Chương 6: Giằng co
Mèo Vớt Trăng Sáng
13/11/2014
Tuy rằng
hiện giờ chỉ là mưa cuối mùa, mưa rơi sẽ không quá lớn, nhưng chẳng ai
dám đi khiêu chiến sấm sét đánh xuống thảo nguyên vào đêm tối cả, cho dù là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng sẽ không chọn
loại thời điểm này mà đi vào chốn hoang dã vắng vẻ. Đường Mật gian nan
cúi mặt xuống bờ vai, muốn lau đi nước mưa không ngừng nhỏ xuống trên
mặt, vết thương chỗ cánh tay và bắp chân bị nước ngấm vào đau đớn từng
cơn, những vết thương này đều do ban ngày lúc cô tránh né viên đạn mà
có.
"Còn tiếp tục bị ngấm nữa, có lẽ vết thương sẽ nhiễm trùng." Cô vừa gập người xuống vừa nghĩ. Tay chân bị trói lại, áo khoác bị lấy đi, khí lạnh theo từng lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, cho dù ra sức cắn chặt răng cũng không thể chống đỡ. Bốn phía tối đen như mực, tia chớp hình cây gai không ngừng xẹt qua trên đỉnh đầu, thô bạo đánh xuống ngọn núi xa xa, trong tiếng sấm đồng thời truyền đến mạch đập của mặt đất cùng tim đập run rẩy của cô.
Lúc này, trong bóng tối phía trước lại nhen lên một ngọn lửa kỳ dị, ngọn lửa màu quả quít sáng rực lập lòe, chập chờn giống như đèn tàu trên biển rộng, hoặc như là một yêu nữ diêm dúa đang cám dỗ người lạc đường, đồng thời cũng tuyên cáo rõ ràng nó mới là chúa tể duy nhất trong đêm tối, là chỉ dẫn có thể giúp Đường Mật thoát khỏi khốn cảnh, cũng là chỗ dựa bây giờ của cô, mà cái cô phải làm là vô điều kiện khuất phục và nghe theo.
Arthur đã đứng ở nơi đó, Đường Mật biết, anh ta đang xuyên thấu qua ánh lửa mỏng manh bễ nghễ cô, giống như một pho tượng điêu khắc đóng băng. Từng sự biến đổi động tác, nét mặt, thậm chí là hít thở của cô đều chạy không khỏi ánh mắt anh ta, có điều anh ta không có bất kỳ hành động nào, cho đến khi cô hao hết phần sức lực cuối cùng, phủ phục ở dưới chân cất tiếng bi thương cầu xin tha thứ, anh ta mới nhìn xuống điềm đạm cười: "Nhìn xem, cô thật là thảm hại, tôi cũng sắp đau lòng vì cô rồi." Sau đó lại dùng một viên đạn xuyên thấu qua ngực của cô, dễ dàng tựa như bóp chết một con côn trùng có cánh vậy.
Thợ săn cay độc sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ con mồi hao hết nhuệ khí cuối cùng trong người mới ung dung thu lưới, nhưng so với thợ săn, Arthur càng giống như một ma quỷ không gì làm không được. Đến nay Đường Mật vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà anh ta biết được thân thế cùng bí mật của mình, để làm phai mờ đoạn ký ức kinh khủng kia, ba nuôi đã tốn gần mười năm tâm huyết vào cô, bây giờ lại bị một người xa lạ quen biết chưa quá nửa ngày dễ dàng gợi lại, tựa như thuật đọc tâm tà ác làm cho người ta kinh hãi vậy.
Đường Mật không tin trên thế giới thật sự có ma pháp, bản thân cô chính là một người có công năng đặc biệt, có thể hiểu ngôn ngữ của động vật cũng như trao đổi được với bọn chúng, nhưng việc ấy chỉ giới hạn trong phạm vi "những điều" đối phương "nói ra", chứ không phải bí mật giấu kín dưới đáy lòng. Với cách thức vừa rồi Arthur thẩm vấn cô xem ra, giống như là thuật thôi miên có tính cưỡng chế nào đó. Loại phương pháp cưỡng chế thôi miên này vô cùng bá đạo, cũng không khác với nghiêm hình bức cung nhiều lắm, cho nên suy xét xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, phần lớn các quốc gia trong lúc thẩm vấn cũng sẽ cấm dùng, nhưng đối với một vài tổ chức bí mật cùng quân đội mà nói, nó vẫn là vũ khí bí mật hữu hiệu nhất.
