Quyển 4 - Chương 20: Tâm ma không nhìn thấy được mới là thống khổ nhất
Thủy tụ nhân gia
23/05/2013
Gia Tuấn nhanh chóng tiếp điện thoại của tôi: “Đinh Đinh?” Giọng nói của anh trong điện thoại có chút bất ngờ, cũng có chút mừng rỡ.
Tôi trực tiếp nêu rõ mục đích: “Gia Tuấn, anh có biết vừa rồi ai tới tìm tôi không?”
“Là ai vậy?”
“Gần đây, Gia Tuấn anh đang có bạn gái à?”
“Bạn gái?” Bên kia, giọng điệu của anh tò mò, “Anh từng nói qua rằng có bạn gái khi nào?”
Bên này, tôi không khỏi mỉa mai anh: “Người ta tìm đến chỗ tôi, chỉ còn kém là chưa trực tiếp hỏi tôi, vì cái gì mà cô còn chưa làm thủ tục với Phó Gia Tuấn?”
Giọng nói của anh càng lúc càng hoang mang: “Em đang nói cái gì vậy? Anh thật sự không hiểu.”
Tôi có chút tức giận, nói với anh chuyện vừa rồi. Sau đó, tôi còn nói thêm: “Gia Tuấn, tôi sẽ không cản trở anh có bạn gái đâu. Hai người đó tới hỏi tôi chuyện của anh, một chút lỗi của anh tôi cũng không hề nói, tôi tôn trọng anh. Điều tôi muốn nói chính là, anh đã nói tới chuyện có bạn gái mới rồi, có phải anh nên làm thủ tục ly hôn với tôi sớm một chút hay không? Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm là tôi cố ý kéo dài thời gian.”
Trong điện thoại, anh giải thích với tôi: “Đinh Đinh, đó là một sự hiểu lầm, em có thể cho anh thời gian gặp mặt để nói chuyện hay không?”
Tôi cao giọng nói: “Không cần, tôi chỉ là nhắc nhở anh, đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Bên kia, anh thở dài, còn nói thêm:
“Đinh Đinh, anh căn bản không biết là sẽ phát sinh ra chuyện như thế này, quả thật đã từng có người hàng xóm nhiệt tình làm mai cho anh, nhưng anh đã bày tỏ rất rõ ràng, anh không có ý định này. Về phần đã gặp qua 2 lần theo như lời họ, thì lần đầu tiên là ở nhà mẹ anh, mọi người tùy tiện nói chuyện vài câu, cũng xem như đã biết. Lần thứ hai là anh cùng với mẹ anh, còn có dì ấy cùng con gái, sau khi mọi người đến chùa Trạm Sơn dâng hương, thì cùng nhau dùng cơm. Anh cũng chưa từng tỏ vẻ rằng có hứng thú muốn tiếp tục gặp gỡ cô ấy, càng chưa từng hẹn hò riêng với cô ấy, anh chỉ khách sáo đưa danh thiếp, nói với cô ấy nếu có chuyện khó khăn trên phương diện pháp luật có thể nhờ anh tư vấn giúp, có lẽ điều đó đã khiến họ hiểu lầm, nhưng quả thật anh không có suy nghĩ như vậy, em tin anh đi.”
Tôi hừ một tiếng: “Tôi tin anh ư? Hoàng đế hối cãi sao, anh cũng không cần thiết phải giải thích rõ ràng với tôi như vậy đâu.”
Bên kia, anh không nhiều lời, dừng một lát, anh lại nhẹ giọng nói: “Tấm lòng của anh không phải em không hiểu, sở dĩ anh dây dưa cho đến bây giờ, nguyên nhân chỉ có một, anh không muốn ly hôn.”
Tôi cảm thấy đau đầu, không còn cách nào khác, tôi nói: “Chào anh, Gia Tuấn.”
Bên kia, anh vội vàng gọi tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Tôi đành phải tiếp tục cầm điện thoại.
Gia Tuấn tha thiết hỏi tôi: “Đinh Đinh, từ lúc phát sinh mâu thuẫn cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa có dịp để bình tĩnh lại, ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng. Em có thể cho anh chút thời gian, để cho anh nói rõ suy nghĩ của anh, nghe anh nói xong, em mới quyết định được không?”
Giọng điệu của Gia Tuấn hết sức khẩn thiết, thậm chí giờ phút này tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh, trên mặt của anh nhất định sẽ có vẻ cô đơn và tiều tụy, từ giọng nói của anh tôi có thể nghe ra được.
Tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, nếu ngày đó tôi chết, anh sẽ có tâm trạng như thế nào? Tôi nghĩ anh sẽ đau lòng, sẽ áy náy bất an, sau khi áy náy nhiều và lâu như vậy, anh mới có thể phấn chấn lên? Hay là sau bao lâu, anh mới có thể kết hôn cùng tình nhân của anh?”
Bên kia, anh lập tức im bặt, tôi tưởng tượng thấy, vẻ mặt của anh nhất định giống như một con sư tử đang nằm thì chợt bị đâm một nhát.
Tôi hỏi anh: “Lúc trước là ai nói với tôi, sở dĩ đề nghị ly hôn, là bởi vì đã yêu người khác? Tôi hỏi anh, người mà anh yêu kia là ai? Anh lại nói với tôi, không cần biết nhiều, bởi vì ly hôn là chuyện của hai người chúng ta. Chắn hẳn anh nhớ rõ, đây là lời lúc trước anh nói, hiện tại anh muốn tôi tha thứ cho anh? Gia Tuấn, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh đã làm gì? Bây giờ anh muốn khiến tôi quay lại, như vậy anh có thể làm cho lần tai nạn xe đó như chưa từng xảy ra không? Anh có thể làm cho đứa con đã mất đi của tôi trở về trong cơ thể tôi lần nữa không?”
