Quyển 6 - Chương 7: Tâm sự của Gia Tuấn
Thủy tụ nhân gia
24/12/2013
Edit: 4ever13lue
Chu Vi mang thai, thật ra là cô ấy có thai trước khi cưới, hiện tại cô ấy kết hôn còn chưa đến năm tháng mà bụng đã vượt mặt rồi.
Tôi vui vẻ chế nhạo cô ấy lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung sau. Bất quá thì cô ấy là bạn thân của tôi, nhìn thấy cô ấy mang thai khiến tôi cũng rất vui.
Tôi ghé đầu trên bụng cô ấy, hỏi nhỏ: “Bảo bối à, con có nghe mẹ nuôi gọi con không?”
“Mẹ Đinh Đinh không được chỉ nói thôi đâu, mà phải làm thật đó. Mẹ nuôi phải yêu con, quan tâm con, cùng chăm sóc con nha.”
“Không thành vấn đề, nếu con của cậu có thể bảo đảm sẽ làm sinh nhật tám mươi tuổi cho mình, mình chắc chắn sẽ cùng cậu nuôi nó lớn đến khi vào đại học.”
Đứa bé, tôi lại xúc động, nếu tôi và Gia Tuấn có một đứa con, thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi sẽ không như thế này. Con cái chính là mối dây liên hệ tốt nhất giữa chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thuận lợi quay trở lại với nhau.
Tôi hơi buồn bã, ra khỏi nhà Chu Vi, đi ngang qua tòa án, tôi chợt nhớ đến hôm nay Gia Tuấn có một phiên tòa.
Xuất trình giấy chứng minh thư xong, tôi lặng lẽ tìm chỗ ngồi ở phía sau. Ngồi xuống đợi một lát thì phiên tòa bắt đầu.
Hai mươi phút sau, quan tòa tiến vào, tuyên bố bắt đầu phiên tòa. Tất cả mọi người chúng tôi đồng loạt đứng dậy, sau khi ngồi xuống, tôi trốn ở phía sau một người đàn ông to lớn để mình không bị phát hiện.
Gia Tuấn rất nhanh xuất hiện.
Hiện tại luật sư khi ra tòa thì phải mặc trang phục giống nhau, tôi nhìn trang phục luật sư của Gia Tuấn. Anh vẫn mang một cảm giác rất tuyệt, cả bộ trang phục màu đen rộng thùng thình, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo có đeo nơ, trên ngực gắn huy chương, thoạt nhìn thần thái anh rất vững vàng, trong lòng tôi ‘ồ’ lên một tiếng.
Tôi lắng nghe phiên tòa hôm nay nhưng không thể nào hiểu nổi, chỉ là phiên tòa hôm nay cũng không quá nghiêm túc. Khi phiên tòa kết thúc, Gia Tuấn và luật sư bên đối phương bắt tay với nhau, sau lại lịch sự bắt tay cùng các vị quan tòa.
Tôi suy nghĩ một lát, dù sao thì tôi cũng không có việc gì, tôi chuẩn bị chờ anh cùng ăn cơm trưa.
Gia Tuấn thay quần áo xong, anh đi ra ngoài đại sảnh thì thấy tôi đang chờ anh, anh hơi kinh ngạc.
“Đinh Đinh.”
“Em tìm anh cùng đi ăn cơm, anh không ngại chứ?”
Anh rất vui vẻ: “Đương nhiên là không ngại.”
Chúng tôi vừa ra ngoài, trợ lý Tiểu Tần của anh lập tức lái xe chạy về phía này, tôi rất nghi hoặc: “Gia Tuấn, vì sao anh không tự lái xe?”
Anh hơi do dự, sau đó nói với tôi: “Anh…. Gần đây…. Anh sợ……”
Lập tức tôi hiểu ra, nhớ lại cảnh tượng trên du thuyền lần trước, anh cầm không được cả một quả vải.
Chúng tôi đều im lặng lên xe, Tiểu Tần lập tức thông minh chào hỏi tôi: “Cô Đinh.”
Tôi tán dương nói: “Tiểu Tần, anh thật là nhanh nhẹn, anh có bạn gái không?”
