Quyển 3 - Chương 35: Cuộc chiến trên giường
Thủy tụ nhân gia
02/05/2013
Đến gần phòng ngủ, Gia Tuấn giơ chân đạp vào cánh cửa, sau đó cả hai cũng ngã lên giường.
Tôi bị anh đặt trên giường, không thể động đậy, trong bóng tối tôi nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy nhịp tim buồn bã của nhau, đập thình thịch ở bên tai của đối phương.
Hơi thở nóng bỏng của Gia Tuấn phả lên mặt tôi, hệt như con gió nóng rực của ngày hè tháng 8 thổi lên mặt tôi, cách một lớp quần áo mỏng, thân thể của chúng tôi dính sát vào nhau, không có chỗ hở.
Tôi nghiến răng mắng anh: “Buông tay, đồ khốn!”
Làm sao anh có thể buông tay, hiện giờ tay anh như gọng kìm ấn chặt hai cánh tay của tôi, tôi cong tay thúc vào vai anh, không cho anh nằm ép xuống dưới. Hai người chúng tôi bắt đầu giằng co.
Bỗng nhiên anh cúi đầu xuống, bất ngờ không kịp phòng bị đã cắn lấy môi của tôi, tôi trừng lớn hai mắt, theo bản năng lấy tay đang chống vai anh mà đánh anh, nhưng căn bản anh không thèm để ý đến sự phản kháng của tôi, hoàn toàn cắn lấy môi tôi, dùng sức mút chặt lấy cánh môi tôi, nuốt hết tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi vào trong miệng.
Tôi vừa ủy khuất vừa căm hận, hai chân không ngừng đá anh, thế nhưng anh luôn kìm chặt tôi, toàn bộ cơ thể dán lên người tôi, anh hôn tôi thật sâu, suýt làm tôi nghẹt thở.
Quen biết 6 năm, cho tới bây giờ tôi chưa từng bị Gia Tuấn hôn mạnh như vậy, 6 năm qua, anh cho tôi vô số nụ hôn nồng nhiệt, những nụ hôn này, có mềm mại triền miên, có báo đạo mãnh liệt, đều không giống như hôm nay, vừa dứt khoát trực tiếp, vừa thô bạo vô lễ, tôi không đẩy anh ra được, chỉ có thể gập chân lại, dùng đầu gối thúc vào bụng anh, nhưng cơ thể của anh rất nặng, một chút phản kháng của tôi cứ như là khoa chân múa tay, anh ung dung tách hay tay tôi đặt ở hai bên thân, thắt lưng và chân chỉ hơi dùng sức một xíu đã tách được hai chân của tôi ra, hệt như chuyện không tưởng, cho dù tôi đá anh đạp anh cũng chẳng ăn thua gì.
Đánh nhau với sự bá đạo và cậy mạnh một phen, tôi mất hết khí lực, nước mắt chảy ra, tay của tôi vứt bỏ phản kháng, thứ nhất tôi không có cách nào để phản kháng anh, lúc ở trên giường Gia Tuấn rất xuất sắc, nếu ngày nào đó tâm trạng của anh tốt và vô cùng hứng thú, thì một món điểm tâm nhẹ như tôi đây lại càng mềm nhũn như nắm bùn dưới thân anh, không có sức để chống đỡ, cho nên nếu chống cự lại anh, quả thực là châu chấu đá xe; thứ hai, Đinh Đang còn đang ở phòng ngủ đối diện, nếu hai vợ chồng chúng tôi “kinh thiên động địa” ở trên giường, để cho Đing Đang nghe thấy còn không trợn mắt há hốc mồm sao? Tôi không muốn xấu hổ mất mặt nữa.
