Chương 21: Từ mấu chốt thứ hai mươi mốt - Lý tưởng
Không biết
13/09/2020
Tôi nhớ rõ hình như mình có kể qua rồi, sau khi tốt nghiệp đại học tôi từ chối công việc do thân thích an bài mà mẹ giới thiệu cho, cắn răng mò đến một thành thị duyên hải.
Đàn ông ở một thời điểm nào đó có lẽ sẽ đều như vậy, có cảm tưởng như bản thân có thể vứt bỏ tất cả để đi thay đổi thế giới.
Còn lâu mới cần phải xu nịnh bu quanh trên con đường mà người khác đã vạch sẵn ra.
Lúc đó thật sự là quá trẻ tuổi, nên quên mất tự hỏi mình xem thế thì sẽ dựa vào cái gì.
Buổi tối tôi từ nhà Mạc Kiệt trở về nhà mình, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy mệt muốn chết, về đến nhà cái là đổ phịch xuống giường mặt mày xám tro ngủ của một buổi chiều.
Lúc tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài ra ngoài đã thấy Mạc Kiệt ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ tôi xem phim, xem ra bầu không khí rất tốt.
Tôi trông thế thì thấy rất buồn cười, thế là cười hai tiếng.
Mẹ tôi ngồi dưới ánh mặt trời sưởi ấm, trợn trắng mắt nhìn tôi: "Sao anh lại có thể ngủ như vậy được có chứ?"
Tôi nói có thể ngủ được không phải là phúc sao.
Mẹ tôi nói: "Mẹ còn định đợi hai đứa về nhà ăn một bữa cơm mà đợi mãi chẳng thấy đứa nào về thế là trực tiếp đến đây nhìn xem." Nói xong còn quay sang hỏi Mạc Kiệt, "Trong nhà có phải chẳng có gì hay không?"
Mạc Kiệt mỉm cười: "Dạ." Anh nói, "Bên trong tủ lạnh chẳng có gì cả đâu dì."
Mẹ tôi lại mắng tôi: "Ngày nào cũng lười chẩy thây chẩy xác ra, tủ lạnh không có gì mà cũng không biết tự đi mua."
Tôi nói: "Mẹ làm cái gì đấy, không cho con tí mặt mũi đón năm mới à."
Sau đó tôi thấy mẹ tôi dừng lại một chút, nghiêng người lấy một cái lì xì đặt bên cạnh, bà đưa đến trước mặt Mạc Kiệt, biểu tình không có biến hóa gì lớn: "Đêm ba mươi hai đứa không ở nhà, dù sao vẫn chưa hết tết, giờ đưa cho con cũng không sao."
Mạc Kiệt không dám nhận: "Dì ơi, cái này...." Anh có chút xấu hổ, "Không cần đâu."
Mẹ tôi nói: "Cho con thì con cứ nhận đi." Bà nhét vào trong tay Mạc Kiệt, nói tiếp, "Bên nhà dì có phong tục, hai đứa bây..." Mẹ tôi nghĩ nghĩ, "Tóm lại là bên nhà dì thì con cái phải mang theo...." Mẹ tôi dừng lại một lát, nói tiếp: "Mang theo bạn đến chơi, để trưởng bối phát lì xì."
Mạc Kiệt luống cuống tay chân nhận lấy: "Dạ, con cảm ơn dì."
Mẹ tôi ừ một tiếng.
Tôi xòe tay ra: "Của con đâu?"
Mẹ tôi ra vẻ nghiêm khắc nói rằng không có, nói xong lại quay đầu nhìn sang Mạc Kiệt: "Như vậy đi, vốn là con phải đi sang nhà ông bà nội ông bà ngoại chú thím cậu mợ nhận lì xì nữa." Mẹ tôi nói, "Cơ mà hai đứa bây dưới tình huống này, dì thấy đi chiếu cáo thiên hạ là không hay, cho nên tạm thời chỉ nhận của một mình dì thôi nhé." Mẹ tôi nhìn Mạc Kiệt, "Con không để bụng chứ?"