Những lời này là lời thật lòng tôi căm phẫn, trong lòng tôi vẫn bị một tảng đá đè nặng, nó tồn tại nặng nề trong tâm lý của tôi, kìm hãm hô hấp của tôi, tôi không thể không đề cập đến chuyện cũ được.
Bên kia, Gia Tuấn không nói gì, anh bị tôi chỉ trích mạnh mẽ, điều này khiến anh không thể trả lời, ngừng một lát anh mới nói: “Đinh Đinh, anh biết chuyện anh làm đã gây ra tổn thương rất lớn cho em, ngày trước em đã từng nói, trong hôn nhân kiêng kị nhất chính là có bóng dáng của người thứ ba, hôn nhân là phải giao bản thân cho người khác một cách triệt để, như vậy thì hôn nhân và tình yêu mới hạnh phúc được, nhưng anh lại coi thường tình cảm của chúng ta. Đinh Đinh, anh chân thành thỉnh cầu em, cho anh một cơ hội để bù đắp lại, phạm nhân phạm pháp thì pháp luật có thể nghiêm trị, hắn có cơ hội hối cải để làm lại người mới, có thể bắt đầu lại lần nữa, tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?”
Trong lòng tôi chua xót một hồi, lời nói của anh đích thực rất thành khẩn chân thành tha thiết, không hề có sắc thái giả đò, nhưng tôi ở chỗ này giống như người bị đánh sau gáy một cái, trong tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi đau xót nói với anh: “Gia Tuấn, xin lỗi, hiện tại tôi đã không có cách nào sống chung với anh nữa, tôi không biết phải khuyên bảo bản thân thế nào, quên hết tất cả để bắt đầu lại với anh lần nữa, tôi cũng từng yêu anh giống như sinh mạng của tôi, nhưng hiện tại chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta đã chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc sống, bây giờ vấn đề tồn tại giữa chúng ta không còn là kẻ thứ ba nữa, mà là trong lòng chúng ta đã có tâm ma, tâm ma này nhìn không thấy được, mới là thống khổ nhất. Nếu chúng ta tiếp tục sống chung lại với nhau, loại cuộc sống đồng sàn dị mộng (1) này thậm chí còn thống khổ hơn so với ly hôn, Gia Tuấn, anh hiểu không? Chúng ta không có cách nào để quay trở lại nữa rồi.”
(1) Đồng sàn dị mộng: nghĩa đen là cùng nằm một giường mà có những giấc mơ khác nhau; ví cảnh cùng chung sống với nhau, có quan hệ bên ngoài gắn bó, nhưng tâm tư, tình cảm, chí hướng khác nhau (thường nói về vợ chồng).
Bên kia, anh nghẹn lời, anh không thể tiếp tục bày tỏ chân thành với tôi nữa, trong điện thoại chỉ có tiếng hô hấp nặng nề như vậy, một tiếng tiếp một tiếng. Trong lòng tôi cảm thấy quá khó khăn, rốt cục tôi cúp máy.
Tôi xách hộp bánh pía, tâm trạng cũng chẳng hề vui, bước ra cửa, gió thổi cát bụi đến, thoáng làm mờ ánh mắt của tôi, tôi không thể không dừng lại, lấy tay dụi mắt, kết quả, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Lúc chờ xe buýt thì lại có một đống người chen chúc lên, ta không có cách nào duy trì vẻ rụt rè khi ở văn phòng nữa, đành ra sức hòa vào đám người đó cùng vật lộn. Sau khi chen lên xe giữa một đám đàn ông, các loại mùi như mùi thuốc lá, mùi rượu, miệng thối, hôi nách làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi không kiềm chế được nhớ tới hình tượng tây trang phẳng phiu của Gia Tuấn, quần áo còn không có nhiễm một hạt bụi nào.
Tôi đã từng cảm thấy rất khó, thật sự rất khó. Tôi đứng giữa một trận chiến ly hôn, ta dùng hết phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Chẳng lẽ là lỗi của một mình tôi sao? Đi đến hôm nay, khi tất cả những hối hận đều đã muộn màng, sau đó nói xin lỗi còn có tác dụng gì?
Về đến nhà, đặt hộp bánh pía lên bàn, tôi đi đến nhà về sinh rửa mặt. Mẹ tò mò nhìn hộp bánh: “Đinh Đinh, trên xe nhiều cá mòi lắm hả? Có thể chen chúc biến hộp bánh thành ra thế này?”
Tôi vửa rửa mặt vừa trả lời mẹ: “Mẹ, mẹ tin con không? Con sẽ trở thành một thành phần trí thức thành công nhanh thôi, sau này con sẽ mua xe, không cần phải đi xe buýt nữa, hơn nữa đến cuối năm, con sẽ dùng tiền thưởng hậu hĩnh của con mua cho mẹ một chiếc vòng vàng nặng 50 gram.”
Mẹ cười cười.
Lúc ăn cơm, mẹ lại thử thăm dò tôi: “Hôm nay có người hỏi mẹ tình hình của con, nói rằng có đối tượng thích hợp, con có muốn đi gặp hay không?”
