Quyển 4 - Chương 33: Họa từ trong nội bộ
Thủy tụ nhân gia
01/07/2013
Tôi lắng nghe mà như rơi vào trong sương mù: “Đây là ý gì vậy?”
Anh khẽ vỗ nhẹ lên tay tôi: “Rất rõ ràng, có người cùng nghề lăng mạ anh.”
Tôi đứng dậy: “Tất cả mọi người làm mọi việc, đều có nỗi khổ tâm, ai mà không muốn bản thân thắng kiện chứ, giậu đổ bìm leo, phạm pháp sao?”
Gia Tuấn nhẹ nhàng lấy tay vẽ lên mặt tôi: “Em à, ai cũng hy vọng bản thân là người nổi bật trong nghề, ai cũng không muốn mình lép vế hơn người khác.”
“Kiếm sống bằng bản lĩnh của mình, hơn nữa trước mặt pháp luật mọi người đều bình đẳng, thua tức là không có lý do gì để thắng, đổ tức giận lên người cùng nghề, còn gì là anh hùng chứ.”
Gia Tuấn im lặng, ngừng một lát, anh mới nói: “Nghề nghiệp nào mà không có mặt trái của nó chứ?”
Tôi không hiểu chuyện của anh, nhưng tôi cũng không tin: “Ai lại có thể ác độc như vậy? Cho dù đối nghịch với anh và thua kiện, cũng không thể ngầm hạ độc thủ như vậy?”
Gia Tuấn cũng có chút hoang mang: “Anh cũng không hiểu lắm, con người này dường như đã điều tra anh rất lâu rồi, hơn nữa, hắn vừa có chứng cứ vừa có nhân chứng.”
“Nhân chứng? Ai vậy?”
“Đường Nhất Phàm.”
Tôi giật mình: “Là đệ tử của anh? Cậu ta vừa tốt nghiệp đại học, liền vào văn phòng luật của anh. Anh dìu dắt cậu ta, cậu ta lại có thể giúp đỡ người ngoài để hại anh.”
Vẻ mặt Gia Tuấn rất nghiêm trọng, nghi vấn của tôi cũng không có lời giải đáp, Đường Nhất Phàm là trợ lý mà Gia Tuấn tín nhiệm nhất, có rất nhiều chuyện Gia Tuấn không hề kiêng dè cậu ta, giao cho cậu ta làm. Tất nhiên, Đường Nhất Phàm cũng biết một số nội tình cơ mật của các vụ kiện, nhưng chúng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này, Đường Nhất Phàm lại có thể trở mặt, giúp đỡ người ngoài, hãm hại Gia Tuấn.
Gia Tuấn kể cho tôi biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, có nhân chứng biết rõ nội tình, rồi chỉ chứng đến Hiệp Hội Luật Sư, chỉ trích Gia Tuấn trong vài vụ kiện, cá nhân đi chèn ép nhân chứng, hướng dẫn nhân chứng cho lời khai giả, lời nói rất khó nghe, tôi vừa nghe vừa liên tục nhíu mày, thay Gia Tuấn kêu oan.
Gia Tuấn thở dài: “Vợ à, từ lúc anh vào đại học, anh liền đặt mục tiêu của chính mình, lựa chọn nghề nghiệp này, anh sẽ phát ngôn vì kẻ yếu, biện hộ vì người tốt, đấu tranh với cường quyền, đấu tranh vì quyền lợi, đây chính là trách nhiệm và lý tưởng của anh. Cho nên, anh sẽ không khuất phục trước quyền lực và lợi ích, trở thành một người buôn bán phát luật, thế nhưng trong những vụ án mà anh đại diện, vì để thắng kiện, anh cũng từng sử dụng qua bàng môn tả đạo, thậm chí cũng có lúc cạnh tranh bất chính, khi thắng kiện, anh tự nói với chính mình, hy vọng là anh đứng về phía chính nghĩa, nhưng nghĩ lại trong 10 năm qua, những vụ kiện mà anh thắng cũng không phải tất cả đều công bằng.”
Anh giống như đang tự nói một mình: “Thật ra những chuyện anh làm cũng không phải tất cả đều đúng, anh vì đạt được mục đích của mình, làm sao lại chưa từng dùng qua cách thức cực đoan chứ, có đôi khi, anh mù mờ, rốt cục cái gì là đúng, cái gì là sai.”
