Chương 15: Khuất phục
Mèo Vớt Trăng Sáng
13/11/2014
"Không,
tôi từ chối. Mặc dù hết sức cảm tạ anh và quý quốc đã giúp đỡ ba tôi,
nhưng chúng tôi sẽ không vướng vào bất kỳ đấu tranh chính trị nào, càng
sẽ không bán mạng vì bất kỳ thế lực nào." Đường Mật nhìn anh, không chút do dự nói ra câu trả lời của mình.
"Thật là khiến người ta lấy làm tiếc, tuy nhiên tôi vẫn thành thật hy vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ lại lời đề nghị của chúng tôi. Dấu tích của nhân viên nước A đã bị bại lộ trong hành động lần này, mà biện pháp tốt nhất để cứu vãn nhiệm vụ thất bại chính là lập tức hoàn thành nó, hành động ám sát lần thứ hai rất nhanh nữa thôi sẽ bắt đầu, nhưng nếu như em cho phép, chúng tôi sẽ cung cấp đến ông Makin sự bảo vệ chu đáo chặt chẽ nhất." Arthur dùng ngón tay xoa cằm, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối, thế nhưng ánh mắt vẫn tự tin mà kiên định như cũ, đặc biệt là lúc nói đến hai chữ "bảo vệ".
Đường Mật nghe ra ý ở ngoài lời của anh ta, ý anh ta chính là nếu như cô từ chối hợp tác, bọn họ cũng sẽ không bảo vệ Makin nữa mà để mặc sát thủ nước A ám sát ông, cô ngồi thẳng người lại, lạnh lùng đón ánh mắt của anh nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua tôi cho rằng cảnh sát cũng có thể cung cấp đến ba tôi sự bảo vệ chu đáo chặt chẽ nhất giống như vậy."
"Mấy tháng trước, nghị viên Walter của quý quốc bị đe dọa, lúc ấy cảnh sát cũng phái rất nhiều nhân viên tiến hành giám sát, nhưng cuối cùng nghị viên vẫn bị hạ độc trong chính nơi ở của mình. Mặc dù cảnh sát quý quốc lực lượng hùng hậu, nhưng mà muốn đối phó với tổ chức sát thủ hàng đầu của nước A thì còn kém xa lắm, công tác bảo an của vũ hội đêm nay cũng coi như làm đến ‘giọt nước không lọt’, nhưng kẻ ám sát không phải vẫn trà trộn vào được đó sao?" Arthur bình tĩnh phản bác.
"Việc ấy..." Lời của anh ta làm cho cô nhất thời nghẹn giọng, đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Đường Mật ấn phím nghe, trong điện thoại truyền đến tiếng nói hoảng sợ của quản gia Ronado con: "Cô chủ, vừa rồi trong nhà đã xảy ra một vụ nổ, phòng ngủ của ông Makin hầu như bị nổ thành mảnh vụn rồi!"
"Vụ nổ? !"
Mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay Đường Mật đổ ra, điện thoại do hoảng sợ nên đã từ các ngón tay tuột xuống, nhưng được Arthur nhẹ nhàng đón lấy, sau đó áo vest lại hạ xuống vai cô lần nữa, tiếp đó là giọng nói trầm thấp như ma chú của anh bao phủ lấy cô: "Đó là bảo hiểm kép, một khi vụ ám sát ở vũ hội thất bại thì vẫn còn bom chờ sẵn trong phòng ngủ, bọn họ là rắp tâm muốn đưa Makin vào chỗ chết, chẳng qua là không dự liệu được đêm nay lại gặp phải chúng tôi. Đường, hãy đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, không phải vì bản thân em, mà là vì Makin."
Đường Mật ngửa đầu hít một hơi khí lạnh, cùng lúc nâng mắt nhìn quạt thông gió to lớn trên trần nhà, cánh quạt bằng sắt màu đen vội vã xoay tròn, phát ra ánh sáng lạnh u ám, giống như trung tâm của xoáy nước, cuộn tròn như muốn hút mọi thứ vào, sau đó cắn nuốt. Đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn chớp tắt, hành lang mờ tối thoáng như đáy nước bị kết băng, chỉ còn lại sự yên ắng đang chuyển động.
--------------------------- Mình là cái gì các bạn biết mà -----------------------------------
-
Vài tuần sau, tại một khách sạn cao cấp nào đó trong cảnh nội nước Z.
