Chương 17
Tứ Phương
01/02/2023
Sau một ngày đi chơi mệt mỏi, cả Hoàng và Hiền đều cần nghỉ ngơi. Và điểm đến là nhà Hoàng. Hiền ban đầu cảm thấy hơi ngại nhưng cô thật sự muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh, sở thích của anh, nhà của anh trở thanh một nơi thích hợp và đầy thú vị. Anh sở hữu một trung cư lầu 27 trong một tòa nhà khá đẹp. Trung cư của anh theo tông màu đen - trắng. Một căn trung cư đầy đủ tiện nghi. Cô ngồi xuống ghế sofa. Từ đây có thể nhìn ra thành phố. Anh đặt xuống bàn một cốc cà phê nóng hổi.
- Anh xin lỗi! Nhà anh còn mỗi cà phê! - Hoàng gãi đầu.
Hiền không thích cà phê cho lắm, nhưng mẹ cô yêu nó nên cô cũng biết uống chút ít. Cầm cốc cà phê lên. Hiền uống một ngụm nóng hổi.
- Siêu ngon!
Hoàng đi nấu bữa tối với những nguyên liệu vừa mua. Anh giỏi bếp núc, vì từ nhỏ anh đã phải tự nấu ăn, mẹ anh bà ấy không có thời gian làm việc này. Hiền lanh chanh vào phụ, cô cũng biết nấu một vài món cơ bản, vì trong môi trường quân đội mà. Món cô nấu thất bại hoàn toàn nó khá là mặn. Hiền nhăn mặt khi ăn món ấy. Còn Hoàng thì cứ luôn miệng khen ngon. Nhà chỉ có một phòng, cô được anh nhường cho ngủ trên nệm ấm, còn anh thì ra sofa nằm. Cô biết giờ tranh với anh cũng không được nên quyết định nghe lời anh.
Sáng ngày mai, ba lần ngủ gần nhau rồi, nhưng chưa một lần Hiền cùng thức dậy với Hoàng. Hoàng đã dậy từ sớm, nấu một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng cho cô. Hiền tỉnh dậy vì mùi thức ăn quá thơm. Ăn xong, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi shopping. Cô lựa đồ cho anh, cuối cùng bằng con mắt thẩm mĩ tệ hại của mình cô chọn cho anh một bộ đồ đến chị nhân viên còn lắc đầu thầm trách đẹp trai thế này mà mặc bộ đồ vào tuột độ đẹp trai xuống mấy bậc. Hoàng cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh không quan tâm lắm, thấy cô vui là anh rất vui rồi.
- Anh đẹp trai quá để chi người ta ham nhiều quá kìa!
Hiền ôm cánh tay Hoàng. Trung tâm thương mại không đông người lắm, mặc dù dịch bệnh đã qua, mọi người tất cả cũng đã được xét nghiệm âm tính nhưng sự e dè và sợ hãi là không tránh khỏi. Cô đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, mười cô gái cũng phải đến tám cô nhìn anh.
- Kệ người ta đi! - Hoàng xoa đầu Hiền.
- Trước kia, họ cũng hay nhìn anh vậy sao? - Hiền bĩu môi.
- Không! Anh ít khi đến đây!
Cô tỏ ra giận anh. Rõ ràng anh không thành thật với cô. Hiền buông tay Hoàng ra đi trước. Hoàng cứ thế chạy theo.
Cô đã đặt vé máy bay sáng ngày mốt sẽ về nhà. Cô chắc sẽ nhớ anh lắm. Anh cũng vậy. Cô quyết định khi về nhà sẽ nói với mẹ. Cô đã nghĩ kĩ rồi, cô sẽ về đơn vị xin chuyển công tác ra đây với anh. Anh rất cô đơn, cần người bên cạnh. Bố mẹ cô cũng cần người bên cạnh nhưng ít nhất họ còn có các chị của cô chăm sóc.
- Em đang nghĩ gì vậy? Đừng giận anh nữa mà!
Hiền và Hoàng đang ngồi ăn trưa thì anh thấy cô cứ ngẩn người ra không ăn. Hiền lắc đầu, quay lại việc ăn. Thành phố Y này sẽ là nơi mà cô ở những ngày tháng sau này, phải sớm làm quen thôi.
