Quyển 3 - Chương 3: Ngả bài
Thủy tụ nhân gia
02/05/2013
Là Gia Tuấn để lại, rõ rõ ràng ràng, bản hiệp nghị ly hôn.
Tôi xem bản hiệp nghị ly hôn kia, bên trên viết các điều khoản rất rõ ràng.
Muốn ly hôn với cô Đinh Đinh, toàn bộ bất động sản, chiếu theo giá trị trong thành phố, mỗi người một nửa…
Tiền gửi ngân hàng, là tài sản chung của vợ chồng, cũng là mỗi người một nửa.
Mỗi người một nửa? Mỗi người một nửa! Mỗi người một nữa…
Tay tôi phát run, Phó Gia Tuấn, mỗi một điều mỗi một khoản, anh liền liệt ra rõ ràng như đối đãi với khách hàng, anh thật tốt, thật lạnh lùng tàn nhẫn, thật tuyệt tình.
Tôi giận dữ, cầm lấy bản hiệp nghị ly hôn, xé tan tành. Tờ giấy bay bay trong không trung, tôi đau khổ đứng lên, ly hôn? Anh đơn phương lập ra điều ước, chờ tôi tới ký tên? Phó Gia Tuấn anh được lắm, anh cho tôi là Lý Hồng Chương* bị muôn vàn ức hiệp ở hội nghị quốc hội hay sao? (*tưởng triều Thanh, 1823-1901)
Dưới cơn thịnh nộ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn, anh ta coi như cũng biết tiết chế, không có cắt đứt điện thoại của tôi.
Tôi chất vấn anh: “Bản hiệp nghị trên bàn là có ý gì?”
“Đinh Đinh, anh đang họp giao ban.”
“Được, xem ra vấn đề này chúng ta không thể bàn trong điện thoại, anh họp giao ban xong đi, em đi tới phòng làm việc của anh nói chuyện.”
“Sáng nay anh có việc.”
“Vậy buổi trưa.”
“Trưa anh phải ăn cơm với khách hàng.”
Tôi tức giận cắn răng, “Vậy buổi chiều.”
“Buổi chiều anh phải đi gặp một người bạn.”
Tôi nhất thời bốc hỏa, Phó Gia Tuấn, thời gian của anh đều sắp xếp thỏa đáng làm sao, gặp bồ thì thời gian của anh nhiều như thủy triều, vậy mà gặp người vợ hợp pháp thì phải sắp xếp thời gian.
Đè cơn giận xuống, tôi hỏi anh: “Vậy anh nói một thời điểm đi.”
“Mấy ngày nay anh đều bận.”
Tôi cười nhạt: “Ý tứ là không có thời gian? Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn thì anh nói với tôi những mấy giờ, anh lải nhải nói liên miên, dài dòng triền miên nói cả tám trăm cái lý do, làm tôi rơi lệ đầy mặt, ngày hôm nay, anh muốn ly hôn, thì lại khiếp đảm ngay cả hai phút đồng hồ cũng không dám cho tôi?”
“Đinh Đinh, anh thực sự bận.”
Tôi lớn tiếng nói: “Anh câm miệng cho tôi, Phó Gia Tuấn, anh hãy nghe cho kỹ đây! Hiện tại là anh nói ly hôn với tôi, anh bớt ở một bên cố làm ra vẻ tự cao tự đại cho tôi, luận trách nhiệm, sai ở anh, anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!!!!”
Anh nhất thời cũng không lên tiếng.
Giọng tôi lại cao lên 8 độ, “Nghe đây, Phó Gia Tuấn, anh họp giao ban xong, ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc cho tôi, không cho phép anh tìm cớ với tôi để chuồn mất.” Cuối cùng, tôi bổ sung một câu: “Nếu như anh dám trốn tránh tôi, anh biết tính cách tôi sẽ làm gì rồi đó!”
Anh nghe hiểu rõ ràng lời tôi nói, rốt cục đã thỏa hiệp, “Được.”
Buông điện thoại, cả người tôi phát run.
Tôi vừa làm cái gì? Tôi thế mà lại rống to với Phó Gia Tuấn? Kết hôn bốn năm, tôi đều là khuất phục uy quyền của anh, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói với anh, nào có bao giờ có dũng khí và hành động như ngày hôm nay?
