Chương 38: Chạy trốn
Mèo Vớt Trăng Sáng
13/11/2014
"Hủy hoại
anh ấy không phải tôi, mà là chính phủ các người đang cống hiến. Các
người từng là đồng đội cùng vào sinh ra tử, nhưng bây giờ lại đem họng
súng chỉ vào lẫn nhau, đó là do ai ra lệnh chứ? Hôm nay bị đuổi bắt
chính là Arthur, ngày mai sẽ là ai?" Đường Mật không chút sợ hãi nhìn ông ta. Những người như bọn họ bất luận có
bao nhiêu đặc quyền, đứng ở vị trí cao bao nhiêu thì đối với người đương quyền của chính phủ mà nói chẳng qua cũng chỉ là một công cụ. Lúc sử
dụng được thì chính là vũ khí lợi hại, lúc không dùng được nữa liền
thành đồ bỏ đi.
Nghe được lời của Đường Mật, JR và Simon đều quay mặt đi, cà phê trong miệng trở nên đắng chát vô cùng, đạo lý thỏ chết cáo buồn xót thương đồng loại này thật ra trong lòng mỗi người đều r như nhau, Arthur hôm nay có lẽ chính là bọn họ ngày mai.
Y Tắc há to miệng, đang chuẩn bị nói gì đó thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng "kẹt", cửa chính của nhà hàng bị đẩy ra.
Hô hấp của tất cả mọi người đều chợt ngừng lại, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì, tay cũng vẫn tiếp tục động tác trước đó, thế nhưng đồng tử nheo lại, cơ bắp dưới lớp quần áo căng thẳng không chỗ nào không biểu thị bọn họ đang ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Đường Mật hoảng sợ nhìn về phía cửa, trong lòng nhủ thầm: "Ngàn vạn lần đừng bước vào, Arthur!"
Tuy nhiên bước vào cũng không phải Arthur, mà là một đôi tình nhân ăn mặc thời trang. Chàng trai ôm vai bạn gái, cúi đầu không biết đang nói điều gì, cái đinh bạc trên cánh mũi chiếu sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Cô gái cười hài lòng, túi xách màu tím xinh đẹp đeo ở khuỷu tay cô ấy đong đưa, đập vào bắp đùi trắng ngần dưới váy ngắn.
Chỉ là đôi tình nhân trẻ bình thường, tất cả mọi người thầm thở phào, bây giờ đang trong thời gian buôn bán của nhà hàng, có khách vào cũng là chuyện hết sức bình thường. Đôi tình nhân kia cũng không ngồi lâu, chỉ uống hai ly cà phê rồi đi khỏi, lúc bọn họ ra cửa mưa lại đột nhiên lớn hơn.
Cô gái lầu bầu một câu: "Đáng ghét, hôm nay lại không mang dù." Chàng trai không chút để ý nhếch khóe miệng, sau đó cởi áo jacket(một loại áo khoác) che trên đỉnh đầu hai người, cả hai cứ như vậy cười đùa chạy vào trong màn mưa tầm tã, trên bầu trời xám xịt thoáng chớp hai đường ánh sáng tươi đẹp. Tình yêu của người trẻ tuổi luôn mang một loại nhiệt tình không chút nào kiêng kỵ, tuy rằng mù quáng nhưng lại hết sức đẹp đẽ, sẽ làm người ngoài mang theo tâm tình hâm mộ mà mỉm cười, vui vẻ như trong ngày giá lạnh mà uống được một hớp ca-cao nóng vậy.
Đường Mật nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, khẽ cong môi lên, thế nhưng cô chợt phát hiện Y Tắc ở bên cạnh đang cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Nhìn theo tầm mắt của ông ta, Đường Mật thấy ở chỗ ngồi của đôi tình nhân vừa rồi có một món đồ màu tím xinh đẹp, là túi xách của cô gái kia, từ bên trong đó đang phát ra từng hồi tiếng kêu nhỏ mà rất có tần suất: "Tít, tít, tít..."
"Là bom!"
Y Tắc gập khuỷu tay dùng sức đánh vào cửa sổ bên cạnh, "xoảng" một cái, cửa kính bị phá nát, Đường Mật bị ông ta kéo bay ra ngoài cửa sổ, ngã xuống trên lối đi bộ lạnh giá ẩm ước trơn trượt, mưa lạnh từng đợt xối lên mặt cô.
