2013

Chương 67

Phi Thiên Dạ Tường

29/11/2016

#66. Đới Tinh…

Tối hôm qua Quyết Minh ngủ lại ký túc xá của Bạch Hiểu Đông.

Bạch Hiểu Đông vòng cánh tay ôm gọn nhóc, một lớn một nhỏ sóng vai nằm trên giường, Bạch Hiểu Đông kể tường tận mọi chuyện nào giờ cho Quyết Minh biết.

Quyết Minh như thể đang nghe chuyện thần thoại, bụng đầy ngờ vực nhưng không thể không tin, nào là Khu số Sáu, rồi Trung tâm tị nạn dưới biển… Nhóc mở mắt thao láo ngó trần nhà, trắng đêm mất ngủ.

Sáng sớm còi báo thức réo vang, Bạch Hiểu Đông ba chân bốn cẳng chạy đi huấn luyện, Quyết Minh cũng dậy ngay lập tức, vội vàng đi tới văn phòng điều tra cơ cấu dân số.

Trương Dân đợi cả đêm ở con đường đối diện, mãi khi trông thấy Quyết Minh tới chờ văn phòng mở cửa, anh vẫn đứng phía xa kia, không nói một lời.

Sau có một phụ nữ đi tới quẹt thẻ, đưa mắt nhìn nhóc một cái.

“Muốn tìm người à?” – Nữ trưởng phòng ra tiếng hỏi.

Quyết Minh gật gật đầu, nữ trưởng phòng bèn bảo: “Thế vào đây.”

“Cả nước có rất nhiều người tên Đới Triển Bằng…” – Nữ trưởng phòng nói – “Để cô xem chút đã, từ khóa gia đình… cháu tên gì?”

“Đới Tinh ạ.” – Quyết Minh đáp.

Màn hình máy tính hiện ra cả mớ tư liệu chằng chịt chữ nghĩa, trong đó có vài tệp dữ liệu được phóng to ra.

Nữ trưởng phòng lẩm nhẩm đọc: “Đới Tinh… Ba cháu chính là người mà Khu số Bảy muốn tìm kiếm… Thuộc Học viện kỹ thuật hàng không Trung Quốc.”

Quyết Minh nói: “Vâng ạ, ba cháu là kỹ sư, còn mẹ cháu là Giáo sư Hải Dương học.”

Nữ trưởng phòng lại tiếp: “Khi cháu 12 tuổi phải tham gia lớp đào tạo thiếu niên Thanh Hoa đúng không?”

Quyết Minh đáp: “Dạ.”

Nữ trưởng phòng nói: “Hèn chi họ không tìm được cháu, ban đầu còn tưởng là một vụ bắt cóc Quốc tế, trong tay ba cháu có rất nhiều tài liệu cơ mật… nên lúc đó không dám làm rầm rộ lên, sao cháu tìm đến đây được?”

Quyết Minh: “Chờ lát nữa mới bàn chuyện này được không cô? Ba mẹ cháu đang ở đâu vậy?”

Nữ trưởng phòng đáp: “Hai người họ đã hy sinh rồi.”

Quyết Minh ngỡ ngàng gật đầu, cứ đờ đẫn ngồi lặng hồi lâu.

Nữ trưởng phòng lại nói: “Việc này rất khó xử lý, lớp đào tạo thiếu niên đã bị hủy bỏ, cô phải xin chỉ thị từ Khu số Bảy đã. Cháu là con của một nhà khoa học nên đáng lẽ phải tới báo danh ở Học viện kỹ thuật hàng không, nhưng cháu đã đến tuổi thành niên rồi… mà vẫn chưa có trường học, thiệt rắc rối.”

“Cô có nước uống không ạ?” – Quyết Minh chợt hỏi.

Nữ trưởng phòng thấy bộ dạng của Quyết Minh như thế, không khỏi xót xa trong lòng.

Bà đưa cho Quyết Minh một cái ly để nhóc đi rót nước, Quyết Minh đón lấy cái ly, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thốt: “Cháu ra ngoài dạo một chút đây.”

Nữ trưởng phòng chỉ biết thở dài.

Quyết Minh đứng tại ven đường, nhìn cái ly trong tay mà ngây ra.

Nhóc bước từng bước một, cùng lúc đó tàu điện đang chạy băng qua, Quyết Minh vẫn cứ thẩn thờ tiến tới, Trương Dân vội quát lớn: “Coi chừng!!!”

Anh từ bên kia lao vụt đến, kéo giật cánh tay Quyết Minh lại nên bị nước trong ly hất ướt cả người, nửa ôm lấy nhóc lôi đến trong góc.

