Quyển 4 - Chương 13
Thủy tụ nhân gia
21/05/2013
Tôi trả lời: “Vẫn chưa, không ai có hứng thú với phụ nữ đã có gia đình.”
“Thế nhưng, cô Chu nói cô là người độc thân mà.”
“Vâng... hiện tại tôi và ông xã sống riêng.”
“À, anh ta thật không có cặp mắt tinh tường.”
Tôi tự đánh trống lảng: “Chắc tại tôi không đẹp.”
Anh ta thử thăm dò tôi: “Cô Đinh, thật vui khi biết cô, hôm khác có thể mời cô đi uống vài ly được không?”
Tôi nhìn anh Khương, thực ra tuổi tác của chúng tôi cũng xấp xỉ nhau, anh ta cũng không kém, có làn da màu lúa mì, toàn thân tản ra mùi vị khỏe mạnh, khi mỉm cười nhìn tôi, gương mặt hiện ra hai cái má lúm đồng tiền tự nhiên.
Tôi có chút rung động, anh ta tự nhiên cảm thấy hứng thú với tôi hệt như ông chủ công ty chuyển phát nhanh, nhưng hứng thú này nho nhã hơn một chút.
Sở dĩ rung động, bởi vì tôi là một phụ nữ đã từng kết hôn, không ngờ còn có một thanh niên trí thức chưa lập gia đình cảm thấy hứng thú với tôi.
Nhưng anh ta có thể có bao nhiêu hứng thú với tôi? Với yêu cầu tuổi tác của anh ta, anh ta hẳn là đặt ánh mắt trên người những cô nàng thanh xuân, nhỏ hơn anh ta vài tuổi mới phải.
Tôi trả lời ngắn gọn: “Tôi không biết uống rượu.”
Anh ta nhướng mày, biết rõ là tôi từ chối, nhưng vẫn để lộ một ánh mắt hứng thú: “Thời đại này mà không biết uống rượu, thật sự hiếm có.”
Tôi lễ phép cáo từ: “Tạm biệt, trợ lý Khương.”
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tôi cũng không để chiếc du thuyền của chủ tịch Cảnh ở trong lòng, nhưng không ngờ được, ba ngày sau, chủ tịch Cảnh gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài.
Lần này, ông ta hẹn tôi đến công ty của ông ta, đích thân nói chuyện với ông.
Chúng tôi nói chuyện ở tầng thượng lộ thiên của công ty ông, khoảng sân nhỏ ước chừng 100 m2, chính giữa có một đường đi rải đá màu trắng, hai bên trải cỏ xanh tươi, trên thảm cỏ có đặt vài chiếc ghế, và một cái ô che nắng thật to.
Sau khi ngồi xuống, cô thư ký xinh đẹp của ông Cảnh bưng thức uống đến cho chúng tôi, ông Cảnh hỏi tôi: “Vị dứa, cô có thích không?”
Tôi gật đầu: “Quả thật là tôi thích uống thức uống có vị này.”
Ông ta cười một cái: “Bạn học của cô nói cho tôi biết.”
Tôi vội hỏi: “Ông Cảnh, ông có nói chuyện với cô ấy về đơn đặt hàng chưa, bàn bạc thêm một bước nữa chứ?”
“Định mức trong đơn đặt hàng của chúng tôi khá lớn, bàn bạc một lát không xong được, hôm nay tìm cô đến là vì việc riêng.”
“Việc gì?”
Ông đặt tách trà xuống, nói ngắn gọn: “Chiếc du thuyền đó sẽ giao cho cô thiết kế giúp tôi.”
Tôi bị dọa đến nỗi không khép miệng lại được, thiếu chút nữa sặc một ngụm thức uống, tôi vừa sợ vừa ngạc nhiên, tôi khó nhọc hỏi ông: “Ông Cảnh, vì sao dám giao cho tôi? Thực sự tôi…”
Ông không hề gì mà nói: “Tôi tin rằng thiết kế của cô sẽ dễ thương như chính con người của cô vậy.”
Tôi đờ người ra, cả buổi không nói được câu nào.
Ông ta lại nở nụ cười: “Tôi cũng là một ông già bướng bỉnh, yên tâm đi, cô cứ thiết kế theo ý cô là được, không cần phải dựa vào tiêu chuẩn danh giá cao cấp gì cả.” Ông ta lại nháy mắt về phía tôi, “Nói cho cô biết, thật ra tôi là một người rất dung tục, người làm ăn mà, sao lại không dung tục chứ, mà khách hàng của tôi đa số cũng là người dung tục thôi, mỗi ngày chúng tôi đều vội vã làm ăn kiếm tiền, đối với các chi tiết nhỏ gì đó ngược lại có cái nhìn hơi vô vị, tôi nói thật đó, cái đó mà để thiết kế sư vẽ kiểu, ngược lại tôi thấy rất lung tung.”