Một ngọn lửa từ trong nhà hàng bốc ra, kèm theo số lượng lớn khói màu vàng gay mũi, nhưng tiếng nổ mạnh trong dự tính cũng không truyền ra.
Đường Mật nằm trên mặt đất, chỗ bị va chạm mạnh trên tay chân truyền đến sự đau nhức, khói đặc cuồn cuộn kéo tới làm nước mắt cô ứa ra, cổ họng khô khốc đến thật muốn lập tức uống một ngụm nước lạnh lớn. Có điều tất cả vẫn chưa dừng lại ở đó, bỗng nghe một tiếng "két", bên tai truyền đến âm thanh lốp xe ma sát chói tai, còn chưa chờ cô kịp phản ứng thì cơ thể đã bị một sức mạnh chiếm lấy, đến lúc cô phản ứng lại được thì đã rơi xuống trên ghế lái phụ của một chiếc xe hơi rồi.
Thân xe đang phóng nhanh về phía trước bỗng nhiên hơi chậm lại, nhanh chóng lùi về phía sau, rẽ trái chui vào một ngõ nhỏ. Thân thể Đường Mật như phiến lá lẻ loi đang nghiêng ngả trong không gian nhỏ hẹp giữa ghế và cửa xe, đến lúc cô thật vất vả mới nắm chặt được tay vịn, vừa định ngẩng đầu lên lại nghe thấy người bên cạnh hô to: "Cúi đầu xuống!"
Cùng lúc đó, viên đạn xuyên thủng không khí bắn trúng kính chiếu hậu bên phải thân xe, mảnh kính bể bay vụt ra, suýt nữa văng trúng mặt Đường Mật. Nhưng cô cũng không quá hoảng sợ, bởi vì cô biết rõ người ngồi bên cạnh mình chính là Arthur. Rốt cục anh đã trở lại, mặc dù cách thức gặp mặt có vội vàng như thế, vội vàng đến ngay cả thời gian để cô nhìn kỹ anh một cái cũng không có, nhưng giọng nói trầm ổn của anh lại làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm, giống như lúc lánh nạn trong rừng ngày ấy vậy.
Tuy nhiên cảm giác chỉ là cảm giác, thực tế vẫn rất tàn khốc, đạn tiếp tục không ngừng bay tới, cửa sổ phía trước và phía sau xe đều bị bắn nát, trong lúc nguy cấp Đường Mật nhìn thấy Arthur đã rút súng ra, mấy lần muốn bắn trả đều vì phải điều khiển tay lái mà thất bại.
"Đổi chỗ, em lái xe!" Đường Mật quát khẽ, cơ thể liền nương theo sự lắc lư thân xe nghiêng về phía bên trái bắt được tay lái.
Arthur trùn người xuống, dán vào sát lưng Đường Mật di chuyển qua bên phải, chỉ trong chớp nhoáng hai người dùng tốc độ khó tin trao đổi vị trí, phối hợp vô cùng ăn ý. Lúc này xe đã chạy lên một cây cầu lớn vượt biển, bởi vì vừa rồi đổi vị trí trong lúc đang chạy với tốc độ cao, thân xe đã chệch sang làn xe bên trái nên lúc này một chiếc xe tải chở hàng đang lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Đường Mật nghiêng người, khẽ đạp thắng xe, hai tay nhanh chóng xoay vô-lăng, đồng thời giẫm mạnh chân ga, thân xe lập tức như bão tố mà hướng sang bên phải, khó khăn lắm mới tránh được xe tải khổng lồ đã lập tức nhìn thấy sắp lao ra lan can bảo vệ. Đường Mật vội vàng buông chân ga, cực nhanh đánh tay lái về bên trái, vừa nạp nhiên liệu vừa tiếp tục đánh tay lái. Đuôi xe hất lên gần như suýt quẹt vào lan can bảo vệ bên phải, nhưng xe hơi đuổi bắt phía sau bọn họ lại không may mắn như thế, vì tránh không kịp nên đã đâm thẳng vào đầu xe tải lớn. Tiếng "ầm" vang thật lớn, xe hơi thể tích nhỏ lập tức bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống nước biển lạnh lẽo, văng lên mảng lớn bọt nước.
