Chương 23
Thanh Mân
20/07/2021
2:00
Ngô Gia dưới ánh mặt trời đột nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường nhiều người đi lại.
Cậu không biết bản thân từ đâu tới đây, cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, chỉ biết mờ mịt đi theo dòng người. Mặt trời trên cao chói mắt làm cậu không cách nào mở đôi mắt ra được.
Hắc kim trên cổ không ngừng va đập trên xương quai xanh, hôm nay âm thanh bên tai vẫn ồn ào như cũ, nhưng nó lại là nhiều tiếng hò hét xen lại với nhau không có ý nghĩa gì.
Cậu không biết mình đi bao lâu rồi, đột nhiên cảm thấy trong túi có cái gì đang rung, cho nên thong thả móc điện thoại ra, thấy trên màn hình ghi ‘Anh Ngạn’.
Đầu Ngô Gia hơi nặng, cậu thậm chí không biết ‘Anh Ngạn này là ai, nhưng cậu vẫn cười theo bản năng, trong lòng lại chẳng mơ hồ, mà có niềm vui sướng nhẹ nhàng xuất hiện.
Ngô Gia nghe thấy mình nhận điện thoại, “Alo, anh Ngạn?”. Được copy tại { T RÙMtruyện. O RG }
“Em về liền đây, em vừa mới mua mì, anh dạo này không phải muốn ăn Pian Er Chuan sao?”
“Hm, anh không nói em cũng biết.”
Cậu mới biết thì ra không phải mình đang đi, mà là đi theo người phía trước này. Ngô Gia không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong lòng rất thoải mái, giống như ánh mặt trời cũng chịu chiếu xuống người mình, cậu phát hiện tay chân mình không còn lạnh lẽo, cho nên vui sướng đi theo một người.
Ngô Gia lại đi lại đi, bọn họ đi tới ngã tư đường, cậu nghe thấy tiếng của hắc kim lớn hơn nữa. Người phía trước hình như cũng nhận ra, cậu giơ tay nhấn nút, lẩm bẩm: “Đây là có chuyện gì.”
Đèn xanh sáng, cậu vừa muốn đi, ai ngờ dây xích hắc kim lại bị đứt, mặt cậu trắng bệch, vội dừng lại nhặt trang sức rớt trên mặt đất, một chiếc xe vọt qua đụng trúng cậu, đụng vào hàng rào, tiếng hét của người đi đường chói tai.
Ngô Gia thấy thế mà sợ tới mức mặt trắng bệnh, tay vô thức run lên, sau đó vỗ vỗ ngực mình, giống như chính mình thoát khỏi một kiếp.
Nhưng tất cả còn chưa kết thúc… Tiếng thét chói tai của người đi đường ngày càng nhiều, Ngô Gia cảm giác đau đớn kịch liệt tràn tới, tiếng thắng xe chói tai, tiếng còi đồng loạt vang lên bên tai…
Cả người lại lạnh xuống, Ngô Gia phát hiện não mình lại trở nên mơ mơ màng màng, cậu đứng ở bên đường, vô số người đi xuyên qua thân thể cậu chạy về phía trước.
Ngô Gia thấy mình nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, ngón tay của cậu bị cán nát, đồ trong túi rớt ra đầu đất dính đầy máu tươi, đỏ lên rồi lại đen kịt.
Cậu bất ngờ bị cảm xúc mãnh liệt vây quanh, làm bản thân run rẩy không ngừng, Ngô Gia thấy từng giọt nước mắt lớn từ trên mặt mình hoà cùng với máu chảy xuống. Bờ môi của cậu không ngừng run rẩy, người bên cạnh kề sát mình muốn hỏi cậu đang chuyện gì đó, người nọ nghe không rõ, Ngô Gia không ngừng lặp lại…
Tôi muốn đi gặp anh ấy…
Tôi không muốn chết…
Anh ấy đang đợi tôi…
Cảnh sát tới, xe cứu thương tới, đám người bắt đầu tản ra, Ngô Gia còn đứng ở bên đường, thứ quan trọng nhất trong lòng giống như bị ném mất.
Ngô Gia nghe thấy có người la lên: “Người nhà tới!”
