năm 2013,
Chúng tôi đã về tới căn cứ ở vùng biển Quốc tế.
Tôi thấy bản đồ bệnh dịch đã được dựng lại ở sảnh chính của Khu số Sáu, các điểm đỏ phân bố rất dày đặc, đang dần hội tụ về vùng trung tâm đại lục. Mà số người được cứu viện đạt tỉ lệ tới 91%.
Lại Kiệt quay về K3 báo danh, còn thành viên đội Cơn lốc thì ở lại Khu số Sáu nghỉ ngơi hồi sức.
Ngày 28 tháng 7 năm 2013,
Không một ai đến tìm tôi, bởi mọi người đều bận bịu công việc riêng. Trịnh Phi Hổ dặn tôi viết một bản báo cáo chi tiết kể lại chuyện từ khi Mông Phong bắt đầu bị thương cho tới lúc bị virus khống chế, rồi đi cùng Lại Kiệt tiến vào Bộ Chỉ huy chiến dịch để nộp.
Trịnh Phi Hổ nói với tôi: Tự chấn chỉnh bản thân.
Lại Kiệt bảo: Cuộc chiến này vẫn chưa chấm dứt, đừng nên sa sút, chớ nên bi quan.
Nhưng tôi không thể cứ ngồi mãi trong phòng, mỗi ngày đối diện với bức tường và trần nhà trống rỗng, hễ nhắm mắt, bóng dáng Mông Phong lại hiện ra. Chẳng biết anh ấy còn giữ được bao nhiêu phần ý thức, anh có đang nhớ tới tôi không?
Đừng nên sa sút, chớ nên bi quan?
Tôi đã đưa ra vô số giả thuyết, và rồi lập tức gạt bỏ, không người nào dám nói thẳng trước mặt tôi, nhưng trong lòng họ đều hiểu rất rõ, Mông Phong sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.
Cho dù trận đại dịch này có bị quét sạch, thì cơ thể của anh đã mục ruỗng từ lâu, biến thành một cái xác biết đi, hệt như gã Andre không có chút hơi thở của sự sống. Biết đâu sẽ có một loại vắc xin hay huyết thanh nào đó trung hòa được độc tố trên người anh? Nhưng ngũ tạng lục phủ của anh ấy đã phát sinh biến dị – giống với Andre, chứa một con quái vật trong chính cơ thể mình.
Anh đang kiệt lực chống cự con quái vật ấy, đồng thời cũng sợ hãi cảm giác bị thao túng, dùng tất cả mọi cách để thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng này. Anh ấy trước sau vẫn luôn duy trì lý trí, không để đánh mất bản thân, mong muốn có một ngày sẽ quay về bên cạnh tôi, cho nên anh nói: “Lưu Nghiễn, hãy cứu anh.”
Mà không phải là: “Lưu Nghiễn, hãy quên anh đi.”
Tôi phải trở lại, nhưng anh ấy đang ở chốn nào? Phải nghĩ cách nói chuyện với Mông Kiến Quốc, tôi không tin mọi người đều từ bỏ hy vọng, ngay tại thời điểm này, chắc hẳn họ đều có kế hoạch, chẳng qua chỉ muốn giấu tôi thôi.
Tại sao lại giấu tôi?
Vì sợ tôi kích động quá chăng?
Tiếng đập cửa chợt vang lên.
Lưu Nghiễn khép quyển nhật ký lại, Quyết Minh đẩy cửa tiến vào.
“Anh xem này.” – Quyết Minh nói.
Có một con gấu trúc mập tròn nhào tới, thở hồng hộc liếm lấy liếm để mặt Lưu Nghiễn, lại còn vẫy đuôi rối rít.
Lưu Nghiễn: “…”
“Nhóc chơi ác quá đấy Quyết Minh!” – Lưu Nghiễn lên án – “Khi nó soi gương sẽ tự cho mình là gấu trúc mất!”
Quyết Minh: “Đâu có, anh coi nè.”
Quyết Minh tháo cái bịt mắt khoét lỗ trên mặt con chow chow xuống, con chó nhếch hàm cười, ngó Lưu Nghiễn vẫy đuôi không ngớt, bốn cái chân của nó bị nhuộm thành màu đen giống gấu trúc, nửa mình trước màu trắng, phần mông thì đen thùi.
“Thế này thì nó vẫn là chó.” – Quyết Minh thản nhiên tiếp.
Quyết Minh lại đeo cái bịt mắt vào con chow chow như kiểu làm ảo thuật: “Còn bây giờ nó là gấu meo meo nha.” (Gấu trúc còn gọi là Gấu mèo, nickname kute là gấu meo meo =)))
Con chow chow hổn hà hổn hển thè lưỡi, liếm liếm bàn tay nhóc Quyết Minh.
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn đành chào thua: “Rồi rồi, nhóc thắng.”
Lưu Nghiễn và Quyết Minh đưa mắt nhìn nhau, nỗi đau buồn bi thương kìm nén trong lòng Lưu Nghiễn nhiều ngày qua rốt cuộc được phóng xuất trong chớp mắt.
“Hahahaha!!!” – Lưu Nghiễn ngã ngửa ra giường cười váng, cười đến nước mắt đều tuôn chảy.
Lưu Nghiễn vẫn cười như thế, rồi thanh âm cũng dần lạc điệu, cuối cùng bật khóc nức nở, cậu vùi đầu vào gối, điên cuồng khóc rống.
Con chow chow nhích tới liếm đi nước mắt của cậu.
