Chương 13
Tứ Phương
01/02/2023
Mồ hồi trên áo Hoàng ướt đẫm. Anh vội chạy đi tìm Hiền, hơn ai hết anh rất lo cho Hiền. Anh tìm kiếm ở doanh trại, trong phòng bệnh, phòng WC, mọi nơi Hiền có thể tới. Nhưng anh vẫn không biết cô ở đâu. Cô như bốc hơi trong cuộc sống của anh vậy. Anh chạy đi hỏi Tâm, Linh, Long cô ở đâu thì tất cả đều lắc đầu, bảo rằng Hiền sẽ không sao đâu, khuyên anh nên tiếp tục nghỉ ngơi. Anh tìm đến chị Tuyết. Kít.. Một chiếc xe cứu thương thắng gấp trước mặt anh, chỉ cách anh khoảng một bước chân. Chiếc xe mở cửa ra, bên trong là một người bệnh nom khá yếu. Và rồi hình bóng anh tìm kiếm xuất hiện. Hiền bước xuống xe mệt mỏi thì ra cô đi đưa người bệnh. Hoàng vội chạy lại nắm lấy bàn tay cô. Hiền hơi giật mình.
- Anh không nghỉ ngơi à?
- Tôi nghỉ đủ rồi! Tôi không ngồi không được lâu đâu! - Hoàng không muốn cho Hiền biết về giấc mơ, sợ cô sẽ lo lắng, rồi sợ cô tưởng anh là kẻ ngốc.
Nhìn anh, Hiền biết không gì có thể ngăn cản Hoàng nữa, anh yêu nghề và cô ủng hộ.
- Tôi sẽ giúp anh được không?
- Được chỉ cần là em thích!
Hai người họ cứ thế cùng nhau cố gắng, công việc hiện tại cũng không phải là quá nặng nề, bệnh nhân đã xuất hiện gần hết, còn khoảng hơn 200 bệnh nhân nữa. Tất cả đều đang đợi kết quả xét nghiệm bệnh lần 2 và 3.
Hôm nay ngày thứ 15, Hiền ở đây. Cô biết ngày cô rời khỏi nơi đây cũng sắp tới rồi. Dịch bệnh sắp qua đi khiến ai cũng vui vẻ. Hôm qua, chỉ có một bệnh nhân mới được phát hiện.
- Này! Anh đi đâu đấy? Không đợi tôi à? - Thấy Hoàng sắp bước vào một phòng bệnh, Hiền khó chịu lên tiếng.
- Em mệt rồi! Em nên nghỉ chút đi! Tôi tự lo được! - Hoàng nhìn cô.
Hiền chạy đến, mở cửa phòng bước vô trước. Lướt qua Hoàng, Hiền thì thầm:
- Không phải đã hứa cho tôi giúp đỡ anh còn gì!
Hiền bước vào niềm nở chào bệnh nhân. Bệnh nhân này đứng dậy.
- Lẽ nào mày không nhớ tao là ai à? - Người này tiến đến gần Hiền.
Hoàng thấy cảnh tượng này có chút lo lắng, anh liền kéo bệnh nhân này đứng xa khỏi Hiền hạ giọng:
- Anh muốn gì? Nằm nghỉ đi tôi sẽ kiểm tra cho anh! Rồi lấy mẫu xét nghiệm nữa!
- Tao không nói chuyện với mày! Cút ra! - Tên này tức giận quát lên, tiến tới chỗ Hiền.
Hoàng lập tức chắn người trước mặt hắn nắm lấy cổ áo hắn
- Mày đụng đến cô ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu!
Phút chốc, Hiền nhớ lại người này chính là người đàn ông hôm đó, khiến bị cô còng tay đưa đến bệnh viện.
- Mày không thả tao ra thì mày sẽ hối hận đấy! Con nhỏ đó chính nó đã giết con trai tao!
Vợ của hắn bị tổn thương phổi gan và ruột non nên phải điều trị và bác sĩ đã chọn cách cứu người mẹ, tuy nhiên rõ ràng là bác sĩ không thể cứu đứa bé. Thai nhi 6 tháng tuổi còn rất yếu, đã vậy còn bị nhiễm bệnh từ mẹ.
- Vậy mày cho tao xem tại sao tao phải phải hối hận đi! - Hoàng.