Quyết Minh bỗng dưng òa khóc thất thanh, Trương Dân cuống quýt hỏi: “Bị đụng trúng rồi hả? Để xem thử nào? Đừng khóc… đừng khóc nữa… nghe con khóc… lòng đều muốn tan nát…”

Khoảng nửa tiếng sau, Quyết Minh đã ngủ lịm trên ghế salon trong phòng làm việc.

Trương Dân ngồi ở ghế tiếp khách, nói: “Vậy là… ba mẹ thằng bé… đều qua đời cả rồi?”

Nữ trưởng phòng đáp: “Tôi rất tiếc, đúng là như vậy.”

Trương Dân lại hỏi: “Thế bây giờ phải tìm ai?”

Nữ trưởng phòng tiếp: “Hiện giờ Viện kỹ thuật đã được xây dựng lại, nhưng có lẽ không còn ai quen biết Tiến sĩ Đới nữa, bởi hầu hết nhân viên đều là người trẻ tuổi, cho nên rất khó giải quyết. Với lại, đúng ra mà nói Đới Tinh đã đến tuổi thành niên rồi, mà quân đội không thu nhận những trường hợp từ mười sáu tuổi trở lên.”

Trương Dân: “Ba mẹ thằng bé không có đồng nghiệp hay sao? Hoặc bạn cùng lớp, học trò gì đó…”

Nữ trưởng phòng tra xét tài liệu một chút, lẩm nhẩm rằng: “Đều hy sinh hết… Số người tử vong thật sự quá nhiều, để tôi xem nào. Có rồi, ở nhà xưởng Trung ương có một vị Tiến sĩ họ Ngụy…”

“Trương Dân vội hỏi: “Ngụy cái gì?”

Nữ trưởng phòng: “Sao tôi biết vì cái gì(*) được? Trong máy tính nói như thế.”

(*) Chữ “ngụy” và chữ “vì” đều phát âm là wei, nên nữ trưởng phòng nghe nhầm câu của Trương Dân thành “Vì cái gì?”

Trương Dân: “Tôi hỏi tên đầy đủ của ông ta là gì!”

Nữ trưởng phòng lúc này mới báo tên rõ ràng, Trương Dân lại hỏi: “Ông ấy là bạn học cũ của Đới Triển Bằng à?”

Nữ trưởng phòng đáp: “Họ đều là nhà khoa học cả mà, biết đâu chừng quen nhau thì sao.”

Nói thế cũng bằng thừa, Trương Dân thừ người tựa vào ghế, sau đó lên tiếng: “Tôi sắp nhập ngũ rồi, chẳng biết có thể sống sót trở về hay không nữa, nên muốn tìm một người chăm sóc thằng bé, nếu không tôi chẳng thể yên tâm được.”

Nữ trưởng phòng thông cảm gật gật đầu, bảo rằng: “Tôi sẽ cho hai người đặc quyền ra vào nhà xưởng ở tầng Mười tám, anh dẫn Đới Tinh đến đó thử xem.”

Quyết Minh đã tỉnh dậy, Trương Dân ngồi ở một đầu sopha, giương đôi mắt ửng đỏ nhìn nhóc chăm chú.

Tầm nhìn hai người vừa chạm nhau, Trương Dân lập tức bối rối dời mắt đi, khẽ hỏi: “Không sao chứ?”

Quyết Minh gật đầu, Trương Dân tiếp: “Chú đã hỏi được rồi, chúng ta tới nhà xưởng gặp bạn học cũ của ba cháu.”

Quyết Minh rã rời gượng đứng dậy, đi theo sau Trương Dân. Dáng vẻ Trương Dân trông hệt một anh lính bất cần, quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, miệng ngậm điếu thuốc tàn tàn bước đi.

“Hồi trước chú là người chăm sóc cháu hả?” – Quyết Minh ra tiếng hỏi.

Trương Dân trầm mặc gật đầu, họ đang đứng trước cửa thang máy, Trương Dân theo thói quen muốn đưa tay quàng lên vai Quyết Minh, nhưng lại chẳng dám, sau cùng đành xoa xoa tay, e dè đút tay vào túi quần mình.

Trương Dân ấn nút, ngước mắt ngó bảng số trên thang máy, chậm rãi nói: “Hai ta chung sống suốt bốn năm, cũng không phải mỗi chú chăm sóc cháu… Là chăm sóc lẫn nhau thì đúng hơn.”

“Hồi trước cháu thế nào?” – Quyết Minh lại hỏi.

“Cháu…” – Trương Dân trầm ngâm một chốc, đoạn nói – “Giống như một đứa trẻ, non nớt, chưa trưởng thành.”

“Cháu nghĩ hiện giờ cháu cũng gần như thế.” – Quyết Minh thật thà bảo.

Trương Dân thở dài, cười khẽ: “Đới Tinh, bây giờ cháu tốt hơn nhiều.”

Quyết Minh: “Chú tên gì vậy ạ?”