Anh ta rốt cuộc là ai? Thương nhân thần bí khó lường? Tay súng bắn tỉa với nụ cười dịu dàng? Hay là nhà thôi miên lòng dạ độc ác? Có lẽ là tất cả nhưng lại không hẳn là tất cả, tựa như xuyên qua ống nhòm để lén quan sát một con báo, có thể nhìn thấy mỗi một chi tiết hoa văn nhưng mãi mãi cũng không đoán ra được tổng thể của nó.
Chịu đựng hành hạ của rét lạnh cùng mệt mỏi, Đường Mật cố gắng mở to hai mắt, trong lòng cũng càng khẳng định chắc chắn, cho dù ngoan ngoãn nói ra nơi giấu thẻ nhớ, thì người đàn ông đáng sợ này cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Huống chi, cô bây giờ cũng không phải là không có chút phần thắng nào, bởi vì "Cứu binh" cực khổ chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới rồi. Nghe kia gầm khẽ từng chút một tiến đến gần, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng phát ra tiếng thở phào lặng lẽ: "Cám ơn trời đất, rốt cuộc mày đã tới rồi, Emma."
Mưa đã tạnh, tầng mây tản ra, giữa trời và đất dần dần phân cách bằng đường biên giới mông lung, một con sư tử trắng xuất hiện, đứng ở nơi sắc trời tối tăm mù mịt, rồi từ từ tiến dần về phía bọn họ, tựa như tuyết đầu mùa ngưng tụ thành lưỡi đao từng nhát xẻ mảnh tối tăm dày đặc ra, vạn vật thì run rẩy phát ra tiếng kêu sợ hãi dưới lưỡi đao ấy.
Lúc nhìn thấy con sư tử màu trắng này, Arthur cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Đêm tối vốn là cơ hội kiếm ăn tốt của động vật, chung quanh đây không ít dã thú to lớn sinh sống, bình thường, bọn chúng sợ hãi ánh sáng đèn trong lều vải nên không dám tùy tiện đến gần, nhưng nếu như cách xa vòng bảo vệ của ánh sáng, bọn chúng sẽ hóa thân thành những sát thủ hung mãnh nhất, tiến hành tấn công bất cứ lúc nào. Điều anh hiếu kỳ hơn chính là người đang cuộn mình trong bụi cỏ kia sẽ có phản ứng như thế nào, nếu như trận mưa đêm trên thảo nguyên không thể làm cô khuất phục, thì răng thú sắc bén có thể xé rách trái tim kiêu ngạo kia của cô hay không? Chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ thét chói tai, khóc thút thít sau đó trong lúc kích động mà mềm nhũn trong lòng anh, máu anh dường như muốn sôi trào lên, trong lòng rục rịch nở ra một chùm hoa đẹp đẽ, cho đến khi hai mắt mê ly. Vừa rồi ở trong lều vải, cô nở một nụ cười với anh, rực rỡ phảng phất như ngọc lưu ly, rõ ràng là yếu đuối như vậy, lại cứ muốn cố sức ra vẻ tài năng sắc sảo, không chút sợ sệt coi thường mọi thứ, kể cả linh hồn ẩn núp trong bóng đêm kia của anh, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn hung hăng phá hủy.
Trong nghệ thuật thẩm vấn bức cung, thay vì tra tấn thể xác, Arthur càng nóng lòng tách rời tư tưởng và ý chí hơn. Mặc dù có rất nhiều người cùng nghề lún sâu vào việc làm đối tượng bị thẩm vấn máu thịt lẫn lộn, liên tục kêu la đau đớn trong bạo lực Mỹ học, thì anh lại cho rằng đó là biểu hiện nhu nhược cùng vô năng, anh thích phương thức sạch sẽ mà hủy diệt triệt để hơn, tựa như ma cà rồng đẳng cấp tối cao, khi dùng bữa tuyệt đối sẽ không để con mồi tràn ra nửa giọt máu nào.
"Xem ra mình thật sự là một ma quỷ máu lạnh." Anh thở ra một làn khói, nhếch khóe môi tự giễu nói. Có điều, người ăn cơm của nghề này lại có ai không phải ma quỷ chứ?
