Chương 2: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
"......!!" Thanh Nhược nắm chặt di động và túi đồ trong tay, trong thời gian một giây đồng hồ mà trong đầu cô hiện ra bao nhiêu cảnh tượng khủng bố, nếu......nếu..... Túi đồ cô vừa mua kia có thứ gì dùng để phòng thân được đây? Cô vừa mua những cái gì nhỉ? Coca, khoai lát, chocolate, cơm hộp,... Trời ơi, chết mất...!
Thanh Nhược sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm cửa thang máy, lớp kim loại màu bạc trên cửa chỉ có thể phản chiếu lại một bóng đen mơ hồ không rõ.
Cô không dám quay đầu xem, âm thanh đằng sau càng lúc càng lớn hơn, có tiếng ma sát do thang máy di chuyển, hoà lẫn trong đó còn có âm thanh vì quá đau đớn mà bật thành tiếng rên rỉ khỏi yết hầu.
Thanh Nhược mím chặt môi, tầm mắt cẩn thận liếc nhìn bảng số cạnh cửa thang máy.
15, 16, 17.... Tới rồi tới rồi!
Cửa thang máy vừa mở, Thanh Nhược gấp gáp ôm túi hàng vừa mua nhanh chóng chạy về hướng cửa nhà mình.
Bởi vì quá khẩn trương và sợ hãi nên khi cô lục tìm chìa khoá đã bất cẩn đánh rơi điện thoại xuống đất.
" Bộp."
Loạt tiếng bước chân hỗn loạn nặng nề nện bước trên hành lang: " Cộp, cộp..."
Thôi toang, nhặt hay không nhặt, không nhặt hay nhặt đây?
Phản xạ thân thể còn nhanh hơn tốc độ não tự hỏi, cô còn chưa kịp suy nghĩ nhặt hay không nhặt thì thân thể đã ngồi xổm nhặt di động lên rồi.
Do ngồi xuống nên rốt cuộc cũng thấy được thứ mà cô vẫn không dám quay đầu xem từ nãy đến giờ.
Người kia, ngồi bệt dưới sàn, thân trên dựa tường thang máy, trên sàn màu vàng nhạt có vài vệt máu đỏ đậm. Vì hắn quá cao, người quá dài nên chân vẫn còn vướng ở cửa thang máy. Cửa thang máy đóng đụng phải chân hắn lại mở ra, đóng vào, đụng phải, lại mở ra, liên tiếp như vậy mấy lần.
Anh ta ngồi quay lưng về phía Thanh Nhược nên cô không thấy rõ sắc mặt anh ta như thế nào, chỉ thấy được bộ tóc đen ngắn và cơ thể đang run lên từng đợt.
Người Thanh Nhược còn run hơn cả hắn, di động rơi trên đất đã nhặt lên mà vẫn không dám đứng dậy.
Người này... bị sao vậy?....
Có muốn qua xem anh ta một chút không?... Nhưng nhìn đáng sợ quá....
Nhưng nếu mặc kệ, anh ta chết rồi thì phải làm sao bây giờ?...
Dù trong đầu suy nghĩ đến rối tinh rối mù, Thanh Nhược vẫn không dám mở cửa nhà mình. Trong không gian chỉ còn tiếng hít thở nặng nề cùng một vài tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông kia và âm thanh nhắc nhở có vật cản của chốt cửa thang máy.
Thanh Nhược run lợi hại, mặc dù đã mặc rất nhiều lớp quần áo, cô vẫn cảm thấy cả người lạnh băng. Cô mở di động click mục số điện thoại, ấn sẵn 110, rồi cẩn thận đặt túi đồ ở góc cửa nhà.
Sau đó đứng lên, nín thở nhích từng bước nhỏ đến gần hiện trường.
Cô còn tưởng hắn đã hôn mê, không ngờ vừa nhích thêm hai bước đã đụng phải ánh mắt đang trợn tròn của hắn.
Tròng mắt đen nhánh giống như nhiễm chút sắc đỏ hung ác đang nhìn chằm chằm cửa đối diện. Cổ tay trái đầy máu, mà ngón tay phải của hắn còn đang ấn thẳng vào vết thương, Thanh Nhược cảm thấy máu toàn thân cô đang chảy tán loạn trong cơ thể.