Đường Mật soi gương kéo kéo cái viền cổ áo, tơ lụa màu trắng bạc vòng quanh cần cổ làm cho cô hơi khó thở. Lễ phục dạ hội này là Arthur chọn, kiểu dáng dựa theo sự tao nhã cổ xưa, cánh tay và cổ đều bị bó chặt, nhưng toàn bộ phần lưng đều lộ ra ngoài, tơ lụa cùng voan mỏng lay động tùy ý rủ xuống bao vòng quanh đường cong vòng ba duyên dáng, làn váy dài trong lúc đi lại gợi ra tư thế nhấp nhô, làm cho người ta không nhịn được cứ muốn đoán xem thân hình hấp dẫn dưới lớp vải phập phồng kia rốt cuộc trông như thế nào.
"Sự gợi cảm tạo ra nhiều không gian tưởng tượng mới là điểm mê người nhất." Đó cũng là Arthur nói.
"Cuối cùng vẫn phải khuất phục trước anh ta." Đường Mật rũ khóe mắt, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo lạnh giá mà mỏng manh kia nghĩ.
Cô đáp ứng yêu cầu của Arthur, giúp bọn họ làm gián điệp tiếp cận thủ lĩnh phản quân nước Z, đêm nay cô sẽ chính thức được giới thiệu làm quen với tù trưởng Emile. Nguyên nhân cô làm như bây giờ cũng không phải vì lần nói chuyện với Arthur trong bệnh viện kia, mà là vì sau khi cô báo án với cục cảnh sát, cảnh sát trưởng đồng thời cũng phái rất nhiều nhân viên bảo vệ ở bệnh viện, nhưng dù Makin đang nằm trên giường bệnh vẫn bị ám sát lần thứ hai.
"Chúng tôi không ngờ được lại có người đóng giả nhân viên bệnh viện mưu đồ giết ngài Makin bằng thuốc độc, tuy nhiên cũng may ngay tại lúc cây kim sắp chích vào ông ấy thì không biết từ đâu bắn tới viên đạn giết chết kẻ ám sát kia." Sau khi chuyện xảy ra cảnh sát trưởng đã nói với Đường Mật như thế.
Khi Đường Mật hồn bay phách lạc ra khỏi cục cảnh sát, lại gặp Arthur đang chờ cô ở ven đường. Anh ta vừa hút thuốc, vừa dựa vào hàng rào của lối đi bộ, áo khoác da màu đen dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, một đôi chân dài nhàn tản bắt chéo, dưới lớp quần jean có vẻ càng thẳng hơn.
"Em cảm thấy Makin có thể tránh thoát lần ám sát thứ ba không?" Anh ta mỉm cười tháo kính râm xuống, thong thả ung dung nói. Đôi mắt lục sẫm sâu không thấy đáy, ánh lên trời chiều màu đỏ giống như miệng giếng sâu tập trung nhìn cô. Kỳ thật thứ anh ta muốn không phải là câu trả lời của cô, mà là muốn thưởng thức vẻ mặt khi cô phục tùng.
Đường Mật ngẩng đầu l, hít thở thật sâu, kéo suy nghĩ từ hồi tưởng trở về hiện thực, ép buộc mình nhìn vào hình ảnh trong gương. Ngũ quan xinh xắn, làn da trơn bóng mịn màng tựa như đồ sứ tinh xảo mà dễ vỡ, nhưng đôi mắt đen láy lại như kim cương cực kỳ sắc bén, trầm tĩnh mà sắc bén cắt ngang bầu không khí vẩn đục, mở ra một con đường sống.
"Cho dù phục tùng cũng là tạm thời." Cô nhíu lông mày, tự nhủ với mình, sau đó kéo cửa phòng ra.
Arthur đang dựa vào bệ cửa sổ uống Whiskey, khi thấy Đường Mật mặc bộ lễ phục như đám mây đi từ phòng thay đồ ra, anh liền đặt ly rượu xuống, lặng yên tỉ mỉ nhìn cô, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, không rõ là hài lòng hay không hài lòng, chỉ tùy ý để ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt lướt trên người cô.
"Tôi bắt đầu hối hận vì chọn cho em bộ trang phục này rồi." Lát sau, anh thu ánh mắt lại, xoay người cầm lấy một hộp lễ tinh xảo đi đến trước mặt Đường Mật rồi mở ra.
