Chương 4: Yến Mạt
Hứa Ngư
12/09/2021
Editor: Dứa
Thường Túc chỉnh lại dụng cụ kiểm tra huyết áp, kẹp thiết bị cảm ứng lên đầu ngón tay Yến Mạt, sau đó mở ống nghe nghe tâm suất ( nhịp tim đập), hô hấp và nội tạng của hắn. ( nội tạng... nghe kiểu gì ta?( ̄∇ ̄))
Nhịp tim đập hơi nhanh, nghiêng đầu nhìn dụng cụ cảm ứng, nhiệt độ cơ thể lại hơi thấp.
Thường Túc vừa kiểm tra vừa hỏi, " Lần này so với lần trước?"
Tầm mắt Yến Mạt dừng trên màn hình kiểm tra, đáp: " Khoảng cách thời gian phát tác cơn nghiện ngày một ngắn, cơn nghiện càng nặng hơn, nhưng thời gian khôi phục so với những lần trước cũng ngắn hơn.
Thường Túc tỉ mỉ nghe tình hình của Yến Mạt, tuy hắn học y, nhưng ngành chính là nha khoa, nhiều năm sau khi tốt nghiệp cũng chỉ tiếp xúc về mảng nha khoa, giờ chỉ có thể dựa vào ít chi tiết này để phán đoán tình hình bệnh trạng.
" Có gặp triệu chứng khó thở không?"
Yến Mạt gật đầu, " Thời điểm lên cơn nghiện sẽ cảm thấy không thở nổi."
Thường Túc thần sắc nghiêm trọng, không nói gì tiếp tục cẩn thận kiểm tra.
Ngược lại, Yến Mạt sau khi xem số liệu trên bảng đo liền mở lời, " Lúc lên cơn nghiện, sẽ khát máu... có không?"
Thường Túc nhíu mày, " Chưa nghe nói qua bao giờ, nhưng cơ thể mỗi người khác biệt, có lẽ một vài người thể chất đặc thù sẽ gặp phải triệu chứng này." Hắn chợt dừng động tác tay, ngừng một lúc, " Cậu... có vấn đề gì à?"
Yến Mạt nhớ tới đêm qua, khi trong miệng hắn nếm được mùi vị máu tươi, có cảm giác cơn nghiện bị hoà hoãn không ít, lại càng muốn uống nhiều máu hơn, mắt hơi liễm, " Tôi chỉ tò mò thôi."
Thường Túc thừa hiểu Yến Mạt, chỉ là nếu cậu ta đã không muốn nói thì dù ai tra hỏi thế nào cũng vậy cả thôi, vì thế hắn không tiếp tục vấn đề này nữa
Hắn thu ống nghe về, đứng thẳng người xem dụng cụ kiểm tra, " Trước tiên cứ ghi lại số liệu đã, để tôi hỏi một giáo sư chuyên mảng này quen biết thời đại học rồi báo cậu sau"
Yến Mạt gật đầu, " Được."
Thường Túc vẫn có chút không yên tâm, nói " Đi bệnh viện tốt hơn"
Yến Mạt lắc đầu, đứng dậy, " Tôi về đây."
Thường Túc để ống nghe qua một bên bàn, vừa cởi áo blouse trắng vừa nói, " Tôi đưa cậu về, bộ dạng cậu hiện tại sao có thể lái xe được."
Yến Mạt khẽ nhíu mày, " Không sao, cậu cứ làm việc đi."
Thường Túc không để ý hắn, cởi áo khoác trắng vắt trên ghế, " Đi."
Lúc Yến Mạt đang trong thang máy thì điện thoại của Lâm Uyên gọi đến.
" Yến tổng, bàn bạc xong rồi, đúng như kế hoạch ban đầu, chiều nay ký hợp đồng, ngài có định đến không?"
Yến Mạt đứng dựa vách tường, khu nhà có 2 cái thang máy, cái hắn đang dùng không phải cái hôm qua, chỉ là sáng sớm tẩy rửa tiêu độc phải khử cả thang máy này nữa, thành ra hiện giờ trong không khí tràn ngập mùi nước Javel* khiến hắn có chút khó chịu, cơ thể càng thêm mệt mỏi, vì thế không muốn nói chuyện cho lắm, chỉ đơn giản trả lời Lâm Uyên, " Cậu ký đi."
( * nước Javel: nước sát khuẩn)
Bên kia Lâm Uyên tạm dừng vài giây, cẩn thận nói, " Kia, Yến tổng, tôi theo ngài, hay là......"
Lâm Uyên không phải người Yến gia, thời gian trước Yến Mạt quản lý Yến thị, không đủ tinh lực quản 4 công ty con còn lại nên phải thuê người tới quản lý, chỉ đúng thời hạn hoặc những chuyện trọng đại cần giải quyết mới báo cáo hắn, mà người phụ trách công ty này lúc trước chính là Lâm Uyên."
Quan hệ giữa anh ta và Yến Mạt chỉ là người được thuê và người thuê mà thôi.
