Quyển 1 - Chương 16: Ông xã đi khỏi
Thủy tụ nhân gia
02/05/2013
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi, trong mắt anh thoáng chút do dự, thế nhưng chỉ ngắn ngủi trong hai giây, lập tức anh cũng quay đầu đi.
Anh đạp cần ga rời đi, tôi trơ mắt nhìn bóng xe dần thu nhỏ lại trước mặt tôi, vòng qua một khúc cua, xe rời khỏi khu nhà.
Tôi nhất thời một trận trời xoay đất chuyển, rơi vào bóng tối vô biên.
Nửa giờ sau, Chu Vi đã tới.
Vào nhà, cô ấy nóng ruột mà đá rớt đôi giày cao gót khỏi chân, cũng không đổi dép, liền chân trần trên sàn nhà đi vào. Nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên của cô ấy chính là an ủi tôi : “Đừng sợ, nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì ?”
Tôi giống như người sắp chết đuối vớ được một bao cỏ cứu mạng mà nắm lấy cánh tay cô ấy, tay run lẩy bẩy.
“Chu Vi.” Tôi khóc không thành tiếng, “Gia Tuấn đi rồi, mình mới vừa nhìn tủ treo quần áo, anh ấy đã mang theo quần áo của anh đi khỏi nhà rồi.”
Cô ấy vô cùng nghi hoặc : “Xảy ra chuyện gì vậy ? Phó Gia Tuấn đi khỏi nhà ư ?”
Mắt tôi rơi lệ, “Mình không biết, hôm qua anh ấy đột xuất nói với mình, Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi, hôm nay…. Hôm nay khi mình trở về, anh ấy liền nói với mình, chúng ta ở riêng đi, tách ra yên tĩnh một chút.”
“Chu Vi.” Tôi bi ai nhìn cô ấy, mặt tái xám như tro tàn.
Chu Vi đặt tôi ngồi xuống ghế sô pha, an ủi tôi, “Cậu không phải sợ, cẩn thận nghĩ kỹ lại một chút, Phó Gia Tuấn gần đây có chuyện gì khác thường hay không ?”
Tôi cố gắng nhớ lại, “Cuộc sống của anh ấy rất có quy luật, đi làm tan tầm về đúng giờ, có lúc đi xã giao cũng đưa mình cùng đi dự tiệc, trước đợt này, anh ấy đối đãi với mình rất tốt, đối với cha mẹ mình cũng tốt vô cùng, mình không tìm ra được tật xấu của anh ấy.”
Chu Vi thở dài, đột nhiên hỏi tôi : “Vậy còn cậu ? Cậu cảm thấy cậu đối xử với anh ấy như thế nào ?”
Tim tôi đập nhanh một trận, tôi đối xử với anh như thế nào ?
Tôi ngờ vực hỏi : “Mình đối xử với anh ấy cũng vô cùng tốt mà, anh ấy thích gì mình cũng làm theo, ngày thường mình phục vụ anh ấy cũng chưa từng có lỗi lầm gì cả, khi phải ra ngoài ăn cơm xã giao mình cũng không để anh phải mất mặt, mình không hiểu, tại sao anh ấy bất chợt lại có ý nghĩ như vậy.”
Chu Vi thở dài : “Đinh Đinh, mấy năm vừa rồi của cậu trôi qua thật quá thuận lợi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải tình hình như thế này có phải không ? Đinh Đinh, cậu suy nghĩ một chút cuộc sống kết hôn bốn năm qua của cậu xem, ngày ngày giống như bươm bướm, ngày nào cũng đi dạo phố, đánh bài, cùng bạn bè nói chuyện phiếm ăn cơm, đến giờ Gia Tuấn tan sở thì cậu trở về, ăn mặc thật đẹp nghênh đón anh ấy.” Chu Vi cau mày, “Cậu có gì khác biệt so với một chiếc bình hoa chỉ để bày xem chứ ?”
Tôi một trận sợ hãi, “Chu Vi, cậu nói mình là một bình hoa ?”
