Quyển 5 - Chương 37: Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công
Thủy tụ nhân gia
22/11/2013
Part 1
Edit: 4ever13lue
Tôi gật đầu, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy, hoàn toàn tin vào anh ấy.
Hai người chúng tôi không có nhiều thời gian, trò chuyện một lát xong anh ấy lại phải đi, trong lòng tôi đột nhiên vô cùng không muốn.
Anh ấy an ủi tôi: “Chờ anh.”
Tôi nhìn bên ngoài, vali của anh ấy vẫn còn để ở đó, xem ra là anh ấy vừa mới xuống phi trường thì đến ngay cục cảnh sát.
Tôi rất áy náy: “Gia Tuấn.”
Anh ấy dịu dàng nói: “Đừng nói gì cả.”
Tôi chỉ có thể tiễn anh ấy ra đến bên ngoài phòng thẩm vấn rồi tạm biệt nhau.
Bên ngoài có không ít người đến, vô tình tôi ngẩng đầu lên thì gặp một người quen.
Trong lòng tôi vui vẻ: “Thư kí Trần? Cô Trần Mĩ Kì?”
Cô ấy quay đầu lại kinh ngạc: “Đinh Đinh?”
Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ấy, thật ra thì tôi không ghét cô ấy, tuy rằng giữa cô ấy và Bùi Vĩnh Diễm, ngoài mối quan hệ trong công việc thì còn có một mối quan hệ khác mà tôi không thích, nhưng tôi cũng không vì thế mà ghét cô ấy. Cô ấy không tệ, trong công việc, cô ấy là một nhân viên giỏi, đối với chuyện của ông chủ, cô ấy luôn rất cẩn trọng giữ mồm giữ miệng; đối với tôi, cô ấy cũng luôn khách khí. Tôi không cảm thấy ghét cô ấy.
Cô ấy thấy tôi ở cục cảnh sát thì hết sức kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi chỉ có thể cười khổ mà kể cho cô ấy chuyện đã xảy ra: “Là thế đó, là như thế, ‘tháng sáu tuyết rơi, Đậu Nga hàm oan.’*”
(*Câu chuyện về nhân vật Đậu Nga bị vu oan trong vở kịch Đậu Nga Oán.)
Cô ấy hơi đồng tình với tôi: “Bà Bùi thật quá cứng rắn, chỉ sợ rằng tổng giám đốc Bùi đã phải rất cố gắng mới có thể đả thông tử tưởng của mẹ anh ta.”
Tôi buồn rầu nói: “Bà ấy cho rằng là tôi muốn dùng cách ‘lạt mềm buộc chặt’, nhưng mà bà ấy lầm rồi.”
Trần Mĩ Kì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu bà Bùi không rút đơn kiện thì cô sẽ mắc kẹt ở đây một thời gian. Tuy rằng mọi người biết là cô bị oan uổng, nhưng cho dù là đi theo trình tự thông thường thì cũng phải điều tra tìm bằng chứng. Dù thế nào thì cô cũng phải bị giám sát vài ngày. Đây là bà Bùi muốn thử thách sự kiên trì của cô.”
Tôi nổi nóng: “Được, vậy hiện tại tôi muốn xem bà ấy sẽ làm gì tôi.” Tôi phẫn nộ nói: “Dù sao thì trong mắt bà ta tôi đã là một kẻ ngu ngốc, bà ta thật sự muốn bức tôi nổi nóng, tôi sẽ cứ nói lung tung, xem vẻ mặt của bà ta thế nào.”
Cô ấy lắc đầu, không thể nào hiểu nổi tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, thử thăm dò cô ấy: “Cô Trần, tôi có một người bạn vừa đến Hồng Kông, dù sao thì anh ấy cũng lạ đất lạ người ở đây, nếu có chuyện gì thì anh ấy có thể hỏi cô không? Cô có thể… giúp anh ấy một chút được không?”
Cô Trần suy nghĩ rồi nói: “Đinh Đinh, lúc tôi ký hợp đồng với Bùi thị, giữa hai bên từng có quy ước, tôi không được nói ra những chuyện cơ mật. Nếu bạn của cô chỉ đơn giản là đi du lịch hoặc có cần sự cố vấn về phương diện cá nhân thì tôi có thể giúp được.”
Tôi cũng hơi nản lòng.
Cô Trần lại hỏi tôi: “Người bạn mà cô nói có phải là Phó Gia Tuấn không?”
Tôi gật đầu: “Là anh ấy.”
Cô Trần mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ có thế là anh ấy.”
Cô Trần dừng một chút, lại nói với tôi: “Đinh Đinh, thật ra thì bây giờ vẫn có cách khác có thể giúp cô thuận lợi ra ngoài.”
“Cách gì?”
“Nếu như hiện tại có một nhân vật có tiếng hoặc có uy tín danh dự ra mặt đảm bảo sự trong sạch của cô thì cô có thể được tạm tha.”
Tôi lại thở dài: “Làm sao tôi tìm được người như thế chứ?”
“Có một người nhất định sẽ giúp cô.”
“Là ai.”
“Là.” Cô ấy suy nghĩ một lát, “Nếu cô đồng ý, tôi có thể tìm người này, chỉ là bà Bùi có thể được xem là phu nhân trong giới thượng lưu, nếu như người này ra mặt, có lẽ sẽ đắc tội với bà Bùi. Phải xem người này có đồng ý rat ay giúp đỡ hay không.”
Tôi không hiểu: “Cô nói nghe thần bí quá, người này là ai vậy?”