Tôi chợt nói: “Gặp chứ, nhãn rỗi cũng không có việc gì làm mà.”
Mẹ vừa ăn vừa nói: “Nghề nghiệp đối phương không tệ, làm quản lý tài vụ của một công ty, 31 tuổi, hơn nữa người ta vẫn chưa từng kết hôn.”
Tôi trầm mặc.
Người ta còn chưa kết hôn, đổi lại mà nói, như vậy tôi là kết hôn lần hai, chỉ thích hợp với người tái hôn hoặc là góa vợ. Người ta chưa lập gia đình, khi nghe đến điều kiện của tôi ít nhiều gì cũng sẽ suy nghĩ một phen, vả lại cho dù không bàn đến điều kiện của tôi đi chăng nữa, thì chuyện tôi ly hôn này, cũng là một dấu hiệu tôi đã là hàng giảm giá tiêu thụ.
Nằm trên giường, thật lâu tôi vẫn chưa ngủ được. Bên chỗ Gia Tuấn, bạn gái của anh hẳn là cũng không tồi đâu, ít nhất với điều kiện của anh, muốn tìm một cô gái chưa lập gia đình là rất dễ dàng.
Xã hội chính là bất công như vậy, bất kể đàn ông phụ nữ ở trên phương diện nào cũng phải đối mặt với sự đãi ngộ bất bình đẳng.
Tôi thở dài, nhắm mắt lại.
Đau bụng kinh khủng, tôi chống tay đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc này mới phát hiện là đến kỳ “nguyệt san”. Tai nạn xe ngày đó, hơn nữa còn sẩy thai đã tạo thành tổn thương rất lớn đối với thân thể của tôi, làm cho tôi 3 tháng nay không có hành kinh, lúc này đây, kinh nguyệt tích tụ suốt mấy tháng đồng loạt chảy ra ồ ạt, bụng tôi nặng nề đau đớn.
Lần lựa đi đổ nước ấm vào túi chườm, sau đó tôi tự mình rúc vào trong chăn.
Tôi còn nhớ rất rõ, lúc còn là vợ chồng với Gia Tuấn, có một buổi tối tôi đau bụng, Gia Tuấn ôm tôi vào lòng, tay anh nhẹ nhàng xoa quanh rốn tôi, lòng bàn tay của anh rất ấm áp, từ chỗ rốn dần dần ngấm vào trong bụng tôi, tôi cảm thấy thật an tâm và ấm áp.
Anh nhanh chóng cảm thấy khô nóng, tôi cũng muốn hòa tan vào bàn tay thân thiết ấy mà dựa vào anh, nhưng mà… …
Cởi quần áo, tôi mới ủ rũ phát hiện tôi đến kỳ “nguyệt san”, khi xuống giường tìm băng vệ sinh, tôi lại phát hiện không có trữ sẵn ở nhà.
Khi đã đó là 9h tối, có chút lạnh. Gia Tuấn không cho tôi ra ngoài, anh ra ngoài mua cho tôi. Vì thế, 9h tối, anh, một người đàn ông mặc một cái áo len, áo khoác, mang vớ, giày da, vội vàng chạy ra ngoài chỉ vì mua băng vệ sinh cho tôi, sợ tôi bị cảm lạnh.
Tôi nhịn không được rớt nước mắt.
Tình yêu không giống như là chọn quần áo, bỏ qua cái này thì có thể chọn cái khác, thậm chí có thể quay đầu lại, cuối cùng còn có thể nhặt lại, nhưng tình yêu một khi đã xuyên thủng rồi, cho dù có vá lại tốt cỡ nào, nó vẫn có vết rách như cũ, vĩnh viễn sẽ không giống như mới được nữa.
Tôi trùm đầu, bản thân cuộn lại như con ốc mượn hồn.
Tôi không biết vào ban đêm thế này, Gia Tuấn có phải cũng lâm vào hồi tưởng nặng nề giống như tôi hay không, có phải cũng nằm trên giường lăn qua lăn lại tìm một tư thế tốt nhất để đi vào giấc ngủ, nhưng phát hiện trước sau vẫn là phí công hay không.
********************************************
Ngày hôm sau, khi đi làm, bởi vì cơ thể tôi không thoải mái, ăn uống cũng không ngon, nên ăn rất ít. Sau khi quay lại, một mình tôi ngồi ở nơi làm việc, buồn bực không vui.
Có người khẽ gõ gõ vào chỗ làm việc của tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi ngẩng đầu lên, ra là quản lý của chúng tôi- Trần Vĩnh Đạt.
Tôi mau chóng đứng lên: “Quản lý Trần.”
Anh ta khách sáo vỗ nhẹ đầu vai tôi: “Ngồi xuống đi, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ còn là thời gian nghỉ trưa, cô xem cô làm cho mất tự nhiên như vậy.”
Tôi đành ngồi xuống, thuật tay kéo cái ghế bên cạnh: “Quản lý Trần, mời ngồi.”
Anh ta thuận thế liền nhã nhặn ngồi xuống, xung quanh cũng không có người nào, sau khi anh ta ngồi xuống xong thì rất lễ phép hỏi tôi: “Làm sao vậy? Tâm trạng không được tốt?”
Tôi suy nghĩ xong rồi trả lời anh ta: “Cũng không phải, chỉ là hôm nay khẩu vị có chút kém.”
