Chương 2
Tứ Phương
01/02/2023
- Tôi theo trung đội trưởng, chết thì chết làm sao phải sợ.
- Tôi cũng vậy, thà chết còn hơn làm chuột.
- Tôi nhắc lại lần nữa ai sợ thì cút khỏi đây. - Hiền nói một cách nhất quyết và đầy uy lực.
Mọi thứ trở nên yên ắng, mọi người chôn chân tại vị trí của mình. Ai cũng mang trong mình một lòng yêu nước, yêu dân, nỗi sợ hiện tại chỉ là một dấu chấm nhỏ trong tâm trí của họ
- Vậy các đồng chí đều quyết tâm thực hiện nhiệm vụ chứ? - Nụ cười hiện rõ trên môi của Hiền.
- Đúng vậy Trung đội trưởng, chúng tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ. - Họ đồng thanh, tất cả đều thể hiện dũng khí hiên ngang của một người lính.
- Ôi trời, mọi người không sợ sao, tôi thì sợ đấy, tôi mới sống được có 27 xuân xanh thôi! - Vừa nói, Long vừa đứng dậy toang bước ra ngoài.
Tất cả đổ dồn ánh mắt sắc có thể xuyên qua người Long bất kỳ lúc nào.
- Eo ơi! Tôi giỡn á, không có gì đâu! - Long ngồi xuồng chỗ mình ngay lập tức và cười trừ.
Mọi người bật cười vì hành động thái quá của mình lúc nãy, ai mà không biết về tính tình của Long chứ, nhát chứ không nhát, luôn xung phong đi đầu mà.
- Thượng sĩ Long, đề nghị cậu nghiêm túc. Tôi sẽ nói về một số điều cơ bản về nhiệm vụ lần này nhé. Chúng ta sẽ đến thành phố Y bằng chuyên cơ, vào lúc 19 giờ, chúng ta sẽ đi cùng với trung đội 2 của quân đoàn 5 nên đề nghị các đồng chí không gây sự, đến nơi nhiệm vụ chúng ta là hỗ trợ phục vụ cách ly hoặc những nhiệm vụ khác sẽ được phổ biến sau. Các đồng chí đã rõ chưa? - Mỗi tiếng đều rất dõng dạc thể hiện sự quyết tâm cực lớn.
- Rõ.
- Bây giờ là 17 giờ 58 phút. Các đồng chí có 52 phút để chuẩn bị những thứ cần thiết. 18 giờ 50 phút tập trung ở sân nhé.
- Rõ.
Hiền mệt mỏi nhấc bàn chân đầy nặng nhọc về phía phòng mình, cô cũng phải chuẩn bị những thứ cần thiết cho mình. Mặt trời đã lặn mọi thứ trở nên mờ ảo trước mắt cô. Ánh đèn sáng nhưng chẳng thể soi sáng tâm can nơi sự sợ hãi đang gào thét. Cô vẫn tỏ ra là ổn là khí thế một cách ngu ngốc. Bước vào phòng lôi chiếc balo ra cô bắt đầu cho những thứ cần thiết vào đó vội vàng, sơ sài, đúng vậy suy nghĩ của cô đang đặt ở nơi đó thành phố Y, thành phố của sự chết chóc. Điện thoại của cô reo lên, mẹ cô gọi cô. Bà ấy luôn vậy luôn lo lắng cho cô, mỗi ngày đều gọi cho cô ít nhất một lần, thường ngày cảm thấy rất phiền nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Nếu như một ngày cô không thể nghe máy của mẹ thì sao. Nước mắt cô lưng tròng chờ trực rơi. Vội lau những giọt nước nơi khóe mắt. Cô nghe máy.
- Alo! Mẹ à sao ngày nào cũng gọi cho con hết vậy? Phiền quá. - Cô nói những lời bình thường mình hay nói cố tỏ ra như không có chuyện gì. Nếu mẹ cô biết về nhiệm vụ lần này bà sẽ thế nào.
Tiếng bước chân vội vàng ngoài cửa phòng của Hiền, của hai người một là Linh một là Đức (yêu đơn phương Hiền từ lâu nhưng luôn bị cô từ chối, Trung úy).
- Chị Hiền ở trong đó chắc chắn luôn. - Linh nói giọng chắc chắn. Vừa dứt nói Linh toang bước đi.
- Này đi đâu đấy? - Đức giữ tay Linh lại.