Cô Trần lo lắng: “Nói thật thì tôi cũng không muốn có quan hệ gì với nhà họ Bùi cả. Ra khỏi đó rồi thì chẳng ai muốn tiếp xúc nữa. Như vậy đi, cô Đinh, tôi sẽ thay cô liên hệ với người này, cô tự mình nói chi tiết với họ. Nếu người này đồng ý đảm bảo cho cô thì cô có thể thuận lợi ra ngoài. Chỉ là, Đinh Đinh, có một việc tôi không hiểu, Bùi Vĩnh Diễm nhất định sẽ nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh cô, vì sao cô lại không chấp nhận?”
Tôi rất kiên quyết: “Là do tôi không muốn mình bị nhà họ Bùi đưa vào đây, rồi cũng lại do chính họ đưa tôi ra ngoài. Như thể tôi phải nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Bùi bọn họ, tôi không phải là quân cờ, tôi cũng không phải là miếng thịt để tùy ý bọn họ cắt.”
Cô ấy cười: “Cô thật là có cá tính…. Có thể chính là do tính cách này của cô mà khiến cho Bùi Vĩnh Diễm nhớ mãi không quên.”
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: “Cô Trần, cô…. có yêu Bùi Vĩnh Diễm không?”
Cô ấy hết sức hiếu kì nhìn tôi. Tôi hiểu là tôi hỏi như vậy rất là đường đột, cho nên tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Tôi nhìn thấy tình cảm phức tạp trong mắt cô ấy. Ngay sau đó, cô ấy lại nói: “Được gả vào một nhà giàu có, lại có một người chồng xuất sắc như vậy, đây chính là ước mơ của hầu hết các cô gái. Nhưng điều quan trọng nhất là phải biết lượng sức mình, có những người không nganh hàng với mình, cho dù có cố gắng tranh giành thì cũng vô dụng.”
Tôi không khỏi thở dài: “Thật ra so với tôi thì cô hợp với anh ta hơn.”
Cô ấy rộng lượng nói: “Cô nghĩ nhiều quá rồi. Cô Đinh, thật ra anh ta chỉ là ông chủ của tôi mà thôi, lúc đó quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ trên mặt hợp đồng mà thôi. Bây giờ hợp đồng đã hủy, không ai nợ ai gì cả. Thật ra..” Cô ấy rất thẳng thắn nói: “Không gạt cô, khi tôi ở cạnh Bùi Vĩnh Diễm, anh ta cũng rất khách sáo với tôi, nhưng mà cho đến cùng thì anh ta cũng không hề yêu tôi.”
Tôi vội vàng nói: “Cô Trần, thật ra… thật ra cô là một người đặc biệt, vừa có tình cảm nhưng lại vẫn luôn cố gắng trong công việc.”
Cô ấy cười: “Cô này. Được rồi, chúng ta không đề cập đến chuyện xưa nữa. Bây giờ tôi đã có ông chủ mới rồi, nói về công việc thì tôi cũng phải cảm ơn Bùi Vĩnh Diễm đã viết thư đề cử cho tôi.”
A, từ đáy lòng tôi tán thưởng, một cô gái mà có thể sống thanh tỉnh như vậy, thật sự rất tốt.
“Tôi về trước đây, Đinh Đinh, tôi sẽ liên hệ với Phó Gia Tuấn, tôi cũng sẽ giúp cô liên hệ với người kia, chỉ là còn phải xem người ấy có đồng ý giúp cô hay không.”
“Cảm ơn cô.”
———— đường phân cách ————
Không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc tôi không chịu đựng được nữa, bắt đầu mơ màng ngủ. Trong lúc mơ hồ, cảnh sát mở cửa phòng thẩm vấn, nắm lấy cánh tay tôi: “Cô Đinh, xin mời cô đứng lên, cô có thể đi rồi.”
Tôi trở mình đứng dậy, dụi mắt hỏi: “Là bà Bùi rút đơn kiện sao?”
“Không phải, mà là có một vị phu nhân nổi tiếng ra mặt ký tên đảm bảo cho tô, cô đã có thể ra ngoài.”
Tôi hoang mang đi theo cảnh sát, bên ngoài đúng là cô Trần Mĩ Kì đang đợi tôi.
Cô ấy mỉm cười với tôi: “Nào, Đinh Đinh, cô ký vào đây, làm xong thủ tục là chúng ta có thể ra ngoài.”
Tôi không thể không bội phục năng lực làm việc của cô ấy, nhưng mà đồng thời tôi lại cũng rất hoang mang. Tôi không quen biết ai ở Hồng Kông, vậy ai lại có thể khảng khái mà cứu giúp tôi như vậy.
Ký tên xong, tôi hỏi cô ấy: “Cô Trần, xin hỏi vị phu nhân đã ra mặt đảm bảo cho tôi là ai vậy?”
“Đinh Đinh, cô có còn nhớ mấy ngày trước khi cô đi dự tiệc rượu kia không? Sau khi kết thúc buổi tiệc, cô đã nhặt được một chuỗi vòng cổ ru-bi ở phòng vệ sinh đúng không?”
Tôi nhớ ra: “Đúng, đúng, đúng là có chuyện này.”
Tôi nhặt được mỗi chuỗi vòng cổ đá ru-bi, khi tôi giao nó cho Bùi Vĩnh Diễm, anh ta còn nói đây là đá màu đỏ tinh khiết, lại có kích thước rất lớn, quả thật là vật vô cùng quý.
“Chuỗi vòng cổ đá màu đỏ kia rất xa xỉ, cho nên rất dễ dàng tra ra được ai là chủ nhân của nó. Chủ nhân của chuỗi vòng đó là chủ tịch Kỷ của tập đoàn Doanh Khoa, ông ấy cũng là đồng hương với cô.”
“A.” Tôi càng thêm kinh ngạc.
Cô Trần cho tôi biết: “Chủ tịch Kỷ cũng là người Thanh Đảo, ông ấy tên là Kỷ Vỹ. Trước khi đến Hồng Kông, ông ấy còn có biệt danh là ‘Công tử Thanh Đảo’.”