Hiện tại Lâm Uyên hỏi như vậy đã trực tiếp bộc lộ điều anh ta muốn biết.
Lúc này cơ thể đang không thoải mái, Yến Mạt cũng lười phải khách sáo thêm, cố nhẫn lại dặn dò rõ ràng, " Cậu không cần theo tôi nữa, công ty tôi sẽ không qua, tiền thu mua cậu tự tính toán, được sao thì trực tiếp gửi vào tài khoản cho tôi."
Lâm Uyên bên kia gọi một tiếng Yến tổng, Yến Mạt lười phải nghe anh ta dong dài, lên tiếng đánh gãy, " Bên thu mua cùng lắm cũng chỉ phái một người tới ký hợp đồng, cậu quản lý công ty lâu như vậy, hiệu quả không tồi, hơn nữa còn có bản kế hoạch tôi đưa trước đó, cứ dựa theo mà thực hiện."
Vừa đúng lúc thang máy mở, Yến Mạt không để ý đến Lâm Uyên đang trầm mặc, nói một câu " Tôi còn có việc" Rồi cúp điện thoại.
Lâm Uyên bên kia nghe tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, trầm mặc không nói, thẳng đến khi màn hình điện thoại chuyển từ giao diện cuộc gọi sang màn hình chính mới nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chỉ là Yến Mạt không nghe thấy, sẽ không để bụng, cũng không cần, anh ta biết, cho nên mới không gửi tin nhắn cảm tạ.
Sau khi về nhà, Yến Mạt tắt âm điện thoại, bắt đầu ngủ, lúc thức dậy là bị đói đến tỉnh.
Hình như hắn đã không ăn gì trong thời gian dài, nếu không phải do dạ dày truyền đến từng cơn đói cồn cào, hắn cũng quên mất việc mình phải ăn cơm.
Nghiêng đầu nhìn cửa sổ, rèm cửa đã kéo lên nhưng trong phòng vẫn rất tối, hẳn là chiều đã qua.
Yến Mạt vuốt trán ngồi dậy, bật công tắc đèn cạnh giường, căn phòng nháy mắt sáng ngời.
Cầm lấy điện thoại trên đầu giường, chưa vội xem cuộc gọi hay tin nhắn đến, Yến Mạt nhìn thời gian trên màn hình trước, hiện tại đã gần bảy giờ tối.
Mở khoá xong cũng chẳng quan tâm đến mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn kia mà lên mạng tìm quán ăn gần tiểu khu đặt một phần cơm hộp, thuận tiện đặt dịch vụ giao tận nhà tính cả vào chi phí.
Lúc quán ăn phát tin nhắn đã xác nhận đơn đặt hàng đến, Yến Mạt đang xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Lâm Uyên, một của Thường Túc, vài đối tác làm ăn, còn có của người quản lý bất động sản.
Trong mục tin nhắn cũng có một tin gửi đến từ người quản lý bất động sản, hôm nay có người hỏi mua phòng ở, nếu được thì mai sẽ dẫn đến xem phòng.
Yến Mạt muốn bán căn phòng dùng làm nơi ở tạm thời này, tuy nó ở tam hoàn nhưng giao thông thuận lợi, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, về công tác bảo an hay xanh hóa đều rất tốt, vì thế tiểu khu này cũng coi như là nơi chạm tay có thể bỏng. Chưa kể, căn nhà này bất kể là đồ trang trí hay gia cụ đều bằng chất liệu cao cấp. Chỉ vì Yến Mạt yêu cầu có thể tặng kèm tất cả đồ dùng trong nhà với điều kiện phải thanh toán hết một lần nên bên môi giới phải treo bảng hơn mười ngày mới có người tới hỏi mua.
Yến Mạt đứng dậy đi rửa mặt, đồng thời cũng gọi lại cho người quản lý nhà đất hỏi tình huống người mua nhà, xác nhận đối phương có ý định mua thật mới hẹn 10 rưỡi sáng mai đến xem phòng.
Cúp điện thoại, rửa mặt xong xuôi, Yến Mạt ôm laptop vừa khởi động máy vừa đi sang phòng khách chờ cơm hộp giao đến.
Chuông cửa vang lên, hắn đứng dậy mở cửa, nhân viên giao đồ ăn đứng chờ bên ngoài, hai tay một trái một phải đang cầm hai phần đồ ăn nhanh đóng gói, hơi cúi đầu nhìn túi to, đưa cho hắn " Tiên sinh, phần đồ ăn của anh."
Yến Mạt gật đầu tiếp nhận, nói " Cảm ơn."
" Mời dùng thong thả."
Yến Mạt đóng cửa xách theo túi đồ ăn về phòng, hắn đã quá đói rồi, vừa mở túi ra đã thấy ly trà sữa đặt bên trên, tưởng là chủ quán tặng kèm bèn tùy ý lấy ra vứt vào thùng rác, tiện tay ném luôn cả ống hút.
