Chương 47
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
Văn Ngọc Đang không nghĩ đến hắn lại có thể gậy ông đập lưng ông, nhảy dựng lên, đem cái chén mình vừa uống hết ném qua, Phượng Vu Phi một phen tóm được ở trong tay, cười nói: “Tiết kiệm lộ phí như vậy không tốt sao?”
La Di Ca ngồi cạnh hắn thở dài: “Không tốt… Ngươi đừng quên nàng còn có tướng công là ta đây, ta sẽ không để nàng lấy tiểu tướng công, ta có tuổi rồi, chịu không nổi sự đả kích này, cho nên ngươi vẫn là để cho người khác chơi đi.”
Câu này của La Di Ca đúng là thiên lai chi bút làm cho Thất Nương cũng chịu không nổi. Thiếu niên thiếu nữ chật ních cả phòng không phải mặt đỏ tai hồng thì chính là ngây ra như phỗng, nếu không thì giống như Thất Nương cười đến đau bụng. (đại ý là câu nói trời giáng xuống, tương tự như câu sấm sét bên tai của mình)
Còn lại là loại trạng thái thứ hai của Văn Ngọc Đang, nàng nhất thời không hoàn hồn kịp… Này, đây là La Di Ca sao? La Di Ca làm sao có thể ăn nói như vậy? Haiz, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có phải là huynh ấy đã quá thân cận với Phượng Vu Phi rồi không…
Chỉ có La Di Ca là giống như người không có việc gì: “A Đang, ta không đi nữ tôn Quốc, nghe nói thành Bắc gần đây rất náo nhiệt chúng ta qua bên đó một chút đi.”
Cuộc thưởng hoa cứ thế kết thúc trong một trò khôi hài như vậy.
Nghe nói trải qua lần thưởng hoa này các vị thiếu gia tiểu thư sau khi về nhà liền trở nên kỳ kỳ quái quái, không phải đột nhiên cười rộ lên ngây ngốc thì chính là ngồi ở một bên si ngốc ngẩn người, làm cho người khác thấy mà trong lòng phát sợ, thiếu chút nữa thì trong nhà phải mời đạo sĩ làm phép đuổi ma. Sau đó không biết tại sao lại truyền ra tin đồn, nói là ở hội thưởng hoa trừ bỏ công chúa còn có một vị mỹ nhân, mỹ nhân kia là người mà người thấy liền mất hồn, cho nên các trưởng bối trong tộc mới bớt giận, có chuyện bát quái thật tốt, nghĩ rằng mỹ nhân này ngay cả tiểu thư thấy đều thất hồn lạc phách, như vậy nhất định là tuyệt sắc nhân gian, ngầm đi thăm dò, kết quả…
Kết quả thật là thảm…
Còn có một người tâm phiền ý muộn.
Nam Dương chưa từng nếm mùi bị người khác làm ngơ. Nàng từ nhỏ đã là tiêu điểm của mọi người, cái này không chỉ do nàng là công chúa… Phụ thân nàng có mười ba nữ nhi, nếu nàng không có chút thủ đoạn thì sao có thể trong nhiều tỷ muội như vậy bộc lộ tài năng, chiếm được sự coi trọng của phụ hoàng. Hôm nay khởi đầu đều thuận lợi, tại sao cuối cùng ánh mắt mọi người đều tụ lại trên ba người kia, ý định ban đầu của nàng là để tất cả mọi người chứng kiến lúc nàng đứng bên người La Di Ca, bọn họ mới là trời sinh một cặp, nhưng cuối cùng chẳng ai chú ý đến nàng, nàng cắn răng… Phượng Vu Phi, nàng xem như nhớ kỹ.