"Trượt nghiêng cực giỏi! Em đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp à?" Giọng nói thán phục của Arthur truyền đến.
"Em đã từng đoạt quán quân cuộc thi sức kéo!" Lúc này xe Đường Mật đang lách vào giữa hai chiếc xe hơi, cô cúi đầu xuống, vững vàng nắm chặt tay lái, thân xe dưới sự đè ép qua lại trong tốc độ cao ma sát ra một chuỗi tia lửa kịch liệt, giống như máu không ngừng chạy qua trong tim cô vậy, trong tiếng va chạm chói tai cô nghe thấy có người kêu cứu mạng, mà đạn phía sau vẫn chưa ngừng nghỉ.
"Shit! Đừng ép tôi nổ súng với người một nhà!" Arthur kéo chốt trên súng, sau đó đột ngột thò người ra khỏi cửa sổ xe, nhanh chóng bóp cò. Sau mấy tiếng "bằng bằng", một chiếc xe hơi theo ở phía sau khác nhanh chóng vòng mấy vòng rồi đâm vào lan can bảo vệ ở ven đường, lật sang đồng ruộng ở bên cạnh.
"Quay đầu xe ở phía trước, băng qua đồng ruộng chạy về hướng cửa cảng." Arthur ngồi lại ghế, trong giọng nói mang theo chút đau đớn. Đồng đội ngày trước bây giờ lại là đối thủ, bất luận là bên nào chiến thắng cũng sẽ không khiến người ta vui vẻ. Giống như những quân tốt trên bàn cờ, dưới sự thao túng của kỳ thủ ra sức chém giết, đẫm máu khổ chiến, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết mình rốt cuộc chiến đấu vì lý do gì.
"Đó không phải lỗi của anh, Arthur." Đường Mật nắm tay anh.
Xe quay đầu ở phía trước, sau đó rẽ ngoặt, nhanh chóng chạy vào ruộng lúa mạch. Thân lúa mạch bị bánh xe nghiền từng dãy đổ về phía trước giống như sóng lớn nhấp nhô trong cơn mưa to mù mịt, xe hơi màu đen đi trong đó tựa như con cá ra khỏi lưới, vết thương chồng chất nhưng lại quật cường vô cùng chọc thủng sóng gió, liên tục lao về phía chân trời âm u.
Ban đêm, trong nhà nhỏ của ngư dân ở bến tàu.
Đường Mật ngồi bên bếp lò, giơ máy sấy thổi mái tóc dài hơi ẩm ướt. Alaska vào tháng mười vô cùng lạnh, mặc dù tuyết vẫn chưa rơi nhưng khí trời vào đêm mưa so với lúc tuyết rơi còn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, ngoan cố chiếm lấy từng góc của gian phòng, nhà nhỏ của ngư dân không có hệ thống sưởi chỉ có bếp lò thô sơ, càng làm cho người ta lạnh đến ngay cả cốt tủy cũng sắp đông lại.
Một bàn tay cầm đi máy sấy, cơ thể ấm áp mà rắn chắc dán chặt phía sau lưng cô, xua tan cái lạnh thấu xương, Arthur nâng mái tóc của cô lên nói: "Để anh làm cho."
Ngón tay anh luồn qua sợi tóc đen nhánh của cô, lần lượt nâng lên hạ xuống, động tác tỉ mỉ mà có trật tự, đầu ngón tay hơi nóng làm cô cảm thấy có chút nhột, trong tiếng máy sấy "ù ù", nhịp tim trầm ổn có lực của anh xuyên qua làn da dán chặt của hai người mà truyền đến, chạm vào trái tim cô làm cho nó cũng cộng hưởng theo.
Trong thời gian nghỉ ngơi ở trấn nhỏ, Arthur cũng thường xuyên sấy tóc cho Đường Mật. Có một lần cô cố ý cau mày hỏi: "Động tác của anh thành thạo như vậy có phải trước kia thường xuyên sấy tóc cho phụ nữ đúng không?", anh nhìn cô trong gương vẻ mặt ranh mãnh nở nụ cười: "Không có, trước kia anh nuôi con chó lông vàng, thường xuyên tắm rửa sấy lông cho nó nên mới đặc biệt thuận tay." Đường Mật nhảy dựng lên, nghiến răng nhào qua bóp cổ anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay, nghiêng người liền đặt dưới ngực, anh cười hôn lên khóe môi cô gằn từng chữ: "Anh không bao giờ sấy tóc cho phụ nữ, trừ phi cô ấy là vợ anh."