Lưu Nghiễn ôm gối khóc nấc: “Anh cũng muốn có gấu trúc… Mông Phong đã hứa cho anh rồi mà… Anh ấy không giữ lời gì hết…”
“Con này cũng coi như là của anh đó.” – Quyết Minh an ủi – “Anh đừng buồn, chú Mông sẽ về thôi, lúc đó bảo chú ấy mua một con gấu meo meo cái ha.”
Lưu Nghiễn ngước đôi mắt đỏ hồng, gật gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu con chó, nó bèn cuống quýt dụi dụi lấy lòng cậu.
Lưu Nghiễn ngân ngấn nước mắt, thẩn thờ ôm con chow chow, Quyết Minh cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mãi đến nửa tiếng sau, tâm tình của Lưu Nghiễn mới bình ổn lại, cậu thở dài một hơi.
Quyết Minh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện sẽ tốt thôi, tụi mình dắt gấu meo meo đi dạo nha.”
Lưu Nghiễn vờ sẵng giọng: “Bớt làm bộ dễ thương đê, đi thôi, anh được thưởng nhiều tiền lắm, dẫn nhóc đi mua đồ ăn ngon ha. Mà ba nhóc đâu?”
Quyết Minh đáp: “Đi dạy người ta bắn súng rồi, có thể đến đó một chút, tìm ba cùng đi ăn cơm trưa.”
Lưu Nghiễn lấy nón đội lên, nắm lấy tay Quyết Minh, dắt theo con gấu meo meo… ừm, gấu trúc ra ngoài tản bộ.
“Để anh dẫn nhóc tới K3 xem.” – Lưu Nghiễn nói – “Chắc nhóc vẫn chưa được tới đó đâu.”
Tòa nhà nổi của Khu số Sáu đã được cố định và sửa sang lại, hai người họ đi ngang qua phòng tưởng niệm liệt sĩ K3, bên trong không có lấy một bức di ảnh, khắp bốn bức tường đóng từng nhóm đinh vít treo thẻ sắt của quân nhân sau khi hy sinh, trên cao lần lượt dán những tấm bảng: đội Liệp Hộ, đội Thiên Lang, đội Phi Long…
Lưu Nghiễn tìm thấy nhóm của đội Cơn lốc, trên đó treo mười hai tấm thẻ sắt, cậu dóng mắt lên đọc, chỉ nhận ra được hàng chữ cuối cùng – Văn Thư Ca.
Lưu Nghiễn chạm vào bảng tên của Văn Thư Ca, thầm đoán có lẽ sau khi cậu ấy hy sinh dưới lòng biển, K3 đã nung thêm một tấm mới.
Mặc dù không phải tấm thẻ cậu ấy vẫn luôn đeo trên người, nhưng khi chạm tay vào nó, Lưu Nghiễn phảng phất cảm nhận được hơi ấm phả ra từ lồng ngực Văn Thư Ca.
“Của anh Văn hả?” – Quyết Minh hỏi.
Lưu Nghiễn gật đầu đáp: “Sau này anh sẽ đi tìm Mông Phong, nếu cứu không được cũng phải đem thẻ tên của anh ấy về, treo ở đây. Bởi họ đều là anh hùng.”
Quyết Minh nói: “Anh cũng vậy.”
“Ừm… Có lẽ.” – Lưu Nghiễn quàng vai Quyết Minh, thở dài mà rằng – “Thật ra từ trước tới giờ anh không hề muốn làm anh hùng, đi thôi.”
Tại sân tập bắn thuộc khu huấn luyện chuyên biệt của K3.
Phía đối hiện hàng bia di động.
Trương Dân đội nón lính rằn ri, nghiêng đầu cười với Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng ngậm điếu thuốc, lầu bầu hỏi: “Sao cậu làm được? Cậu trông chẳng giống một xạ thủ bắn tỉa chút nào.”
Trương Dân chỉ nói: “Thế anh coi khẩu súng bắn tỉa là gì?”
Trác Dư Hàng hỏi ngược: “Có thể coi thành cái gì nữa chứ?”
Trương Dân: “Hãy xem nó là một phần thân thể, như cánh tay của anh vậy, khi anh dùng tay cầm vật gì đó.” – Vừa nói vừa nhặt viên đạn lên, không cần nhìn cũng có thể nhét vào – “Có cần phải nhắm cho chính xác không? Không cần. Khi anh giương súng, mọi suy nghĩ, tinh thần, ý niệm đều hợp thành một thể với súng. Chẳng phải dùng mắt để nhắm mục tiêu, mà là dùng tay, dùng cảm giác để bắn trúng đích.”
Trác Dư Hàng suy tư gật đầu, con chow chow đột nhiên bổ nhào tới từ sau lưng anh ta, hồng hộc liếm lắp khắp khuôn mặt.
Trác Dư Hàng sượng ngắt cả mặt, Trương Dân cười bảo: “Panda! Mày tới đây làm gì!”
Trác Dư Hàng run rẩy toàn thân, thét to: “Túm – Nó – Ra – Chỗ – Khác!!!!!”
Trác Dư Hàng trốn tránh không ngừng như kiểu động kinh, gào rú nhấc chân định đạp nó, cuối cùng lại ngã lộn nhào ra sau bệ bắn súng, con chó chồm hai chân lên bệ, thè lưỡi vẫy đuôi dòm anh chàng bên dưới. Trác Dư Hàng kinh hãi la hét như phát cuồng.
“Aaaaa!!!! Cái giống gì thế này!!!”
Quyết Minh: “…”
Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh: “Nó chỉ là chó thôi mà, chú nhìn coi.” – Quyết Minh lại tháo cái bịt mắt của con chow chow xuống.