Part 2
Tôi không nhớ rõ lắm người này là ai, chỉ là tôi có nghe nhắc đến vị ‘Công tử Thanh Đảo’ này, người này ước chừng khoảng ba mươi bảy tuổi. Vài năm trước đúng là tương đối có tiếng ở Thanh Đảo. Cũng không phải là người này quá nổi danh gì, ông ta không thiện không ác, nhưng ra tay rất hào phóng lại cũng hay đi làm từ thiện, cho nên để lại ấn tượng không nhỏ trong mắt công chúng. Từ năm 2008, người này đột nhiên biến mất, nếu như không phải hôm nay trùng hợp nghe nói về người này ở Hồng Kông, tôi có nằm mơ cũng chẳng ba giờ nghĩ đến ông ta, tôi không bao giờ có liên quan đến ‘Công tử Thanh Đảo’.
(Lời tác giả: Quảng cáo một chút, mời mọi người có hứng thú hãy đọc quyển 《Cuối con đường gặp tình yêu》của tôi thì sẽ rõ chuyện về ‘Công tử Thanh Đảo’ Kỷ Vỹ này.)
Cô Trần nói với tôi: “Chiếc vòng cổ kia là vật đính ước của chủ tịch Kỷ với phu nhân. Nhưng mà bà Kỷ không cẩn thận làm mất nó trong buổi tiệc rượu kia. Chủ tịch Kỷ rất yêu thích chiếc vòng cổ đó, sau khi mất rồi, ông ấy rất đau lòng. Không ngờ cô nhặt được, cô không hề giấu làm của riêng mà ngược lại còn trả lại cho ông ấy, ông ấy rất cảm kích cô.”
“Như vậy, vị phu nhân đứng ra bảo lãnh cho tôi là bà Kỷ sao?”
“Đúng vậy, vốn chủ tịch Kỷ nghe nói việc này có liên quan đến nhà họ Bùi, ông ấy cũng hơi do dự, nhưng mà bà Kỷ rất tin tưởng cô, bà ấy đồng ý bảo lãnh cho cô, cho nên ông Kỷ cũng đồng ý.”
Thật sự là một sự biến đổi bất ngờ, Đinh Đinh lại vừa thoát khỏi nguy hiểm.
Cô Trần lại cho tôi biết: “Đinh, Đinh, còn một việc nữa, bà Bùi đã rút đơn kiện rồi.”
Tôi cũng không cảm thấy hiếu kỳ, nếu thật sự Bùi Vĩnh Diễm kiên quyết đấu tranh với mẹ mình, thì bà ta chỉ có cách đồng ý, bởi vì bà ta chỉ có một đứa con mà thôi.
Cô Trần xúc động: “Phó Gia Tuấn quả thật là người có năng lực. Tôi không biết anh ấy nói gì với bà Bùi. Chiều hôm qua anh ấy tự mình đến gặp bà Bùi, sau khi bà Bùi trò chuyện với anh ấy xong thì đồng ý rút đơn kiện.”
A, là Gia Tuấn?
Tôi cũng có chút bất ngờ, thật sự là vào thời điểm khó khăn nhất thì Gia Tuấn như có phép thần vậy, chỉ một nước cờ đã có thể khắc chế được kẻ địch.
Chúng tôi hoàn thành thủ tục xong rồi đi ra, bên ngoài cửa cục cảnh sát đã có một chiếc Bentley màu trắng đang đậu.
Cửa xe mở ra, bên trong có một vị phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Nói vậy thì đây chính là bà nhà của chủ tịch Kỷ sao?
Giọng của bà ấy rất dịu dàng: “Xin chào cô Đinh.”
“Xin chào bà Kỷ.”
Cô Trần nói: “Đinh Đinh, chúng ta đã từng là đồng nghiệp, chuyện hôm nay xem như là giúp đỡ nhau đi, không cần giữ trong lòng, sau này có cơ hội gặp lại sau.” Sau đó cô ấy đưa cho tôi một cái phong bì, “Đây là Phó Gia Tuấn nhờ tôi đưa cho cô. Anh ấy biết tôi sẽ đến đón cô, cho nên đã đăng ký xong khách sạn cho cô rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi.”
Tôi vô cùng biết ơn cô ấy: “Cô Trần, cảm ơn cô.”
Cô ấy bắt tay tôi: “Chúc cô mọi việc đều thuận lợi.”
Tôi rất xúc động: “Tôi cũng chúc cô luôn khỏe mạnh.”
Cô ấy đeo kính râm vào, khởi động xe, sau đó vẫy tay với tôi rồi lái xe đi.
Tôi hết sức quý trọng cô ấy, đây mới là mẫu người nhanh nhẹn thời nay, từ đầu đến cuối vẫn thong dong tự tại, lại cũng rất khiêm tốn.
Trần Mĩ Kì đi rồi, lúc này tôi mới ngồi vào xe bà Kỷ, ngồi vào xong, lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt của bà Kỷ. Vừa nhìn thấy, trong lòng tôi tán thưởng, vị phu nhân này có vẻ ngoài rất sáng sủa, không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng khí chất và sự tươi tắn của bà ấy quả thật làm cho con người ta cảm thấy một mùa xuân ấm áp. Bà ấy thật sự là một người xinh đẹp thoát tục.
Bà ấy thân thiết mỉm cười với tôi: “Tôi nghe nói là cô nhặt được chiếc vòng cổ kia của tôi, vốn là nên cảm ơn cô sớm hơn, nhưng mà ngay đúng lúc con tôi bị ốm, cho nên không có thời gian tìm cô.”
Lúc này tôi mới nhớ ra: “Bà Kỷ, chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc rượu đêm đó. Hôm đó bà mặc váy dài màu trắng có phải không?”