Anh ta à một tiếng, làm ra vẻ am hiểu mà khuyên bảo tôi: “Ra ngoài lăn lộn, không nên tùy hứng, phải luôn tự chăm sóc mình cho tốt, dù sao sức khỏe cũng là của chính mình.”
Tôi khúm núm: “Anh nói phải.”
Không nghĩ tới anh ta lại nói thêm một câu làm cho tôi giật mình: “Nghe nói cô và chồng sống riêng, muốn ly hôn à? Quên đi, không cần vì một người đàn ông không đáng mà hao tổn tinh thần.”
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, hiện tại tôi có chút hối hận, nhớ lại khi đến công ty làm việc không lâu, lúc ở trong nhà vệ sinh giặt khăn lau, có một nữ đồng nghiệp tùy tiện hỏi tôi, Đinh Đinh, cô kết hôn chưa? Tôi cũng tùy tiện trả lời một câu, rồi, trước mặt lại sống riêng, chờ ly hôn. Không ngờ tốc độ của lời đồn thật sự quá nhanh, liền hệt như cây bìm bìm ra hoa, trong một đêm có thể bò đầy cả một đám cỏ. Trần Vĩnh Đạt là quản lý bộ phận, anh ta cũng có thể biết được tình trạng hôn nhân của cấp dưới, tôi không thể không bái phục đơn vị nhỏ trong cơ cấu lớn, lời người bất cứ lúc nào cũng đáng sợ.
Tôi đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”
Trên mặt Trần Vĩnh Đạt nhất thời bày ra một biểu hiện đồng tình tràn ngập tình nghĩa, anh ta lại ôn hòa an ủi tôi: “Vậy được, không làm phiền cô nữa, nếu cô có chuyện gì không vui, có thể tâm sự với tôi.” Anh ta lại chỉ vào tờ thông tin dán trên vách nơi làm việc, “Trên đây có số điện thoại của tôi.”
Sau đó anh ta đứng dậy, tôi mau chóng đứng dậy làm một tư thế vô cùng hèn mọn mà tiễn anh ta.
Chờ anh ta đi khỏi, tôi nhịn không nhịn thầm mắng: “Đinh Đinh, cô quá ngu ngốc, đến để làm việc sao lại có thể để nhiều người chú ý cô như vậy, còn có thể hư hỏng như vậy.”
Chỉ có điều, tôi quả thật rất xui xẻo, bộ phận có một phần báo cáo thu chi tài vụ, hình thức báo cáo đều gửi đến trong hộp thư của mọi người, tôi mở ra xem mất nửa ngày, mới cân nhắc hiểu được. Sau đó, tôi điền các số liệu vào, có trời mới biết tại sau có một hàng không tự động tính toán, sau đó tôi liền máy móc lưu báo cáo lại cho xong, đem đi in, sau khi tự cho là mình không có sai, tôi trình lên trên.
Giám đốc bộ phận của tôi là một người nước ngoài, tên của anh ta là Van Andel, chính là người trong lúc phỏng vấn không chút lưu tình nói tôi là người Trung Quốc đi cửa sau.
Chưa được nửa giờ, anh ta đứng ở lối đi, hướng về nơi làm việc của chúng tôi mà gào lên: “Đinh? Cô đến đây!”
Tôi sợ đến kinh hồn bạt vía, hoảng hốt chạy lại đó, anh ta liền vứt báo cáo xuống trước mặt tôi. Sau đó dùng tiếng Anh để nói, xin lỗi tôi nghe đâu có hiểu được cái gì, dù sao cũng chẳng phải là lời gì hay ho cả.
Từ dưới đất nhặt lên bảng báo cáo đáng thương kia, tôi tan nát cõi lòng, trên mặt bị anh ta dùng bút màu đỏ hung hăng gạch một đường chéo, sau đó viết một câu tiếng Anh: “LÀM LẠI!”
Tôi làm sai.
Tất cả mọi người không ai hé răng, cũng không ai có lòng tốt đến nói cho tôi hiểu, mỗi người đều có công việc của chính mình, trong một công ty lớn, đồng nghiệp cũng là đối thủ, có ai sẽ đưa tay ra giúp đỡ bạn chứ? Nhìn mà như không thấy là cách tốt nhất.
Tôi đành nhặt lên, một mình chán nản quay lại chỗ làm việc sửa chữa lần nữa.
Cuối cùng cũng sửa xong, tôi nớm nớp lo sợ đưa cho Van Andel xem, anh ta không lựa ra được khuyết điểm gì, lúc này mới không lên tiếng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ôi, tuy rằng trong lòng tôi rất muốn cho cái tên nước ngoài này một dao tiễn lên đường, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải khúm núm, bởi vì bưng chén cơm của người thì phải phục tùng cấp trên, đây là nguyên tắc cũng là quy luật cứng nhắc.
Buổi tối, tôi đang ở trong phòng xem tạp chí kiến trúc, Đinh Đang hoảng hốt chạy vào trong phòng.
Nó nói: “Chị ơi, hình như hộp thư của em bị nhiễm vi rút rồi.”
“Đâu liên quan gì tới chị, em biết là chị mù máy tính mà.”
“Chị đi xem sẽ biết mà.”
Vẻ mặt của nó kỳ lạ, tôi nhất thời tò mò, đến thư phòng, mở máy tính ra, đầu tiên nhìn thấy chính là hộp thư của nó.
Tôi lập tức giật mình, bởi vì tôi nhìn thấy trong hộp thư đến có rất nhiều thư, tất cả đều là của Phó Gia Tuấn, nhưng tất cả tiêu đề lại là : “Đinh Đinh, em khỏe không?”