Mặt mày Trác Dư Hàng tức khắc tái mét, tức tối rống lên: “Tôi thừa biết nó là chó!!! Sao không trói cổ nó lại chứ hả?!!”
Quyết Minh: “???”
Nhóc bèn giơ sợi dây ra cho Trác Dư Hàng xem, tỏ vẻ là có buộc con chó.
Lưu Nghiễn lập tức vỡ lẽ, nhịn không nổi mà phá lên cười.
“Hahahaha!!!!” – Lưu Nghiễn cười ngặt nghẽo muốn lộn ruột – “Tôi hiểu rồi, thì ra anh Trác sợ chó há há há!!!”
“Thôi đi!” – Trác Dư Hàng gầm lên giận dữ, anh ta phi thân nhảy phốc lên bệ, với bộ mặt như thể mèo xù lông, không dám thò chân xuống đất – “Mau kéo nó đi đi! Kéo ra ngoài!!” – Vừa nói vừa vung chân làm động tác giả, muốn xua con chó xuống dưới.
Lưu Nghiễn hẵng còn cười tới quằn quại ngả nghiêng, Trương Dân vội bảo: “Nhóc cưng đừng chọc chú nữa con, anh Trác đừng sợ, nó bị cột lại rồi mà… Đưa dây cho ba, Panda tới ôm tao một cái nào… Ai da…”
Trương Dân bị con chó “Panda” liếm ướt sũng cả mặt mũi, thiệt nhếch nhác hết chỗ nói.
Quyết Minh chợt nói: “Ba nhìn nè, Lưu Nghiễn sắp trình diễn rồi đó.”
Trương Dân: “?”
Quyết Minh: “Ảnh đang cười vậy nha, lát hồi tự dưng lại khóc rống lên cho mà coi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Trương Dân: “Há há há!!”
Trác Dư Hàng thở dài thườn thượt.
Lưu Nghiễn nghiêm mặt chống chế: “Có đâu, đến cả Quyết Minh cũng hết khóc nhè rồi, anh đây làm sao mà khóc được chớ?”
Trương Dân cười trêu: “Hôm các cậu mới trở về thì nhóc Trương Quyết Minh có khóc đó, vừa khóc vừa nhõng nhẽo… Luôn muốn đi tìm cậu, nhưng lại sợ cậu bận…”
Quyết Minh: “Ba!”
Trương Dân cười làm lành: “Rồi rồi, ba không nói nữa.”
Mọi người nhất thời yên lặng trong chốc lát, sau Lưu Nghiễn hỏi: “Sao anh lại ở đây dạy bắn súng?”
Trương Dân cười đáp: “Tôi đã gia nhập bộ đội đặc chủng rồi.”
Lưu Nghiễn ngẩn người, đoạn hỏi tiếp: “Anh vào K3 hả?”
Trương Dân gật đầu, cong ngón tay nựng cằm Quyết Minh, cười bảo: “Nhóc Trương Quyết Minh đã đồng ý để tôi vào đội Cơn lốc mà, chuyến tới đi đất liền, tụi mình phải cùng nỗ lực đưa Mông Phong trở về. Tôi sẽ cố gắng thay phần Quyết Minh nữa.”
Lưu Nghiễn khẽ thốt: “Cảm ơn, Trương Dân.”
Trương Dân lúng túng cười ngượng, lại nói: “Bọn tôi… giờ còn phải luyện tập thêm, hôm nay đội lính xạ kích cùng ăn với nhau. Các cậu tự đi ăn nhé. Tôi có tiền đây, cậu dẫn Quyết Minh tới tiệm đó ăn món hấp…”
“Ừm.” – Lưu Nghiễn gật đầu – “Tôi cũng có tiền mà, không cần đâu, thế bọn tôi đi dạo chốc đã.”
Trác Dư Hàng và Trương Dân cùng đi vào sân huấn luyện bên trong, còn Lưu Nghiễn và Quyết Minh dắt Panda tản bộ ở ngoài.
Con chó chow chow này thật là nhiệt tình quá mức, đã ngốc lại còn tưng tửng, hễ thấy người là lao tới chào hỏi, bộ lông trắng thuần chủng xõa tứ tung, Quyết Minh gần như bị nó lôi tuột đi.
“Chào anh, Lưu Nghiễn huyền thoại!” – Chợt có một người lạ mặt ra tiếng chào Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn mỉm cười: “Chào, anh về nhà rồi?”
“Về rồi.” – Người kia nói – “Anh cũng đã quay về.”
Lưu Nghiễn gật đầu tiếp: “Ừa, mọi người đều sẽ về cả thôi.”
Panda thấy nhiều người tụ tập ở chính giữa sân huấn luyện, thế là lên cơn hứng sảng, kéo Quyết Minh xông tới như ngựa hoang mất cương. Lưu Nghiễn vừa liếc thấy người đứng ở trung tâm liền sợ đến tái mặt, cậu gồng hết sức chín trâu hai hổ mà túm con chó lại, khẽ giọng gắt: “Không thể nhào tới đó! Panda! Mày sẽ chết thê thảm lắm…”
Panda nghe hiểu, ịn cái mông tròn trịa đen thui ngồi phịch xuống đất, thè lưỡi quan sát.
Ở chính giữa khoảng sân trải một tấm đệm màu xanh lơ, Trịnh Phi Hổ bận áo phong phanh, hai chân trần đứng trên đệm huấn luyện binh lính.