Mạc Kiệt hơi mím môi: "Không, cảm ơn dì."
Tôi đặt mông ngồi giữa mẹ và Mạc Kiệt, bóp vai cho mẹ tôi: "Được rồi được rồi, chỉ cần được hai cụ tán thành là tụi con vui rồi." Tôi nói, "Mẹ vất vả rồi."
Tôi có thể tưởng tượng được mẹ tôi phải đối mặt với bao nhiêu áp lực vì chuyện của tôi.
Thân thích bạn bè vừa thấy mặt là đã hỏi sao không thấy con trai kết hôn, người yêu cũng chẳng có.
Thời gian sau phỏng chừng còn bị người ta chọc cột sống: "Con trai lớn như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, có phải có tật xấu ở chỗ nào không."
Sống trong một xã hội lấy con người làm cơ sở thì chuyện đó là không thể tránh khỏi.
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi, nhìn rồi đột nhiên cười rộ lên: "Anh từ nhỏ đến lớn đều không làm mẹ bớt lo, mẹ anh vất vả mãi thành quen rồi." Thế rồi bà đột nhiên thăm dò Mạc Kiệt, "Lúc tốt nghiệp xong đại học con đi đâu, hồi đi thực tập dì nhờ người tìm cho nó bao nhiêu công việc tốt, chỉ cần chờ tốt nghiệp xong là được tuyển thẳng luôn, ai ngờ thằng con của dì quá lợi hại, không nói hai lời từ chức đi đến một nơi thật xa."
Mẹ tôi nhìn tôi: "Nói cái gì mà làm vậy bất quá chỉ có thể sống cuộc sống sắp đặt trước." Bà cười, "Thật sự là đáng ghét."
Tôi nói phải phải phải đều là con sai.
Bởi vì tồn tại một sự tự tin sâu sắc đối với bản thân mình, ở bên ngoài bị xã hội dẫm đạp thật thảm một thời gian, cuối cùng vẫn tè ra quần chạy về nhà.
Bị một cái tát thật đau không sao đáp trả nổi.
Mạc Kiệt cười cười, nắm lấy tay tôi trước mặt mẹ: "Lúc em ấy vừa lên đại học đã có lý tưởng của mình rồi."
Mẹ tôi liếc tôi: "Tâm cao ngất, vĩnh viễn không biết cái gì là đầu đội trời chân đạp đất."
Tôi nhanh chóng kéo Mạc Kiệt đến trước mặt mẹ tôi: "Mẹ không biết Mạc Kiệt lợi hại thế nào đâu, lúc người ta ngủ thì anh ấy học, lúc người ta chơi thì anh ấy học, lúc người ta học thì anh ấy vẫn học đó."
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi: "Cho nên hiện giờ người ta mới sống tốt hơn anh đấy."
Ai, những lời này làm tôi buồn đó.
Mạc Kiệt hiểu chuyện tỏ vẻ đặc biệt khiêm tốn: "Không có." Anh liếc nhìn tôi rồi lại nhìn sang mẹ tôi, bộ dáng rất khiêm tốn, "Con thế nào Quan Dịch Tiêu cũng vậy."
Tôi cười ha ha, nhìn mẹ tôi: "Mẹ xem ý của ảnh chính là của ảnh cũng là của con, trước giàu sau cũng giàu, cùng nhau làm giàu."
Mẹ tôi nói chẳng hiểu sao lại sinh ra một thằng con không biết xấu hổ như tôi.
Phần 2
Buổi tối hôm đó chúng tôi ra một nhà hàng gần đó gọi một bàn đồ ăn, bảy rưỡi tối mới ăn xong cơm. Sau đó tôi đưa ba mẹ trở về khu phố cổ của họ.