Cô ấy không khách khí mà chế nhạo tôi : “Sự thật chính là như vậy, đừng trách mình nói khó nghe.”
Cả người tôi lạnh như băng, lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, tôi sẽ cười nhạt coi thường, nhưng từ trong miệng cô bạn thân nhất nói ra, lại liên tưởng tới câu nói không khách khí của Đinh Đang, từng câu đều giống như một con dao khắc vào trong lòng tôi.”
Chu Vi nhìn thấy tôi kinh ngạc rơi lệ, cô ấy cũng không còn nhẫn tâm nữa.
“Đinh Đinh, đừng khóc. Thật ra thì Gia Tuấn vẫn còn yêu cậu, cậu quên nửa đêm bệnh viêm ruột của cậu phát tác, anh ấy ôm cậu ở trong bệnh viên, hôn lên mặt cậu hết lần này tới lần khác trấn an cậu, cậu bốc đồng đi cắn tay anh ấy, nhưng anh ấy vẫn ôn hòa không hề trách tội cậu, làm đàn ông mà làm được tới mức này, Gia Tuấn coi như là mười phần đàn ông rồi.”
Tôi tiếp tục khóc, khăn giấy cũng không đỡ nổi, “Vậy tại sao anh ấy muốn ly hôn với mình, sao anh ấy muốn ở riêng ?”
“Đinh Đinh, cậu yên tâm đi, Gia Tuấn cũng chỉ là giận dỗi, tình cảm anh ấy đối với cậu mọi người chúng ta cũng đều thấy được, anh ấy không muốn cậu, chắc là anh ta muốn trừng phạt cậu, mấy ngày nữa, cậu đi nhận lỗi, chờ anh ta hết giận rồi, cậu lại dịu dàng một chút đối với anh ấy, nhất định có thể kéo anh ấy trở về.”
Tôi mông lung, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mũi nghẹt lại không thở được chút nào.
Không biết Chu Vi lại an ủi tôi thêm bao lâu, tôi không nghe lọt, đầu óc trống không, suy nghĩ và ý thức duy nhất còn lại là, Gia Tuấn của tôi đi rồi, anh ấy không muốn tôi.
Anh đạp cần ga rời đi, tôi trơ mắt nhìn bóng xe dần thu nhỏ lại trước mặt tôi, vòng qua một khúc cua, xe rời khỏi khu nhà.
Tôi nhất thời một trận trời xoay đất chuyển, rơi vào bóng tối vô biên.
Nửa giờ sau, Chu Vi đã tới.
Vào nhà, cô ấy nóng ruột mà đá rớt đôi giày cao gót khỏi chân, cũng không đổi dép, liền chân trần trên sàn nhà đi vào. Nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên của cô ấy chính là an ủi tôi : “Đừng sợ, nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì ?”
Tôi giống như người sắp chết đuối vớ được một bao cỏ cứu mạng mà nắm lấy cánh tay cô ấy, tay run lẩy bẩy.
“Chu Vi.” Tôi khóc không thành tiếng, “Gia Tuấn đi rồi, mình mới vừa nhìn tủ treo quần áo, anh ấy đã mang theo quần áo của anh đi khỏi nhà rồi.”
Cô ấy vô cùng nghi hoặc : “Xảy ra chuyện gì vậy ? Phó Gia Tuấn đi khỏi nhà ư ?”
Mắt tôi rơi lệ, “Mình không biết, hôm qua anh ấy đột xuất nói với mình, Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi, hôm nay…. Hôm nay khi mình trở về, anh ấy liền nói với mình, chúng ta ở riêng đi, tách ra yên tĩnh một chút.”
“Chu Vi.” Tôi bi ai nhìn cô ấy, mặt tái xám như tro tàn.
Chu Vi đặt tôi ngồi xuống ghế sô pha, an ủi tôi, “Cậu không phải sợ, cẩn thận nghĩ kỹ lại một chút, Phó Gia Tuấn gần đây có chuyện gì khác thường hay không ?”