Thương tích của Trịnh Phi Hổ đã tốt hơn nhiều, bên bụng dưới còn hằn vết may xeo xéo, anh ta để ngực trần, chỉ mặc một chiếc áo khoác lửng màu quân đội, lộ ra hai cánh tay màu đồng cường tráng, chắp tay sau lưng quát lớn: “Làm trò hề! Chỉ giỏi phô ra những tư thế vô dụng! Cậu tưởng mình đang múa đấy à! Dùng hết thực lực coi!!!”
Cậu chàng bị dạy bảo đích thị là Bạch Hiểu Đông, chỉ biết cum cúp gục đầu nghe mắng.
Từ khi thăng chức lên Thiếu Tướng, Trịnh Phi Hổ ít đến sân huấn luyện hơn, vì đã có một ‘huấn luyện viên ma quỷ’ khác thế vào vị trí của anh ta. Bữa nay nổi hứng tới quan sát một vòng, thế là nhắm trúng Bạch Hiểu Đông và bạn tập luyện của cậu chàng.
Trịnh Phi Hổ vung tay tát cái bốp vào đầu Bạch Hiểu Đông, đánh cho cậu ta lảo đảo không vững: “Bạch Hiểu Đông! Cậu không phục chứ gì?! Cậu, đằng kia, cậu đâu thuộc đội tán đả! Trừng mắt nhìn ai đấy hả?!”
Trác Dư Hàng: “Không, tôi nào dám trừng mắt?”
Trịnh Phi Hổ lạnh giọng: “Cậu.Không.Phục?”
Trác Dư Hàng: “Nói thật nhé, cậu ấy là đồng đội vào sinh ra tử của tôi, mong anh không nên đánh cậu ấy như vậy.”
Trong giây phút đó, Lưu Nghiễn tựa hồ cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh đột ngột giảm xuống ít nhất 5 độ.
“Tôi thấy ông chú sợ chó sắp tiêu đời rồi.” – Quyết Minh bình luận.
Lưu Nghiễn: “Cũng chưa hẳn, hồi trước anh ta làm… sát thủ đấy.”
Trịnh Phi Hổ vẫn sẵng giọng lạnh băng: “Hai người các cậu cùng tới một lượt đi.”
Trác Dư Hàng: “Tôi ra tay chỉ để giết người.”
Trịnh Phi Hổ vừa giơ tay lên, Trác Dư Hàng tức khắc trở tay chém vào cổ tay Trịnh Phi Hổ, Bạch Hiểu Đông cũng hét mở màn: “Tôi đến đây! Thầy huấn luyện!!!”
Bạch Hiểu Đông và Trác Dư Hàng đồng loạt ra chiêu, Trịnh Phi Hổ hụp người né, nhấc chân, chỉ trong tíc tắc, Trác Dư Hàng túm mắt cá chân Trịnh Phi Hổ vặn ngược một phát, Trịnh Phi Hổ hô lên một tiếng, xoay người tung hai chân đạp thẳng vào bụng Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng chưa kịp bật ra thanh âm nào đã bị đạp văng, khi Trịnh Phi Hổ quay người tiếp đất, một quyền của Bạch Hiểu Đông lại đấm tới.
Trong chớp mắt Trịnh Phi Hổ và Bạch Hiểu Đông đã phá giải năm sáu chiêu, Trịnh Phi Hổ vung hai tay xoay tròn, tư thế hoàn mĩ không kẻ hở, Bạch Hiểu Đông kinh ngạc toan giật lùi về sau, song thế tấn công của Trịnh Phi Hổ đã ngăn mọi đường lui của cậu ta.
Trốn không thoát!
Lần đầu tiên từ khi chào đời Bạch Hiểu Đông đụng phải một cường địch áp đảo hoàn toàn, giữa khoảnh khắc chần chừ, Trịnh Phi Hổ đã khóa tay cậu lại, tung một chiêu Linh dương húc sừng, hất văng Bạch Hiểu Đông ra xa ba mét.
Tiếng hoan hô như sấm dậy khắp sân, người chung quanh rộ lên, nhanh chóng tự giác tránh ra một vòng tròn, Bạch Hiểu Đông té thê thảm hết sức, Trác Dư Hàng thì nằm co quắp giữa đất.
Trịnh Phi Hổ nhận xét: “Cũng tàm tạm, về sau đối chiến không nên khinh địch, nghỉ.”
Ai nấy đều im như thóc, làm động tác nghỉ, Trác Dư Hàng hẵng còn nằm cúm rúm cách đó không xa, Bạch Hiểu Đông giãy dụa đứng dậy, lảo đảo lết tới cuối hàng, gắng gượng đứng thẳng.
“Tan học.” – Trịnh Phi Hổ lạnh giọng hô – “Về nhớ tập luyện nhiều vào.”
Trịnh Phi Hổ vừa rời khỏi, thành viên K3 lập tức tản đi khắp nơi.
Trương Dân đến dìu Trác Dư Hàng dậy, Trác Dư Hàng xua xua tay, Trương Dân cười nói: “Nghe bảo vị huấn luyện viên này từng đoạt huy chương vàng Tán đả Quốc tế… Anh thua cũng chẳng oan uổng đâu… ít ra… còn đón được ba chiêu.”
Bạch Hiểu Đông toát mồ hôi đầy đầu, đeo giày đi tới, vẻ mặt thảm thiết.
Lưu Nghiễn gọi: “Hiểu Đông, xem này.”
Bạch Hiểu Đông càng thêm hoảng hốt: “Cái gì thế này! A, gấu meo meo?!”