Tức giận giảm đi, tôi lại thầm nghĩ, hay có thể là Gia Tuấn muốn làm tôi sợ? Kết hôn bốn năm, cho tới giờ anh chưa từng làm tôi sợ, hiện tại anh chỉ là muốn dọa tôi? Giống như trượng phu của người đàn bà trong truyện Liêu Trai kia, trước giờ đều bị vợ đè dưới lòng bàn tay, có một ngày hắn nổi cuồng phong, xử lý người đàn bà chanh chua kia, ra sức đánh cho một trận không nói, thậm chí còn xuống một dao, gọt một miếng thịt ở cẳng chân của bà ta, cuối cùng khiến người vợ phải phục tùng? Anh ấy chỉ là muốn làm theo Liêu Trai?
Sẽ là vậy sao? Tôi nhất thời lại hồ đồ, chần chờ đứng lên. Không được không được, tôi nhìn giờ, không thể chậm trễ một giây nào nữa, Gia Tuấn rất nhanh sẽ họp giao ban xong, nếu tôi muốn đàm phán với anh, tôi phải lập tức ra khỏi nhà.
Lúc trang điểm, tay tôi còn đang run run, bút kẻ mày rơi xuống đất, tôi nhặt lên lại đưa lên mặt vẽ tiếp, kết quả không cầm chặt lại rớt xuống đất, gãy đôi.
Trong lòng tôi thực sự rất đau xót, thì ra tôi không giữ được bình tĩnh như vậy, Gia Tuấn còn chưa có ầm ĩ với tôi, tôi cũng đã run không xong.
Trang điểm xong, tôi lại bắt đầu tìm trang phục, trong một đống quần áo, tôi hoang mang lục tìm, tuy rằng tôi muốn đàm phán với anh, muốn nổi giận đùng đùng chỉ trích anh ta, nhưng tôi vẫn còn muốn lấy lòng anh, anh ấy sẽ thích tôi mặc bộ trang phục này chứ? Được rồi, sẽ mặc cái này đi, cái bộ đồ này rất vừa người, mặc kệ nội dung nói chuyện là gì, đều phù hợp.
Vừa ra đến trước cửa, tôi liền nhìn thoáng qua bản thân, bên tai đeo khuyên tai vàng hình giọt lệ, nhẹ nhàng lấp lánh, rất sinh động, trên mặt cũng trang điểm thật cẩn thận tỉ mỉ, đường kẻ mắt không bị lệch, màu son môi vừa phải…
Gia Tuấn sẽ thích sao?
~~~Vficland.com~~~
Rất nhanh, tôi đã tới tòa nhà làm việc của Gia Tuấn. Đi vào hành lang tầng lầu, nhân viên ở các phòng làm việc ở hai bên đang làm việc đâu vào đấy, máy copy đang ầm ĩ hoạt động, điện thoại không ngừng reo vang, toàn bộ tầng làm việc đều sáng sủa sạch sẽ, chỉnh tề trật tự.
Trong lòng tôi thầm nói, đây là tâm huyết của chồng tôi, mỗi cái bàn cái ghế đều là ngưng kết nỗ lực của anh.
Đột nhiên, tôi rất xúc động, tôi lại có chút sợ hãi rồi, Gia Tuấn xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, đổi người phụ nữ nào khác, ai mà không muốn tới tiếp cận anh ấy, không muốn tới yêu anh? Thực ra tôi có đức gì mà có thể cuốn lấy anh ấy? Bốn năm nay, tôi sống an nhàn sung sướng làm phu nhân của anh, mọi chuyện không cần tôi quan tâm, chi phí trong nhà hàng tháng anh đều cấp dư dả. Cha mẹ hai bên, anh đều cẩn thận cân bằng. Tình cảm vợ chồng, anh chăm sóc tôi từng li từng tí, trên giường, anh biểu hiện rất tỉ mỉ cẩn thận…
Có nhân viên nhìn thấy tôi, lập tức ngẩng đầu, hướng tôi mỉm cười, “Bà Phó.”
Trong lòng tôi đau xót, sợ rằng cái danh gọi này rất nhanh sẽ trở thành lịch sử.
Tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Gia tuấn, cách lớp kính, nhìn vào bên trong.
Gia Tuấn đang cúi đầu viết gì đó, đầu tóc của anh đã cắt gọn gàng, bộ âu phục trên người anh rất vừa vặn, sinh động giống như có sinh mệnh.
Tôi lẳng lặng thưởng thức vài giây, trong ngực có chút khổ sở, đây là chồng tôi.
Rốt cục, tôi gõ cửa.
Gia Tuấn ngẩng đầu, giao với ánh mắt tôi.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, hai mắt anh hơi sáng lên, rồi lại lập tức trở nên u ám, giống như que diêm quẹt lên, lúc quẹt thì lóe sáng một chút, dần dần thì không còn màu sắc nữa.
Anh quay đầu đi, lấy tay ra hiệu bảo tôi đi vào.