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, cố gắng nói với chính mình, đúng vậy, đúng vậy, bởi vì tôi dung tục, bởi vì ngu ngốc, ,bởi vì giống như con mèo Garfield, cho nên tôi may mắn được đưa vào sách vinh quang.
Tôi hỏi ông ta: “Ông có lòng tin?”
Suy nghĩ xong, tôi trả lời: “Ông Cảnh, rất cám ơn ông đã nâng đỡ, nhưng là tôi… thẳng thắn mà nói, không có lòng tin, tuy rằng tôi từng học mấy năm đại học, nhưng mà nơi tôi học là đại học không nổi tiếng, hơn nữa, tôi không có kinh nghiệm làm việc, càng chưa từng đạt được giải thưởng gì cả, trước đây tôi chỉ là một nội trợ bình thường, một con sâu gạo được chồng nuôi dưỡng.”
Ông ta thẳng thắn nói: “Cô có biết tác giả cuốn Harry Potter không?”
Tôi gật đầu: “Là J.K Rowling.”
Ông ta gật đầu: “Thực ra trước khi Rowling viết Harry Potter cũng là một người không có tiếng tăm gì, sau lại mất gia đình và không có công việc gì cả, đã từng trải qua một cuộc sống rất nghèo khổ, trở thành một người mồ côi mẹ, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ.”
Tôi xúc động: “Vâng, nhưng từ lúc 6 tuổi Rowling đã bắt đầu sáng tác, tác phẩm đầu tiên của cô ấy có nhân vật chính là một con thỏ đặt biệt tên là Robin, ông nhắc tới vị Rowling này, tôi cũng vô cùng khâm phục cô ấy, linh cảm để cô ấy viết nên Harry Potter chính là lúc ngồi trên xe lửa thì tuôn trào ra mạnh mẽ, sau này cô ấy đem câu chuyện đó viết ra, thậm chí thời điểm bộ thứ nhất ra mắt, yêu cầu của cô ấy rất thấp, chỉ hy vọng có thể giải quyết chuyện no ấm, đến nỗi cô ấy tự giễu rằng nhiều nhất là viết để cho chính mình xem thôi.”
Ông Cảnh gật đầu: “Đôi khi một linh cảm lơ đãng của chúng ta, sẽ trở thành một bước ngoặc trong đời, là một điểm sáng.”
Tôi hiểu được ý của ông.
Ông Cảnh nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, trong lòng có nhiều hoài bão thì có bao lớn chứ.”
Tôi nhất thời cảm động vô cùng, không ngờ vào lúc này, một người xa lại hào phóng cho tôi sự quan tâm như thế, trong lòng tôi như có từng dòng nước ấm chảy qua, hệt như Lý Quỳ gặp được Tống Giang, cảm giác nôn nóng thịt nát xương tan để báo ơn người.
Ông Cảnh còn nói thêm: “Mạnh mẽ đi làm đi, cặp mắt của tôi nhìn người rất chuẩn, tôi tin tưởng cô có thể mang đến cho tôi một cảm giác khác biệt, tôi sẽ giới thiệu cho cô hai trợ lý, hai người này cũng không tệ lắm đâu.”
Sau đó, tôi mới biết hai trợ lý này đều tốt nghiệp Đại Học St. John ở Mỹ, để người ta làm trợ lý cho tôi? Trời đất, đúng là cao thủ làm việc cho người kém cỏi mà. Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Không ngờ hai người kia vừa thấy tôi, vô cùng khiêm nhường, khách sáo, một chữ cũng không hỏi đến bằng cấp hay gì gì đó của tôi. Trong lòng tôi hiểu, điều khiến những sinh viên hàng đầu như thế hạ mình, đơn giản chỉ một chuyện, đó là vì tiền lương, xã hội này dù sao cũng công bằng, bạn lại có trình độ nữa, không ai mời bạn, hàng ngày bạn phải chen chúc lên xe buýt, vì phần tiền lương cao này, ông chủ bảo bạn sống, bạn cũng không dám chết.
Ông Cảnh không chút nghi ngờ năng lực của tôi, ông ta hào phóng giao toàn bộ việc trang trí du thuyền này cho tôi.