Lưu Nghiễn: “Đừng vờ kute! Chiều nay còn huấn luyện nữa không?”
Bạch Hiểu Đông đáp: “Không, chiều được nghỉ. À thì ra là chó, cho tôi xem một chút…”
Lưu Nghiễn liền nói: “Vậy đi ăn chung luôn, ờm, đây là nhóc Quyết Minh mà lúc trước tôi muốn giới thiệu cho cậu đó.”
Bạch Hiểu Đông đương chơi đùa với Panda, nghiêm nghiêm túc túc nói với con chó: “Chào Quyết Minh, anh là Bạch Hiểu Đông.”
Quyết Minh mặt không biểu tình: “Chào, nó tên là Panda, tôi mới là Quyết Minh.”
Tầng Mười bốn, tại khu tiện ích công cộng.
Ba người dùng cơm xong, Bạch Hiểu Đông và Quyết Minh quả là hợp rơ hết sẩy, Lưu Nghiễn thở dài bảo rằng trên đời chắc chẳng có ai hợp cạ hơn hai người nữa.
Một lớn một nhỏ, ngồi tán dóc trên cái xích đu trong công viên nhân tạo. Cây cối nơi này đều được bứng từ đất liền tới, cả vườn hoa cũng được nuôi trồng đặc biệt, không khí trong lành khoan khoái vô cùng.
Lưu Nghiễn nằm duỗi mình trên băng ghế, lắng nghe cuộc tán gẫu vọng tới từ chỗ xích đu.
Quyết Minh: “Anh biết người ngoài hành tinh có bao nhiêu giống loài hông?”
Bạch Hiểu Đông: “Biết chớ biết chớ, hồi nhỏ anh thích nhất là tìm người ngoài hành tinh đó!”
Quyết Minh: “Tôi gặp một lần rồi…”
Bạch Hiểu Đông dùng ngón tay chọc một cái: “Đúng đó, anh còn mua kính thiên văn nữa, nghe nói những người ngoài hành tinh trên nhiều tinh cầu khác đều đang quan sát chúng ta.”
Quyết Minh: “Anh có thấy đám bạch tuộc đợt trước chưa?”
Bạch Hiểu Đông: “Có! Anh vẫn luôn nghĩ là, bạch tuộc có thể là giống loài ngoài hành tinh ngồi trên thiên thạch rơi xuống Trái Đất từ thời cổ xưa.”
Quyết Minh: “Đúng á! Chắc vẫn còn nhiều loại khác, trốn dưới rãnh biển…”
Bạch Hiểu Đông: “Mực ống có lẽ là họ hàng gần của nó, còn cả mực nang nữa, chúng nó đều đến từ Hành tinh Tám vòi, nếu vậy, loại cá miệng rộng biết phát quang dưới đáy biển…”
Một phiến lá cây khẽ khàng rơi, đáp xuống giữa trán Lưu Nghiễn.
Vươn tay nhặt lá đi, Lưu Nghiễn mở mắt, bắt gặp một khuôn mặt lờ mờ khuất bóng.
Quân phục thẳng thớm màu xanh thẫm, dung mạo túc mục toát ra khí thế lấn áp, ẩn hiện chân mày và đôi môi của Mông Phong. Lưu Nghiễn như ngừng thở, ngồi bật dậy, đầu óc bỗng choáng váng.
Mông Kiến Quốc nói: “Mới vừa đến K3, nghe bảo cậu xuống đó ăn cơm.”
“Ba có thể tới K3 à?” – Lưu Nghiễn thở hắt ra một hơi, mơ hồ hỏi.
Mông Kiến Quốc: “Có gì lạ? Tôi cũng xuất thân từ K3 mà, hồi trước Trịnh Phi Hổ chính là lính do tôi dẫn dắt, thỉnh thoảng tôi cũng tới thăm một chút. Xin lỗi, mấy hôm trước bận rộn quá, không có thời gian nói chuyện với cậu.
Lưu Nghiễn: “Thế giờ ba rảnh rồi chứ.”
Mông Kiến Quốc: “Ừm, hôm nay đặc biệt dành thời gian tới đây, tìm cậu trò chuyện về nó.”
Mông Kiến Quốc dứt lời thì ra hiệu cho Lưu Nghiễn cứ ngồi chờ trên băng ghế, đoạn xoay người bước đi, móc thẻ ra đến cửa hàng tạp hóa mua đồ, chỉ chỉ về hướng công viên.
Không lâu sau, có người bê Coca và bắp rang bơ đến giao cho Quyết Minh và Bạch Hiểu Đông.
Mông Kiến Quốc cầm hai ly café quay về, đưa cho Lưu Nghiễn một ly, đứng dựa vào thanh xà kép.
“Ông mua hả?” – Quyết Minh hỏi dò.
Mông Kiến Quốc: “Cháu đoán xem? Về đây về đây… Panda, mày sung sức quá đấy, thế không tốt đâu.”
Mông Kiến Quốc vừa nhấc chân, con chow chow lập tức ngoan ngoãn chạy về.
Bạch Hiểu Đông khẽ giọng bảo: “Ông ấy giống hệt đội phó à, trông rất ngầu.”
Quyết Minh giơ ngón trỏ ra hiệu im lặng, đoạn lễ phép đáp lời: “Cảm ơn ông Mông(3) ạ.”