Vừa đi đến bàn ăn, lấy đồ bên trong túi đặt ra ngoài, chưa kịp mở xong thì chuông cửa lại vang lên.
Yến Mạt nhíu mày khó chịu.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn đi mở cửa, có điều vẻ mặt rất lạnh lùng, không nói không rằng.
Trước cửa là người giao hàng vừa nãy, đằng sau vài bước có thêm một cô gái nhỏ mặc áo khoác trắng nhung, chân đi dép bông, hai người đều mang thần sắc căng thẳng nhìn hắn.
Yến Mạt vốn đã cao, một tay vịn nắm cửa, cả người mặc quần áo đen vẻ mặt lạnh lùng không nói một câu, thời điểm hắn rũ mắt nhìn bạn thì dù là ai trong lòng cũng phải giật mình hoảng hốt.
" Tiên sinh, ngại quá, phần tôi đưa anh vừa rồi là của vị tiểu thư này, do tôi không cẩn thận nhầm lẫn, phần này mới là của anh.
Yến Mạt nhớ đến cốc trà sữa hiện đã yên vị trong thùng rác nhà mình, lại nhìn túi đồ ăn cậu giao hàng căng thẳng đưa tới, không nhịn được có chút buồn cười. Các người xem, có đôi khi cuộc đời nó kỳ diệu và cẩu huyết như thế đấy.
Nhìn hắn giơ tay phải nhận túi đồ, người giao hàng thở ra một hơi, Yến Mạt nâng tay trái lên hướng về phía cô gái nhỏ đang đứng đằng xa vẫy vẫy, " Lại đây."
Thanh Nhược hé môi hai lần như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng, do dự một chút rồi tiến đến, " Làm gì?"
Nhân viên giao hàng hết nhìn Yến Mạt lại quay sang nhìn Thanh Nhược, thì ra hai người họ có quen biết nhau, mà cũng chẳng có gì lạ, dù sao cũng ở cùng tầng, như vậy càng dễ xử lý hơn nhiều. Vừa nghĩ thế, trên mặt cậu giao hàng lộ ra sự vui vẻ.
Yến Mạt không đáp lời Thanh Nhược mà nói với nhân viên giao hàng, " Cậu nhanh chóng về đặt tiếp một ly trà sữa giống như vừa rồi giao đến đây, sau đó tôi sẽ chốt đơn."
Nhân viên giao hàng gật đầu, cũng không hỏi vì sao, " Được, thật ngại quá."
Yến Mạt không phản ứng cậu ta mà dùng tay trái cách áo kéo cánh tay Thanh Nhược.
Thanh Nhược cả kinh, đang muốn giật ra lại thấy băng gạc trên cổ tay hắn, đành phải nhịn xuống, bị hắn kéo đến bên cạnh. " Làm gì?"
Yến Mạt kéo cô vào phòng, " Đóng cửa, ăn cơm, rất đói bụng." Hoàn toàn bỏ quên nhân viên giao hàng còn đang đứng ngoài cửa.
Thanh Nhược giật giật khóe miệng, ai muốn ăn cơm với anh ta chứ, bệnh thần kinh!
Kết quả, nhân viên giao hàng tưởng hai người là bạn bè thật, vốn còn ngại ngùng vì làm việc sai sót nên rất tri kỷ giúp họ đóng cửa.
"...." Cho nên vì lý do gì đưa nhầm, chỉ cần nhìn chỉ số thông minh của cậu ta là biết liền. Thật khiến người ta mệt tim mà.
Thanh Nhược quả thực không còn gì để nói, bị kéo đến cạnh bàn ăn. Yến Mạt buông tay cô ra, đưa điện thoại tới, " Cô tự tìm đi."
Thanh Nhược sửng sốt, " Tìm gì cơ?"
Yến Mạt không nhìn cô, trực tiếp đưa điện thoại qua. Thanh Nhược phản xạ có điều kiện nhận lấy, còn hắn ta thì mở đồ ăn trong túi, cúi đầu cắm mặt ăn.
" Tìm vị trà sữa của cô."
Thanh Nhược cầm điện thoại của anh ta đứng một bên nghe vậy chợt có xúc động muốn quỳ vái tên bệnh thần kinh này.
" Không, không cần đâu."
Yến Mạt đang ăn cơm liếc mắt nhìn cô một cái, " Ngồi xuống ăn cơm."
"...." Thôi thế cũng được, dù sao hiện giờ cô cũng đói bụng. Thanh Nhược để điện thoại hắn sang một bên, cạn lời vừa mở hộp cơm vốn thuộc về cô đang bị mở dở trên bàn ra, vừa nhìn nhìn đồ ăn của Yến Mạt. Vì đã từng ăn qua nên Thanh Nhược biết, cô đánh giá, " Món chiêu bài này của quán đó vừa đắt vừa ăn không ngon."
Yến Mạt không để ý cô.