“Không có, thần tượng của tôi là luật sư Phó, chừng nào còn được làm việc cho luật sư thì tôi chẳng quan tâm đến tìm bạn gái.”
“Ha ha, rất có chí hướng.”
Gia Tuấn khoát tay lên cửa kính xe, có vẻ như anh có tâm sự gì đó, nhưng anh chỉ im lặng không nói.
Tiểu Tần nhắc nhở anh: “Sư phụ à, luật sư Thích đã gọi điện thoại cho anh, vẫn là chuyện về vụ án kia, anh ta khuyên anh đừng nương tay.”
Gia Tuấn trầm giọng nói: “Không được, tôi vẫn tiếp tục giúp họ chống án, bởi vì vụ án kia có điểm đáng ngờ, hơn nửa tôi quyết định bào chữa miễn phí cho nghi phạm kia.”
Sau khi ngồi xuống ăn cơm tôi mới hỏi anh: “Anh nói vụ án kia, chính là vụ án giết bạn gái gì đó lần trước anh kể sao? Không phải chứng cứ rất xác thực rồi sao?”
“Phải.”
Vụ án kia vẫn bị treo, nhưng nghi phạm không chịu ký tên vào biên bản nhận tội, anh ta nhất định phải chống án. Cha mẹ của nghi phạm kia tìm đến Gia Tuấn, họ đã già cả, tóc đã gần bạc trắng hết, gương mặt tiều tụy, họ cũng không tin chính con mình thật sự sẽ giết người.
Gia Tuấn cũng không tin, anh vẫn luôn hoài nghi, nhưng mà khó xử là vẫn không tìm thấy chứng cứ nào mới.
Lúc ăn cơm, tôi nghe anh tiếp tục phân tích, anh nói rằng dựa vào trực giác, anh cho rằng vụ án này có điểm đáng ngờ, chỉ là đến bây giờ vẫn không tìm thấy chứng cứ xác đáng. Anh cùng với hai người bạn nghiên cứu vụ án này, tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm đáng nghi, chính là mỗi ngày trôi qua đều không tìm được chứng cứ.
Tôi không nhịn được khuyên anh.
“Gia Tuấn vì sao anh cứ nhất định là như vậy? Nghi phạm kia kêu oan là chuyện bình thường, mọi người đều không muốn chết, cho nên muốn chống án. Nhưng lại vậy thì có thể thay đổi quá khứ sao? Sự thật chính là sự thật.”
Anh lắc đầu: “Đinh Đinh, em không biết đâu, vụ án này không thể như vậy được, nó liên quan đến sinh mệnh của một con người. Đã có một người chết rồi, nếu không thể tìm ra được chân tướng thì cả người kia và người sắp chết này đều sẽ chết không nhắm mắt. Mà anh biết rõ đây là án oan, nếu anh không cố gắng giải quyết được thì cả đời này lương tâm anh đều sẽ không yên.”
Tôi khuyên anh: “Gia Tuấn, anh không phải là quan tòa, anh cũng không phải cảnh sát, chuyện này ván đã đóng thuyền, mọi thứ đã gần xác định hết rồi. Cứ cho là trực giác của anh là chính xác đi, nhưng mà buông tay đi, chúng ta đi khám bệnh trước, sau đó thì anh nghỉ ngơi một thời gian.”
Anh rất kiên quyết: “Không, anh phải đợi vụ án này hoàn toàn tra ra manh mối.”
Tôi hơi buồn bực: “Gia Tuấn, nếu anh tiếp tục chờ, vụ án này sẽ thay đổi phán quyết sao?”
Anh suy nghĩ: “Anh đang kéo dài thời gian, anh không thể trơ mắt nhìn vụ án này trở thành án oan như vậy được.”
Tôi hừ một tiếng: “Quả là một Phó Gia Tuấn quang minh lỗi lạc, anh có thể cam đoan được rằng đánh giá của anh về tất cả các vụ án đều là chính xác sao?”
Anh dừng lại một lát rồi trả lời tôi: “Anh chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Tôi cười lạnh: “Đúng là một người cố chấp.”