Bà ấy hơi mờ mịt nhìn tôi, dừng một chút rồi xin lỗi: “Tôi… không nhớ rõ.”
Tôi vội trả lời: “Là vì đêm đó chúng ta cũng không có nói chuyện với nhau.”
Bà ấy ngượng ngùng nói: “Ý tôi không phải vậy, chỉ sợ cô chê cười, chuyện ngày hôm nay thì ngày mai tôi sẽ không nhớ, đầu óc của tôi có bệnh, cho nên không thể nhớ được chuyện xảy ra cách đó một ngày.”
A, tôi trừng lớn mắt, nào có ai tự nói chính mình có bệnh chứ?
Bên cạnh có một cô gái có vẻ là trợ lý lập tức giải đáp thắc mắc của tôi: “Vài năm trước bà Kỷ đã từng phẫu thuật tụ máu não, tuy giải phẫu thành công, nhưng mà bởi vì trong lúc giải phẫu phải dùng thuốc gây mê liều nặng, cho nên bà Kỷ bị mắc chứng mất trí nhớ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ cần buổi tối ngủ dậy xong thì sẽ quên hết, đều là chúng tôi nói thì bà ấy mới biết được.”
Qủa thật là tôi không thể tin được trên thế giới này lại có căn bệnh như thế?
Dường như bà Kỷ hơi ngượng ngùng, rồi lại bùi ngùi nói với tôi: “Chính tôi cũng không tin được là mình sẽ mắc chứng bệnh này, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tôi đều rất mơ màng, trí nhớ vẫn luôn chỉ dừng lại vào năm hai mươi tuổi. Từ sau khi xảy ra chuyện này, tôi không nhớ được tôi quen chồng mình như thế nào, sao lại kết hôn, tất cả đều không nhớ rõ, thậm chí…” Vẻ mặt bà ấy đau thương: “Ngay cả con cái của tôi, tôi cũng không nhớ rõ.”
Tôi an ủi bà ấy: “Hiện giờ nhìn bà cũng rất tốt, nói vậy thì ông Kỷ đối với bà cũng không tệ.”
Bà ấy hơi e lệ: “Chồng tôi tốt với tôi lắm, tôi là một người có bệnh, mỗi ngày đêu sẽ quên ông ấy, nhưng mà ông ấy không hề chê tôi phiền, mỗi sáng sớm đều phát hình ảnh cho tôi xem, để tôi biết ông ấy là chồng tôi. Thậm chí ông ấy còn nuôi một con vẹt để mỗi sáng sớm sẽ chào buổi sáng tôi.”
Tôi cười, bà ấy chẳng nề hà gì cả, mà ở trước mặt tôi nói ra chuyện này y như một đứa trẻ. Nếu tự mình không cảm thấy vui, thì hẳn là sẽ không thoải mái như vậy với một người xa lạ. Xem ra bà ấy rất thỏa mãn với hiện tại.”
Tôi cảm kích nói: “Xin cảm ơn ba Kỷ đã khảng khái giúp đỡ.”
Bà Kỷ hỏi tôi: “Tôi nghe nói cô cũng là người Thanh Đảo, đúng không? Cho nên chúng ta vẫn là đồng hương. Nếu đã là đồng hương thì càng nên giúp đỡ nhau.”
Trợ lý của bà Kỷ nói: “Ông Kỷ đã liên hệ với anh Bùi Vĩnh Diễm rồi, anh ta cũng biết chuyện này, cho nên cô Đinh không cần lo lắng. Cô cứ quay về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi nhẹ lòng hẳn, thật sự là người ngốc thì có phúc, tôi quá may mắn.
Bà Kỷ đưa tôi về khách sạn, sau khi xuống xe, bà ấy chân thành nói với tôi: “Cô Đinh, lần sau nếu gặp lại, chỉ sợ tôi đã quên cô rồi. Nếu thật sự như vậy thì mong cô đừng để bụng.”
Nét mặt và giọng nói của bà ấy rất nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu cả vú lấp miệng em của bà Bùi. Bà Bùi rất ngạo mạn, thiếu lịch sự, trong khi bà Kỷ này rất nho nhã, lễ độ, bà ấy đáng để mọi người tôn trọng.
Tôi thoải mái trở lại khách sạn, vào phòng tắm rửa xong, tôi ngã lên giường, lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn.”
Anh ấy nói với tôi: “Đinh Đinh, anh còn đang trò chuyện cùng hai người bạn, có lẽ sẽ về trễ, buổi tối anh không thể ăn cơm với em được.”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”
Gác điện thoại, tôi thoải mái thả lỏng thắt lưng, sau đó xuống giường đi ăn cơm. Tôi ngồi ngốc của cục cảnh sát suốt ba ngày trời, thật sự là lao lực quá độ, bây giờ được thả ra rồi, quả thật là có thể ăn một bữa no nê.
Tôi thưởng thức xong bữa ăn ngon, vỗ bụng, tôi thoải mái mỉm cười. Rốt cuộc cũng được ăn no rồi, bây giờ có thể đi ngủ.
Mới vừa ra khỏi nhà ăn, tôi lại giật mình.
(Đinh Đinh lại gặp phải chuyện gì đây? Hai tình địch Bùi Vĩnh Diễm và Phó Gia Tuấn nếu gặp mặt sẽ tạo ra tia lửa gì đây? Mời mọi người tiếp tục theo dõi chương sau: “Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc-ao”.)
P/S: Chương này có sự xuất hiện của nhân vật Kỷ Vỹ và vợ (nhân vật trong quyển 《Cuối con đường gặp tình yêu》), nhưng do em chưa đọc truyện này, cho nên hiện vẫn chưa rõ nên xưng hô như thế nào, vì không rõ tuổi tác của họ ạ.
Mong mọi người thông cảm và ai biết thì có thể giúp em đoạn này được không ạ? em cảm ơn ạ!