Tôi trực tiếp nêu rõ mục đích: “Gia Tuấn, anh có biết vừa rồi ai tới tìm tôi không?”
“Là ai vậy?”
“Gần đây, Gia Tuấn anh đang có bạn gái à?”
“Bạn gái?” Bên kia, giọng điệu của anh tò mò, “Anh từng nói qua rằng có bạn gái khi nào?”
Bên này, tôi không khỏi mỉa mai anh: “Người ta tìm đến chỗ tôi, chỉ còn kém là chưa trực tiếp hỏi tôi, vì cái gì mà cô còn chưa làm thủ tục với Phó Gia Tuấn?”
Giọng nói của anh càng lúc càng hoang mang: “Em đang nói cái gì vậy? Anh thật sự không hiểu.”
Tôi có chút tức giận, nói với anh chuyện vừa rồi. Sau đó, tôi còn nói thêm: “Gia Tuấn, tôi sẽ không cản trở anh có bạn gái đâu. Hai người đó tới hỏi tôi chuyện của anh, một chút lỗi của anh tôi cũng không hề nói, tôi tôn trọng anh. Điều tôi muốn nói chính là, anh đã nói tới chuyện có bạn gái mới rồi, có phải anh nên làm thủ tục ly hôn với tôi sớm một chút hay không? Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm là tôi cố ý kéo dài thời gian.”
Trong điện thoại, anh giải thích với tôi: “Đinh Đinh, đó là một sự hiểu lầm, em có thể cho anh thời gian gặp mặt để nói chuyện hay không?”
Tôi cao giọng nói: “Không cần, tôi chỉ là nhắc nhở anh, đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Bên kia, anh thở dài, còn nói thêm:
“Đinh Đinh, anh căn bản không biết là sẽ phát sinh ra chuyện như thế này, quả thật đã từng có người hàng xóm nhiệt tình làm mai cho anh, nhưng anh đã bày tỏ rất rõ ràng, anh không có ý định này. Về phần đã gặp qua 2 lần theo như lời họ, thì lần đầu tiên là ở nhà mẹ anh, mọi người tùy tiện nói chuyện vài câu, cũng xem như đã biết. Lần thứ hai là anh cùng với mẹ anh, còn có dì ấy cùng con gái, sau khi mọi người đến chùa Trạm Sơn dâng hương, thì cùng nhau dùng cơm. Anh cũng chưa từng tỏ vẻ rằng có hứng thú muốn tiếp tục gặp gỡ cô ấy, càng chưa từng hẹn hò riêng với cô ấy, anh chỉ khách sáo đưa danh thiếp, nói với cô ấy nếu có chuyện khó khăn trên phương diện pháp luật có thể nhờ anh tư vấn giúp, có lẽ điều đó đã khiến họ hiểu lầm, nhưng quả thật anh không có suy nghĩ như vậy, em tin anh đi.”
Tôi hừ một tiếng: “Tôi tin anh ư? Hoàng đế hối cãi sao, anh cũng không cần thiết phải giải thích rõ ràng với tôi như vậy đâu.”
Bên kia, anh không nhiều lời, dừng một lát, anh lại nhẹ giọng nói: “Tấm lòng của anh không phải em không hiểu, sở dĩ anh dây dưa cho đến bây giờ, nguyên nhân chỉ có một, anh không muốn ly hôn.”
Tôi cảm thấy đau đầu, không còn cách nào khác, tôi nói: “Chào anh, Gia Tuấn.”
Bên kia, anh vội vàng gọi tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
Tôi đành phải tiếp tục cầm điện thoại.
Gia Tuấn tha thiết hỏi tôi: “Đinh Đinh, từ lúc phát sinh mâu thuẫn cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa có dịp để bình tĩnh lại, ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng. Em có thể cho anh chút thời gian, để cho anh nói rõ suy nghĩ của anh, nghe anh nói xong, em mới quyết định được không?”
Giọng điệu của Gia Tuấn hết sức khẩn thiết, thậm chí giờ phút này tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh, trên mặt của anh nhất định sẽ có vẻ cô đơn và tiều tụy, từ giọng nói của anh tôi có thể nghe ra được.
Tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, nếu ngày đó tôi chết, anh sẽ có tâm trạng như thế nào? Tôi nghĩ anh sẽ đau lòng, sẽ áy náy bất an, sau khi áy náy nhiều và lâu như vậy, anh mới có thể phấn chấn lên? Hay là sau bao lâu, anh mới có thể kết hôn cùng tình nhân của anh?”
Bên kia, anh lập tức im bặt, tôi tưởng tượng thấy, vẻ mặt của anh nhất định giống như một con sư tử đang nằm thì chợt bị đâm một nhát.
Tôi hỏi anh: “Lúc trước là ai nói với tôi, sở dĩ đề nghị ly hôn, là bởi vì đã yêu người khác? Tôi hỏi anh, người mà anh yêu kia là ai? Anh lại nói với tôi, không cần biết nhiều, bởi vì ly hôn là chuyện của hai người chúng ta. Chắn hẳn anh nhớ rõ, đây là lời lúc trước anh nói, hiện tại anh muốn tôi tha thứ cho anh? Gia Tuấn, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh đã làm gì? Bây giờ anh muốn khiến tôi quay lại, như vậy anh có thể làm cho lần tai nạn xe đó như chưa từng xảy ra không? Anh có thể làm cho đứa con đã mất đi của tôi trở về trong cơ thể tôi lần nữa không?”