Một người đàn ông có vóc dáng cao ráo chen qua đám đông chui vào, sắc mặt anh trắng bệch, giống như khi thấy người nằm trong cung máu toàn bộ sức lực đều đã bị rút cạn. Vương Khải Toàn còn đứng bên cạnh anh, sắc mặt không kém là bao, hơn nửa ngày mới la lên: “Ngô Gia,” Hắn dừng một chút lại lập tức quay đầu gọi: “Tiểu Trương!”
Người đàn ông vóc dáng cao kia cả người cứng đờ, từ từ đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên quỳ rạp trong vũng máu. Vương Khải Toàn tiến lên muốn kéo anh dậy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, quỳ gối nơi đó nhìn người đã chết đi.
Anh giơ tay từ từ sờ mặt người kia, không ngừng lau đi những vệt máu đen, trên tay anh dính màu đỏ tươi sền sệt của máu, hai tay anh lại sờ sờ chỗ cổ của Ngô Gia, cuối cùng run rẩy nâng đầu Ngô Gia dậy.
Cậu nghe Vương Khải Toàn nói: “Tiểu Trương cậu đừng như vậy, đây là mệnh của Ngô Gia, không trách cậu…”
“Tiểu Trương, tôi cũng khó chịu, tôi đã quen biết tiểu Ngô 10 năm kia mà,” Vương Khải Toàn nức nở nói: “Phùng Cửu của Tiểu Ngô mấy năm nay ngày càng lợi hại hơn, qua năm nay còn có 39, 49… 9 chẵn qua còn có 9 lẽ, chỉ biết năm sau so với năm trước còn lợi hại hơn, hắc kim Trương đại Tân tiên để lại cũng giữ không nổi cậu ấy…”
Nhưng người kia không có tí phản ứng nào, anh không nói một lời, thậm chí nước mắt cũng không rơi, Ngô Gia lại cảm thấy lòng của anh đã đau tới quặng luôn rồi.
Ngô Gia nhìn hết cảnh này cảm thấy cảm giác khó thở mãnh liệt, bi thương ép cậu dường như không thở nổi, tuyệt vọng tàn sát bừa bãi…
Hai chân cậu mềm nhũn, té vào trong lòng người nọ, người nọ từ phía sau ôm cậu, dùng sức rất lớn, gần như là làm đau Ngô Gia, nhưng cánh tay vẫn không ngừng run rẩy.
Ngô Gia đột nhiên cười lên, “Là em… người chết là em…”
“Hôm nay là đầu thất của em.”
Cánh tay ở trên eo càng thêm dùng sức, Ngô Gia cảm giác chỗ Trương An Ngạn vùi đầu ở gáy mình, đã ướt đẫm rồi.
Ngô Gia chớp mắt, nước mắt rơi xuống dưới, cậu giơ tay lau mặt, thở dốc một hồi, cưỡng chế nước mắt, giọng run rẩy nói: “Vương Khải Toàn, anh Ngạn… Em muốn về nhà.”
Vương Khải Toàn giao lộ tách ra với hai người, Ngô Gia nhìn Vương Khải Toàn cười cười nói: “Anh chú ý thân thể, người qua tuổi bán trăm rồi không lăn lộn nổi đâu, cứ thế này liền giảm thọ.”
Vương Khải Toàn cũng cười cười: “Gia Gia à, anh đây còn chưa tới 50 đâu, chỗ nào qua tuổi bán trăm chứ!”
Hai người đều cười, cười tới đỏ cả mắt, Vương Khải Toàn bỗng nghẹn ngào nói: “Tiểu Trương cậu yên tâm, tôi mệnh lớn, tôi giúp cậu nhìn nhìn cậu ấy. Chờ sau này tôi tới tìm cậu, hai ta sẽ cùng nhau uống rượu đã lâu không được uống!”
Ngô Gia gật đầu, giọng run rẩy: “Chưa được 5-60 tuổi anh đừng có tới tìm tôi.”
“Hai ta quen biết mười năm, liền từ biệt tại đây.”
Ngô Gia lắc lắc đầu, cười nói: “Anh nha không thích hợp mấy trò này đâu, đi thôi.”