Phượng Vu Phi chính là cố ý, hắn ở ngoài cửa sổ phán đoán một lát, sớm đã thấy cái gì mà Nam Dương với chả Tây Dương không vừa mắt, đối phó với người như thế thì biện pháp tốt nhất là không để ý đến nàng, cho nên hắn phối hợp với Văn Ngọc Đang diễn màn kịch vừa rồi, chỉ là không nghĩ tới La Di Ca không chịu dù chỉ một chút xíu thiệt thòi… Nghĩ đến đây. hắn lại phải tốn hơi thừa lời.
La Di Ca nhìn sắc mặt của hắn chậm rì rì nói: “Đã trễ thế này, ngươi không quay về sao?”
Sắc mặt Phượng Vu Phi ngay lập tức mây đen đầy trời: “A Đang, giờ ta đang lưu lạc đầu đường xó chợ nàng có bằng lòng thu lưu ta.”
Văn Ngọc Đang nhíu mày: “Ngươi lại giở trò bịp bợm gì đấy?”
Phượng Vu Phi tủi thân nói: “Kẻ thù của ta nhiều như vậy cho nên ta mới phải trốn đi dưỡng thương, nhưng mà cái tên Đinh Tử chết tiệt kia thấy ta không trở về lại một mình trả phòng rồi chạy mất, giờ ở Long Thành làm sao còn tìm được phòng khách để trọ? Nàng không thu lưu ta, ta chỉ còn nước lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.”
Văn Ngọc Đang nghi ngờ nói: “Cho dù hắn đi rồi, bằng bản lĩnh của ngươi còn không tìm ra chỗ trọ, ta không tin.”
Phượng Vu Phi giật mình nhìn nàng nói: “Chắc là ta không nghe lầm đúng không, A Đang thế nhưng lại cổ vũ ta làm điều phi pháp? Nàng cần suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó lại có thêm vài người ngủ đường cái, cũng không phải là ta không cho hắn cơ hội.”
Văn Ngọc Đang không khỏi do dự, vốn hắn bị thương cũng bởi vì mình, chăm nom hắn cũng là việc nên làm, nhưng mà người này cực kỳ có khả năng sinh chuyện, vạn nhất ầm ĩ ở Lưu phủ xảy ra chuyện gì thì bản thân cũng không biết ăn nói thế nào với Lưu thúc thúc.
Thất Nương nhìn ra sự khó xử của nàng, cười nói: “Chuyện này nào có đáng gì, chỉ riêng chuyện Phượng công tử đã cứu A Đang, chút việc nhỏ ấy nhất định phải giúp, chỉ là Phượng công tử không giống với người bình thường, ở nơi này phải đồng ý ba điều quy ước.”
Phượng tam thiếu gia này thật ra cũng là một diệu nhân, mặt khác chưa nói, chỉ riêng việc khiến La Di Ca phải ăn dấm chua đã nên được tán dương, cho hắn một chân tham gia nói không chừng qua hai tháng tiếp theo là Văn gia có thể có rượu mừng rồi.
Phượng Vu Phi nói: “Ba quy ước gì?”
Thất Nương cười cười: “Thứ nhất, thỉnh bằng hữu của công tử tới cửa thì mời đi cửa chính, phụ thân của ta cũng đã lớn tuổi, không chịu nổi kinh hoảng.” Nếu một đám sát thủ ở trên nóc nhà đi tới đi lui, đừng nói cha nàng, ngay cả nàng cũng chịu không nổi đâu.
“Không thành vấn đề”
“Thứ hai, hạ nhân nhà ta đều là phàm phu tục tử, nếu có đắc tội với Phượng công tử, mong Phượng công tử giơ cao đánh khẽ.” Lấy cái bộ dáng bé bỏng kia của hắn, khó tránh ánh mắt hạ nhân trong nhà có thêm vài phần khác lạ chảy nước miếng hoặc là nhiều cái khác, nếu chọc giận hắn thì mọi người trong phòng kia cũng không đủ cho hắn chém.
“Đây cũng không phải việc khó.”