Ăn xong, anh và cô đi dạo quanh một con sông thơ mộng. Nơi phù hợp cho các cặp yêu nhau. Gió hiu hiu thôi, trời mát mùa thu mặc dù đang giữa trưa. Từng chiếc lá bay theo gió nhẹ nhàng và bình yên, giống cô và anh bây giờ. Cô rất sợ một ngày nào đó những giông bão ngoài kia sẽ lại ập tới sẽ lại cướp anh khỏi cô, khiến trái tim cô đau lên từng hồi.
- Thưa Trung tướng, đã tìm ra người phụ nữ!
Một người cúi đầu nghiêm chỉnh trước một người đàn ông. Ông đang ngắm thành phố bên dưới chân mình nghe thấy vậy liền xoay chiếc ghế lại, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng.
- Bà ấy đã chết được mười lăm năm!
- Sao chứ? Còn đứa trẻ? - Ông tức giận
- Đã xác định được đứa trẻ đó là ai rồi ạ.
- Là ai?. Chí????h chủ, ????ủ bạ???? đọc chu????g -- T ???? U ⅿ T ???? u у ệ ????.v???? --
Ông cầm điện thoại lên gọi đến một số điện thoại quen thuộc.
- Về nhà ngay cho bố chuyện gấp đấy con trai! - Ông dập máy ngay sau đó, di chuyển đi chuẩn bị.
- Sao cơ? Bố! Bố! - Đức khó chịu, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Đức đang nói chuyện với bọn Linh, Tâm, Long. Cả bọn đang say sưa kể về chuyện tình lâm li bi đát giữa Hoàng và Hiền. Hoàng đã hy sinh vì Hiền như thế nào? Hiền bị nhiễm bệnh rồi nằm một chỗ thế nào? Rồi việc tất cả mọi người chống dịch. Cả bọn biết Đức yêu Hiền, việc họ kể như vậy chỉ muốn giúp Đức bớt sốc khi gặp lại Hiền, cũng muốn cậu từ bỏ tình cảm với Hiền. Nói thế nào cũng là đồng đội. Trước đây bọn họ ai cũng tích cực đẩy thuyền Hiền Đức nhưng giờ nó không phù hợp nữa. Nhìn cậu buồn, thất tình cả bọn cũng xót lắm chứ. Cả bọn đang kể hăng say thì bị cuộc gọi làm gián đoạn. Ngay sau đó, Đức bỏ đi.
- Tội nghiệp bạn tôi! Thất tình rồi! - Cả bọn đồng thanh.
- Anh xin lỗi! Nhà anh còn mỗi cà phê! - Hoàng gãi đầu.
Hiền không thích cà phê cho lắm, nhưng mẹ cô yêu nó nên cô cũng biết uống chút ít. Cầm cốc cà phê lên. Hiền uống một ngụm nóng hổi.
- Siêu ngon!
Hoàng đi nấu bữa tối với những nguyên liệu vừa mua. Anh giỏi bếp núc, vì từ nhỏ anh đã phải tự nấu ăn, mẹ anh bà ấy không có thời gian làm việc này. Hiền lanh chanh vào phụ, cô cũng biết nấu một vài món cơ bản, vì trong môi trường quân đội mà. Món cô nấu thất bại hoàn toàn nó khá là mặn. Hiền nhăn mặt khi ăn món ấy. Còn Hoàng thì cứ luôn miệng khen ngon. Nhà chỉ có một phòng, cô được anh nhường cho ngủ trên nệm ấm, còn anh thì ra sofa nằm. Cô biết giờ tranh với anh cũng không được nên quyết định nghe lời anh.
Sáng ngày mai, ba lần ngủ gần nhau rồi, nhưng chưa một lần Hiền cùng thức dậy với Hoàng. Hoàng đã dậy từ sớm, nấu một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng cho cô. Hiền tỉnh dậy vì mùi thức ăn quá thơm. Ăn xong, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi shopping. Cô lựa đồ cho anh, cuối cùng bằng con mắt thẩm mĩ tệ hại của mình cô chọn cho anh một bộ đồ đến chị nhân viên còn lắc đầu thầm trách đẹp trai thế này mà mặc bộ đồ vào tuột độ đẹp trai xuống mấy bậc. Hoàng cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh không quan tâm lắm, thấy cô vui là anh rất vui rồi.