Thanh Nhược mím môi, đứng đối diện nhìn người đàn ông động tác tuy còn văn nhã nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào, hừ nhẹ rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Yến Mạt đã quá đói, hiện tại cho cái gì hắn cũng có thể ăn đươc, nhưng không thể không thừa nhận cô nói đúng, khá khó ăn.
Vì thế, hắn rất tự nhiên với đôi đũa sang hộp cơm của cô.
Ừm, không tệ.
Sau đó, động tác càng thường xuyên tự nhiên hơn.
"...." Thanh Nhược chính thức sa mạc lời.
Tốc độ ăn cơm của Yến Mạt không hề chậm, khóe môi hàm chứa ý cười mở miệng, " Trưa mai tôi mời cô ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
"...... Không cần."
Yến Mạt ngẩng đầu nhìn cô, " Đầu tóc bẩn nên không dám ra ngoài à? Vậy gọi người ta giao đến tận cửa, cô muốn ăn gì để tôi đặt."
"....." Hắn nói bừa lại vô tình chém đúng sự thật mới đau.
Quả thực tính cả hôm nay đã ba ngày liền Thanh Nhược chưa gội đầu, mấy hôm trước vì chạy bản thảo, vốn dĩ dự định để tối qua gội, ai ngờ lại đụng phải tên bệnh chó dại phát tác, cắn cô đến nỗi mặt còn không dám rửa càng miễn bàn đến gội đầu, cho nên cả ngày nay cô cũng chưa ra khỏi cửa, mải đọc truyện tranh quên thời gian, đến giờ này mới chợt nhớ gọi cơm hộp.
Không ngờ lại đụng phải anh ta, còn bị giao nhầm đồ ăn.
Đúng là không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn mà.
Thanh Nhược không để ý anh ta, nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc tranh đồ ăn.
Yến Mạt cũng tập trung ăn cơm, không nói nữa.
Nhưng nhắc đến cái cổ, Thanh Nhược đột nhiên chợt nghĩ tới, đập mạnh hộp cơm xuống bàn. Yến Mạt ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn kinh hãi nhìn hắn, hỏi, " Tôi có phải nên đi tiêm chủng vắc-xin phòng bệnh dại không?"
"......."
Thanh Nhược có chút đứng ngồi không yên, " Thật đó, tôi nghe nói bị người cắn cũng có khả năng bị bệnh chó dại, huống chi anh còn cắn tôi nặng như thế."
"..... Muốn đi thì đi đi, chi phí bao nhiêu tôi trả."
Thanh Nhược không đáp, chỉ là vẫn luôn liếc mắt ngó hắn, như đang suy xét xem rốt cuộc có thể bị bệnh dại hay không. Yến Mạt ăn xong đã hết đói, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô, " Sao thế? Hay là tôi cho cô cắn lại."
Tối qua tay bị thương thành vậy cũng không thấy người đàn ông này có cảm giác đau đớn gì, giờ cắn anh ta một ngụm cũng có được gì đâu. Thanh Nhược từ chối, cẩn thận hỏi hắn, " Cái đó, Yến tiên sinh phải không? Anh đã từng bị chó hay mèo cắn chưa?"
Yến Mạt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, " Từng bị mèo cắn qua, đã đi tiêm vắc-xin phòng bệnh nhưng sau này vẫn luôn cảm thấy sợ nước."
Sắc mặt Thanh Nhược nháy mắt tái nhợt.
Cô nắm chặt đôi đũa, biểu tình thay đổi liên tục nhìn người đàn ông đối diện.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Yến Mạt không để ý sắc mặt cô, cầm điện thoại trên bàn đứng dậy đi mở cửa.
Qủa nhiên là người giao đồ ăn vừa nãy, hai tay cậu ta đưa ly trà sữa đã được đóng gói tốt cho hắn, " Tiên sinh, thật ngại quá."
" Không sao." Yến Mạt một tay nhận lấy, một tay đưa điện thoại đã click mở màn hình giao diện quán ăn cho cậu ta, " Cậu tìm giá cốc trà sữa này rồi chốt đơn cho tôi."
" Vâng."
Lúc Yến Mạt xách theo ly trà sữa trở về nhà ăn thì thấy Thanh Nhược đang tìm kiếm thông tin bị người cắn có khả năng bị bệnh dại hay không trên mạng.
Yến Mạt để trà sữa của cô sang bên cạnh, đưa điện thoại qua, " Thực ra tôi chưa từng bị động vật cắn."
Thanh Nhược kinh ngạc nhìn hắn, chợt hiểu ra hắn đang đùa mình, vừa cau mày muốn nói vài câu, hắn đã quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt cô, " Đây, còn chưa yên tâm thì nhìn một cái."
Lực chú ý của Thanh Nhược bị thông tin trên đó hấp dẫn, nhận điện thoại nhấn vào hai trang, thấy đáp án đều là không mới yên tâm.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn trà sữa trên bàn, lập tức cảm thấy người đàn ông đối diện thực ra cũng không đáng ghét đến thế.
- -------------------
【 For you】
Cô gái ngốc có duyên
Chuyện tối qua, cảm ơn.