Những lời này là lời thật lòng tôi căm phẫn, trong lòng tôi vẫn bị một tảng đá đè nặng, nó tồn tại nặng nề trong tâm lý của tôi, kìm hãm hô hấp của tôi, tôi không thể không đề cập đến chuyện cũ được.
Bên kia, Gia Tuấn không nói gì, anh bị tôi chỉ trích mạnh mẽ, điều này khiến anh không thể trả lời, ngừng một lát anh mới nói: “Đinh Đinh, anh biết chuyện anh làm đã gây ra tổn thương rất lớn cho em, ngày trước em đã từng nói, trong hôn nhân kiêng kị nhất chính là có bóng dáng của người thứ ba, hôn nhân là phải giao bản thân cho người khác một cách triệt để, như vậy thì hôn nhân và tình yêu mới hạnh phúc được, nhưng anh lại coi thường tình cảm của chúng ta. Đinh Đinh, anh chân thành thỉnh cầu em, cho anh một cơ hội để bù đắp lại, phạm nhân phạm pháp thì pháp luật có thể nghiêm trị, hắn có cơ hội hối cải để làm lại người mới, có thể bắt đầu lại lần nữa, tại sao em không thể cho anh một cơ hội nữa?”
Trong lòng tôi chua xót một hồi, lời nói của anh đích thực rất thành khẩn chân thành tha thiết, không hề có sắc thái giả đò, nhưng tôi ở chỗ này giống như người bị đánh sau gáy một cái, trong tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi đau xót nói với anh: “Gia Tuấn, xin lỗi, hiện tại tôi đã không có cách nào sống chung với anh nữa, tôi không biết phải khuyên bảo bản thân thế nào, quên hết tất cả để bắt đầu lại với anh lần nữa, tôi cũng từng yêu anh giống như sinh mạng của tôi, nhưng hiện tại chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta đã chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc sống, bây giờ vấn đề tồn tại giữa chúng ta không còn là kẻ thứ ba nữa, mà là trong lòng chúng ta đã có tâm ma, tâm ma này nhìn không thấy được, mới là thống khổ nhất. Nếu chúng ta tiếp tục sống chung lại với nhau, loại cuộc sống đồng sàn dị mộng (1) này thậm chí còn thống khổ hơn so với ly hôn, Gia Tuấn, anh hiểu không? Chúng ta không có cách nào để quay trở lại nữa rồi.”
(1) Đồng sàn dị mộng: nghĩa đen là cùng nằm một giường mà có những giấc mơ khác nhau; ví cảnh cùng chung sống với nhau, có quan hệ bên ngoài gắn bó, nhưng tâm tư, tình cảm, chí hướng khác nhau (thường nói về vợ chồng).
Bên kia, anh nghẹn lời, anh không thể tiếp tục bày tỏ chân thành với tôi nữa, trong điện thoại chỉ có tiếng hô hấp nặng nề như vậy, một tiếng tiếp một tiếng. Trong lòng tôi cảm thấy quá khó khăn, rốt cục tôi cúp máy.
Tôi xách hộp bánh pía, tâm trạng cũng chẳng hề vui, bước ra cửa, gió thổi cát bụi đến, thoáng làm mờ ánh mắt của tôi, tôi không thể không dừng lại, lấy tay dụi mắt, kết quả, nước mắt nhanh chóng chảy ra.
Lúc chờ xe buýt thì lại có một đống người chen chúc lên, ta không có cách nào duy trì vẻ rụt rè khi ở văn phòng nữa, đành ra sức hòa vào đám người đó cùng vật lộn. Sau khi chen lên xe giữa một đám đàn ông, các loại mùi như mùi thuốc lá, mùi rượu, miệng thối, hôi nách làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi không kiềm chế được nhớ tới hình tượng tây trang phẳng phiu của Gia Tuấn, quần áo còn không có nhiễm một hạt bụi nào.
Tôi đã từng cảm thấy rất khó, thật sự rất khó. Tôi đứng giữa một trận chiến ly hôn, ta dùng hết phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Chẳng lẽ là lỗi của một mình tôi sao? Đi đến hôm nay, khi tất cả những hối hận đều đã muộn màng, sau đó nói xin lỗi còn có tác dụng gì?
Về đến nhà, đặt hộp bánh pía lên bàn, tôi đi đến nhà về sinh rửa mặt. Mẹ tò mò nhìn hộp bánh: “Đinh Đinh, trên xe nhiều cá mòi lắm hả? Có thể chen chúc biến hộp bánh thành ra thế này?”
Tôi vửa rửa mặt vừa trả lời mẹ: “Mẹ, mẹ tin con không? Con sẽ trở thành một thành phần trí thức thành công nhanh thôi, sau này con sẽ mua xe, không cần phải đi xe buýt nữa, hơn nữa đến cuối năm, con sẽ dùng tiền thưởng hậu hĩnh của con mua cho mẹ một chiếc vòng vàng nặng 50 gram.”
Mẹ cười cười.
Lúc ăn cơm, mẹ lại thử thăm dò tôi: “Hôm nay có người hỏi mẹ tình hình của con, nói rằng có đối tượng thích hợp, con có muốn đi gặp hay không?”
Tôi chợt nói: “Gặp chứ, nhãn rỗi cũng không có việc gì làm mà.”