Đột nhiên Gia Tuấn mất hứng: “Em thì biết cái gì chứ? Em nói anh cố chấp, còn em chẳng phải chỉ biết viết bài soi mói vào vết thương của người khác hay sao?”
Anh vừa nói xong, tôi tức giận thét chói tai: “Phó Gia Tuấn, anh lại khinh thường tôi? Anh nói tôi chỉ biết nói bừa sao?”
Gia Tuấn hoảng sợ, cuống quýt liên tục giải thích: “Đinh Đinh , xin lỗi em.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi đang làm gì vậy chứ? Chúng tôi đang ăn cơm cơ mà, sao lại ầm ỹ gì đây?
Trời ơi, vậy mà chúng tôi cũng cãi nhau?
Có điều tôi không hề tức giận, có thể là ầm ỹ, nhưng mà như vậy chứng minh là có chuyện để mà ầm ỹ. Chỉ sợ không có chuyện gì để tranh cãi, lúc đó thì thật sự sẽ nghiêm trọng.
Tôi hầm hừ gác đũa đứng dậy bỏ đi, anh chạy theo gọi tôi: “Em đi đâu?”
Tôi phẫn nộ xoay người, giơ mười ngón tay về phía anh, làm bộ dạng muốn cào cấu: “Bây giờ em trở lại đường ngay, sửa đổi việc chỉ biết viết lung tung mà không màng đến khó khăn của người khác.”
———— đường phân cách ————
Trời âm u sắp mưa.
Tôi kiệt lực khuyên Gia Tuấn tạm buông công việc đi khám bệnh với tôi. Tôi vừa đấm vừa xoa, nhưng Gia Tuấn cũng giống như tôi, rất cố chấp quan tâm đến vụ án kia. Sau khi trở lại văn phòng, anh liền cau mày suy nghĩ.
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng hết thảy thời gian rảnh rỗi tìm đọc tất cả tư liệu điều trị chứng bệnh của Gia Tuấn, từ Trung Y, Tây Y, cách chính quy đến cả các phương thuốc cổ truyền. Tôi đều xem tất cả các cách trị liệu khác nhau, thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng bận rộn theo. Không rõ là mẹ nghe ai nói, dùng một loại vỏ cây chiết ra nước uống, hình như là rất hữu hiệu, cho nên bà cố ý đi xe về tận vùng nông thôn, cùng ba tôi tìm kiếm loại vỏ cây đó suốt một ngày trời. Vừa mang về nhà, trong lúc mẹ tôi đang sắp xếp lại, Đinh Đang ở bên cạnh tấm tắc nói: “Thật là, bới hết vỏ cây của người ta rồi, người ta lấy gì mà sống?”
Tôi không lên tiếng, chỉ cùng mẹ sắp xếp lại mớ vỏ cây. Trong lòng tôi rất nặng nề, mặc kệ là có tác dụng hay không, đều phải thử một lần mới được.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa cho tôi một cái cặp lồng, tôi tò mò: “Đây là cái gì?”
“Bánh bao nhân rau, là rau tươi đó, con có biết hiện tại thức ăn rất bậy bạ, cho nên mới dễ sinh bệnh không? Ăn uống phải chú ý, con ăn nhiều rau một chút, như thế mới có lợi cho sức khỏe. Hai cái để con ăn trưa, mấy cái còn lại thì con đem cho Gia Tuấn đi.”
Tôi trợn mắt há hốc: “Mẹ muốn con đưa mấy cái bánh bao này đến văn phòng Gia Tuấn?”
Mẹ tôi trừng mắt: “Sao nào? Mẹ đây thích thì mới làm đấy. Nói cho con biết, bây giờ dù cho tỷ phú có cầm tiền đến bảo mẹ nấu cơm, mẹ đây cũng không thèm.”
Tôi chỉ còn cách cầm lấy cặp lồng, vội vàng đi làm.
Lúc giữa trưa, tôi đến văn phòng của Gia Tuấn, đi đến hàng lang, tôi gặp Tiểu Tần, anh ta nhiệt tình chào hỏi tôi: “Cô Đinh.”
