Quyển 3 - Chương 23: Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ
Thủy tụ nhân gia
02/05/2013
Tôi nhất thời hoảng hốt, Gia Kỳ? Là cô em chồng- Phó Gia kỳ, tại sao nó lại ở đây?
Lúc này nó đang dùng một ánh mắt vừa hoài nghi vừa khinh thường để nhìn tôi, rồi lại nhìn Đường Kiện.
Quan hệ giữa Gia Kỳ và tôi luôn luôn không tốt, nguyên do là một mối hận cũ trước đây, hiện tại thấy ánh mắt của nó có chút hoài nghi, tôi biết nhất định là nó đang hiểu lầm, phải biết rằng cô em chồng này của tôi, chỉ số thông minh chỉ cao có 3 tấc trên đường chân trời, đem nó so với anh trai Phó Gia Tuấn, một người giống như cây cao to, còn một người y chang như bụi cây.
Tôi hỏi nó: “Gia Kỳ, tại sao em lại ở đây?”
Nó hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Vậy tại sao chị lại ở chỗ này?”
Tôi đành phải giải thích: “Chị đến tham dự hôn lễ của bạn học, còn anh ta? Anh ta là bạn học của chị.”
Gia Kỳ cười nhạo một tiếng.
Đường Kiện đuổi theo kịp, không buông tha, không bỏ qua mà hỏi tôi: “Đinh Đinh, sắc mặt cậu không tốt, nếu không thì để tôi đưa cậu về?”
Tôi chán ngấy, “Cậu đi đi!”
Anh ta bắt đầu than thở, “Đinh Đinh, tớ chỉ là muốn đưa cậu về, không có ý gì khác đâu!”
Gia Kỳ cười khẩy.
Tôi thật nhứt đầu, không còn cách nào giải thích cho nó hiểu, tôi đành phải hỏi nó: “Gia Kỳ, em đang đi làm sao?”
Gia Kỳ nghiêng mắt nhìn tôi, “Không phải, chẳng qua tôi chỉ đi ra ngoài làm việc thôi, có điều thật trùng hợp, để tôi bắt gặp một màn như thế này.”
Tôi nhất thời ngây người, nó nói vậy là có ý gì?
Là con cùng một mẹ sinh ra, Gia Tuấn ưu tú, rất hiểu đạo lý như thế, tại sao em gái lại ích kỷ xấu xa, không hiểu đời vậy chứ?
Càng giải thích càng rối, tôi không muốn tốn thời gian nữa: “Vậy được rồi, em đi làm việc đi, chị không quấy rầy em nữa. Tạm biệt!”
Tôi vừa muốn đi, Đường Kiện lại đuổi theo, “Tớ tiễn cậu, Đinh Đinh.”
Không nghĩ tới Gia Kỳ lại ở sau lưng tôi cất giọng nói một câu: “Đưa tiễn vậy, sẽ không đưa đến khách sạn chứ?”
Tôi giật mình, quay đầu lại, “Gia Kỳ, lời này của em là có ý gì?”
Gia Kỳ cười nhạt: “Ban nãy chị vừa làm cái gì? Đây vẫn rõ như ban ngày đấy!”
Tôi bị sự chua ngoa của nó châm chọc gần như muốn nhảy dựng lên, nó có ý gì chứ?
“Gia Kỳ.” Tôi tức giận đến nỗi môi run rẩy, “Gia Kỳ, em nói chuyện phải có đạo lý, chị đã làm cái gì chứ?”
Giọng nói của Gia Kỳ hệt như tiếng chói tai của một con chim thọ đái (*), nó khoanh tay nghiêng mắt nhìn tôi có chút hả hê, “Chị đã làm gì mà bản thân chị không biết sao? Bình thường thì ở nhà ăn không ngồi rồi, cầm tiền của anh trai tôi cả ngày chỉ biết chơi mạt chược dạo phố uống trà, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, bây giờ lại cùng một người đàn ông trắng trợn ôm nhau, tôi tự hỏi tại sao anh trai tôi lúc nào cũng than ngắn thở dài, hóa ra là chị chọc giận anh ấy!”