Cô sợ đến phát ngốc, muốn khóc mà không biết khóc thế nào nữa.
Tứ chi cứng đờ.
Người này thật đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt kia. Dù cô chỉ thấy một bên mặt hắn, nhưng nửa bên mặt ấy cũng đủ lạnh lẽo đáng sợ như dã thú.
Cô đứng cách hắn một mét, đang bối rối không biết phải làm sao thì đột nhiên hắn quay đầu lại.
" A!" Bất ngờ đối diện với đôi mắt đó, Thanh Nhược thất kinh thét chói tai. Rõ ràng trong tay cô đang cầm điện thoại đã ấn sẵn 110, vậy mà lúc này lại hoàn toàn quên mất nó, chỉ biết theo phản xạ có điều kiện lùi về sau.
Cơ thể hắn run rẩy biên độ nhỏ, xương mặt vì cắn chặt răng mà banh ra, tưởng chừng thành đường thẳng song song cùng ván sắt bên cạnh.
Hắn co cái chân đang chặn cửa thang máy lại, cánh cửa vừa khép, âm thanh tích tích nhắc nhở cũng biến mất.
Thanh Nhược thấy ngón tay hắn lại đào sâu vào miệng vết thương thêm một chút, máu tươi càng tuôn trào mãnh liệt.
Tựa hồ đau đớn giúp hắn tỉnh táo hơn một ít, hắn dựa vào tường, chống tay phải dính đầy máu mượn lực gian nan đứng lên.
Hắn rất cao, mặc dù hiện tại đang khom lưng đứng cũng vẫn rất cao.
Tay trái anh ta có chút mất tự nhiên rủ xuống. Lê bước tiến về phía đối diện.
Thanh Nhược đang kinh hoàng thét chói tai lập tức nghẹn lại, đứng chết chân tại chỗ không dám di chuyển, âm thanh quá rung khiến lời nói không rõ chữ: " Anh... Anh có cần....tôi, giúp anh gọi 120..."
Không có ai đáp lời, người đàn ông mặc cả cây đen kia vẫn nhích từng bước lên phía trước.
Tay của anh ta nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Thanh Nhược lại run rẩy mở miệng, " Anh... Tay anh......"
Người đàn ông đã đến đối diện cửa, tay phải run rẩy lấy chìa khoá trong túi ra tra vào ổ, nhưng chìa vẫn mãi không thể lọt vào ổ khoá.
Thanh Nhược run rẩy nhìn người đàn ông cao lớn cũng đang run rẩy kia, tay trái anh ta rũ một bên máu chảy sắp thành dòng luôn rồi.
Dù chỉ nhìn bóng lưng cũng biết anh ta phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Thanh Nhược nắm chặt di động trong tay, nhích đến gần, " Hay để tôi, tôi giúp anh mở."
" Bộp." Chìa khoá rơi xuống đất, cả người hắn dựa vào cửa, trán chống trên mặt gỗ, ngón tay phải bấu chặt.
Thanh Nhược run lên, hít sâu một hơi rồi bước nhanh nhặt chìa khoá, nhìn lướt qua nó rồi mở cửa.
Tới gần anh ta, mùi máu tươi càng nồng, hơi nước ngưng tụ đong đầy trong hốc mắt cô, nhưng quản cũng đã quản rồi, nỗi sợ hãi của Thanh Nhược vơi bớt đi phần nào. Cô vội đến đỡ hắn, dù cho hắn không đặt toàn bộ trọng lượng lên cô nhưng Thanh Nhược vẫn suýt nữa thì không đứng vững, thân mình chao đảo, " Trước, vào phòng đã."
" Đỡ, đỡ tôi...." Yến Mạt gian nan giơ tay chỉ hướng một căn phòng trống trong nhà.
Thanh Nhược không kịp đánh giá xung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể lảo đảo nửa nâng nửa đỡ theo hướng hắn chỉ.
Cửa phòng mở ra, bên trong trống trơn không có bất kỳ vật dụng gì.