_ 9/8/2020_
Thường Túc chỉnh lại dụng cụ kiểm tra huyết áp, kẹp thiết bị cảm ứng lên đầu ngón tay Yến Mạt, sau đó mở ống nghe nghe tâm suất ( nhịp tim đập), hô hấp và nội tạng của hắn. ( nội tạng... nghe kiểu gì ta?( ̄∇ ̄))
Nhịp tim đập hơi nhanh, nghiêng đầu nhìn dụng cụ cảm ứng, nhiệt độ cơ thể lại hơi thấp.
Thường Túc vừa kiểm tra vừa hỏi, " Lần này so với lần trước?"
Tầm mắt Yến Mạt dừng trên màn hình kiểm tra, đáp: " Khoảng cách thời gian phát tác cơn nghiện ngày một ngắn, cơn nghiện càng nặng hơn, nhưng thời gian khôi phục so với những lần trước cũng ngắn hơn.
Thường Túc tỉ mỉ nghe tình hình của Yến Mạt, tuy hắn học y, nhưng ngành chính là nha khoa, nhiều năm sau khi tốt nghiệp cũng chỉ tiếp xúc về mảng nha khoa, giờ chỉ có thể dựa vào ít chi tiết này để phán đoán tình hình bệnh trạng.
" Có gặp triệu chứng khó thở không?"
Yến Mạt gật đầu, " Thời điểm lên cơn nghiện sẽ cảm thấy không thở nổi."
Thường Túc thần sắc nghiêm trọng, không nói gì tiếp tục cẩn thận kiểm tra.
Ngược lại, Yến Mạt sau khi xem số liệu trên bảng đo liền mở lời, " Lúc lên cơn nghiện, sẽ khát máu... có không?"
Thường Túc nhíu mày, " Chưa nghe nói qua bao giờ, nhưng cơ thể mỗi người khác biệt, có lẽ một vài người thể chất đặc thù sẽ gặp phải triệu chứng này." Hắn chợt dừng động tác tay, ngừng một lúc, " Cậu... có vấn đề gì à?"
Yến Mạt nhớ tới đêm qua, khi trong miệng hắn nếm được mùi vị máu tươi, có cảm giác cơn nghiện bị hoà hoãn không ít, lại càng muốn uống nhiều máu hơn, mắt hơi liễm, " Tôi chỉ tò mò thôi."
Thường Túc thừa hiểu Yến Mạt, chỉ là nếu cậu ta đã không muốn nói thì dù ai tra hỏi thế nào cũng vậy cả thôi, vì thế hắn không tiếp tục vấn đề này nữa
Hắn thu ống nghe về, đứng thẳng người xem dụng cụ kiểm tra, " Trước tiên cứ ghi lại số liệu đã, để tôi hỏi một giáo sư chuyên mảng này quen biết thời đại học rồi báo cậu sau"
Yến Mạt gật đầu, " Được."
Thường Túc vẫn có chút không yên tâm, nói " Đi bệnh viện tốt hơn"
Yến Mạt lắc đầu, đứng dậy, " Tôi về đây."
Thường Túc để ống nghe qua một bên bàn, vừa cởi áo blouse trắng vừa nói, " Tôi đưa cậu về, bộ dạng cậu hiện tại sao có thể lái xe được."
Yến Mạt khẽ nhíu mày, " Không sao, cậu cứ làm việc đi."
Thường Túc không để ý hắn, cởi áo khoác trắng vắt trên ghế, " Đi."
Lúc Yến Mạt đang trong thang máy thì điện thoại của Lâm Uyên gọi đến.
" Yến tổng, bàn bạc xong rồi, đúng như kế hoạch ban đầu, chiều nay ký hợp đồng, ngài có định đến không?"
Yến Mạt đứng dựa vách tường, khu nhà có 2 cái thang máy, cái hắn đang dùng không phải cái hôm qua, chỉ là sáng sớm tẩy rửa tiêu độc phải khử cả thang máy này nữa, thành ra hiện giờ trong không khí tràn ngập mùi nước Javel* khiến hắn có chút khó chịu, cơ thể càng thêm mệt mỏi, vì thế không muốn nói chuyện cho lắm, chỉ đơn giản trả lời Lâm Uyên, " Cậu ký đi."
( * nước Javel: nước sát khuẩn)
Bên kia Lâm Uyên tạm dừng vài giây, cẩn thận nói, " Kia, Yến tổng, tôi theo ngài, hay là......"
Lâm Uyên không phải người Yến gia, thời gian trước Yến Mạt quản lý Yến thị, không đủ tinh lực quản 4 công ty con còn lại nên phải thuê người tới quản lý, chỉ đúng thời hạn hoặc những chuyện trọng đại cần giải quyết mới báo cáo hắn, mà người phụ trách công ty này lúc trước chính là Lâm Uyên."
Quan hệ giữa anh ta và Yến Mạt chỉ là người được thuê và người thuê mà thôi.