Tôi đẩy cửa ra.
Anh ra hiệu bảo tôi, “Ngồi đi!”
Giọng nói thật khách khí.
Sau khi ngồi xuống, anh khẽ ho một tiếng, làm trong giọng nói, vừa muốn mở miệng, tôi liền lấy đủ dũng khí, cắt ngang anh trước.
“Em chỉ chiếm dụng mười phút của anh.”
Anh nhìn tôi.
Tôi cũng đang nhìn anh, ồ, trong thời gian vài giây như thế, tôi lại một lần nữa nhìn chồng tôi, anh thật đẹp trai thật anh tuấn. Thật là kỳ lạ, trang phục của đàn ông không ngoài đen, trắng, xám, xanh, chỉ có vài loại màu sắc đơn điệu như thế, nhưng mặc ở những người đàn ông khác nhau lại có mùi vị đa dạng vô hạn. Hiện tại, Gia tuấn đang mặc một bộ âu phục màu xanh đen. Một bộ quần áo bình thường như thế, vậy mà cũng làm tôn lên khí chất của anh không gì sánh được.
Trong phòng làm việc rất tĩnh, không có bày biện hoa hoét gì, rèm cửa chớp kéo xuống phân nửa, khiến ánh nắng buổi sáng cũng không gay gắt như thế, tôi giống như đi vào thế giới quang ảnh dưới ngòi bút của Tam Mao, một thế giới khác.
Anh rốt cuộc mở miệng, “Nói đi! Em nghĩ muốn điều kiện gì?”
Trong lòng tôi là đau khổ vô hạn, đây là lời dạo đầu màn ly hôn sao?
Tôi cắn môi, hỏi anh: “Vì sao muốn ly hôn?”
Anh quay đầu, “Đinh Đinh, em nhất định phải hỏi anh nguyên nhân sao?”
“Đương nhiên, em nhất định phải biết.”
Anh không có biểu tình gì, “Không có nguyên nhân.”
“Không nên vòng vo với tôi. Gia Tuấn, anh là một luật sư, luật sư làm vụ kiện thì nhất định phải bới ra được căn nguyên vấn đề. Hiện tại anh cho tôi một lý do qua loa lấy lệ như vậy sao? Tôi không chấp nhận. Nói nguyên nhân đi!”
“Đinh Đinh, em không nên nói lời khó nghe như vậy với anh chứ?”
Tôi xem bản hiệp nghị ly hôn kia, bên trên viết các điều khoản rất rõ ràng.
Muốn ly hôn với cô Đinh Đinh, toàn bộ bất động sản, chiếu theo giá trị trong thành phố, mỗi người một nửa…
Tiền gửi ngân hàng, là tài sản chung của vợ chồng, cũng là mỗi người một nửa.
Mỗi người một nửa? Mỗi người một nửa! Mỗi người một nữa…
Tay tôi phát run, Phó Gia Tuấn, mỗi một điều mỗi một khoản, anh liền liệt ra rõ ràng như đối đãi với khách hàng, anh thật tốt, thật lạnh lùng tàn nhẫn, thật tuyệt tình.
Tôi giận dữ, cầm lấy bản hiệp nghị ly hôn, xé tan tành. Tờ giấy bay bay trong không trung, tôi đau khổ đứng lên, ly hôn? Anh đơn phương lập ra điều ước, chờ tôi tới ký tên? Phó Gia Tuấn anh được lắm, anh cho tôi là Lý Hồng Chương* bị muôn vàn ức hiệp ở hội nghị quốc hội hay sao? (*tưởng triều Thanh, 1823-1901)
Dưới cơn thịnh nộ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn, anh ta coi như cũng biết tiết chế, không có cắt đứt điện thoại của tôi.
Tôi chất vấn anh: “Bản hiệp nghị trên bàn là có ý gì?”
“Đinh Đinh, anh đang họp giao ban.”
“Được, xem ra vấn đề này chúng ta không thể bàn trong điện thoại, anh họp giao ban xong đi, em đi tới phòng làm việc của anh nói chuyện.”
“Sáng nay anh có việc.”
“Vậy buổi trưa.”
“Trưa anh phải ăn cơm với khách hàng.”
Tôi tức giận cắn răng, “Vậy buổi chiều.”
“Buổi chiều anh phải đi gặp một người bạn.”
Tôi nhất thời bốc hỏa, Phó Gia Tuấn, thời gian của anh đều sắp xếp thỏa đáng làm sao, gặp bồ thì thời gian của anh nhiều như thủy triều, vậy mà gặp người vợ hợp pháp thì phải sắp xếp thời gian.
