Quyển 5 - Chương 7: Lý trí mâu thuẫn trong lúc triền miên
Thủy tụ nhân gia
09/10/2013
Edit: 4ever13lue
Bùi Vĩnh Diễm nâng tay tôi lên, khoát lên cổ anh ta, còn tay anh ta thì đặt ở thắt lưng tôi, anh ta vừa hôn tôi, vừa đẩy tôi đi trong bóng tối, tôi hoàn toàn mờ mịt. Tiếp đó tôi bị lôi về phía sau, cảm giác hình như đã bước tới bên cạnh giường, tôi không đứng vững, ngả ngửa người về phía sau, hai người chúng tôi đều ngã lên giường lớn.
Trong bóng đêm, cơ thể anh ta nặng nề phủ lên người tôi, tôi lại chỉ nằm ở đó như một khúc gỗ, để mặc cho anh ta hôn tôi.
Anh ta nhẹ giọng gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Anh ta hôn từ trán đến mí mắt tôi, lại đến khóe môi, đến tai, rồi cổ, vừa ngứa lại vừa tê dại, lúc đến bên tai, từng đợt khí nóng phả lên mặt tôi, những sợi lông tơ nhỏ nhất trên mặt tôi cũng run rẩy dựng đứng lên.
Tôi cố hết sức gọi anh ta, “Bùi Vĩnh Diễm, chúng ta không thể như thế này được.” Tay tôi khôi phục ý thức, muốn đẩy anh ta ra.
“Vì sao lại không thể?” Ngón tay anh ta vẽ lên hai má tôi, “Em có biết là anh thích em không, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Tôi nuốt nước miếng, cơ thể bắt đầu nóng lên, bị một người đàn ông mà ai cũng ao ước nhẹ nhàng hôn môi như vậy, tôi không thể không có phản ứng, điều này làm cho tôi vừa khổ sở vừa xấu hổ.
Anh ta nói bên tai tôi: “Buổi tối hôm đó, khi mới gặp em, em rất đáng thương, sau đó em mắng anh một trận rồi lại còn ôm chặt lấy anh mà ngủ. Anh mở đèn, nhìn thấy em, trên mặt em vẫn còn nước mắt. Ngay lúc đó anh đã nghĩ, một cô gái nhu nhược yếu đuối như vậy, vì cái gì mà người đàn ông kia không biết quý trọng, lại khiến cho em phải khóc một mình.”
Anh ta thấp giọng, lập tức tôi cũng xúc động, muốn khóc.
Anh ta nằm trên đầu vai tôi, than nhẹ: “Cho nên khi phỏng vấn, vừa nhìn thấy em ở bên trong, anh rất xúc động, từ lúc đó, anh đã rất muốn có được em.”
“Sau đó khi anh thổ lộ với em, em lại không để tâm gì mà đi theo chồng trước. Đêm đó, anh mơ màng suốt đêm ở nơi nào đó. Anh cũng chưa từng nghĩ đến lại có thể như thế, trong lòng anh không phục, nhưng lại không thể nào làm ra những việc ngốc nghếch điên cuồng. Anh trở về Hồng Kông, tự mình khuây khỏa hai ngày cuối tuần, sau đó anh lại không thể không tự nhủ phải trở về đối diện với em, chân thành làm bạn với em. Đến khi em cứu anh, tại giây phút đó, anh hiểu ra được tình cảm của chính mình, Đinh Đinh, anh thật sự yêu em.”
Lý trí của tôi đã tỉnh táo trở lại.
Tay anh ta đánh liều xốc quần áo tôi lên, áo len của tôi bị kéo lên đến dưới cổ, tuy rằng là trong bóng tối, nhưng ngực tôi như thể lộ ra trước mặt anh ta, còn anh ta thì cúi đầu đang khẽ hôn nơi mẫn cảm của tôi.