Đầu óc tôi đờ đẫn, hay là nghe không hiểu, Gia Tuấn ôm tôi vào lòng.
Vợ chồng chúng tôi rúc vào nhau, đột nhiên Gia Tuấn nở nụ cười: “Có lúc buồn bả nhưng hiện tại lại rất hạnh phúc.”
Tôi đẩy anh ra: “Hạnh phúc cái gì chứ?”
“Ít nhất, trong lúc anh mất mát, anh không mất đi người vợ mà anh yêu thương, chắc là anh sẽ có khoảng thời gian rãnh rỗi, vậy tiếp theo chúng ta sẽ hoán đổi mặt trận nhé, anh sẽ chăm sóc em, anh đưa đón em đi làm, mua thức ăn, nấu cơm, nhân tiện làm người hầu trên giường cho em, hậu hạ em thật thoải mái dễ chịu.”
“Tại sao? Chẳng lẽ họ muốn thu hồi giấy phép luật sư của anh, chỉ vì chút chuyện vô căn cứ này? Cuối cùng là tên khốn kiếp nào lại đáng ghét như vậy.”
“Bất luận kẻ đó lài ai, hắn ở trong tối, anh ở người sáng, anh càng đứng ngồi không yên, hắn càng vênh vang tự đắc. Cho nên ngược lại, hiện giờ anh thoải mái, thực ra anh cũng đã từng làm chuyện trái với lương tâm, anh giúp công ty bất động sản thắng kiện, kết quả là những hộ gia đình ở đó bị phá bỏ và di dời đi nơi khác không nhận được bao nhiêu tiền bồi thường, họ thua kiện, cuộc sống của nhiều người sẽ rất vất vả. Đinh Đinh, tuy rằng họ có lỗi, nhưng dù sao họ cũng là kẻ yếu, em tin anh chứ? Thật ra, thắng những vụ kiện như vậy, anh để tâm quá cũng là một loại áp lực, anh thắng cũng không vẻ vang gì.”
Tôi kề sát mặt tôi vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa đôi má anh: “Anh đừng nói bản thân như vậy, Gia Tuấn, cho dù anh không cãi những vụ kiện như vậy, cũng sẽ có luật sư khác nhận. Nếu công ty bất động sản muốn thắng, bọn họ sẽ có rất nhiều cách, người dân vĩnh viễn luôn ở thế yếu, có rất nhiều quyền lợi không chiếm được sự bảo hộ ở trước mặt cường quyền, chúng ta không phải là thần, chúng ta cũng không thể gửi gắm nguyện vọng nơi thần thánh, chúng ta chỉ có thể cầu mong luật pháp sẽ càng ngày càng hoàn thiện hơn, càng ngày càng có thể bảo vệ những quần thể nhỏ yếu này. Gia Tuấn, cho nên anh phải là người phát ngôn của pháp luật, anh hiểu không? Em luôn tin tưởng anh, cho dù anh làm gì, em đều tin tưởng anh.”
Anh cảm kích, lại ôm chăt tôi vào lòng: “Đinh Đinh, anh thật sự rất yêu em, những ngày em rời khỏi anh, quả thực anh sống không bằng chết.”
Tôi ngồi trong lòng anh, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi anh: “Gia Tuấn, em cũng yêu anh, tuy rằng anh đã để lại vết thương buồn trong lòng em, nhưng anh cũng đã cho em những ký ức thật ngọt ngào, đó là cái mà người khác không thể mang lại.”
Chúng tôi ôm chặt nhau, tay của anh bắt đầu luồn vào trong quần áo tôi, triền miên với tôi, hôn môi, dần dần anh hôn đi xuống, cắn lên ngực của tôi.
Bên ngoài, trời tối dần, chúng tôi không bật đèn, trong phòng ám muội.
Tôi đẩy anh ra: “Em đi nấu cơm.”
Gia Tuấn vẫn còn vùi đầu trong cổ tôi: “Đừng, chúng ta đi… ngủ đi.”
“Gia Tuấn, anh thật xấu xa.”
“Vợ ơi, em thật là hại người mà.”
************************************************
Tôi nhìn xung quanh tiệm cà phê, cuối cùng, tôi thấy Đường Nhất Phàm, cậu ta không có chỗ trốn, đành phải gặp mặt tôi.