- Tôi đi chuẩn bị cũng trễ rồi. Tôi đâu may mắn như cậu đâu đang đâu được chuyển công tác qua trung đội 3. Được rồi buông tay ra đi, tranh thủ nói chuyện với chị ấy đi. - Đức buông tay ra, Linh ngay lập tức đi chuẩn bị đồ, Linh cũng đâu còn nhiều thời gian.
Qua khe hở cánh cửa, Đức thấy Hiền đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có lẽ là một người rất quan trọng đối với cô. Đức quyết định không làm phiền và sẽ đứng đợi đến khi cuộc gọi kết thúc. Nhìn cô đắm đuối, trái tim Đức đập loạn nhịp. Tại sao cậu lại tương tư cô nhiều đến vậy? Ngày ấy, bảy năm trước, một thằng nhóc lại dính phải tiếng sét ái tình với một chị gái vô tình gặp nhau ở công viên. Lúc ấy, Hiền tựa như một thiên thần bước vào đời cậu đem cho cậu hy vọng để tiếp tục cố gắng. Năm ấy, cậu thi trượt đại học. Cậu từng có suy nghĩ sẽ tự tử, cậu đã quá tự tin, bị bạn bè chê cười. Lang thang ở công viên thì gặp Hiền. Nhờ lời khuyên, nụ cười của cô đã cứu rỗi cuộc sống của Đức. Năm sau, cậu thi lại và đậu. Từ đó đến nay, tình yêu của cậu dành cho Hiền chưa từng phai mờ mà còn sâu đậm hơn.
- Tại mẹ nhớ mày quá! Mở video đi mẹ muốn nhìn mặt mày! - Mẹ của Hiền vui vẻ nói.
- Vâng ạ!
- Eo ơi sao mày gầy quá? Cái con này lại nhịn ăn à? - Mẹ của Hiền nói đầy lo lắng.
- Mẹ à, con lớn rồi 30 tuổi rồi ấy. Mà mẹ nghe con nói đây.
- Mai tao lên chỗ mày nhé! Suốt ngày nhịn ăn!
- Mẹ à! Từ ngày hôm nay mẹ không cần phải gọi cho con nữa, mẹ phải lo lắng cho bản thân mình trước đã. Trời lạnh phải mặc áo ấm đầy đủ. Đừng thức khuya nữa, cũng không nên dậy quá sớm, một ngày ngủ ít nhất 7 tiếng. Khi nào rảnh con sẽ gọi điện cho mẹ. - Cô nói một tràng đến nỗi bản thân còn chẳng hiểu mình đang nói gì.
- Con này mày điên à? Bậy bạ tào lao nói gì không hiểu? Mai tao lên chỗ mày. - Bà đang không hiểu con gái của bà đang nói gì.
- Sắp tới, con phải đi công tác. Mẹ nhớ đó phải chăm sóc bản thân với mẹ cũng phải quan tâm đến bố nữa đấy. - Nói xong cô tắt cuộc gọi rồi tắt nguồn điện thoại.
Hiền nhìn thấy mẹ thì càng thấy sợ hãi càng không muốn đi. Mẹ cô đã già, khuôn mặt có phần hơi hốc hác, da mặt đã nhăn nheo, mẹ cô đã quá vất vả vì ba chị em cô rồi, bàn tay bà chai sạn, thô ráp, cô thương mẹ cô quá. Vì vậy từ bây giờ tốt nhất cô không nên gặp gỡ bất kì người mà mình yêu thương nào nữa. Đức mở cánh cửa ra khiến Hiền có chút giật mình.
- Chị nói chuyện với em một chút được không? - Đức thật sự hơi run
- Được ba phút! - Cô nhìn đồng hồ rồi nói.
- Chị giải ngũ đi! Nhiệm vụ chết người đấy! Chị có biết cái căn bệnh đó lây lang kinh khủng như thế nào không hả? Tỉ lệ tử vong đến gần 45% lận đấy! - Đức khá nóng.
- Không liên quan đến đồng chí đâu! Tôi không nghĩ đồng chí cũng hèn nhát đến thế đâu. - Hiền là người hiểu rõ việc mình đang làm hơn ai hết.
- Em rất lo lắng cho chị đó chị hiểu không hả?
* * *
- Chị biết rõ là em có tình cảm với chị rất lâu rồi! Sao chị không chịu hiểu vậy hả? Em biết chị cũng sợ hãi mà. Đúng không?
- Được rồi 3 phút kết thúc rồi nhé. - Hiền đeo xong đôi giày rồi cầm chiếc balo trên tay.