Hắn nhổ nước bọt vào mặt Hoàng nhưng Hiền đã hiểu được phần nào việc tên này muốn làm nên sau khi Hoàng nói dứt câu, cô đã nhảy chồm lên xô Hoàng ra và rồi nước bọt của tên này dính vào mắt kiếng và khẩu trang của Hiền. Hoàng nhận thức được mọi việc đứng dậy cho hắn một đấm. Sắc mặt anh tái nhợt lộ rõ sự sỡ hãi. Giấc mơ đó không thể thành sự thật. Hoàng bế Hiền lên dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người và chính Hiền. Anh đưa cô đến phòng bệnh từ từ vệ sinh cho cô. Hiện tại Hiền đang liệt vào danh sách những người bị phơi nhiễm và cần cách ly điều trị.
- Tôi không sao đâu! Tôi mặc đồ bảo hộ đàng hoàng mà! - Hiền nói.
- Mặc đồ bảo hộ nguy cơ lây nhiễm cũng rất cao! Không nên chủ quan! - Hoàng đang rất lo sợ, bản thân anh hiểu rõ nếu bị nhiễm bệnh khả năng anh mất cô là rất cao.
Hoàng đo nhiệt độ, huyết áp cho cho cô. Tất cả đều bình thường. Anh nắm lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô anh nói bằng giọng chắc nịch:
- Em sẽ không sao đâu! Đừng sợ hãy tin tưởng tôi!
Hiền nhìn ánh mắt kiên định đó, trước đây cô thấy nó đã bắt đầu thay đổi trở nên ấm áp hơn nhưng giờ đây nó lại trở nên buồn và sâu thẳm còn hơn cả ngày trước rất nhiều lần. Cô bối rối.
- Sẽ không sao đâu! Người không nên lo lắng là em đấy! - Tuyết xuất hiện từ lúc nào mà cả hai đều không hay biết.
Tuyết tiến gần lên vỗ vai Hoàng.
- Em đã kiểm tra kĩ chưa? Hai ngày nữa sẽ lấy mẫu xét nghiệm.
Hoàng nhìn Tuyết, người chị này luôn lo lắng cho anh từ rất lâu, anh mang ơn chị ấy. Tuyết và Hoàng bước ra ngoài. Anh không quên dặn dò Hiền kĩ lưỡng về mọi việc cần phải chú ý. Hiền chán nản. Ngồi trong phòng bệnh, Hiền hết hít đất, chạy tại chỗ lại hát rồi ngủ. Cô rất chán. Tối khi chuẩn bị đi ngủ, Hiền được chỉ Tuyết đến đo nhiệt độ và kiểm tra sức khỏe.
- Em thấy thế nào? Thoải mái không?
- Ổn cả chị! Ngoài cổ họng của em có vẻ hơi ngứa rát! - Hiền lắc đầu, tay đưa lên bóp bóp nắn nắn vùng cổ của mình.
Tuyết lập tức đo nhiệt độ cho Hiền, 41 độ C. Lúc này Hoàng bước vào nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của chị Tuyết và Hiền đang nằm trên giường bệnh, mồ hôi chảy ướt đẫm trán.
- Chuyển lên trên gấp!
Hoàng chạy lại bế Hiền lên chạy thẳng đến phòng bệnh nặng nơi không còn một bênh nhân nào cả. Anh đang rất sợ, trái tim như bị ai bóp nghẹn đau đớn. Vết thương chưa lành rỉ máu nhưng bản thân anh không cảm nhận được. Não bộ của anh hoàn toàn tập trung vào cô gái trong tay anh. Người cô ấy nóng ran anh chỉ mong rằng cô ấy chỉ đang sốt rất bình thường. Đặt cô xuống giường bệnh, giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống gò má. Chị Tuyết tới nơi ngay sau đó la lên:
- Thở máy gấp!
Anh đã đặt thở máy từ trước đó.
- Lấy mẫu xét nghiệm, kiểm tra tổng quát.
Mọi chuyện diễn ra chưa tới 15 phút. Kết quả kiểm tra của Hiền cho biết cô đang xảy ra hiện tượng tổn thương phổi. Không còn gì để hy vọng, bản thân anh biết cô đã chắc chắn nhiễm bệnh, nước mắt anh chảy xuống, lần đầu tiên anh khóc kể từ ngày hôm đó. Anh tiến đến thực hiện điều trị phổi cho cô với sự hỗ trợ của hai bác sĩ khác. Sau cuộc điều trị kéo dài hơn năm tiếng, phổi của Hiền đã ổn hơn. Anh đứng bên cạnh giường bệnh cô, trở nên ngu ngốc. Đúng như giấc mơ, anh đang phải đứng nhìn cô bất động. Nỗi sợ bủa vây nơi anh.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi! Em sẽ ổn! Sẽ ổn!