“Gia Tuấn đâu rồi?”
“Luật sư phó vẫn còn ở văn phòng, tôi hôm qua anh ấy không về nhà.”
Không về nhà sao? Anh lại ngủ ở văn phòng?
Tôi đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Gia Tuấn đang cau mày, trên bàn trước mặt để đầy tài liệu.
Anh thấy tôi, mỉm cười: “Em đến rồi à? Cũng tốt, từ tối hôm qua đến giờ anh cũng chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn một chút đi.”
“Anh vội cái gì chứ? Mất ăn mất ngủ như thế?”
Tôi nhìn tư liệu trước mặt anh, vẫn là vụ án mà anh cho là có điểm đáng nghi. Xem ra là anh muốn theo đến cùng.
Tôi để cặp lồng trước mặt anh, ôn hòa khuyên anh: “Gia Tuấn, em biết là anh không muốn người ta chết oan, nhưng mà anh cũng phải chú ý sức khỏe nha. Anh nói vụ án này, em cũng hỏi thăm qua rồi, cảnh sát tra rất rõ ràng, chứng cứ phạm tội rất xác thực. Em tin rằng cảnh sát sẽ không oan uổng người tốt đâu.”
Anh vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên tóc tôi: “Đinh Đinh, anh làm luật sư mười năm, không phải là chỉ một lần có suy nghĩ mãnh liệt muốn cứu một người như thế đâu. Vụ án này quả thật là có điểm đáng nghi, em có biết vì sao người ta vội vàng giải quyết vụ án này không? Bởi vì ở bên trong có có một kẻ tình nghi, người này là người có chức tước. Thật ra hung thủ thật sự không phải là nghi phạm này, mà chính là vị quan chức kia.”
Lúc này tôi mới hơi hiểu ra một chút, vụ án này có liên quan đến một quan chức. Đây là một cuộc tình tay ba, hai người đàn ông tranh giành một cô gái, mà trong đó một người là quan chức, ông ta có vợ, có con, thân phận hiển hách, cho nên trong chuyện này có liên quan đến rất nhiều người, vì thế nạn nhân dùng điểm này để ép ông ta bỏ vợ cưới mình. Trong tình thế bức bách, người quan chức kia rốt cuộc bí quá hóa liều, giết tình nhân diệt khẩu.
Tôi hiểu những gì Gia Tuấn nói, nhưng mà chứng cứ đâu? Huống hồ vừa nghe đến việc vụ án này có liên quan đến một vị quan chức, tôi cũng hơi hoảng sợ. Bây giờ tôi đã hiểu lý do vì sao vụ án này khó giải quyết như thế, mà Gia Tuấn thì lại không chịu buông tha, vẫn không ngừng theo đuổi vụ án có thế lực đứng sau.
Tôi khuyên anh: “Gia Tuấn, không dễ giải quyết đâu, dù sao lần mở phiên xử tiếp theo còn lâu, chi bằng anh thừa dịp trong lúc này nghỉ vài ngày, chúng ta đi bệnh viện khám bệnh đi.”
Anh lắc đầu: “Ngày nào mà vụ án này không có tiến triển thì ngày đó anh sẽ không thể an tâm được. Mỗi khi nhớ đến ánh mắt của nghi phạm kia, cùng sự tuyệt vọng của cha mẹ anh ta, tim anh đều đập liên hồi, cuối cùng anh tự hỏi, nếu đổi thành người bị oan là anh, thì anh sẽ có suy nghĩ gì? Đinh Đinh, anh học luật bảy năm, rốt cuộc cũng được mặc trang phục luật sư bào chữa, anh chỉ hy vọng anh có thể không thẹn với bộ quần áo này. Hiện tại vụ án này vừa có manh mối, anh không thể đi được. Đinh Đinh, em là người phụ nữ thân thiết với anh nhất, em có thể hiểu anh mà, có phải không?”
Tôi suy nghĩ, rồi hỏi anh: “Gia Tuấn, anh từng nói qua em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, vậy bây giờ anh có còn nghĩ như vậy không?”