Hiện tại Lâm Uyên hỏi như vậy đã trực tiếp bộc lộ điều anh ta muốn biết.
Lúc này cơ thể đang không thoải mái, Yến Mạt cũng lười phải khách sáo thêm, cố nhẫn lại dặn dò rõ ràng, " Cậu không cần theo tôi nữa, công ty tôi sẽ không qua, tiền thu mua cậu tự tính toán, được sao thì trực tiếp gửi vào tài khoản cho tôi."
Lâm Uyên bên kia gọi một tiếng Yến tổng, Yến Mạt lười phải nghe anh ta dong dài, lên tiếng đánh gãy, " Bên thu mua cùng lắm cũng chỉ phái một người tới ký hợp đồng, cậu quản lý công ty lâu như vậy, hiệu quả không tồi, hơn nữa còn có bản kế hoạch tôi đưa trước đó, cứ dựa theo mà thực hiện."
Vừa đúng lúc thang máy mở, Yến Mạt không để ý đến Lâm Uyên đang trầm mặc, nói một câu " Tôi còn có việc" Rồi cúp điện thoại.
Lâm Uyên bên kia nghe tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, trầm mặc không nói, thẳng đến khi màn hình điện thoại chuyển từ giao diện cuộc gọi sang màn hình chính mới nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chỉ là Yến Mạt không nghe thấy, sẽ không để bụng, cũng không cần, anh ta biết, cho nên mới không gửi tin nhắn cảm tạ.
Sau khi về nhà, Yến Mạt tắt âm điện thoại, bắt đầu ngủ, lúc thức dậy là bị đói đến tỉnh.
Hình như hắn đã không ăn gì trong thời gian dài, nếu không phải do dạ dày truyền đến từng cơn đói cồn cào, hắn cũng quên mất việc mình phải ăn cơm.
Nghiêng đầu nhìn cửa sổ, rèm cửa đã kéo lên nhưng trong phòng vẫn rất tối, hẳn là chiều đã qua.
Yến Mạt vuốt trán ngồi dậy, bật công tắc đèn cạnh giường, căn phòng nháy mắt sáng ngời.
Cầm lấy điện thoại trên đầu giường, chưa vội xem cuộc gọi hay tin nhắn đến, Yến Mạt nhìn thời gian trên màn hình trước, hiện tại đã gần bảy giờ tối.
Mở khoá xong cũng chẳng quan tâm đến mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn kia mà lên mạng tìm quán ăn gần tiểu khu đặt một phần cơm hộp, thuận tiện đặt dịch vụ giao tận nhà tính cả vào chi phí.
Lúc quán ăn phát tin nhắn đã xác nhận đơn đặt hàng đến, Yến Mạt đang xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Lâm Uyên, một của Thường Túc, vài đối tác làm ăn, còn có của người quản lý bất động sản.
Trong mục tin nhắn cũng có một tin gửi đến từ người quản lý bất động sản, hôm nay có người hỏi mua phòng ở, nếu được thì mai sẽ dẫn đến xem phòng.
Yến Mạt muốn bán căn phòng dùng làm nơi ở tạm thời này, tuy nó ở tam hoàn nhưng giao thông thuận lợi, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, về công tác bảo an hay xanh hóa đều rất tốt, vì thế tiểu khu này cũng coi như là nơi chạm tay có thể bỏng. Chưa kể, căn nhà này bất kể là đồ trang trí hay gia cụ đều bằng chất liệu cao cấp. Chỉ vì Yến Mạt yêu cầu có thể tặng kèm tất cả đồ dùng trong nhà với điều kiện phải thanh toán hết một lần nên bên môi giới phải treo bảng hơn mười ngày mới có người tới hỏi mua.
Yến Mạt đứng dậy đi rửa mặt, đồng thời cũng gọi lại cho người quản lý nhà đất hỏi tình huống người mua nhà, xác nhận đối phương có ý định mua thật mới hẹn 10 rưỡi sáng mai đến xem phòng.
Cúp điện thoại, rửa mặt xong xuôi, Yến Mạt ôm laptop vừa khởi động máy vừa đi sang phòng khách chờ cơm hộp giao đến.
Chuông cửa vang lên, hắn đứng dậy mở cửa, nhân viên giao đồ ăn đứng chờ bên ngoài, hai tay một trái một phải đang cầm hai phần đồ ăn nhanh đóng gói, hơi cúi đầu nhìn túi to, đưa cho hắn " Tiên sinh, phần đồ ăn của anh."
Yến Mạt gật đầu tiếp nhận, nói " Cảm ơn."
" Mời dùng thong thả."
Yến Mạt đóng cửa xách theo túi đồ ăn về phòng, hắn đã quá đói rồi, vừa mở túi ra đã thấy ly trà sữa đặt bên trên, tưởng là chủ quán tặng kèm bèn tùy ý lấy ra vứt vào thùng rác, tiện tay ném luôn cả ống hút.
Vừa đi đến bàn ăn, lấy đồ bên trong túi đặt ra ngoài, chưa kịp mở xong thì chuông cửa lại vang lên.