“Chị Phó.”
Tôi chất vấn cậu ta không khách sáo: “Đường Nhất Phàm, Gia Tuấn đối xử với cậu không tệ, cậu luôn miệng gọi anh ấy là sư phụ, tuy rằng đây không phải là thời phong kiến, không cần cậu xem thầy như cha, nhưng cậu cũng không thể giậu đổ bìm leo như thế. Gia Tuấn bạc đãi cậu ở chỗ nào, cậu lại có thể giúp người ngoài đi hãm hại anh ấy.”
Đường Nhất Phàm cũng là sinh viên xuất sắc của ngành luật, đối phó với một phụ nữ thiếu kiến thức pháp luật như tôi, quả thực là dễ dàng như hái dưa leo.
Cậu ta lại có thể ra vẻ thông thái: “Chị Phó, chị hiểu lầm rồi, em là giúp lý chứ không giúp tình, đích thực là Phó Gia Tuấn làm sai, em làm trợ lý cho anh ấy, thấy anh ấy làm sai nhiều chuyện như vậy, trong lòng em cũng nguội lạnh rồi, trong lòng em, một người bảo vệ luật pháp công chính không nên làm chuyện này, cho nên em sẽ không bảo vệ anh ấy nữa, em phải đứng về phía công lý.”
Tôi nổi giận: “Được, cho dù cậu không quen nhìn Gia Tuấn như vậy, cậu có thể từ chức mà, Gia Tuấn trả tiền lương cho cậu ít quá hay sao? Gia Tuấn đã từng đánh cậu, mắng cậu sao? Anh ấy đối xử với cậu vừa như người thầy vừa như anh em, cho dù cậu không thích anh ấy, nếu người khác hại anh ấy, không cần cậu phải ra mặt giúp anh ấy, nhưng ít nhiều gì cậu cũng phải giữ im lặng chứ.”
Cậu ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chị Phó, tôi không thể giữ im lặng.”
Cậu ta muốn đi, tôi nắm lấy cậu ta: “Đường Nhất Phàm, nói cho tôi biết, là ai bảo cậu làm như vậy?”
Cậu ta dùng sức hất tay của tôi ra: “Không cần thiết phải cho chị biết.”
Tôi chán nản, đây là nơi công cộng, tôi không có cách nào để dây dưa với cậu ta, cậu ta sẽ không nói đáp án cho tôi biết, ngoại trừ trong lòng buồn bực, tôi không thu hoạch được gì.
Người đâm sau lưng Gia Tuấn là ai?
************************************************
Điện thoại nội bộ lại vang lên, tôi bắt máy.
Là giọng nói của Bùi Vĩnh Diễm: “Đinh Đinh, đi họp.”
Tôi đáp một tiếng, bên kia anh ta liền gác điện thoại.
Bùi Vĩnh Diễm từ Hồng Kông quay lại, cũng vài ngày rồi. Chúng tôi cũng không gặp nhau, không biết tại sao, tôi hơi sợ anh ta, suy đi nghĩ lại, tôi giao hộp quà cho thư ký Trần, nhờ chị ấy chuyển giúp cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện sau khi anh ta quay lại, tôi cảm thấy hơi lạ, nếu họp tự nhiên quản lý sẽ báo cho chúng tôi, cho dù không có quản lý, cũng không cần một tổng giám đốc như anh ta đích thân gọi điện thoại, báo cho cấp dưới như tôi.
Tôi có chút mất hồn, công ty Phiếm Hoa trị giá 30 tỷ đô la Hồng Kông, Bùi Vĩnh Diễm là người thừa kế duy nhất, anh ta trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai, là mẫu người lý tưởng trong lòng của biết bao nhiêu cô gái. Nhưng anh ta lại xem nhẹ những cô gái trẻ này, người có thân phận cao quý như vậy lại hạ mình nói với một người phụ nữ đã kết hôn là “anh thích em”, chưa bàn đến việc anh ta có dụng ý gì hay không, anh ta nói ra những lời chân thành như vậy, tôi cũng đã rất cảm động, nhưng tôi lại bóp chết ý tốt của anh ta, nghĩ đến sự chiếu cố của anh ta dành cho tôi, quả thật tôi có hơi áy náy, bất an.