Lúc về đến nhà đã mười giờ hơn, buổi chiều tôi đã ngủ no giấc nên đến tối lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả.
Ngồi trong phòng khách một hồi, cuối cùng tôi quyết định leo lên giường xem TV.
Mạc Kiệt tắm xong mang theo một thân hơi nước bước vào phòng, tôi xốc chăn cho anh, anh trèo lên nằm xuống sau đó tôi đắp chăn xuống che cho anh.
Thò tay sờ sờ tóc anh: "Còn chưa khô kìa?"
Anh nói ừa.
Tôi tùy tiện tìm một bộ phim điện ảnh kinh dị chuẩn bị xem, nhạc dạo mới vừa vang lên đã thấy vô cùng khẩn trương, Mạc Kiệt đột nhiên thò tay ôm lấy eo tôi, tôi liếc mắt nhìn anh, buồn cười hỏi: "Anh sợ à?"
Anh lắc lắc đầu.
Tôi Nga một tiếng, đột nhiên nhớ tới chút chuyện, tôi quay đầu cười anh: "À đúng rồi, hồi trước ở nhà anh em quên chưa nói." Tôi nói. "Lúc trước là anh thành khẩn hứa hẹn sẽ không ấm ức." Tôi cảm thấy đáng cười, "Như thế làm sao mà không ấm ức cho được."
Anh dừng lại một lát, chắc chắn là anh nhớ lại cái đêm say rượu gào khóc đó, lúc đó luôn miệng kêu ấm ức, anh có chút ngượng ngùng, ha một tiếng, xấu hổ: "Anh cũng không biết nữa."
Tôi nói: "Ấm ức hỏng rồi à."
Anh lắc đầu: "Không có."
Tôi thật sự không xác định được đây là anh mạnh miệng hay là nói thật lòng, bộ phim đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, tôi thương lượng với anh: "Lần sau anh mà uống say rồi gào khóc kêu ấm ức với em...." Tôi nói, "Thế thì em sẽ ném anh ra ngoài nhé?"
Nghe cổ họng anh bình tĩnh phun ra hai tiếng cười, lên án tôi: "Em cũng quá xấu rồi đi."
Tôi quay đầu nhìn anh, cuối cùng đơn giản lật người đặt anh dưới thân mình, thật lòng thật dạ bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ cùng anh: "Anh nói thử xem gần đây anh đã nói bao nhiêu câu em xấu?" Tôi nói, "Nói bao nhiêu câu em bắt nạt anh?" Tôi cúi đầu cắn cắn mặt anh, "Còn nói mình không cảm thấy ấm ức?"
Anh thò tay ôm lấy tôi, nâng mắt lên tựa hồ đang suy nghĩ, cuối cùng anh đưa ra kết luận: "Đại khái là...." Anh nói, "Gần đây em đối xử với anh tốt quá."
Tôi cười ha ha: "Đây là cái lý do quỷ gì, lúc em đối xử với anh không tốt thì anh không ấm ức, lúc em đối xử với anh tốt thì anh lại thấy ấm ức."
Anh chớp mắt nhìn tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên liếm môi dưới của tôi, bắt đầu hôn.
Rất lâu sau anh mới thở hổn hển nhẹ giọng nói: "Em đối xử với anh tốt quá." Anh nói, "Cho nên anh mới không thể nào khống chế bản thân không làm nũng với em."
Tôi nói ai, sao mà buồn cười thế chứ, lại chẳng biết nói gì, tôi cúi đầu nhìn anh: "Vậy thì hiện tại anh làm nũng với em đi."
Anh bày ra cái vẻ rất chi là buồn rầu, sau nửa ngày mới nhìn tôi đầy vô tội: "Ví dụ như?"
Tôi thò tay sờ soạng mặt anh, một tay thì lần xuống cởi quần anh ra, đề nghị: "Ví dụ như gọi em là anh chẳng hạn."