Đáy lòng Thanh Nhược dâng lên cảm giác sợ hãi quái dị, đỡ hắn vào phòng liền không biết nên để hắn ngồi hay đứng.
Nhưng hắn đã tự giác đẩy cô ra, " Đi, đóng cửa." Rồi thả người ngồi dựa tường.
Thanh Nhược run rẩy nhìn tay trái hắn ta, " Anh.... Anh...."
Cô còn chưa kịp nói xong, bỗng bị một lực thật lớn kéo qua.
" Aaaaaa!!!" Tiếng kinh hô lập tức biến thành tiếng thét chói tai vì đau.
Thanh Nhược vội vàng phản kháng muốn đẩy hắn ra, những rõ ràng người vừa nãy còn mang bộ dáng nửa sống nửa chết giờ lại khoẻ đến đáng sợ, một bàn tay ghìm chặt đầu cô, đè nặng đến nỗi cô không thể nào động đậy.
Yến Mạt đang cắn mạnh vào cổ Thanh Nhược.
Cái cắn không hề nhẹ nhàng.
Thanh Nhược đau phát đến hoảng, chân tay cùng quơ loạn, dùng hết sức bình sinh để đẩy người đàn ông trên người mình ra, còn có chút hoa mắt chóng mặt, trong lúc quá hoảng hốt liền kéo phải tay trái của hắn ta, lòng bàn tay ấy bê bết máu. Cô không biết miệng vết thương ở đâu, chỉ có thể liều mạng cấu tay hắn.
Đau... Yến Mạt ăn đau, hàm răng càng dùng sức, dồn tất cả những cảm xúc cuồng bạo trong lòng thông qua hàm răng phát tiết ra ngoài.
Trên người cô ấy có hương vị gì đó rất kỳ quái, có vị gỗ từ giấy, hỗn hợp thuốc màu và mực, còn có mùi vị bút chì, sáp màu trộn lẫn trong hô hấp.
Trong miệng lan toả mùi máu tươi nồng nặc, tanh tưởi ấm nóng lại khiến Yến Mạt có xúc động muốn nó nhiều hơn.
Cổ đau đến chết lặng.... Thanh Nhược hốt hoảng mắng thầm bản thân ngu xuẩn, cho mày lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác này!
Sau đó, cô lại tự bổ não... không phải cô đụng phải ma cà rồng rồi.... chứ?
Lúc Yến Mạt buông Thanh Nhược ra, cô quả thực muốn chết lắm rồi.
Yến Mạt vừa mới bình tĩnh hơn một chút, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua, người trước mặt lại vừa buông tay đã muốn chạy.
Yến Mạt vội nâng tay phải kéo cánh tay cô, " Đừng bỏ mặc tôi."
"....." Thanh Nhược có loại xúc động muốn đập chết hắn ta, bây giờ cổ cô còn chẳng dám động, vừa sờ nó một chút đã đau muốn chết.
" Băng bó tay cho tôi."
Người phía sau khàn khàn mở miệng.
Thanh Nhược thật sự không muốn quản anh ta, nhưng lại không thể thật sự mặc kệ được, vì thế cô đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói: " Tôi giúp anh gọi xe cứu thương."
Đằng sau lập tức vang lên âm thanh không chút do dự: " Đi bệnh viện tôi sẽ chết."
"...." Tuy biết lời này hết sức vớ vẩn, nhưng Thanh Nhược lại không biết nên phản bác thế nào, cảm giác có người kéo tay mình, sợ hắn lại cắn cô một ngụm, lỡ đâu cắn chết bản thân thì toi liền vội vàng mở miệng, " Băng băng băng! Tôi băng bó cho anh!"
" Ừm." Rốt cuộc Yến Mạt cũng buông tay cô ra, ngồi dựa vào tường, " Ở phòng ngoài, bên phải TV có tủ đựng thuốc và băng gạc, còn có cồn sát trùng."
Thanh Nhược cúi đầu, muốn vò tóc một chút, ai ngờ vừa động cổ đã đau, chỉ có có thể suy trì tư thế giữ nguyên cổ bước nhanh ra ngoài.