Vương Khải Toàn gật gật đầu, đi về hướng ngược lại. Ngô Gia cùng Trương An Ngạn gọi xe về nhà, hai người cả đường không nói chuyện, Ngô Gia cả ngày tiêu hao tinh lực, càng gần 12 giờ đêm, sức của cậu sẽ càng yếu.
Ngô Gia lúc về tới nhà, gần như đã có chút đi không nổi, Trương An Ngạn cõng cậu cả đường, Ngô Gia dựa vào bả vai Trương An Ngạn, nhìn đuôi tóc gáy của anh. Phía sau ót Trương An Ngạn có một một đuôi tóc nho nhỏ, khi còn bé mỗi lần Trương An Ngạn cõng cậu, cậu đều thích chọt chọt mấy cọng tóc kia của Trương An Ngạn.
Ngô Gia nhịn không được lại nắm hai cái, lúc lấy lại tinh thần lại phát hiện nước mắt đã từ trên cổ chảy xuống phía sau lưng Trương An Ngạn rồi.
Cả người Trương An Ngạn khựng lại, Ngô Gia vội vàng nói: “Anh Ngạn anh đừng quay đầu lại nhìn em, anh biết em từ nhỏ đã thích khóc.”
Cậu dựa vào lưng Trương An Ngạn, nghẹn ngào nói không thành lời, Trương An Ngạn cõng cậu vẫn không nhúc nhích.
“Anh Ngạn, anh còn nhớ lúc hai chúng ta vừa mới ở cùng nhau không?”
Trương An Ngạn hơn nửa ngày mới “Ừ” một cái.
Ngô Gia nói tiếp: “Lúc ấy em mới học năm nhất, tự mình bị té xuống cầu thang gãy chán, anh tới bệnh viện xem em, kết quả lại bày ra khuôn mặt xấu xí cho em xem.”
Ngô Gia học năm nhất, mười chín tuổi, cũng là năm Phùng Cửu. Trương Tắc Hiên ở gần trường Ngô Gia mướn phòng trọ, ông đã tính kỹ rồi, trường học lại không cho học sinh học ngoại trú. Cho nên Trương Tắc Hiên suốt ngày lạnh mặt, Trương An Ngạn cũng không cao hứng, nhưng không có biểu hiện rõ ràng như Trương Tắc Hiên, kết quả tuần đầu tiên ở lại đã nghe Ngô Gia bị ngã gãy chân, Trương An Ngạn vốn lo lắng vụ Phùng Cửu của Ngô Gia, cho nên càng thêm sốt ruột. Khi tan ca tới bệnh viện nhìn Ngô Gia, kết quả Ngô Gia đang nhiệt tình tiếp đón bạn học, lại thấy khuôn mặt lạnh của Trương An Ngạn đẩy cửa ra.
Ngô Gia vui vẻ la to: “Anh Ngạn!” sau đó lại phát hiện Trương An Ngạn đang giận. Bạn học thức thời cáo lui, Ngô Gia lấy lòng Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại quyết định không để ý tới cậu, ngoại trừ chăm sóc Ngô Gia ra thì rất ít nói chuyện.
Ngồi Gia dưới sự vắng vẻ cảm tình này mà phát hiện không khí kỳ lạ giữa hai người. Ngô Gia sao có thể chịu được tính tình như vậy, cho nên quyết định quấn lấy Trương An Ngạn thử ý tứ của người kia.
Nhưng lúc 19 tuổi Ngô Gia cũng không nắm chắc, vài lần chọc tới điểm mấu chốt của Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại càng lạnh lùng hơn, hai người cứ thế đưa đẩy hơn nửa năm, Ngô Gia dứt khoác chạy tới ngả bài, “Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”
Trương An Ngạn bị Ngô Gia tỏ tình đột ngột không kịp đề phòng, kinh ngạc nhưng không phản bác, Ngô Gia được đáp án vừa lòng liền cười tới dào dạt.
Ngô Gia nhớ tới những việc này, cười lên tiếng, cậu dừng một chút, giơ tay ôm bả vai Trương An Ngạn nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, có phải anh còn thiếu em một câu trả lời.”
“Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”
Ngô Gia dưới ánh mặt trời đột nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường nhiều người đi lại.
Cậu không biết bản thân từ đâu tới đây, cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, chỉ biết mờ mịt đi theo dòng người. Mặt trời trên cao chói mắt làm cậu không cách nào mở đôi mắt ra được.
Hắc kim trên cổ không ngừng va đập trên xương quai xanh, hôm nay âm thanh bên tai vẫn ồn ào như cũ, nhưng nó lại là nhiều tiếng hò hét xen lại với nhau không có ý nghĩa gì.
Cậu không biết mình đi bao lâu rồi, đột nhiên cảm thấy trong túi có cái gì đang rung, cho nên thong thả móc điện thoại ra, thấy trên màn hình ghi ‘Anh Ngạn’.
Đầu Ngô Gia hơi nặng, cậu thậm chí không biết ‘Anh Ngạn này là ai, nhưng cậu vẫn cười theo bản năng, trong lòng lại chẳng mơ hồ, mà có niềm vui sướng nhẹ nhàng xuất hiện.
Ngô Gia nghe thấy mình nhận điện thoại, “Alo, anh Ngạn?”. Được copy tại { T RÙMtruyện. O RG }
“Em về liền đây, em vừa mới mua mì, anh dạo này không phải muốn ăn Pian Er Chuan sao?”
“Hm, anh không nói em cũng biết.”
Cậu mới biết thì ra không phải mình đang đi, mà là đi theo người phía trước này. Ngô Gia không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong lòng rất thoải mái, giống như ánh mặt trời cũng chịu chiếu xuống người mình, cậu phát hiện tay chân mình không còn lạnh lẽo, cho nên vui sướng đi theo một người.
Ngô Gia lại đi lại đi, bọn họ đi tới ngã tư đường, cậu nghe thấy tiếng của hắc kim lớn hơn nữa. Người phía trước hình như cũng nhận ra, cậu giơ tay nhấn nút, lẩm bẩm: “Đây là có chuyện gì.”
Đèn xanh sáng, cậu vừa muốn đi, ai ngờ dây xích hắc kim lại bị đứt, mặt cậu trắng bệch, vội dừng lại nhặt trang sức rớt trên mặt đất, một chiếc xe vọt qua đụng trúng cậu, đụng vào hàng rào, tiếng hét của người đi đường chói tai.
Ngô Gia thấy thế mà sợ tới mức mặt trắng bệnh, tay vô thức run lên, sau đó vỗ vỗ ngực mình, giống như chính mình thoát khỏi một kiếp.
Nhưng tất cả còn chưa kết thúc… Tiếng thét chói tai của người đi đường ngày càng nhiều, Ngô Gia cảm giác đau đớn kịch liệt tràn tới, tiếng thắng xe chói tai, tiếng còi đồng loạt vang lên bên tai…
Cả người lại lạnh xuống, Ngô Gia phát hiện não mình lại trở nên mơ mơ màng màng, cậu đứng ở bên đường, vô số người đi xuyên qua thân thể cậu chạy về phía trước.
Ngô Gia thấy mình nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, ngón tay của cậu bị cán nát, đồ trong túi rớt ra đầu đất dính đầy máu tươi, đỏ lên rồi lại đen kịt.
Cậu bất ngờ bị cảm xúc mãnh liệt vây quanh, làm bản thân run rẩy không ngừng, Ngô Gia thấy từng giọt nước mắt lớn từ trên mặt mình hoà cùng với máu chảy xuống. Bờ môi của cậu không ngừng run rẩy, người bên cạnh kề sát mình muốn hỏi cậu đang chuyện gì đó, người nọ nghe không rõ, Ngô Gia không ngừng lặp lại…
Tôi muốn đi gặp anh ấy…
Tôi không muốn chết…
Anh ấy đang đợi tôi…
Cảnh sát tới, xe cứu thương tới, đám người bắt đầu tản ra, Ngô Gia còn đứng ở bên đường, thứ quan trọng nhất trong lòng giống như bị ném mất.
Ngô Gia nghe thấy có người la lên: “Người nhà tới!”