Anh cười một tiếng, nâng chân lên cho tôi tiện cởi quần cho anh, anh nhìn tôi nói: "Tuổi của em nhỏ hơn anh đấy công chúa ạ."
Tôi thò tay với lấy lọ gel bôi trơn trên tủ đầu giường, chen vào giữa hai chân anh, hẳn là do bị lạnh nên anh cứ run run, ngón tay tôi vuốt ve bên trong một hồi, hôn hôn chóp mũi anh: "Không phải làm nũng sao?" Tôi cười, "Gọi em là ba ba cũng được."
Anh cười khẽ ừ một tiếng, lúc hạ thân tôi ma sát nơi cửa mình của anh, tôi nghe thấy anh khàn giọng nói: "Bỏ qua cho anh đi." Anh gọi: "Anh ơi~"
Tôi cảm thấy buồn cười, ôm anh lên, ghé vào lỗ tai anh không ngừng đáp lại, nói với anh là tôi thương anh, nói với anh là tôi hi vọng anh có thể bày ra bất cứ cảm xúc gì trước mặt tôi.
Lúc làm xong thì bộ phim cũng đã đến hồi kết, khó có thể tưởng tượng được bọn tôi lại làm tình cùng những âm hiệu quỷ dị chói tai như thế, tôi tắt TV đi rồi ôm Mạc Kiệt nằm thẳng cẳng trên giường, đỉnh đầu có một cái đèn ngủ màu gạo, tôi than một tiếng, "Tuổi này mà thế thì đúng là túng dục quá."
Mạc Kiệt nằm cạnh tôi cười một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn anh, tò mò nói: "Em rất hiếu kì a, sao lúc lên đại học anh lại chăm đọc sách như thế." Tôi nói, "Giáo viên hồi trung học của anh không nói với anh là lên đại học sẽ được giải phóng sao?
Không phải đều chơi bời, qua nửa năm là quên sạch kiến thức học mất mấy năm trời, mỗi lần đều kì thi là đều bắt đầu ôn lại từ đầu, lên lớp còn vụng trộm đánh quái sao.
Mạc Kiệt nghĩ nghĩ: "Có khả năng là do anh biết rõ sau này muốn sống một cuộc sống thế nào."
Tôi nhìn anh.
Anh cười cười: "Anh biết rõ mình muốn sống cuộc sống thế nào, hơn nữa còn biết rõ rằng để đạt được cuộc sống đó là chẳng dễ dàng gì." Anh nói, "Hoàn cảnh trong nhà anh xấu đặc thù, từ nhỏ anh đã biết, sẽ chẳng có ai giúp đỡ cả, thế nên người giúp được cho anh chỉ có chính anh mà thôi."
Tôi nhìn anh, nói chính xác là đang muốn biểu đạt sự kính nể: "Lợi hại quá." Tôi nói, "Em sống hơn ba mươi năm mà vẫn không biết mình muốn sống một cuộc sống thế nào." Tôi nghĩ, "Em đại khái là chỉ biết mình không muốn điều này không muốn điều kia, nhưng rốt cuộc lại không biết cuối cùng là mình muốn thế nào."
Tôi quay đầu nhìn anh: "Anh thật sự rất lợi hại."
Anh và Trần Ứng Giai đều rất lợi hại.
Biết rõ rằng mình muốn cái gì nên dốc sức nỗ lực không ngừng nghỉ, cho dù cuối cùng thỏa hiệp nhận thua cũng có thể cắn răng nói ra một câu không hối hận.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì cuộc sống nay cao nay thấp của mình.
Đột nhiên anh lại hôn tôi, trong giọng đầy ý trêu đùa: "Cho nên em mới là công chúa a."
Tôi thò tay nhẹ nhàng tét mông anh một cái.
Sau đó thò tay tắt đèn nói với anh rằng ngủ sớm chút đi, chúc ngủ ngon.