"Trang phục không hợp à? Có điều đã không còn thời gian thay nữa rồi." Nhìn thấy vẻ thất vọng tiếc nuối trong mắt anh, Đường Mật có chút hả hê mà nhếch khóe miệng lên. Thưởng thức một người mạnh mẽ thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt bất lực thật đúng là chuyện làm người ta vui sướng.
"Không, chính là vì quá hợp, cho nên mới không hợp." Arthur nửa quỳ xuống, nói ra một câu không rõ lý do, sau đó lấy từ trong hộp ra một đôi giày cao gót được đính kim cương và lông vũ màu trắng, ngẩng đầu nhìn Đường Mật nói: "Nào, ngồi xuống đi."
Đường Mật theo lời ngồi xuống, chần chờ nhìn anh đặt chân trái của mình lên đầu gối, sau đó đi giày cao gót vào. Động tác của anh dịu dàng mà tập trung, vẻ mặt thật cẩn thận giống như trong lòng bàn tay đang cầm một vật báu vậy. Cô cảm thấy bàn tay to lớn kia như bao trùm lòng bàn chân lạnh buốt của mình, nhiệt độ đang từ lòng bàn tay anh truyền vào cơ thể, cháy lên một ngọn lửa nóng rực đốt tới mặt, tim vô cớ đập mạnh, chân đặt trên đầu gối anh cũng không tự chủ được mà rụt lại.
Đây là cử chỉ thân mật của những người yêu nhau, so với hôn môi càng khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng giữa bọn họ lại không phải là loại quan hệ ấy, đột nhiên dịu dàng so với dùng vũ lực ép buộc còn làm cô sợ hãi hơn.
Arthur giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia, ngăn ý định rụt lại của cô, sức lực không lớn nhưng cũng làm cho cô không thể nào thoát ra. "Rất nhanh sẽ xong thôi." Anh mỉm cười giúp cô đi chiếc giày còn lại vào.
Kể từ lúc bước lên máy bay đi tới nước Z, Arthur không còn lộ ra loại ánh mắt khống chế cùng nhìn thấu như trước kia nữa, cũng không còn bất kỳ cử chỉ cợt nhả nào, thậm chí ngay cả một câu nói trêu đùa cũng không có. Ngoại trừ hết lần này đến lần khác nhắc nhở Đường Mật "hạng mục công việc cần chú ý" trong lúc thực thi kế hoạch ra, phần lớn thời gian đều là một mình trầm tư, nhưng chỉ cần cô cần thứ gì thì anh ta luôn có thể nhận ra và thỏa mãn trước, có lúc thậm chí ngay chính cô cũng chưa phản ứng kịp. Ví dụ như lúc chọn món ăn, anh ta sẽ không quên dặn phục vụ không được có thịt trong món ăn; khi cô cảm thấy phiền muộn, bắt đầu vô thức vẽ lung tung lên giấy, anh ta sẽ đưa đến tờ tạp chí nhiếp ảnh mới nhất cùng một ly cà phê Sumatra; thậm chí còn suy nghĩ đến thói quen nghề nghiệp của cô mà bố trí cho cô một bệ máy chụp hình, đương nhiên tất cả hình chụp phải trải qua kiểm tra của anh ta.
Nói thật, Đường Mật chưa từng gặp được người đàn ông biết chăm sóc người khác như Arthur, săn sóc chu đáo mà rất có chừng mực, vừa cho bạn cảm thấy mình như công chúa bị anh ta giam cầm, nhưng lại không hề cảm thấy bị quấy rầy, thậm chí làm cho cô có loại ảo giác rằng người này hình như đã quen biết mình rất nhiều năm, còn hiểu cô hơn cả chính cô nữa. Có điều, rất nhanh cô đã nghĩ thông, có thể nhận ra thứ cô cần trước cả cô chứng tỏ tầm mắt quản chế của anh ta chưa bao giờ rời khỏi mình, dù có là lúc anh ta nhắm mắt một mình suy tư đi nữa. Làm thế nào để phá vỡ lòng đề phòng của người khác trong khoảng thời gian ngắn là môn học bắt buộc của mỗi đặc công, mà anh ta không thể nghi ngờ là cao thủ trong đó.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết của Arthur, Đường Mật bĩu khóe môi, bỏ chân từ trên đầu gối anh xuống, đứng lên đi về phía bàn trang điểm: "Anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tôi sẽ không nói tiếng cảm ơn." Lúc đi qua, làn váy lay động của cô hững hờ phất qua bên chân anh.