Tôi vẫn luôn nghĩ Gia Kỳ quá ngang ngược, với lại gian xảo, thật là lưu manh, không nghĩ tới nó lại còn có thể bóp méo sự thật như thế.
Chính là cái gọi là: Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ.
Tôi thực sự tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, suy nghĩ lại, dẫu sao tôi cũng là chị dâu, phải ra dáng của một người trên.
Nghĩ như vậy, tôi nhã nhặn đối diện với Gia Kỳ mà nói: “Gia Kỳ, chị nghĩ chắc là em hiểu lầm rồi, cái đề tài này chúng ta cũng không cần phải thảo luận nữa, chị biết em có thành kiến với chị, trước kia chị đối xử với em cũng có chút quá khích, chúng ta không đề cập đến chuyện trước đây nữa, hôm nào có thời gian chúng ta hãy đi ra ngoài tâm sự nhé!”
Gia Kỳ hừ lạnh, nó nhíu mày khoanh hai tay lại, lãnh đạm nói với tôi: “Đinh Đinh, tôi biết hiện tại chị và anh trai tôi có mẫu thuẫn cãi nhau, chắc hẳn chị cũng đã gặp qua bạn gái của anh trai rồi, bất luận là nhìn ở phương diện nào, chị ấy cũng xuất sắc hơn chị, ngược lại chị, chị hẳn là nên cân nhắc thử xem, nên buông tay thì hãy buông ngay đi, đừng có quấn lấy anh trai tôi nữa.”
Tôi liền ngây người, tôi không thể tin được, lời này là từ trong miệng của em chồng tôi nói ra.
Người thân nhà người khác đều khuyên giải chứ không ủng hộ ly hôn, đứa em chồng này của tôi chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn.
Tôi không thể nhịn được nữa, dằn lại cơn thịnh nộ mà nói với nó rằng: “Được, Gia Kỳ, cho dù chị không xứng với anh trai em, nhưng nhìn chung chị đây cũng đã từng nở mày nở mặt, chí ít chị còn được anh trai em đặt trong lòng bàn tay để thương yêu chiều chuộng, dù sao vẫn tốt hơn so với người chưa từng được đàn ông yêu thương, chiều chuộng qua!”
Gia Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, tôi nói nó như vậy, đơn giản là kích thích một xử nữ già 30 tuổi như nó, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người đàn ông nào để gả đi.
Tôi không muốn nổi giận, nhưng mà người kính tôi một thước, thì tôi phải kính người lại một trượng, nếu nó dám chọc tôi, tôi sẽ chào hỏi nó thật tốt!
Đường Kiện đứng bên cạnh tôi hiếu kỳ hỏi: “Đinh Đinh, cậu thực sự ly hôn với ông xã sao? Tại sao chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói cho tớ biết?”
Tôi không nói gì, hoàn toàn không nói gì.
Có câu là, trên đời này, có một số người qua muôn ngàn thử thách, càng luyện càng tinh, còn có một số người giả rồng giả hổ, cuối cũng cũng thành heo thành chó mà thôi.
Đường Kiện và Gia Kỳ này thì cùng thuộc loại thứ hai.
Tôi không muốn nói chuyện nữa, nghiến răng xoay người bỏ đi. Đường Kiện lại đuổi theo, “Đinh Đinh, sắc mặt của cậu không tốt, để tớ đưa cậu về!”
Tôi nổi điên lên, xoay người lại dùng sức đẩy anh ta ra sau, “Cút!”
Kết quả là tôi vừa dùng lực, không chú ý bên cạnh chính là bể phun nước, chỉ nghe một tiếng “tõm”, bọt nước văng tung tóe, vóc dáng cao to của Đường Kiện hệt như bao cát té ngã xuống nước.
Không thể nhịn nữa nên tôi hướng về phía anh ta mà mắng: “Không phải vừa rồi anh nói muốn đi nhà xí sao? Bây giờ anh không cần đi nữa, giải quyết tại chỗ này luôn đi!”