Tôi vô cùng cảm động, đây quả thực là một may mắn từ trên trời rơi xuống, ông Cảnh tin tưởng tôi như thế, tôi âm thầm quyết tâm, nhất định phải sử dụng hết tất cả khả năng, làm ra một tác phẩm tốt cho ông ta.
Sau khi từ chỗ của ông Cảnh đi ra, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi điện thoại cho Chu Vi, lập tức nói tin tốt lành này cho cô nghe, ở bên kia, cô ấy nghe xong thì bật cười.
“Đinh Đinh, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nói thao thao bất tuyệt, thời kỳ mãn kinh đến sớm hay sao?”
Tôi xúc động: “Chu Vi, tớ thật sự rất cảm ơn cậu, tớ biết cậu tốn rất nhiều công sức.”
“Thôi đi, cả người tớ nổi hết da gà rồi, nói thật ra, Đinh Đinh, khó có dịp cậu không hà khắc với người ta, bây giờ cậu lại tốt bụng như vậy mà đánh giá tớ, tớ được yêu thương mà cảm thấy lo lắng đó.”
Tôi cùng cô ấy dài dòng một hồi, lúc này mới ngừng nói, đúng là vô cùng phấn khởi, vui vẻ không thôi.
Trong phút chốc, tôi lại cảm thấy xúc động, lại muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, rất muốn nhanh chóng nói tin tức này với anh, nhưng mà gọi điện cho anh để làm gì?
Chúng tôi đã là người dưng xa lạ.
Về đến nhà, tôi vẫn không có cách nào từ trong trạng thái kích động mà thức tỉnh lại được, không ngừng nói dông dài với ba mẹ.
Mẹ không thể nhịn được nữa, chỉ vào thức ăn trước mặt mà nói với tôi: “Mẹ đi tìm cho con một cái ô nhé, nước bọt li ti văng vào bên trong rồi, vẫn không để
cho người khác ăn à? Ngồi cũng không ngồi mà đứng cũng không đứng, ăn trong nồi ngồi trông hướng ngày trước mẹ đã dạy con thế nào?”
Tôi và ba mỉm cười ngầm hiểu ý nhau, ba sâu sa hỏi tôi: “Đây là chuyện làm con vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này?”
Tôi hiểu được: “Không phải sao ạ? Đây là công việc đầu tiên sau khi con xuống núi, con nhất định phải làm cho tốt, tuyệt đối không thể chưa xuất trận mà đã chết trước rồi.”
“Thế nhưng, cô Chu nói cô là người độc thân mà.”
“Vâng... hiện tại tôi và ông xã sống riêng.”
“À, anh ta thật không có cặp mắt tinh tường.”
Tôi tự đánh trống lảng: “Chắc tại tôi không đẹp.”
Anh ta thử thăm dò tôi: “Cô Đinh, thật vui khi biết cô, hôm khác có thể mời cô đi uống vài ly được không?”
Tôi nhìn anh Khương, thực ra tuổi tác của chúng tôi cũng xấp xỉ nhau, anh ta cũng không kém, có làn da màu lúa mì, toàn thân tản ra mùi vị khỏe mạnh, khi mỉm cười nhìn tôi, gương mặt hiện ra hai cái má lúm đồng tiền tự nhiên.
Tôi có chút rung động, anh ta tự nhiên cảm thấy hứng thú với tôi hệt như ông chủ công ty chuyển phát nhanh, nhưng hứng thú này nho nhã hơn một chút.
Sở dĩ rung động, bởi vì tôi là một phụ nữ đã từng kết hôn, không ngờ còn có một thanh niên trí thức chưa lập gia đình cảm thấy hứng thú với tôi.
Nhưng anh ta có thể có bao nhiêu hứng thú với tôi? Với yêu cầu tuổi tác của anh ta, anh ta hẳn là đặt ánh mắt trên người những cô nàng thanh xuân, nhỏ hơn anh ta vài tuổi mới phải.
Tôi trả lời ngắn gọn: “Tôi không biết uống rượu.”
Anh ta nhướng mày, biết rõ là tôi từ chối, nhưng vẫn để lộ một ánh mắt hứng thú: “Thời đại này mà không biết uống rượu, thật sự hiếm có.”
Tôi lễ phép cáo từ: “Tạm biệt, trợ lý Khương.”
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tôi cũng không để chiếc du thuyền của chủ tịch Cảnh ở trong lòng, nhưng không ngờ được, ba ngày sau, chủ tịch Cảnh gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài.
Lần này, ông ta hẹn tôi đến công ty của ông ta, đích thân nói chuyện với ông.