Lời nói khi đó như còn đang vang vọng bên tai, rõ ràng đến giống như một con dấu in ở trong lòng, Đường Mật vẫn nhớ rõ nụ cười cùng xúc cảm đôi môi Arthur mang lại lúc ấy, dịu dàng chân thành đến vậy, giống như thuốc độc ngọt ngào khiến cô muốn ngừng mà không được. Thế nhưng, bây giờ cô nhất định phải đem loại dịu dàng khắc cốt ghi tâm ấy ngăn cách ngoài cửa, dùng lý trí của mình dứt bỏ chất gây nghiện sâu tận xương tủy này, đồng thời cũng dứt bỏ anh. Y Tắc nói đúng, đối với Arthur mà nói, cô chính là một liều thuốc độc trí mạng, loại thuốc độc sẽ hại chết anh.
"Hôm nay anh không nên xuất hiện." Đường Mật lùi người cách Arthur một khoảng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào nhưng trong miệng lại khô đến cảm thấy chát. Cô cảm nhận được tay anh cầm tóc mình đột nhiên chặt lại, sau đó lại thoáng buông lỏng, hơi thở của anh phất qua đỉnh đầu cô, có chút dồn dập, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Xa nhau lâu như vậy, câu đầu tiên em muốn nói với anh lại là câu này ư?"
"Chúng ta không nên gặp lại, như vậy sẽ hại anh, cũng hại cả em." Đường Mật quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt, muốn kéo lọn tóc từ trong tay Arthur ra nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.
"Em đã nói hai điều không nên, vậy thì điều gì mới nên? Chẳng lẽ dùng thuốc mê làm hôn mê vị hôn phu của em là nên, liên tục không ngừng bỏ chạy lẩn trốn anh là nên sao? Mà tất cả những chuyện ấy là vì anh sẽ hại em?!" Ánh mắt Arthur lạnh xuống, ngón tay cầm sợi tóc cô đang dần dần dùng sức, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng làm cho Đường Mật không nhịn được run lên một cái.
Tác giả: ài, lại cãi nhau rồi, hai cái tên làm cho lòng người không yên này, có điều chủ yếu là người làm mẹ tôi đây tâm lý có chút méo mó, rất thích xem con của mình chịu hành hạ
Nghe được lời của Đường Mật, JR và Simon đều quay mặt đi, cà phê trong miệng trở nên đắng chát vô cùng, đạo lý thỏ chết cáo buồn xót thương đồng loại này thật ra trong lòng mỗi người đều r như nhau, Arthur hôm nay có lẽ chính là bọn họ ngày mai.
Y Tắc há to miệng, đang chuẩn bị nói gì đó thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng "kẹt", cửa chính của nhà hàng bị đẩy ra.
Hô hấp của tất cả mọi người đều chợt ngừng lại, mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì, tay cũng vẫn tiếp tục động tác trước đó, thế nhưng đồng tử nheo lại, cơ bắp dưới lớp quần áo căng thẳng không chỗ nào không biểu thị bọn họ đang ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Đường Mật hoảng sợ nhìn về phía cửa, trong lòng nhủ thầm: "Ngàn vạn lần đừng bước vào, Arthur!"
Tuy nhiên bước vào cũng không phải Arthur, mà là một đôi tình nhân ăn mặc thời trang. Chàng trai ôm vai bạn gái, cúi đầu không biết đang nói điều gì, cái đinh bạc trên cánh mũi chiếu sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Cô gái cười hài lòng, túi xách màu tím xinh đẹp đeo ở khuỷu tay cô ấy đong đưa, đập vào bắp đùi trắng ngần dưới váy ngắn.
Chỉ là đôi tình nhân trẻ bình thường, tất cả mọi người thầm thở phào, bây giờ đang trong thời gian buôn bán của nhà hàng, có khách vào cũng là chuyện hết sức bình thường. Đôi tình nhân kia cũng không ngồi lâu, chỉ uống hai ly cà phê rồi đi khỏi, lúc bọn họ ra cửa mưa lại đột nhiên lớn hơn.