Tôi không phản kháng nữa, động tác kịch liệt của Gia Tuấn cũng chầm chậm lại, nụ hôn cũng không còn mãnh liệt nữa, biến thành tinh tế, động tác của anh bắt đầu cẩn thận, lại mang theo một chút ôn nhu và ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn môi một hồi, đầu lưỡi của Gia Tuấn có một chút khiêu kích môi lưỡi của tôi, dùng sức thành thục để tàn sát bừa bãi, động tác như vậy làm cho mỗi tế bào thần kinh của tôi tan rã, sau đó, bờ môi của anh dời đi, từ môi đến mặt, rồi đến tai tôi, cổ tôi, một lần lại một lần, vô cùng che chở, yêu chìu tôi như một đứa trẻ mới sinh, tôi buồn khổ vô cùng, lại hoàn toàn biến thành một nắm bùn.
Áo ngủ của tôi bị cởi ra, Gia Tuấn cúi đầu xuống phía dưới, cắn vào nơi mềm mại của tôi, dùng sức mút vào, máu trong cơ thể tôi dường như bị anh hút hết, một hồi đau khổ một hồi run rẩy tê dại.
Khi anh kịch liệt tiến thẳng vào cơ thể tôi, tôi đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng nhục nhã.
Tôi bất chợt thốt lên một câu: “Cô ta rất xinh đẹp!”
Gia Tuấn ngừng lại, ngực anh còn đang phập phồng trên người tôi, nghiêng mặt, anh nhìn tôi ở trong bóng tối.
Hai người chúng tôi lẳng lặng đối diện nhau, thân thể dính sát vào nhau, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương,
Tôi nghe thấy hô hấp trầm đục của Gia Tuấn, điều này làm cho tôi bỗng nhiên nhớ tới con trâu ở quê mà tôi nhìn thấy (>>chị ơi là chị, a là người mà chị liên tưởng tới trâu, e cũng pó tay zí chị lun), bị bệnh, thời khắc cuối cùng của sinh mạng, nó chính là kéo dài hơi thở ra như vậy, thở dốc một hơi rồi lại một hơi, hô hấp của Gia Tuấn trong bóng tối, từng hơi từng hơi, rất nặng nề, rất buồn.
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi, thật lâu sau, tôi nghe thấy anh thở dài một tiếng, rồi sau đó, anh lại nằm úp xuống, vùi đầu ở bên tai tôi.
Sau tiếng thở dài, anh đứng dậy, rút ra khỏi cơ thể tôi, nghiêng người qua, anh đưa lưng về phía tôi.
Tôi hiểu được ý của Gia Tuấn, anh là muốn đầu này đánh nhau đầu kia huề, dùng loại phương thức trực tiếp này để khai thông với tôi, muốn cho tôi biết anh còn muốn tôi, còn muốn hợp lại với tôi, thế nhưng tôi lại không hiền lành lại nói lời khắc nghiệt như thế nhất định đã làm tổn thương anh rất sâu, cho nên anh quay lưng đi, cuộn mình lại giống như bị đau bụng.
Làm sao tôi chưa nếm trải sự đau lòng không chịu nổi chứ, khi anh vừa bắt đầu đề nghị ly hôn, quả thật tôi muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa, hiện tại, tôi mệt mỏi, thức tỉnh, phiền chán.
Đứng dậy, tôi mặc quần áo vào, im lặng không nói gì đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, tôi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng cô độc của anh.
Đêm nay, hai vợ chồng chúng tôi lờ mờ biến thành hai người hoàn toàn xa lạ.
Có đôi khi tôi suy nghĩ, hai người chúng tôi có phải rất văn mình hay không, văn mình ở chỗ không cãi nhau ầm ỹ, bạn thấy những gia đình hay cãi nhau, ngược lại hôn nhân của họ vô cùng bền vững, không gì phá nổi, còn chúng tôi, trong thực tế là hai người rất ngang bướng, thế nhưng ngay cả lớn tiếng cãi vã cũng nhút nhát không dám.
Đi đến phòng dành cho khách, tôi vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ dài, hình như tôi chưa khóa cửa sổ, qua các khe hở, gió ở bên ngoài lùa vào, nhẹ nhàng lay động màn cửa.