Edit: 4ever13lue
Tôi gật đầu, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy, hoàn toàn tin vào anh ấy.
Hai người chúng tôi không có nhiều thời gian, trò chuyện một lát xong anh ấy lại phải đi, trong lòng tôi đột nhiên vô cùng không muốn.
Anh ấy an ủi tôi: “Chờ anh.”
Tôi nhìn bên ngoài, vali của anh ấy vẫn còn để ở đó, xem ra là anh ấy vừa mới xuống phi trường thì đến ngay cục cảnh sát.
Tôi rất áy náy: “Gia Tuấn.”
Anh ấy dịu dàng nói: “Đừng nói gì cả.”
Tôi chỉ có thể tiễn anh ấy ra đến bên ngoài phòng thẩm vấn rồi tạm biệt nhau.
Bên ngoài có không ít người đến, vô tình tôi ngẩng đầu lên thì gặp một người quen.
Trong lòng tôi vui vẻ: “Thư kí Trần? Cô Trần Mĩ Kì?”
Cô ấy quay đầu lại kinh ngạc: “Đinh Đinh?”
Tôi không ngờ sẽ gặp lại cô ấy, thật ra thì tôi không ghét cô ấy, tuy rằng giữa cô ấy và Bùi Vĩnh Diễm, ngoài mối quan hệ trong công việc thì còn có một mối quan hệ khác mà tôi không thích, nhưng tôi cũng không vì thế mà ghét cô ấy. Cô ấy không tệ, trong công việc, cô ấy là một nhân viên giỏi, đối với chuyện của ông chủ, cô ấy luôn rất cẩn trọng giữ mồm giữ miệng; đối với tôi, cô ấy cũng luôn khách khí. Tôi không cảm thấy ghét cô ấy.
Cô ấy thấy tôi ở cục cảnh sát thì hết sức kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi chỉ có thể cười khổ mà kể cho cô ấy chuyện đã xảy ra: “Là thế đó, là như thế, ‘tháng sáu tuyết rơi, Đậu Nga hàm oan.’*”
(*Câu chuyện về nhân vật Đậu Nga bị vu oan trong vở kịch Đậu Nga Oán.)
Cô ấy hơi đồng tình với tôi: “Bà Bùi thật quá cứng rắn, chỉ sợ rằng tổng giám đốc Bùi đã phải rất cố gắng mới có thể đả thông tử tưởng của mẹ anh ta.”
Tôi buồn rầu nói: “Bà ấy cho rằng là tôi muốn dùng cách ‘lạt mềm buộc chặt’, nhưng mà bà ấy lầm rồi.”
Trần Mĩ Kì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu bà Bùi không rút đơn kiện thì cô sẽ mắc kẹt ở đây một thời gian. Tuy rằng mọi người biết là cô bị oan uổng, nhưng cho dù là đi theo trình tự thông thường thì cũng phải điều tra tìm bằng chứng. Dù thế nào thì cô cũng phải bị giám sát vài ngày. Đây là bà Bùi muốn thử thách sự kiên trì của cô.”
Tôi nổi nóng: “Được, vậy hiện tại tôi muốn xem bà ấy sẽ làm gì tôi.” Tôi phẫn nộ nói: “Dù sao thì trong mắt bà ta tôi đã là một kẻ ngu ngốc, bà ta thật sự muốn bức tôi nổi nóng, tôi sẽ cứ nói lung tung, xem vẻ mặt của bà ta thế nào.”
Cô ấy lắc đầu, không thể nào hiểu nổi tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, thử thăm dò cô ấy: “Cô Trần, tôi có một người bạn vừa đến Hồng Kông, dù sao thì anh ấy cũng lạ đất lạ người ở đây, nếu có chuyện gì thì anh ấy có thể hỏi cô không? Cô có thể… giúp anh ấy một chút được không?”
Cô Trần suy nghĩ rồi nói: “Đinh Đinh, lúc tôi ký hợp đồng với Bùi thị, giữa hai bên từng có quy ước, tôi không được nói ra những chuyện cơ mật. Nếu bạn của cô chỉ đơn giản là đi du lịch hoặc có cần sự cố vấn về phương diện cá nhân thì tôi có thể giúp được.”
Tôi cũng hơi nản lòng.
Cô Trần lại hỏi tôi: “Người bạn mà cô nói có phải là Phó Gia Tuấn không?”
Tôi gật đầu: “Là anh ấy.”
Cô Trần mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ có thế là anh ấy.”
Cô Trần dừng một chút, lại nói với tôi: “Đinh Đinh, thật ra thì bây giờ vẫn có cách khác có thể giúp cô thuận lợi ra ngoài.”
“Cách gì?”
“Nếu như hiện tại có một nhân vật có tiếng hoặc có uy tín danh dự ra mặt đảm bảo sự trong sạch của cô thì cô có thể được tạm tha.”
Tôi lại thở dài: “Làm sao tôi tìm được người như thế chứ?”
“Có một người nhất định sẽ giúp cô.”
“Là ai.”
“Là.” Cô ấy suy nghĩ một lát, “Nếu cô đồng ý, tôi có thể tìm người này, chỉ là bà Bùi có thể được xem là phu nhân trong giới thượng lưu, nếu như người này ra mặt, có lẽ sẽ đắc tội với bà Bùi. Phải xem người này có đồng ý rat ay giúp đỡ hay không.”
Tôi không hiểu: “Cô nói nghe thần bí quá, người này là ai vậy?”