Cô gái lầu bầu một câu: "Đáng ghét, hôm nay lại không mang dù." Chàng trai không chút để ý nhếch khóe miệng, sau đó cởi áo jacket(một loại áo khoác) che trên đỉnh đầu hai người, cả hai cứ như vậy cười đùa chạy vào trong màn mưa tầm tã, trên bầu trời xám xịt thoáng chớp hai đường ánh sáng tươi đẹp. Tình yêu của người trẻ tuổi luôn mang một loại nhiệt tình không chút nào kiêng kỵ, tuy rằng mù quáng nhưng lại hết sức đẹp đẽ, sẽ làm người ngoài mang theo tâm tình hâm mộ mà mỉm cười, vui vẻ như trong ngày giá lạnh mà uống được một hớp ca-cao nóng vậy.
Đường Mật nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, khẽ cong môi lên, thế nhưng cô chợt phát hiện Y Tắc ở bên cạnh đang cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Nhìn theo tầm mắt của ông ta, Đường Mật thấy ở chỗ ngồi của đôi tình nhân vừa rồi có một món đồ màu tím xinh đẹp, là túi xách của cô gái kia, từ bên trong đó đang phát ra từng hồi tiếng kêu nhỏ mà rất có tần suất: "Tít, tít, tít..."
"Là bom!"
Y Tắc gập khuỷu tay dùng sức đánh vào cửa sổ bên cạnh, "xoảng" một cái, cửa kính bị phá nát, Đường Mật bị ông ta kéo bay ra ngoài cửa sổ, ngã xuống trên lối đi bộ lạnh giá ẩm ước trơn trượt, mưa lạnh từng đợt xối lên mặt cô.
Một ngọn lửa từ trong nhà hàng bốc ra, kèm theo số lượng lớn khói màu vàng gay mũi, nhưng tiếng nổ mạnh trong dự tính cũng không truyền ra.
Đường Mật nằm trên mặt đất, chỗ bị va chạm mạnh trên tay chân truyền đến sự đau nhức, khói đặc cuồn cuộn kéo tới làm nước mắt cô ứa ra, cổ họng khô khốc đến thật muốn lập tức uống một ngụm nước lạnh lớn. Có điều tất cả vẫn chưa dừng lại ở đó, bỗng nghe một tiếng "két", bên tai truyền đến âm thanh lốp xe ma sát chói tai, còn chưa chờ cô kịp phản ứng thì cơ thể đã bị một sức mạnh chiếm lấy, đến lúc cô phản ứng lại được thì đã rơi xuống trên ghế lái phụ của một chiếc xe hơi rồi.
Thân xe đang phóng nhanh về phía trước bỗng nhiên hơi chậm lại, nhanh chóng lùi về phía sau, rẽ trái chui vào một ngõ nhỏ. Thân thể Đường Mật như phiến lá lẻ loi đang nghiêng ngả trong không gian nhỏ hẹp giữa ghế và cửa xe, đến lúc cô thật vất vả mới nắm chặt được tay vịn, vừa định ngẩng đầu lên lại nghe thấy người bên cạnh hô to: "Cúi đầu xuống!"
Cùng lúc đó, viên đạn xuyên thủng không khí bắn trúng kính chiếu hậu bên phải thân xe, mảnh kính bể bay vụt ra, suýt nữa văng trúng mặt Đường Mật. Nhưng cô cũng không quá hoảng sợ, bởi vì cô biết rõ người ngồi bên cạnh mình chính là Arthur. Rốt cục anh đã trở lại, mặc dù cách thức gặp mặt có vội vàng như thế, vội vàng đến ngay cả thời gian để cô nhìn kỹ anh một cái cũng không có, nhưng giọng nói trầm ổn của anh lại làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm, giống như lúc lánh nạn trong rừng ngày ấy vậy.
Tuy nhiên cảm giác chỉ là cảm giác, thực tế vẫn rất tàn khốc, đạn tiếp tục không ngừng bay tới, cửa sổ phía trước và phía sau xe đều bị bắn nát, trong lúc nguy cấp Đường Mật nhìn thấy Arthur đã rút súng ra, mấy lần muốn bắn trả đều vì phải điều khiển tay lái mà thất bại.