Một người đàn ông có vóc dáng cao ráo chen qua đám đông chui vào, sắc mặt anh trắng bệch, giống như khi thấy người nằm trong cung máu toàn bộ sức lực đều đã bị rút cạn. Vương Khải Toàn còn đứng bên cạnh anh, sắc mặt không kém là bao, hơn nửa ngày mới la lên: “Ngô Gia,” Hắn dừng một chút lại lập tức quay đầu gọi: “Tiểu Trương!”
Người đàn ông vóc dáng cao kia cả người cứng đờ, từ từ đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên quỳ rạp trong vũng máu. Vương Khải Toàn tiến lên muốn kéo anh dậy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, quỳ gối nơi đó nhìn người đã chết đi.
Anh giơ tay từ từ sờ mặt người kia, không ngừng lau đi những vệt máu đen, trên tay anh dính màu đỏ tươi sền sệt của máu, hai tay anh lại sờ sờ chỗ cổ của Ngô Gia, cuối cùng run rẩy nâng đầu Ngô Gia dậy.
Cậu nghe Vương Khải Toàn nói: “Tiểu Trương cậu đừng như vậy, đây là mệnh của Ngô Gia, không trách cậu…”
“Tiểu Trương, tôi cũng khó chịu, tôi đã quen biết tiểu Ngô 10 năm kia mà,” Vương Khải Toàn nức nở nói: “Phùng Cửu của Tiểu Ngô mấy năm nay ngày càng lợi hại hơn, qua năm nay còn có 39, 49… 9 chẵn qua còn có 9 lẽ, chỉ biết năm sau so với năm trước còn lợi hại hơn, hắc kim Trương đại Tân tiên để lại cũng giữ không nổi cậu ấy…”
Nhưng người kia không có tí phản ứng nào, anh không nói một lời, thậm chí nước mắt cũng không rơi, Ngô Gia lại cảm thấy lòng của anh đã đau tới quặng luôn rồi.
Ngô Gia nhìn hết cảnh này cảm thấy cảm giác khó thở mãnh liệt, bi thương ép cậu dường như không thở nổi, tuyệt vọng tàn sát bừa bãi…
Hai chân cậu mềm nhũn, té vào trong lòng người nọ, người nọ từ phía sau ôm cậu, dùng sức rất lớn, gần như là làm đau Ngô Gia, nhưng cánh tay vẫn không ngừng run rẩy.
Ngô Gia đột nhiên cười lên, “Là em… người chết là em…”
“Hôm nay là đầu thất của em.”
Cánh tay ở trên eo càng thêm dùng sức, Ngô Gia cảm giác chỗ Trương An Ngạn vùi đầu ở gáy mình, đã ướt đẫm rồi.
Ngô Gia chớp mắt, nước mắt rơi xuống dưới, cậu giơ tay lau mặt, thở dốc một hồi, cưỡng chế nước mắt, giọng run rẩy nói: “Vương Khải Toàn, anh Ngạn… Em muốn về nhà.”
Vương Khải Toàn giao lộ tách ra với hai người, Ngô Gia nhìn Vương Khải Toàn cười cười nói: “Anh chú ý thân thể, người qua tuổi bán trăm rồi không lăn lộn nổi đâu, cứ thế này liền giảm thọ.”
Vương Khải Toàn cũng cười cười: “Gia Gia à, anh đây còn chưa tới 50 đâu, chỗ nào qua tuổi bán trăm chứ!”
Hai người đều cười, cười tới đỏ cả mắt, Vương Khải Toàn bỗng nghẹn ngào nói: “Tiểu Trương cậu yên tâm, tôi mệnh lớn, tôi giúp cậu nhìn nhìn cậu ấy. Chờ sau này tôi tới tìm cậu, hai ta sẽ cùng nhau uống rượu đã lâu không được uống!”
Ngô Gia gật đầu, giọng run rẩy: “Chưa được 5-60 tuổi anh đừng có tới tìm tôi.”
“Hai ta quen biết mười năm, liền từ biệt tại đây.”
Ngô Gia lắc lắc đầu, cười nói: “Anh nha không thích hợp mấy trò này đâu, đi thôi.”