P/S: Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và ấm áp bên gia đình & bạn bè ạ!
Chu Vi mang thai, thật ra là cô ấy có thai trước khi cưới, hiện tại cô ấy kết hôn còn chưa đến năm tháng mà bụng đã vượt mặt rồi.
Tôi vui vẻ chế nhạo cô ấy lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung sau. Bất quá thì cô ấy là bạn thân của tôi, nhìn thấy cô ấy mang thai khiến tôi cũng rất vui.
Tôi ghé đầu trên bụng cô ấy, hỏi nhỏ: “Bảo bối à, con có nghe mẹ nuôi gọi con không?”
“Mẹ Đinh Đinh không được chỉ nói thôi đâu, mà phải làm thật đó. Mẹ nuôi phải yêu con, quan tâm con, cùng chăm sóc con nha.”
“Không thành vấn đề, nếu con của cậu có thể bảo đảm sẽ làm sinh nhật tám mươi tuổi cho mình, mình chắc chắn sẽ cùng cậu nuôi nó lớn đến khi vào đại học.”
Đứa bé, tôi lại xúc động, nếu tôi và Gia Tuấn có một đứa con, thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi sẽ không như thế này. Con cái chính là mối dây liên hệ tốt nhất giữa chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thuận lợi quay trở lại với nhau.
Tôi hơi buồn bã, ra khỏi nhà Chu Vi, đi ngang qua tòa án, tôi chợt nhớ đến hôm nay Gia Tuấn có một phiên tòa.
Xuất trình giấy chứng minh thư xong, tôi lặng lẽ tìm chỗ ngồi ở phía sau. Ngồi xuống đợi một lát thì phiên tòa bắt đầu.
Hai mươi phút sau, quan tòa tiến vào, tuyên bố bắt đầu phiên tòa. Tất cả mọi người chúng tôi đồng loạt đứng dậy, sau khi ngồi xuống, tôi trốn ở phía sau một người đàn ông to lớn để mình không bị phát hiện.
Gia Tuấn rất nhanh xuất hiện.
Hiện tại luật sư khi ra tòa thì phải mặc trang phục giống nhau, tôi nhìn trang phục luật sư của Gia Tuấn. Anh vẫn mang một cảm giác rất tuyệt, cả bộ trang phục màu đen rộng thùng thình, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo có đeo nơ, trên ngực gắn huy chương, thoạt nhìn thần thái anh rất vững vàng, trong lòng tôi ‘ồ’ lên một tiếng.
Tôi lắng nghe phiên tòa hôm nay nhưng không thể nào hiểu nổi, chỉ là phiên tòa hôm nay cũng không quá nghiêm túc. Khi phiên tòa kết thúc, Gia Tuấn và luật sư bên đối phương bắt tay với nhau, sau lại lịch sự bắt tay cùng các vị quan tòa.
Tôi suy nghĩ một lát, dù sao thì tôi cũng không có việc gì, tôi chuẩn bị chờ anh cùng ăn cơm trưa.
Gia Tuấn thay quần áo xong, anh đi ra ngoài đại sảnh thì thấy tôi đang chờ anh, anh hơi kinh ngạc.
“Đinh Đinh.”
“Em tìm anh cùng đi ăn cơm, anh không ngại chứ?”
Anh rất vui vẻ: “Đương nhiên là không ngại.”
Chúng tôi vừa ra ngoài, trợ lý Tiểu Tần của anh lập tức lái xe chạy về phía này, tôi rất nghi hoặc: “Gia Tuấn, vì sao anh không tự lái xe?”
Anh hơi do dự, sau đó nói với tôi: “Anh…. Gần đây…. Anh sợ……”
Lập tức tôi hiểu ra, nhớ lại cảnh tượng trên du thuyền lần trước, anh cầm không được cả một quả vải.
Chúng tôi đều im lặng lên xe, Tiểu Tần lập tức thông minh chào hỏi tôi: “Cô Đinh.”
Tôi tán dương nói: “Tiểu Tần, anh thật là nhanh nhẹn, anh có bạn gái không?”