(3) Vì bên Trung toàn xưng hô ‘ta- ngươi’ nên khi trò chuyện không thể hiện được vai vế. Mình toàn áng chừng độ tuổi mà thay đổi cho phù hợp, nên mấy chương trước mình để Quyết Minh gọi Mông Kiến Quốc là ‘bác’, tới chương này Quyết Minh mới chính thức chào Mông Kiến Quốc là ‘ông’ nên mình cũng thay đổi theo. Bị rối rắm vụ này, thiệt không biết sửa sao cho hợp lý T^T
Mông Kiến Quốc giần giật khóe môi, Lưu Nghiễn xém chút phun hết café trong miệng.
Bạch Hiểu Đông cũng nói: “Cháu cảm ơn ông Mông.”
Mông Kiến Quốc: “…”
Mông Kiến Quốc day day lông mày, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, Lưu Nghiễn thông cảm vỗ vỗ vai ông.
“Kể lại mọi chuyện lần nữa đi.” – Mông Kiến Quốc mở lời – “Tuy việc đó rất tàn nhẫn với cậu, nhưng nghe được tin tức từ chính miệng cậu có lẽ là điều mà tôi mong muốn nhất.”
Lưu Nghiễn thở dài, đoạn thuật lại toàn bộ quá trình lần nữa, mãi đến cuối cùng.
“Anh ấy đã nói: ‘Lưu Nghiễn, hãy cứu anh’.” – Lưu Nghiễn tiếp – “Lúc nào con mới có thể đi cứu anh ấy?”
Mông Kiến Quốc bảo: “Bây giờ cậu có đi cũng vô ích, chỉ biết đâm đầu chịu chết, tôi không cho rằng chôm một chiếc trực thăng tự bay về đất liền là phương án hay.”
Lưu Nghiễn đáp: “Tất nhiên là con biết, nếu không sao con lại chịu bó chân ở chỗ này cả tháng trời? Con chỉ muốn hỏi, khi nào bắt đầu kế hoạch Trường Dạ, con phải sớm trở lại tìm Mông Phong, mang anh ấy về.”
Mông Kiến Quốc nói: “Kế hoạch Hôi tẫn Trường Dạ(đêm dài tàn lụi) đã bị hủy bỏ, thay vào đó là kế hoạch Lê Minh(ánh bình minh).”
Lưu Nghiễn khẽ nhướn mi, hỏi: “Nội dung cụ thể ra sao?”
Mông Kiến Quốc tiếp: “Khu số Bảy vẫn chưa nghiên cứu được thành quả cuối cùng, họ đang lợi dụng phương án β, chế tạo một loại thực khuẩn thối rữa cấp tốc, định dùng loại thực khuẩn này giải quyết tất cả vật chủ lây nhiễm.”
Lưu Nghiễn: “Nhưng mà thực vật… con thấy khả năng chúng đã bị lây bệnh rồi.”
Mông Kiến Quốc: “Đúng là thực vật đã bị virus tấn công, nhưng tình hình không quá tệ như chúng ta tưởng tượng… Vấn đề phiền phức nằm ở chỗ khác. Cậu đã thấy cực quang chưa? Có từng nghĩ tới, tại sao từ trường Trái Đất lại bị nhiễu loạn?”
Lưu Nghiễn: “Đúng rồi, bây giờ truyền thông ở vùng biển Quốc tế không được ổn định nữa.”
Mông Kiến Quốc: “Từ báo cáo của ‘Tiên tri’, kết hợp với lịch sử trước đây mà suy đoán một chút, tôi tin cậu sẽ hiểu rõ.”
Lưu Nghiễn im lặng, bắt đầu hồi tưởng những sự việc Quang não thuật lại, nhớ tới Kỷ Băng Hà và Kỷ Phấn Trắng, khi Huyền Địa Cầu cho rằng không còn cách nào để chống chọi với virus, đành dùng biện pháp cực đoan chấm dứt hết thảy… Từ trường của Trái Đất biến thiên, chẳng lẽ muốn diệt sạch tất cả các loại động vật và sinh vật? Giải quyết triệt để nguồn gốc bệnh dịch, rồi chờ đợi sự sống mới tái sinh?
Làn gió hiu hiu nhẹ thổi, Mông Kiến Quốc nhấp café, chú mục vào Lưu Nghiễn, ánh mắt Lưu Nghiễn hấp háy sáng, cặp chân mày xô chặt vào nhau.
Xa xa vọng lại thanh âm của Bạch Hiểu Đông và Quyết Minh.
Quyết Minh: “Vậy mẹ anh đâu?”
Bạch Hiểu Đông: “Ờm, bà ấy được người ngoài hành tinh đón đi rồi.”
Quyết Minh: “Được đón ở chỗ nào?”
Bạch Hiểu Đông: “Ba anh ngày thường rất hay đánh đập mẹ, có một hôm, ba anh không ở nhà, mẹ đưa anh tới bờ biển chơi.”
Quyết Minh: “Rồi gặp người ngoài hành tinh ở bờ biển hả?”
Bạch Hiểu Đông: “Anh không phát hiện, nhưng mà… Ừm, chắc có người ngoài hành tinh, mẹ ôm anh lặng lẽ đứng trên tảng đá thật lâu, sau đó lại trèo xuống.”
Quyết Minh: “Anh không bị ngã xuống chứ, có cao lắm hông?”
Bạch Hiểu Đông: “Chẳng nhớ rõ, chắc cũng hơi cao… Mẹ mua cho anh một lon Coca, để anh ngồi trên bờ đắp lâu đài cát. Thế là anh tự chơi một mình, đắp cát mãi tới quá trưa, rồi không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa.”
Quyết Minh: “À.”