Trong ý thức nhỏ xíu còn xót lại của cô giọng nói anh vang lên nhè nhẹ "Em sẽ không sao đâu! Hãy tin tưởng tôi". Hiền luôn tin tưởng Hoàng, bây giờ là vậy, mãi mãi cũng là vậy.
- Là do tôi! Sao em phải cứu tôi tại sao! - Hoàng quỳ hai đầu ngồi xuống
Tuyết bước vào, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó 15 năm trước, chị thấy Hoàng đau khổ đến vậy.
- Đã có kết quả xét nghiệm rồi! Hiền dương tính với virus! Không phải virus thường mà là virus đã biến chủng.
- Anh không nghỉ ngơi à?
- Tôi nghỉ đủ rồi! Tôi không ngồi không được lâu đâu! - Hoàng không muốn cho Hiền biết về giấc mơ, sợ cô sẽ lo lắng, rồi sợ cô tưởng anh là kẻ ngốc.
Nhìn anh, Hiền biết không gì có thể ngăn cản Hoàng nữa, anh yêu nghề và cô ủng hộ.
- Tôi sẽ giúp anh được không?
- Được chỉ cần là em thích!
Hai người họ cứ thế cùng nhau cố gắng, công việc hiện tại cũng không phải là quá nặng nề, bệnh nhân đã xuất hiện gần hết, còn khoảng hơn 200 bệnh nhân nữa. Tất cả đều đang đợi kết quả xét nghiệm bệnh lần 2 và 3.
Hôm nay ngày thứ 15, Hiền ở đây. Cô biết ngày cô rời khỏi nơi đây cũng sắp tới rồi. Dịch bệnh sắp qua đi khiến ai cũng vui vẻ. Hôm qua, chỉ có một bệnh nhân mới được phát hiện.
- Này! Anh đi đâu đấy? Không đợi tôi à? - Thấy Hoàng sắp bước vào một phòng bệnh, Hiền khó chịu lên tiếng.
- Em mệt rồi! Em nên nghỉ chút đi! Tôi tự lo được! - Hoàng nhìn cô.
Hiền chạy đến, mở cửa phòng bước vô trước. Lướt qua Hoàng, Hiền thì thầm:
- Không phải đã hứa cho tôi giúp đỡ anh còn gì!
Hiền bước vào niềm nở chào bệnh nhân. Bệnh nhân này đứng dậy.
- Lẽ nào mày không nhớ tao là ai à? - Người này tiến đến gần Hiền.
Hoàng thấy cảnh tượng này có chút lo lắng, anh liền kéo bệnh nhân này đứng xa khỏi Hiền hạ giọng:
- Anh muốn gì? Nằm nghỉ đi tôi sẽ kiểm tra cho anh! Rồi lấy mẫu xét nghiệm nữa!
- Tao không nói chuyện với mày! Cút ra! - Tên này tức giận quát lên, tiến tới chỗ Hiền.
Hoàng lập tức chắn người trước mặt hắn nắm lấy cổ áo hắn
- Mày đụng đến cô ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu!
Phút chốc, Hiền nhớ lại người này chính là người đàn ông hôm đó, khiến bị cô còng tay đưa đến bệnh viện.
- Mày không thả tao ra thì mày sẽ hối hận đấy! Con nhỏ đó chính nó đã giết con trai tao!
Vợ của hắn bị tổn thương phổi gan và ruột non nên phải điều trị và bác sĩ đã chọn cách cứu người mẹ, tuy nhiên rõ ràng là bác sĩ không thể cứu đứa bé. Thai nhi 6 tháng tuổi còn rất yếu, đã vậy còn bị nhiễm bệnh từ mẹ.
- Vậy mày cho tao xem tại sao tao phải phải hối hận đi! - Hoàng.
Hắn nhổ nước bọt vào mặt Hoàng nhưng Hiền đã hiểu được phần nào việc tên này muốn làm nên sau khi Hoàng nói dứt câu, cô đã nhảy chồm lên xô Hoàng ra và rồi nước bọt của tên này dính vào mắt kiếng và khẩu trang của Hiền. Hoàng nhận thức được mọi việc đứng dậy cho hắn một đấm. Sắc mặt anh tái nhợt lộ rõ sự sỡ hãi. Giấc mơ đó không thể thành sự thật. Hoàng bế Hiền lên dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người và chính Hiền. Anh đưa cô đến phòng bệnh từ từ vệ sinh cho cô. Hiện tại Hiền đang liệt vào danh sách những người bị phơi nhiễm và cần cách ly điều trị.
- Tôi không sao đâu! Tôi mặc đồ bảo hộ đàng hoàng mà! - Hiền nói.