Đè cơn giận xuống, tôi hỏi anh: “Vậy anh nói một thời điểm đi.”
“Mấy ngày nay anh đều bận.”
Tôi cười nhạt: “Ý tứ là không có thời gian? Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn thì anh nói với tôi những mấy giờ, anh lải nhải nói liên miên, dài dòng triền miên nói cả tám trăm cái lý do, làm tôi rơi lệ đầy mặt, ngày hôm nay, anh muốn ly hôn, thì lại khiếp đảm ngay cả hai phút đồng hồ cũng không dám cho tôi?”
“Đinh Đinh, anh thực sự bận.”
Tôi lớn tiếng nói: “Anh câm miệng cho tôi, Phó Gia Tuấn, anh hãy nghe cho kỹ đây! Hiện tại là anh nói ly hôn với tôi, anh bớt ở một bên cố làm ra vẻ tự cao tự đại cho tôi, luận trách nhiệm, sai ở anh, anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!!!!”
Anh nhất thời cũng không lên tiếng.
Giọng tôi lại cao lên 8 độ, “Nghe đây, Phó Gia Tuấn, anh họp giao ban xong, ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc cho tôi, không cho phép anh tìm cớ với tôi để chuồn mất.” Cuối cùng, tôi bổ sung một câu: “Nếu như anh dám trốn tránh tôi, anh biết tính cách tôi sẽ làm gì rồi đó!”
Anh nghe hiểu rõ ràng lời tôi nói, rốt cục đã thỏa hiệp, “Được.”
Buông điện thoại, cả người tôi phát run.
Tôi vừa làm cái gì? Tôi thế mà lại rống to với Phó Gia Tuấn? Kết hôn bốn năm, tôi đều là khuất phục uy quyền của anh, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói với anh, nào có bao giờ có dũng khí và hành động như ngày hôm nay?
Tức giận giảm đi, tôi lại thầm nghĩ, hay có thể là Gia Tuấn muốn làm tôi sợ? Kết hôn bốn năm, cho tới giờ anh chưa từng làm tôi sợ, hiện tại anh chỉ là muốn dọa tôi? Giống như trượng phu của người đàn bà trong truyện Liêu Trai kia, trước giờ đều bị vợ đè dưới lòng bàn tay, có một ngày hắn nổi cuồng phong, xử lý người đàn bà chanh chua kia, ra sức đánh cho một trận không nói, thậm chí còn xuống một dao, gọt một miếng thịt ở cẳng chân của bà ta, cuối cùng khiến người vợ phải phục tùng? Anh ấy chỉ là muốn làm theo Liêu Trai?
Sẽ là vậy sao? Tôi nhất thời lại hồ đồ, chần chờ đứng lên. Không được không được, tôi nhìn giờ, không thể chậm trễ một giây nào nữa, Gia Tuấn rất nhanh sẽ họp giao ban xong, nếu tôi muốn đàm phán với anh, tôi phải lập tức ra khỏi nhà.
Lúc trang điểm, tay tôi còn đang run run, bút kẻ mày rơi xuống đất, tôi nhặt lên lại đưa lên mặt vẽ tiếp, kết quả không cầm chặt lại rớt xuống đất, gãy đôi.
Trong lòng tôi thực sự rất đau xót, thì ra tôi không giữ được bình tĩnh như vậy, Gia Tuấn còn chưa có ầm ĩ với tôi, tôi cũng đã run không xong.
Trang điểm xong, tôi lại bắt đầu tìm trang phục, trong một đống quần áo, tôi hoang mang lục tìm, tuy rằng tôi muốn đàm phán với anh, muốn nổi giận đùng đùng chỉ trích anh ta, nhưng tôi vẫn còn muốn lấy lòng anh, anh ấy sẽ thích tôi mặc bộ trang phục này chứ? Được rồi, sẽ mặc cái này đi, cái bộ đồ này rất vừa người, mặc kệ nội dung nói chuyện là gì, đều phù hợp.
Vừa ra đến trước cửa, tôi liền nhìn thoáng qua bản thân, bên tai đeo khuyên tai vàng hình giọt lệ, nhẹ nhàng lấp lánh, rất sinh động, trên mặt cũng trang điểm thật cẩn thận tỉ mỉ, đường kẻ mắt không bị lệch, màu son môi vừa phải…
Gia Tuấn sẽ thích sao?