Chúng tôi nói chuyện ở tầng thượng lộ thiên của công ty ông, khoảng sân nhỏ ước chừng 100 m2, chính giữa có một đường đi rải đá màu trắng, hai bên trải cỏ xanh tươi, trên thảm cỏ có đặt vài chiếc ghế, và một cái ô che nắng thật to.
Sau khi ngồi xuống, cô thư ký xinh đẹp của ông Cảnh bưng thức uống đến cho chúng tôi, ông Cảnh hỏi tôi: “Vị dứa, cô có thích không?”
Tôi gật đầu: “Quả thật là tôi thích uống thức uống có vị này.”
Ông ta cười một cái: “Bạn học của cô nói cho tôi biết.”
Tôi vội hỏi: “Ông Cảnh, ông có nói chuyện với cô ấy về đơn đặt hàng chưa, bàn bạc thêm một bước nữa chứ?”
“Định mức trong đơn đặt hàng của chúng tôi khá lớn, bàn bạc một lát không xong được, hôm nay tìm cô đến là vì việc riêng.”
“Việc gì?”
Ông đặt tách trà xuống, nói ngắn gọn: “Chiếc du thuyền đó sẽ giao cho cô thiết kế giúp tôi.”
Tôi bị dọa đến nỗi không khép miệng lại được, thiếu chút nữa sặc một ngụm thức uống, tôi vừa sợ vừa ngạc nhiên, tôi khó nhọc hỏi ông: “Ông Cảnh, vì sao dám giao cho tôi? Thực sự tôi…”
Ông không hề gì mà nói: “Tôi tin rằng thiết kế của cô sẽ dễ thương như chính con người của cô vậy.”
Tôi đờ người ra, cả buổi không nói được câu nào.
Ông ta lại nở nụ cười: “Tôi cũng là một ông già bướng bỉnh, yên tâm đi, cô cứ thiết kế theo ý cô là được, không cần phải dựa vào tiêu chuẩn danh giá cao cấp gì cả.” Ông ta lại nháy mắt về phía tôi, “Nói cho cô biết, thật ra tôi là một người rất dung tục, người làm ăn mà, sao lại không dung tục chứ, mà khách hàng của tôi đa số cũng là người dung tục thôi, mỗi ngày chúng tôi đều vội vã làm ăn kiếm tiền, đối với các chi tiết nhỏ gì đó ngược lại có cái nhìn hơi vô vị, tôi nói thật đó, cái đó mà để thiết kế sư vẽ kiểu, ngược lại tôi thấy rất lung tung.”
Tôi cố gắng nuốt nước bọt, cố gắng nói với chính mình, đúng vậy, đúng vậy, bởi vì tôi dung tục, bởi vì ngu ngốc, ,bởi vì giống như con mèo Garfield, cho nên tôi may mắn được đưa vào sách vinh quang.
Tôi hỏi ông ta: “Ông có lòng tin?”
Suy nghĩ xong, tôi trả lời: “Ông Cảnh, rất cám ơn ông đã nâng đỡ, nhưng là tôi… thẳng thắn mà nói, không có lòng tin, tuy rằng tôi từng học mấy năm đại học, nhưng mà nơi tôi học là đại học không nổi tiếng, hơn nữa, tôi không có kinh nghiệm làm việc, càng chưa từng đạt được giải thưởng gì cả, trước đây tôi chỉ là một nội trợ bình thường, một con sâu gạo được chồng nuôi dưỡng.”
Ông ta thẳng thắn nói: “Cô có biết tác giả cuốn Harry Potter không?”
Tôi gật đầu: “Là J.K Rowling.”
Ông ta gật đầu: “Thực ra trước khi Rowling viết Harry Potter cũng là một người không có tiếng tăm gì, sau lại mất gia đình và không có công việc gì cả, đã từng trải qua một cuộc sống rất nghèo khổ, trở thành một người mồ côi mẹ, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ.”
Tôi xúc động: “Vâng, nhưng từ lúc 6 tuổi Rowling đã bắt đầu sáng tác, tác phẩm đầu tiên của cô ấy có nhân vật chính là một con thỏ đặt biệt tên là Robin, ông nhắc tới vị Rowling này, tôi cũng vô cùng khâm phục cô ấy, linh cảm để cô ấy viết nên Harry Potter chính là lúc ngồi trên xe lửa thì tuôn trào ra mạnh mẽ, sau này cô ấy đem câu chuyện đó viết ra, thậm chí thời điểm bộ thứ nhất ra mắt, yêu cầu của cô ấy rất thấp, chỉ hy vọng có thể giải quyết chuyện no ấm, đến nỗi cô ấy tự giễu rằng nhiều nhất là viết để cho chính mình xem thôi.”