- Mặc đồ bảo hộ nguy cơ lây nhiễm cũng rất cao! Không nên chủ quan! - Hoàng đang rất lo sợ, bản thân anh hiểu rõ nếu bị nhiễm bệnh khả năng anh mất cô là rất cao.
Hoàng đo nhiệt độ, huyết áp cho cho cô. Tất cả đều bình thường. Anh nắm lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô anh nói bằng giọng chắc nịch:
- Em sẽ không sao đâu! Đừng sợ hãy tin tưởng tôi!
Hiền nhìn ánh mắt kiên định đó, trước đây cô thấy nó đã bắt đầu thay đổi trở nên ấm áp hơn nhưng giờ đây nó lại trở nên buồn và sâu thẳm còn hơn cả ngày trước rất nhiều lần. Cô bối rối.
- Sẽ không sao đâu! Người không nên lo lắng là em đấy! - Tuyết xuất hiện từ lúc nào mà cả hai đều không hay biết.
Tuyết tiến gần lên vỗ vai Hoàng.
- Em đã kiểm tra kĩ chưa? Hai ngày nữa sẽ lấy mẫu xét nghiệm.
Hoàng nhìn Tuyết, người chị này luôn lo lắng cho anh từ rất lâu, anh mang ơn chị ấy. Tuyết và Hoàng bước ra ngoài. Anh không quên dặn dò Hiền kĩ lưỡng về mọi việc cần phải chú ý. Hiền chán nản. Ngồi trong phòng bệnh, Hiền hết hít đất, chạy tại chỗ lại hát rồi ngủ. Cô rất chán. Tối khi chuẩn bị đi ngủ, Hiền được chỉ Tuyết đến đo nhiệt độ và kiểm tra sức khỏe.
- Em thấy thế nào? Thoải mái không?
- Ổn cả chị! Ngoài cổ họng của em có vẻ hơi ngứa rát! - Hiền lắc đầu, tay đưa lên bóp bóp nắn nắn vùng cổ của mình.
Tuyết lập tức đo nhiệt độ cho Hiền, 41 độ C. Lúc này Hoàng bước vào nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của chị Tuyết và Hiền đang nằm trên giường bệnh, mồ hôi chảy ướt đẫm trán.
- Chuyển lên trên gấp!
Hoàng chạy lại bế Hiền lên chạy thẳng đến phòng bệnh nặng nơi không còn một bênh nhân nào cả. Anh đang rất sợ, trái tim như bị ai bóp nghẹn đau đớn. Vết thương chưa lành rỉ máu nhưng bản thân anh không cảm nhận được. Não bộ của anh hoàn toàn tập trung vào cô gái trong tay anh. Người cô ấy nóng ran anh chỉ mong rằng cô ấy chỉ đang sốt rất bình thường. Đặt cô xuống giường bệnh, giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống gò má. Chị Tuyết tới nơi ngay sau đó la lên:
- Thở máy gấp!
Anh đã đặt thở máy từ trước đó.
- Lấy mẫu xét nghiệm, kiểm tra tổng quát.
Mọi chuyện diễn ra chưa tới 15 phút. Kết quả kiểm tra của Hiền cho biết cô đang xảy ra hiện tượng tổn thương phổi. Không còn gì để hy vọng, bản thân anh biết cô đã chắc chắn nhiễm bệnh, nước mắt anh chảy xuống, lần đầu tiên anh khóc kể từ ngày hôm đó. Anh tiến đến thực hiện điều trị phổi cho cô với sự hỗ trợ của hai bác sĩ khác. Sau cuộc điều trị kéo dài hơn năm tiếng, phổi của Hiền đã ổn hơn. Anh đứng bên cạnh giường bệnh cô, trở nên ngu ngốc. Đúng như giấc mơ, anh đang phải đứng nhìn cô bất động. Nỗi sợ bủa vây nơi anh.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi! Em sẽ ổn! Sẽ ổn!
Trong ý thức nhỏ xíu còn xót lại của cô giọng nói anh vang lên nhè nhẹ "Em sẽ không sao đâu! Hãy tin tưởng tôi". Hiền luôn tin tưởng Hoàng, bây giờ là vậy, mãi mãi cũng là vậy.
- Là do tôi! Sao em phải cứu tôi tại sao! - Hoàng quỳ hai đầu ngồi xuống
Tuyết bước vào, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó 15 năm trước, chị thấy Hoàng đau khổ đến vậy.
- Đã có kết quả xét nghiệm rồi! Hiền dương tính với virus! Không phải virus thường mà là virus đã biến chủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.