Sư tử trắng vẫn đang đến gần, bàn chân dày rộng không tiếng động bước qua bụi cỏ thấp bé, ngoại trừ tiếng tí tách của nước mưa, thì tất cả đều lặng ngắt như tờ. Ánh trăng vừa lộ ra giống như cây cọ vẽ mảnh khảnh, hùng hồn viền vòng quanh thân thể gọn nhẹ mà linh hoạt kia, trên bộ lông màu bạc có bọt nước đọng lại, theo động tác chậm rãi tỏa ra một vầng sáng óng ánh, nhưng mà ngay tại thời khắc bọt nước kia bị vẫy ra, cũng theo quỹ tích sức lực vận động mà bắn tung tóe.
Nó dừng ở trước người Đường Mật, đôi mắt màu xanh ngọc lướt qua cô, trong bình tĩnh mang theo sắc bén, nhưng chưa dừng tại đó, mà tiếp tục bắn thẳng về phía Arthur ở cách đó không xa. Cơ bắp hàm trên kéo về phía sau, răng nanh lành lạnh lóe lên trắng sáng trong bóng đêm, cả người lui về phía sau, tạo thành tư thế tấn công. Bước đầu tiên khóa chặt đối thủ mạnh hơn, là bản năng của tất cả động vật, sư tử đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Arthur nhìn chằm chằm con sư tử phía trước, tay lặng lẽ đặt lên súng ở bên hông. Nhưng mà sư tử trắng cũng không nhào về phía anh, mà chỉ là nhìn anh gầm lên vài tiếng, sau đó cúi đầu xuống liên tục ngửi ngửi Đường Mật bên cạnh, giống như vào sau khi dọa lui đối thủ mạnh, mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá mức độ tươi sống của "Thức ăn".
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trên mặt Arthur không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là ném cây dù trong tay xuống, đồng thời nhanh chóng kéo chốt khẩu súng, nhắm thẳng vào động vật họ mèo khổng lồ kia. Anh hẳn phải lập tức nổ súng, thế mà lại do dự, thậm chí có một chút xíu sợ hãi. Do dự là vì đang chờ đợi, chờ đợi cô gái quật cường kia cầu cứu mình, còn sợ hãi... Anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh không muốn nhìn thấy hình ảnh cô chết đi. Ngay từ đầu đã là như vậy, nếu như thật sự muốn giết cô, từ lúc bắn ra viên đạn đầu tiên đã kết thúc tất cả mọi chuyện, nhưng mà anh lại không làm. Là vì sức hấp dẫn của cô hay vì một chút lương tri còn sót lại dưới đáy lòng, anh cũng không rõ lắm, chỉ rõ duy nhất một điều đó là có một số thứ dường như không còn giống trước đây nữa.
"Còn tiếp tục bị ngấm nữa, có lẽ vết thương sẽ nhiễm trùng." Cô vừa gập người xuống vừa nghĩ. Tay chân bị trói lại, áo khoác bị lấy đi, khí lạnh theo từng lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, cho dù ra sức cắn chặt răng cũng không thể chống đỡ. Bốn phía tối đen như mực, tia chớp hình cây gai không ngừng xẹt qua trên đỉnh đầu, thô bạo đánh xuống ngọn núi xa xa, trong tiếng sấm đồng thời truyền đến mạch đập của mặt đất cùng tim đập run rẩy của cô.
Lúc này, trong bóng tối phía trước lại nhen lên một ngọn lửa kỳ dị, ngọn lửa màu quả quít sáng rực lập lòe, chập chờn giống như đèn tàu trên biển rộng, hoặc như là một yêu nữ diêm dúa đang cám dỗ người lạc đường, đồng thời cũng tuyên cáo rõ ràng nó mới là chúa tể duy nhất trong đêm tối, là chỉ dẫn có thể giúp Đường Mật thoát khỏi khốn cảnh, cũng là chỗ dựa bây giờ của cô, mà cái cô phải làm là vô điều kiện khuất phục và nghe theo.
Arthur đã đứng ở nơi đó, Đường Mật biết, anh ta đang xuyên thấu qua ánh lửa mỏng manh bễ nghễ cô, giống như một pho tượng điêu khắc đóng băng. Từng sự biến đổi động tác, nét mặt, thậm chí là hít thở của cô đều chạy không khỏi ánh mắt anh ta, có điều anh ta không có bất kỳ hành động nào, cho đến khi cô hao hết phần sức lực cuối cùng, phủ phục ở dưới chân cất tiếng bi thương cầu xin tha thứ, anh ta mới nhìn xuống điềm đạm cười: "Nhìn xem, cô thật là thảm hại, tôi cũng sắp đau lòng vì cô rồi." Sau đó lại dùng một viên đạn xuyên thấu qua ngực của cô, dễ dàng tựa như bóp chết một con côn trùng có cánh vậy.