Tôi tìm sổ ghi chép, ôm trong lòng, đi đến phòng họp. Cõ lẽ cuộc đời chính là một vở hài kịch như vậy, chiếc xe taxi này chạy qua, chiếc khác lại chạy đến, bộ phim truyền hình này kết thúc, đài truyền hình sẽ phát lại, nhưng duy chỉ có cuộc sống tình yêu, nó không có quy luật, cũng không làm lại được.
Vào phòng họp, Bùi Vĩnh Diễm đã đợi ở đó. Người chủ này của chúng tôi rất tuân thủ thời gian, anh ta luôn luôn xuất hiện trước chúng tôi.
Trong cuộc họp, anh ta không hề cố ý liếc nhìn tôi lấy một cái.
Lần này, tôi đặt hết toàn bộ tâm tư vào trong cuộc họp, suốt cuộc họp, tôi lắng nghe rất chăm chú, không phân tâm chút xíu nào.
Cuộc họp chấm dứt, mọi người đi ra ngoài, anh ta lại gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi quay đầu lại, đành dừng bước.
Tất cả mọi người đều đi hết, anh ta đi đến bên cạnh tôi, tôi hơi lo lắng: “Tổng giám đốc Bùi.”
“Đã hàn gắn với chồng em rồi?”
“Vâng.”
Anh ta khẽ thờ dài: “Có phải hôn nhân đều ẩm ỹ như vậy không, tuy kiên quyết tuy gay gắt, chỉ cần một bên cố chấp, bên còn lại sẵn lòng cho anh ta lối thoát, đó chính là vợ chồng tốt, có phải không?”
Tôi ngẩng đầu lên, lễ phép nói với anh ta: “Anh Bùi, quan hệ vợ chồng là một quan hệ vừa chặt chẽ vừa tinh tế nhất trên đời, bất luận thế nào thì tất cả đều phải có tình yêu làm nền tảng.”
Anh ta hơi xúc động, nhẹ nhàng nói: “Em nói rất đúng.”
Tôi khách sáo muốn đi ra ngoài, anh ta lại gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta hơi mất tự nhiên, suy nghĩ rất lâu, anh mới lấy ra một cái hộp từ chiếc bàn bên kia của mình, giao cho tôi.
“Em nhờ chị Trần giao cho anh cái gì đó anh đã nhận được, cám ơn em, có qua có lại, một phần quà nhỏ.”
Tôi nhận lấy, anh ta còn nói thêm: “Là một chiếc khăn lụa, để cho chồng em biết, có khi nào sẽ không vui?”
“Làm sao có thể chứ? Chúng ta là bạn bè mà.”
“Đúng… Chúng ta là bạn bè.”
“Tôi đi làm việc.”
Anh ta có chút tự giễu: “Từ trước đến nay, anh chưa từng bị phụ nữ từ chối.”
Tôi đành im lặng.
Rồi anh ta lại khẽ hỏi tôi: “Nếu em và chồng không hàn gắn lại, em nói xem, chúng ta có thể có cơ hội hay không?”
Hả? Lời nói này được phát ra từ trong miệng một người có thân phận như Bùi Vĩnh Diễm, thật là trời đất đảo lộn, rung động lòng người.
Suy nghĩ xong, tôi nói: “Anh Bùi, thích và yêu là không giống nhau. Thích giống như là chơi đánh đu vậy, có thể tự mình đắm chìm vào trong đó, nhưng yêu lại giống như chơi bập bênh, cần sự phối hợp của hai người, cám ơn anh đã thích tôi, hy vọng anh cũng có thể tìm được một người phối hợp với anh chơi bập bênh thật vui vẻ.”
Anh ta thở dài một hơi, trong mắt có sự thương cảm rất trống trải, tôi hơi đau lòng, rất băn khoăn, khi đi ra ngoài, ánh mắt của anh ta vẫn dõi theo tôi.
Trong lòng tôi lẩm nhẩm, đúng, tôi thích anh ta, anh ta là một người đàn ông có điều kiện ưu tú, tôi không thể không thích anh ta, nhưng thích với yêu là không giống nhau, tôi tin anh ta cũng hơi thích tôi, đối với sự yêu thích của anh ta, tôi vừa cảm kích, vừa tràn ngập áy náy.