"Thật là khiến người ta lấy làm tiếc, tuy nhiên tôi vẫn thành thật hy vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ lại lời đề nghị của chúng tôi. Dấu tích của nhân viên nước A đã bị bại lộ trong hành động lần này, mà biện pháp tốt nhất để cứu vãn nhiệm vụ thất bại chính là lập tức hoàn thành nó, hành động ám sát lần thứ hai rất nhanh nữa thôi sẽ bắt đầu, nhưng nếu như em cho phép, chúng tôi sẽ cung cấp đến ông Makin sự bảo vệ chu đáo chặt chẽ nhất." Arthur dùng ngón tay xoa cằm, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối, thế nhưng ánh mắt vẫn tự tin mà kiên định như cũ, đặc biệt là lúc nói đến hai chữ "bảo vệ".
Đường Mật nghe ra ý ở ngoài lời của anh ta, ý anh ta chính là nếu như cô từ chối hợp tác, bọn họ cũng sẽ không bảo vệ Makin nữa mà để mặc sát thủ nước A ám sát ông, cô ngồi thẳng người lại, lạnh lùng đón ánh mắt của anh nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua tôi cho rằng cảnh sát cũng có thể cung cấp đến ba tôi sự bảo vệ chu đáo chặt chẽ nhất giống như vậy."
"Mấy tháng trước, nghị viên Walter của quý quốc bị đe dọa, lúc ấy cảnh sát cũng phái rất nhiều nhân viên tiến hành giám sát, nhưng cuối cùng nghị viên vẫn bị hạ độc trong chính nơi ở của mình. Mặc dù cảnh sát quý quốc lực lượng hùng hậu, nhưng mà muốn đối phó với tổ chức sát thủ hàng đầu của nước A thì còn kém xa lắm, công tác bảo an của vũ hội đêm nay cũng coi như làm đến ‘giọt nước không lọt’, nhưng kẻ ám sát không phải vẫn trà trộn vào được đó sao?" Arthur bình tĩnh phản bác.
"Việc ấy..." Lời của anh ta làm cho cô nhất thời nghẹn giọng, đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Đường Mật ấn phím nghe, trong điện thoại truyền đến tiếng nói hoảng sợ của quản gia Ronado con: "Cô chủ, vừa rồi trong nhà đã xảy ra một vụ nổ, phòng ngủ của ông Makin hầu như bị nổ thành mảnh vụn rồi!"
"Vụ nổ? !"
Mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay Đường Mật đổ ra, điện thoại do hoảng sợ nên đã từ các ngón tay tuột xuống, nhưng được Arthur nhẹ nhàng đón lấy, sau đó áo vest lại hạ xuống vai cô lần nữa, tiếp đó là giọng nói trầm thấp như ma chú của anh bao phủ lấy cô: "Đó là bảo hiểm kép, một khi vụ ám sát ở vũ hội thất bại thì vẫn còn bom chờ sẵn trong phòng ngủ, bọn họ là rắp tâm muốn đưa Makin vào chỗ chết, chẳng qua là không dự liệu được đêm nay lại gặp phải chúng tôi. Đường, hãy đáp ứng yêu cầu của chúng tôi, không phải vì bản thân em, mà là vì Makin."
Đường Mật ngửa đầu hít một hơi khí lạnh, cùng lúc nâng mắt nhìn quạt thông gió to lớn trên trần nhà, cánh quạt bằng sắt màu đen vội vã xoay tròn, phát ra ánh sáng lạnh u ám, giống như trung tâm của xoáy nước, cuộn tròn như muốn hút mọi thứ vào, sau đó cắn nuốt. Đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn chớp tắt, hành lang mờ tối thoáng như đáy nước bị kết băng, chỉ còn lại sự yên ắng đang chuyển động.
--------------------------- Mình là cái gì các bạn biết mà -----------------------------------
-
Vài tuần sau, tại một khách sạn cao cấp nào đó trong cảnh nội nước Z.