- Chị lì lợm quá đấy. Chị không thể hiểu được hả? Lo cho sức khỏe của chị đầu tiên đi! - Đức thật sự không thể nào bình tĩnh nữa.
- Tôi đi trước đây. Suy nghĩ lạc quan và tử tế lê đi. Yên tâm đi tôi không sao đâu mà. - Hiền vỗ vai Đức rồi bước thẳng về phía trước.
- Chị sẽ không sao thật chứ? - Đức nói to.
- Tôi sẽ cố gắng. - Thật sự có cố gắng mà nó muốn bị sao thì cùng chịu thôi.
Đức lấy điện thoại trong túi quần gọi cho ai đó.
18 giờ 39 phút. Hiền quyết định sẽ lướt qua những nơi quen thuộc trong quân đoàn. Từng kỉ niêm vui có buồn có đau khổ có mệt mỏi có. Nhớ những ngày cô mới bắt đầu đến đây, nhớ lần đầu bị phạt, nhớ những lúc cố gắng ngủ nướng, nhớ những đồng đội của mình, nhớ tia nắng ấm nơi đây, hôm nay hoàn toàn có thể là ngày cuối cùng cô xuất hiện ở đây. Bất giác cô ngồi thụp xuống nước mắt cứ chảy một cách ngu ngốc. Hiền không thể ngừng khóc, nếu để ai đó nhìn thấy cảnh này có lẽ cô sẽ xấu hổ chết mất thôi, cô kiêu ngạo và rất ghét ai đó thấy mình yếu đuối. Hiện tại, cô như một đứa trẻ không hơn không kém.
18 giờ 50 phút, Hiền bắt đầu điểm danh trung đội của mình trước giờ lên đường. Nhìn ai cũng tràn đầy năng lượng, cô rất vui vì điều đó.
Nghe máy đi, nghe máy đi, nghe máy đi, Đức đã gọi tất cả phải hơn 50 cuộc gọi cho một ai đó. Cuối cùng đầu dây bên kia cũng nghe máy.
- Alo! Con làm gì gọi cho bố nhiều thế?
- Bố làm gì mà con gọi không nghe máy thế hả? Thôi được rồi bố nghe rõ đây bố dừng việc cần chi viện của thành phố Y đi.
- Thằng này mày điên à? Rõ ràng là bố không thể làm được chuyện đó mà. Cần chi viện là hoàn toàn đúng và rất rất cần thiết đấy.
- Vậy bố có thể làm sao để Đại úy Lý Như Hiền không phải tham gia chi viện không? - Giọng của Đức càng ngày càng vội và trở nên run, Đức không còn nhiều thời gian nữa rồi.
- Mày lại vì con nhỏ đó nữa à? Bố nói rồi bố không thể! Con cũng nên quên Đại úy của con đi con cũng thích nó lâu rồi nó có động thái gì đâu!
- Bố năn nỉ bố đấy!
- Con đã khuyên nó rồi mà nó không nghe đúng không? Vậy đấy rõ ràng là quyết định của nó! Con thương người ta thì cũng phải tôn trọng quyết định của người ta chứ! Việc đi chi viện theo bố là hoàn toàn đúng đắn, vì là người lính mà con..
Tách.. Tiếng đồng hồ vang lên điểm 19 giờ. Đức đã hết thời gian rồi. Tiếng động cơ máy bay rú lên rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Dáng hình người con gái đó đang di chuyển về phía chuyên cơ cứ từ từ gần hơn. Đây hoàn toàn có thể là lần cuối cùng Đức nhìn thấy dáng người đó. Dáng người con gái anh yêu đơn phương suốt bảy năm qua. Nhưng bố anh nói đúng cống hiến cho đất nước là niềm tự hào của một người công dân một người lính. Đức phải tôn trọng quyết định của cô ấy nên. Có gì đó ướt ướt ấm ấm đang chảy trên gò má của Đức.
- Mọi người xếp hàng nhanh chóng bước lên chuyên cơ nào! - Hiền vui vẻ, sau trận khóc vừa rồi cô đã trút phần nào sự sợ hãi của mình.
Người cuối cùng lên là cô. Cô mở mắt thật to để nhìn lại nơi này lần cuối rồi bước lên máy bay.
- Các đồng chí ổn định, thắt dây an toàn. Chuẩn bị bay nào. - Loa thông báo rung lên.