“Thứ ba, nếu có người tới cửa gây hấn thì Phượng công tử phải sớm đuổi đi, nếu vào Lưu phủ, vậy thì thực xin lỗi, kính mong Phượng công tử tìm nơi khác đi.” Người này nếu ở Lưu phủ thì vừa có lợi vừa có hại, người bình thường chắc chắn không dám chọc nhà bọn họ, nhưng xét đến phương diện khác mà nói kẻ thù của hắn hẳn là không ít đi… Chẳng qua nếu có người tới Lưu phủ gây phiền toái, hừm, có bảo tiêu miễn phí cũng không tồi… Dù sao giờ cũng là thời buổi rối ren, có đôi khi dùng tới đạo lý nắm đấm.
Hắc, đại tẩu của A Đang quả nhiên có vài phần thú vị: “Chuyện này càng không thành vấn đề, vậy là đã quyết, ta đây ở chỗ nào?”
Phượng Vu Phi mở miệng hỏi Thất Nương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Văn Ngọc Đang.
La Di Ca giành nói: “Trong tiểu viện của ta còn có phòng trống, nếu Phượng huynh không chê thì mời ở lại chỗ ta đi.”
Phượng Vu Phi còn chưa đáp ứng, hắn đã bỏ thêm một câu: “A Đang ở cách vách.”
Phượng Vu Phi khép miệng lại.
Thất Nương buồn cười, nàng làm sao có thể không đoán ra tâm tư của La Di Ca, quả nhiên có người cạnh tranh thì sẽ khác nha!
La Di Ca sở dĩ ân cần như vậy là vì Phượng Vu Phi đã có “tiền án”, một người như vậy tiến vào Lưu phủ ở, vạn nhất hắn tâm huyết dâng trào muốn đi “thăm hỏi” A Đang vậy thì quá thuận tiện rồi, ngươi nói đi làm sao La Di Ca có thể yên tâm, cho nên biện pháp tối ưu là để hắn ở cùng mình.
Quý phủ bọn họ về sau có thể náo nhiệt đây.
Vào lúc ban đêm Phượng Vu Phi lại chạy tới cửa: “A Đang, bên này của nàng có vẻ tốt hơn so với tiểu viện La Di Ca đang ở, ta có thể ở chỗ của nàng không?”
“Có thể!” La Di Ca từ sau lưng đi vào, “A Đang nàng cùng hắn đổi phòng ở đi!”
Phượng Vu Phi dưới chân vừa ngưng, La Di Ca thiếu chút nữa bị hắn làm ngã, lảo đảo vài bước sắp bổ nhào vào người Văn Ngọc Đang, Phượng Vu Phi vừa nhấc chân nhanh nhẹn tóm lấy, ôm lấy đai lưng La Di Ca.
“Ai nha, không biết La huynh ở phía sau, làm cho La huynh sợ hãi rồi.”
“Đâu có đâu có, may mắn là tay chân Phượng huynh nhanh nhẹn, nếu không Di Ca phải khó xử rồi.”
Ánh mắt hai người khó khăn chuyển qua, mọi người trong lòng đều rõ đối phương có chủ ý gì.
Văn Ngọc Đang nhìn hai người giả vờ giả vịt mà nhíu nhíu mày, nhớ tới lời nói ban ngày của La Di Ca rồi nói: “La Di Ca, huynh nói ngày mai đi thành Bắc, có phải là muốn tới chỗ đánh bạc không?”
La Di Ca gật gật đầu, vừa liếc mắt nhìn Phượng Vu Phi muốn nói lại thôi.
Phượng Vu Phi biết hắn có lời muốn cho mình tự nói, hừ lạnh: “Dù sao đã nhiều ngày ta thực rảnh rỗi, thành Bắc thành Nam chỗ nào cũng có thể đi.”
Ngụ ý với mấy người La Di Ca là đừng tính chuyện bỏ hắn qua một bên.