“Trương Dân.” – Trương Dân đáp – “Chú vốn xuất thân nông dân ít học, nên nhiều khi không biết cách kiềm chế, hôm qua đã làm cháu hoảng sợ, chú… xin lỗi nhé.”

Quyết Minh nói: “Không sao, cháu đâu có để bụng, chú nên kiềm chế cảm xúc bản thân hơn nữa.”

“Ừa.” – Trương Dân bước vào thang máy, thẩn thờ ngó ra phía cửa – “Đôi lúc chú bị mất kiểm soát, như thế không tốt…”

Giọng nữ điện tử vang lên: “Tầng Mười tám, nhà xưởng nghiên cứu thuộc Bộ chỉ huy quân sự.”

Trong đại sảnh của nhà xưởng tấp nập người tới lui, những bàn làm việc hổ lốn chất đầy linh kiện và bản vẽ. Trương Dân tìm người hỏi thăm phòng làm việc của Tiến sĩ Ngụy rồi cùng Quyết Minh đi băng qua phân xưởng, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng hỏi:

“Quyết Minh? Nhóc tới đây làm gì thế?” – Là Lưu Nghiễn.

“Lưu Nghiễn, anh lại gọi sai tên em rồi.” – Quyết Minh nói.



Lưu Nghiễn bật cười, bảo: “Tên thì có gì đâu, chỉ là một ký tự thôi mà.”

Trương Dân đáp thay: “Bọn tôi đến tìm Tiến sĩ Ngụy.”

Lưu Nghiễn chỉa chỉa về phía Tây, nói: “Tiến sĩ Ngụy còn chưa đi làm, anh có thể chờ bên ngoài xưởng làm việc cá nhân của ông ấy. Nhóc Đới Tinh…”

Quyết Minh đưa mắt ngó Lưu Nghiễn một chặp, lát sau nhóc tới ngồi lên chiếc ghế chân cao bên cạnh bàn làm việc của cậu, còn Trương Dân đến ngồi đợi ngoài xưởng của Tiến sĩ Ngụy.

Lưu Nghiễn vốn định bụng hỏi hôm nay Quyết Minh tìm cha mẹ thế nào, nhưng cậu vừa trông thấy sắc mặt khác thường của nhóc liền đoán được tình hình – Chắc là cha mẹ đều đã qua đời.

Cơ mà Trương Dân dẫn Quyết Minh đến nhà xưởng làm gì? Nếu Trương Dân có việc riêng thì Quyết Minh đã không được phép đi theo rồi, chuyện này chắc chắn liên quan tới cha mẹ Quyết Minh đây…

“Ba nhóc cũng chế tạo máy móc à? Ông ấy là bạn của Tiến sĩ Ngụy hở?” – Chỉ trong giây lát, Lưu Nghiễn đã hiểu được lý do vì sao Trương Dân đến tìm Tiến sĩ Ngụy.

Quyết Minh đáp: “Đúng đó, anh thông minh thật nhỉ.”

Lưu Nghiễn cười cười, Quyết Minh lại tiếp: “Cái này là bản vẽ turbin phản lực hả?”

Lưu Nghiễn ngạc nhiên hỏi: “Nhóc xem hiểu được à?”

Quyết Minh xem xét kỹ lưỡng một chốc, rồi đáp: “Hiểu chứ, trong xưởng của ba em có cái này mà.”

Lưu Nghiễn: “Nhóc có biết turbin phản lực loại nhỏ không?”

Quyết Minh nghiêng đầu nhìn, Lưu Nghiễn tiếp: “Anh đang thử nghiệm một số linh kiện, vẫn còn cần máy phát sóng định vị nữa.”

Quyết Minh: “Vậy để em giúp anh nha, cho em xem số liệu đi, hồi trước em thường hay giúp ba đo đạc số liệu đó.”

Lưu Nghiễn kéo khung đỡ màn hình hiển thị qua, Quyết Minh xem một lúc, rồi chạm vào màn hình cảm ứng để tạo bảng biểu mới, Lưu Nghiễn bắt đầu quét bản vẽ.

Lưu Nghiễn nói: “Lúc đó nhóc mới mười một tuổi mà đã biết nhiều vậy à? Công thức này lên đại học mới được dạy đó.”

Quyết Minh đáp: “Em rất thích Số học… Muốn đi học lớp dành cho thiếu niên, nhưng Viện trưởng nói không có lớp đó.”

Lưu Nghiễn: “…”

Quyết Minh không đề cập đến chuyện ba mẹ mình, Lưu Nghiễn cũng chẳng hỏi thêm. Lúc sau, Tiến sĩ Ngụy cầm cái loa trong tay, đứng từ xa hô lớn: “Lưu Nghiễn! Cậu mới tuyển một nhóc trợ lý hả? Coi bộ cũng khá đấy nhỉ!”