Ông Cảnh gật đầu: “Đôi khi một linh cảm lơ đãng của chúng ta, sẽ trở thành một bước ngoặc trong đời, là một điểm sáng.”
Tôi hiểu được ý của ông.
Ông Cảnh nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần cô chăm chỉ làm việc, trong lòng có nhiều hoài bão thì có bao lớn chứ.”
Tôi nhất thời cảm động vô cùng, không ngờ vào lúc này, một người xa lại hào phóng cho tôi sự quan tâm như thế, trong lòng tôi như có từng dòng nước ấm chảy qua, hệt như Lý Quỳ gặp được Tống Giang, cảm giác nôn nóng thịt nát xương tan để báo ơn người.
Ông Cảnh còn nói thêm: “Mạnh mẽ đi làm đi, cặp mắt của tôi nhìn người rất chuẩn, tôi tin tưởng cô có thể mang đến cho tôi một cảm giác khác biệt, tôi sẽ giới thiệu cho cô hai trợ lý, hai người này cũng không tệ lắm đâu.”
Sau đó, tôi mới biết hai trợ lý này đều tốt nghiệp Đại Học St. John ở Mỹ, để người ta làm trợ lý cho tôi? Trời đất, đúng là cao thủ làm việc cho người kém cỏi mà. Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Không ngờ hai người kia vừa thấy tôi, vô cùng khiêm nhường, khách sáo, một chữ cũng không hỏi đến bằng cấp hay gì gì đó của tôi. Trong lòng tôi hiểu, điều khiến những sinh viên hàng đầu như thế hạ mình, đơn giản chỉ một chuyện, đó là vì tiền lương, xã hội này dù sao cũng công bằng, bạn lại có trình độ nữa, không ai mời bạn, hàng ngày bạn phải chen chúc lên xe buýt, vì phần tiền lương cao này, ông chủ bảo bạn sống, bạn cũng không dám chết.
Ông Cảnh không chút nghi ngờ năng lực của tôi, ông ta hào phóng giao toàn bộ việc trang trí du thuyền này cho tôi.
Tôi vô cùng cảm động, đây quả thực là một may mắn từ trên trời rơi xuống, ông Cảnh tin tưởng tôi như thế, tôi âm thầm quyết tâm, nhất định phải sử dụng hết tất cả khả năng, làm ra một tác phẩm tốt cho ông ta.
Sau khi từ chỗ của ông Cảnh đi ra, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi điện thoại cho Chu Vi, lập tức nói tin tốt lành này cho cô nghe, ở bên kia, cô ấy nghe xong thì bật cười.
“Đinh Đinh, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nói thao thao bất tuyệt, thời kỳ mãn kinh đến sớm hay sao?”
Tôi xúc động: “Chu Vi, tớ thật sự rất cảm ơn cậu, tớ biết cậu tốn rất nhiều công sức.”
“Thôi đi, cả người tớ nổi hết da gà rồi, nói thật ra, Đinh Đinh, khó có dịp cậu không hà khắc với người ta, bây giờ cậu lại tốt bụng như vậy mà đánh giá tớ, tớ được yêu thương mà cảm thấy lo lắng đó.”
Tôi cùng cô ấy dài dòng một hồi, lúc này mới ngừng nói, đúng là vô cùng phấn khởi, vui vẻ không thôi.
Trong phút chốc, tôi lại cảm thấy xúc động, lại muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, rất muốn nhanh chóng nói tin tức này với anh, nhưng mà gọi điện cho anh để làm gì?
Chúng tôi đã là người dưng xa lạ.
Về đến nhà, tôi vẫn không có cách nào từ trong trạng thái kích động mà thức tỉnh lại được, không ngừng nói dông dài với ba mẹ.
Mẹ không thể nhịn được nữa, chỉ vào thức ăn trước mặt mà nói với tôi: “Mẹ đi tìm cho con một cái ô nhé, nước bọt li ti văng vào bên trong rồi, vẫn không để
cho người khác ăn à? Ngồi cũng không ngồi mà đứng cũng không đứng, ăn trong nồi ngồi trông hướng ngày trước mẹ đã dạy con thế nào?”
Tôi và ba mỉm cười ngầm hiểu ý nhau, ba sâu sa hỏi tôi: “Đây là chuyện làm con vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này?”
Tôi hiểu được: “Không phải sao ạ? Đây là công việc đầu tiên sau khi con xuống núi, con nhất định phải làm cho tốt, tuyệt đối không thể chưa xuất trận mà đã chết trước rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.