~~~Vficland.com~~~
Rất nhanh, tôi đã tới tòa nhà làm việc của Gia Tuấn. Đi vào hành lang tầng lầu, nhân viên ở các phòng làm việc ở hai bên đang làm việc đâu vào đấy, máy copy đang ầm ĩ hoạt động, điện thoại không ngừng reo vang, toàn bộ tầng làm việc đều sáng sủa sạch sẽ, chỉnh tề trật tự.
Trong lòng tôi thầm nói, đây là tâm huyết của chồng tôi, mỗi cái bàn cái ghế đều là ngưng kết nỗ lực của anh.
Đột nhiên, tôi rất xúc động, tôi lại có chút sợ hãi rồi, Gia Tuấn xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, đổi người phụ nữ nào khác, ai mà không muốn tới tiếp cận anh ấy, không muốn tới yêu anh? Thực ra tôi có đức gì mà có thể cuốn lấy anh ấy? Bốn năm nay, tôi sống an nhàn sung sướng làm phu nhân của anh, mọi chuyện không cần tôi quan tâm, chi phí trong nhà hàng tháng anh đều cấp dư dả. Cha mẹ hai bên, anh đều cẩn thận cân bằng. Tình cảm vợ chồng, anh chăm sóc tôi từng li từng tí, trên giường, anh biểu hiện rất tỉ mỉ cẩn thận…
Có nhân viên nhìn thấy tôi, lập tức ngẩng đầu, hướng tôi mỉm cười, “Bà Phó.”
Trong lòng tôi đau xót, sợ rằng cái danh gọi này rất nhanh sẽ trở thành lịch sử.
Tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Gia tuấn, cách lớp kính, nhìn vào bên trong.
Gia Tuấn đang cúi đầu viết gì đó, đầu tóc của anh đã cắt gọn gàng, bộ âu phục trên người anh rất vừa vặn, sinh động giống như có sinh mệnh.
Tôi lẳng lặng thưởng thức vài giây, trong ngực có chút khổ sở, đây là chồng tôi.
Rốt cục, tôi gõ cửa.
Gia Tuấn ngẩng đầu, giao với ánh mắt tôi.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, hai mắt anh hơi sáng lên, rồi lại lập tức trở nên u ám, giống như que diêm quẹt lên, lúc quẹt thì lóe sáng một chút, dần dần thì không còn màu sắc nữa.
Anh quay đầu đi, lấy tay ra hiệu bảo tôi đi vào.
Tôi đẩy cửa ra.
Anh ra hiệu bảo tôi, “Ngồi đi!”
Giọng nói thật khách khí.
Sau khi ngồi xuống, anh khẽ ho một tiếng, làm trong giọng nói, vừa muốn mở miệng, tôi liền lấy đủ dũng khí, cắt ngang anh trước.
“Em chỉ chiếm dụng mười phút của anh.”
Anh nhìn tôi.
Tôi cũng đang nhìn anh, ồ, trong thời gian vài giây như thế, tôi lại một lần nữa nhìn chồng tôi, anh thật đẹp trai thật anh tuấn. Thật là kỳ lạ, trang phục của đàn ông không ngoài đen, trắng, xám, xanh, chỉ có vài loại màu sắc đơn điệu như thế, nhưng mặc ở những người đàn ông khác nhau lại có mùi vị đa dạng vô hạn. Hiện tại, Gia tuấn đang mặc một bộ âu phục màu xanh đen. Một bộ quần áo bình thường như thế, vậy mà cũng làm tôn lên khí chất của anh không gì sánh được.
Trong phòng làm việc rất tĩnh, không có bày biện hoa hoét gì, rèm cửa chớp kéo xuống phân nửa, khiến ánh nắng buổi sáng cũng không gay gắt như thế, tôi giống như đi vào thế giới quang ảnh dưới ngòi bút của Tam Mao, một thế giới khác.
Anh rốt cuộc mở miệng, “Nói đi! Em nghĩ muốn điều kiện gì?”
Trong lòng tôi là đau khổ vô hạn, đây là lời dạo đầu màn ly hôn sao?
Tôi cắn môi, hỏi anh: “Vì sao muốn ly hôn?”
Anh quay đầu, “Đinh Đinh, em nhất định phải hỏi anh nguyên nhân sao?”
“Đương nhiên, em nhất định phải biết.”
Anh không có biểu tình gì, “Không có nguyên nhân.”
“Không nên vòng vo với tôi. Gia Tuấn, anh là một luật sư, luật sư làm vụ kiện thì nhất định phải bới ra được căn nguyên vấn đề. Hiện tại anh cho tôi một lý do qua loa lấy lệ như vậy sao? Tôi không chấp nhận. Nói nguyên nhân đi!”
“Đinh Đinh, em không nên nói lời khó nghe như vậy với anh chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.