"Đổi chỗ, em lái xe!" Đường Mật quát khẽ, cơ thể liền nương theo sự lắc lư thân xe nghiêng về phía bên trái bắt được tay lái.
Arthur trùn người xuống, dán vào sát lưng Đường Mật di chuyển qua bên phải, chỉ trong chớp nhoáng hai người dùng tốc độ khó tin trao đổi vị trí, phối hợp vô cùng ăn ý. Lúc này xe đã chạy lên một cây cầu lớn vượt biển, bởi vì vừa rồi đổi vị trí trong lúc đang chạy với tốc độ cao, thân xe đã chệch sang làn xe bên trái nên lúc này một chiếc xe tải chở hàng đang lao thẳng tới trước mặt bọn họ.
Đường Mật nghiêng người, khẽ đạp thắng xe, hai tay nhanh chóng xoay vô-lăng, đồng thời giẫm mạnh chân ga, thân xe lập tức như bão tố mà hướng sang bên phải, khó khăn lắm mới tránh được xe tải khổng lồ đã lập tức nhìn thấy sắp lao ra lan can bảo vệ. Đường Mật vội vàng buông chân ga, cực nhanh đánh tay lái về bên trái, vừa nạp nhiên liệu vừa tiếp tục đánh tay lái. Đuôi xe hất lên gần như suýt quẹt vào lan can bảo vệ bên phải, nhưng xe hơi đuổi bắt phía sau bọn họ lại không may mắn như thế, vì tránh không kịp nên đã đâm thẳng vào đầu xe tải lớn. Tiếng "ầm" vang thật lớn, xe hơi thể tích nhỏ lập tức bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống nước biển lạnh lẽo, văng lên mảng lớn bọt nước.
"Trượt nghiêng cực giỏi! Em đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp à?" Giọng nói thán phục của Arthur truyền đến.
"Em đã từng đoạt quán quân cuộc thi sức kéo!" Lúc này xe Đường Mật đang lách vào giữa hai chiếc xe hơi, cô cúi đầu xuống, vững vàng nắm chặt tay lái, thân xe dưới sự đè ép qua lại trong tốc độ cao ma sát ra một chuỗi tia lửa kịch liệt, giống như máu không ngừng chạy qua trong tim cô vậy, trong tiếng va chạm chói tai cô nghe thấy có người kêu cứu mạng, mà đạn phía sau vẫn chưa ngừng nghỉ.
"Shit! Đừng ép tôi nổ súng với người một nhà!" Arthur kéo chốt trên súng, sau đó đột ngột thò người ra khỏi cửa sổ xe, nhanh chóng bóp cò. Sau mấy tiếng "bằng bằng", một chiếc xe hơi theo ở phía sau khác nhanh chóng vòng mấy vòng rồi đâm vào lan can bảo vệ ở ven đường, lật sang đồng ruộng ở bên cạnh.
"Quay đầu xe ở phía trước, băng qua đồng ruộng chạy về hướng cửa cảng." Arthur ngồi lại ghế, trong giọng nói mang theo chút đau đớn. Đồng đội ngày trước bây giờ lại là đối thủ, bất luận là bên nào chiến thắng cũng sẽ không khiến người ta vui vẻ. Giống như những quân tốt trên bàn cờ, dưới sự thao túng của kỳ thủ ra sức chém giết, đẫm máu khổ chiến, nhưng từ đầu đến cuối đều không biết mình rốt cuộc chiến đấu vì lý do gì.
"Đó không phải lỗi của anh, Arthur." Đường Mật nắm tay anh.
Xe quay đầu ở phía trước, sau đó rẽ ngoặt, nhanh chóng chạy vào ruộng lúa mạch. Thân lúa mạch bị bánh xe nghiền từng dãy đổ về phía trước giống như sóng lớn nhấp nhô trong cơn mưa to mù mịt, xe hơi màu đen đi trong đó tựa như con cá ra khỏi lưới, vết thương chồng chất nhưng lại quật cường vô cùng chọc thủng sóng gió, liên tục lao về phía chân trời âm u.
Ban đêm, trong nhà nhỏ của ngư dân ở bến tàu.