Yến Mạt nhíu mày khó chịu.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn đi mở cửa, có điều vẻ mặt rất lạnh lùng, không nói không rằng.
Trước cửa là người giao hàng vừa nãy, đằng sau vài bước có thêm một cô gái nhỏ mặc áo khoác trắng nhung, chân đi dép bông, hai người đều mang thần sắc căng thẳng nhìn hắn.
Yến Mạt vốn đã cao, một tay vịn nắm cửa, cả người mặc quần áo đen vẻ mặt lạnh lùng không nói một câu, thời điểm hắn rũ mắt nhìn bạn thì dù là ai trong lòng cũng phải giật mình hoảng hốt.
" Tiên sinh, ngại quá, phần tôi đưa anh vừa rồi là của vị tiểu thư này, do tôi không cẩn thận nhầm lẫn, phần này mới là của anh.
Yến Mạt nhớ đến cốc trà sữa hiện đã yên vị trong thùng rác nhà mình, lại nhìn túi đồ ăn cậu giao hàng căng thẳng đưa tới, không nhịn được có chút buồn cười. Các người xem, có đôi khi cuộc đời nó kỳ diệu và cẩu huyết như thế đấy.
Nhìn hắn giơ tay phải nhận túi đồ, người giao hàng thở ra một hơi, Yến Mạt nâng tay trái lên hướng về phía cô gái nhỏ đang đứng đằng xa vẫy vẫy, " Lại đây."
Thanh Nhược hé môi hai lần như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng, do dự một chút rồi tiến đến, " Làm gì?"
Nhân viên giao hàng hết nhìn Yến Mạt lại quay sang nhìn Thanh Nhược, thì ra hai người họ có quen biết nhau, mà cũng chẳng có gì lạ, dù sao cũng ở cùng tầng, như vậy càng dễ xử lý hơn nhiều. Vừa nghĩ thế, trên mặt cậu giao hàng lộ ra sự vui vẻ.
Yến Mạt không đáp lời Thanh Nhược mà nói với nhân viên giao hàng, " Cậu nhanh chóng về đặt tiếp một ly trà sữa giống như vừa rồi giao đến đây, sau đó tôi sẽ chốt đơn."
Nhân viên giao hàng gật đầu, cũng không hỏi vì sao, " Được, thật ngại quá."
Yến Mạt không phản ứng cậu ta mà dùng tay trái cách áo kéo cánh tay Thanh Nhược.
Thanh Nhược cả kinh, đang muốn giật ra lại thấy băng gạc trên cổ tay hắn, đành phải nhịn xuống, bị hắn kéo đến bên cạnh. " Làm gì?"
Yến Mạt kéo cô vào phòng, " Đóng cửa, ăn cơm, rất đói bụng." Hoàn toàn bỏ quên nhân viên giao hàng còn đang đứng ngoài cửa.
Thanh Nhược giật giật khóe miệng, ai muốn ăn cơm với anh ta chứ, bệnh thần kinh!
Kết quả, nhân viên giao hàng tưởng hai người là bạn bè thật, vốn còn ngại ngùng vì làm việc sai sót nên rất tri kỷ giúp họ đóng cửa.
"...." Cho nên vì lý do gì đưa nhầm, chỉ cần nhìn chỉ số thông minh của cậu ta là biết liền. Thật khiến người ta mệt tim mà.
Thanh Nhược quả thực không còn gì để nói, bị kéo đến cạnh bàn ăn. Yến Mạt buông tay cô ra, đưa điện thoại tới, " Cô tự tìm đi."
Thanh Nhược sửng sốt, " Tìm gì cơ?"
Yến Mạt không nhìn cô, trực tiếp đưa điện thoại qua. Thanh Nhược phản xạ có điều kiện nhận lấy, còn hắn ta thì mở đồ ăn trong túi, cúi đầu cắm mặt ăn.
" Tìm vị trà sữa của cô."
Thanh Nhược cầm điện thoại của anh ta đứng một bên nghe vậy chợt có xúc động muốn quỳ vái tên bệnh thần kinh này.
" Không, không cần đâu."
Yến Mạt đang ăn cơm liếc mắt nhìn cô một cái, " Ngồi xuống ăn cơm."
"...." Thôi thế cũng được, dù sao hiện giờ cô cũng đói bụng. Thanh Nhược để điện thoại hắn sang một bên, cạn lời vừa mở hộp cơm vốn thuộc về cô đang bị mở dở trên bàn ra, vừa nhìn nhìn đồ ăn của Yến Mạt. Vì đã từng ăn qua nên Thanh Nhược biết, cô đánh giá, " Món chiêu bài này của quán đó vừa đắt vừa ăn không ngon."
Yến Mạt không để ý cô.
Thanh Nhược mím môi, đứng đối diện nhìn người đàn ông động tác tuy còn văn nhã nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào, hừ nhẹ rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Yến Mạt đã quá đói, hiện tại cho cái gì hắn cũng có thể ăn đươc, nhưng không thể không thừa nhận cô nói đúng, khá khó ăn.