Hắn rốt cục cũng là ân nhân cứu mạng của Văn Ngọc Đang, lấy tính tình của Văn Ngọc Đang tất nhiên coi hắn như người một nhà, cũng không muốn giấu giếm hắn, đem việc ở chỗ đánh bạc đại khái nói cho hắn. Phượng Vu Phi nghe nói chỗ đánh bạc là do gian tế nước khác lập ra, nhăn mày nói: “Mụ nội nó, khó trách lão tử thua thảm như vậy, ta đã nói là làm sao mà nhãn lực của mình đột nhiên kém như vây, thì ra có người ở giữa động tay động chân.”
La Di Ca mặc dù không tin tưởng con người Phượng Vu Phi, nhưng hắn biết Phượng Vu Phi chính là người có thể thần không biết quỷ không hay lẩn vào chỗ đánh bạc, cho nên hắn không ngăn A Đang: “Việc này không giống với bình thường, chúng ta sợ đánh rắn động cỏ cho nên không thể dò xét đến tột cùng, ngày mai ta cùng A Đang mượn việc xem náo nhiệt đi xem xem có gì không ổn không, nếu Phượng huynh rảnh rỗi không ngại giúp A Đang một việc chứ?”
Phượng Vu Phi nhất thời hiểu được hắn muốn cái gì: “Mọi người muốn để cho ta bí mật tiến vào tìm xem có dấu vết gì để lại? Hừ, sao ngươi không đi? Thừa nhận đi, công phu của La Di Ca ngươi không tốt… Sớm nói ra không phải là được rồi sao, biết mình không được thì sớm nói miễn cho chậm trễ… haiz”
Một đống đồ đập lại đây.
Lời nói này của hắn mang hai ý nghĩa, Văn Ngọc Đang thăm dò nói: “Công phu của ngươi rất cao, bản lãnh trộm hương tráo ngọc của ngươi đúng là không ai theo kịp…”
Không ổn, dưới sự đắc ý hí hửng khiến cho A Đang nhớ lại chuyện lần trước… Hắn quay đầu cười làm lành nói: “A Đang muốn ta đi, ta sao có thể không đi…”
La Di Ca ngồi cạnh hắn thở dài: “Không tốt… Ngươi đừng quên nàng còn có tướng công là ta đây, ta sẽ không để nàng lấy tiểu tướng công, ta có tuổi rồi, chịu không nổi sự đả kích này, cho nên ngươi vẫn là để cho người khác chơi đi.”
Câu này của La Di Ca đúng là thiên lai chi bút làm cho Thất Nương cũng chịu không nổi. Thiếu niên thiếu nữ chật ních cả phòng không phải mặt đỏ tai hồng thì chính là ngây ra như phỗng, nếu không thì giống như Thất Nương cười đến đau bụng. (đại ý là câu nói trời giáng xuống, tương tự như câu sấm sét bên tai của mình)
Còn lại là loại trạng thái thứ hai của Văn Ngọc Đang, nàng nhất thời không hoàn hồn kịp… Này, đây là La Di Ca sao? La Di Ca làm sao có thể ăn nói như vậy? Haiz, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có phải là huynh ấy đã quá thân cận với Phượng Vu Phi rồi không…
Chỉ có La Di Ca là giống như người không có việc gì: “A Đang, ta không đi nữ tôn Quốc, nghe nói thành Bắc gần đây rất náo nhiệt chúng ta qua bên đó một chút đi.”
Cuộc thưởng hoa cứ thế kết thúc trong một trò khôi hài như vậy.