“Không có, thần tượng của tôi là luật sư Phó, chừng nào còn được làm việc cho luật sư thì tôi chẳng quan tâm đến tìm bạn gái.”
“Ha ha, rất có chí hướng.”
Gia Tuấn khoát tay lên cửa kính xe, có vẻ như anh có tâm sự gì đó, nhưng anh chỉ im lặng không nói.
Tiểu Tần nhắc nhở anh: “Sư phụ à, luật sư Thích đã gọi điện thoại cho anh, vẫn là chuyện về vụ án kia, anh ta khuyên anh đừng nương tay.”
Gia Tuấn trầm giọng nói: “Không được, tôi vẫn tiếp tục giúp họ chống án, bởi vì vụ án kia có điểm đáng ngờ, hơn nửa tôi quyết định bào chữa miễn phí cho nghi phạm kia.”
Sau khi ngồi xuống ăn cơm tôi mới hỏi anh: “Anh nói vụ án kia, chính là vụ án giết bạn gái gì đó lần trước anh kể sao? Không phải chứng cứ rất xác thực rồi sao?”
“Phải.”
Vụ án kia vẫn bị treo, nhưng nghi phạm không chịu ký tên vào biên bản nhận tội, anh ta nhất định phải chống án. Cha mẹ của nghi phạm kia tìm đến Gia Tuấn, họ đã già cả, tóc đã gần bạc trắng hết, gương mặt tiều tụy, họ cũng không tin chính con mình thật sự sẽ giết người.
Gia Tuấn cũng không tin, anh vẫn luôn hoài nghi, nhưng mà khó xử là vẫn không tìm thấy chứng cứ nào mới.
Lúc ăn cơm, tôi nghe anh tiếp tục phân tích, anh nói rằng dựa vào trực giác, anh cho rằng vụ án này có điểm đáng ngờ, chỉ là đến bây giờ vẫn không tìm thấy chứng cứ xác đáng. Anh cùng với hai người bạn nghiên cứu vụ án này, tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm đáng nghi, chính là mỗi ngày trôi qua đều không tìm được chứng cứ.
Tôi không nhịn được khuyên anh.
“Gia Tuấn vì sao anh cứ nhất định là như vậy? Nghi phạm kia kêu oan là chuyện bình thường, mọi người đều không muốn chết, cho nên muốn chống án. Nhưng lại vậy thì có thể thay đổi quá khứ sao? Sự thật chính là sự thật.”
Anh lắc đầu: “Đinh Đinh, em không biết đâu, vụ án này không thể như vậy được, nó liên quan đến sinh mệnh của một con người. Đã có một người chết rồi, nếu không thể tìm ra được chân tướng thì cả người kia và người sắp chết này đều sẽ chết không nhắm mắt. Mà anh biết rõ đây là án oan, nếu anh không cố gắng giải quyết được thì cả đời này lương tâm anh đều sẽ không yên.”
Tôi khuyên anh: “Gia Tuấn, anh không phải là quan tòa, anh cũng không phải cảnh sát, chuyện này ván đã đóng thuyền, mọi thứ đã gần xác định hết rồi. Cứ cho là trực giác của anh là chính xác đi, nhưng mà buông tay đi, chúng ta đi khám bệnh trước, sau đó thì anh nghỉ ngơi một thời gian.”
Anh rất kiên quyết: “Không, anh phải đợi vụ án này hoàn toàn tra ra manh mối.”
Tôi hơi buồn bực: “Gia Tuấn, nếu anh tiếp tục chờ, vụ án này sẽ thay đổi phán quyết sao?”
Anh suy nghĩ: “Anh đang kéo dài thời gian, anh không thể trơ mắt nhìn vụ án này trở thành án oan như vậy được.”
Tôi hừ một tiếng: “Quả là một Phó Gia Tuấn quang minh lỗi lạc, anh có thể cam đoan được rằng đánh giá của anh về tất cả các vụ án đều là chính xác sao?”
Anh dừng lại một lát rồi trả lời tôi: “Anh chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Tôi cười lạnh: “Đúng là một người cố chấp.”