Lưu Nghiễn cười chào hỏi với ông, Trương Dân mau chóng đứng dậy theo Tiến sĩ Ngụy tiến vào phòng làm việc.

Quyết Minh hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này? Đây là công việc của anh hả?”

Lưu Nghiễn: “Cũng không hẳn, anh là kỹ sư máy của đội Cơn lốc, giúp họ vận hành thử thiết bị, vì Khu số Bảy vẫn chưa có thông báo gì nên đang được nghỉ dưỡng sức… Anh rảnh rỗi không có gì làm nên chủ động quay về nhà xưởng báo danh công tác.”

Quyết Minh khuyên nhủ: “Làm việc và nghỉ ngơi điều độ mới tốt, đừng cắm đầu liều mạng như thế chứ, anh cũng bớt hút thuốc lại đi.”

Lưu Nghiễn thở hắt ra một hơi, cười bảo: “Lúc tâm tình không tốt, ráng dốc sức làm việc, bận rộn có thể khiến mình tạm thời quên đi rất nhiều chuyện.”

Quyết Minh: “Nhưng một khi rảnh rỗi, những chuyện kia vẫn còn đó.”

Lưu Nghiễn: “… Ít ra… vẫn tốt hơn lởn vởn trong đầu cả ngày, cũng không đúng, làm tất bật tới khi mắt mở không lên cứ việc về ngủ.”

Quyết Minh: “Ừm.”

Hai người trao đổi số liệu, Lưu Nghiễn bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ, Quyết Minh đeo kính phân hình hồng ngoại, kéo một khung gỗ cốp pha khác để quét hình tính toán.

Cả hai đều rất chuyên chú vào công việc của mình, Lưu Nghiễn không kìm được mà đưa mắt quan sát Quyết Minh, thầm nhủ quả là thiên tài. Không khỏi cảm thấy tán thưởng ăn ý.

Lưu Nghiễn vừa đối chiếu số liệu đánh dấu lên bản vẽ, vừa thuận miệng dò hỏi: “Nhóc và Trương Dân thân đã thiết hơn chưa?”

Quyết Minh đáp: “Chưa đâu… hình như chú ấy vẫn không ổn lắm, có điều còn đỡ hơn hôm qua.”

“Ừm.” – Lưu Nghiễn lại nói – “Vì trước đây Trương Dân rất thương nhóc, nên hiện giờ chắc anh ấy cảm thấy rất khổ sở.”

Quyết Minh hỏi: “Thương kiểu gì cơ?”

Lưu Nghiễn: “Xem nhóc như một đứa trẻ, như người thân duy nhất của anh ấy… Để khi nào rảnh anh sẽ kể chuyện lúc trước cho nhóc nghe, chúng ta cùng nhau chạy trốn từ nhà máy hóa chất, đến thị trấn Vĩnh Vọng, rồi lại tới vùng biển Quốc tế…”

Quyết Minh: “Giờ cũng rảnh mà, anh kể đi. Anh đúng là thiên tài đó Lưu Nghiễn, anh còn biết nhiều hơn ba em nữa, a, những thiết kế của anh rất sáng tạo độc đáo… Đúng là nghệ thuật.”

Lưu Nghiễn khiêm tốn cười rằng: “Ba em thì chuyên về kỹ thuật hàng không, còn anh chỉ được cái học nhiều thứ hỗn tạp, nếu tập trung vào một chuyên môn cũng chẳng có thành tích nổi bật gì đâu.”

Lưu Nghiễn bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện từ khi quen biết Trương Dân và Quyết Minh, còn Quyết Minh vẫn chăm chú phân tích mô hình, sửa chữa số liệu mẫu, trông như có vẻ thờ ơ với câu chuyện, nhưng Lưu Nghiễn cũng không để tâm, vì cậu biết nhóc đều nghe được hết.

“Em còn… chạy đi cứu chú ấy cơ á?” – Quyết Minh cảm thấy không tin nổi.

“Đúng.” – Lưu Nghiễn cười – “Nhóc ôm theo một khẩu AK lái xe xông ra ngoài, bọn anh cứ tưởng nhóc không thể quay về được nữa.”

Quyết Minh: “Thế lúc sắp đi em có sợ hãi không? Đã nói những gì?”

Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một chốc, đáp: “Không có, ờm, hình như nhóc có nói là ‘Tạm biệt, Lưu Nghiễn, anh vẫn chưa chúc tôi may mắn đó’, rồi anh chúc nhóc gặp nhiều may mắn, vậy là nhóc rời đi.”

Quyết Minh suy tư gật đầu, Lưu Nghiễn lại nói: “Về sau nghe Trương Dân kể lại, nhóc rất cừ đó…”

Dần dần, Quyết Minh lắng nghe rồi dừng lại mọi động tác, tháo kính mắt phân hình hồng ngoại xuống, cứ thế ngồi thừ người ra.