Tôi cố gắng nhớ lại, “Cuộc sống của anh ấy rất có quy luật, đi làm tan tầm về đúng giờ, có lúc đi xã giao cũng đưa mình cùng đi dự tiệc, trước đợt này, anh ấy đối đãi với mình rất tốt, đối với cha mẹ mình cũng tốt vô cùng, mình không tìm ra được tật xấu của anh ấy.”
Chu Vi thở dài, đột nhiên hỏi tôi : “Vậy còn cậu ? Cậu cảm thấy cậu đối xử với anh ấy như thế nào ?”
Tim tôi đập nhanh một trận, tôi đối xử với anh như thế nào ?
Tôi ngờ vực hỏi : “Mình đối xử với anh ấy cũng vô cùng tốt mà, anh ấy thích gì mình cũng làm theo, ngày thường mình phục vụ anh ấy cũng chưa từng có lỗi lầm gì cả, khi phải ra ngoài ăn cơm xã giao mình cũng không để anh phải mất mặt, mình không hiểu, tại sao anh ấy bất chợt lại có ý nghĩ như vậy.”
Chu Vi thở dài : “Đinh Đinh, mấy năm vừa rồi của cậu trôi qua thật quá thuận lợi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải tình hình như thế này có phải không ? Đinh Đinh, cậu suy nghĩ một chút cuộc sống kết hôn bốn năm qua của cậu xem, ngày ngày giống như bươm bướm, ngày nào cũng đi dạo phố, đánh bài, cùng bạn bè nói chuyện phiếm ăn cơm, đến giờ Gia Tuấn tan sở thì cậu trở về, ăn mặc thật đẹp nghênh đón anh ấy.” Chu Vi cau mày, “Cậu có gì khác biệt so với một chiếc bình hoa chỉ để bày xem chứ ?”
Tôi một trận sợ hãi, “Chu Vi, cậu nói mình là một bình hoa ?”
Cô ấy không khách khí mà chế nhạo tôi : “Sự thật chính là như vậy, đừng trách mình nói khó nghe.”
Cả người tôi lạnh như băng, lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, tôi sẽ cười nhạt coi thường, nhưng từ trong miệng cô bạn thân nhất nói ra, lại liên tưởng tới câu nói không khách khí của Đinh Đang, từng câu đều giống như một con dao khắc vào trong lòng tôi.”
Chu Vi nhìn thấy tôi kinh ngạc rơi lệ, cô ấy cũng không còn nhẫn tâm nữa.
“Đinh Đinh, đừng khóc. Thật ra thì Gia Tuấn vẫn còn yêu cậu, cậu quên nửa đêm bệnh viêm ruột của cậu phát tác, anh ấy ôm cậu ở trong bệnh viên, hôn lên mặt cậu hết lần này tới lần khác trấn an cậu, cậu bốc đồng đi cắn tay anh ấy, nhưng anh ấy vẫn ôn hòa không hề trách tội cậu, làm đàn ông mà làm được tới mức này, Gia Tuấn coi như là mười phần đàn ông rồi.”
Tôi tiếp tục khóc, khăn giấy cũng không đỡ nổi, “Vậy tại sao anh ấy muốn ly hôn với mình, sao anh ấy muốn ở riêng ?”
“Đinh Đinh, cậu yên tâm đi, Gia Tuấn cũng chỉ là giận dỗi, tình cảm anh ấy đối với cậu mọi người chúng ta cũng đều thấy được, anh ấy không muốn cậu, chắc là anh ta muốn trừng phạt cậu, mấy ngày nữa, cậu đi nhận lỗi, chờ anh ta hết giận rồi, cậu lại dịu dàng một chút đối với anh ấy, nhất định có thể kéo anh ấy trở về.”
Tôi mông lung, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mũi nghẹt lại không thở được chút nào.
Không biết Chu Vi lại an ủi tôi thêm bao lâu, tôi không nghe lọt, đầu óc trống không, suy nghĩ và ý thức duy nhất còn lại là, Gia Tuấn của tôi đi rồi, anh ấy không muốn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.