Anh lầm rầm nói chúc ngủ ngon rồi nhẹ giọng nói rằng: "Nếu em muốn thay đổi, bắt đầu từ bây giờ vẫn chưa tính là muộn."
Đàn ông ở một thời điểm nào đó có lẽ sẽ đều như vậy, có cảm tưởng như bản thân có thể vứt bỏ tất cả để đi thay đổi thế giới.
Còn lâu mới cần phải xu nịnh bu quanh trên con đường mà người khác đã vạch sẵn ra.
Lúc đó thật sự là quá trẻ tuổi, nên quên mất tự hỏi mình xem thế thì sẽ dựa vào cái gì.
Buổi tối tôi từ nhà Mạc Kiệt trở về nhà mình, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy mệt muốn chết, về đến nhà cái là đổ phịch xuống giường mặt mày xám tro ngủ của một buổi chiều.
Lúc tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài ra ngoài đã thấy Mạc Kiệt ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ tôi xem phim, xem ra bầu không khí rất tốt.
Tôi trông thế thì thấy rất buồn cười, thế là cười hai tiếng.
Mẹ tôi ngồi dưới ánh mặt trời sưởi ấm, trợn trắng mắt nhìn tôi: "Sao anh lại có thể ngủ như vậy được có chứ?"
Tôi nói có thể ngủ được không phải là phúc sao.
Mẹ tôi nói: "Mẹ còn định đợi hai đứa về nhà ăn một bữa cơm mà đợi mãi chẳng thấy đứa nào về thế là trực tiếp đến đây nhìn xem." Nói xong còn quay sang hỏi Mạc Kiệt, "Trong nhà có phải chẳng có gì hay không?"
Mạc Kiệt mỉm cười: "Dạ." Anh nói, "Bên trong tủ lạnh chẳng có gì cả đâu dì."
Mẹ tôi lại mắng tôi: "Ngày nào cũng lười chẩy thây chẩy xác ra, tủ lạnh không có gì mà cũng không biết tự đi mua."
Tôi nói: "Mẹ làm cái gì đấy, không cho con tí mặt mũi đón năm mới à."
Sau đó tôi thấy mẹ tôi dừng lại một chút, nghiêng người lấy một cái lì xì đặt bên cạnh, bà đưa đến trước mặt Mạc Kiệt, biểu tình không có biến hóa gì lớn: "Đêm ba mươi hai đứa không ở nhà, dù sao vẫn chưa hết tết, giờ đưa cho con cũng không sao."
Mạc Kiệt không dám nhận: "Dì ơi, cái này...." Anh có chút xấu hổ, "Không cần đâu."
Mẹ tôi nói: "Cho con thì con cứ nhận đi." Bà nhét vào trong tay Mạc Kiệt, nói tiếp, "Bên nhà dì có phong tục, hai đứa bây..." Mẹ tôi nghĩ nghĩ, "Tóm lại là bên nhà dì thì con cái phải mang theo...." Mẹ tôi dừng lại một lát, nói tiếp: "Mang theo bạn đến chơi, để trưởng bối phát lì xì."
Mạc Kiệt luống cuống tay chân nhận lấy: "Dạ, con cảm ơn dì."
Mẹ tôi ừ một tiếng.
Tôi xòe tay ra: "Của con đâu?"
Mẹ tôi ra vẻ nghiêm khắc nói rằng không có, nói xong lại quay đầu nhìn sang Mạc Kiệt: "Như vậy đi, vốn là con phải đi sang nhà ông bà nội ông bà ngoại chú thím cậu mợ nhận lì xì nữa." Mẹ tôi nói, "Cơ mà hai đứa bây dưới tình huống này, dì thấy đi chiếu cáo thiên hạ là không hay, cho nên tạm thời chỉ nhận của một mình dì thôi nhé." Mẹ tôi nhìn Mạc Kiệt, "Con không để bụng chứ?"