Cô Trần lo lắng: “Nói thật thì tôi cũng không muốn có quan hệ gì với nhà họ Bùi cả. Ra khỏi đó rồi thì chẳng ai muốn tiếp xúc nữa. Như vậy đi, cô Đinh, tôi sẽ thay cô liên hệ với người này, cô tự mình nói chi tiết với họ. Nếu người này đồng ý đảm bảo cho cô thì cô có thể thuận lợi ra ngoài. Chỉ là, Đinh Đinh, có một việc tôi không hiểu, Bùi Vĩnh Diễm nhất định sẽ nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh cô, vì sao cô lại không chấp nhận?”
Tôi rất kiên quyết: “Là do tôi không muốn mình bị nhà họ Bùi đưa vào đây, rồi cũng lại do chính họ đưa tôi ra ngoài. Như thể tôi phải nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Bùi bọn họ, tôi không phải là quân cờ, tôi cũng không phải là miếng thịt để tùy ý bọn họ cắt.”
Cô ấy cười: “Cô thật là có cá tính…. Có thể chính là do tính cách này của cô mà khiến cho Bùi Vĩnh Diễm nhớ mãi không quên.”
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: “Cô Trần, cô…. có yêu Bùi Vĩnh Diễm không?”
Cô ấy hết sức hiếu kì nhìn tôi. Tôi hiểu là tôi hỏi như vậy rất là đường đột, cho nên tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Tôi nhìn thấy tình cảm phức tạp trong mắt cô ấy. Ngay sau đó, cô ấy lại nói: “Được gả vào một nhà giàu có, lại có một người chồng xuất sắc như vậy, đây chính là ước mơ của hầu hết các cô gái. Nhưng điều quan trọng nhất là phải biết lượng sức mình, có những người không nganh hàng với mình, cho dù có cố gắng tranh giành thì cũng vô dụng.”
Tôi không khỏi thở dài: “Thật ra so với tôi thì cô hợp với anh ta hơn.”
Cô ấy rộng lượng nói: “Cô nghĩ nhiều quá rồi. Cô Đinh, thật ra anh ta chỉ là ông chủ của tôi mà thôi, lúc đó quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ trên mặt hợp đồng mà thôi. Bây giờ hợp đồng đã hủy, không ai nợ ai gì cả. Thật ra..” Cô ấy rất thẳng thắn nói: “Không gạt cô, khi tôi ở cạnh Bùi Vĩnh Diễm, anh ta cũng rất khách sáo với tôi, nhưng mà cho đến cùng thì anh ta cũng không hề yêu tôi.”
Tôi vội vàng nói: “Cô Trần, thật ra… thật ra cô là một người đặc biệt, vừa có tình cảm nhưng lại vẫn luôn cố gắng trong công việc.”
Cô ấy cười: “Cô này. Được rồi, chúng ta không đề cập đến chuyện xưa nữa. Bây giờ tôi đã có ông chủ mới rồi, nói về công việc thì tôi cũng phải cảm ơn Bùi Vĩnh Diễm đã viết thư đề cử cho tôi.”
A, từ đáy lòng tôi tán thưởng, một cô gái mà có thể sống thanh tỉnh như vậy, thật sự rất tốt.
“Tôi về trước đây, Đinh Đinh, tôi sẽ liên hệ với Phó Gia Tuấn, tôi cũng sẽ giúp cô liên hệ với người kia, chỉ là còn phải xem người ấy có đồng ý giúp cô hay không.”
“Cảm ơn cô.”
———— đường phân cách ————
Không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc tôi không chịu đựng được nữa, bắt đầu mơ màng ngủ. Trong lúc mơ hồ, cảnh sát mở cửa phòng thẩm vấn, nắm lấy cánh tay tôi: “Cô Đinh, xin mời cô đứng lên, cô có thể đi rồi.”
Tôi trở mình đứng dậy, dụi mắt hỏi: “Là bà Bùi rút đơn kiện sao?”
“Không phải, mà là có một vị phu nhân nổi tiếng ra mặt ký tên đảm bảo cho tô, cô đã có thể ra ngoài.”
Tôi hoang mang đi theo cảnh sát, bên ngoài đúng là cô Trần Mĩ Kì đang đợi tôi.
Cô ấy mỉm cười với tôi: “Nào, Đinh Đinh, cô ký vào đây, làm xong thủ tục là chúng ta có thể ra ngoài.”
Tôi không thể không bội phục năng lực làm việc của cô ấy, nhưng mà đồng thời tôi lại cũng rất hoang mang. Tôi không quen biết ai ở Hồng Kông, vậy ai lại có thể khảng khái mà cứu giúp tôi như vậy.
Ký tên xong, tôi hỏi cô ấy: “Cô Trần, xin hỏi vị phu nhân đã ra mặt đảm bảo cho tôi là ai vậy?”
“Đinh Đinh, cô có còn nhớ mấy ngày trước khi cô đi dự tiệc rượu kia không? Sau khi kết thúc buổi tiệc, cô đã nhặt được một chuỗi vòng cổ ru-bi ở phòng vệ sinh đúng không?”
Tôi nhớ ra: “Đúng, đúng, đúng là có chuyện này.”
Tôi nhặt được mỗi chuỗi vòng cổ đá ru-bi, khi tôi giao nó cho Bùi Vĩnh Diễm, anh ta còn nói đây là đá màu đỏ tinh khiết, lại có kích thước rất lớn, quả thật là vật vô cùng quý.
“Chuỗi vòng cổ đá màu đỏ kia rất xa xỉ, cho nên rất dễ dàng tra ra được ai là chủ nhân của nó. Chủ nhân của chuỗi vòng đó là chủ tịch Kỷ của tập đoàn Doanh Khoa, ông ấy cũng là đồng hương với cô.”
“A.” Tôi càng thêm kinh ngạc.
Cô Trần cho tôi biết: “Chủ tịch Kỷ cũng là người Thanh Đảo, ông ấy tên là Kỷ Vỹ. Trước khi đến Hồng Kông, ông ấy còn có biệt danh là ‘Công tử Thanh Đảo’.”