**********************************************************
Chú thích:
(*) Chim thọ đái: Chim thiên đường đuôi phướn.
Lúc này nó đang dùng một ánh mắt vừa hoài nghi vừa khinh thường để nhìn tôi, rồi lại nhìn Đường Kiện.
Quan hệ giữa Gia Kỳ và tôi luôn luôn không tốt, nguyên do là một mối hận cũ trước đây, hiện tại thấy ánh mắt của nó có chút hoài nghi, tôi biết nhất định là nó đang hiểu lầm, phải biết rằng cô em chồng này của tôi, chỉ số thông minh chỉ cao có 3 tấc trên đường chân trời, đem nó so với anh trai Phó Gia Tuấn, một người giống như cây cao to, còn một người y chang như bụi cây.
Tôi hỏi nó: “Gia Kỳ, tại sao em lại ở đây?”
Nó hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Vậy tại sao chị lại ở chỗ này?”
Tôi đành phải giải thích: “Chị đến tham dự hôn lễ của bạn học, còn anh ta? Anh ta là bạn học của chị.”
Gia Kỳ cười nhạo một tiếng.
Đường Kiện đuổi theo kịp, không buông tha, không bỏ qua mà hỏi tôi: “Đinh Đinh, sắc mặt cậu không tốt, nếu không thì để tôi đưa cậu về?”
Tôi chán ngấy, “Cậu đi đi!”
Anh ta bắt đầu than thở, “Đinh Đinh, tớ chỉ là muốn đưa cậu về, không có ý gì khác đâu!”
Gia Kỳ cười khẩy.
Tôi thật nhứt đầu, không còn cách nào giải thích cho nó hiểu, tôi đành phải hỏi nó: “Gia Kỳ, em đang đi làm sao?”
Gia Kỳ nghiêng mắt nhìn tôi, “Không phải, chẳng qua tôi chỉ đi ra ngoài làm việc thôi, có điều thật trùng hợp, để tôi bắt gặp một màn như thế này.”
Tôi nhất thời ngây người, nó nói vậy là có ý gì?
Là con cùng một mẹ sinh ra, Gia Tuấn ưu tú, rất hiểu đạo lý như thế, tại sao em gái lại ích kỷ xấu xa, không hiểu đời vậy chứ?
Càng giải thích càng rối, tôi không muốn tốn thời gian nữa: “Vậy được rồi, em đi làm việc đi, chị không quấy rầy em nữa. Tạm biệt!”
Tôi vừa muốn đi, Đường Kiện lại đuổi theo, “Tớ tiễn cậu, Đinh Đinh.”
Không nghĩ tới Gia Kỳ lại ở sau lưng tôi cất giọng nói một câu: “Đưa tiễn vậy, sẽ không đưa đến khách sạn chứ?”
Tôi giật mình, quay đầu lại, “Gia Kỳ, lời này của em là có ý gì?”
Gia Kỳ cười nhạt: “Ban nãy chị vừa làm cái gì? Đây vẫn rõ như ban ngày đấy!”
Tôi bị sự chua ngoa của nó châm chọc gần như muốn nhảy dựng lên, nó có ý gì chứ?
“Gia Kỳ.” Tôi tức giận đến nỗi môi run rẩy, “Gia Kỳ, em nói chuyện phải có đạo lý, chị đã làm cái gì chứ?”
Giọng nói của Gia Kỳ hệt như tiếng chói tai của một con chim thọ đái (*), nó khoanh tay nghiêng mắt nhìn tôi có chút hả hê, “Chị đã làm gì mà bản thân chị không biết sao? Bình thường thì ở nhà ăn không ngồi rồi, cầm tiền của anh trai tôi cả ngày chỉ biết chơi mạt chược dạo phố uống trà, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, bây giờ lại cùng một người đàn ông trắng trợn ôm nhau, tôi tự hỏi tại sao anh trai tôi lúc nào cũng than ngắn thở dài, hóa ra là chị chọc giận anh ấy!”