Chuyên cơ từ từ chuyển động rồi bay lên không trung, bay thẳng đến thành phố chết chóc.
- Tôi cũng vậy, thà chết còn hơn làm chuột.
- Tôi nhắc lại lần nữa ai sợ thì cút khỏi đây. - Hiền nói một cách nhất quyết và đầy uy lực.
Mọi thứ trở nên yên ắng, mọi người chôn chân tại vị trí của mình. Ai cũng mang trong mình một lòng yêu nước, yêu dân, nỗi sợ hiện tại chỉ là một dấu chấm nhỏ trong tâm trí của họ
- Vậy các đồng chí đều quyết tâm thực hiện nhiệm vụ chứ? - Nụ cười hiện rõ trên môi của Hiền.
- Đúng vậy Trung đội trưởng, chúng tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ. - Họ đồng thanh, tất cả đều thể hiện dũng khí hiên ngang của một người lính.
- Ôi trời, mọi người không sợ sao, tôi thì sợ đấy, tôi mới sống được có 27 xuân xanh thôi! - Vừa nói, Long vừa đứng dậy toang bước ra ngoài.
Tất cả đổ dồn ánh mắt sắc có thể xuyên qua người Long bất kỳ lúc nào.
- Eo ơi! Tôi giỡn á, không có gì đâu! - Long ngồi xuồng chỗ mình ngay lập tức và cười trừ.
Mọi người bật cười vì hành động thái quá của mình lúc nãy, ai mà không biết về tính tình của Long chứ, nhát chứ không nhát, luôn xung phong đi đầu mà.
- Thượng sĩ Long, đề nghị cậu nghiêm túc. Tôi sẽ nói về một số điều cơ bản về nhiệm vụ lần này nhé. Chúng ta sẽ đến thành phố Y bằng chuyên cơ, vào lúc 19 giờ, chúng ta sẽ đi cùng với trung đội 2 của quân đoàn 5 nên đề nghị các đồng chí không gây sự, đến nơi nhiệm vụ chúng ta là hỗ trợ phục vụ cách ly hoặc những nhiệm vụ khác sẽ được phổ biến sau. Các đồng chí đã rõ chưa? - Mỗi tiếng đều rất dõng dạc thể hiện sự quyết tâm cực lớn.
- Rõ.
- Bây giờ là 17 giờ 58 phút. Các đồng chí có 52 phút để chuẩn bị những thứ cần thiết. 18 giờ 50 phút tập trung ở sân nhé.
- Rõ.
Hiền mệt mỏi nhấc bàn chân đầy nặng nhọc về phía phòng mình, cô cũng phải chuẩn bị những thứ cần thiết cho mình. Mặt trời đã lặn mọi thứ trở nên mờ ảo trước mắt cô. Ánh đèn sáng nhưng chẳng thể soi sáng tâm can nơi sự sợ hãi đang gào thét. Cô vẫn tỏ ra là ổn là khí thế một cách ngu ngốc. Bước vào phòng lôi chiếc balo ra cô bắt đầu cho những thứ cần thiết vào đó vội vàng, sơ sài, đúng vậy suy nghĩ của cô đang đặt ở nơi đó thành phố Y, thành phố của sự chết chóc. Điện thoại của cô reo lên, mẹ cô gọi cô. Bà ấy luôn vậy luôn lo lắng cho cô, mỗi ngày đều gọi cho cô ít nhất một lần, thường ngày cảm thấy rất phiền nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Nếu như một ngày cô không thể nghe máy của mẹ thì sao. Nước mắt cô lưng tròng chờ trực rơi. Vội lau những giọt nước nơi khóe mắt. Cô nghe máy.
- Alo! Mẹ à sao ngày nào cũng gọi cho con hết vậy? Phiền quá. - Cô nói những lời bình thường mình hay nói cố tỏ ra như không có chuyện gì. Nếu mẹ cô biết về nhiệm vụ lần này bà sẽ thế nào.
Tiếng bước chân vội vàng ngoài cửa phòng của Hiền, của hai người một là Linh một là Đức (yêu đơn phương Hiền từ lâu nhưng luôn bị cô từ chối, Trung úy).
- Chị Hiền ở trong đó chắc chắn luôn. - Linh nói giọng chắc chắn. Vừa dứt nói Linh toang bước đi.
- Này đi đâu đấy? - Đức giữ tay Linh lại.