Bật điện, phòng khách coi như chỉnh tề sạch sẽ, bên phải TV có một ngăn tủ khá to. Thanh Nhược kéo mở, kinh ngạc phát hiện bên trong đựng đầy thuốc. Tủ phân thành ba ngăn, hai ngăn trên cùng và dưới cùng toàn là thuốc, mỗi ngăn giữa đựng lọ cồn, băng gạc, thuốc sát trùng và thuốc cầm máu phân bố tán loạn.
Thanh Nhược vừa lấy đồ cần dùng ra, vừa lia mắt xem qua hai tầng thuốc, tên thuốc đều là tiếng anh, xem không hiểu lắm, cô chỉ biết có một lọ trong đó là thuốc " ức chế chất kích thích".
Trong lòng Thanh Nhược có chút hốt hoảng, không dám xem thêm, vội ôm đồ chạy về căn phòng trống vừa nãy.
Người đàn ông đó đang ngồi dựa tường, trong phòng có bật máy sưởi, nhưng anh ta vẫn cuộn người lại, giống như bị lạnh đến phát run.
Thanh Nhược không dám hỏi, cẩn thận ôm đồ ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Một bàn tay toàn máu, còn mặt, Thanh Nhược nhìn mặt hắn, thần sắc rất kém, bên miệng có dính vết máu đỏ đối lập với màu môi trắng xanh. Còn có con mắt nửa khép đen thẫm âm u lẫn vài sợi tơ máu đỏ. Cô cắn cắn môi, " Anh có muốn... rửa sạch trước không?"
Anh ta lắc đầu, tầm mắt đụng đến cần cổ bị cắn đến huyết nhục mơ hồ của cô, cư nhiên còn cười, " Không thể giúp cô xử lý miệng vết thương rồi."
Thanh Nhược đang cúi đầu vặn nắp lọ cồn, nghe vậy tay liền run lên, thiếu chút nữa làm rơi cái chai xuống đất, âm thanh ủ rũ trả lời: " Không cần, không cần đâu."
Sợ, lúc này cô đột nhiên lại thấy sợ hãi một Yến Mạt tàn bạo máu tươi vừa nãy. Hiện tại thấy hắn, tầm mắt hay suy nghĩ của cô đều hoảng hốt lên, căn bản không thể nhìn rõ được, chỉ có thể hoảng hốt mơ hồ thấy một chút hình dáng.
Thanh Nhược đổ cồn vào bông, sau đó rối rắm thận trọng nâng bàn tay trái của hắn lên. Hắn đang run, kiểu run rẩy biên độ nhỏ tần suất nhanh, cả cơ thể hắn đều đang run.
Thanh Nhược không dám dùng sức, lại không nhìn rõ miệng vết thương ở đâu nên chỉ có thể từng chút, từng chút nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đó, hắn mà đột nhiên run lên, cô lại phải tạm dừng nửa ngày không dám làm tiếp.
" Không... không bằng đi bệnh viên thôi, tôi làm không nổi." Thanh Nhược nói xong, mãi không thấy ai đáp lời liền ngẩng đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện người đàn ông đã dựa vào tường, nghiêng đầu chợp mắt tự bao giờ.
Đương nhiên Yến Mạt không ngủ, trong tình huống này hắn sao có thể ngủ được, hắn chỉ không muốn trả lời cô mà thôi.
Thanh Nhược mím môi, chịu đựng cơn đau nhói ở cổ tiếp tục sát trùng tay cho hắn.
Trên tay hắn có rất nhiều vết thương, đều đóng vảy chưa lành, còn có mảng xanh tím không biết có phải do cô gây ra hay không.
Lau đến chỗ miệng vết thương, Thanh Nhược nhìn lỗ thủng trên cổ tay còn đang trào máu không ngừng, vụn vụn xung quanh không biết là thịt hay cục máu đông.
" Sát cồn lên trên." Hắn đột nhiên mở lời doạ Thanh Nhược hoảng sợ một phen.
Cô vẫn mở to mắt nhìn, không lên tiếng. Mãi về sau mới dám ngẩng đầu nhìn lén hắn, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt mới méo miệng, hắn nói cứ như kiểu đây không phải tay của hắn ta vậy á.