Mẹ vừa ăn vừa nói: “Nghề nghiệp đối phương không tệ, làm quản lý tài vụ của một công ty, 31 tuổi, hơn nữa người ta vẫn chưa từng kết hôn.”
Tôi trầm mặc.
Người ta còn chưa kết hôn, đổi lại mà nói, như vậy tôi là kết hôn lần hai, chỉ thích hợp với người tái hôn hoặc là góa vợ. Người ta chưa lập gia đình, khi nghe đến điều kiện của tôi ít nhiều gì cũng sẽ suy nghĩ một phen, vả lại cho dù không bàn đến điều kiện của tôi đi chăng nữa, thì chuyện tôi ly hôn này, cũng là một dấu hiệu tôi đã là hàng giảm giá tiêu thụ.
Nằm trên giường, thật lâu tôi vẫn chưa ngủ được. Bên chỗ Gia Tuấn, bạn gái của anh hẳn là cũng không tồi đâu, ít nhất với điều kiện của anh, muốn tìm một cô gái chưa lập gia đình là rất dễ dàng.
Xã hội chính là bất công như vậy, bất kể đàn ông phụ nữ ở trên phương diện nào cũng phải đối mặt với sự đãi ngộ bất bình đẳng.
Tôi thở dài, nhắm mắt lại.
Đau bụng kinh khủng, tôi chống tay đứng lên đi vào nhà vệ sinh, lúc này mới phát hiện là đến kỳ “nguyệt san”. Tai nạn xe ngày đó, hơn nữa còn sẩy thai đã tạo thành tổn thương rất lớn đối với thân thể của tôi, làm cho tôi 3 tháng nay không có hành kinh, lúc này đây, kinh nguyệt tích tụ suốt mấy tháng đồng loạt chảy ra ồ ạt, bụng tôi nặng nề đau đớn.
Lần lựa đi đổ nước ấm vào túi chườm, sau đó tôi tự mình rúc vào trong chăn.
Tôi còn nhớ rất rõ, lúc còn là vợ chồng với Gia Tuấn, có một buổi tối tôi đau bụng, Gia Tuấn ôm tôi vào lòng, tay anh nhẹ nhàng xoa quanh rốn tôi, lòng bàn tay của anh rất ấm áp, từ chỗ rốn dần dần ngấm vào trong bụng tôi, tôi cảm thấy thật an tâm và ấm áp.
Anh nhanh chóng cảm thấy khô nóng, tôi cũng muốn hòa tan vào bàn tay thân thiết ấy mà dựa vào anh, nhưng mà… …
Cởi quần áo, tôi mới ủ rũ phát hiện tôi đến kỳ “nguyệt san”, khi xuống giường tìm băng vệ sinh, tôi lại phát hiện không có trữ sẵn ở nhà.
Khi đã đó là 9h tối, có chút lạnh. Gia Tuấn không cho tôi ra ngoài, anh ra ngoài mua cho tôi. Vì thế, 9h tối, anh, một người đàn ông mặc một cái áo len, áo khoác, mang vớ, giày da, vội vàng chạy ra ngoài chỉ vì mua băng vệ sinh cho tôi, sợ tôi bị cảm lạnh.
Tôi nhịn không được rớt nước mắt.
Tình yêu không giống như là chọn quần áo, bỏ qua cái này thì có thể chọn cái khác, thậm chí có thể quay đầu lại, cuối cùng còn có thể nhặt lại, nhưng tình yêu một khi đã xuyên thủng rồi, cho dù có vá lại tốt cỡ nào, nó vẫn có vết rách như cũ, vĩnh viễn sẽ không giống như mới được nữa.
Tôi trùm đầu, bản thân cuộn lại như con ốc mượn hồn.
Tôi không biết vào ban đêm thế này, Gia Tuấn có phải cũng lâm vào hồi tưởng nặng nề giống như tôi hay không, có phải cũng nằm trên giường lăn qua lăn lại tìm một tư thế tốt nhất để đi vào giấc ngủ, nhưng phát hiện trước sau vẫn là phí công hay không.
********************************************
Ngày hôm sau, khi đi làm, bởi vì cơ thể tôi không thoải mái, ăn uống cũng không ngon, nên ăn rất ít. Sau khi quay lại, một mình tôi ngồi ở nơi làm việc, buồn bực không vui.
Có người khẽ gõ gõ vào chỗ làm việc của tôi: “Đinh Đinh.”
Tôi ngẩng đầu lên, ra là quản lý của chúng tôi- Trần Vĩnh Đạt.
Tôi mau chóng đứng lên: “Quản lý Trần.”
Anh ta khách sáo vỗ nhẹ đầu vai tôi: “Ngồi xuống đi, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ còn là thời gian nghỉ trưa, cô xem cô làm cho mất tự nhiên như vậy.”
Tôi đành ngồi xuống, thuật tay kéo cái ghế bên cạnh: “Quản lý Trần, mời ngồi.”
Anh ta thuận thế liền nhã nhặn ngồi xuống, xung quanh cũng không có người nào, sau khi anh ta ngồi xuống xong thì rất lễ phép hỏi tôi: “Làm sao vậy? Tâm trạng không được tốt?”
Tôi suy nghĩ xong rồi trả lời anh ta: “Cũng không phải, chỉ là hôm nay khẩu vị có chút kém.”
Anh ta à một tiếng, làm ra vẻ am hiểu mà khuyên bảo tôi: “Ra ngoài lăn lộn, không nên tùy hứng, phải luôn tự chăm sóc mình cho tốt, dù sao sức khỏe cũng là của chính mình.”