- Tôi đi chuẩn bị cũng trễ rồi. Tôi đâu may mắn như cậu đâu đang đâu được chuyển công tác qua trung đội 3. Được rồi buông tay ra đi, tranh thủ nói chuyện với chị ấy đi. - Đức buông tay ra, Linh ngay lập tức đi chuẩn bị đồ, Linh cũng đâu còn nhiều thời gian.
Qua khe hở cánh cửa, Đức thấy Hiền đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có lẽ là một người rất quan trọng đối với cô. Đức quyết định không làm phiền và sẽ đứng đợi đến khi cuộc gọi kết thúc. Nhìn cô đắm đuối, trái tim Đức đập loạn nhịp. Tại sao cậu lại tương tư cô nhiều đến vậy? Ngày ấy, bảy năm trước, một thằng nhóc lại dính phải tiếng sét ái tình với một chị gái vô tình gặp nhau ở công viên. Lúc ấy, Hiền tựa như một thiên thần bước vào đời cậu đem cho cậu hy vọng để tiếp tục cố gắng. Năm ấy, cậu thi trượt đại học. Cậu từng có suy nghĩ sẽ tự tử, cậu đã quá tự tin, bị bạn bè chê cười. Lang thang ở công viên thì gặp Hiền. Nhờ lời khuyên, nụ cười của cô đã cứu rỗi cuộc sống của Đức. Năm sau, cậu thi lại và đậu. Từ đó đến nay, tình yêu của cậu dành cho Hiền chưa từng phai mờ mà còn sâu đậm hơn.
- Tại mẹ nhớ mày quá! Mở video đi mẹ muốn nhìn mặt mày! - Mẹ của Hiền vui vẻ nói.
- Vâng ạ!
- Eo ơi sao mày gầy quá? Cái con này lại nhịn ăn à? - Mẹ của Hiền nói đầy lo lắng.
- Mẹ à, con lớn rồi 30 tuổi rồi ấy. Mà mẹ nghe con nói đây.
- Mai tao lên chỗ mày nhé! Suốt ngày nhịn ăn!
- Mẹ à! Từ ngày hôm nay mẹ không cần phải gọi cho con nữa, mẹ phải lo lắng cho bản thân mình trước đã. Trời lạnh phải mặc áo ấm đầy đủ. Đừng thức khuya nữa, cũng không nên dậy quá sớm, một ngày ngủ ít nhất 7 tiếng. Khi nào rảnh con sẽ gọi điện cho mẹ. - Cô nói một tràng đến nỗi bản thân còn chẳng hiểu mình đang nói gì.
- Con này mày điên à? Bậy bạ tào lao nói gì không hiểu? Mai tao lên chỗ mày. - Bà đang không hiểu con gái của bà đang nói gì.
- Sắp tới, con phải đi công tác. Mẹ nhớ đó phải chăm sóc bản thân với mẹ cũng phải quan tâm đến bố nữa đấy. - Nói xong cô tắt cuộc gọi rồi tắt nguồn điện thoại.
Hiền nhìn thấy mẹ thì càng thấy sợ hãi càng không muốn đi. Mẹ cô đã già, khuôn mặt có phần hơi hốc hác, da mặt đã nhăn nheo, mẹ cô đã quá vất vả vì ba chị em cô rồi, bàn tay bà chai sạn, thô ráp, cô thương mẹ cô quá. Vì vậy từ bây giờ tốt nhất cô không nên gặp gỡ bất kì người mà mình yêu thương nào nữa. Đức mở cánh cửa ra khiến Hiền có chút giật mình.
- Chị nói chuyện với em một chút được không? - Đức thật sự hơi run
- Được ba phút! - Cô nhìn đồng hồ rồi nói.
- Chị giải ngũ đi! Nhiệm vụ chết người đấy! Chị có biết cái căn bệnh đó lây lang kinh khủng như thế nào không hả? Tỉ lệ tử vong đến gần 45% lận đấy! - Đức khá nóng.
- Không liên quan đến đồng chí đâu! Tôi không nghĩ đồng chí cũng hèn nhát đến thế đâu. - Hiền là người hiểu rõ việc mình đang làm hơn ai hết.
- Em rất lo lắng cho chị đó chị hiểu không hả?
* * *
- Chị biết rõ là em có tình cảm với chị rất lâu rồi! Sao chị không chịu hiểu vậy hả? Em biết chị cũng sợ hãi mà. Đúng không?
- Được rồi 3 phút kết thúc rồi nhé. - Hiền đeo xong đôi giày rồi cầm chiếc balo trên tay.