Đột nhiên Gia Tuấn mất hứng: “Em thì biết cái gì chứ? Em nói anh cố chấp, còn em chẳng phải chỉ biết viết bài soi mói vào vết thương của người khác hay sao?”
Anh vừa nói xong, tôi tức giận thét chói tai: “Phó Gia Tuấn, anh lại khinh thường tôi? Anh nói tôi chỉ biết nói bừa sao?”
Gia Tuấn hoảng sợ, cuống quýt liên tục giải thích: “Đinh Đinh , xin lỗi em.”
Hai người chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi đang làm gì vậy chứ? Chúng tôi đang ăn cơm cơ mà, sao lại ầm ỹ gì đây?
Trời ơi, vậy mà chúng tôi cũng cãi nhau?
Có điều tôi không hề tức giận, có thể là ầm ỹ, nhưng mà như vậy chứng minh là có chuyện để mà ầm ỹ. Chỉ sợ không có chuyện gì để tranh cãi, lúc đó thì thật sự sẽ nghiêm trọng.
Tôi hầm hừ gác đũa đứng dậy bỏ đi, anh chạy theo gọi tôi: “Em đi đâu?”
Tôi phẫn nộ xoay người, giơ mười ngón tay về phía anh, làm bộ dạng muốn cào cấu: “Bây giờ em trở lại đường ngay, sửa đổi việc chỉ biết viết lung tung mà không màng đến khó khăn của người khác.”
———— đường phân cách ————
Trời âm u sắp mưa.
Tôi kiệt lực khuyên Gia Tuấn tạm buông công việc đi khám bệnh với tôi. Tôi vừa đấm vừa xoa, nhưng Gia Tuấn cũng giống như tôi, rất cố chấp quan tâm đến vụ án kia. Sau khi trở lại văn phòng, anh liền cau mày suy nghĩ.
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng hết thảy thời gian rảnh rỗi tìm đọc tất cả tư liệu điều trị chứng bệnh của Gia Tuấn, từ Trung Y, Tây Y, cách chính quy đến cả các phương thuốc cổ truyền. Tôi đều xem tất cả các cách trị liệu khác nhau, thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng bận rộn theo. Không rõ là mẹ nghe ai nói, dùng một loại vỏ cây chiết ra nước uống, hình như là rất hữu hiệu, cho nên bà cố ý đi xe về tận vùng nông thôn, cùng ba tôi tìm kiếm loại vỏ cây đó suốt một ngày trời. Vừa mang về nhà, trong lúc mẹ tôi đang sắp xếp lại, Đinh Đang ở bên cạnh tấm tắc nói: “Thật là, bới hết vỏ cây của người ta rồi, người ta lấy gì mà sống?”
Tôi không lên tiếng, chỉ cùng mẹ sắp xếp lại mớ vỏ cây. Trong lòng tôi rất nặng nề, mặc kệ là có tác dụng hay không, đều phải thử một lần mới được.
Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa cho tôi một cái cặp lồng, tôi tò mò: “Đây là cái gì?”
“Bánh bao nhân rau, là rau tươi đó, con có biết hiện tại thức ăn rất bậy bạ, cho nên mới dễ sinh bệnh không? Ăn uống phải chú ý, con ăn nhiều rau một chút, như thế mới có lợi cho sức khỏe. Hai cái để con ăn trưa, mấy cái còn lại thì con đem cho Gia Tuấn đi.”
Tôi trợn mắt há hốc: “Mẹ muốn con đưa mấy cái bánh bao này đến văn phòng Gia Tuấn?”
Mẹ tôi trừng mắt: “Sao nào? Mẹ đây thích thì mới làm đấy. Nói cho con biết, bây giờ dù cho tỷ phú có cầm tiền đến bảo mẹ nấu cơm, mẹ đây cũng không thèm.”
Tôi chỉ còn cách cầm lấy cặp lồng, vội vàng đi làm.
Lúc giữa trưa, tôi đến văn phòng của Gia Tuấn, đi đến hàng lang, tôi gặp Tiểu Tần, anh ta nhiệt tình chào hỏi tôi: “Cô Đinh.”