_ 3/8/2020_
"......!!" Thanh Nhược nắm chặt di động và túi đồ trong tay, trong thời gian một giây đồng hồ mà trong đầu cô hiện ra bao nhiêu cảnh tượng khủng bố, nếu......nếu..... Túi đồ cô vừa mua kia có thứ gì dùng để phòng thân được đây? Cô vừa mua những cái gì nhỉ? Coca, khoai lát, chocolate, cơm hộp,... Trời ơi, chết mất...!
Thanh Nhược sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm cửa thang máy, lớp kim loại màu bạc trên cửa chỉ có thể phản chiếu lại một bóng đen mơ hồ không rõ.
Cô không dám quay đầu xem, âm thanh đằng sau càng lúc càng lớn hơn, có tiếng ma sát do thang máy di chuyển, hoà lẫn trong đó còn có âm thanh vì quá đau đớn mà bật thành tiếng rên rỉ khỏi yết hầu.
Thanh Nhược mím chặt môi, tầm mắt cẩn thận liếc nhìn bảng số cạnh cửa thang máy.
15, 16, 17.... Tới rồi tới rồi!
Cửa thang máy vừa mở, Thanh Nhược gấp gáp ôm túi hàng vừa mua nhanh chóng chạy về hướng cửa nhà mình.
Bởi vì quá khẩn trương và sợ hãi nên khi cô lục tìm chìa khoá đã bất cẩn đánh rơi điện thoại xuống đất.
" Bộp."
Loạt tiếng bước chân hỗn loạn nặng nề nện bước trên hành lang: " Cộp, cộp..."
Thôi toang, nhặt hay không nhặt, không nhặt hay nhặt đây?
Phản xạ thân thể còn nhanh hơn tốc độ não tự hỏi, cô còn chưa kịp suy nghĩ nhặt hay không nhặt thì thân thể đã ngồi xổm nhặt di động lên rồi.
Do ngồi xuống nên rốt cuộc cũng thấy được thứ mà cô vẫn không dám quay đầu xem từ nãy đến giờ.
Người kia, ngồi bệt dưới sàn, thân trên dựa tường thang máy, trên sàn màu vàng nhạt có vài vệt máu đỏ đậm. Vì hắn quá cao, người quá dài nên chân vẫn còn vướng ở cửa thang máy. Cửa thang máy đóng đụng phải chân hắn lại mở ra, đóng vào, đụng phải, lại mở ra, liên tiếp như vậy mấy lần.
Anh ta ngồi quay lưng về phía Thanh Nhược nên cô không thấy rõ sắc mặt anh ta như thế nào, chỉ thấy được bộ tóc đen ngắn và cơ thể đang run lên từng đợt.
Người Thanh Nhược còn run hơn cả hắn, di động rơi trên đất đã nhặt lên mà vẫn không dám đứng dậy.
Người này... bị sao vậy?....
Có muốn qua xem anh ta một chút không?... Nhưng nhìn đáng sợ quá....
Nhưng nếu mặc kệ, anh ta chết rồi thì phải làm sao bây giờ?...
Dù trong đầu suy nghĩ đến rối tinh rối mù, Thanh Nhược vẫn không dám mở cửa nhà mình. Trong không gian chỉ còn tiếng hít thở nặng nề cùng một vài tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông kia và âm thanh nhắc nhở có vật cản của chốt cửa thang máy.
Thanh Nhược run lợi hại, mặc dù đã mặc rất nhiều lớp quần áo, cô vẫn cảm thấy cả người lạnh băng. Cô mở di động click mục số điện thoại, ấn sẵn 110, rồi cẩn thận đặt túi đồ ở góc cửa nhà.
Sau đó đứng lên, nín thở nhích từng bước nhỏ đến gần hiện trường.
Cô còn tưởng hắn đã hôn mê, không ngờ vừa nhích thêm hai bước đã đụng phải ánh mắt đang trợn tròn của hắn.
Tròng mắt đen nhánh giống như nhiễm chút sắc đỏ hung ác đang nhìn chằm chằm cửa đối diện. Cổ tay trái đầy máu, mà ngón tay phải của hắn còn đang ấn thẳng vào vết thương, Thanh Nhược cảm thấy máu toàn thân cô đang chảy tán loạn trong cơ thể.