Mạc Kiệt hơi mím môi: "Không, cảm ơn dì."
Tôi đặt mông ngồi giữa mẹ và Mạc Kiệt, bóp vai cho mẹ tôi: "Được rồi được rồi, chỉ cần được hai cụ tán thành là tụi con vui rồi." Tôi nói, "Mẹ vất vả rồi."
Tôi có thể tưởng tượng được mẹ tôi phải đối mặt với bao nhiêu áp lực vì chuyện của tôi.
Thân thích bạn bè vừa thấy mặt là đã hỏi sao không thấy con trai kết hôn, người yêu cũng chẳng có.
Thời gian sau phỏng chừng còn bị người ta chọc cột sống: "Con trai lớn như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, có phải có tật xấu ở chỗ nào không."
Sống trong một xã hội lấy con người làm cơ sở thì chuyện đó là không thể tránh khỏi.
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi, nhìn rồi đột nhiên cười rộ lên: "Anh từ nhỏ đến lớn đều không làm mẹ bớt lo, mẹ anh vất vả mãi thành quen rồi." Thế rồi bà đột nhiên thăm dò Mạc Kiệt, "Lúc tốt nghiệp xong đại học con đi đâu, hồi đi thực tập dì nhờ người tìm cho nó bao nhiêu công việc tốt, chỉ cần chờ tốt nghiệp xong là được tuyển thẳng luôn, ai ngờ thằng con của dì quá lợi hại, không nói hai lời từ chức đi đến một nơi thật xa."
Mẹ tôi nhìn tôi: "Nói cái gì mà làm vậy bất quá chỉ có thể sống cuộc sống sắp đặt trước." Bà cười, "Thật sự là đáng ghét."
Tôi nói phải phải phải đều là con sai.
Bởi vì tồn tại một sự tự tin sâu sắc đối với bản thân mình, ở bên ngoài bị xã hội dẫm đạp thật thảm một thời gian, cuối cùng vẫn tè ra quần chạy về nhà.
Bị một cái tát thật đau không sao đáp trả nổi.
Mạc Kiệt cười cười, nắm lấy tay tôi trước mặt mẹ: "Lúc em ấy vừa lên đại học đã có lý tưởng của mình rồi."
Mẹ tôi liếc tôi: "Tâm cao ngất, vĩnh viễn không biết cái gì là đầu đội trời chân đạp đất."
Tôi nhanh chóng kéo Mạc Kiệt đến trước mặt mẹ tôi: "Mẹ không biết Mạc Kiệt lợi hại thế nào đâu, lúc người ta ngủ thì anh ấy học, lúc người ta chơi thì anh ấy học, lúc người ta học thì anh ấy vẫn học đó."
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi: "Cho nên hiện giờ người ta mới sống tốt hơn anh đấy."
Ai, những lời này làm tôi buồn đó.
Mạc Kiệt hiểu chuyện tỏ vẻ đặc biệt khiêm tốn: "Không có." Anh liếc nhìn tôi rồi lại nhìn sang mẹ tôi, bộ dáng rất khiêm tốn, "Con thế nào Quan Dịch Tiêu cũng vậy."
Tôi cười ha ha, nhìn mẹ tôi: "Mẹ xem ý của ảnh chính là của ảnh cũng là của con, trước giàu sau cũng giàu, cùng nhau làm giàu."
Mẹ tôi nói chẳng hiểu sao lại sinh ra một thằng con không biết xấu hổ như tôi.
Phần 2
Buổi tối hôm đó chúng tôi ra một nhà hàng gần đó gọi một bàn đồ ăn, bảy rưỡi tối mới ăn xong cơm. Sau đó tôi đưa ba mẹ trở về khu phố cổ của họ.
Lúc về đến nhà đã mười giờ hơn, buổi chiều tôi đã ngủ no giấc nên đến tối lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả.
Ngồi trong phòng khách một hồi, cuối cùng tôi quyết định leo lên giường xem TV.