“Gia Tuấn đâu rồi?”
“Luật sư phó vẫn còn ở văn phòng, tôi hôm qua anh ấy không về nhà.”
Không về nhà sao? Anh lại ngủ ở văn phòng?
Tôi đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Gia Tuấn đang cau mày, trên bàn trước mặt để đầy tài liệu.
Anh thấy tôi, mỉm cười: “Em đến rồi à? Cũng tốt, từ tối hôm qua đến giờ anh cũng chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn một chút đi.”
“Anh vội cái gì chứ? Mất ăn mất ngủ như thế?”
Tôi nhìn tư liệu trước mặt anh, vẫn là vụ án mà anh cho là có điểm đáng nghi. Xem ra là anh muốn theo đến cùng.
Tôi để cặp lồng trước mặt anh, ôn hòa khuyên anh: “Gia Tuấn, em biết là anh không muốn người ta chết oan, nhưng mà anh cũng phải chú ý sức khỏe nha. Anh nói vụ án này, em cũng hỏi thăm qua rồi, cảnh sát tra rất rõ ràng, chứng cứ phạm tội rất xác thực. Em tin rằng cảnh sát sẽ không oan uổng người tốt đâu.”
Anh vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên tóc tôi: “Đinh Đinh, anh làm luật sư mười năm, không phải là chỉ một lần có suy nghĩ mãnh liệt muốn cứu một người như thế đâu. Vụ án này quả thật là có điểm đáng nghi, em có biết vì sao người ta vội vàng giải quyết vụ án này không? Bởi vì ở bên trong có có một kẻ tình nghi, người này là người có chức tước. Thật ra hung thủ thật sự không phải là nghi phạm này, mà chính là vị quan chức kia.”
Lúc này tôi mới hơi hiểu ra một chút, vụ án này có liên quan đến một quan chức. Đây là một cuộc tình tay ba, hai người đàn ông tranh giành một cô gái, mà trong đó một người là quan chức, ông ta có vợ, có con, thân phận hiển hách, cho nên trong chuyện này có liên quan đến rất nhiều người, vì thế nạn nhân dùng điểm này để ép ông ta bỏ vợ cưới mình. Trong tình thế bức bách, người quan chức kia rốt cuộc bí quá hóa liều, giết tình nhân diệt khẩu.
Tôi hiểu những gì Gia Tuấn nói, nhưng mà chứng cứ đâu? Huống hồ vừa nghe đến việc vụ án này có liên quan đến một vị quan chức, tôi cũng hơi hoảng sợ. Bây giờ tôi đã hiểu lý do vì sao vụ án này khó giải quyết như thế, mà Gia Tuấn thì lại không chịu buông tha, vẫn không ngừng theo đuổi vụ án có thế lực đứng sau.
Tôi khuyên anh: “Gia Tuấn, không dễ giải quyết đâu, dù sao lần mở phiên xử tiếp theo còn lâu, chi bằng anh thừa dịp trong lúc này nghỉ vài ngày, chúng ta đi bệnh viện khám bệnh đi.”
Anh lắc đầu: “Ngày nào mà vụ án này không có tiến triển thì ngày đó anh sẽ không thể an tâm được. Mỗi khi nhớ đến ánh mắt của nghi phạm kia, cùng sự tuyệt vọng của cha mẹ anh ta, tim anh đều đập liên hồi, cuối cùng anh tự hỏi, nếu đổi thành người bị oan là anh, thì anh sẽ có suy nghĩ gì? Đinh Đinh, anh học luật bảy năm, rốt cuộc cũng được mặc trang phục luật sư bào chữa, anh chỉ hy vọng anh có thể không thẹn với bộ quần áo này. Hiện tại vụ án này vừa có manh mối, anh không thể đi được. Đinh Đinh, em là người phụ nữ thân thiết với anh nhất, em có thể hiểu anh mà, có phải không?”
Tôi suy nghĩ, rồi hỏi anh: “Gia Tuấn, anh từng nói qua em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, vậy bây giờ anh có còn nghĩ như vậy không?”
P/S: Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và ấm áp bên gia đình & bạn bè ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.