Tôi khúm núm: “Anh nói phải.”
Không nghĩ tới anh ta lại nói thêm một câu làm cho tôi giật mình: “Nghe nói cô và chồng sống riêng, muốn ly hôn à? Quên đi, không cần vì một người đàn ông không đáng mà hao tổn tinh thần.”
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, hiện tại tôi có chút hối hận, nhớ lại khi đến công ty làm việc không lâu, lúc ở trong nhà vệ sinh giặt khăn lau, có một nữ đồng nghiệp tùy tiện hỏi tôi, Đinh Đinh, cô kết hôn chưa? Tôi cũng tùy tiện trả lời một câu, rồi, trước mặt lại sống riêng, chờ ly hôn. Không ngờ tốc độ của lời đồn thật sự quá nhanh, liền hệt như cây bìm bìm ra hoa, trong một đêm có thể bò đầy cả một đám cỏ. Trần Vĩnh Đạt là quản lý bộ phận, anh ta cũng có thể biết được tình trạng hôn nhân của cấp dưới, tôi không thể không bái phục đơn vị nhỏ trong cơ cấu lớn, lời người bất cứ lúc nào cũng đáng sợ.
Tôi đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”
Trên mặt Trần Vĩnh Đạt nhất thời bày ra một biểu hiện đồng tình tràn ngập tình nghĩa, anh ta lại ôn hòa an ủi tôi: “Vậy được, không làm phiền cô nữa, nếu cô có chuyện gì không vui, có thể tâm sự với tôi.” Anh ta lại chỉ vào tờ thông tin dán trên vách nơi làm việc, “Trên đây có số điện thoại của tôi.”
Sau đó anh ta đứng dậy, tôi mau chóng đứng dậy làm một tư thế vô cùng hèn mọn mà tiễn anh ta.
Chờ anh ta đi khỏi, tôi nhịn không nhịn thầm mắng: “Đinh Đinh, cô quá ngu ngốc, đến để làm việc sao lại có thể để nhiều người chú ý cô như vậy, còn có thể hư hỏng như vậy.”
Chỉ có điều, tôi quả thật rất xui xẻo, bộ phận có một phần báo cáo thu chi tài vụ, hình thức báo cáo đều gửi đến trong hộp thư của mọi người, tôi mở ra xem mất nửa ngày, mới cân nhắc hiểu được. Sau đó, tôi điền các số liệu vào, có trời mới biết tại sau có một hàng không tự động tính toán, sau đó tôi liền máy móc lưu báo cáo lại cho xong, đem đi in, sau khi tự cho là mình không có sai, tôi trình lên trên.
Giám đốc bộ phận của tôi là một người nước ngoài, tên của anh ta là Van Andel, chính là người trong lúc phỏng vấn không chút lưu tình nói tôi là người Trung Quốc đi cửa sau.
Chưa được nửa giờ, anh ta đứng ở lối đi, hướng về nơi làm việc của chúng tôi mà gào lên: “Đinh? Cô đến đây!”
Tôi sợ đến kinh hồn bạt vía, hoảng hốt chạy lại đó, anh ta liền vứt báo cáo xuống trước mặt tôi. Sau đó dùng tiếng Anh để nói, xin lỗi tôi nghe đâu có hiểu được cái gì, dù sao cũng chẳng phải là lời gì hay ho cả.
Từ dưới đất nhặt lên bảng báo cáo đáng thương kia, tôi tan nát cõi lòng, trên mặt bị anh ta dùng bút màu đỏ hung hăng gạch một đường chéo, sau đó viết một câu tiếng Anh: “LÀM LẠI!”
Tôi làm sai.
Tất cả mọi người không ai hé răng, cũng không ai có lòng tốt đến nói cho tôi hiểu, mỗi người đều có công việc của chính mình, trong một công ty lớn, đồng nghiệp cũng là đối thủ, có ai sẽ đưa tay ra giúp đỡ bạn chứ? Nhìn mà như không thấy là cách tốt nhất.
Tôi đành nhặt lên, một mình chán nản quay lại chỗ làm việc sửa chữa lần nữa.
Cuối cùng cũng sửa xong, tôi nớm nớp lo sợ đưa cho Van Andel xem, anh ta không lựa ra được khuyết điểm gì, lúc này mới không lên tiếng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ôi, tuy rằng trong lòng tôi rất muốn cho cái tên nước ngoài này một dao tiễn lên đường, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải khúm núm, bởi vì bưng chén cơm của người thì phải phục tùng cấp trên, đây là nguyên tắc cũng là quy luật cứng nhắc.
Buổi tối, tôi đang ở trong phòng xem tạp chí kiến trúc, Đinh Đang hoảng hốt chạy vào trong phòng.
Nó nói: “Chị ơi, hình như hộp thư của em bị nhiễm vi rút rồi.”
“Đâu liên quan gì tới chị, em biết là chị mù máy tính mà.”
“Chị đi xem sẽ biết mà.”
Vẻ mặt của nó kỳ lạ, tôi nhất thời tò mò, đến thư phòng, mở máy tính ra, đầu tiên nhìn thấy chính là hộp thư của nó.
Tôi lập tức giật mình, bởi vì tôi nhìn thấy trong hộp thư đến có rất nhiều thư, tất cả đều là của Phó Gia Tuấn, nhưng tất cả tiêu đề lại là : “Đinh Đinh, em khỏe không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.