Trong lòng tôi buồn bã, căn nhà đã không còn sự ấm áp của ngày trước, hiện tại tôi không thể tiếp nhận anh nữa rồi, làm thế nào chung sống với nhau nữa? Tôi mờ mịt.
Tôi bị anh đặt trên giường, không thể động đậy, trong bóng tối tôi nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy nhịp tim buồn bã của nhau, đập thình thịch ở bên tai của đối phương.
Hơi thở nóng bỏng của Gia Tuấn phả lên mặt tôi, hệt như con gió nóng rực của ngày hè tháng 8 thổi lên mặt tôi, cách một lớp quần áo mỏng, thân thể của chúng tôi dính sát vào nhau, không có chỗ hở.
Tôi nghiến răng mắng anh: “Buông tay, đồ khốn!”
Làm sao anh có thể buông tay, hiện giờ tay anh như gọng kìm ấn chặt hai cánh tay của tôi, tôi cong tay thúc vào vai anh, không cho anh nằm ép xuống dưới. Hai người chúng tôi bắt đầu giằng co.
Bỗng nhiên anh cúi đầu xuống, bất ngờ không kịp phòng bị đã cắn lấy môi của tôi, tôi trừng lớn hai mắt, theo bản năng lấy tay đang chống vai anh mà đánh anh, nhưng căn bản anh không thèm để ý đến sự phản kháng của tôi, hoàn toàn cắn lấy môi tôi, dùng sức mút chặt lấy cánh môi tôi, nuốt hết tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi vào trong miệng.
Tôi vừa ủy khuất vừa căm hận, hai chân không ngừng đá anh, thế nhưng anh luôn kìm chặt tôi, toàn bộ cơ thể dán lên người tôi, anh hôn tôi thật sâu, suýt làm tôi nghẹt thở.
Quen biết 6 năm, cho tới bây giờ tôi chưa từng bị Gia Tuấn hôn mạnh như vậy, 6 năm qua, anh cho tôi vô số nụ hôn nồng nhiệt, những nụ hôn này, có mềm mại triền miên, có báo đạo mãnh liệt, đều không giống như hôm nay, vừa dứt khoát trực tiếp, vừa thô bạo vô lễ, tôi không đẩy anh ra được, chỉ có thể gập chân lại, dùng đầu gối thúc vào bụng anh, nhưng cơ thể của anh rất nặng, một chút phản kháng của tôi cứ như là khoa chân múa tay, anh ung dung tách hay tay tôi đặt ở hai bên thân, thắt lưng và chân chỉ hơi dùng sức một xíu đã tách được hai chân của tôi ra, hệt như chuyện không tưởng, cho dù tôi đá anh đạp anh cũng chẳng ăn thua gì.
Đánh nhau với sự bá đạo và cậy mạnh một phen, tôi mất hết khí lực, nước mắt chảy ra, tay của tôi vứt bỏ phản kháng, thứ nhất tôi không có cách nào để phản kháng anh, lúc ở trên giường Gia Tuấn rất xuất sắc, nếu ngày nào đó tâm trạng của anh tốt và vô cùng hứng thú, thì một món điểm tâm nhẹ như tôi đây lại càng mềm nhũn như nắm bùn dưới thân anh, không có sức để chống đỡ, cho nên nếu chống cự lại anh, quả thực là châu chấu đá xe; thứ hai, Đinh Đang còn đang ở phòng ngủ đối diện, nếu hai vợ chồng chúng tôi “kinh thiên động địa” ở trên giường, để cho Đing Đang nghe thấy còn không trợn mắt há hốc mồm sao? Tôi không muốn xấu hổ mất mặt nữa.
Tôi không phản kháng nữa, động tác kịch liệt của Gia Tuấn cũng chầm chậm lại, nụ hôn cũng không còn mãnh liệt nữa, biến thành tinh tế, động tác của anh bắt đầu cẩn thận, lại mang theo một chút ôn nhu và ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn môi một hồi, đầu lưỡi của Gia Tuấn có một chút khiêu kích môi lưỡi của tôi, dùng sức thành thục để tàn sát bừa bãi, động tác như vậy làm cho mỗi tế bào thần kinh của tôi tan rã, sau đó, bờ môi của anh dời đi, từ môi đến mặt, rồi đến tai tôi, cổ tôi, một lần lại một lần, vô cùng che chở, yêu chìu tôi như một đứa trẻ mới sinh, tôi buồn khổ vô cùng, lại hoàn toàn biến thành một nắm bùn.