Tôi không nén được sự tò mò, về chỗ ngồi một hồi liền mở hộp ra xem, chiếc khăn lụa thật sự rất đẹp.
Anh khẽ vỗ nhẹ lên tay tôi: “Rất rõ ràng, có người cùng nghề lăng mạ anh.”
Tôi đứng dậy: “Tất cả mọi người làm mọi việc, đều có nỗi khổ tâm, ai mà không muốn bản thân thắng kiện chứ, giậu đổ bìm leo, phạm pháp sao?”
Gia Tuấn nhẹ nhàng lấy tay vẽ lên mặt tôi: “Em à, ai cũng hy vọng bản thân là người nổi bật trong nghề, ai cũng không muốn mình lép vế hơn người khác.”
“Kiếm sống bằng bản lĩnh của mình, hơn nữa trước mặt pháp luật mọi người đều bình đẳng, thua tức là không có lý do gì để thắng, đổ tức giận lên người cùng nghề, còn gì là anh hùng chứ.”
Gia Tuấn im lặng, ngừng một lát, anh mới nói: “Nghề nghiệp nào mà không có mặt trái của nó chứ?”
Tôi không hiểu chuyện của anh, nhưng tôi cũng không tin: “Ai lại có thể ác độc như vậy? Cho dù đối nghịch với anh và thua kiện, cũng không thể ngầm hạ độc thủ như vậy?”
Gia Tuấn cũng có chút hoang mang: “Anh cũng không hiểu lắm, con người này dường như đã điều tra anh rất lâu rồi, hơn nữa, hắn vừa có chứng cứ vừa có nhân chứng.”
“Nhân chứng? Ai vậy?”
“Đường Nhất Phàm.”
Tôi giật mình: “Là đệ tử của anh? Cậu ta vừa tốt nghiệp đại học, liền vào văn phòng luật của anh. Anh dìu dắt cậu ta, cậu ta lại có thể giúp đỡ người ngoài để hại anh.”
Vẻ mặt Gia Tuấn rất nghiêm trọng, nghi vấn của tôi cũng không có lời giải đáp, Đường Nhất Phàm là trợ lý mà Gia Tuấn tín nhiệm nhất, có rất nhiều chuyện Gia Tuấn không hề kiêng dè cậu ta, giao cho cậu ta làm. Tất nhiên, Đường Nhất Phàm cũng biết một số nội tình cơ mật của các vụ kiện, nhưng chúng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này, Đường Nhất Phàm lại có thể trở mặt, giúp đỡ người ngoài, hãm hại Gia Tuấn.
Gia Tuấn kể cho tôi biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, có nhân chứng biết rõ nội tình, rồi chỉ chứng đến Hiệp Hội Luật Sư, chỉ trích Gia Tuấn trong vài vụ kiện, cá nhân đi chèn ép nhân chứng, hướng dẫn nhân chứng cho lời khai giả, lời nói rất khó nghe, tôi vừa nghe vừa liên tục nhíu mày, thay Gia Tuấn kêu oan.
Gia Tuấn thở dài: “Vợ à, từ lúc anh vào đại học, anh liền đặt mục tiêu của chính mình, lựa chọn nghề nghiệp này, anh sẽ phát ngôn vì kẻ yếu, biện hộ vì người tốt, đấu tranh với cường quyền, đấu tranh vì quyền lợi, đây chính là trách nhiệm và lý tưởng của anh. Cho nên, anh sẽ không khuất phục trước quyền lực và lợi ích, trở thành một người buôn bán phát luật, thế nhưng trong những vụ án mà anh đại diện, vì để thắng kiện, anh cũng từng sử dụng qua bàng môn tả đạo, thậm chí cũng có lúc cạnh tranh bất chính, khi thắng kiện, anh tự nói với chính mình, hy vọng là anh đứng về phía chính nghĩa, nhưng nghĩ lại trong 10 năm qua, những vụ kiện mà anh thắng cũng không phải tất cả đều công bằng.”
Anh giống như đang tự nói một mình: “Thật ra những chuyện anh làm cũng không phải tất cả đều đúng, anh vì đạt được mục đích của mình, làm sao lại chưa từng dùng qua cách thức cực đoan chứ, có đôi khi, anh mù mờ, rốt cục cái gì là đúng, cái gì là sai.”