Cô sợ đến phát ngốc, muốn khóc mà không biết khóc thế nào nữa.
Tứ chi cứng đờ.
Người này thật đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt kia. Dù cô chỉ thấy một bên mặt hắn, nhưng nửa bên mặt ấy cũng đủ lạnh lẽo đáng sợ như dã thú.
Cô đứng cách hắn một mét, đang bối rối không biết phải làm sao thì đột nhiên hắn quay đầu lại.
" A!" Bất ngờ đối diện với đôi mắt đó, Thanh Nhược thất kinh thét chói tai. Rõ ràng trong tay cô đang cầm điện thoại đã ấn sẵn 110, vậy mà lúc này lại hoàn toàn quên mất nó, chỉ biết theo phản xạ có điều kiện lùi về sau.
Cơ thể hắn run rẩy biên độ nhỏ, xương mặt vì cắn chặt răng mà banh ra, tưởng chừng thành đường thẳng song song cùng ván sắt bên cạnh.
Hắn co cái chân đang chặn cửa thang máy lại, cánh cửa vừa khép, âm thanh tích tích nhắc nhở cũng biến mất.
Thanh Nhược thấy ngón tay hắn lại đào sâu vào miệng vết thương thêm một chút, máu tươi càng tuôn trào mãnh liệt.
Tựa hồ đau đớn giúp hắn tỉnh táo hơn một ít, hắn dựa vào tường, chống tay phải dính đầy máu mượn lực gian nan đứng lên.
Hắn rất cao, mặc dù hiện tại đang khom lưng đứng cũng vẫn rất cao.
Tay trái anh ta có chút mất tự nhiên rủ xuống. Lê bước tiến về phía đối diện.
Thanh Nhược đang kinh hoàng thét chói tai lập tức nghẹn lại, đứng chết chân tại chỗ không dám di chuyển, âm thanh quá rung khiến lời nói không rõ chữ: " Anh... Anh có cần....tôi, giúp anh gọi 120..."
Không có ai đáp lời, người đàn ông mặc cả cây đen kia vẫn nhích từng bước lên phía trước.
Tay của anh ta nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Thanh Nhược lại run rẩy mở miệng, " Anh... Tay anh......"
Người đàn ông đã đến đối diện cửa, tay phải run rẩy lấy chìa khoá trong túi ra tra vào ổ, nhưng chìa vẫn mãi không thể lọt vào ổ khoá.
Thanh Nhược run rẩy nhìn người đàn ông cao lớn cũng đang run rẩy kia, tay trái anh ta rũ một bên máu chảy sắp thành dòng luôn rồi.
Dù chỉ nhìn bóng lưng cũng biết anh ta phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Thanh Nhược nắm chặt di động trong tay, nhích đến gần, " Hay để tôi, tôi giúp anh mở."
" Bộp." Chìa khoá rơi xuống đất, cả người hắn dựa vào cửa, trán chống trên mặt gỗ, ngón tay phải bấu chặt.
Thanh Nhược run lên, hít sâu một hơi rồi bước nhanh nhặt chìa khoá, nhìn lướt qua nó rồi mở cửa.
Tới gần anh ta, mùi máu tươi càng nồng, hơi nước ngưng tụ đong đầy trong hốc mắt cô, nhưng quản cũng đã quản rồi, nỗi sợ hãi của Thanh Nhược vơi bớt đi phần nào. Cô vội đến đỡ hắn, dù cho hắn không đặt toàn bộ trọng lượng lên cô nhưng Thanh Nhược vẫn suýt nữa thì không đứng vững, thân mình chao đảo, " Trước, vào phòng đã."
" Đỡ, đỡ tôi...." Yến Mạt gian nan giơ tay chỉ hướng một căn phòng trống trong nhà.
Thanh Nhược không kịp đánh giá xung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể lảo đảo nửa nâng nửa đỡ theo hướng hắn chỉ.
Cửa phòng mở ra, bên trong trống trơn không có bất kỳ vật dụng gì.
Đáy lòng Thanh Nhược dâng lên cảm giác sợ hãi quái dị, đỡ hắn vào phòng liền không biết nên để hắn ngồi hay đứng.