Bạch Hiểu Đông: “Hồi đó anh mới bốn tuổi thôi, lúc sau có rất nhiều người vây đến, có chú cảnh sát ôm anh về nhà, nói là mẹ anh đã đến nơi khác dạo chơi, dặn anh ở nhà chờ mẹ về, chú cảnh sát cùng anh xem TV một lúc… Sau đó dì anh tới đón anh đến nhà dì, lúc ăn cơm, chị họ bảo mẹ anh đã được người ngoài hành tinh rước đi rồi.”
Quyết Minh tư lự gật đầu.
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Còn em thì sao? Em nhìn thấy người ngoài hành tinh như thế nào?”
Quyết Minh lơ mơ đáp: “Tôi cũng quên mất rồi, hình như là cách đây rất lâu, trước khi tôi xuyên việt tới đây, ở tại bờ biển… Tại vì ba chưa bao giờ dẫn tôi tới bờ biển mà, nên có lẽ đó là chuyện kiếp trước khi chưa xuyên qua. Cũng vào lúc chạng vạng tối, tôi thấy một quả cầu ánh sáng màu xanh lơ trôi về phía mình…”
Bạch Hiểu Đông: “Chả phải em quên hết mọi thứ lúc trước rồi à? Chắc em không xuyên qua tới đây đâu, anh thấy em cũng bình thường lắm mà, chẳng giống dân xuyên qua chút nào, chỉ bị mất trí nhớ thôi… Ừa, là vậy đó.”
Mông Kiến Quốc: “…”
Lưu Nghiễn: “?”
Mông Kiến Quốc tiến lại gần rồi hỏi: “Trương Quyết Minh, cháu lặp lại những lời vừa kể được chứ?”
Quyết Minh đánh mắt dòm Bạch Hiểu Đông, rồi lại ngó Mông Kiến Quốc: “Thì là… cháu quên rồi, hình như là trước khi gặp ba, bởi vì ba chưa bao giờ dẫn cháu tới bờ biển…”
Mông Kiến Quốc nói: “Cái đó không quan trọng, cháu kể chi tiết một chút, ánh sáng màu xanh lam mà cháu nhìn thấy có hình dạng gì?”
Quyết Minh bèn kể sơ sơ một lượt, lúc này Lưu Nghiễn cũng quên bẵng đi luồng suy tư của mình, cậu run giọng hỏi: “Quyết Minh, nhóc đã nhìn thấy Huyền à?”
Quyết Minh: “???”
“Gọi là cái gì cơ? Hàm(4) hả? Là vì nó chui ra từ lòng biển đúng không?” – Quyết Minh tiếp – “Đôi khi nó còn trò chuyện với tôi nữa, khiến đầu óc tôi cứ ong ong cả lên, nhưng chả hiểu nó đang nói cái gì hết… Radio cũng không bắt sóng được…”
(4) Hàm(咸): nghĩa là mặn, vì Hàm và Huyền(弦) đồng âm với nhau nên Quyết Minh nghe nhầm.
Thanh âm của Mông Kiến Quốc cũng bắt đầu phát run, bảo rằng: “Quyết Minh, cháu đi với tôi một chuyến.”
Quyết Minh: “Đợi cháu uống xong đã…”
Mông Kiến Quốc: “Giờ là lúc nào rồi hả! Bỏ Coca đi, tôi sẽ mua cho cháu lon khác. Còn bắp rang… được rồi, mau ăn đại cho xong rồi đi.”
Quyết Minh nhồm nhoàm cả mồm bắp rang: “Ờm, phải dắt Panda về trước…”
Mông Kiến Quốc: “Ông giời con ơi, thông cảm cho lão già này chút đi! Con chó này giao cho Lưu Nghiễn xử lý… Mau lên! Quyết Minh theo tôi!”
Lưu Nghiễn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Cậu đi báo cho Trương Dân, bảo cậu ta sau khi chấm dứt huấn luyện thì tới ngay bên ngoài Hồng Kiều chờ.”
Mông Kiến Quốc kéo Quyết Minh đi như bay, tới đón một chiếc xe điện chạy pin, Lưu Nghiễn đứng há hốc kinh ngạc, mãi hồi sau mới lấy lại tinh thần. Chẳng nhẽ người mà Khu số Bảy đang tìm chính là Quyết Minh?
Thế nhưng Mông Kiến Quốc chưa giải thích lời nào, khả năng trên người Quyết Minh có kháng thể, cũng có lẽ không.
Lần trước chính cậu cũng bị cho là vật tái tạo cơ mà… Mọi thứ còn chưa xác định rõ ràng đâu.
Bạch Hiểu Đông ngây ngốc hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lưu Nghiễn đáp: “Không có gì… Tôi cần lên K3 một chuyến, cậu cũng theo tôi đi.”
Bạch Hiểu Đông uống cạn lon Coca của mình rồi ném vỏ, đoạn cầm lấy lon Coca của Quyết Minh uống tiếp, tay còn lại dắt Panda, bối rối thốt: “Lưu Nghiễn! Chắc tôi tiêu thật rồi, tính sao đây!”
Lưu Nghiễn lơ đãng hỏi: “Sao thế?”
Bạch Hiểu Đông nói: “Khi tôi trò chuyện cùng Quyết Minh, cả trái tim cứ nhộn nhạo đập bùm bùm ấy.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lưu Nghiễn rơi lệ đầy mặt.
Bạch Hiểu Đông: “Tôi nhìn em ấy… tưởng như cả cơ thể nhỏ bé đó được phủ lông tơ mềm như nhung … Thật muốn hôn em… Cũng rất muốn ôm em… Tôi…”
Lưu Nghiễn kêu khổ trong lòng, thiệt không để cho người ta sống mà.