Tim tôi đập ngày càng nhanh, ngay lúc đó tôi có cảm giác mãnh liệt muốn anh ta, muốn người đàn ông này, đó là bản năng, là khát vọng của cơ thể. Ở đâu đó đã có một giọng nói yếu ớt nhắc nhở tôi, ‘Cô đang làm cái gì vậy? Đinh Đinh, cô vẫn nói là “yêu” thì phải có cảm tình, “yêu” thì phải có cảm giác, như vậy mới có thể xảy ra, vậy hiện tại cô có cảm giác, có tình cảm với anh ta sao?’
Cơ thể Bùi Vĩnh Diễm dán lấy tôi, anh ta ngày càng nhiệt tình, tay anh ta vuốt ve lưng tôi, dần dần hạ xuống, tôi liền giữ tay anh ta lại.
Tôi ngăn cản sự nhiệt tình của anh ta lại: “Bùi Vĩnh Diễm, nếu anh nhất định muốn dùng sức, tôi không thể ngăn cản anh được, nhưng còn ngày mai? Đã xảy ra chuyện này, anh cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?”
“Anh không cần làm bạn với em, anh đã sớm nói rõ ràng với em rồi, anh thích em. Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, chứ không phải là bạn bè, cho đến bây giờ anh chưa từng có mong muốn mãnh liệt như vậy với ai, cũng chưa từng kiên nhẫn với cô gái nào nhiều đến thế.”
Anh ta gằn từng tiếng, tôi đều nghe hết nhưng vẫn không lên tiếng.
Hơi thở anh ta nặng nề, rốt cuộc anh ta nâng thắt lưng tôi lên, muốn tiếp tục lôi kéo tôi.
Tôi thực sự tỉnh táo lại, bỗng nhiên lúc đó tôi dùng sức đẩy anh ta qua một bên.
Anh ta bị tôi đẩy thật mạnh qua một bên, bất ngờ không kịp đề phòng. Trong bóng tối, anh ta ngạc nhiên thở phì phò, không hiểu được tôi đang làm cái gì.
Tôi rất bình tĩnh, lập tức ngồi dậy, kéo áo len xuống, sửa sang lại áo ngực, chải lại tóc, tôi với tay mở đèn đầu giường.
Đèn sáng lên, hai người chúng tôi đều tỉnh táo, có ánh sáng, chúng tôi hơi xấu hổ.
Một lúc lâu sau, anh ta xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có chút thất thố, chỉ là…. Anh đã sai rồi.”
Tôi trả lời: “Vĩnh Diễm, tôi tin điều anh nói, chỉ là tôi còn chưa sẵn sàng, thật sự xin lỗi.”
Hôm nay tôi mặc váy, sau khi xuống giường, tôi chỉnh trang lại, cảm thấy quần áo lại chỉnh tề rồi, tôi đi ra ngoài.
Anh ta gọi tôi: “Đinh Đinh.” Anh ta hy vọng tôi quay đầu lại, suy nghĩ xong, tôi dừng lại, nhưng không có quay đầu.
Tôi đi nhanh ra ngoài, anh ta cũng không kéo tôi trở lại, cuối cùng anh ta đi đến, nhẹ nhàng mở cửa cho tôi.
Đi đến hành lang, sau khi đóng cửa lại, tôi mới ôm ngực.
Năm phút đồng hồ vừa rồi, giống như một giấc mơ, tôi sờ mặt, lúc bị anh ta hôn môi, mặt tôi còn nóng lên, râu anh ta tuy rằng cạo sạch sẽ, nhưng vẫn hơi cọ nhẹ vào da thịt non mịn của tôi, làm cho tôi có cảm giác ngưa ngứa, ngực tôi đã nóng lên, bất giác tôi ôm chặt ngực.
Trong hai mươi tám năm qua, đây là người đàn ông thứ hai tấn công tôi thân mật như vậy. Trước đây, cơ thể này chỉ thuộc về Phó Gia Tuấn mà thôi..