Đầu óc tôi đờ đẫn, hay là nghe không hiểu, Gia Tuấn ôm tôi vào lòng.
Vợ chồng chúng tôi rúc vào nhau, đột nhiên Gia Tuấn nở nụ cười: “Có lúc buồn bả nhưng hiện tại lại rất hạnh phúc.”
Tôi đẩy anh ra: “Hạnh phúc cái gì chứ?”
“Ít nhất, trong lúc anh mất mát, anh không mất đi người vợ mà anh yêu thương, chắc là anh sẽ có khoảng thời gian rãnh rỗi, vậy tiếp theo chúng ta sẽ hoán đổi mặt trận nhé, anh sẽ chăm sóc em, anh đưa đón em đi làm, mua thức ăn, nấu cơm, nhân tiện làm người hầu trên giường cho em, hậu hạ em thật thoải mái dễ chịu.”
“Tại sao? Chẳng lẽ họ muốn thu hồi giấy phép luật sư của anh, chỉ vì chút chuyện vô căn cứ này? Cuối cùng là tên khốn kiếp nào lại đáng ghét như vậy.”
“Bất luận kẻ đó lài ai, hắn ở trong tối, anh ở người sáng, anh càng đứng ngồi không yên, hắn càng vênh vang tự đắc. Cho nên ngược lại, hiện giờ anh thoải mái, thực ra anh cũng đã từng làm chuyện trái với lương tâm, anh giúp công ty bất động sản thắng kiện, kết quả là những hộ gia đình ở đó bị phá bỏ và di dời đi nơi khác không nhận được bao nhiêu tiền bồi thường, họ thua kiện, cuộc sống của nhiều người sẽ rất vất vả. Đinh Đinh, tuy rằng họ có lỗi, nhưng dù sao họ cũng là kẻ yếu, em tin anh chứ? Thật ra, thắng những vụ kiện như vậy, anh để tâm quá cũng là một loại áp lực, anh thắng cũng không vẻ vang gì.”
Tôi kề sát mặt tôi vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa đôi má anh: “Anh đừng nói bản thân như vậy, Gia Tuấn, cho dù anh không cãi những vụ kiện như vậy, cũng sẽ có luật sư khác nhận. Nếu công ty bất động sản muốn thắng, bọn họ sẽ có rất nhiều cách, người dân vĩnh viễn luôn ở thế yếu, có rất nhiều quyền lợi không chiếm được sự bảo hộ ở trước mặt cường quyền, chúng ta không phải là thần, chúng ta cũng không thể gửi gắm nguyện vọng nơi thần thánh, chúng ta chỉ có thể cầu mong luật pháp sẽ càng ngày càng hoàn thiện hơn, càng ngày càng có thể bảo vệ những quần thể nhỏ yếu này. Gia Tuấn, cho nên anh phải là người phát ngôn của pháp luật, anh hiểu không? Em luôn tin tưởng anh, cho dù anh làm gì, em đều tin tưởng anh.”
Anh cảm kích, lại ôm chăt tôi vào lòng: “Đinh Đinh, anh thật sự rất yêu em, những ngày em rời khỏi anh, quả thực anh sống không bằng chết.”
Tôi ngồi trong lòng anh, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi anh: “Gia Tuấn, em cũng yêu anh, tuy rằng anh đã để lại vết thương buồn trong lòng em, nhưng anh cũng đã cho em những ký ức thật ngọt ngào, đó là cái mà người khác không thể mang lại.”
Chúng tôi ôm chặt nhau, tay của anh bắt đầu luồn vào trong quần áo tôi, triền miên với tôi, hôn môi, dần dần anh hôn đi xuống, cắn lên ngực của tôi.
Bên ngoài, trời tối dần, chúng tôi không bật đèn, trong phòng ám muội.
Tôi đẩy anh ra: “Em đi nấu cơm.”
Gia Tuấn vẫn còn vùi đầu trong cổ tôi: “Đừng, chúng ta đi… ngủ đi.”
“Gia Tuấn, anh thật xấu xa.”
“Vợ ơi, em thật là hại người mà.”
************************************************
Tôi nhìn xung quanh tiệm cà phê, cuối cùng, tôi thấy Đường Nhất Phàm, cậu ta không có chỗ trốn, đành phải gặp mặt tôi.
“Chị Phó.”