Thợ săn cay độc sẽ luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ con mồi hao hết nhuệ khí cuối cùng trong người mới ung dung thu lưới, nhưng so với thợ săn, Arthur càng giống như một ma quỷ không gì làm không được. Đến nay Đường Mật vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà anh ta biết được thân thế cùng bí mật của mình, để làm phai mờ đoạn ký ức kinh khủng kia, ba nuôi đã tốn gần mười năm tâm huyết vào cô, bây giờ lại bị một người xa lạ quen biết chưa quá nửa ngày dễ dàng gợi lại, tựa như thuật đọc tâm tà ác làm cho người ta kinh hãi vậy.
Đường Mật không tin trên thế giới thật sự có ma pháp, bản thân cô chính là một người có công năng đặc biệt, có thể hiểu ngôn ngữ của động vật cũng như trao đổi được với bọn chúng, nhưng việc ấy chỉ giới hạn trong phạm vi "những điều" đối phương "nói ra", chứ không phải bí mật giấu kín dưới đáy lòng. Với cách thức vừa rồi Arthur thẩm vấn cô xem ra, giống như là thuật thôi miên có tính cưỡng chế nào đó. Loại phương pháp cưỡng chế thôi miên này vô cùng bá đạo, cũng không khác với nghiêm hình bức cung nhiều lắm, cho nên suy xét xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, phần lớn các quốc gia trong lúc thẩm vấn cũng sẽ cấm dùng, nhưng đối với một vài tổ chức bí mật cùng quân đội mà nói, nó vẫn là vũ khí bí mật hữu hiệu nhất.
Anh ta rốt cuộc là ai? Thương nhân thần bí khó lường? Tay súng bắn tỉa với nụ cười dịu dàng? Hay là nhà thôi miên lòng dạ độc ác? Có lẽ là tất cả nhưng lại không hẳn là tất cả, tựa như xuyên qua ống nhòm để lén quan sát một con báo, có thể nhìn thấy mỗi một chi tiết hoa văn nhưng mãi mãi cũng không đoán ra được tổng thể của nó.
Chịu đựng hành hạ của rét lạnh cùng mệt mỏi, Đường Mật cố gắng mở to hai mắt, trong lòng cũng càng khẳng định chắc chắn, cho dù ngoan ngoãn nói ra nơi giấu thẻ nhớ, thì người đàn ông đáng sợ này cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Huống chi, cô bây giờ cũng không phải là không có chút phần thắng nào, bởi vì "Cứu binh" cực khổ chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới rồi. Nghe kia gầm khẽ từng chút một tiến đến gần, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng phát ra tiếng thở phào lặng lẽ: "Cám ơn trời đất, rốt cuộc mày đã tới rồi, Emma."
Mưa đã tạnh, tầng mây tản ra, giữa trời và đất dần dần phân cách bằng đường biên giới mông lung, một con sư tử trắng xuất hiện, đứng ở nơi sắc trời tối tăm mù mịt, rồi từ từ tiến dần về phía bọn họ, tựa như tuyết đầu mùa ngưng tụ thành lưỡi đao từng nhát xẻ mảnh tối tăm dày đặc ra, vạn vật thì run rẩy phát ra tiếng kêu sợ hãi dưới lưỡi đao ấy.
Lúc nhìn thấy con sư tử màu trắng này, Arthur cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Đêm tối vốn là cơ hội kiếm ăn tốt của động vật, chung quanh đây không ít dã thú to lớn sinh sống, bình thường, bọn chúng sợ hãi ánh sáng đèn trong lều vải nên không dám tùy tiện đến gần, nhưng nếu như cách xa vòng bảo vệ của ánh sáng, bọn chúng sẽ hóa thân thành những sát thủ hung mãnh nhất, tiến hành tấn công bất cứ lúc nào. Điều anh hiếu kỳ hơn chính là người đang cuộn mình trong bụi cỏ kia sẽ có phản ứng như thế nào, nếu như trận mưa đêm trên thảo nguyên không thể làm cô khuất phục, thì răng thú sắc bén có thể xé rách trái tim kiêu ngạo kia của cô hay không? Chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ thét chói tai, khóc thút thít sau đó trong lúc kích động mà mềm nhũn trong lòng anh, máu anh dường như muốn sôi trào lên, trong lòng rục rịch nở ra một chùm hoa đẹp đẽ, cho đến khi hai mắt mê ly. Vừa rồi ở trong lều vải, cô nở một nụ cười với anh, rực rỡ phảng phất như ngọc lưu ly, rõ ràng là yếu đuối như vậy, lại cứ muốn cố sức ra vẻ tài năng sắc sảo, không chút sợ sệt coi thường mọi thứ, kể cả linh hồn ẩn núp trong bóng đêm kia của anh, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn hung hăng phá hủy.