Nhưng hắn đã tự giác đẩy cô ra, " Đi, đóng cửa." Rồi thả người ngồi dựa tường.
Thanh Nhược run rẩy nhìn tay trái hắn ta, " Anh.... Anh...."
Cô còn chưa kịp nói xong, bỗng bị một lực thật lớn kéo qua.
" Aaaaaa!!!" Tiếng kinh hô lập tức biến thành tiếng thét chói tai vì đau.
Thanh Nhược vội vàng phản kháng muốn đẩy hắn ra, những rõ ràng người vừa nãy còn mang bộ dáng nửa sống nửa chết giờ lại khoẻ đến đáng sợ, một bàn tay ghìm chặt đầu cô, đè nặng đến nỗi cô không thể nào động đậy.
Yến Mạt đang cắn mạnh vào cổ Thanh Nhược.
Cái cắn không hề nhẹ nhàng.
Thanh Nhược đau phát đến hoảng, chân tay cùng quơ loạn, dùng hết sức bình sinh để đẩy người đàn ông trên người mình ra, còn có chút hoa mắt chóng mặt, trong lúc quá hoảng hốt liền kéo phải tay trái của hắn ta, lòng bàn tay ấy bê bết máu. Cô không biết miệng vết thương ở đâu, chỉ có thể liều mạng cấu tay hắn.
Đau... Yến Mạt ăn đau, hàm răng càng dùng sức, dồn tất cả những cảm xúc cuồng bạo trong lòng thông qua hàm răng phát tiết ra ngoài.
Trên người cô ấy có hương vị gì đó rất kỳ quái, có vị gỗ từ giấy, hỗn hợp thuốc màu và mực, còn có mùi vị bút chì, sáp màu trộn lẫn trong hô hấp.
Trong miệng lan toả mùi máu tươi nồng nặc, tanh tưởi ấm nóng lại khiến Yến Mạt có xúc động muốn nó nhiều hơn.
Cổ đau đến chết lặng.... Thanh Nhược hốt hoảng mắng thầm bản thân ngu xuẩn, cho mày lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác này!
Sau đó, cô lại tự bổ não... không phải cô đụng phải ma cà rồng rồi.... chứ?
Lúc Yến Mạt buông Thanh Nhược ra, cô quả thực muốn chết lắm rồi.
Yến Mạt vừa mới bình tĩnh hơn một chút, thời điểm khó khăn nhất cũng đã vượt qua, người trước mặt lại vừa buông tay đã muốn chạy.
Yến Mạt vội nâng tay phải kéo cánh tay cô, " Đừng bỏ mặc tôi."
"....." Thanh Nhược có loại xúc động muốn đập chết hắn ta, bây giờ cổ cô còn chẳng dám động, vừa sờ nó một chút đã đau muốn chết.
" Băng bó tay cho tôi."
Người phía sau khàn khàn mở miệng.
Thanh Nhược thật sự không muốn quản anh ta, nhưng lại không thể thật sự mặc kệ được, vì thế cô đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói: " Tôi giúp anh gọi xe cứu thương."
Đằng sau lập tức vang lên âm thanh không chút do dự: " Đi bệnh viện tôi sẽ chết."
"...." Tuy biết lời này hết sức vớ vẩn, nhưng Thanh Nhược lại không biết nên phản bác thế nào, cảm giác có người kéo tay mình, sợ hắn lại cắn cô một ngụm, lỡ đâu cắn chết bản thân thì toi liền vội vàng mở miệng, " Băng băng băng! Tôi băng bó cho anh!"
" Ừm." Rốt cuộc Yến Mạt cũng buông tay cô ra, ngồi dựa vào tường, " Ở phòng ngoài, bên phải TV có tủ đựng thuốc và băng gạc, còn có cồn sát trùng."
Thanh Nhược cúi đầu, muốn vò tóc một chút, ai ngờ vừa động cổ đã đau, chỉ có có thể suy trì tư thế giữ nguyên cổ bước nhanh ra ngoài.