Tôi khổ sở, thật ra thì vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là tôi đã quên mất, tôi cũng có cảm giác, cơ thể tôi đã thật sự nhiệt tình phản ứng, tôi gần như muốn đầu hàng, rõ ràng là tôi đã thả lỏng bản thân, để tùy ý anh ta. Nhưng trong phút cuối, tôi còn e dè cái gì? Là muốn để lại một chút rụt rè tôn nghiêm, hay là tôi vẫn còn lưu luyến Gia Tuấn?
Tôi mờ mịt đi đến thang máy, vốn nghĩ muốn ấn thang máy xuống lầu, nhưng mà bỗng nhiên nghe thấy trong khu thang bộ, hình như có người yếu ớt rên rỉ, kêu cứu.
Tôi nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?
Suy nghĩ xong, tôi đẩy cửa thang bộ, bên trong hơi tối, tầng này không có đèn, phía dưới có chút ánh sáng, không thấy rõ lắm, tôi cũng hơi sợ hãi.
Tôi vừa định kêu, ‘Là ai ở đó?’ nhưng lại nghĩ, quên đi, đang nửa đêm, chính là tôi tự dọa mình thôi, không cần kêu. Lúc trở lại cửa, tôi lại nghe rõ ràng có một tiếng hô nhỏ, là giọng của một cô gái.
Không đúng, chắc chắn là có ai đó, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức xoay người, sờ soạng đi xuống dưới, tầng dưới có chút ánh sáng, tôi nương theo chút ánh sáng này chạy nhanh xuống. Đúng lúc này, tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, vừa vặn tôi cũng chạy tới cửa cầu thang tầng tiếp theo, tôi thấy một người đàn ông, hắn nghe thấy tiếng động, kích động đứng dậy muốn bỏ chạy.
Tôi quát: “Là ai? Ai đang làm gì đó?”
Nương theo bóng người đó, tôi thấy còn có một người co quắp, khẳng định là một cô gái.
Thấy hắn muốn chạy, tôi bước nhanh xuống lầu: “Đừng chạy”.
Bùi Vĩnh Diễm nâng tay tôi lên, khoát lên cổ anh ta, còn tay anh ta thì đặt ở thắt lưng tôi, anh ta vừa hôn tôi, vừa đẩy tôi đi trong bóng tối, tôi hoàn toàn mờ mịt. Tiếp đó tôi bị lôi về phía sau, cảm giác hình như đã bước tới bên cạnh giường, tôi không đứng vững, ngả ngửa người về phía sau, hai người chúng tôi đều ngã lên giường lớn.
Trong bóng đêm, cơ thể anh ta nặng nề phủ lên người tôi, tôi lại chỉ nằm ở đó như một khúc gỗ, để mặc cho anh ta hôn tôi.
Anh ta nhẹ giọng gọi tôi: “Đinh Đinh.”
Anh ta hôn từ trán đến mí mắt tôi, lại đến khóe môi, đến tai, rồi cổ, vừa ngứa lại vừa tê dại, lúc đến bên tai, từng đợt khí nóng phả lên mặt tôi, những sợi lông tơ nhỏ nhất trên mặt tôi cũng run rẩy dựng đứng lên.
Tôi cố hết sức gọi anh ta, “Bùi Vĩnh Diễm, chúng ta không thể như thế này được.” Tay tôi khôi phục ý thức, muốn đẩy anh ta ra.
“Vì sao lại không thể?” Ngón tay anh ta vẽ lên hai má tôi, “Em có biết là anh thích em không, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Tôi nuốt nước miếng, cơ thể bắt đầu nóng lên, bị một người đàn ông mà ai cũng ao ước nhẹ nhàng hôn môi như vậy, tôi không thể không có phản ứng, điều này làm cho tôi vừa khổ sở vừa xấu hổ.