Part 2
Tôi không nhớ rõ lắm người này là ai, chỉ là tôi có nghe nhắc đến vị ‘Công tử Thanh Đảo’ này, người này ước chừng khoảng ba mươi bảy tuổi. Vài năm trước đúng là tương đối có tiếng ở Thanh Đảo. Cũng không phải là người này quá nổi danh gì, ông ta không thiện không ác, nhưng ra tay rất hào phóng lại cũng hay đi làm từ thiện, cho nên để lại ấn tượng không nhỏ trong mắt công chúng. Từ năm 2008, người này đột nhiên biến mất, nếu như không phải hôm nay trùng hợp nghe nói về người này ở Hồng Kông, tôi có nằm mơ cũng chẳng ba giờ nghĩ đến ông ta, tôi không bao giờ có liên quan đến ‘Công tử Thanh Đảo’.
(Lời tác giả: Quảng cáo một chút, mời mọi người có hứng thú hãy đọc quyển 《Cuối con đường gặp tình yêu》của tôi thì sẽ rõ chuyện về ‘Công tử Thanh Đảo’ Kỷ Vỹ này.)
Cô Trần nói với tôi: “Chiếc vòng cổ kia là vật đính ước của chủ tịch Kỷ với phu nhân. Nhưng mà bà Kỷ không cẩn thận làm mất nó trong buổi tiệc rượu kia. Chủ tịch Kỷ rất yêu thích chiếc vòng cổ đó, sau khi mất rồi, ông ấy rất đau lòng. Không ngờ cô nhặt được, cô không hề giấu làm của riêng mà ngược lại còn trả lại cho ông ấy, ông ấy rất cảm kích cô.”
“Như vậy, vị phu nhân đứng ra bảo lãnh cho tôi là bà Kỷ sao?”
“Đúng vậy, vốn chủ tịch Kỷ nghe nói việc này có liên quan đến nhà họ Bùi, ông ấy cũng hơi do dự, nhưng mà bà Kỷ rất tin tưởng cô, bà ấy đồng ý bảo lãnh cho cô, cho nên ông Kỷ cũng đồng ý.”
Thật sự là một sự biến đổi bất ngờ, Đinh Đinh lại vừa thoát khỏi nguy hiểm.
Cô Trần lại cho tôi biết: “Đinh, Đinh, còn một việc nữa, bà Bùi đã rút đơn kiện rồi.”
Tôi cũng không cảm thấy hiếu kỳ, nếu thật sự Bùi Vĩnh Diễm kiên quyết đấu tranh với mẹ mình, thì bà ta chỉ có cách đồng ý, bởi vì bà ta chỉ có một đứa con mà thôi.
Cô Trần xúc động: “Phó Gia Tuấn quả thật là người có năng lực. Tôi không biết anh ấy nói gì với bà Bùi. Chiều hôm qua anh ấy tự mình đến gặp bà Bùi, sau khi bà Bùi trò chuyện với anh ấy xong thì đồng ý rút đơn kiện.”
A, là Gia Tuấn?
Tôi cũng có chút bất ngờ, thật sự là vào thời điểm khó khăn nhất thì Gia Tuấn như có phép thần vậy, chỉ một nước cờ đã có thể khắc chế được kẻ địch.
Chúng tôi hoàn thành thủ tục xong rồi đi ra, bên ngoài cửa cục cảnh sát đã có một chiếc Bentley màu trắng đang đậu.
Cửa xe mở ra, bên trong có một vị phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Nói vậy thì đây chính là bà nhà của chủ tịch Kỷ sao?
Giọng của bà ấy rất dịu dàng: “Xin chào cô Đinh.”
“Xin chào bà Kỷ.”
Cô Trần nói: “Đinh Đinh, chúng ta đã từng là đồng nghiệp, chuyện hôm nay xem như là giúp đỡ nhau đi, không cần giữ trong lòng, sau này có cơ hội gặp lại sau.” Sau đó cô ấy đưa cho tôi một cái phong bì, “Đây là Phó Gia Tuấn nhờ tôi đưa cho cô. Anh ấy biết tôi sẽ đến đón cô, cho nên đã đăng ký xong khách sạn cho cô rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi.”
Tôi vô cùng biết ơn cô ấy: “Cô Trần, cảm ơn cô.”
Cô ấy bắt tay tôi: “Chúc cô mọi việc đều thuận lợi.”
Tôi rất xúc động: “Tôi cũng chúc cô luôn khỏe mạnh.”
Cô ấy đeo kính râm vào, khởi động xe, sau đó vẫy tay với tôi rồi lái xe đi.
Tôi hết sức quý trọng cô ấy, đây mới là mẫu người nhanh nhẹn thời nay, từ đầu đến cuối vẫn thong dong tự tại, lại cũng rất khiêm tốn.
Trần Mĩ Kì đi rồi, lúc này tôi mới ngồi vào xe bà Kỷ, ngồi vào xong, lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt của bà Kỷ. Vừa nhìn thấy, trong lòng tôi tán thưởng, vị phu nhân này có vẻ ngoài rất sáng sủa, không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng khí chất và sự tươi tắn của bà ấy quả thật làm cho con người ta cảm thấy một mùa xuân ấm áp. Bà ấy thật sự là một người xinh đẹp thoát tục.
Bà ấy thân thiết mỉm cười với tôi: “Tôi nghe nói là cô nhặt được chiếc vòng cổ kia của tôi, vốn là nên cảm ơn cô sớm hơn, nhưng mà ngay đúng lúc con tôi bị ốm, cho nên không có thời gian tìm cô.”
Lúc này tôi mới nhớ ra: “Bà Kỷ, chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc rượu đêm đó. Hôm đó bà mặc váy dài màu trắng có phải không?”