Tôi vẫn luôn nghĩ Gia Kỳ quá ngang ngược, với lại gian xảo, thật là lưu manh, không nghĩ tới nó lại còn có thể bóp méo sự thật như thế.
Chính là cái gọi là: Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ.
Tôi thực sự tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, suy nghĩ lại, dẫu sao tôi cũng là chị dâu, phải ra dáng của một người trên.
Nghĩ như vậy, tôi nhã nhặn đối diện với Gia Kỳ mà nói: “Gia Kỳ, chị nghĩ chắc là em hiểu lầm rồi, cái đề tài này chúng ta cũng không cần phải thảo luận nữa, chị biết em có thành kiến với chị, trước kia chị đối xử với em cũng có chút quá khích, chúng ta không đề cập đến chuyện trước đây nữa, hôm nào có thời gian chúng ta hãy đi ra ngoài tâm sự nhé!”
Gia Kỳ hừ lạnh, nó nhíu mày khoanh hai tay lại, lãnh đạm nói với tôi: “Đinh Đinh, tôi biết hiện tại chị và anh trai tôi có mẫu thuẫn cãi nhau, chắc hẳn chị cũng đã gặp qua bạn gái của anh trai rồi, bất luận là nhìn ở phương diện nào, chị ấy cũng xuất sắc hơn chị, ngược lại chị, chị hẳn là nên cân nhắc thử xem, nên buông tay thì hãy buông ngay đi, đừng có quấn lấy anh trai tôi nữa.”
Tôi liền ngây người, tôi không thể tin được, lời này là từ trong miệng của em chồng tôi nói ra.
Người thân nhà người khác đều khuyên giải chứ không ủng hộ ly hôn, đứa em chồng này của tôi chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn.
Tôi không thể nhịn được nữa, dằn lại cơn thịnh nộ mà nói với nó rằng: “Được, Gia Kỳ, cho dù chị không xứng với anh trai em, nhưng nhìn chung chị đây cũng đã từng nở mày nở mặt, chí ít chị còn được anh trai em đặt trong lòng bàn tay để thương yêu chiều chuộng, dù sao vẫn tốt hơn so với người chưa từng được đàn ông yêu thương, chiều chuộng qua!”
Gia Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, tôi nói nó như vậy, đơn giản là kích thích một xử nữ già 30 tuổi như nó, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người đàn ông nào để gả đi.
Tôi không muốn nổi giận, nhưng mà người kính tôi một thước, thì tôi phải kính người lại một trượng, nếu nó dám chọc tôi, tôi sẽ chào hỏi nó thật tốt!
Đường Kiện đứng bên cạnh tôi hiếu kỳ hỏi: “Đinh Đinh, cậu thực sự ly hôn với ông xã sao? Tại sao chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói cho tớ biết?”
Tôi không nói gì, hoàn toàn không nói gì.
Có câu là, trên đời này, có một số người qua muôn ngàn thử thách, càng luyện càng tinh, còn có một số người giả rồng giả hổ, cuối cũng cũng thành heo thành chó mà thôi.
Đường Kiện và Gia Kỳ này thì cùng thuộc loại thứ hai.
Tôi không muốn nói chuyện nữa, nghiến răng xoay người bỏ đi. Đường Kiện lại đuổi theo, “Đinh Đinh, sắc mặt của cậu không tốt, để tớ đưa cậu về!”
Tôi nổi điên lên, xoay người lại dùng sức đẩy anh ta ra sau, “Cút!”
Kết quả là tôi vừa dùng lực, không chú ý bên cạnh chính là bể phun nước, chỉ nghe một tiếng “tõm”, bọt nước văng tung tóe, vóc dáng cao to của Đường Kiện hệt như bao cát té ngã xuống nước.
Không thể nhịn nữa nên tôi hướng về phía anh ta mà mắng: “Không phải vừa rồi anh nói muốn đi nhà xí sao? Bây giờ anh không cần đi nữa, giải quyết tại chỗ này luôn đi!”
**********************************************************
Chú thích:
(*) Chim thọ đái: Chim thiên đường đuôi phướn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.