- Anh đẹp trai quá để chi người ta ham nhiều quá kìa!
Hiền ôm cánh tay Hoàng. Trung tâm thương mại không đông người lắm, mặc dù dịch bệnh đã qua, mọi người tất cả cũng đã được xét nghiệm âm tính nhưng sự e dè và sợ hãi là không tránh khỏi. Cô đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, mười cô gái cũng phải đến tám cô nhìn anh.
- Kệ người ta đi! - Hoàng xoa đầu Hiền.
- Trước kia, họ cũng hay nhìn anh vậy sao? - Hiền bĩu môi.
- Không! Anh ít khi đến đây!
Cô tỏ ra giận anh. Rõ ràng anh không thành thật với cô. Hiền buông tay Hoàng ra đi trước. Hoàng cứ thế chạy theo.
Cô đã đặt vé máy bay sáng ngày mốt sẽ về nhà. Cô chắc sẽ nhớ anh lắm. Anh cũng vậy. Cô quyết định khi về nhà sẽ nói với mẹ. Cô đã nghĩ kĩ rồi, cô sẽ về đơn vị xin chuyển công tác ra đây với anh. Anh rất cô đơn, cần người bên cạnh. Bố mẹ cô cũng cần người bên cạnh nhưng ít nhất họ còn có các chị của cô chăm sóc.
- Em đang nghĩ gì vậy? Đừng giận anh nữa mà!
Hiền và Hoàng đang ngồi ăn trưa thì anh thấy cô cứ ngẩn người ra không ăn. Hiền lắc đầu, quay lại việc ăn. Thành phố Y này sẽ là nơi mà cô ở những ngày tháng sau này, phải sớm làm quen thôi.
Ăn xong, anh và cô đi dạo quanh một con sông thơ mộng. Nơi phù hợp cho các cặp yêu nhau. Gió hiu hiu thôi, trời mát mùa thu mặc dù đang giữa trưa. Từng chiếc lá bay theo gió nhẹ nhàng và bình yên, giống cô và anh bây giờ. Cô rất sợ một ngày nào đó những giông bão ngoài kia sẽ lại ập tới sẽ lại cướp anh khỏi cô, khiến trái tim cô đau lên từng hồi.
- Thưa Trung tướng, đã tìm ra người phụ nữ!
Một người cúi đầu nghiêm chỉnh trước một người đàn ông. Ông đang ngắm thành phố bên dưới chân mình nghe thấy vậy liền xoay chiếc ghế lại, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng.
- Bà ấy đã chết được mười lăm năm!
- Sao chứ? Còn đứa trẻ? - Ông tức giận
- Đã xác định được đứa trẻ đó là ai rồi ạ.
- Là ai?. Chí????h chủ, ????ủ bạ???? đọc chu????g -- T ???? U ⅿ T ???? u у ệ ????.v???? --
Ông cầm điện thoại lên gọi đến một số điện thoại quen thuộc.
- Về nhà ngay cho bố chuyện gấp đấy con trai! - Ông dập máy ngay sau đó, di chuyển đi chuẩn bị.
- Sao cơ? Bố! Bố! - Đức khó chịu, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Đức đang nói chuyện với bọn Linh, Tâm, Long. Cả bọn đang say sưa kể về chuyện tình lâm li bi đát giữa Hoàng và Hiền. Hoàng đã hy sinh vì Hiền như thế nào? Hiền bị nhiễm bệnh rồi nằm một chỗ thế nào? Rồi việc tất cả mọi người chống dịch. Cả bọn biết Đức yêu Hiền, việc họ kể như vậy chỉ muốn giúp Đức bớt sốc khi gặp lại Hiền, cũng muốn cậu từ bỏ tình cảm với Hiền. Nói thế nào cũng là đồng đội. Trước đây bọn họ ai cũng tích cực đẩy thuyền Hiền Đức nhưng giờ nó không phù hợp nữa. Nhìn cậu buồn, thất tình cả bọn cũng xót lắm chứ. Cả bọn đang kể hăng say thì bị cuộc gọi làm gián đoạn. Ngay sau đó, Đức bỏ đi.
- Tội nghiệp bạn tôi! Thất tình rồi! - Cả bọn đồng thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.