Đường Mật soi gương kéo kéo cái viền cổ áo, tơ lụa màu trắng bạc vòng quanh cần cổ làm cho cô hơi khó thở. Lễ phục dạ hội này là Arthur chọn, kiểu dáng dựa theo sự tao nhã cổ xưa, cánh tay và cổ đều bị bó chặt, nhưng toàn bộ phần lưng đều lộ ra ngoài, tơ lụa cùng voan mỏng lay động tùy ý rủ xuống bao vòng quanh đường cong vòng ba duyên dáng, làn váy dài trong lúc đi lại gợi ra tư thế nhấp nhô, làm cho người ta không nhịn được cứ muốn đoán xem thân hình hấp dẫn dưới lớp vải phập phồng kia rốt cuộc trông như thế nào.
"Sự gợi cảm tạo ra nhiều không gian tưởng tượng mới là điểm mê người nhất." Đó cũng là Arthur nói.
"Cuối cùng vẫn phải khuất phục trước anh ta." Đường Mật rũ khóe mắt, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo lạnh giá mà mỏng manh kia nghĩ.
Cô đáp ứng yêu cầu của Arthur, giúp bọn họ làm gián điệp tiếp cận thủ lĩnh phản quân nước Z, đêm nay cô sẽ chính thức được giới thiệu làm quen với tù trưởng Emile. Nguyên nhân cô làm như bây giờ cũng không phải vì lần nói chuyện với Arthur trong bệnh viện kia, mà là vì sau khi cô báo án với cục cảnh sát, cảnh sát trưởng đồng thời cũng phái rất nhiều nhân viên bảo vệ ở bệnh viện, nhưng dù Makin đang nằm trên giường bệnh vẫn bị ám sát lần thứ hai.
"Chúng tôi không ngờ được lại có người đóng giả nhân viên bệnh viện mưu đồ giết ngài Makin bằng thuốc độc, tuy nhiên cũng may ngay tại lúc cây kim sắp chích vào ông ấy thì không biết từ đâu bắn tới viên đạn giết chết kẻ ám sát kia." Sau khi chuyện xảy ra cảnh sát trưởng đã nói với Đường Mật như thế.
Khi Đường Mật hồn bay phách lạc ra khỏi cục cảnh sát, lại gặp Arthur đang chờ cô ở ven đường. Anh ta vừa hút thuốc, vừa dựa vào hàng rào của lối đi bộ, áo khoác da màu đen dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, một đôi chân dài nhàn tản bắt chéo, dưới lớp quần jean có vẻ càng thẳng hơn.
"Em cảm thấy Makin có thể tránh thoát lần ám sát thứ ba không?" Anh ta mỉm cười tháo kính râm xuống, thong thả ung dung nói. Đôi mắt lục sẫm sâu không thấy đáy, ánh lên trời chiều màu đỏ giống như miệng giếng sâu tập trung nhìn cô. Kỳ thật thứ anh ta muốn không phải là câu trả lời của cô, mà là muốn thưởng thức vẻ mặt khi cô phục tùng.
Đường Mật ngẩng đầu l, hít thở thật sâu, kéo suy nghĩ từ hồi tưởng trở về hiện thực, ép buộc mình nhìn vào hình ảnh trong gương. Ngũ quan xinh xắn, làn da trơn bóng mịn màng tựa như đồ sứ tinh xảo mà dễ vỡ, nhưng đôi mắt đen láy lại như kim cương cực kỳ sắc bén, trầm tĩnh mà sắc bén cắt ngang bầu không khí vẩn đục, mở ra một con đường sống.
"Cho dù phục tùng cũng là tạm thời." Cô nhíu lông mày, tự nhủ với mình, sau đó kéo cửa phòng ra.
Arthur đang dựa vào bệ cửa sổ uống Whiskey, khi thấy Đường Mật mặc bộ lễ phục như đám mây đi từ phòng thay đồ ra, anh liền đặt ly rượu xuống, lặng yên tỉ mỉ nhìn cô, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, không rõ là hài lòng hay không hài lòng, chỉ tùy ý để ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt lướt trên người cô.
"Tôi bắt đầu hối hận vì chọn cho em bộ trang phục này rồi." Lát sau, anh thu ánh mắt lại, xoay người cầm lấy một hộp lễ tinh xảo đi đến trước mặt Đường Mật rồi mở ra.