“Bởi vậy, anh ấy thương nhóc lắm.” – Lưu Nghiễn chốt.

Quyết Minh lẳng lặng không đáp, sau bỗng nhiên nói: “Huyền Địa Cầu… Thì ra trước đây có một người khác ở trong cơ thể em.”

Lưu Nghiễn gật đầu, Quyết Minh tiếp: “Cho nên khi từ trường Trái Đất biến đổi, là do nó định tẩy trừ lần hai sao?”

Lưu Nghiễn gục người xuống bàn, thật bó tay chào thua cậu nhóc này, mấu chốt của câu chuyện hoàn toàn không nằm ở đấy. Quyết Minh hẵng còn lẩm bẩm: “Vì không cách nào kiểm soát bệnh dịch nên Trái Đất bắt đầu biến đổi từ trường… Dự định tạo nên sóng thần, Kỷ Băng Hà, hủy diệt hầu hết những giống loài đã bị lây nhiễm ư?”

Lưu Nghiễn đáp: “Có lẽ thế, mà nhóc vốn dĩ đâu hiểu ý của anh.”

Quyết Minh bảo: “Em hiểu chứ, chẳng qua em đang nghĩ đến chuyện khác, tại sao cuối cùng Huyền Địa Cầu lại không làm như vậy?”

Lưu Nghiễn: “Có lẽ nó đã nhận được một số thông điệp… Sao anh biết được? Suy diễn theo kiểu sến sẩm thì, thông qua một ít ký ức trước kia của nhóc, nó thấu hiểu được tình cảm của nhân loại, và bị cảm động bởi tấm chân tình của nhóc và anh Dân, đây là tình yêu… Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đừng trưng ra bộ mặt đó chứ! Anh đâu có thiếu nợ nhóc… Dù gì sau hôm Huyền lặn xuống tâm Trái Đất, nghe nói từ trường đã bình thường như cũ.”

Vẻ mặt Quyết Minh vặn vẹo khó tả thành lời.

Lúc này Tiến sĩ Ngụy và Trương Dân đồng thời đi ra, Lưu Nghiễn và Quyết Minh đứng dậy chào hỏi.

Đúng như Trương Dân mong muốn, Tiến sĩ Ngụy quyết định đặc cách tuyển Quyết Minh vào làm việc trong nhà xưởng kỹ thuật.

Tiến sĩ Ngụy viết một giấy chứng nhận, mỗi buổi sáng Quyết Minh sẽ đi học bổ túc chương trình đại học, buổi chiều quay về nhà xưởng làm trợ lý, lại còn dành hẳn cho nhóc một phòng riêng nữa.

Rốt cuộc Trương Dân đã giải quyết được chuyện nhức đầu nhất, anh nói: “Về sau xin nhờ ngài… chăm sóc thằng bé.”

Tiến sĩ Ngụy cười: “Thằng bé có thể tự chăm sóc bản thân mà, ai chẳng thế, đúng không Tiểu Tinh? Ráng học tập anh Lưu Nghiễn của cháu đấy.”

Quyết Minh ‘dạ’ một tiếng, đoạn hỏi: “Chú Trương Dân muốn đi đâu vậy?”

Trương Dân đáp: “Đi nhập ngũ, giờ chú phải quay về huấn luyện đây.”

Quyết Minh: “Vậy cố lên, tạm biệt chú.”

Trương Dân xoay người đi vài bước, đoạn dừng chân trước cổng nhà xưởng ngoái đầu nhìn Quyết Minh, người đến người đi như biến thành vô hình, giữa đại sảnh ầm ĩ phút chốc hóa thành hư ảo, trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

“Vĩnh biệt, Quyết Minh của ba.” – Trương Dân khẽ thốt.

Sau đó Trương Dân liền rời khỏi khu nhà xưởng, Lưu Nghiễn mau chóng nộp bản vẽ rồi đuổi theo anh, hô lên: “Anh trễ gần nửa buổi rồi, không sợ bị thầy huấn luyện dần nhừ tử ra à? Để tôi đi cùng anh lên nói với thầy ấy một tiếng.”

Trương Dân trầm mặc gật đầu, Lưu Nghiễn tiễn anh lên tận K3, Trịnh Phi Hổ đang tuần tra thấy vậy bèn đi đến, quát: “Trương Dân! Cậu trốn đi đâu thế hả!!”

Lưu Nghiễn đang định giải thích thì Trương Dân ra hiệu không cần nói, anh đứng nghiêm tại chỗ chuẩn bị tinh thần chịu đánh, nào ngờ Trịnh Phi Hổ không hề ra tay mà thản nhiên bảo: “Mau mau về đơn vị đi, tiếp tục huấn luyện, tình yêu tình báo dẹp hết sang một bên, chiến dịch cuối sắp tiến hành rồi.”