Anh ta nói bên tai tôi: “Buổi tối hôm đó, khi mới gặp em, em rất đáng thương, sau đó em mắng anh một trận rồi lại còn ôm chặt lấy anh mà ngủ. Anh mở đèn, nhìn thấy em, trên mặt em vẫn còn nước mắt. Ngay lúc đó anh đã nghĩ, một cô gái nhu nhược yếu đuối như vậy, vì cái gì mà người đàn ông kia không biết quý trọng, lại khiến cho em phải khóc một mình.”
Anh ta thấp giọng, lập tức tôi cũng xúc động, muốn khóc.
Anh ta nằm trên đầu vai tôi, than nhẹ: “Cho nên khi phỏng vấn, vừa nhìn thấy em ở bên trong, anh rất xúc động, từ lúc đó, anh đã rất muốn có được em.”
“Sau đó khi anh thổ lộ với em, em lại không để tâm gì mà đi theo chồng trước. Đêm đó, anh mơ màng suốt đêm ở nơi nào đó. Anh cũng chưa từng nghĩ đến lại có thể như thế, trong lòng anh không phục, nhưng lại không thể nào làm ra những việc ngốc nghếch điên cuồng. Anh trở về Hồng Kông, tự mình khuây khỏa hai ngày cuối tuần, sau đó anh lại không thể không tự nhủ phải trở về đối diện với em, chân thành làm bạn với em. Đến khi em cứu anh, tại giây phút đó, anh hiểu ra được tình cảm của chính mình, Đinh Đinh, anh thật sự yêu em.”
Lý trí của tôi đã tỉnh táo trở lại.
Tay anh ta đánh liều xốc quần áo tôi lên, áo len của tôi bị kéo lên đến dưới cổ, tuy rằng là trong bóng tối, nhưng ngực tôi như thể lộ ra trước mặt anh ta, còn anh ta thì cúi đầu đang khẽ hôn nơi mẫn cảm của tôi.
Tim tôi đập ngày càng nhanh, ngay lúc đó tôi có cảm giác mãnh liệt muốn anh ta, muốn người đàn ông này, đó là bản năng, là khát vọng của cơ thể. Ở đâu đó đã có một giọng nói yếu ớt nhắc nhở tôi, ‘Cô đang làm cái gì vậy? Đinh Đinh, cô vẫn nói là “yêu” thì phải có cảm tình, “yêu” thì phải có cảm giác, như vậy mới có thể xảy ra, vậy hiện tại cô có cảm giác, có tình cảm với anh ta sao?’
Cơ thể Bùi Vĩnh Diễm dán lấy tôi, anh ta ngày càng nhiệt tình, tay anh ta vuốt ve lưng tôi, dần dần hạ xuống, tôi liền giữ tay anh ta lại.
Tôi ngăn cản sự nhiệt tình của anh ta lại: “Bùi Vĩnh Diễm, nếu anh nhất định muốn dùng sức, tôi không thể ngăn cản anh được, nhưng còn ngày mai? Đã xảy ra chuyện này, anh cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?”
“Anh không cần làm bạn với em, anh đã sớm nói rõ ràng với em rồi, anh thích em. Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, chứ không phải là bạn bè, cho đến bây giờ anh chưa từng có mong muốn mãnh liệt như vậy với ai, cũng chưa từng kiên nhẫn với cô gái nào nhiều đến thế.”
Anh ta gằn từng tiếng, tôi đều nghe hết nhưng vẫn không lên tiếng.
Hơi thở anh ta nặng nề, rốt cuộc anh ta nâng thắt lưng tôi lên, muốn tiếp tục lôi kéo tôi.
Tôi thực sự tỉnh táo lại, bỗng nhiên lúc đó tôi dùng sức đẩy anh ta qua một bên.
Anh ta bị tôi đẩy thật mạnh qua một bên, bất ngờ không kịp đề phòng. Trong bóng tối, anh ta ngạc nhiên thở phì phò, không hiểu được tôi đang làm cái gì.