Trong nghệ thuật thẩm vấn bức cung, thay vì tra tấn thể xác, Arthur càng nóng lòng tách rời tư tưởng và ý chí hơn. Mặc dù có rất nhiều người cùng nghề lún sâu vào việc làm đối tượng bị thẩm vấn máu thịt lẫn lộn, liên tục kêu la đau đớn trong bạo lực Mỹ học, thì anh lại cho rằng đó là biểu hiện nhu nhược cùng vô năng, anh thích phương thức sạch sẽ mà hủy diệt triệt để hơn, tựa như ma cà rồng đẳng cấp tối cao, khi dùng bữa tuyệt đối sẽ không để con mồi tràn ra nửa giọt máu nào.
"Xem ra mình thật sự là một ma quỷ máu lạnh." Anh thở ra một làn khói, nhếch khóe môi tự giễu nói. Có điều, người ăn cơm của nghề này lại có ai không phải ma quỷ chứ?
Sư tử trắng vẫn đang đến gần, bàn chân dày rộng không tiếng động bước qua bụi cỏ thấp bé, ngoại trừ tiếng tí tách của nước mưa, thì tất cả đều lặng ngắt như tờ. Ánh trăng vừa lộ ra giống như cây cọ vẽ mảnh khảnh, hùng hồn viền vòng quanh thân thể gọn nhẹ mà linh hoạt kia, trên bộ lông màu bạc có bọt nước đọng lại, theo động tác chậm rãi tỏa ra một vầng sáng óng ánh, nhưng mà ngay tại thời khắc bọt nước kia bị vẫy ra, cũng theo quỹ tích sức lực vận động mà bắn tung tóe.
Nó dừng ở trước người Đường Mật, đôi mắt màu xanh ngọc lướt qua cô, trong bình tĩnh mang theo sắc bén, nhưng chưa dừng tại đó, mà tiếp tục bắn thẳng về phía Arthur ở cách đó không xa. Cơ bắp hàm trên kéo về phía sau, răng nanh lành lạnh lóe lên trắng sáng trong bóng đêm, cả người lui về phía sau, tạo thành tư thế tấn công. Bước đầu tiên khóa chặt đối thủ mạnh hơn, là bản năng của tất cả động vật, sư tử đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Arthur nhìn chằm chằm con sư tử phía trước, tay lặng lẽ đặt lên súng ở bên hông. Nhưng mà sư tử trắng cũng không nhào về phía anh, mà chỉ là nhìn anh gầm lên vài tiếng, sau đó cúi đầu xuống liên tục ngửi ngửi Đường Mật bên cạnh, giống như vào sau khi dọa lui đối thủ mạnh, mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá mức độ tươi sống của "Thức ăn".
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trên mặt Arthur không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là ném cây dù trong tay xuống, đồng thời nhanh chóng kéo chốt khẩu súng, nhắm thẳng vào động vật họ mèo khổng lồ kia. Anh hẳn phải lập tức nổ súng, thế mà lại do dự, thậm chí có một chút xíu sợ hãi. Do dự là vì đang chờ đợi, chờ đợi cô gái quật cường kia cầu cứu mình, còn sợ hãi... Anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh không muốn nhìn thấy hình ảnh cô chết đi. Ngay từ đầu đã là như vậy, nếu như thật sự muốn giết cô, từ lúc bắn ra viên đạn đầu tiên đã kết thúc tất cả mọi chuyện, nhưng mà anh lại không làm. Là vì sức hấp dẫn của cô hay vì một chút lương tri còn sót lại dưới đáy lòng, anh cũng không rõ lắm, chỉ rõ duy nhất một điều đó là có một số thứ dường như không còn giống trước đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.