"Trang phục không hợp à? Có điều đã không còn thời gian thay nữa rồi." Nhìn thấy vẻ thất vọng tiếc nuối trong mắt anh, Đường Mật có chút hả hê mà nhếch khóe miệng lên. Thưởng thức một người mạnh mẽ thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt bất lực thật đúng là chuyện làm người ta vui sướng.
"Không, chính là vì quá hợp, cho nên mới không hợp." Arthur nửa quỳ xuống, nói ra một câu không rõ lý do, sau đó lấy từ trong hộp ra một đôi giày cao gót được đính kim cương và lông vũ màu trắng, ngẩng đầu nhìn Đường Mật nói: "Nào, ngồi xuống đi."
Đường Mật theo lời ngồi xuống, chần chờ nhìn anh đặt chân trái của mình lên đầu gối, sau đó đi giày cao gót vào. Động tác của anh dịu dàng mà tập trung, vẻ mặt thật cẩn thận giống như trong lòng bàn tay đang cầm một vật báu vậy. Cô cảm thấy bàn tay to lớn kia như bao trùm lòng bàn chân lạnh buốt của mình, nhiệt độ đang từ lòng bàn tay anh truyền vào cơ thể, cháy lên một ngọn lửa nóng rực đốt tới mặt, tim vô cớ đập mạnh, chân đặt trên đầu gối anh cũng không tự chủ được mà rụt lại.
Đây là cử chỉ thân mật của những người yêu nhau, so với hôn môi càng khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng giữa bọn họ lại không phải là loại quan hệ ấy, đột nhiên dịu dàng so với dùng vũ lực ép buộc còn làm cô sợ hãi hơn.
Arthur giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia, ngăn ý định rụt lại của cô, sức lực không lớn nhưng cũng làm cho cô không thể nào thoát ra. "Rất nhanh sẽ xong thôi." Anh mỉm cười giúp cô đi chiếc giày còn lại vào.
Kể từ lúc bước lên máy bay đi tới nước Z, Arthur không còn lộ ra loại ánh mắt khống chế cùng nhìn thấu như trước kia nữa, cũng không còn bất kỳ cử chỉ cợt nhả nào, thậm chí ngay cả một câu nói trêu đùa cũng không có. Ngoại trừ hết lần này đến lần khác nhắc nhở Đường Mật "hạng mục công việc cần chú ý" trong lúc thực thi kế hoạch ra, phần lớn thời gian đều là một mình trầm tư, nhưng chỉ cần cô cần thứ gì thì anh ta luôn có thể nhận ra và thỏa mãn trước, có lúc thậm chí ngay chính cô cũng chưa phản ứng kịp. Ví dụ như lúc chọn món ăn, anh ta sẽ không quên dặn phục vụ không được có thịt trong món ăn; khi cô cảm thấy phiền muộn, bắt đầu vô thức vẽ lung tung lên giấy, anh ta sẽ đưa đến tờ tạp chí nhiếp ảnh mới nhất cùng một ly cà phê Sumatra; thậm chí còn suy nghĩ đến thói quen nghề nghiệp của cô mà bố trí cho cô một bệ máy chụp hình, đương nhiên tất cả hình chụp phải trải qua kiểm tra của anh ta.
Nói thật, Đường Mật chưa từng gặp được người đàn ông biết chăm sóc người khác như Arthur, săn sóc chu đáo mà rất có chừng mực, vừa cho bạn cảm thấy mình như công chúa bị anh ta giam cầm, nhưng lại không hề cảm thấy bị quấy rầy, thậm chí làm cho cô có loại ảo giác rằng người này hình như đã quen biết mình rất nhiều năm, còn hiểu cô hơn cả chính cô nữa. Có điều, rất nhanh cô đã nghĩ thông, có thể nhận ra thứ cô cần trước cả cô chứng tỏ tầm mắt quản chế của anh ta chưa bao giờ rời khỏi mình, dù có là lúc anh ta nhắm mắt một mình suy tư đi nữa. Làm thế nào để phá vỡ lòng đề phòng của người khác trong khoảng thời gian ngắn là môn học bắt buộc của mỗi đặc công, mà anh ta không thể nghi ngờ là cao thủ trong đó.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết của Arthur, Đường Mật bĩu khóe môi, bỏ chân từ trên đầu gối anh xuống, đứng lên đi về phía bàn trang điểm: "Anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tôi sẽ không nói tiếng cảm ơn." Lúc đi qua, làn váy lay động của cô hững hờ phất qua bên chân anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.