Tôi chất vấn cậu ta không khách sáo: “Đường Nhất Phàm, Gia Tuấn đối xử với cậu không tệ, cậu luôn miệng gọi anh ấy là sư phụ, tuy rằng đây không phải là thời phong kiến, không cần cậu xem thầy như cha, nhưng cậu cũng không thể giậu đổ bìm leo như thế. Gia Tuấn bạc đãi cậu ở chỗ nào, cậu lại có thể giúp người ngoài đi hãm hại anh ấy.”
Đường Nhất Phàm cũng là sinh viên xuất sắc của ngành luật, đối phó với một phụ nữ thiếu kiến thức pháp luật như tôi, quả thực là dễ dàng như hái dưa leo.
Cậu ta lại có thể ra vẻ thông thái: “Chị Phó, chị hiểu lầm rồi, em là giúp lý chứ không giúp tình, đích thực là Phó Gia Tuấn làm sai, em làm trợ lý cho anh ấy, thấy anh ấy làm sai nhiều chuyện như vậy, trong lòng em cũng nguội lạnh rồi, trong lòng em, một người bảo vệ luật pháp công chính không nên làm chuyện này, cho nên em sẽ không bảo vệ anh ấy nữa, em phải đứng về phía công lý.”
Tôi nổi giận: “Được, cho dù cậu không quen nhìn Gia Tuấn như vậy, cậu có thể từ chức mà, Gia Tuấn trả tiền lương cho cậu ít quá hay sao? Gia Tuấn đã từng đánh cậu, mắng cậu sao? Anh ấy đối xử với cậu vừa như người thầy vừa như anh em, cho dù cậu không thích anh ấy, nếu người khác hại anh ấy, không cần cậu phải ra mặt giúp anh ấy, nhưng ít nhiều gì cậu cũng phải giữ im lặng chứ.”
Cậu ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chị Phó, tôi không thể giữ im lặng.”
Cậu ta muốn đi, tôi nắm lấy cậu ta: “Đường Nhất Phàm, nói cho tôi biết, là ai bảo cậu làm như vậy?”
Cậu ta dùng sức hất tay của tôi ra: “Không cần thiết phải cho chị biết.”
Tôi chán nản, đây là nơi công cộng, tôi không có cách nào để dây dưa với cậu ta, cậu ta sẽ không nói đáp án cho tôi biết, ngoại trừ trong lòng buồn bực, tôi không thu hoạch được gì.
Người đâm sau lưng Gia Tuấn là ai?
************************************************
Điện thoại nội bộ lại vang lên, tôi bắt máy.
Là giọng nói của Bùi Vĩnh Diễm: “Đinh Đinh, đi họp.”
Tôi đáp một tiếng, bên kia anh ta liền gác điện thoại.
Bùi Vĩnh Diễm từ Hồng Kông quay lại, cũng vài ngày rồi. Chúng tôi cũng không gặp nhau, không biết tại sao, tôi hơi sợ anh ta, suy đi nghĩ lại, tôi giao hộp quà cho thư ký Trần, nhờ chị ấy chuyển giúp cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện sau khi anh ta quay lại, tôi cảm thấy hơi lạ, nếu họp tự nhiên quản lý sẽ báo cho chúng tôi, cho dù không có quản lý, cũng không cần một tổng giám đốc như anh ta đích thân gọi điện thoại, báo cho cấp dưới như tôi.
Tôi có chút mất hồn, công ty Phiếm Hoa trị giá 30 tỷ đô la Hồng Kông, Bùi Vĩnh Diễm là người thừa kế duy nhất, anh ta trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai, là mẫu người lý tưởng trong lòng của biết bao nhiêu cô gái. Nhưng anh ta lại xem nhẹ những cô gái trẻ này, người có thân phận cao quý như vậy lại hạ mình nói với một người phụ nữ đã kết hôn là “anh thích em”, chưa bàn đến việc anh ta có dụng ý gì hay không, anh ta nói ra những lời chân thành như vậy, tôi cũng đã rất cảm động, nhưng tôi lại bóp chết ý tốt của anh ta, nghĩ đến sự chiếu cố của anh ta dành cho tôi, quả thật tôi có hơi áy náy, bất an.