Lưu Nghiễn: “Chẳng qua cậu nhóc đang tuổi dậy thì, nên bắt đầu mọc râu tơ bên mép thôi ông tướng!”
Bạch Hiểu Đông: “Với lại,cảm giác cứ như là, đang đối thoại với chính bản thân tôi khi còn bé, cái cảm giác… xung quanh chẳng có lấy một người hiểu được tôi, anh biết không, hả Lưu Nghiễn?”
Bạch Hiểu Đông xoay người đi kiểu thụt lùi, vỗ nhẹ vào ngực mình, nghiêm túc rằng: “Trước kia tôi cũng cô độc như Quyết Minh vậy… Tôi… Những người bên cạnh không muốn nói chuyện với tôi, sau khi tan học tôi lại đến ngồi ở công viên, một mình suy nghĩ về người ngoài hành tinh và mẹ, cứ ngồi đến lúc trời tối đen mới quay về nhà dì tôi… Trời ơi, hình như tôi thích em ấy rồi, tôi rất rất rất muốn ôm em, hôn em, mãi mãi ở bên em.”
“Khi nghe em ấy kể chuyện, trong lòng tôi khó chịu vô vàn, buốt buốt từng cơn, thật muốn khóc, lại không kìm nổi muốn xoa đầu em ấy… Tôi phải làm thế nào bây giờ?!|
Lưu Nghiễn khóc ròng: “Người hỏi câu đấy là tôi mới đúng, tôi cũng muốn khóc lắm rồi… Phải làm thế nào đây. Cậu có thể đừng nói nữa được không, cứ giấu tình yêu trong lòng đi, tốt nhất cậu chớ có xớ rớ tới nhóc Quyết Minh… Bằng không tôi chẳng cứu nổi cậu đâu.”
Trong đầu Lưu Nghiễn quả thực rối như tơ vò, vấn đề trước chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì lại thêm chuyện Quyết Minh. Bạch Hiểu Đông còn lải nhải như tụng kinh bên tai cậu, Lưu Nghiễn mới đi được nửa đường đã muốn nhảy ùm xuống biển chết quách cho rảnh nợ.
Lên tới sân huấn luyện K3, Lưu Nghiễn gặp được Trịnh Phi Hổ, cậu hỏi: “Thưa thầy huấn luyện, Trương Dân có đây không ạ?”
Trịnh Phi Hổ vừa chau mày, Bạch Hiểu Đông tức khắc nhảy phốc trốn sang chỗ khác.
“Có gì không?” – Trịnh Phi Hổ lườm Bạch Hiểu Đông một cái, khiến cậu chàng không khỏi phát run lẩy bẩy.
Lưu Nghiễn: “Tướng quân Mông dặn chúng tôi đến Hồng Kiều chờ.”
“Tôi cũng đang định tới đó, tiện đường đi chung.” – Trịnh Phi Hổ thản nhiên nói, rồi bảo người khác đi gọi Trương Dân đến, sau đó xoay người dẫn đầu đi trước.
Bạch Hiểu Đông hỏi: “Người này là ai vậy?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đây là ba của Quyết Minh, đang định gia nhập đội Cơn lốc tụi mình đó.”
Trương Dân lịch sự mỉm cười: “Chào cậu.”
Bạch Hiểu Đông: “Chào ba.”
Lưu Nghiễn: “…”
Trương Dân: “…”
Trịnh Phi Hổ: “…”
Trương Dân liền khiêm tốn bảo: “Không dám không dám, tôi chỉ được cái lớn hơn vài tuổi, nếu cậu không chê cứ gọi anh Dân là được rồi.”
Bạch Hiểu Đông lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội sửa lời: “Chào anh Dân.”
Cả bọn lút cút theo sau Trịnh Phi Hổ, đến cả một người mặt liệt quanh năm như Trịnh Phi Hổ cũng không kìm được gân xanh nổi rần rật trên mặt.
Trương Dân vẻ ngưng trọng hỏi: “Quyết Minh bị sao thế?”
Lưu Nghiễn đáp: “Còn nhớ kháng thể trong người các anh lúc trước không? Họ cho rằng trong cơ thể Quyết Minh có kháng thể đặc biệt.”
Trương Dân biến sắc hỏi dồn: “Không phải trước khi vào đây đã kiểm tra một lần rồi sao? Nhóc cưng không có kháng thể đặc biệt nào cả, hơn nữa, sao có thể đem thằng bé đi làm thí nghiệm chứ? Để tôi đi cho… chúng tôi đều như nhau mà…”
Lưu Nghiễn nói: “Hồi mới vào là kiểm tra tổng quát, cái đó không chính xác lắm. Đừng lo, tôi cũng từng bị kiểm tra rồi, chẳng hề gì cả, tôi không lừa anh đâu mà, giờ đưa anh tới đó xem nhé.”
Trương Dân không yên lòng gật gật đầu, Trịnh Phi Hổ lại nói: “Tổng bộ có thông báo, ta phải đến nhanh một chút.”
Bạch Hiểu Đông đi bên cạnh Lưu Nghiễn mà lảm nhà lảm nhảm không ngớt miệng, cuối cùng còn chưa quên năn nỉ: “Lưu Nghiễn, giúp tôi đi mà.”
Lưu Nghiễn thống thiết kêu: “Giúp thế quái nào được! Chia rẽ uyên ương sẽ bị sét đánh đó biết chửa!!!”
.
.
.
End #63.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.