Bà ấy hơi mờ mịt nhìn tôi, dừng một chút rồi xin lỗi: “Tôi… không nhớ rõ.”
Tôi vội trả lời: “Là vì đêm đó chúng ta cũng không có nói chuyện với nhau.”
Bà ấy ngượng ngùng nói: “Ý tôi không phải vậy, chỉ sợ cô chê cười, chuyện ngày hôm nay thì ngày mai tôi sẽ không nhớ, đầu óc của tôi có bệnh, cho nên không thể nhớ được chuyện xảy ra cách đó một ngày.”
A, tôi trừng lớn mắt, nào có ai tự nói chính mình có bệnh chứ?
Bên cạnh có một cô gái có vẻ là trợ lý lập tức giải đáp thắc mắc của tôi: “Vài năm trước bà Kỷ đã từng phẫu thuật tụ máu não, tuy giải phẫu thành công, nhưng mà bởi vì trong lúc giải phẫu phải dùng thuốc gây mê liều nặng, cho nên bà Kỷ bị mắc chứng mất trí nhớ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ cần buổi tối ngủ dậy xong thì sẽ quên hết, đều là chúng tôi nói thì bà ấy mới biết được.”
Qủa thật là tôi không thể tin được trên thế giới này lại có căn bệnh như thế?
Dường như bà Kỷ hơi ngượng ngùng, rồi lại bùi ngùi nói với tôi: “Chính tôi cũng không tin được là mình sẽ mắc chứng bệnh này, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tôi đều rất mơ màng, trí nhớ vẫn luôn chỉ dừng lại vào năm hai mươi tuổi. Từ sau khi xảy ra chuyện này, tôi không nhớ được tôi quen chồng mình như thế nào, sao lại kết hôn, tất cả đều không nhớ rõ, thậm chí…” Vẻ mặt bà ấy đau thương: “Ngay cả con cái của tôi, tôi cũng không nhớ rõ.”
Tôi an ủi bà ấy: “Hiện giờ nhìn bà cũng rất tốt, nói vậy thì ông Kỷ đối với bà cũng không tệ.”
Bà ấy hơi e lệ: “Chồng tôi tốt với tôi lắm, tôi là một người có bệnh, mỗi ngày đêu sẽ quên ông ấy, nhưng mà ông ấy không hề chê tôi phiền, mỗi sáng sớm đều phát hình ảnh cho tôi xem, để tôi biết ông ấy là chồng tôi. Thậm chí ông ấy còn nuôi một con vẹt để mỗi sáng sớm sẽ chào buổi sáng tôi.”
Tôi cười, bà ấy chẳng nề hà gì cả, mà ở trước mặt tôi nói ra chuyện này y như một đứa trẻ. Nếu tự mình không cảm thấy vui, thì hẳn là sẽ không thoải mái như vậy với một người xa lạ. Xem ra bà ấy rất thỏa mãn với hiện tại.”
Tôi cảm kích nói: “Xin cảm ơn ba Kỷ đã khảng khái giúp đỡ.”
Bà Kỷ hỏi tôi: “Tôi nghe nói cô cũng là người Thanh Đảo, đúng không? Cho nên chúng ta vẫn là đồng hương. Nếu đã là đồng hương thì càng nên giúp đỡ nhau.”
Trợ lý của bà Kỷ nói: “Ông Kỷ đã liên hệ với anh Bùi Vĩnh Diễm rồi, anh ta cũng biết chuyện này, cho nên cô Đinh không cần lo lắng. Cô cứ quay về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi nhẹ lòng hẳn, thật sự là người ngốc thì có phúc, tôi quá may mắn.
Bà Kỷ đưa tôi về khách sạn, sau khi xuống xe, bà ấy chân thành nói với tôi: “Cô Đinh, lần sau nếu gặp lại, chỉ sợ tôi đã quên cô rồi. Nếu thật sự như vậy thì mong cô đừng để bụng.”
Nét mặt và giọng nói của bà ấy rất nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu cả vú lấp miệng em của bà Bùi. Bà Bùi rất ngạo mạn, thiếu lịch sự, trong khi bà Kỷ này rất nho nhã, lễ độ, bà ấy đáng để mọi người tôn trọng.
Tôi thoải mái trở lại khách sạn, vào phòng tắm rửa xong, tôi ngã lên giường, lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn.”
Anh ấy nói với tôi: “Đinh Đinh, anh còn đang trò chuyện cùng hai người bạn, có lẽ sẽ về trễ, buổi tối anh không thể ăn cơm với em được.”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”
Gác điện thoại, tôi thoải mái thả lỏng thắt lưng, sau đó xuống giường đi ăn cơm. Tôi ngồi ngốc của cục cảnh sát suốt ba ngày trời, thật sự là lao lực quá độ, bây giờ được thả ra rồi, quả thật là có thể ăn một bữa no nê.
Tôi thưởng thức xong bữa ăn ngon, vỗ bụng, tôi thoải mái mỉm cười. Rốt cuộc cũng được ăn no rồi, bây giờ có thể đi ngủ.
Mới vừa ra khỏi nhà ăn, tôi lại giật mình.
(Đinh Đinh lại gặp phải chuyện gì đây? Hai tình địch Bùi Vĩnh Diễm và Phó Gia Tuấn nếu gặp mặt sẽ tạo ra tia lửa gì đây? Mời mọi người tiếp tục theo dõi chương sau: “Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc-ao”.)
P/S: Chương này có sự xuất hiện của nhân vật Kỷ Vỹ và vợ (nhân vật trong quyển 《Cuối con đường gặp tình yêu》), nhưng do em chưa đọc truyện này, cho nên hiện vẫn chưa rõ nên xưng hô như thế nào, vì không rõ tuổi tác của họ ạ.
Mong mọi người thông cảm và ai biết thì có thể giúp em đoạn này được không ạ? em cảm ơn ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.