Tôi rất bình tĩnh, lập tức ngồi dậy, kéo áo len xuống, sửa sang lại áo ngực, chải lại tóc, tôi với tay mở đèn đầu giường.
Đèn sáng lên, hai người chúng tôi đều tỉnh táo, có ánh sáng, chúng tôi hơi xấu hổ.
Một lúc lâu sau, anh ta xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có chút thất thố, chỉ là…. Anh đã sai rồi.”
Tôi trả lời: “Vĩnh Diễm, tôi tin điều anh nói, chỉ là tôi còn chưa sẵn sàng, thật sự xin lỗi.”
Hôm nay tôi mặc váy, sau khi xuống giường, tôi chỉnh trang lại, cảm thấy quần áo lại chỉnh tề rồi, tôi đi ra ngoài.
Anh ta gọi tôi: “Đinh Đinh.” Anh ta hy vọng tôi quay đầu lại, suy nghĩ xong, tôi dừng lại, nhưng không có quay đầu.
Tôi đi nhanh ra ngoài, anh ta cũng không kéo tôi trở lại, cuối cùng anh ta đi đến, nhẹ nhàng mở cửa cho tôi.
Đi đến hành lang, sau khi đóng cửa lại, tôi mới ôm ngực.
Năm phút đồng hồ vừa rồi, giống như một giấc mơ, tôi sờ mặt, lúc bị anh ta hôn môi, mặt tôi còn nóng lên, râu anh ta tuy rằng cạo sạch sẽ, nhưng vẫn hơi cọ nhẹ vào da thịt non mịn của tôi, làm cho tôi có cảm giác ngưa ngứa, ngực tôi đã nóng lên, bất giác tôi ôm chặt ngực.
Trong hai mươi tám năm qua, đây là người đàn ông thứ hai tấn công tôi thân mật như vậy. Trước đây, cơ thể này chỉ thuộc về Phó Gia Tuấn mà thôi..
Tôi khổ sở, thật ra thì vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là tôi đã quên mất, tôi cũng có cảm giác, cơ thể tôi đã thật sự nhiệt tình phản ứng, tôi gần như muốn đầu hàng, rõ ràng là tôi đã thả lỏng bản thân, để tùy ý anh ta. Nhưng trong phút cuối, tôi còn e dè cái gì? Là muốn để lại một chút rụt rè tôn nghiêm, hay là tôi vẫn còn lưu luyến Gia Tuấn?
Tôi mờ mịt đi đến thang máy, vốn nghĩ muốn ấn thang máy xuống lầu, nhưng mà bỗng nhiên nghe thấy trong khu thang bộ, hình như có người yếu ớt rên rỉ, kêu cứu.
Tôi nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?
Suy nghĩ xong, tôi đẩy cửa thang bộ, bên trong hơi tối, tầng này không có đèn, phía dưới có chút ánh sáng, không thấy rõ lắm, tôi cũng hơi sợ hãi.
Tôi vừa định kêu, ‘Là ai ở đó?’ nhưng lại nghĩ, quên đi, đang nửa đêm, chính là tôi tự dọa mình thôi, không cần kêu. Lúc trở lại cửa, tôi lại nghe rõ ràng có một tiếng hô nhỏ, là giọng của một cô gái.
Không đúng, chắc chắn là có ai đó, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức xoay người, sờ soạng đi xuống dưới, tầng dưới có chút ánh sáng, tôi nương theo chút ánh sáng này chạy nhanh xuống. Đúng lúc này, tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, vừa vặn tôi cũng chạy tới cửa cầu thang tầng tiếp theo, tôi thấy một người đàn ông, hắn nghe thấy tiếng động, kích động đứng dậy muốn bỏ chạy.
Tôi quát: “Là ai? Ai đang làm gì đó?”
Nương theo bóng người đó, tôi thấy còn có một người co quắp, khẳng định là một cô gái.
Thấy hắn muốn chạy, tôi bước nhanh xuống lầu: “Đừng chạy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.