Ngày 6 tháng 8 năm 2013,

Tròn một năm sau khi bệnh dịch Oaks bùng nổ, Mông Kiến Quốc vận tây trang lên phát biểu trên TV.

Tại nơi trú ẩn dưới đáy biển, tất thảy thiết bị chiếu sáng đều tắt đi, tiếng còi inh tai réo từng hồi trên đỉnh tháp Khu số Bảy, mặc niệm cho hàng triệu đồng bào đã chết đi trong năm vừa qua.

Ba phút sau, đèn điện lại được bật sáng, Mông Kiến Quốc đồng thời chấm dứt bài điếu văn tưởng niệm của mình. Tiến sĩ Tần Hải cũng lần đầu xuất hiện trước truyền thông, đồng ý nhận phỏng vấn.

Anh ta mang đến một tin tốt, Khu số Bảy đã nghiên cứu được kháng thể vắc xin phòng bệnh mới, từ ngày 13 tháng 8 sẽ bắt đầu tiêm cho mỗi người dân.

Kháng thể kiểu mới này hoàn toàn vượt hẳn loại vắc xin có công dụng phòng bệnh ba lần trước kia, kháng thể sẽ cắn nuốt toàn bộ tác nhân truyền nhiễm virus, rồi đồng hóa chúng nó một cách triệt để.

Tất cả thành viên trong tổ hành động đặc biệt của K3 đã được tiêm vắc xin trước. Từ giờ trở đi, những người sống sót ở vùng biển Quốc tế không cần phải lo lắng bị lây nhiễm virus Oaks nữa.

Nhưng quê hương của chúng tôi vẫn còn rơi vào cảnh lầm than khổ ải.

Bản đồ ở đất liền bỗng phát sinh biến hóa, phạm vi phân bố của zombie đã thay đổi, tất cả zombie dần di chuyển về các vùng ven biển, bọn chúng tụ tập ở khu vực phía Đông Nam, hình thành một đội ngũ khổng lồ đối đầu với căn cứ ở vùng biển Quốc tế.

Theo như lời của Trịnh Phi Hổ, Khu số Bảy đã dựa vào tài liệu tiến sĩ Kaitlin để lại – chính là phương án dùng thực khuẩn ăn mòn cơ thể, nghiên cứu ra một loại vi khuẩn mới, cho vi khuẩn này kết hợp với kháng thể rồi đưa vào quần thể zombie, có thể khiến bọn chúng nhanh chóng thối rữa.

Nhưng vẫn còn một ít khó khăn kỹ thuật chưa được khắc phục, bởi vì tốc độ lây nhiễm vi khuẩn không nhanh, nên không thể đảm bảo trong quá trình phát tán có thể khiến lũ zombie rối loạn.

Và còn nhiều nghi vấn mới xuất hiện, tại sao lũ zombie lại tập trung về ven biển, bọn chúng tính vượt biển hay sao?

Mông Phong hiện tại đã ở trong bầy zombie đó, anh ấy đang nắm vai trò gì?

Tiên tri đã từng nói, hình thái cuối cùng của Oaks chính là giới hạn tiến hóa của Huyền virus, mà virus trong cơ thể Mông Phong đã là hình thái cuối cùng chưa? Hay vẫn còn là hình thái chung cực không hoàn toàn?

Nếu Mông Phong trở thành thủ lĩnh của bè lũ zombie, anh sẽ định làm gì chứ?

Tôi đã từng hỏi Mông Kiến Quốc vấn đề này, nhưng ông không trả lời.

“Đưa toàn bộ lũ zombie tập trung lại một chỗ.” – Lại Kiệt hỏi – “Cậu đoán Mông Phong muốn làm gì?”

Lưu Nghiễn khép quyển nhật ký, Lại Kiệt lập tức nhắm tịt mắt chờ ăn đòn. (Tự giác ngoan ngoãn vì tội đọc trộm nhật ký của Lưu Nghiễn =))))

“Nói chuyện nghiêm túc đi.” – Lưu Nghiễn đáp – “Tôi không móc đạn tia chớp ra bắn anh đâu.”

Lại Kiệt lúc này mới nói: “Mông Phong muốn chúng ta dùng đạn hạt nhân nổ chết cậu ấy, nổ chết sạch lũ zombie.”

Lưu Nghiễn hỏi vặn: “Sao anh biết?”

Lại Kiệt thản nhiên: “Đoán thôi, nếu là cậu ấy thì anh sẽ làm thế.”

Lưu Nghiễn không tiếp tục đáp lời, Lại Kiệt xoa xoa đầu cậu, an ủi rằng: “Ngủ cho thật ngon đi, kiểu gì cũng có cách thôi mà.”

Tầng K3 đã đến giờ tắt đèn, Lại Kiệt đẩy cửa bước đi, rồi bỗng quay đầu bảo: “Ờ, đúng rồi Lưu Nghiễn, anh nói cậu nghe chuyện này.”