Nghe nói trải qua lần thưởng hoa này các vị thiếu gia tiểu thư sau khi về nhà liền trở nên kỳ kỳ quái quái, không phải đột nhiên cười rộ lên ngây ngốc thì chính là ngồi ở một bên si ngốc ngẩn người, làm cho người khác thấy mà trong lòng phát sợ, thiếu chút nữa thì trong nhà phải mời đạo sĩ làm phép đuổi ma. Sau đó không biết tại sao lại truyền ra tin đồn, nói là ở hội thưởng hoa trừ bỏ công chúa còn có một vị mỹ nhân, mỹ nhân kia là người mà người thấy liền mất hồn, cho nên các trưởng bối trong tộc mới bớt giận, có chuyện bát quái thật tốt, nghĩ rằng mỹ nhân này ngay cả tiểu thư thấy đều thất hồn lạc phách, như vậy nhất định là tuyệt sắc nhân gian, ngầm đi thăm dò, kết quả…
Kết quả thật là thảm…
Còn có một người tâm phiền ý muộn.
Nam Dương chưa từng nếm mùi bị người khác làm ngơ. Nàng từ nhỏ đã là tiêu điểm của mọi người, cái này không chỉ do nàng là công chúa… Phụ thân nàng có mười ba nữ nhi, nếu nàng không có chút thủ đoạn thì sao có thể trong nhiều tỷ muội như vậy bộc lộ tài năng, chiếm được sự coi trọng của phụ hoàng. Hôm nay khởi đầu đều thuận lợi, tại sao cuối cùng ánh mắt mọi người đều tụ lại trên ba người kia, ý định ban đầu của nàng là để tất cả mọi người chứng kiến lúc nàng đứng bên người La Di Ca, bọn họ mới là trời sinh một cặp, nhưng cuối cùng chẳng ai chú ý đến nàng, nàng cắn răng… Phượng Vu Phi, nàng xem như nhớ kỹ.
Phượng Vu Phi chính là cố ý, hắn ở ngoài cửa sổ phán đoán một lát, sớm đã thấy cái gì mà Nam Dương với chả Tây Dương không vừa mắt, đối phó với người như thế thì biện pháp tốt nhất là không để ý đến nàng, cho nên hắn phối hợp với Văn Ngọc Đang diễn màn kịch vừa rồi, chỉ là không nghĩ tới La Di Ca không chịu dù chỉ một chút xíu thiệt thòi… Nghĩ đến đây. hắn lại phải tốn hơi thừa lời.
La Di Ca nhìn sắc mặt của hắn chậm rì rì nói: “Đã trễ thế này, ngươi không quay về sao?”
Sắc mặt Phượng Vu Phi ngay lập tức mây đen đầy trời: “A Đang, giờ ta đang lưu lạc đầu đường xó chợ nàng có bằng lòng thu lưu ta.”
Văn Ngọc Đang nhíu mày: “Ngươi lại giở trò bịp bợm gì đấy?”
Phượng Vu Phi tủi thân nói: “Kẻ thù của ta nhiều như vậy cho nên ta mới phải trốn đi dưỡng thương, nhưng mà cái tên Đinh Tử chết tiệt kia thấy ta không trở về lại một mình trả phòng rồi chạy mất, giờ ở Long Thành làm sao còn tìm được phòng khách để trọ? Nàng không thu lưu ta, ta chỉ còn nước lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.”
Văn Ngọc Đang nghi ngờ nói: “Cho dù hắn đi rồi, bằng bản lĩnh của ngươi còn không tìm ra chỗ trọ, ta không tin.”
Phượng Vu Phi giật mình nhìn nàng nói: “Chắc là ta không nghe lầm đúng không, A Đang thế nhưng lại cổ vũ ta làm điều phi pháp? Nàng cần suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó lại có thêm vài người ngủ đường cái, cũng không phải là ta không cho hắn cơ hội.”
Văn Ngọc Đang không khỏi do dự, vốn hắn bị thương cũng bởi vì mình, chăm nom hắn cũng là việc nên làm, nhưng mà người này cực kỳ có khả năng sinh chuyện, vạn nhất ầm ĩ ở Lưu phủ xảy ra chuyện gì thì bản thân cũng không biết ăn nói thế nào với Lưu thúc thúc.