Áo ngủ của tôi bị cởi ra, Gia Tuấn cúi đầu xuống phía dưới, cắn vào nơi mềm mại của tôi, dùng sức mút vào, máu trong cơ thể tôi dường như bị anh hút hết, một hồi đau khổ một hồi run rẩy tê dại.
Khi anh kịch liệt tiến thẳng vào cơ thể tôi, tôi đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng nhục nhã.
Tôi bất chợt thốt lên một câu: “Cô ta rất xinh đẹp!”
Gia Tuấn ngừng lại, ngực anh còn đang phập phồng trên người tôi, nghiêng mặt, anh nhìn tôi ở trong bóng tối.
Hai người chúng tôi lẳng lặng đối diện nhau, thân thể dính sát vào nhau, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương,
Tôi nghe thấy hô hấp trầm đục của Gia Tuấn, điều này làm cho tôi bỗng nhiên nhớ tới con trâu ở quê mà tôi nhìn thấy (>>chị ơi là chị, a là người mà chị liên tưởng tới trâu, e cũng pó tay zí chị lun), bị bệnh, thời khắc cuối cùng của sinh mạng, nó chính là kéo dài hơi thở ra như vậy, thở dốc một hơi rồi lại một hơi, hô hấp của Gia Tuấn trong bóng tối, từng hơi từng hơi, rất nặng nề, rất buồn.
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi, thật lâu sau, tôi nghe thấy anh thở dài một tiếng, rồi sau đó, anh lại nằm úp xuống, vùi đầu ở bên tai tôi.
Sau tiếng thở dài, anh đứng dậy, rút ra khỏi cơ thể tôi, nghiêng người qua, anh đưa lưng về phía tôi.
Tôi hiểu được ý của Gia Tuấn, anh là muốn đầu này đánh nhau đầu kia huề, dùng loại phương thức trực tiếp này để khai thông với tôi, muốn cho tôi biết anh còn muốn tôi, còn muốn hợp lại với tôi, thế nhưng tôi lại không hiền lành lại nói lời khắc nghiệt như thế nhất định đã làm tổn thương anh rất sâu, cho nên anh quay lưng đi, cuộn mình lại giống như bị đau bụng.
Làm sao tôi chưa nếm trải sự đau lòng không chịu nổi chứ, khi anh vừa bắt đầu đề nghị ly hôn, quả thật tôi muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa, hiện tại, tôi mệt mỏi, thức tỉnh, phiền chán.
Đứng dậy, tôi mặc quần áo vào, im lặng không nói gì đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, tôi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng cô độc của anh.
Đêm nay, hai vợ chồng chúng tôi lờ mờ biến thành hai người hoàn toàn xa lạ.
Có đôi khi tôi suy nghĩ, hai người chúng tôi có phải rất văn mình hay không, văn mình ở chỗ không cãi nhau ầm ỹ, bạn thấy những gia đình hay cãi nhau, ngược lại hôn nhân của họ vô cùng bền vững, không gì phá nổi, còn chúng tôi, trong thực tế là hai người rất ngang bướng, thế nhưng ngay cả lớn tiếng cãi vã cũng nhút nhát không dám.
Đi đến phòng dành cho khách, tôi vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ dài, hình như tôi chưa khóa cửa sổ, qua các khe hở, gió ở bên ngoài lùa vào, nhẹ nhàng lay động màn cửa.
Trong lòng tôi buồn bã, căn nhà đã không còn sự ấm áp của ngày trước, hiện tại tôi không thể tiếp nhận anh nữa rồi, làm thế nào chung sống với nhau nữa? Tôi mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.