“Chuyện gì?” – Lưu Nghiễn nằm duỗi mình trên giường.

Lại Kiệt tiếp: “Chiến dịch Lê Minh sắp tiến hành rồi, Tổ chức đã đổi một kỹ sư máy mới cho đội Cơn lốc.”

Lưu Nghiễn tức khắc đứng bật dậy: “Sao lại như thế? Là quyết định của ai?”

Lại Kiệt đáp: “Anh không biết nữa, đội Cơn lốc phải chấp hành một nhiệm vụ khác, anh đoán có lẽ là…”

Lưu Nghiễn ngắt lời: “Lại Kiệt, chuyện đó liên quan tới anh đúng không.”

Lại Kiệt tức thì phủ nhận: “Không hề.”

Lưu Nghiễn: “Tôi quen biết anh đủ lâu rồi, nếu chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh, thì anh sẽ không chọn thời gian này, địa điểm này, với cái giọng điệu này, vờ như không có gì to tát mà thông báo cho tôi biết.”

Lại Kiệt nín thinh.

Lưu Nghiễn tiếp: “Giả như không can hệ gì, mà anh còn từng ra mặt giúp tôi, thì anh đã sớm đến nói với tôi rồi. Nhưng anh tùy tiện hô một tiếng rồi vội vàng chuồn mất, chứng tỏ anh hiểu rất rõ tình hình, vả lại còn chấp nhận sự sắp đặt này nữa.”

Lại Kiệt đành phải xoay người bước vào phòng, ngồi tựa lên bàn trà đặt trước giường, dang rộng chân, dáng vẻ thong dong như chẳng có việc gì nghiêm trọng: “Nói thật lòng, đợt này cậu không thích hợp làm kỹ sư máy, vì cậu có rất nhiều mối ràng buộc, sẽ gây ảnh hưởng đến quyết định của bản thân cậu. Hơn nữa, nhiệm vụ của đội Cơn lốc không phải tìm cách cứu viện Mông Phong.”

“Bọn họ tính vứt bỏ anh ấy sao?” – Lưu Nghiễn lạnh giọng hỏi.

Lại Kiệt đáp: “Việc đó anh không biết, cậu đừng nên áp đặt suy nghĩ bậy bạ.”

“Họ đã phân chia khu vực cho từng tiểu đội, từ A đến Z, hôm nay bọn anh nhận được bản đồ phân bố mới của lũ zombie. Nơi đó hệt như vương quốc zombie vậy, song vẫn chưa chắc thủ lĩnh của chúng có phải là Mông Phong hay không.”

“Con thủ lĩnh này ở ngay vùng trung tâm của vương quốc zombie. Mà nhiệm vụ của đội Cơn lốc là ám sát con zombie cầm đầu ở khu vực U, mỗi một đội lính đặc chủng đều phải đối mặt với năm chục vạn zombie, sau khi tập kích tiêu diệt được con cầm đầu tại mỗi địa điểm thì lập tức rút quân. Nếu không khi phát tán vi khuẩn, sợ chúng nó sẽ có mục đích mới, lập kế hoạch di tản trốn sang vùng khác.”(Nhắc lại cho mọi người nhớ, cứ 50 – 100 vạn zombie sẽ có một con cầm đầu, rồi nhiều hơn 500 vạn zombie thì Huyền virus sẽ thức tỉnh – nằm trong thân thể Mông Phong, đại khái là Mông Phong hiện giờ đang là nguyên soái, chỉ huy nhiều tướng lĩnh zombie, có vẻ oách =)))

Lưu Nghiễn trầm tư hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy là phải tiêu diệt hết những con zombie cầm đầu, khiến quần thể zombie tán loạn mất trật tự, rồi mới cho phát tát loại vi khuẩn gây thối rữa kia?”

Lại Kiệt đáp: “Đúng thế, kế hoạch Lê Minh bắt đầu từ sáu giờ chiều, kết thúc vào sáu giờ sáng hôm sau, chỉ vỏn vẹn mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng sẽ dùng đạn hạt nhân hủy diệt tất cả dấu vết còn sót lại. Tuy loại vi khuẩn này không gây ảnh hưởng gì tới loài người và các sinh vật sống khác, nhưng Khu số Bảy cho rằng chế ngự chúng vẫn tốt hơn, tránh phát sinh rắc rối về sau.”

Lưu Nghiễn nói: “Để tôi đi cùng các anh, cùng lắm tôi không đi tìm Mông Phong là được.”

Lại Kiệt bảo: “Lưu Nghiễn, anh biết cậu nghĩ gì, cậu định sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tranh thủ thời gian, một mình chạy đến vùng trung tâm quần thể zombie, phải không? Thủ lĩnh zombie vô cùng khó nhằn, dù đã có vắc xin kiểu mới, chỉ dựa vào sức của đội Cơn lốc thì hoàn toàn chẳng cách nào chống lại nó.”