Bật điện, phòng khách coi như chỉnh tề sạch sẽ, bên phải TV có một ngăn tủ khá to. Thanh Nhược kéo mở, kinh ngạc phát hiện bên trong đựng đầy thuốc. Tủ phân thành ba ngăn, hai ngăn trên cùng và dưới cùng toàn là thuốc, mỗi ngăn giữa đựng lọ cồn, băng gạc, thuốc sát trùng và thuốc cầm máu phân bố tán loạn.
Thanh Nhược vừa lấy đồ cần dùng ra, vừa lia mắt xem qua hai tầng thuốc, tên thuốc đều là tiếng anh, xem không hiểu lắm, cô chỉ biết có một lọ trong đó là thuốc " ức chế chất kích thích".
Trong lòng Thanh Nhược có chút hốt hoảng, không dám xem thêm, vội ôm đồ chạy về căn phòng trống vừa nãy.
Người đàn ông đó đang ngồi dựa tường, trong phòng có bật máy sưởi, nhưng anh ta vẫn cuộn người lại, giống như bị lạnh đến phát run.
Thanh Nhược không dám hỏi, cẩn thận ôm đồ ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Một bàn tay toàn máu, còn mặt, Thanh Nhược nhìn mặt hắn, thần sắc rất kém, bên miệng có dính vết máu đỏ đối lập với màu môi trắng xanh. Còn có con mắt nửa khép đen thẫm âm u lẫn vài sợi tơ máu đỏ. Cô cắn cắn môi, " Anh có muốn... rửa sạch trước không?"
Anh ta lắc đầu, tầm mắt đụng đến cần cổ bị cắn đến huyết nhục mơ hồ của cô, cư nhiên còn cười, " Không thể giúp cô xử lý miệng vết thương rồi."
Thanh Nhược đang cúi đầu vặn nắp lọ cồn, nghe vậy tay liền run lên, thiếu chút nữa làm rơi cái chai xuống đất, âm thanh ủ rũ trả lời: " Không cần, không cần đâu."
Sợ, lúc này cô đột nhiên lại thấy sợ hãi một Yến Mạt tàn bạo máu tươi vừa nãy. Hiện tại thấy hắn, tầm mắt hay suy nghĩ của cô đều hoảng hốt lên, căn bản không thể nhìn rõ được, chỉ có thể hoảng hốt mơ hồ thấy một chút hình dáng.
Thanh Nhược đổ cồn vào bông, sau đó rối rắm thận trọng nâng bàn tay trái của hắn lên. Hắn đang run, kiểu run rẩy biên độ nhỏ tần suất nhanh, cả cơ thể hắn đều đang run.
Thanh Nhược không dám dùng sức, lại không nhìn rõ miệng vết thương ở đâu nên chỉ có thể từng chút, từng chút nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đó, hắn mà đột nhiên run lên, cô lại phải tạm dừng nửa ngày không dám làm tiếp.
" Không... không bằng đi bệnh viên thôi, tôi làm không nổi." Thanh Nhược nói xong, mãi không thấy ai đáp lời liền ngẩng đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện người đàn ông đã dựa vào tường, nghiêng đầu chợp mắt tự bao giờ.
Đương nhiên Yến Mạt không ngủ, trong tình huống này hắn sao có thể ngủ được, hắn chỉ không muốn trả lời cô mà thôi.
Thanh Nhược mím môi, chịu đựng cơn đau nhói ở cổ tiếp tục sát trùng tay cho hắn.
Trên tay hắn có rất nhiều vết thương, đều đóng vảy chưa lành, còn có mảng xanh tím không biết có phải do cô gây ra hay không.
Lau đến chỗ miệng vết thương, Thanh Nhược nhìn lỗ thủng trên cổ tay còn đang trào máu không ngừng, vụn vụn xung quanh không biết là thịt hay cục máu đông.
" Sát cồn lên trên." Hắn đột nhiên mở lời doạ Thanh Nhược hoảng sợ một phen.
Cô vẫn mở to mắt nhìn, không lên tiếng. Mãi về sau mới dám ngẩng đầu nhìn lén hắn, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt mới méo miệng, hắn nói cứ như kiểu đây không phải tay của hắn ta vậy á.
_ 3/8/2020_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.