Thất Nương nhìn ra sự khó xử của nàng, cười nói: “Chuyện này nào có đáng gì, chỉ riêng chuyện Phượng công tử đã cứu A Đang, chút việc nhỏ ấy nhất định phải giúp, chỉ là Phượng công tử không giống với người bình thường, ở nơi này phải đồng ý ba điều quy ước.”
Phượng tam thiếu gia này thật ra cũng là một diệu nhân, mặt khác chưa nói, chỉ riêng việc khiến La Di Ca phải ăn dấm chua đã nên được tán dương, cho hắn một chân tham gia nói không chừng qua hai tháng tiếp theo là Văn gia có thể có rượu mừng rồi.
Phượng Vu Phi nói: “Ba quy ước gì?”
Thất Nương cười cười: “Thứ nhất, thỉnh bằng hữu của công tử tới cửa thì mời đi cửa chính, phụ thân của ta cũng đã lớn tuổi, không chịu nổi kinh hoảng.” Nếu một đám sát thủ ở trên nóc nhà đi tới đi lui, đừng nói cha nàng, ngay cả nàng cũng chịu không nổi đâu.
“Không thành vấn đề”
“Thứ hai, hạ nhân nhà ta đều là phàm phu tục tử, nếu có đắc tội với Phượng công tử, mong Phượng công tử giơ cao đánh khẽ.” Lấy cái bộ dáng bé bỏng kia của hắn, khó tránh ánh mắt hạ nhân trong nhà có thêm vài phần khác lạ chảy nước miếng hoặc là nhiều cái khác, nếu chọc giận hắn thì mọi người trong phòng kia cũng không đủ cho hắn chém.
“Đây cũng không phải việc khó.”
“Thứ ba, nếu có người tới cửa gây hấn thì Phượng công tử phải sớm đuổi đi, nếu vào Lưu phủ, vậy thì thực xin lỗi, kính mong Phượng công tử tìm nơi khác đi.” Người này nếu ở Lưu phủ thì vừa có lợi vừa có hại, người bình thường chắc chắn không dám chọc nhà bọn họ, nhưng xét đến phương diện khác mà nói kẻ thù của hắn hẳn là không ít đi… Chẳng qua nếu có người tới Lưu phủ gây phiền toái, hừm, có bảo tiêu miễn phí cũng không tồi… Dù sao giờ cũng là thời buổi rối ren, có đôi khi dùng tới đạo lý nắm đấm.
Hắc, đại tẩu của A Đang quả nhiên có vài phần thú vị: “Chuyện này càng không thành vấn đề, vậy là đã quyết, ta đây ở chỗ nào?”
Phượng Vu Phi mở miệng hỏi Thất Nương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Văn Ngọc Đang.
La Di Ca giành nói: “Trong tiểu viện của ta còn có phòng trống, nếu Phượng huynh không chê thì mời ở lại chỗ ta đi.”
Phượng Vu Phi còn chưa đáp ứng, hắn đã bỏ thêm một câu: “A Đang ở cách vách.”
Phượng Vu Phi khép miệng lại.
Thất Nương buồn cười, nàng làm sao có thể không đoán ra tâm tư của La Di Ca, quả nhiên có người cạnh tranh thì sẽ khác nha!
La Di Ca sở dĩ ân cần như vậy là vì Phượng Vu Phi đã có “tiền án”, một người như vậy tiến vào Lưu phủ ở, vạn nhất hắn tâm huyết dâng trào muốn đi “thăm hỏi” A Đang vậy thì quá thuận tiện rồi, ngươi nói đi làm sao La Di Ca có thể yên tâm, cho nên biện pháp tối ưu là để hắn ở cùng mình.
Quý phủ bọn họ về sau có thể náo nhiệt đây.