- Chị lì lợm quá đấy. Chị không thể hiểu được hả? Lo cho sức khỏe của chị đầu tiên đi! - Đức thật sự không thể nào bình tĩnh nữa.
- Tôi đi trước đây. Suy nghĩ lạc quan và tử tế lê đi. Yên tâm đi tôi không sao đâu mà. - Hiền vỗ vai Đức rồi bước thẳng về phía trước.
- Chị sẽ không sao thật chứ? - Đức nói to.
- Tôi sẽ cố gắng. - Thật sự có cố gắng mà nó muốn bị sao thì cùng chịu thôi.
Đức lấy điện thoại trong túi quần gọi cho ai đó.
18 giờ 39 phút. Hiền quyết định sẽ lướt qua những nơi quen thuộc trong quân đoàn. Từng kỉ niêm vui có buồn có đau khổ có mệt mỏi có. Nhớ những ngày cô mới bắt đầu đến đây, nhớ lần đầu bị phạt, nhớ những lúc cố gắng ngủ nướng, nhớ những đồng đội của mình, nhớ tia nắng ấm nơi đây, hôm nay hoàn toàn có thể là ngày cuối cùng cô xuất hiện ở đây. Bất giác cô ngồi thụp xuống nước mắt cứ chảy một cách ngu ngốc. Hiền không thể ngừng khóc, nếu để ai đó nhìn thấy cảnh này có lẽ cô sẽ xấu hổ chết mất thôi, cô kiêu ngạo và rất ghét ai đó thấy mình yếu đuối. Hiện tại, cô như một đứa trẻ không hơn không kém.
18 giờ 50 phút, Hiền bắt đầu điểm danh trung đội của mình trước giờ lên đường. Nhìn ai cũng tràn đầy năng lượng, cô rất vui vì điều đó.
Nghe máy đi, nghe máy đi, nghe máy đi, Đức đã gọi tất cả phải hơn 50 cuộc gọi cho một ai đó. Cuối cùng đầu dây bên kia cũng nghe máy.
- Alo! Con làm gì gọi cho bố nhiều thế?
- Bố làm gì mà con gọi không nghe máy thế hả? Thôi được rồi bố nghe rõ đây bố dừng việc cần chi viện của thành phố Y đi.
- Thằng này mày điên à? Rõ ràng là bố không thể làm được chuyện đó mà. Cần chi viện là hoàn toàn đúng và rất rất cần thiết đấy.
- Vậy bố có thể làm sao để Đại úy Lý Như Hiền không phải tham gia chi viện không? - Giọng của Đức càng ngày càng vội và trở nên run, Đức không còn nhiều thời gian nữa rồi.
- Mày lại vì con nhỏ đó nữa à? Bố nói rồi bố không thể! Con cũng nên quên Đại úy của con đi con cũng thích nó lâu rồi nó có động thái gì đâu!
- Bố năn nỉ bố đấy!
- Con đã khuyên nó rồi mà nó không nghe đúng không? Vậy đấy rõ ràng là quyết định của nó! Con thương người ta thì cũng phải tôn trọng quyết định của người ta chứ! Việc đi chi viện theo bố là hoàn toàn đúng đắn, vì là người lính mà con..
Tách.. Tiếng đồng hồ vang lên điểm 19 giờ. Đức đã hết thời gian rồi. Tiếng động cơ máy bay rú lên rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Dáng hình người con gái đó đang di chuyển về phía chuyên cơ cứ từ từ gần hơn. Đây hoàn toàn có thể là lần cuối cùng Đức nhìn thấy dáng người đó. Dáng người con gái anh yêu đơn phương suốt bảy năm qua. Nhưng bố anh nói đúng cống hiến cho đất nước là niềm tự hào của một người công dân một người lính. Đức phải tôn trọng quyết định của cô ấy nên. Có gì đó ướt ướt ấm ấm đang chảy trên gò má của Đức.
- Mọi người xếp hàng nhanh chóng bước lên chuyên cơ nào! - Hiền vui vẻ, sau trận khóc vừa rồi cô đã trút phần nào sự sợ hãi của mình.
Người cuối cùng lên là cô. Cô mở mắt thật to để nhìn lại nơi này lần cuối rồi bước lên máy bay.
- Các đồng chí ổn định, thắt dây an toàn. Chuẩn bị bay nào. - Loa thông báo rung lên.
Chuyên cơ từ từ chuyển động rồi bay lên không trung, bay thẳng đến thành phố chết chóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.