Vương Khải Toàn gật gật đầu, đi về hướng ngược lại. Ngô Gia cùng Trương An Ngạn gọi xe về nhà, hai người cả đường không nói chuyện, Ngô Gia cả ngày tiêu hao tinh lực, càng gần 12 giờ đêm, sức của cậu sẽ càng yếu.
Ngô Gia lúc về tới nhà, gần như đã có chút đi không nổi, Trương An Ngạn cõng cậu cả đường, Ngô Gia dựa vào bả vai Trương An Ngạn, nhìn đuôi tóc gáy của anh. Phía sau ót Trương An Ngạn có một một đuôi tóc nho nhỏ, khi còn bé mỗi lần Trương An Ngạn cõng cậu, cậu đều thích chọt chọt mấy cọng tóc kia của Trương An Ngạn.
Ngô Gia nhịn không được lại nắm hai cái, lúc lấy lại tinh thần lại phát hiện nước mắt đã từ trên cổ chảy xuống phía sau lưng Trương An Ngạn rồi.
Cả người Trương An Ngạn khựng lại, Ngô Gia vội vàng nói: “Anh Ngạn anh đừng quay đầu lại nhìn em, anh biết em từ nhỏ đã thích khóc.”
Cậu dựa vào lưng Trương An Ngạn, nghẹn ngào nói không thành lời, Trương An Ngạn cõng cậu vẫn không nhúc nhích.
“Anh Ngạn, anh còn nhớ lúc hai chúng ta vừa mới ở cùng nhau không?”
Trương An Ngạn hơn nửa ngày mới “Ừ” một cái.
Ngô Gia nói tiếp: “Lúc ấy em mới học năm nhất, tự mình bị té xuống cầu thang gãy chán, anh tới bệnh viện xem em, kết quả lại bày ra khuôn mặt xấu xí cho em xem.”
Ngô Gia học năm nhất, mười chín tuổi, cũng là năm Phùng Cửu. Trương Tắc Hiên ở gần trường Ngô Gia mướn phòng trọ, ông đã tính kỹ rồi, trường học lại không cho học sinh học ngoại trú. Cho nên Trương Tắc Hiên suốt ngày lạnh mặt, Trương An Ngạn cũng không cao hứng, nhưng không có biểu hiện rõ ràng như Trương Tắc Hiên, kết quả tuần đầu tiên ở lại đã nghe Ngô Gia bị ngã gãy chân, Trương An Ngạn vốn lo lắng vụ Phùng Cửu của Ngô Gia, cho nên càng thêm sốt ruột. Khi tan ca tới bệnh viện nhìn Ngô Gia, kết quả Ngô Gia đang nhiệt tình tiếp đón bạn học, lại thấy khuôn mặt lạnh của Trương An Ngạn đẩy cửa ra.
Ngô Gia vui vẻ la to: “Anh Ngạn!” sau đó lại phát hiện Trương An Ngạn đang giận. Bạn học thức thời cáo lui, Ngô Gia lấy lòng Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại quyết định không để ý tới cậu, ngoại trừ chăm sóc Ngô Gia ra thì rất ít nói chuyện.
Ngồi Gia dưới sự vắng vẻ cảm tình này mà phát hiện không khí kỳ lạ giữa hai người. Ngô Gia sao có thể chịu được tính tình như vậy, cho nên quyết định quấn lấy Trương An Ngạn thử ý tứ của người kia.
Nhưng lúc 19 tuổi Ngô Gia cũng không nắm chắc, vài lần chọc tới điểm mấu chốt của Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại càng lạnh lùng hơn, hai người cứ thế đưa đẩy hơn nửa năm, Ngô Gia dứt khoác chạy tới ngả bài, “Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”
Trương An Ngạn bị Ngô Gia tỏ tình đột ngột không kịp đề phòng, kinh ngạc nhưng không phản bác, Ngô Gia được đáp án vừa lòng liền cười tới dào dạt.
Ngô Gia nhớ tới những việc này, cười lên tiếng, cậu dừng một chút, giơ tay ôm bả vai Trương An Ngạn nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, có phải anh còn thiếu em một câu trả lời.”
“Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.