Vào lúc ban đêm Phượng Vu Phi lại chạy tới cửa: “A Đang, bên này của nàng có vẻ tốt hơn so với tiểu viện La Di Ca đang ở, ta có thể ở chỗ của nàng không?”
“Có thể!” La Di Ca từ sau lưng đi vào, “A Đang nàng cùng hắn đổi phòng ở đi!”
Phượng Vu Phi dưới chân vừa ngưng, La Di Ca thiếu chút nữa bị hắn làm ngã, lảo đảo vài bước sắp bổ nhào vào người Văn Ngọc Đang, Phượng Vu Phi vừa nhấc chân nhanh nhẹn tóm lấy, ôm lấy đai lưng La Di Ca.
“Ai nha, không biết La huynh ở phía sau, làm cho La huynh sợ hãi rồi.”
“Đâu có đâu có, may mắn là tay chân Phượng huynh nhanh nhẹn, nếu không Di Ca phải khó xử rồi.”
Ánh mắt hai người khó khăn chuyển qua, mọi người trong lòng đều rõ đối phương có chủ ý gì.
Văn Ngọc Đang nhìn hai người giả vờ giả vịt mà nhíu nhíu mày, nhớ tới lời nói ban ngày của La Di Ca rồi nói: “La Di Ca, huynh nói ngày mai đi thành Bắc, có phải là muốn tới chỗ đánh bạc không?”
La Di Ca gật gật đầu, vừa liếc mắt nhìn Phượng Vu Phi muốn nói lại thôi.
Phượng Vu Phi biết hắn có lời muốn cho mình tự nói, hừ lạnh: “Dù sao đã nhiều ngày ta thực rảnh rỗi, thành Bắc thành Nam chỗ nào cũng có thể đi.”
Ngụ ý với mấy người La Di Ca là đừng tính chuyện bỏ hắn qua một bên.
Hắn rốt cục cũng là ân nhân cứu mạng của Văn Ngọc Đang, lấy tính tình của Văn Ngọc Đang tất nhiên coi hắn như người một nhà, cũng không muốn giấu giếm hắn, đem việc ở chỗ đánh bạc đại khái nói cho hắn. Phượng Vu Phi nghe nói chỗ đánh bạc là do gian tế nước khác lập ra, nhăn mày nói: “Mụ nội nó, khó trách lão tử thua thảm như vậy, ta đã nói là làm sao mà nhãn lực của mình đột nhiên kém như vây, thì ra có người ở giữa động tay động chân.”
La Di Ca mặc dù không tin tưởng con người Phượng Vu Phi, nhưng hắn biết Phượng Vu Phi chính là người có thể thần không biết quỷ không hay lẩn vào chỗ đánh bạc, cho nên hắn không ngăn A Đang: “Việc này không giống với bình thường, chúng ta sợ đánh rắn động cỏ cho nên không thể dò xét đến tột cùng, ngày mai ta cùng A Đang mượn việc xem náo nhiệt đi xem xem có gì không ổn không, nếu Phượng huynh rảnh rỗi không ngại giúp A Đang một việc chứ?”
Phượng Vu Phi nhất thời hiểu được hắn muốn cái gì: “Mọi người muốn để cho ta bí mật tiến vào tìm xem có dấu vết gì để lại? Hừ, sao ngươi không đi? Thừa nhận đi, công phu của La Di Ca ngươi không tốt… Sớm nói ra không phải là được rồi sao, biết mình không được thì sớm nói miễn cho chậm trễ… haiz”
Một đống đồ đập lại đây.
Lời nói này của hắn mang hai ý nghĩa, Văn Ngọc Đang thăm dò nói: “Công phu của ngươi rất cao, bản lãnh trộm hương tráo ngọc của ngươi đúng là không ai theo kịp…”
Không ổn, dưới sự đắc ý hí hửng khiến cho A Đang nhớ lại chuyện lần trước… Hắn quay đầu cười làm lành nói: “A Đang muốn ta đi, ta sao có thể không đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.