Vì thế, hắn rất tự nhiên với đôi đũa sang hộp cơm của cô.
Ừm, không tệ.
Sau đó, động tác càng thường xuyên tự nhiên hơn.
"...." Thanh Nhược chính thức sa mạc lời.
Tốc độ ăn cơm của Yến Mạt không hề chậm, khóe môi hàm chứa ý cười mở miệng, " Trưa mai tôi mời cô ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
"...... Không cần."
Yến Mạt ngẩng đầu nhìn cô, " Đầu tóc bẩn nên không dám ra ngoài à? Vậy gọi người ta giao đến tận cửa, cô muốn ăn gì để tôi đặt."
"....." Hắn nói bừa lại vô tình chém đúng sự thật mới đau.
Quả thực tính cả hôm nay đã ba ngày liền Thanh Nhược chưa gội đầu, mấy hôm trước vì chạy bản thảo, vốn dĩ dự định để tối qua gội, ai ngờ lại đụng phải tên bệnh chó dại phát tác, cắn cô đến nỗi mặt còn không dám rửa càng miễn bàn đến gội đầu, cho nên cả ngày nay cô cũng chưa ra khỏi cửa, mải đọc truyện tranh quên thời gian, đến giờ này mới chợt nhớ gọi cơm hộp.
Không ngờ lại đụng phải anh ta, còn bị giao nhầm đồ ăn.
Đúng là không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn mà.
Thanh Nhược không để ý anh ta, nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc tranh đồ ăn.
Yến Mạt cũng tập trung ăn cơm, không nói nữa.
Nhưng nhắc đến cái cổ, Thanh Nhược đột nhiên chợt nghĩ tới, đập mạnh hộp cơm xuống bàn. Yến Mạt ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn kinh hãi nhìn hắn, hỏi, " Tôi có phải nên đi tiêm chủng vắc-xin phòng bệnh dại không?"
"......."
Thanh Nhược có chút đứng ngồi không yên, " Thật đó, tôi nghe nói bị người cắn cũng có khả năng bị bệnh chó dại, huống chi anh còn cắn tôi nặng như thế."
"..... Muốn đi thì đi đi, chi phí bao nhiêu tôi trả."
Thanh Nhược không đáp, chỉ là vẫn luôn liếc mắt ngó hắn, như đang suy xét xem rốt cuộc có thể bị bệnh dại hay không. Yến Mạt ăn xong đã hết đói, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô, " Sao thế? Hay là tôi cho cô cắn lại."
Tối qua tay bị thương thành vậy cũng không thấy người đàn ông này có cảm giác đau đớn gì, giờ cắn anh ta một ngụm cũng có được gì đâu. Thanh Nhược từ chối, cẩn thận hỏi hắn, " Cái đó, Yến tiên sinh phải không? Anh đã từng bị chó hay mèo cắn chưa?"
Yến Mạt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, " Từng bị mèo cắn qua, đã đi tiêm vắc-xin phòng bệnh nhưng sau này vẫn luôn cảm thấy sợ nước."
Sắc mặt Thanh Nhược nháy mắt tái nhợt.
Cô nắm chặt đôi đũa, biểu tình thay đổi liên tục nhìn người đàn ông đối diện.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Yến Mạt không để ý sắc mặt cô, cầm điện thoại trên bàn đứng dậy đi mở cửa.
Qủa nhiên là người giao đồ ăn vừa nãy, hai tay cậu ta đưa ly trà sữa đã được đóng gói tốt cho hắn, " Tiên sinh, thật ngại quá."
" Không sao." Yến Mạt một tay nhận lấy, một tay đưa điện thoại đã click mở màn hình giao diện quán ăn cho cậu ta, " Cậu tìm giá cốc trà sữa này rồi chốt đơn cho tôi."
" Vâng."
Lúc Yến Mạt xách theo ly trà sữa trở về nhà ăn thì thấy Thanh Nhược đang tìm kiếm thông tin bị người cắn có khả năng bị bệnh dại hay không trên mạng.
Yến Mạt để trà sữa của cô sang bên cạnh, đưa điện thoại qua, " Thực ra tôi chưa từng bị động vật cắn."
Thanh Nhược kinh ngạc nhìn hắn, chợt hiểu ra hắn đang đùa mình, vừa cau mày muốn nói vài câu, hắn đã quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt cô, " Đây, còn chưa yên tâm thì nhìn một cái."
Lực chú ý của Thanh Nhược bị thông tin trên đó hấp dẫn, nhận điện thoại nhấn vào hai trang, thấy đáp án đều là không mới yên tâm.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn trà sữa trên bàn, lập tức cảm thấy người đàn ông đối diện thực ra cũng không đáng ghét đến thế.
- -------------------
【 For you】
Cô gái ngốc có duyên
Chuyện tối qua, cảm ơn.
_ 9/8/2020_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.