Đường Mật ngồi bên bếp lò, giơ máy sấy thổi mái tóc dài hơi ẩm ướt. Alaska vào tháng mười vô cùng lạnh, mặc dù tuyết vẫn chưa rơi nhưng khí trời vào đêm mưa so với lúc tuyết rơi còn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn, từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, ngoan cố chiếm lấy từng góc của gian phòng, nhà nhỏ của ngư dân không có hệ thống sưởi chỉ có bếp lò thô sơ, càng làm cho người ta lạnh đến ngay cả cốt tủy cũng sắp đông lại.
Một bàn tay cầm đi máy sấy, cơ thể ấm áp mà rắn chắc dán chặt phía sau lưng cô, xua tan cái lạnh thấu xương, Arthur nâng mái tóc của cô lên nói: "Để anh làm cho."
Ngón tay anh luồn qua sợi tóc đen nhánh của cô, lần lượt nâng lên hạ xuống, động tác tỉ mỉ mà có trật tự, đầu ngón tay hơi nóng làm cô cảm thấy có chút nhột, trong tiếng máy sấy "ù ù", nhịp tim trầm ổn có lực của anh xuyên qua làn da dán chặt của hai người mà truyền đến, chạm vào trái tim cô làm cho nó cũng cộng hưởng theo.
Trong thời gian nghỉ ngơi ở trấn nhỏ, Arthur cũng thường xuyên sấy tóc cho Đường Mật. Có một lần cô cố ý cau mày hỏi: "Động tác của anh thành thạo như vậy có phải trước kia thường xuyên sấy tóc cho phụ nữ đúng không?", anh nhìn cô trong gương vẻ mặt ranh mãnh nở nụ cười: "Không có, trước kia anh nuôi con chó lông vàng, thường xuyên tắm rửa sấy lông cho nó nên mới đặc biệt thuận tay." Đường Mật nhảy dựng lên, nghiến răng nhào qua bóp cổ anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay, nghiêng người liền đặt dưới ngực, anh cười hôn lên khóe môi cô gằn từng chữ: "Anh không bao giờ sấy tóc cho phụ nữ, trừ phi cô ấy là vợ anh."
Lời nói khi đó như còn đang vang vọng bên tai, rõ ràng đến giống như một con dấu in ở trong lòng, Đường Mật vẫn nhớ rõ nụ cười cùng xúc cảm đôi môi Arthur mang lại lúc ấy, dịu dàng chân thành đến vậy, giống như thuốc độc ngọt ngào khiến cô muốn ngừng mà không được. Thế nhưng, bây giờ cô nhất định phải đem loại dịu dàng khắc cốt ghi tâm ấy ngăn cách ngoài cửa, dùng lý trí của mình dứt bỏ chất gây nghiện sâu tận xương tủy này, đồng thời cũng dứt bỏ anh. Y Tắc nói đúng, đối với Arthur mà nói, cô chính là một liều thuốc độc trí mạng, loại thuốc độc sẽ hại chết anh.
"Hôm nay anh không nên xuất hiện." Đường Mật lùi người cách Arthur một khoảng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào nhưng trong miệng lại khô đến cảm thấy chát. Cô cảm nhận được tay anh cầm tóc mình đột nhiên chặt lại, sau đó lại thoáng buông lỏng, hơi thở của anh phất qua đỉnh đầu cô, có chút dồn dập, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Xa nhau lâu như vậy, câu đầu tiên em muốn nói với anh lại là câu này ư?"
"Chúng ta không nên gặp lại, như vậy sẽ hại anh, cũng hại cả em." Đường Mật quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt, muốn kéo lọn tóc từ trong tay Arthur ra nhưng lại bị anh giữ chặt lấy.
"Em đã nói hai điều không nên, vậy thì điều gì mới nên? Chẳng lẽ dùng thuốc mê làm hôn mê vị hôn phu của em là nên, liên tục không ngừng bỏ chạy lẩn trốn anh là nên sao? Mà tất cả những chuyện ấy là vì anh sẽ hại em?!" Ánh mắt Arthur lạnh xuống, ngón tay cầm sợi tóc cô đang dần dần dùng sức, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng làm cho Đường Mật không nhịn được run lên một cái.
Tác giả: ài, lại cãi nhau rồi, hai cái tên làm cho lòng người không yên này, có điều chủ yếu là người làm mẹ tôi đây tâm lý có chút méo mó, rất thích xem con của mình chịu hành hạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.