Mạc Kiệt tắm xong mang theo một thân hơi nước bước vào phòng, tôi xốc chăn cho anh, anh trèo lên nằm xuống sau đó tôi đắp chăn xuống che cho anh.
Thò tay sờ sờ tóc anh: "Còn chưa khô kìa?"
Anh nói ừa.
Tôi tùy tiện tìm một bộ phim điện ảnh kinh dị chuẩn bị xem, nhạc dạo mới vừa vang lên đã thấy vô cùng khẩn trương, Mạc Kiệt đột nhiên thò tay ôm lấy eo tôi, tôi liếc mắt nhìn anh, buồn cười hỏi: "Anh sợ à?"
Anh lắc lắc đầu.
Tôi Nga một tiếng, đột nhiên nhớ tới chút chuyện, tôi quay đầu cười anh: "À đúng rồi, hồi trước ở nhà anh em quên chưa nói." Tôi nói. "Lúc trước là anh thành khẩn hứa hẹn sẽ không ấm ức." Tôi cảm thấy đáng cười, "Như thế làm sao mà không ấm ức cho được."
Anh dừng lại một lát, chắc chắn là anh nhớ lại cái đêm say rượu gào khóc đó, lúc đó luôn miệng kêu ấm ức, anh có chút ngượng ngùng, ha một tiếng, xấu hổ: "Anh cũng không biết nữa."
Tôi nói: "Ấm ức hỏng rồi à."
Anh lắc đầu: "Không có."
Tôi thật sự không xác định được đây là anh mạnh miệng hay là nói thật lòng, bộ phim đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, tôi thương lượng với anh: "Lần sau anh mà uống say rồi gào khóc kêu ấm ức với em...." Tôi nói, "Thế thì em sẽ ném anh ra ngoài nhé?"
Nghe cổ họng anh bình tĩnh phun ra hai tiếng cười, lên án tôi: "Em cũng quá xấu rồi đi."
Tôi quay đầu nhìn anh, cuối cùng đơn giản lật người đặt anh dưới thân mình, thật lòng thật dạ bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ cùng anh: "Anh nói thử xem gần đây anh đã nói bao nhiêu câu em xấu?" Tôi nói, "Nói bao nhiêu câu em bắt nạt anh?" Tôi cúi đầu cắn cắn mặt anh, "Còn nói mình không cảm thấy ấm ức?"
Anh thò tay ôm lấy tôi, nâng mắt lên tựa hồ đang suy nghĩ, cuối cùng anh đưa ra kết luận: "Đại khái là...." Anh nói, "Gần đây em đối xử với anh tốt quá."
Tôi cười ha ha: "Đây là cái lý do quỷ gì, lúc em đối xử với anh không tốt thì anh không ấm ức, lúc em đối xử với anh tốt thì anh lại thấy ấm ức."
Anh chớp mắt nhìn tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên liếm môi dưới của tôi, bắt đầu hôn.
Rất lâu sau anh mới thở hổn hển nhẹ giọng nói: "Em đối xử với anh tốt quá." Anh nói, "Cho nên anh mới không thể nào khống chế bản thân không làm nũng với em."
Tôi nói ai, sao mà buồn cười thế chứ, lại chẳng biết nói gì, tôi cúi đầu nhìn anh: "Vậy thì hiện tại anh làm nũng với em đi."
Anh bày ra cái vẻ rất chi là buồn rầu, sau nửa ngày mới nhìn tôi đầy vô tội: "Ví dụ như?"
Tôi thò tay sờ soạng mặt anh, một tay thì lần xuống cởi quần anh ra, đề nghị: "Ví dụ như gọi em là anh chẳng hạn."
Anh cười một tiếng, nâng chân lên cho tôi tiện cởi quần cho anh, anh nhìn tôi nói: "Tuổi của em nhỏ hơn anh đấy công chúa ạ."
Tôi thò tay với lấy lọ gel bôi trơn trên tủ đầu giường, chen vào giữa hai chân anh, hẳn là do bị lạnh nên anh cứ run run, ngón tay tôi vuốt ve bên trong một hồi, hôn hôn chóp mũi anh: "Không phải làm nũng sao?" Tôi cười, "Gọi em là ba ba cũng được."
Anh cười khẽ ừ một tiếng, lúc hạ thân tôi ma sát nơi cửa mình của anh, tôi nghe thấy anh khàn giọng nói: "Bỏ qua cho anh đi." Anh gọi: "Anh ơi~"
Tôi cảm thấy buồn cười, ôm anh lên, ghé vào lỗ tai anh không ngừng đáp lại, nói với anh là tôi thương anh, nói với anh là tôi hi vọng anh có thể bày ra bất cứ cảm xúc gì trước mặt tôi.
Lúc làm xong thì bộ phim cũng đã đến hồi kết, khó có thể tưởng tượng được bọn tôi lại làm tình cùng những âm hiệu quỷ dị chói tai như thế, tôi tắt TV đi rồi ôm Mạc Kiệt nằm thẳng cẳng trên giường, đỉnh đầu có một cái đèn ngủ màu gạo, tôi than một tiếng, "Tuổi này mà thế thì đúng là túng dục quá."
Mạc Kiệt nằm cạnh tôi cười một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn anh, tò mò nói: "Em rất hiếu kì a, sao lúc lên đại học anh lại chăm đọc sách như thế." Tôi nói, "Giáo viên hồi trung học của anh không nói với anh là lên đại học sẽ được giải phóng sao?
Không phải đều chơi bời, qua nửa năm là quên sạch kiến thức học mất mấy năm trời, mỗi lần đều kì thi là đều bắt đầu ôn lại từ đầu, lên lớp còn vụng trộm đánh quái sao.
Mạc Kiệt nghĩ nghĩ: "Có khả năng là do anh biết rõ sau này muốn sống một cuộc sống thế nào."
Tôi nhìn anh.
Anh cười cười: "Anh biết rõ mình muốn sống cuộc sống thế nào, hơn nữa còn biết rõ rằng để đạt được cuộc sống đó là chẳng dễ dàng gì." Anh nói, "Hoàn cảnh trong nhà anh xấu đặc thù, từ nhỏ anh đã biết, sẽ chẳng có ai giúp đỡ cả, thế nên người giúp được cho anh chỉ có chính anh mà thôi."
Tôi nhìn anh, nói chính xác là đang muốn biểu đạt sự kính nể: "Lợi hại quá." Tôi nói, "Em sống hơn ba mươi năm mà vẫn không biết mình muốn sống một cuộc sống thế nào." Tôi nghĩ, "Em đại khái là chỉ biết mình không muốn điều này không muốn điều kia, nhưng rốt cuộc lại không biết cuối cùng là mình muốn thế nào."
Tôi quay đầu nhìn anh: "Anh thật sự rất lợi hại."
Anh và Trần Ứng Giai đều rất lợi hại.
Biết rõ rằng mình muốn cái gì nên dốc sức nỗ lực không ngừng nghỉ, cho dù cuối cùng thỏa hiệp nhận thua cũng có thể cắn răng nói ra một câu không hối hận.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì cuộc sống nay cao nay thấp của mình.
Đột nhiên anh lại hôn tôi, trong giọng đầy ý trêu đùa: "Cho nên em mới là công chúa a."
Tôi thò tay nhẹ nhàng tét mông anh một cái.
Sau đó thò tay tắt đèn nói với anh rằng ngủ sớm chút đi, chúc ngủ ngon.
Anh lầm rầm nói chúc ngủ ngon rồi nhẹ giọng nói rằng: "Nếu em muốn thay đổi, bắt đầu từ bây giờ vẫn chưa tính là muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.