Tôi tìm sổ ghi chép, ôm trong lòng, đi đến phòng họp. Cõ lẽ cuộc đời chính là một vở hài kịch như vậy, chiếc xe taxi này chạy qua, chiếc khác lại chạy đến, bộ phim truyền hình này kết thúc, đài truyền hình sẽ phát lại, nhưng duy chỉ có cuộc sống tình yêu, nó không có quy luật, cũng không làm lại được.
Vào phòng họp, Bùi Vĩnh Diễm đã đợi ở đó. Người chủ này của chúng tôi rất tuân thủ thời gian, anh ta luôn luôn xuất hiện trước chúng tôi.
Trong cuộc họp, anh ta không hề cố ý liếc nhìn tôi lấy một cái.
Lần này, tôi đặt hết toàn bộ tâm tư vào trong cuộc họp, suốt cuộc họp, tôi lắng nghe rất chăm chú, không phân tâm chút xíu nào.
Cuộc họp chấm dứt, mọi người đi ra ngoài, anh ta lại gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi quay đầu lại, đành dừng bước.
Tất cả mọi người đều đi hết, anh ta đi đến bên cạnh tôi, tôi hơi lo lắng: “Tổng giám đốc Bùi.”
“Đã hàn gắn với chồng em rồi?”
“Vâng.”
Anh ta khẽ thờ dài: “Có phải hôn nhân đều ẩm ỹ như vậy không, tuy kiên quyết tuy gay gắt, chỉ cần một bên cố chấp, bên còn lại sẵn lòng cho anh ta lối thoát, đó chính là vợ chồng tốt, có phải không?”
Tôi ngẩng đầu lên, lễ phép nói với anh ta: “Anh Bùi, quan hệ vợ chồng là một quan hệ vừa chặt chẽ vừa tinh tế nhất trên đời, bất luận thế nào thì tất cả đều phải có tình yêu làm nền tảng.”
Anh ta hơi xúc động, nhẹ nhàng nói: “Em nói rất đúng.”
Tôi khách sáo muốn đi ra ngoài, anh ta lại gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta hơi mất tự nhiên, suy nghĩ rất lâu, anh mới lấy ra một cái hộp từ chiếc bàn bên kia của mình, giao cho tôi.
“Em nhờ chị Trần giao cho anh cái gì đó anh đã nhận được, cám ơn em, có qua có lại, một phần quà nhỏ.”
Tôi nhận lấy, anh ta còn nói thêm: “Là một chiếc khăn lụa, để cho chồng em biết, có khi nào sẽ không vui?”
“Làm sao có thể chứ? Chúng ta là bạn bè mà.”
“Đúng… Chúng ta là bạn bè.”
“Tôi đi làm việc.”
Anh ta có chút tự giễu: “Từ trước đến nay, anh chưa từng bị phụ nữ từ chối.”
Tôi đành im lặng.
Rồi anh ta lại khẽ hỏi tôi: “Nếu em và chồng không hàn gắn lại, em nói xem, chúng ta có thể có cơ hội hay không?”
Hả? Lời nói này được phát ra từ trong miệng một người có thân phận như Bùi Vĩnh Diễm, thật là trời đất đảo lộn, rung động lòng người.
Suy nghĩ xong, tôi nói: “Anh Bùi, thích và yêu là không giống nhau. Thích giống như là chơi đánh đu vậy, có thể tự mình đắm chìm vào trong đó, nhưng yêu lại giống như chơi bập bênh, cần sự phối hợp của hai người, cám ơn anh đã thích tôi, hy vọng anh cũng có thể tìm được một người phối hợp với anh chơi bập bênh thật vui vẻ.”
Anh ta thở dài một hơi, trong mắt có sự thương cảm rất trống trải, tôi hơi đau lòng, rất băn khoăn, khi đi ra ngoài, ánh mắt của anh ta vẫn dõi theo tôi.
Trong lòng tôi lẩm nhẩm, đúng, tôi thích anh ta, anh ta là một người đàn ông có điều kiện ưu tú, tôi không thể không thích anh ta, nhưng thích với yêu là không giống nhau, tôi tin anh ta cũng hơi thích tôi, đối với sự yêu thích của anh ta, tôi vừa cảm kích, vừa tràn ngập áy náy.
Tôi không nén được sự tò mò, về chỗ ngồi một hồi liền mở hộp ra xem, chiếc khăn lụa thật sự rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.