Lưu Nghiễn im lặng không đáp.

Lại Kiệt tiếp lời: “Lưu Nghiễn này, anh lấy mạng mình ra đảm bảo, sau khi kết thúc nhiệm vụ anh sẽ không rời đi ngay lập tức, nhất định sẽ giúp cậu đưa Mông Phong trở về.”

“Không.” – Lưu Nghiễn thốt – “Lại Kiệt, đừng như vậy. Tôi không gánh nổi đâu…”

Lại Kiệt ngắt lời: “Không không, Lưu Nghiễn, cậu nghe anh nói này.”

Lưu Nghiễn vẫn bảo: “Cứ để tự tôi nghĩ cách, Lại Kiệt, anh đã làm quá nhiều cho tôi rồi.”

Lại Kiệt cười: “Không, Lưu Nghiễn, cậu nghe đây, thật sự anh không hề yêu cậu.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lại Kiệt giương bàn tay đang đeo bao tay hở ngón, vung vẩy qua lại trước mặt Lưu Nghiễn, dịu giọng cười hỏi: “Chú vẫn tưởng ông đây yêu chú chứ gì?”

Lưu Nghiễn nhìn Lại Kiệt, tầm mắt của họ dần thích ứng với bóng tối mà chạm tới nhau, ánh mắt Lại Kiệt toát lên vẻ sầu thương, khẽ khàng nói: “Tận đáy lòng anh, vẫn luôn có một vị trí lưu lại cho thằng Út.”

Đôi mắt Lưu Nghiễn trong suốt mà sâu thẳm.

Lại Kiệt tựa như một nhà thơ lãng du đang ngâm nga chuyện tình thơ mộng tao nhã, vừa giống một diễn giả bí ẩn trên sân khấu đang thầm thì lời bộc bạch, nhẹ giọng rằng:

“Chẳng qua anh cảm thấy, khi cậu vừa đến đội Cơn lốc, như thể sức sống tràn trề của thằng Út đã quay về vậy, mọi người tề tụ đông đủ, chúng ta là một gia đình nhỏ, cùng nương tựa, tin tưởng lẫn nhau, có kỹ sư máy hậu cần, có đội trưởng, có đội viên. Mặc cho ai rời đi cũng không thể khóc, mà phải vui vẻ chào từ biệt. Gia đình này, vẫn mãi mãi trọn vẹn.”

“Anh chỉ hy vọng cậu được vui vẻ hơn, đời làm lính chúng ta gặp mặt thì ít mà chia ly thì nhiều, không ai biết một giây sau vẫn sống hay đã chết. Mới chớp mắt, từng đồng đội đã lần lượt rời đi. Vậy nên khi còn được bên nhau, đừng mãi gây gổ với Mông Phong…” – Lại Kiệt nghiêm túc mà thản nhiên nói – “Lòng của anh vẫn dành cho thằng Út. Nhưng anh rất thích các cậu, đây là trách nhiệm của một đội trưởng như anh, cậu phải kiên cường hơn, càng phải chín chắn hơn anh. Cậu không còn ngồi trên ghế nhà trường nữa, nên biết phải hành xử thế nào. Tất cả chúng ta đều là một, luôn tin tưởng vào nhau, bởi thế, thành viên khác đi cứu Mông Phong có khác gì chính cậu đi cứu Mông Phong đâu, đúng chứ? Cậu phải giữ vững trọng trách của mình.”

Lưu Nghiễn vẫn trầm mặc.

“Chúc anh mọi chuyện suôn sẻ nào.” – Lại Kiệt nói rằng – “Anh chẳng làm thế vì cá nhân ai, chỉ mong muốn gia đình này được nguyên vẹn, sau khi kết thúc nhiệm vụ anh sẽ đi vào vùng trung tâm, tụ hợp cùng đội ngũ chủ lực, giúp đỡ họ đưa Mông Phong trở về. Chắc lúc đó còn nhiệm vụ khác cho cậu, nghe bảo họ giữ cậu lại vùng biển Quốc tế để phối hợp Khu số Bảy chỉ huy chiến dịch, chờ đến giai đoạn cuối cùng của kế hoạch Lê Minh.”

Lưu Nghiễn bấy giờ mới lên tiếng: “Nên sửa đổi cam kết của anh một chút đi, nếu không cứu được Mông Phong, anh phải sống sót quay về.”

“Được.” – Lại Kiệt biết Lưu Nghiễn bây giờ đã nghĩ thông suốt, anh ta khẽ xoa đầu cậu, nói: “Anh đi đây, ngủ ngon nhé.”

.

.

.

End #66.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện 2013

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook